Chương 1981: Nhất chiến bình Dị vựcChương 1981: Nhất chiến bình Dị vực
Dịch & Biên: thieuphong
Hoang, cứ như vậy quật khởi, giết tới Bất HU Vương, Tiên Vương sa đọa phải bỏ chạy, tứ phương đại địch đều tan tác, một đường đào vong, không còn hình dáng uy phong lúc đầu
Loại chiến tích này, trước nay chưa từng có, nhất chiến kinh thiên hạ, huy hoàng rạng cổ kim
Thần thoại về một người, quét ngang thiên hạ chư địch, không có đối thủ, mấy đại cự đầu kẻ chết kẻ tử thương, cứ như vậy thua chạy tới vũ trụ Biên Hoang, trốn về phía xa xa
Hoang, thành Đế rồi sao
Đây là nghi vấn của mọi người, hắn rốt cuộc đã đạt đến cái cấp độ gì
Mọi người đều hoài nghi, đây chính là Đế chân chính, hay là mới chỉ tiếp cận cái lĩnh vực đó
Thạch Hạo tung hoành giữa thiên địa, giết ra khỏi Tiên vực, vượt qua hư không vô ngần, đi vào Dị vực, hắn không hề lập tức xông vào, mà là đứng ở trong hư không
OanhI
Vô tận ráng lành bành trướng bay về phía cơ thể Thạch Hạo
Hắn đang điều trị thương thế, hi vọng có thể khép lại
Thương thế của hắn rất nghiêm trọng, người đầy vết máu loang lổ, vết nứt dày đặc, như là đồ sành sứ mỹ lệ gặp phải va chạm mãnh liệt, sau đó cưỡng ép ghép lại với nhau
Đây là cái giá mà Thạch Hạo phải trả cho sự đột phá của mình
Trong cơ thể hắn có một quả cầu ánh sáng đang chìm nổi, đang đối kháng kịch liệt với nhục thân của hắn
Đó là thần của hắn, mặc dù đã sơ bộ dung hợp nhưng lại chưa ổn định, muốn thoát ra khỏi cơ thể
Ký hiệu đại đạo nở rộ, vô tận thụy quang chảy xuôi, bao phủ Thạch Hạo, giống như đang niết bàn, muốn phá kén trùng sinh
Khí tức của hắn ngày càng cường đại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phốc
Thế nhưng cuối cùng Thạch Hạo lại ho ra một ngụm máu, thân thể loạng choạng, thương thế quá nặng, không thể khỏi hẳn
Hắn nhíu mày, thương thế này khó mà tiêu trừ, hơn nữa đang ngày càng tăng nặng thêm, mặc dù không phải quá rõ ràng, nhưng hắn có thể cảm nhận được, đây là đại uy hiếp sinh tử
"Đốt đạo thân ta, trảm vết thương ta
Thạch Hạo khẽ gâm lên
Một khắc sau, lấy thân làm chủng, toàn thân mỗi một tấc máu thịt đều nổ tung, phóng thích khí tức vĩnh hằng, tinh nguyên cuồn cuộn, pháp lực như biển, giội rửa huyết nhục, tẩy lễ thần hồn
Đoàn ánh sáng trong cơ thể cũng đang cộng hưởng
Hắn đang tiêu hao tinh huyết, cố gắng hết khả năng để thay đổi trạng thái nguy hiểm của mình
Đáng tiếc, hiệu quả vẫn không tốt lắm
Cuối cùng Thạch Hạo cũng chỉ có thể duy trì ở một trạng thái cân bằng, thương thế không tăng cũng không giảm, cứ ổn định như vậy
Trong quá trình này, chư vương Dị vực mặc dù nhìn thấy được trạng thái của hắn, nhưng lại không ai dám xuất thủ, không ai tiến lên, đều trốn vào trong Dị vực
Bởi vì, trước đây không lâu việc Thạch Hạo đại sát tứ phương, thật sự đã chấn nhiếp bọn họ, lưu lại cho bọn họ một ấn tượng không thể xóa nhòa
Cuối cùng, Thạch Hạo đặt chân vào Dị vực, giết thẳng tới
Nếu thương thế đã như thế, hiện giờ vô lực cải biến, vậy liền mặc cho nó không tăng không giảm là được, giờ hắn chỉ muốn giết địch
Hôm nay nếu không diệt trừ đám địch nhân này, nếu như ngày sau hắn có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bởi vì thương thế mà vẫn lạc, vậy thì sẽ rất tiếc nuối
Bất quá, Thạch Hạo tự tin, cái gọi là thương thế kia không làm khó được hắn, cuối cùng cũng có thể vượt qua cửa này thôi
"Hoang đến rồi
Dị vực, có người rống lớn, âm thanh chấn động tứ phương, tất cả các Bất Hủ Vương đều kinh hãi, tu sĩ các tộc đều chấn động trong lòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày nay, danh tiếng của Hoang đã lan truyền ra khắp Dị vực
Thế nhưng, hồi tưởng lại trước kia, hắn chỉ là một tên tiểu tu sĩ, càng từng là tù nhân
Có ai có thể ngờ tới, hắn bây giờ lại phát triển đến một bước này, trở thành họa lớn trong lòng các tộc
"Hiện tại, không có ai có thể ngăn được Hoang, hắn
khả năng đã thành Đế rồi
Tin tức này giống như cuồng phong truyền ra khắp Dị vực gây ra chấn động cực lớn
Tin tức về trận chiến ở Tiên vực không cách nào che giấu được
Ngay vừa rồi, có người vừa biết tin, lập tức truyên ra ngoài, quả thật giống như sóng thần và núi lở, khiến vạn tộc bàng hoàng
Năm xưa, Hoang còn ở trong lĩnh vực Nhân đạo
Ngày nay, hắn lại phá Vương thành Đế
Loại so sánh này có sự tương phản quá lớn, khiến người khác khó mà tiếp nhận
Tuy nhiên, các tộc lại không thể không chấp nhận
Hoang hiện tại đang giết đến, gây ra một tràng đại hỗn loạn
Các chủng tộc cường đại đều kinh hãi, sợ sẽ bị thanh tẩy
OanhI
Thạch Hạo giáng lâm, từ trên cao nhìn xuống Dị vực
Ánh mắt lưu chuyển, giống như một dòng sông tuế nguyệt đang phập phồng
Loại khí tức này khiến các sinh linh xung quanh trực tiếp run rẩy, không chịu kiểm soát mà quỳ phục xuống
Đó là thân thể, nhục thân của bọn họ đang phản bội lại ý chí của bọn họ
Tâm trạng suốt ngày nơm nớp lo sợ, hoảng sợ không chịu nổi
"Ngươi không trở về Giới Hải, mà trốn vào Dị vực, vẫn chỉ là tự tìm đường chết thôi
Thạch Hạo bình tĩnh nói, nhìn chằm chằm một mảnh tinh không nào đó trong vũ trụ
Nơi đó có một vị cường giả, tay câm hồ lô màu vàng óng, chính là Cù Xung
Một vị cự đầu đến từ Giới Hải, dẫn theo mấy người trốn ở phía sau các ngôi Sao
Sắc mặt y tái nhợt, không phải y không muốn trở về Giới Hải, mà là sợ riêng lẻ một mình sẽ chết càng nhanh hơn, vì thế mà cùng đám người Côn Đế chạy trốn tới đây
Đao Vương và y cũng đến từ Giới Hải
Thân cùng là cự đầu, thực lực của cả hai cũng tương đương nhau
Nhưng việc Đao Vương chết thảm quả thật dọa sợ Cù Xung
Y ý thức được bản thân chênh lệch với Hoang rất lớn, hoàn toàn không phải là đối thủ
Cộng thêm việc Bồ Ma vương, Vô Thương và cửu đầu sinh linh lần lượt vẫn lạc, Cù Xung làm sao mà không sợ hãi
Một cái đại thủ hoành không, bao trùm thiên vũ, trấn áp cả bau trời đầy sao trong vũ trụ này
Huyết khí của Thạch Hạo hùng vĩ, bàng bạc, chấn động càn khôn, không nơi nào không có
"Hoang, ta liều mạng với ngươi
Cù Xung hét lớn
Y tế ra Tiên Vương pháp khí của bản thân, quả hồ lô đó to lớn vô biên, giống như một ngọn núi hoàng kim trấn áp xuống
Nó hơn xa vô số tinh thể, lắp đầy cả vùng bầu trời này
Âm
Hồ lô hoàng kim phát sáng, sau khi đụng lên màn sáng phía trước do đại thủ tán phát ra, liền chuyển động xoay tròn, nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay Thạch Hạo
Thế công của đại thủ không giảm, trực tiếp vỗ xuống, đánh lên trên thân Cù Xung
Xương cốt toàn thân y vỡ nát, căn bản không thể chiu nổi
Thân là một đời cự đầu lại chỉ có thể nuốt hận dưới công kích của Thạch Hạo
"A
¬ "
Cù Xung hét lớn, thân thể bị hủy diệt, nguyên thần muốn bỏ chạy, kết quả lại bị Thạch Hạo một hơi bắt lấy
Hắn có vài việc cần hỏi đối phương, muốn tìm hiểu bí mật của Giới Hải
Cho nên nguyên thần của Đao Vương và Cù Xung đều bị Thạch Hạo ném vào trong pháp tắc trì
Còn mấy vị Tiên Vương sa đọa khác đều nổ tung tại chỗ
Thạch Hạo nghiền nát nguyên thần ấn ký của bọn chúng, không hề lưu lại một sinh mệnh nào
Một màn này, bị cường giả các tộc nhìn thấy, từng người đều vô cùng sợ hãi, hoảng sợ vô cùng
Vương giả không thể diệt, nguyên thần vĩnh tồn, điều này đã trở thành chuyện quá khứ
Hoang làm chuyện này rất là dễ dàng, trực tiép giết chết cự đầu, tru diệt vương giả, rốt cuộc hắn mạnh như thế nào
"Phá Vương thành Đế al
"Hoang thật sự đã làm được, sáng tạo ra thần thoại trước nay chưa từng có
Tất cả các chủng tộc đều rung động và sợ hãi không thôi
Đặc biệt là chư Vương, hiện tại đều tuyệt vọng
Chỉ có bản thân bọn họ mới biết rõ nhất tất cả những gì họ đã làm với Cửu Thiên Thập Địa
Năm đó, ngay cả phàm nhân cũng bị bọn họ tàn sát, không phân chủng tộc, không phân mạnh yeu.
Vào những năm cuối Tiên Cổ, Cửu Thiên Thập Địa hoàn toàn vắng lặng, thi cốt chất như núi, máu chảy thành công
Hoang tới rồi, đây chú định sẽ là một tràng đại thanh tẩy sao?
Thạch Hạo bước về phía trước, trầm ổn như sơn, tiến tới vùng cổ địa trung tâm của Dị vực
Nơi đó có một tòa thân miếu, cổ lão và tang thương, toát ra ánh sáng vàng nhạt, vô cùng thần thánh
Côn Đế đang ở chỗ này, lúc trốn trở về, lão gân như tuyệt vọng
Hoang đã cách Đế giả vô cùng gần, khiến lão suy sụp, uể oải, ngồi xếp bằng bên cạnh cổ miếu màu vàng nhạt này
Còn có mấy vị Bất Hủ Vương khác cũng tập trung tại đây
Đây là nơi cuối cùng mà bọn họ có thể tử thủ
Cho đến hiện tại, bọn họ cũng không nguyện tiếp nhận, không tin rằng có người thật sự phá Vương thành Đế
Đây là một tràng "thịnh sự" chưa từng có từ xưa đến nay
Nhưng đối với bọn họ mà nói lại là một kết cục hoàn toàn tuyệt vọng
"Xích vương, Bồ Ma vương, Vô Thương đều chết rồi
Tên tiểu bối ngươi
.
Trong mắt Côn Đế lóe lên sự lạnh lùng, sát ý ngập trời, nhưng lại có một loại cảm giác bất lực
"Đã dám giết người, thì sớm muộn cũng bị người khác giết
Thạch Hạo lạnh lùng hồi đáp
Năm xưa, một đám anh hào của Cửu Thiên Thập Địa toàn bộ chiến tử, lại có thể đi oán trách ai
Hơn nữa, Dị vực là phe muốn xâm lấn, Cửu Thiên Thập Địa bị động phòng ngự, lại gặp phải tràng tai họa diệt thế tàn khốc, cho nên Thạch Hạo tuyệt đối không hề đồng tình với chư Vương Dị vực chút nào
"Đã đến lúc các ngươi phải kết thúc rồi, ta tiễn các ngươi lên đường
Thạch Hạo lạnh lùng tàn nhẫn nói
"Ngươi cho rằng giết hết chúng ta thì coi như hủy diệt đi giới này sao
Điều này là không thể nào, cường giả mạnh nhất của giới ta vẫn còn trong Giới Hải, đã tiến vào từ thời đại Đế Lạc, vừa đi đã vô số kỷ nguyên, nói không chừng cũng sớm đã thành Đế rồi, sớm muộn gì cũng sẽ tính toán với ngươi
Một vị Bất Hủ Vương trở nên hoảng loạn, liên tục điên cuồng hét lớn
Khi đại nạn lâm đầu, cho dù mạnh như bọn họ cũng không thể nào bình tĩnh đối mặt với tử vong
"Có ngươi đang muốn chạy trốn sao
Thạch Hạo ngẩng đầu lên, nhìn vê một phương vị nào đó trong Dị vực, sau đó khẽ nhấc tay lên, một đạo kiếm quang bay ra, vô cùng sáng lóa, xé rách giới bích của Dị vực, chém về phía trước
Phốc
Huyết quang rực rỡ, một vị Bất Hủ Vương bị chém rụng, nguyên thần ấn ký giãy giụa, nhưng lại bị kiếm quang lần lượt chém trúng, cuối cùng tan thành mây khối
Người này muốn chạy về phía Giới Hải, từ đó không hề quay lại, nhưng kết quả vẫn là vẫn lạc
Dị vực tuy rằng lớn, nhưng tu vi hiện tại của Thạch Hạo khủng bố vô cùng
Chỉ một ý niệm mà thôi, có thể bao quát cả đại vũ trụ, vị Bất Hủ Vương kia sao có thể qua khỏi tai mắt hắn
"Hoang, hôm nay ngươi muốn trảm tận giết tuyệt sao
Đẳng xa, hai vị Bất Hủ Vương đứng cạnh nhau, rống to về phía Thạch Hạo
Bọn họ to lớn vô biên, đứng trên một mảnh đại địa, khí tức Bất Hủ ngập tràn, khuấy động lục hợp bát hoang
Thạch Hạo liếc mắt liền nhận ra, đó là An Lan từng một hơi chộp đi Tội châu trong Ba Ngàn châu, khiến cho ngươi trong cả một châu đó đều chết hết, rơi vào trong hắc ám
Hiện tại, tay trái An Lan cầm cổ thuẫn, tay phải cam hoàng kim trường thương, đỉnh thiên lập địa, thân hình cao lớn ngập vào tâng mây, ngưng trọng nhìn về phía này, sau đó đột nhiên đâm mạnh trường thương ra
Y và Du Đà phụ trách thủ hộ Dị vực, không hề đi tới Tiên vực liệp sát Thạch Hạo, hiện tại lại hiển hóa ra, bắt đầu liều mạng
Bởi vì, hiện tại cho dù y muốn trốn cũng không thể
Thần niệm của Hoang quá cường đại, phong tỏa tứ phương, muốn chạy ra khỏi một giới này, căn bản là không thể
Xoetl
Trường thương sáng chói mắt, bộc phát thân quang, hùng vĩ và tráng lệ, cách xa từ ức vạn dặm, cứ như vậy xuyên qua thiên địa giết tới, quá cường đại, vô kiên bất toái
"A...
Thạch Hạo gầm lên, đây là lần đầu tiên hắn mất bình tĩnh trong cuộc chiến này
Khi nhìn thấy An Lan, Thạch Hạo nhớ tới quá nhiều thứ, toàn bộ Tội châu a, vô số sinh linh đều bị hủy diệt trong tay đối phương
Rống
Thạch Hạo gầm lên một tiếng, thân hình nhanh chóng biến lớn, sừng sững trong vũ trụ, pháp thể vô biên vô bờ, lớn đến mức khiến toàn bộ Dị vực như muốn sụp đổ, nứt nể, không thể thừa nhận nổi thân thể của Thạch Hạo
Bên ngoài cơ thể Thạch Hạo hiện ra một luồng tiên quang vô thượng, tràn ngập Hỗn Don khí
Càng ngày càng biến lớn hơn, nhìn qua còn lớn hơn An Lan rất nhiều
Giống như một người khổng lồ đang nhìn xuống một con Kiến
Phốc
Thạch Hạo giơ tay chộp An Lan cùng với cả một vùng đại địa rộng lớn xung quanh
Kim sắc trường thương đâm tới lập tức bị gấy đoạn, răng rắc một tiếng, vỡ tan thành mấy trăm mảnh
Âm
Mưa ánh sáng vô tận rơi xuống, ép cho An Lan phải cúi đầu
Thân thể bị uốn cong, cuối cùng lại khuyn xuống, không thể cử động, thân thể cứng đờ tại chỗ
Đây là một kích mạnh nhất của Thạch Hạo, không cho An Lan bất kỳ cơ hội nào
Trong lúc nhấc tay liên hủy diệt nguyên thần của An Lan, vỡ tan thành tro bụi
Xoetl
Kim quang lóe lên, trường thương nóng chảy đứt gấy, trở thành chất lỏng màu vàng, phong ấn thân thể An Lan, giữ lấy tư thế cúi đầu, đứng sừng sững tại đó, trở thành bức tượng vĩnh hằng bất diệt
Rống,
Du Đà bên cạnh rống lớn, giãy giụa, nhưng dưới sự trấn áp của đại thủ Thạch Hạo
Vận mệnh của y không khác gì An Lan, cúi đầu, gân như quỳ xuống chết ngay tại đó
Sau đó, binh khí của y cũng bị đại thủ làm tan chảy, trở thành chất lỏng màu vàng, phong ấn thân thể y, trở thành một bức tượng vạn cổ trường tồn
Hai đại cường giả cứ vẫn lạc như thế, cúi đầu gật lưng, giống như quỳ bái ức vạn sinh linh đã chết của Tội châu
Tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn, từng người rung động không thôi
"Hoang, ngươi thật hiếp người quá đáng, hôm nay muốn tiêu diệt cả giới ta ư, còn lâu ngươi mới được như ý nguyện, đi chết đi
Côn Đế giống như một con thú già bị thụ thương, điên cuồng tru lên
Lão tế ra Cổ Khí Khởi Nguyên, mấy vị Bất Hủ Vương cùng thôi động, triệu hồi bóng đen, hy vọng có thể tiêu diệt Hoang
Hơn nữa, lần này Côn Đế càng điên cuồng hơn, một chưởng vỗ vào ngực mình, phun ra tinh huyết, rơi lên Cổ Khí Khởi Nguyên, lão muốn hiến tế bản thân
"Tiền bối
Mấy vị Bất Hủ Vương khác đều kinh dị, cân gì phải như thế
Côn Đế không muốn sống nữa sao, cần gì phải bồi cả bản thân vào trong đó
Sau đó tất cả các Bất Hủ Vương khác lần lượt tản ra, bởi vì Cổ Khí Khởi Nguyên đã phát sáng, đang đại phát thần uy, đứng quá gần sẽ khiến Bất Hủ Vương gặp phải tai kiếp
Oanhl Khi Thạch Hạo đối mặt với nó, cảm nhận được có một cỗ áp bức, phảng phất như có thứ gì đó đang rất kích động, muốn quyết chiến với hắn
Cổ Khí Khởi Nguyên kêu lên răng rắc, cái rương như được làm bằng kim loại rạn nứt, dân dần lộ ra cảnh vật bên trong
"Lần trước, ta cũng không phải chưa lãnh giáo qua
Thạch Hạo tự nói
Tuy nhiên, rất nhanh Thạch Hạo đã phát hiện có điều không ổn, có một luồng lực lượng khủng bố đang khóa chặt lấy hắn, muốn chém giết với hắn
"Trời ạ, Cổ Khí Khởi Nguyên đã nứt ra rồi
Khi đối mặt với Hoang, nó đang mở ra
Một vài người kêu lên sợ hãi
Âm
Cổ Khí Khởi Nguyên vỡ ra, cũng giống như một đóa hóa nở rộ, phóng ra hào quang rực rỡ, nhưng bất cứ sinh linh nào nhìn qua đó, hai mắt đều bị ánh sáng đâm tới chảy ra máu tươi, như sắp chết đi vậy
Côn Đế gầm lên, một thân huyết khí đều bị rút khô, trong nháy mắt, đã như dầu hết đèn tắt
Cổ Khí Khởi Nguyên kia giống như một cây pháp trượng, không phải rất dài, nhưng vô cùng cổ xưa, là do bạch cốt tạo thành
Bên trên có khắc một thân ảnh, hơn nữa còn ngưng tụ bản nguyên hắc ám vật chất nông đậm
Một luồng ánh sáng rực rỡ phát ra từ nó
"Hữm?”
Trong lòng Thạch Hạo trâm xuống, kiện pháp khí này quấy nhiễu vị thân trong cơ thể hắn, làm gián đoạn việc dung hợp với nhục thân
Thạch Hạo không e ngại kiện pháp trượng này, nhưng thời khắc này xuất hiện chuyện như vậy, thì quá là không phải lúc rồi
Ngay cả bản thân Thạch Hạo cũng không ngờ rằng, đồ vật trong Cổ Khí Khởi Nguyên lại quấy nhiễu tiến trình thuế biến của hắn
Phốc
Thạch Hạo phun ra máu, thương thế dần ác hóa
Hắn không ngừng ho ra máu, thối lui về sau
Biến hóa này làm kinh sợ mọi người
"Ha ha ha....
' Côn Đế cười lớn
Lão sắp chết rồi, trước khi chết có thể thấy một màn này, thật là quá hợp ý lão
Mấy vị tiên vương khác cũng vui mừng khôn xiết, đây thực sự là một sự nghịch chuyển kinh thiên
"ÁchA....
Đột nhiên, một tiếng gào thê lương vang lên
Một thân ảnh cổ lão hiện ra, xung quanh lượn lờ mảnh vỡ thời gian, đan xen với không gian pháp tắc
Không ngờ lại là Cô Tổ, người nắm giữ trật tự thời gian, tinh thông không gian pháp tắc
Một tiếng am vang, Cô Tổ đụng bay Côn Đế, xuất hiện bên cạnh Cổ Khí Khởi Nguyên dang tay ôm lấy nó
Sau đó bay về phía phương xa, mảnh vỡ thời gian bay múa, vô cùng sáng chói
Khi Cổ Khí Khởi Nguyên di chuyển ra xa Thạch Hạo một chút, nó cũng tự động đóng lại
"Ngươi..
-
Côn Đế giận dữ
"Ngươi không cần như thế, ta không cần ngươi phải lấy mệnh tương trợ như vậy
Thạch Hạo buồn bã nhìn về phía trước
Cô Tổ ho ra máu, cười thảm, cả người lão đều là máu, cơ thể rạn nứt, bị cây pháp trượng kia trong Cổ Khí Khởi Nguyên phát ra ánh sáng chiếu trúng, trông sắp không xong rồi
"Sau bao nhiêu năm đầu phản vào Dị vực, ngay cả ta cũng sắp quên rằng bản thân không phải thật lòng đầu phục
Đôi khi, ta thậm chí đang tự nghĩ, liệu ta có thể trực tiếp hiệu lực cho thế giới này hay không
Sự chờ đợi này, vừa chờ đã nhiều năm như thế, lưng gánh chịu ô danh vạn cổ, sự dày vò trong tâm trí ta, có mấy ai sẽ hiểu, hôm nay cuối cùng đã được giải thoát rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cổ Tổ cười thảm, trong mắt ngập tràn lão lệ
"Vô Chung, Luân Hồi, các ngươi bắt ta nhẫn nhục mà sống, ẩn nấp chờ thời cơ
Ta đã làm được, nhưng lại vô lực nghịch thiên, hôm nay coi như có được một lần cơ hội xuất thủ
Cô Tô khẽ nói, biết rõ là không thể sống sót
Lão dùng phương thức này để cứu Thạch Hạo, rõ ràng trong lòng đã sớm có ý quyết tử, căn bản không muốn tiếp tục sống trên thế gian nữa
Ô danh vạn cổ, vô tận sỉ nhục, lão từng là nhân vật ngút trời, một đời thiên kiêu, cao cao tại thượng, vạn linh kính ngưỡng, nhưng ở cái kỷ nguyên này, lão đã gánh chịu quá nhiều
"Đây là Hắc Am Ma Long, Đọa Lạc Huyết Hoàng, còn có Vô Úy Sư Tử, đều đã bị ta trảm, đầu lâu ở chỗ này
Cô Tổ hư nhược nói, sau đó ném ra mấy cái đầu lâu đẫm máu
Ba đại cường giả này đều từng thuộc về Cửu Thiên Thập Địa, nhưng cuối cùng lại phản bội cố hương
"Còn có hai tên cường giả, kéo theo bọn chúng cùng lên đường, ta cũng không bị thiệt
Coi như cũng phù hợp với cái thân phận phản đồ nhưng không chân chính này
Cô Tổ cười nói, lại ném ra hai cái đầu lâu, máu tươi đầm đìa, thuộc về Bất Hủ Vương, về phía Cổ Khí Khởi Nguyên
Trước đó không lâu, lão đã xuất thủ
Bởi vì, lão nắm giữa thời gian pháp tắc, không gian đại đạo, cố ý phong tỏa thiên địa
Ngoại giới không ai biết, không thể cảm ứng được
Lão lần lượt giết chết ngũ đại cường đại
Nguyên thần của năm người này vẫn còn, không hề tử vong, hiện tại đang giãy dụa, ngũ đại cường giả muốn chạy trốn
"Đọa Lạc Huyết Hoàng, không biết nó thật sự tạo phản hay là giả
Thế nhưng nhiều năm như vậy, vào thời khắc mấu chốt này, nó cái gì cũng không làm
Ta cảm thấy, nó đã thật sự tạo phản rồi, cho nên, ta tiễn nó lên đường luôn
Cô Tổ vừa ho ra máu vừa nói
Trên mặt đất, năm viên đầu lâu đang nóng chảy
Ánh sáng do Cổ Khí Khởi Nguyên phát ra, bọn họ đều không chịu nổi
"Cô Tổ"
Thạch Hạo hét lớn
Hắn cảm thấy quá đáng tiếc, thật sự không muốn nhìn thấy một màn này
Cô Tổ rõ ràng có cơ hội sống sót, nhưng lão làm vậy làm dùng cái chết để chứng tỏ tâm trí kiên định vẫn luôn hướng về Cửu Thiên của mình, tẩy hết máu và tội ác trên người
"Ha ha
..
" Đầu tóc Cô Tổ tán loạn, thân thể cao to, khuôn mặt rạng ngời đến kinh ngạc
Lão cứ cười lớn như thế, thời khắc cuối cùng, gương mặt vẫn sáng bừng, giống như đã được giải thoát
Âm
Một luồng huyết quang bùng lên tại nơi đó, thân thể Cô Tổ cùng với năm viên đầu lâu, cứ giải thể như vậy, hóa thành một đoàn lại một đoàn huyết vụ, từ nay biến mất khỏi thế gian
"Cô, ngươi đã làm lỡ đại sự của ta
Côn Đế gầm lên
Lão chỉ còn một hơi thở chưa kịp nuốt xuống để gam lên, ánh sáng nguyên thần lung lay kịch liệt
"Chết đi
Thạch Hạo rống lên, một chưởng đánh xuống, đánh cho Côn Đế tứ phân ngũ liệt, sau đó triệt để nổ tung, hóa thành mưa máu, bị thiêu đốt thành tro bụi
"Tất cả đều chết hết đi
Thạch Hạo đột nhiên quay người lại, lao vê một phương hướng khác, đánh giết hết các Bất Hủ Vương còn lại, khiến bọn họ hoàn toàn hình thần câu diệt, vẫn lạc tại chỗ
Mưa máu rơi xuống khắp nơi, cảnh tượng ở Dị vực vô cùng khủng bố
Chỉ còn một mình Hoang đơn độc đứng ở đó, nhìn chằm chằm Cổ Khí Khởi Nguyên, nhìn về chỗ Cô Tổ vẫn lạc cách đó không xa