Mọi người nhìn Mạnh Thất trông có vẻ không bình thường lắm ra ngoài, sau đó tiếp tục tra tấn Tiểu Thu theo lệnh của quản gia Sau khi đánh xong, mọi người đều muốn kéo Tiểu Thu về Thiên Viện, nhưng Tiểu Thu lại ngẩng đầu bình tĩnh hỏi: “Đánh xong chưa?”
Người thi hành hình phạt có lẽ là lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên vô thức gật đầu
Tiểu Thu lập tức xoay người đứng dậy khỏi băng ghế dài nơi cậu bé đang nằm, sau đó hành lễ với quản gia: “Vậy tôi tiếp tục di chuyển chậu hoa.”
Quần chúng “......”
Tất cả mọi người trong viện ngơ ngác nhìn Tiểu Thu đẩy cửa viện, nhưng cảnh tượng ngoài cửa lại làm bọn họ bất ngờ hơn Chỉ thấy Mạnh Thất mong manh dễ vỡ thường ngày, đang đợi ngoài cửa với một chậu hoa khổng lồ trên tay
“Ra rồi sao, vậy thì đi thôi, chúng ta về.” Tiểu Thất đang định thuận tay mang hai chậu hoa lớn về, lại đoán chừng Tiểu Thu cũng sắp bị đánh xong rồi, lúc ấy mới tới đón người
Tiểu Thu bị cảnh tượng này dọa sợ, “Công tử, người sao có thể dời chậu hoa chứ, để em.”
Hai chậu hoa cao bằng nửa người, gọi là chậu hoa nhưng thực ra giống một cái vại hơn, mỗi chậu đều không nhẹ, ngay cả Tiểu Thu cũng chỉ có thể di chuyển từng cái một, nhưng bây giờ lại bị người ta khiêng một cách nhẹ nhàng như vậy, Tiểu Thu không thể giữ bình tĩnh nổi
“Không sao, em còn đang bị thương, đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa, về sớm thì trồng rau sớm.” Không đợi Tiểu Thu kịp ra tay, Tiểu Thất đã nhẹ nhàng quay người bước nhanh về phía Thiên Viện, rõ ràng người đang bê chậu hoa là y đang rất háo hức
Tiểu Thu cố bước nhanh hơn, nhưng cậu bé lại khó có thể theo kịp tốc độ của Tiểu Thất, đương nhiên cũng không thể đỡ hai chậu hoa, cứ thế lải nhải suốt cho đến khi về đến Thiên Viện Khi họ đến Thiên Viện, Tiểu Thu đang thở hổn hển vì chạy, nhưng Tiểu Thất đang ôm hai chậu hoa lớn như đi trên đất bằng*
*Như đi trên đất bằng: Thành ngữ này thường được sử dụng để mô tả một việc gì đó rất dễ dàng, suôn sẻ và không gặp bất kỳ khó khăn nào Nó cũng có thể được dùng để miêu tả kỹ năng hoặc khả năng của một người vượt trội, khiến cho việc thực hiện một nhiệm vụ nào đó trở nên nhẹ nhàng như đi trên đất bằng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Thất rót một cốc nước cho Tiểu Thu, suy nghĩ một lúc rồi để tăng độ tin cậy nên nói: “Đây là nước trong bể cá chép, uống sẽ tốt cho vết thương của em.”
Tiểu Thu: “…...” Tuy rằng cậu bé không phải người được học hành tử tế, nhưng cũng cảm thấy nước trong bể cá không được sạch lắm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của công tử, Tiểu Thu nghiến răng cầm lấy chiếc cốc và uống hết Sau khi uống xong, cậu bé mới chậm chạp phát hiện ra, nước này sao lại ngọt thế nhỉ Nghĩ như vậy, cậu bé không khỏi liếc nhìn vào bể cá, muốn nhìn điều bí ẩn bên trong
Thấy Tiểu Thu nhìn chằm chằm vào bể cá, Tiểu Thất tự nhiên có dự cảm không hay, y sợ Tiểu Thu nhân lúc mình không chú ý sẽ lén lấy nước trong bể để uống, “Nước trong bể cá không thể uống tùy tiện được đâu.” Nhỡ đau bụng thì sao đây
Tiểu Thu liên tục gật đầu: “Em biết, em biết, cá chép sẽ không vui.”
Tiểu Thất: [Hộp thư nhỏ, mày nói xem đứa nhỏ thư đồng này có phải hơi ngốc không?]
6362 vừa mới chơi được một lúc, ngơ ngác ngẩng đầu: [Anh nói gì cơ?]
Tiểu Thất: [Không có gì, nhóc thư đồng này không tồi.]
6362 ồ một tiếng, cúi đầu tiếp tục chơi game
Trong sân kho chứa củi, đến khi bóng dáng hai người biến mất, mọi người mới bừng tỉnh, sao chủ tớ hai người này có gì đó sai sai, Mạnh Thất vốn vai không thể gánh, tay không thể nâng bỗng trở nên vô cùng mạnh mẽ, mà thư đồng Tiểu Thu bị đánh một trận lại vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng như cũ
Trong một khoảnh khắc, lời nói của Mạnh Thất trước khi ra ngoài vang lên trong đầu mọi người, cái gì mà Tiểu Thu đang chuyển chậu hoa cho cá chép, giẫm phải là phúc phần của người đó, không nhận phúc phần thì thôi đi, nếu đắc tội gì đó.....
Từ xa xưa đã có câu cá chép vượt vũ môn, nên nhiều người nuôi cá chép, không chỉ vì chúng có dáng vẻ đẹp, mà còn để cầu may mắn, nhưng cho dù là tài vận hay phúc phần, cá chép đều giống như biểu tượng của sự may mắn, chẳng lẽ chủ tớ hai người kia thật sự nhận được sự che chở của cá chép sao
Tất nhiên, với phỏng đoán này, không ai dám nói ra cả, dù trong lòng ai nấy đều hoảng hốt tột độ, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, thậm chí còn chế giễu hành động kỳ lạ của chủ tớ Mạnh Thất, để thể hiện mình không hề lo lắng hay áy náy Cô nha hoàn tên Yến Ti cung kính bày tỏ lòng biết ơn với quản gia, chuyện nhỏ nhặt này cứ thế mà qua đi
Tuy nhiên chuyện Tiểu Thu đi như bay sau khi bị đánh, lại thêm Mạnh Thất đột nhiên trở nên cực kỳ mạnh mẽ mang theo hai chậu hoa khổng lồ như đi trên đất bằng lặng lẽ lan truyền trong Vương Phủ, có người cho rằng đây là thủ đoạn tranh sủng mới của Mạnh Thất, lại có người cho rằng lời đồn thổi này không đáng tin, hoặc có người lại cho rằng người đánh đã nương tay
Nhưng buổi tối hôm đó, Tiểu Thu vui vẻ thoải mái xuất hiện trong nhà bếp, mọi người đều kinh ngạc, cho dù có nương tay cũng không thể phục hồi nhanh như vậy được
Tuy nhiên, sự việc kỳ lạ chưa dừng lại ở đó, sáng sớm hôm sau, nghe nói quản gia khi ra ngoài đã bước hụt, bất tỉnh tại chỗ, sau đó được bế về phòng Về phần nha hoàn nhỏ Yến Ti, khi cô ta đang rót trà cho Tạ Lân Phong, một cục phân chim từ trên trời rơi xuống vừa hay rớt vào tay cô ta
Cảnh tượng đó lập tức khiến Tạ Lân Phong hết sức ghê tởm, không uống tí trà nào trực tiếp rời đi Tuy rằng về sau nghe rằng Yến Hành không có khiển trách cô ta, nhưng cô ta vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, khóc lóc rất lâu
Trong Vương Phủ kín kẽ, chút chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ trở thành chuyện để mọi người bàn tán sau bữa ăn, chuyện của quản gia và Yến Ti cũng không ngoại lệ, mỗi lần nhắc đến chuyện đó, ngoài cảm thán thật xui xẻo, thì họ cũng không ngừng cười nhạo
Tuy nhiên, vận rủi chưa dừng lại ở đó, chẳng bao lâu sau, những người chứng kiến ngày Tiểu Thu bị đánh hôm đó bắt đầu lần lượt gặp xui xẻo, cách thức gặp xui cũng có rất nhiều, từ sặc nước đến té ngã trên đường bằng phẳng Mọi người nhất thời hoảng sợ, họ bắt đầu suy nghĩ xem có phải mình thật sự đã đắc tội cá chép hay không
Nhưng làm sao có thể chứ Nếu thực sự có cá chép, tại sao nhà họ Mạnh lại sụp đổ và bị đày đến biên cương, sao Mạnh Thất lại phải ở lại Vương Phủ với thân phận nam sủng chứ Hơn nữa, lúc này Yến Hành như mặt trời ban trưa, mặc dù có hơi nghi ngờ, nhưng nào có ai dám đến gặp Mạnh Thất để xin lỗi và cầu xin sự tha thứ chứ
Thực hiện: Clitus x T Y T
Thấm thoát đã vài ngày trôi qua Vận mệnh của mọi người trong Vương Phủ không có dấu hiệu cải thiện, đặc biệt là quản gia và tiểu nha hoàn lại càng nghiêm trọng hơn, hai người cứ bước ra ngoài lại nơm nớp lo sợ, như đi trên lớp băng mỏng, nhưng dù không ra ngoài mà ngồi yên trong nhà, thì ghế cũng tự dưng bị gãy khiến họ ngã lộn nhào
Cuối cùng, Yến Hành cũng chú ý tới điểm lạ của tiểu nha hoàn, sau khi hỏi thăm mới biết được đầu đuôi câu chuyện Bữa tối hôm đó, Yến Hành như vô tình nhắc tới chuyện này với Tạ Lân Phong
“Ta cũng không tin, nhưng hai ngày nay Tiểu Ti cứ như mất hồn mất vía, ta sợ nếu cứ tiếp tục như vậy cơ thể em ấy sẽ không chịu nổi, ta muốn lát nữa đến gặp cậu ấy.” Thấy sắc mặt Tạ Lân Phong không tốt lắm, Yến Hành lại vội vàng nói thêm: “Tiểu Ti và ta lớn lên cùng nhau, thấy cô ấy như vậy ta không yên tâm.”
Tạ Lân Phong chỉ có thể gật đầu đồng ý, thế là sau bữa tối, hắn cùng Yến Hành đi tới Thiên Viện, có người hỗ trợ, Yến Ti tự nhiên cảm thấy đắc ý, phiền muộn cùng sợ hãi mấy ngày nay cũng đã biến mất sạch sẽ
Hạ nhân lại một lần nữa được nâng tầm hiểu biết về sự sủng hạnh của Yến Hành, chỉ vì nha hoàn nhỏ xui xẻo nhiều ngày mà Vương Gia thực sự đã đi hỏi tội cùng anh ta, hơn nữa mặc dù bây giờ Mạnh Thất đã rớt đài nhưng dù sao cậu cũng đã từng là tiểu thiếu gia của Phủ Tướng Quân Trong một thời gian ngắn, Yến Hành đã trở thành người quan trọng thứ hai trong Vương Phủ, chỉ sau Tạ Lân Phong
Khi mọi người lộp cộp kéo nhau đi tới Thiên Viện, từ xa đã nghe thấy tiếng có người đang trò chuyện
“Cái Vương Phủ này quá nghèo nàn, ngày nào cũng chỉ củ cải bắp cải, trong hầm trừ củ cải bắp cải thì cũng chẳng còn gì khác!”
“Suỵt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đừng nói linh tinh, hôm qua ta nhìn thấy Yến công tử uống canh sườn heo, ăn vịt quay đó?”
“Ôi, sao chúng ta lại nghèo thế nhỉ, ta sắp ăn thành màu xanh rồi!”
“Ngươi vốn dĩ đã xanh rồi!”
“Ngươi mới xanh!”
“Ngươi xanh!”
“Ngươi xanh hơn!”
Trong Viện của Mạnh Thất không ngừng truyền đến tiếng cãi vã, hơn nữa nội dung cãi vã khiến người ta xấu hổ không nói nên lời
Tạ Lân Phong hỏi quản gia bên cạnh: “Dạo này Mạnh Thất chỉ được ăn củ cải bắp cải thôi à?”
Quản gia lập tức đổ mồ hôi lạnh, đương nhiên ông ta không thể nói có một ngày nọ Yến Hành đặc biệt nhắc nhở nhà bếp rằng Mạnh Thất đang uống thuốc, nên ăn thanh đạm Cuối cùng chỉ có thể không ngừng thừa nhận sai lầm: “Lão nô không để ý, chút nữa sẽ đến phòng bếp để tra rõ xem tên ngốc nào bạc đãi Mạnh Công Tử.”
Yến Hành nghe xong liền nhanh chóng nói: “Chuyện này phải trách ta, mấy ngày trước Mạnh Công Tử uống thuốc, đại phu dặn dò phải ăn uống thanh đạm nên ta đã báo cho phòng bếp, có vẻ phòng bếp hiểu sai ý ta mất rồi.”
“Là vậy sao, thế thì cứ ăn thanh đạm chút đi.” Tạ Lân Phong nghe xong thản nhiên nói
Lúc này quản gia đang có hơi bất lực, không biết có nên đến phòng bếp hay không, nhưng Yến Hành lại nói: “Cứ ăn thanh đạm mãi cũng không hay, không bằng yêu cầu phòng bếp chú ý phối hợp thịt và rau, cũng tránh thông tin sai lệch.”
Quản gia nhận được mệnh lệnh, liên tiếp nói phải, lúc này tiếng cãi vã trong Thiên Viện cũng lắng xuống, hai người đang chỉ trích nhau xanh cũng đổi chủ đề
“Sao cái Vương Phủ này tồi tàn thế nhỉ, trong nhà ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.”
“Suỵt, không thể nói như vậy, ta nhìn thấy Yến Công Tử có vô số vàng bạc ngọc bích, san hô châu báu đó!”
“Thế chỉ có mỗi chúng ta nghèo rớt mồng tơi thôi, đến cả một chiếc bàn không bong tróc cũng không có.”
“Đúng thế đúng thế......”
Nghe đến đây, Yến Hành suýt nữa không thể giữ nổi biểu cảm trên mặt, cái tên Mạnh Thất này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy, sao lại không quản lý được mồm miệng của đám người trong viện chứ Tạ Lân Phong cũng rất tức giận, những lời này rõ ràng như đang muốn nói hắn đã bạc đãi khách nhân Thế là hắn giơ tay đẩy cửa viện ra, nổi giận đùng đùng bước vào
Sau đó, tất cả những người bước vào sân đều sửng sốt, chỉ cách một cánh cửa viện, nhưng dường như họ đã đến một mùa khác, trong viện có những bông hoa đang nở rộ, còn có những cây bắp cải vừa mới nhú mầm, cả cây đào cũng hoa nở kín cây [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khoảng Viện tràn ngập hương hoa, còn có rất nhiều loài chim quý hiếm dừng chân, khiến nơi đây trông giống như chốn bồng lai tiên cảnh
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Ơ Có người vào!”
“Trời ơi Trời ơi Đó chính là Yến Công Tử có tiền đó sao!”
“Nghèo kiết xác Ra tiếp khách nhanh!”
“Nghèo kiết xác Nghèo kiết xác Có người tới kìa!”
Trong lúc mọi người đang sững sờ thì nguồn gốc của cuộc bàn tán trước đó cũng xuất hiện, hóa ra là hai con vẹt xanh vừa đậu trên cây đào, đang hót vang giọng vào trong nhà, mà nội dung chúng hót lại khiến người ta cạn lời
Cửa phòng mở ra, Mạnh Thất bước ra vẫy tay chào hai con vẹt, hai con vẹt vui mừng đến mức tưởng là được ăn thêm, lần lượt bay xuống, sau đó bị người ta tóm lấy dạy dỗ: “Từ “Tiếp Khách” không được dùng như thế này biết chưa Ốc vừa học hôm qua xong!”
Sau khi hai con vẹt khàn giọng nói biết rồi, lúc này Tiểu Thất mới buông tay ra, sau đó chào hỏi người vừa tới: “Vào ngồi đi, đừng đứng nữa, đừng khách sáo, à, không đúng, hoan nghênh đến với nhà ta, nhà hơi bừa bộn, hy vọng các vị không chê trách.”
Tạ Lân Phong và Yến Hành gần như mất đi năng lực phản ứng, đợi đến lúc tỉnh táo thì người đã theo Mạnh Thất vào trong
Hai con vẹt nói không sai, bên trong quả thực có chút thô sơ, không có vàng bạc ngọc bích, nhưng bên trong lại cực kỳ thoải mái ấm áp, cho dù chỉ có một chậu than, cũng khiến bên trong ấm áp như mùa xuân Ngoài bể cá, thứ bắt mắt nhất trong phòng đương nhiên là hai chậu hoa khổng lồ, trong đó có cải thìa đang phát triển mạnh mẽ
“Không biết các vị tới nơi này có việc gì?” Tiểu Thất nhớ lại kết quả học tập mấy ngày qua, lấy ra thực hành
Tạ Lân Phong nghe vậy lại cảm thấy khó chịu, mấy ngày không gặp, ánh mắt Mạnh Thất nhìn hắn dường như thiếu một điều gì đó quan trọng, ngay cả lời nói cũng xa lạ: “Mạnh Thất, ta biết em không quen với cuộc sống hiện tại, nhưng em phải biết rằng, Mạnh phủ đã không còn tồn tại nữa rồi, Vương Phủ bây giờ là chỗ dựa duy nhất của em.”
Hiển nhiên, điều Tạ Lân Phong thật sự muốn nói là hiện tại hắn chính là chỗ dựa duy nhất của Mạnh Thất Nhưng biết thế nào được chứ, Tiểu Thất lại là một con ốc sên cực kỳ đơn giản, nghe xong liền nghiêm túc gật đầu: “Ta hiểu rồi Sau này ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, nỗ lực báo đáp Vương Phủ!”
Quần chúng “......”
Cảm nhận ánh mắt mọi người có hơi khác, Tiểu Thất suy nghĩ một lúc rồi thay đổi lời nói: “Ta sẽ cố gắng mỗi ngày, ơn cưu mang của Vương Phủ, ta chắc chắn sẽ không quên!”
Tạ Lân Phong “......”
Sau khi nói không nên lời, Tạ Lân Phong cảm thấy gần đây hắn đã lạnh nhạt với Mạnh Thất, nên Mạnh Kỳ mới cáu kỉnh như vậy
Yến Hành nhìn Mạnh Thất với ánh mắt đầy khó hiểu, nhưng khi liếc nhìn nha hoàn, anh ta liền nhớ ra mục đích hôm nay đến, “Mạnh Công Tử, mấy ngày trước Tiểu Ti đã có hiểu lầm với thư đồng Tiểu Thu của cậu, dẫn đến Tiểu Thu bị phạt, mấy ngày nay Tiểu Ti đã nếm được trái đắng, không biết Mạnh Công Tử có thể giơ cao đánh khẽ không?”
Dù nghi ngờ trước yêu cầu kỳ lạ này nhưng Tiểu Thất vẫn ngoan ngoãn giơ tay đến trước mặt Yến Hành
Yến Hành ??
Hai người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, sau đó Yến Hành cho rằng Mạnh Thất đang cố tình làm khó dễ, nhưng trong tình huống này, anh ta vẫn nghiến răng hành lễ với Mạnh Thất, “Ta hy vọng Mạnh Công Tử sẽ tha cho Tiểu Ti, em ấy chỉ là một cô gái nhỏ, mấy ngày nay đã bị dọa sợ rồi.”
“Công tử Người không cần phải cầu xin cậu ta!” Nha hoàn nhỏ thấy vậy lập tức gấp gáp, vừa cảm động vừa trừng mắt phẫn nộ nhìn Tiểu Thất
Tiểu Thất nhìn nha hoàn nhỏ đang nói, vẻ mặt như hiểu ra tất cả: “Ồ, ta hiểu rồi, chính cô là người vứt bỏ phúc phần của cá chép nhỉ, có cầu xin ta cũng vô ích thôi, cá chép còn đó, hãy tự mình đi thương lượng với nó đi.”
Nếu là trước đây, nha hoàn nhỏ còn tưởng rằng Mạnh Kỳ đang chơi mình, nhưng trải qua mấy ngày xui xẻo vừa rồi khiến cô ta không dám nói lời vớ vẩn Cuối cùng, cô ta thực sự bước về phía bể cá, đến bên bể cá nhìn con cá chép bên trong rồi cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình
Nhưng cô vừa dứt lời thì cá chép vung đuôi vẩy nước vào mặt cô ta, nha hoàn nhỏ hét lên, vô thức lùi lại rồi lại ngã xuống
Biến cố này khiến tất cả mọi người đều choáng váng, nói xui xẻo liền xui xẻo, chuyện này cũng xảy ra quá nhanh đi thôi
Tiểu Thất ở bên cạnh giải thích: “Đừng nói dối cá chép, ừm, nên nói là khi đến gần nơi ở của cá chép thì đừng nên nói dối.”
Tiểu nha đầu bị dọa đến mức phát khóc, cô ta không biết rốt cuộc là do Mạnh Thất biết phép thuật hay cá chép thực sự là sinh vật tâm linh Nhưng dù lý do là gì, cô ta cũng không còn cách nào khác ngoài thú nhận nên cô ta lại đứng dậy, mặt hết trắng rồi lại chuyển sang đỏ bừng, giải thích rằng ngày hôm đó cô ta muốn làm Tiểu Thu ngã, nhưng Tiểu Thu đã không nhìn thấy mà giẫm phải cô ta, cô ta tính toán lợi dụng tình hình khiến Tiểu Thu bị đánh
Hiện trường bỗng nhiên lặng như tờ, tiểu nha đầu khóc lóc nói mình sai rồi Sắc mặt của Yến Hành cũng rất khó coi, nhưng nhìn bộ dáng của Yến Ti, mấy ngày nay quả thật đã chịu giày vò rất nhiều, lúc này anh ta cũng không thể nói được gì
“Đã là hiểu lầm, giải quyết được là tốt.” Tạ Lân Phong suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm, “Thư đồng của em bị phạt, nha hoàn của A Hành cũng xui xẻo mấy ngày, coi như hòa vốn, chuyện này cứ như vậy đi.”
Ai nghe lời này cũng đều biết đây là thiên vị, nhưng Tạ Lân Phong là Vương Gia, không ai dám nghi ngờ quyết định này
Kết quả, ngoài cửa sổ vang lên tiếng thở dài, mọi người quay lại thì thấy chính là hai con vẹt xanh ban nãy, không biết đã bay đến bên cửa sổ để xem trò vui từ lúc nào Nhất thời, mọi người đều cảm thấy không ổn, quả nhiên hai con vẹt lên tiếng
“Chao ôi, cũng tốt cũng tốt, có người gánh chịu vận rủi rồi.”
“Cô nương nhỏ khóc làm ta đau lòng, ông đây ghét nhất là thấy con gái khóc.”
“Vị Vương Gia kia, ta kính nể ngài là một trượng phu, dám gánh vận rủi cho một cô nương.”
“Nơi này có vẻ vẫn còn chan chứa tình người.”
“Không những vậy, còn có rất nhiều người tốt nha, ta nghĩ Yến Công Tử cũng là người tốt, cũng đã gánh chịu một phần vận rủi, giờ đây cô nương nhỏ đã được an toàn.”
“Đừng khóc, đừng khóc, người đẹp ơi, yên tâm, sau này em sẽ không gặp xui xẻo nữa đâu.”
Khi hai con vẹt xanh anh một câu tôi một câu, sắc mặt của Tạ Lân Phong và Yến Hành hoàn toàn tối sầm, tiểu nha đầu quả nhiên đã ngừng khóc, nhưng sắc mặt lại tái nhợt vì sợ hãi Cô ta vốn muốn đến hỏi tội, nhưng cô ta có tài có đức gì mà dám để hai người này gánh vận rủi hộ cô ta chứ.