Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 105: CON ĐƯỜNG TỪ THẾ THÂN ĐẾN PHẬT QUANG CHIẾU SÁNG NƠI NƠI - 02: CÁ CHÉP CHƯA BAO GIỜ NÓI THẾ





6362 cũng đơ rồi, không thể tin, hỏi: [Vừa rồi anh nói muốn ăn cái gì

 
[Phượng Hoàng nướng và canh Huyền Vũ, sao thế, chẳng lẽ mày muốn đề xuất cách chế biến khác sao?] Tiểu Thất vô cùng hứng thú hỏi
 
6362 trầm mặc hồi lâu, tự hỏi có phải bản thân quá ngu dốt hay không, thời cổ đại ăn Phượng Hoàng, Huyền Vũ là chuyện bình thường hả
Thậm chí còn có thể thảo luận cách chế biến
6362 rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân nghiêm trọng, cuối cùng cũng không tiện lên tiếng ngay, định đi kiểm tra thông tin, còn hiện tại, nó chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: [Có thể yêu cầu của anh quá cao, họ không đáp ứng được.]
 
Quả nhiên, Tiểu Thất vừa nói ra thì rất lâu vẫn không nhận được câu trả lời, cuối cùng Yến Hành không chắc chắn lắm, hỏi: “Tiểu Thất vừa nói muốn ăn gì?”
 
Thấy vậy, Tiểu Thất chỉ có thể miễn cưỡng trả lời: “Thật ra Thanh Điểu* nướng cũng được, cả trai lưu ly tỏi băm bảy màu nữa.”
*Thanh Điểu: sứ giả của Tây Vương Mẫu
 
Mấy người vốn muốn đến để hỏi tội thấy vậy thì nhìn nhau, cuối cùng Yến Hành đề nghị: “Hay là mời Đại phu đến xem sao.”
 
Tạ Lân Phong nhìn chằm chằm Tiểu Thất, hy vọng có thể từ biểu hiện của y nhìn ra được một ít manh mối, theo sự hiểu biết của hắn về Mạnh Thất, Mạnh Thất sẽ không bao giờ giả điên giả dại, tính chính trực của cậu sẽ không cho phép cậu làm như vậy, chẳng lẽ thật sự là điên rồi sao
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút hoảng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt thờ ơ, “Tùy, em cứ xem tình hình rồi làm thế nào cũng được.”
 
Cuối cùng, Yến Hành lại mời một vị đại phu khác, giống như vị đại phu trước đó, sau khi kiểm tra mạch, ông rơi vào trầm tư một lúc, cuối cùng kê một số loại thuốc bổ, về những lời bậy bạ, đại phu chỉ có thể giải thích là do lo lắng quá độ, nóng trong người
 
Cuối cùng, Tiểu Thất không ăn được Thanh Điểu nướng và trai lưu ly mà uống hai phần thuốc bổ và được yêu cầu nằm trong Viện tịnh dưỡng
Còn việc hỏi tội thì đương nhiên phải bỏ ngỏ
 
Cứ như thế, Tiểu Thất vừa nhận việc đã được nghỉ ngơi sống đời sống của cá muối*, đồng thời 6362 cũng kiểm tra thông tin và phổ biến sự khác biệt giữa thời Thượng cổ và thời cổ đại cho Tiểu Thất, lúc này hai người mới vỡ lẽ, hóa ra thời cổ đại vô cùng nghèo nàn, vừa không có các loại thú trong thần thoại ngon miệng, vừa không có các loại thiết bị điện tử, cũng may đất rộng người thưa, thích hợp trồng rau
*Cá muối: một phép ẩn dụ cho những người không muốn làm gì, không có ước mơ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Nằm trên giường hai ngày, Tiểu Thất đã không thể nằm thêm, bắt đầu suy nghĩ nên làm gì
Có lẽ vì hôm đó Mạnh Thất trông quá thảm thương nên mọi người đều mặc nhận rằng y sẽ phải dưỡng bệnh ít nhất mười ngày nửa tháng nên không ai làm phiền y
Nhân lúc Tiểu Thu đi lấy bữa trưa, Tiểu Thất lại nhoài người cạnh bể cá nhìn cá, có hai con cá chép màu phiếm đỏ, kích thước không lớn, chỉ chừng bảy tám phân
 
Nơi ở của Mạnh Thất hẻo lánh, y chỉ có thể dựa vào chậu than để sưởi ấm, nhiệt độ trong phòng không cao, hai con cá chép cũng không hoạt bát lắm
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Thất không khỏi nhớ tới cặp vợ chồng cá chép từng tặng chiếc vòng cổ ngọc trai cá chép cho y, cảm thấy bản thân nên chăm sóc họ hàng xa của họ
 
Thế là y lấy giấy bút ra, lấy một ít chu sa rồi vẽ phù triện trong phòng
Bùa giữ nhiệt, vẽ, Tụ Linh Trận nhiều một chút cũng không sao, ngoài ra còn có Chúc Hỏa Trận để đảm bảo chậu than sẽ không tắt
Bận rộn một hồi, trong phòng tràn ngập những hoa văn màu chu sa phức tạp và một dấu chân thỏ lớn không ai có thể hiểu được
 
6362 cũng tò mò hỏi: [Những dấu chân thỏ này để trang trí à?]
 
Tiểu Thất nghiêm túc sửa lại: [Đây là trận pháp khống chế nhiệt độ, trận pháp nhỏ sau khi được chia ra sẽ giúp độ ấm trong nhà luân chuyển, giữ cho nhiệt độ luôn ấm, làm sao có thể là dấu chân thỏ chứ?]
 
Im lặng một lát, lần này 6362 sáng suốt hơn rồi, thận trọng hỏi: [Những trận pháp này anh học được từ ai?]
 
[Học từ thỏ đó.]
 
6362 gửi một icon đã hiểu rõ, chẳng trách chỗ nào cũng đều là dấu chân thỏ, điều này cũng có thể học kỹ được, đã làm khó ký chủ rồi, [Trận pháp này có hiệu quả chứ?]
 
[Đương nhiên, hơn nữa hiệu quả rất tốt, còn thiếu một bước cuối cùng, hoàn thành!] Khi Tiểu Thất vẽ nét bút cuối cùng, tất cả các bùa chú trận pháp lộn xộn trong phòng đều biến mất, nhiệt độ trong phòng bắt đầu nhanh chóng tăng lên, duy trì ở mức dễ chịu
 
Cùng lúc đó, mắt trận là bể cá bắt đầu hội tụ linh lực, hai con cá chép nhỏ trong bể bắt đầu vui vẻ vọt khỏi mặt nước, không ngừng nhảy lên khỏi mặt nước, như muốn chào hỏi Tiểu Thất, hoa sen sống dở chết dở trong bể cá cũng nhanh chóng trổ lá, thậm chí còn hình thành nụ như sắp nở
 
Tiểu Thu mang hộp thức ăn mang vào nhà với vẻ mặt buồn bã, phát hiện công tử nhà mình lại không thành thật mà rời khỏi giường, “Công tử, người phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể đi lại lung tung, tránh cảm lạnh....”
 
Nói tới đây, Tiểu Thu ngây ra: “Kỳ lạ, sao phòng ấm thế nhỉ?”
 
Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chỉ vào bể cá: “Cá chép hiển linh, chắc chắn là đại ca đã cầu nguyện với cá chép!”
 
Thực hiện: Clitus x T Y T
 
Tiểu Thu ngơ ngác nhìn bể cá, sau đó cậu bé kinh ngạc phát hiện bên trong có cá chép đang tung tăng bơi lội và cả nụ sen đang chớm nở, há hốc mồm kinh ngạc, hiện giờ đang là mùa đông lạnh lẽo, hoa sen không chết đã là may rồi, chẳng lẽ thật sự là cá chép hiển linh
Tiểu Thu dùng vốn kiến thức ít ỏi của mình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cảm thấy nhất định là ông trời đang chiếu cố công tử của họ
 
“Em biết người tốt chắc chắn sẽ được đền đáp, buổi tối em sẽ đi lễ Phật!” Tuy nhiên, vẻ hưng phấn của Tiểu Thu liền giảm xuống khi cúi đầu nhìn thấy hộp thức ăn, cậu bé có chút hổ thẹn nói: “Công tử, bữa trưa hôm nay có hơi đạm bạc, là Tiểu Thu vô dụng.”
 
Tiểu Thất không hề biết hai chữ đạm bạc có nghĩa là gì, nhưng ốc đã không có hy vọng gì với nơi hoang vu hẻo lánh không có Phượng Hoàng và Huyền Vũ này, "Không sao đâu, đạm bạc thì ăn kiểu đạm bạc thôi.”
 
Nghe vậy, Tiểu Thu bắt đầu lấy bữa trưa trong hộp thức ăn ra, đặt từng món lên bàn, đồng thời tức giận nói: “Mấy tên coi thường người khác đó, nói dạo này công tử uống quá nhiều thuốc bổ, không thích hợp ăn món mặn, chỉ chuẩn bị đồ chay cho công tử.”
 
Nhìn từng món ăn được dọn ra, hai mắt Tiểu Thất dần dần sáng lên, cải thìa xào, đậu hũ hầm bắp cải, cải xào nấm, rau trộn củ cải sợi, lại đều là những món ăn yêu thích của Ốc
Thấy vậy, Tiểu Thất cảm khái một câu: “Họ có lòng quá.”
 
“Cái gì mà có lòng chứ
Công tử đừng tin mấy lời nói dối của bọn họ, bọn họ cố ý đấy!” Tiểu Thu là thư đồng của Mạnh Thất, năm nay mới mười ba tuổi, nhưng rất khỏe, trước kia ở Mạnh phủ cũng theo học võ, tính tình Mạnh Thất tốt, nhưng lại có địa vị, Tiểu Thu đi theo Mạnh Thất, có thể coi là có chút uy phong
 
Nhưng hôm nay đã khác khi xưa, Tiểu Thu cũng tự nhủ phải kiên nhẫn, công tử đã lâm vào hoàn cảnh rất khó khăn, cậu bé không thể gây thêm rắc rối gì nữa, chỉ là khi nhìn vẻ mặt giễu cợt của những người đó, cậu bé vẫn không thể nhịn nổi cơn tức
Khi cúi đầu nhìn, công tử trước kia không có thịt là không vui nhà mình đã bắt đầu ăn, hơn nữa còn ăn rất nhanh, dáng vẻ ăn rất ngon lành
 
Mũi Tiểu Thu đột nhiên cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt, công tử nhà bọn họ vẫn luôn thấu hiểu lòng người như vậy, vì lo lắng cho cảm xúc của cậu bé mà làm ra vẻ như đang thưởng thức đồ ăn ngon, vì công tử đã như vậy, có chút tức giận mà thôi, sao mà không nhịn nổi chứ
Hơn nữa cá chép đã hiển linh, công tử nhà họ được thần linh phù hộ, còn gì phải sợ nữa chứ
 
Ăn trưa xong, Tiểu Thu thu dọn bát đĩa rời đi
Tiểu Thất buồn chán lại bắt đầu nghĩ tới ý tưởng cải tạo Viện, hay là bố trí một trận pháp trong Viện, sau đó trồng một ít cải nhỉ
 
[Không được, ở thời cổ đại không thể trồng rau cải vào mùa đông, có muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!] 6362 quả quyết ngăn cản
 
[Cứ nói là cá chép hiển linh, Tiểu Thu tin rồi đó!] Tiểu Thất cảm thấy đây không phải vấn đề
 
[Anh nghĩ ai cũng ngốc như vậy sao?] 6362 vẫn thấy làm vậy quá mạo hiểm
 
Cuối cùng, hai người đều nhượng bộ, quyết định lấy hai chậu hoa lớn mang vào nhà trồng rau
Vì vậy, hai ngày sau Tiểu Thu nhận được mệnh lệnh mới từ Tiểu Thất, nói rằng cá chép báo mộng, muốn có hai chậu hoa lớn
Tiểu Thu nghe xong không dám chậm trễ một giây liền chạy đi tìm chậu hoa
Vào mùa đông có rất nhiều chậu hoa không dùng đến nên Tiểu Thu tìm chậu hoa không tốn chút sức lực nào
 
Nhưng khi cậu bé ôm chậu hoa đi về lại gặp nha hoàn của Yến Hành, cũng là người đã mang thuốc Kim Sang sang ngày hôm đó
Cô nha hoàn nhỏ vốn đã không vui vì ngày đó không thể đi hỏi tội, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Thu, cảm xúc bất mãn lập tức dâng trào
 
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
 
Vừa hay do đang bê chậu hoa nên tầm nhìn của Tiểu Thu bị hạn chế, nha hoàn lặng lẽ giơ chân ra
 
Sau đó chỉ nghe một tiếng hét lớn, tiểu nha hoàn ôm chân đau đớn nhảy câng câng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Thu bối rối đặt chậu hoa lớn xuống, thấy nha hoàn mếu máo, nói câu xin lỗi
 
“Xin lỗi là xong à
Ngươi không có mắt à
Chân ta sắp bị đạp gãy mất!” Nha hoàn nhỏ tức giận, cũng không quan tâm vốn dĩ là do mình giơ chân ngáng đường người khác không thành, ngược lại lại bị giẫm phải, đánh đòn phủ đầu chiếm thế chủ động trước
 
Rất nhanh, những người xung quanh đều bị thu hút tới, không lâu sau ngay cả quản gia cũng tới, sau khi hiểu sơ qua chuyện gì xảy ra, mặc dù cũng cảm thấy sự tình đáng nghi, nhưng địa vị của Yến Hành cao quý, ông ta không thể đắc tội, cho nên ông ta trực tiếp trừng phạt Tiểu Thu, trừ một tháng lương, đánh 20 gậy
 
Tiểu Thu chỉ là đứa trẻ mười ba tuổi, cũng không thể giải thích rõ ràng, cuối cùng chỉ từ bỏ biện hộ, chỉ đưa ra yêu cầu, trước tiên cậu bé phải mang chậu hoa về, sau đó mới tự mình đi nhận hình phạt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Nhưng tiểu nha hoàn sợ cậu bé giở trò hoặc đi gọi viện binh nên khóc lóc sướt mướt không đồng ý
Quản gia cũng lo lắng như vậy nên trực tiếp ra lệnh cho người áp giải Tiểu Thu đi
 
Tiểu Thất đợi lâu nhưng không thấy Tiểu Thu về, cảm thấy có chút kỳ lạ, hai ngày nay Tiểu Thu rất chú ý đến hai con cá chép, sao có thể chậm trễ trong việc di chuyển chậu hoa được
Tiểu Thất cảm thấy có gì đó không ổn liền mặc quần áo đi ra ngoài
 
Ra khỏi cửa không lâu, thậm chí Tiểu Thất còn không phải hỏi thăm, đã có người chủ động tìm y, giải thích việc Tiểu Thu bị kéo đi đánh
Nghe vậy, Tiểu Thất nhanh chóng đi về phía phòng chứa củi dưới ánh mắt xem trò hay của người kia
 
Người hầu sẽ không bị trừng phạt ở những nơi như từ đường, mà sẽ bị đưa thẳng đến phòng chứa củi, ngày thường viện đó dùng để chứa củi nhưng cũng dùng để trừng phạt hạ nhân phạm lỗi
 
Khi Tiểu Thất đến viện, Tiểu Thu đã bị đánh vài gậy
Nhìn thấy Tiểu Thất đi tới, động tác của người cầm gậy hơi chậm lại, nhưng quản gia lại nói: “Dừng lại làm gì, tiếp tục.”
 
Nói xong, quản gia bước tới trước mặt Tiểu Thất hành lễ, trên mặt không mấy tôn trọng: “Thiếu gia Mạnh Thất, nơi này là nơi hạ nhân thường lui tới không tiện cho ngài đặt chân, ngài cứ ra ngoài đợi một chút, ta thay ngài dạy dỗ thật tốt tên nô tài này.”
 
Tiểu Thất nghe xong gật đầu: “Được thôi.” Nói xong, bèn quay người rời đi
 
Mọi người trong sân đều sững sờ, bình thường Mạnh Thất rất bảo vệ thư đồng của mình, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy
 
Tiểu Thất đi tới cửa viện, dường như nhớ ra điều gì, quay người lại nói: “Nhân tiện, liên quan đến bữa trưa mấy người có lòng chuẩn bị, ta vẫn có ý tốt nhắc nhở các ngươi một câu, Tiểu Thu đang chuyển chậu hoa cho cá chép, giẫm vào chân của ai thì là phúc của người đó, phúc phần này không cần thì cũng thôi đi, nếu đắc tội gì, thì đừng trách ta đã không nhắc nhở các ngươi trước.”
 
Nói xong, Tiểu Thất trực tiếp rời đi, đồng thời yêu cầu 6362 mở tấm chắn giảm đau cho Tiểu Thu
 
6362 có chút bối rối, [Cho cậu bé tấm chắn đau đớn?]
 
[Đúng vậy, trong hệ thống viết không được sao?]
 
6362 kiểm tra hướng dẫn sử dụng tấm chắn đau đớn, phát hiện không có hạn chế đối tượng sử dụng: [Cái này thì không có.]
 
[Vậy thì dùng đi.] Tiểu Thất nghĩ mình đã đến thế giới này mấy ngày, linh lộ trong bình ngưng sương đã có thể sử dụng, chút nữa cho Tiểu Thu uống một ít
 
Do hệ thống không cấm nên 6362 đã mở tấm chắn đau đớn cho Tiểu Thu
 
Đột nhiên, Tiểu Thu đang bị đánh thì ngơ ngác, cậu đang cố gắng nhẫn nhịn không kêu lên vì đau đớn, nhưng sao lại không còn đau nữa
Đúng rồi
Chính là công tử, nghĩ đến những gì Mạnh Thất vừa nói, Tiểu Thu bỗng nhiên vui mừng, cá chép thật sự hiển linh rồi
 
Người đánh cũng lờ mờ, người bị đánh không kêu đau cũng thôi đi, tại sao còn cười ngốc nghếch
 
Nha hoàn nhỏ và quản gia nghe lời Mạnh Thất nói, chỉ tưởng rằng y đang nói bậy bạ, cái gì mà mang chậu hoa cho cá chép, Mạnh Thất quả thực điên rồi, lại nhìn Tiểu Thu đang cười ngốc nghếch, nhất thời không nói nên lời, chủ tớ hai người này đều khùng khùng điên điên không bình thường
 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.