Tiểu Thất nhìn hai con vẹt lảm nhảm cả ngày còn lắc qua lắc lại hết ăn rồi ngủ, liếc mắt: “Nhiều chuyện Bay mười vòng rồi mới được về.”
Hai con vẹt nhìn nhau, kêu lên một tiếng, rồi phần phật tung cánh bay đi Xử lý hai con vẹt xong, Tiểu Thất quay đầu: “Đừng để ý, tuy hai con vẹt này rất thích nói chuyện, nhưng không thông minh lắm, nếu chuyện đã kết thúc, vậy thì cứ để như thế đi, muốn ăn tối không Ta còn một ít rau trộn với cà rốt, cải xào, khoai tây hầm cải, còn có cả củ cải ướp cay.”
Yến Hành vốn định hỏi về vận xui, nhưng lời đến bên miệng đã bị chặn giữa đường, cuối cùng đành lúng túng từ chối Trong lòng Tạ Lân Phong không hề tin mấy chuyện vận xui này, hắn là người hoàng thất, thậm chí tương lai có thể ngồi vào vị trí kia, sao có thể sợ mấy chuyện xui xẻo Nhưng mà hắn cũng tò mò về cây cối sum xuê trong viện của Tiểu Thất, muốn tìm hiểu nguyên nhân Nghe vậy, Tiểu Thất không thể nói là vì mình ngứa tay, giữa tiếng gào rú của 6362 mà bố trí trận pháp để ổn định nhiệt độ Đành mang theo vẻ mặt vô tội: “Không biết nữa, ngủ một giấc dậy đã thấy thế rồi, có thể là do cá chép, hoặc là do hai con vẹt kia.”
Đáp án này hiển nhiên không thể làm vừa lòng Tạ Lân Phong, hắn hơi bất mãn nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất trước sau như một luôn bày ra ánh mắt vô tội Sau đó Tạ Lân Phong hừ một tiếng, không chất vấn nữa Có thể làm hoa nở vào mùa đông, có được cách làm này đương nhiên là càng dệt hoa trên gấm, nhưng không chiếm được, cũng không có sức ảnh hưởng lớn gì, danh vọng của hắn không phải chỉ cần vài bông hoa là đạt được Đến cùng, Tiểu Thất cũng không giữ hai người ở lại làm bạn ăn cơm, sau khi tiễn Tạ Lân Phong đi, đành chờ hai con vẹt về ăn khuya Hai con vẹt nhìn cả bàn toàn cải là cải, cảm thấy bản thân ngày càng trở nên xanh biếc, nhưng chưa kịp chạy, đã bị xách cổ tống vào phòng, cửa kẽo kẹt rồi đóng lại, mặc kệ tiếng kêu thảm thiết của hai con vẹt vọng ra từ trong phòng Ngoài cửa, Tiểu Thu vừa tránh được một kiếp lặng lẽ trốn đi, cậu bé đã ăn quá nhiều cải rồi, cậu chịu còn không nổi, huống hồ là hai con vẹt.
Rời khỏi Thiên Viện, Tạ Lân Phong cũng quên béng chuyện này Nhưng Yến Hành càng nghĩ càng bất an, hơn nữa nhớ lại hai lần vừa rồi, mỗi lần đến hỏi tội Mạnh Thất, lần nào cũng kết thúc theo kiểu không thể giải thích được, nếu nói do cái đầu gỗ của Mạnh Thật đột nhiên được mở mang trí tuệ cũng không đúng, ngược lại cứ kỳ quái lạ lùng, hơi điên điên khùng khùng, nhưng vì vậy, anh ta lần nào cũng tay trắng ra về Yến Hành ôm nỗi bất an đó lên giường ngủ, giường bỗng nhiên sụp xuống càng làm nỗi bất an thêm mãnh liệt Yến Hành bừng tỉnh không màng đau đớn, phản ứng đầu tiên là tự hỏi chẳng lẽ cá chép hiển linh Nghe thấy tiếng hạ nhân chen chúc xông đến, trong lúc hoảng loạn, Yến Hành còn bị giẫm lên chân, khi ánh nến được thắp lên, nhìn bên trong lộn xộn, không ai dám lên tiếng, đặc biệt là tiểu nha hoàn Yến Ti đang nơm nớp lo sợ, sau đó quỳ gối xuống trước mặt Yến Hành liều mạng dập đầu: “Là do nô tì sai sót, là lỗi của nô tì!”
Trong ánh nến chập chờn, sắc mặt của Yến Hành lúc sáng lúc tối, cuối cùng, anh ta vẫn cho Yến Ti đứng lên, nhẹ giọng nói: “Không có gì, là chuyện ngoài ý muốn thôi, việc này không liên quan đến ngươi, đừng tự trách.”
Hạ nhân thấy vậy rối rít nhìn Yến Hành bằng ánh mắt kính ngưỡng, hiếm thấy chủ nhân nào tốt tính như vậy Tiểu nha hoàn Yến Ti này cũng thật tốt số, có thể đi theo chủ nhân này, mà bọn họ về sau, cũng không quá gian nan Cả người Yến Ti ướt đẫm mồ hôi, Yến Hành sợ cô ta cảm lạnh, bảo cô ta về nghỉ ngơi Còn anh ta sẽ ngủ ở phòng bên cạnh Ngày hôm sau, chuyện nửa đêm giường của Yến Hành bị sụp, và Yến Hành rộng lượng tốt bụng đồng thời được truyền khắp vương phủ Nhưng cũng vào trưa hôm đó, Tạ Lân Phong bị ngã ngựa phải đưa về vương phủ thành công thu hút sự quan tâm của mọi người, bởi lẽ trong vương phủ, không có chuyện nào lớn hơn Tạ Lân Phong Nghe thấy tin này, Tiểu Thất không khỏi yên lặng giơ ngón tay cái tán thưởng Tạ Lân Phong, nếu tối hôm qua Tạ Lân Phong đã quyết định kết thục sự việc, vậy thì hắn sẽ phải chịu trách nhiệm cho mối nhân quả đang còn dang dở, điều này cũng không có gì lạ Trong phòng có hai con cá chép vốn dĩ là dấu hiệu của việc giác ngộ, Tiểu Thất sắp xếp tụ linh trận vừa đúng lúc đẩy nhanh quá trình này Tuy rằng trong cốt truyện không đề cập đến, nhưng Tạ Lân Phong cả đường thuận lợi quân lâm thiên hạ, có thể đoán được trong cốt truyện gốc, hai con cá chép có lẽ cũng đã hóa linh Nếu không, nhìn vào vận khí của Tạ Lân Phong, hắn không thể trở thành người đứng đầu một nước được Tiểu Thất bạo gan suy đoán, trong cốt truyện gốc, cả đời Mạnh Thất chưa bao giờ vứt bỏ cảm tình với Tạ Lân Phong, nên cá chép vì báo đáp Mạnh Thất, nên cũng chúc phúc cho Tạ Lân Phong Nhưng hiện tại, nếu ốc đã đến, ốc cảm thấy vận may của cá chép có thể dùng cho cải thìa và heo con, không cần lãng phí cho Tạ Lân Phong làm gì Tiểu Thất vừa xé lá cho cá ăn, vừa cứ mãi nhắc nhở: “Mau lớn nhé, để sau này trồng được nhiều rau nuôi nhiều heo hơn.”
Hai con cá chép chưa hóa hình đã bị ký thác lên người kỳ vòng cực cao: “...”
Bởi vì Tạ Lân Phong ngã bị thương, Tiểu Thất tiếp tục trải qua cuộc sống yên tĩnh Nghe bảo Yến Hành ngày nào cũng chạy đến trước mặt Tạ Lân Phong hầu hạ thay y phục, chăm sóc rất chu đáo, thậm chí nghe đồn vì chăm sóc Tạ Lân Phong, cả người Yến Hành cũng trở nên tiều tụy, mọi người trong phủ đều ca ngợi anh ta Mục đích của Yến Hành rất tốt, nhưng hai người mang vận xui tụ lại với nhau, có thể đoán được thực tế có bao nhiêu tàn khốc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thực hiện: Clitus x T Y T
Sau đó nghe nói, vết thương của Tạ Lân Phong không tốt lên, ngược lại càng nặng thêm Thê thảm hơn là, Tạ Vân Phong không thể mở miệng từ chối, sợ Yến Hành mất mặt, mà Yến Hành cũng không thể đột nhiên ngừng chăm sóc hắn, như thế sẽ thừa nhận mình mang theo xui xẻo [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hai người sĩ diện, cứ như vậy hành hạ nhau mấy ngày liền Cuối cùng, Tạ Lân Phong là người mở miệng trước: “Đã nhiều ngày rồi, sao không thấy Mạnh Thất?”
“Nghe nói mấy ngày nay Mạnh công tử đang say mê trồng trọt, mỗi ngày đều đóng cửa không ra ngoài, có lẽ đang tu thân dưỡng tính.” Yến Hành vừa nói vừa ở bên cạnh Tạ Lân Phong đút thuốc, sau đó trượt tay, đổ cả chén thuốc lên người Tạ Lân Phong Cho dù cách mấy lớp áo, nhưng thuốc nóng đổ lên người, cũng làm Tạ Lân Phong đau đến mức xém nữa kêu ra tiếng Yến Hành luống cuống tay chân thu dọn hậu quả, nói xin lỗi không ngừng Tạ Lân Phong cố nén đau đớn nói không sao, an ủi Yến Hành đang sắp khóc, có thể nói là vất vả vô cùng Giây phút hỗn loạn qua đi, Tạ Lân Phong lần nữa được an ổn nằm trên giường, quần áo và đệm chăn được đổi mới, còn thuốc phải đợi nấu.
Cảm xúc của Yến Hành dịu xuống, sau đó chần chừ nói: “Nếu không, để ta mời Mạnh công tử qua [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Có lẽ Mạnh công tử cũng rất lo lắng cho Vương gia.” Anh ta không dám nói mình và Tạ Lân Phong đều mang số con rệp, bởi lẽ chuyện này đối với hoàng thân quốc thích được xem là tối kỵ, nên chỉ có thể uyên chuyển nói ra Tạ Lân Phong đang chờ bậc thang này, nghe vậy đương nhiên đồng ý Mấy ngày nay hắn quả thật bị lăn qua lộn lại quá sức, trong lòng không khỏi hoài nghi Hơn nữa từ lần hắn bị thương, Mạnh Thất cũng không đến thăm một lần nào, trong lòng hắn đã sớm khó chịu không thôi, hiển nhiên là chuyện Mạnh Thất thờ ơ khiến hắn không thể nào chấp nhận nổi Hai người nhất trí với nhau, nhanh chóng sai người gọi Mạnh Thất tới, không bao lâu sau, Mạnh Thất đã đến, trong ngực còn ôm hai cây cải đến Vừa vào cửa, Tiểu Thật đã đưa củ cải trắng cho Tạ Lân Phong: “Xin lỗi, nhà nghèo, chỉ có cải làm thành quà tặng, mong hai vị đừng ghét bỏ.”
Ngay lập tức Yến Hành xấu hổ không thôi, anh ta cảm thấy Mạnh Thất đang thầm chế giễu mình, thật ra anh ta không biết, đây là bài học Mạnh Thất học được từ người xưa, bằng không ốc chắc chắn sẽ nói, cải mà ốc tặng có một không hai, là thứ tốt nhất thiên hạ, ăn vào tuy không thể kéo dài tuổi thọ, nhưng có thể loại bỏ xui xẻo Để cải sang một bên, Yến Hành sai người châm trà cho Tiểu Thất Tạ Lân Phong nằm trên giường, chờ Tiểu Thất vào thăm, Tiểu Thất đi đến mép giường, nhìn bộ dáng thê thảm của Tạ Lân Phong thì có hơi ngạc nhiên: “Không phải nói Vương gia bị thương không nặng sao?”
Yến Hành: “...” Lúc đầu quả thật không nghiêm trọng, nhưng bị anh ta chăm sóc mấy ngày, đã thành công nằm trên giường không thể dậy nổi “Nếu là vết thương nhẹ, em sẽ không đến thăm ta sao Là bổn vương chiêu đãi không chu toàn, khiến em cảm thấy ấm ức Nếu là vậy, em có thể rời đi.” Mặc dù Tạ Lân Phong nói vậy, nhưng hắn biết, lúc này Mạnh Thất không có nơi nào để đi, nếu muốn ở lại vương phủ, thì phải học cách cúi đầu Đúng như hắn đoán, Mạnh Thất cúi đầu xuống, nhưng cách nói chuyện của y làm hắn có hơi không thích ứng kịp Mạnh Thất lắc đầu liên tục: “Không ấm ức, ở chỗ này ta có thể ăn rau cải, ta không đến là sợ ảnh hưởng đến hai người, quân tử và người đẹp, hai người là được ông trời tác hợp, tài hoa và sắc đẹp, là một cặp xứng đôi.”
Lời chúc phúc phía trên là do nguyên chủ nói, nhưng mà lúc nói những lời này nguyên chủ khóc ra máu, cả người đau khổ đến chết đi sống lại, thế mà lời này từ trong miệng Mạnh Thất tuôn ra, có cảm giác gì đó không thể giải thích được
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Nói xong, Tạ Lân Phong và Yến Hành đều yên lặng, đương nhiên hai người đều cảm thấy không ổn, nhưng Yến Hành nhanh chóng ổn định, đi thẳng vào chủ đề: “Mạnh công tử, lần trước con vẹt của cậu nói xui xẻo bị dời đi, vậy vận xui này không thể loại bỏ được sao?”
“Được á, chậm nhất là một tháng, vận xui sẽ tự động tiêu tan, còn có…”
“Thật sao Vậy thì tốt quá.” Bị hành hạ nhiều ngày như vậy, Yến Hành mừng rỡ không thôi, sau đó tò mò hỏi: “Tại sao Mạnh công tử am hiểu chuyện này như vậy, mấy con cá chép kia có nghe lời Mạnh công tử không?”
Hiển nhiên, những lời này của Yến Hành thoạt nhìn chỉ như tò mò, nhưng thật ra có ý hoài nghi Mạnh Thất điều khiển cá chép mang xui xẻo cho anh ta và Tạ Lân Phong “Ồ, ngoại trừ việc con vẹt nói, thật ra còn có…” Tiểu Thất rất muốn được ứng cử hai cây cải mình mang đến, có thể loại trừ vận xui cực kỳ tốt Nhưng vẫn như cũ, chưa nói hết câu đã bị chặn họng “Thì ra là vậy, nhắc đến hai con vẹt kia thật ra cũng thông minh đấy, trông rất nghe lời Mạnh công tử, không biết đằng sau có bí quyết gì, có thể dạy ta hay không Ta cũng muốn nuôi hai con.” Hiển nhiên Yến Hành đang cố gắng đem vận xui và Mạnh Thất dính lên nhau, hơn nữa còn không muốn để Mạnh Thất giải thích Quả nhiên, ánh mắt Tạ Lân Phong lạnh dần, nhìn về phía Mạnh Thất đầy hoài nghi: “Vương phủ không phải Mạnh phủ, đừng có gây ra chuyện gì linh tinh, nếu bị người có tâm lợi dụng, bổn vương cũng không thể bảo vệ được em.”
Tiểu Thất đang nghiêm túc suy nghĩ xem chuyện linh tinh là ám chỉ cái gì, nhưng khi nhìn qua, trên đầu Yến Hành và Tạ Lân Phong đều âm u như sắp mưa, những người đó không thấy gì, nên bảo ốc sên đừng can thiệp hả Tiểu Thất tự cho rằng mình đã hiểu, nghiêm túc gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Vì thế sau đó, Tiểu Thất cũng không nhắc về chuyện cây cải nữa, thậm chí lúc rời đi còn phân vân có nên ôm cải đi không, nhưng là một con ốc hào phóng, không thể lấy lại đồ đã tặng, cho nên đành chịu đau tạm biệt hai cây cải Mà cây cải Tiểu Thất đưa đến, Tạ Lân Phong và Yến Hành đương nhiên không ai muốn ăn, cứ như vậy đưa cho phòng bếp, mà phòng bếp thấy là rau cải, nên nấu xong bèn đưa đến Thiên viện.
Vốn Tiểu Thất đang rầu rĩ không vui vì mất hai cây cải, nhưng vừa thấy cơm trưa, đã vui mừng không thôi, đi qua một vòng, cải của y đã trở về rồi Hơn nữa còn được nấu luôn, quá tốt rồi Lời rồi Không nghĩ hai tên xui xẻo kia còn có thể tốt bụng đến vậy Tiểu Thất vui đến mức ăn hết năm bát cơm, Tiểu Thu thấy vậy cũng yên tâm Cậu bé đang lo công tử sau khi ra ngoài sẽ giống như trước đây, trở về sẽ buồn bực không vui, không ngờ lần này về, ngược lại còn ăn được thêm mấy bát cơm, quả nhiên là được cá chép phù hộ Một tháng kế tiếp, trong vương phủ vẫn lưu truyền tin đồn về vận xui của Tạ Lân Phong và Yến Hành, sau khi chứng kiến đủ loại xui xẻo kì quái, hạ nhân trong phủ đã quen với việc ấm trà đột nhiên nứt, chân ghế tự nhiên gãy, Yến Hành bỗng nhiên rớt xuống hồ, và cái chân của Tạ Lân Phong vừa mới khỏi lại ngã bị thương Có lẽ không có thời gian để ý đến Mạnh Thất, cứ như vậy Tiểu Thất vui vẻ chào đón mùa xuân Đông qua tuyết tan, vạn vật bừng tỉnh, đương nhiên, mấy thứ này không thể nhìn thấy được ở Thiên Viện, bởi lẽ bên trong Thiên viện từ sớm đã muôn hoa khoe sắc Trong sân ong bướm ngày nào cũng làm việc khiến Thiên viện trở nên sống động tràn đầy sức sống Sau khi con đường núi bị đóng cửa được mở lại, Tiểu Thất nhận được thư từ nhà họ Mạnh từ biên cương, thư do đại tỷ viết, nhưng bên trong chứa đựng tất cả lời dặn dò của người nhà dành cho y, và việc họ đã thành công đặt chân đến biên cương, sinh hoạt cũng không quá vất vả Thư tín bình thường không có gì đặc biệt, nhưng Tiểu Thất rất thích thú, hai tờ giấy mỏng, dường như ẩn chứa hơi ấm tình thân khiến người ta cảm thấy hạnh phúc Sau khi đọc thư xong, Tiểu Thất cẩn thận đem cất vào “Hộp bảo vật” của Mạnh Thất, bên trong không có nhiều đồ giá trị, nhưng tất cả đều có ý nghĩa đặc biệt với nguyên chủ Vừa mới cất thư đi, Tiểu Thất nhận được thông báo, Tạ Lân Phong muốn đến khu vực săn bắn hoàng gia tham gia giải săn mùa xuân mỗi năm một lần, thông báo Mạnh Thất đi theo Tuy rằng là một con ốc sên thích ở nhà, nhưng cũng thích ra ngoài thăm thú, nên y vui vẻ chuẩn bị hành lý, bởi vậy không chú ý đến ánh mắt thương hại của người truyền lời Nhưng trưa hôm đó, Yến Hành đến, vừa vào cửa đã nhanh chóng xin lỗi, bảo rằng anh ta không cố ý làm nhục Mạnh Thất, anh ta cũng không nghĩ tới Vương gia sẽ sắp xếp như vậy, rồi vân vân.. Tiểu Thất nghe cả nửa ngày mới hiểu ra, giải săn mùa xuân này được mang theo gia quyến (người nhà), trừ hoàng đế ra, những người khác chỉ có thể mang theo một người, nhưng kẻ hầu người hạ có thể mang theo mười người Mà Yến Hành trong lúc ở cùng Tạ Lân Phong có nói rằng Mạnh công tử cũng muốn ra ngoài vui chơi, vì vậy, Mạnh Thất được đi theo đương nhiên trở thành nô tài, còn Yến Hành hiển nhiên là gia quyến Tiểu Thu sắp tức điên rồi, nhưng không thể bộc phát, ấm ức đến mức đôi mắt đỏ hoe Nhưng Tiểu Thất nghe xong thì rất vui: “Được, đương nhiên là được, ta biết nướng thịt heo, còn biết kể chuyện xưa, cũng có thể miễn cưỡng ăn mấy loại động vật hoang dã.” Như là hổ hay gấu đen gì đó, nhưng ngon nhất vẫn là thịt heo Đối mặt với tinh thần đầy phấn khích của Mạnh Thất, Yến Hành không biết phải nói gì, đành ngượng ngùng bày tỏ Tiểu Thất không trách anh ta là tốt rồi Sau khi Yến Hành đi, Tiểu Thu cắm đầu làm việc, khi Tiểu Thất ra cửa quét sân thì ngay lập tức nhào đến hồ cá cầu nguyện với cá chép: “Cá chép đại tiên ơi, xin hãy phù hộ cho công tử nhà ta được bình an, không chịu oan ức, ngoài ra, xin ngài khiến cho tên Yến Hành kia gặp xui xẻo đi ạ.”