Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 108: CON ĐƯỜNG TỪ THẾ THÂN ĐẾN PHẬT QUANG CHIẾU SÁNG NƠI NƠI - 05





Thật ra mùa xuân không phải là thời điểm thích hợp để săn bắn, vì đông qua tuyết tan, đa số động vật đều gầy gò ốm yếu, dã tính cũng cực mạnh
Nhưng đối với hoàng gia, đi săn không phải vì con mồi béo bở, mà vì thú vui và sức khiêu chiến, đây là một các thức để hiện thực điều này
Tiểu Thất là một người hầu, cũng chỉ mang theo một túi hành lý, mà Yến Hành và Tạ Lân Phong thì chất đầy cả một xe, toàn bộ vương phủ vì chuyện săn bắn này mà trở nên vô cùng bận rộn
Tiểu Thu không có tên trong danh sách tùy tùng, cả ngày mặt ủ mày chau, sợ công tử bên ngoài chịu oan ức, mà túi hành lý của Mạnh Thất, cũng được Tiểu Thu sắp xếp lại, nhưng vẫn cảm thấy chưa được hoàn hảo
Tiểu Thất là người trong cuộc thì vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí không chờ nổi, cuối cùng cũng có không gian cho ốc phát huy, ốc đương nhiên phải biết quý trọng
Trải qua những ngày bận rộn, đội săn bắn mùa xuân lên đường
Khi đội ngũ của vương phủ hội hợp với những đội khác, tạo thành một hàng dài hết sức hùng tráng
Dù hôm nay là mùa xuân, nhưng nhiệt độ vẫn còn thấp, trong xe ngựa của các quý nhân còn đỡ, có lò sưởi ấm áp, mà hạ nhân đi theo thì không tốt lắm, ba ngày liên tiếp, đoàn xe càng đi càng xa càng hẻo lánh, nhiệt độ cũng trở nên rét buốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Thất không được ngồi xe ngựa đương nhiên phải chịu đãi ngộ như vậy, nếu là Mạnh Thất ban đầu, sợ rằng đi đường trong thời tiết rét lạnh như vậy sẽ làm mỗi bước đi vô cùng gian nan
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng Tiểu Thất không cần phiền não về vấn đề này, y thậm chí còn thấy tốc độ của xe ngựa quá chậm, làm ốc có hơi nôn nóng
Trong suốt cuộc hành trình, Yến Hành luôn thò đầu ra nhìn tình trạng của Tiểu Thất, không ngừng dành những lời an ủi cho y
“Mạnh công tử, đã khiến cậu chịu ấm ức rồi.”
“Mạnh công tử, ta có một cái bếp lò không dùng, nếu cần ta đưa cho cậu tạm thời sưởi ấm.”
“Mạnh công tử, lặn lội đường xa, nếu mệt quá, có thể lên đây nghỉ chân một lát, uống chén trà cùng Hành được không?”
Tiểu Thất đang cảm thấy nhàm chán, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Yến Hành chỉ đang khách khí kiểu ??
Kiêu ngạo của con trai tướng quân đâu
Chẳng lẽ không nên giữ vững mục tiêu hay sao
Trong ánh mắt kinh ngạc của Yến Hành, Tiểu Thất nhanh nhẹn trèo lên xe, chen vào xe ngựa
Xe ngựa của Yến Hành rất rộng, bốn góc đều có lò sưởi, là than củi loại tốt nhất thoang thoảng mùi hương, ở giữa có một cái bàn nhỏ, trên bàn là nước trà và điểm tâm, trong xe đều phủ một lớp tơ lụa, quả nhiên là xa hoa và thoải mái
Tiểu Thất vừa lên xe, không khỏi cảm thán: “Đẹp quá, chỉ thiếu mỗi cải thìa.”
Nói xong, Tiểu Thất lấy bó rau cải từ trong túi hành lý ra đặt lên chiếc bàn nhỏ, nhiệt tình mời chào: “Mau, chúng ta cùng ăn thử cải thìa đi, ừm, tuy hơi bị đông lạnh chút, nhưng đúng lúc, lành lạnh rất ngon miệng.”
Yến Hành cạn lời cố gắng từ chối lời mời, vẻ mặt xấu hổ khó tả thành lời
Sau đó, trong xe ngựa vang lên tiếng nhai răng rắc, Yến Hành cảm thấy kỳ quái nên dò hỏi: “Mạnh công tử, trong túi hành lý của cậu đều là rau cải hết sao?”
“Đa số là vậy.” Nói đến đây, Tiểu Thất không hài lòng cho lắm, đều do Tiểu Thu cằn nhằn mãi, nếu không ốc có thể mang theo nhiều rau cải hơn
Nhìn Tiểu Thất gặm rau cải đã đóng băng, Yến Hành không khỏi cảm thấy lành lạnh, nhưng không thể mở miệng bảo Tiểu Thất xuống xe, đành tự khó chịu một mình
Nhưng khó chịu chỉ là một phần mà thôi, vất vả đợi Mạnh Thất gặm xong rau cải, Yến Hành bắt đầu nói chuyện phiếm, mà chuyện phiếm này đương nhiên là vây quanh Tạ Lân Phong, gì mà gần đây Tạ Lân Phong tặng anh ta cái gì, hoặc là gần đây Tạ Lân Phong thích làm gì, hai người họ cùng nhau đi đến đâu đó vân vân và mây mây
Vừa nói, Yến Hành cũng chú ý đến phản ứng của Mạnh Thất, quả nhiên, Mạnh Thất nghe rất nghiêm túc, hơn nữa nét mặt cũng đầy vẻ mất mát
Yến Hành thấy vậy cảm thấy hơi hoang mang: “Sao Mạnh công tử không nói gì
Phải chăng là Hành đã nói gì sai sao?”
Mạnh Thất lắc đầu: “Không có.” Ốc chỉ cảm thấy thất vọng khi hai người kia toàn làm mấy chuyện không có xíu liên quan nào đến việc nuôi heo hay trồng cải, có thể thấy không cùng chí hướng
“Vậy thì tại sao chỉ có mình Hành nói, mà Mạnh công tử cứ mãi im lặng?” Yến Hành hơi oan ức nói
Ai ngờ khi nghe được lời này, đôi mắt Mạnh Thất nhanh chóng bừng sáng, y hơi vui mừng hỏi: “Đến phiên ta nói rồi?”
Yến Hành gật đầu: “ Đương nhiên, Hành cũng không hạn chế Mạnh công tử nói chuyện.” Yến Hành nghe thấy tiếng vó ngựa quen thuộc, biết chắc là Tạ Lân Phong đang cưỡi ngựa ở bên ngoài, bởi vậy vô cùng chờ mong Mạnh Thất có thể nói ra cái gì đó, đặc biệt là mấy lời oán hận, hay thất vọng hoặc đánh giá về anh ta
Nhưng Yến Hành trăm triệu lần không ngờ đến, Mạnh Thất ngồi nghiêm chỉnh, sau đó nói: “Ta đây sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện xưa.”
Yến Hành có hơi hoài nghi, suy đoán đoạn chuyện xưa này chắc có ý ẩn dụ, hay là trào phúng cảnh cáo gì đó, vì thế bày ra vẻ mặt hứng thú: “Hành sẽ chăm chú lắng nghe.”
Tiểu Thất thích nhất là những độc giả như vậy, tức khắc bốc lên ngọn lửa nhiệt huyết, từ trong đống chuyện xưa chọn ra mở đầu tốt nhất để kể: “Chuyện xưa đầu tiên, xe ngựa, kể về một công tử giàu có ngồi xe ra ngoài chơi, cũng như thời tiết hiện tại vậy…”
Yến Hành nghe đặc biệt nghiêm túc, nỗ lực nghe ra ý ẩn dụ trong chuyện xưa của Mạnh Thất, nhưng nghe thấy cũng chỉ là một mẩu chuyện xưa, mãi đến khi câu chuyện dần trở nên quỷ dị, cái gì mà công tử giàu có vào nghe thấy tiếng móng tay cào vào xe lúc ban đêm, mà như thể để hưởng ứng câu chuyện mà trên đỉnh xe cũng truyền đến tiếng động. 
Yến Hành hét lên một tiếng, ngồi co ro vào trong góc, người đánh xe ngựa nghe thấy nên giải thích có một cành cây quẹt lên nóc xe
Mà Mạnh Thất vẫn còn đang kể tiếp chuyện xưa…
 
Thực hiện: Clitus x T Y T
Yến Hành thật vất vả mới chờ được điểm kết thúc của câu chuyện, thế mà thấy Mạnh Thất đang thần bí nói: “Công tử nhà giàu kia cuối cùng cũng đến nơi, cậu ta mở cửa xe gọi người đánh xe ngựa, nhưng người đánh xe ngựa chảy máu thất khiếu quay đầu nói, thiếu gia, chúng ta chưa tới đâu, nghĩa trang còn xa lắm.”
Yến Hành đang chuẩn bị mở cửa hít thở không khí, nghe thế lập tức đông cứng tại chỗ. 
Sau khi kể chuyện xong, Tiểu Thất rất vui vẻ: “Được rồi, đã kể chuyện xong, sao anh còn chưa mở cửa
Yên tâm, người đánh xe bên ngoài sẽ không chảy máu thất khiếu đâu.”
Nghe vậy, Yến Hành không thể vứt đi mặt mũi, khẽ cắn môi đi đẩy cửa, lại nghe thấy Mạnh Thất nói thêm: “Có thể là anh ta cũng không còn đầu nữa.”
Yến Hành: “...”
Cuối cùng, mãi đến khi đến nơi, người đánh xe ngựa thấy Yến Hành vẫn chưa xuống xe, chủ động dò hỏi mở cửa xe ra, nhưng không biết vì sao, lúc Yến Hành xuống xe thì có hơi kỳ quái, khiến người đánh xe ngựa tự hỏi không biết mình có làm sai cái gì hay không
Kể được một câu chuyện xưa, Tiểu Thất hồi phục sức sống, mà không khí từ núi rừng hoang sơ càng khiến ốc cảm thấy thoải mái, Tiểu Thất chủ động đi hỗ trợ dựng lều, thu dọn đồ đạc, rất bận rộn nhưng lúc đi ngang qua Yến Hành vẫn không quên mở miệng chào hỏi: “Ta còn có nhiều chuyện xưa muốn kể lắm, buổi tối ta sẽ kể cho anh nghe.”
Yến Hành không muốn nghe thêm câu chuyện nào nữa hết, vì thế cứ nơm nớp lo sợ cả buổi, cũng may mới dựng lều, trong trại thật sự rất bận rộn
Mãi đến đêm khuya, Yến Hành cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, đang tính đi ngủ
Bên ngoài lều bỗng truyền đến giọng nói mơ hồ của Mạnh Thất: “Yến công tử ~~ Anh ngủ rồi hả
Ta tới nè ~~ để kể cho anh nghe ~~ chuyện xưa nè ~~”
  
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Yến Hành không dám lên tiếng, giả vờ ngủ để thoát chuyện xưa của Mạnh Thất
Quả nhiên, không có tiếng đáp lại, bên ngoài lều trại yên tĩnh, Yến Hành đang tính thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Mạnh Thất
“Không sao ~~ lúc nãy Vương gia đã sắp xếp ta gác đêm cho anh, anh ngủ đi, trong lúc đó ta sẽ kể cho anh nghe vài câu chuyện ~~ Ta sẽ kể cho anh nghe câu chuyện liên quan đến giấc ngủ!”
Yến Hành chưa bao giờ oán hận chuyện Tạ Lân Phong tọc mạch vào chuyện người khác như lúc này, bởi lẽ cả cơ thể anh ta đã cứng đờ, nghe thấy bên ngoài lều trại mờ hồ truyền đến âm thanh, có vẻ như càng về sau càng quái dị
Đặc biệt vào ngày hôm sau, Yến Hành giả bộ tươi cười nói lời cảm ơn với Mạnh Thất, nói tối hôm qua ngủ rất ngon, còn rất biết ơn Mạnh Thất gác đêm cho mình, Mạnh Thất nghi ngờ hỏi lại: “Gác đêm hả
Đâu có
Hôm qua ta bận lắm, cố gắng xong sớm rồi đi ngủ luôn mà.”
Yến Hành nghe vậy lập tức yên lặng lâm vào khủng hoảng, nếu tối hôm qua không phải Mạnh Thất gác đêm, vậy thì ai là người đứng ở ngoài kể chuyện cho anh ta nghe? 
Yến Hành rời đi trong tình trạng hoang mang tột độ, Tiểu Thất nhếch miệng mỉm cười, ốc là một con ốc kể chuyện chuyên nghiệp, kể chuyện phải chú trọng đến sự phối hợp chặt chẽ, nhìn thấy bộ dáng của Yến Hành, hiển nhiên vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện y đã kể, ừm, cách này không tồi, về sau chắc phải sử dụng nhiều hơn mới được
Nhưng ngay sau đó, cuộc săn bắn mùa xuân chính thức bắt đầu, Yến Hành không hề bận tâm đến việc này, mà chuyển sang bên yến hội
Ở trong sân chỉ có duy nhất một nam quyến, Yến Hành đương nhiên không được chào đón lắm, nhưng mà bởi vì địa vị và thân phận của Tạ Lân Phong, nên không có ai dám làm anh ta khó xử
Thế nhưng, ngay cả như vậy Yến Hành cũng không vui vẻ
Khi anh ta không vui, đương nhiên sẽ cố ý tìm tạo một chút phiền toái để tìm niềm vui, Yến Hành ngày nào cũng cố ý gọi Mạnh Thất đến hầu hạ, mỹ miều là đến chăm sóc lẫn nhau, nhưng ai cũng là tầng lớp bề trên, ai mà không biết Mạnh Thất từng rạng rỡ một thời, vì vậy không tránh khỏi một trận âm dương quái khí châm chọc
Nhà họ Chu từng đối địch với nhà họ Mạnh, bây giờ càng trắng trợn gây chuyện, Chu Nhị công tử mang theo một đám hồ bằng cẩu hữu, ở nơi khách quý tụ tập mà đi thẳng đến trước mặt Tiểu Thất
“Ôi chao, Yến công tử, nô tài này nhìn quen quá.” Giọng Chu Nhị công tử oang oang thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mà người xung quanh cũng chú ý đến Mạnh Thất đang thơ thẩn
Thậm chí Yến Hành còn chưa giải thích, Chu Nhị công tử ở phía sau cùng bạn của gã đã mồm năm miệng mười nói ra thân phận của Mạnh Thất
“Quen mắt như vậy, đây không phải là thiếu gia Mạnh Thất sao
Không thích làm thiếu gia, nên chạy đến đây làm nô tài sao?”
“Lúc trước Du vương cầu xin cho ngươi, hiện tại nhìn kết quả này, sợ là bị người ta chơi chán rồi đi.”
“Ha ha ha, lát nữa săn thú bắt đầu, Mạnh Thất vốn là hậu duệ của phủ tướng quân, có phải nên thể hiện một chút kỹ năng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu không làm nam sủng được nữa, có thể dựa vào săn bắt đế sống qua ngày.”

Mỗi người ta một câu ngươi một câu, đã thành công đẩy Mạnh Thất đến bãi săn bắt, vốn dĩ tùy tùng không có tư cách săn thú, nhưng mọi người ồn ào đi tìm Tạ Lân Phong, cũng chính là Du vương, dò hỏi hắn có bằng lòng để Mạnh Thất tham dự hay không
Tạ Lân Phong thờ ơ nói: “Một tùy tùng mà thôi, có gì mà luyến tiếc.”
Cứ như vậy, Tiểu Thất dưới con mắt thương hại của mọi người gia nhập vào đội ngũ săn thú, nhìn một đám uy phong lẫm liệt, Mạnh Thất lẫn vào trong đó hệt như một cây cải trắng duyên dáng đáng yêu vô cùng khác biệt
Trước khi xuất phát, Yến Hành còn cố ý nói: “Xin lỗi, không nghĩ sẽ mang đến phiền phức cho Mạnh công tử như vậy, hiện giờ nhà họ Chu quyền thế ngập trời, vì không để Vương gia khó xử, đành để cậu chịu ấm ức, bên trong rừng núi trập trùng nguy hiểm, phải chú ý bảo vệ bản thân…”
Tiểu Thất nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy vai chính của thế giới này không chỉ biết lắng nghe, mà còn là một người mẹ hiền ấm áp, là một người tốt, mà người tốt phải sống lâu trăm tuổi
Thoáng chốc, đội săn thú đã xuất phát theo hiệu lệnh của lão hoàng để, trong phút chốc bụi đất bay mù mịt, cùng với tiếng ngựa hí vang trời, một đám người biến mất sau rừng rậm
Khi khói bụi đã tan đi một ít, mọi người nhìn thấy lối đi chỉ còn ba người, một là Mạnh Thất, người còn lại là Thất hoàng tử ngốc nghếch, và người hầu bên cạnh hoàng tử
Tiếu Thấy nhìn Thất hoàng tử, chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng đi qua
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, y vươn tay ra, nắm lấy cánh tay của vị hoàng tử vừa mới bị cảnh tượng lúc nãy hù dọa
Người hầu cũng không nghĩ tới Thất hoàng tử lại chịu nghe lời, phản ứng lại vội vã chạy theo
Sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng ba người nữa, người xung quanh mới ồn ào bàn tán
“Lúc trước từng nghe đồn Mạnh Thất và tên ngốc… Thất hoàng tử từng có một khoảng thời gian chơi rất vui vẻ, thì ra lời đồn là sự thật.”
“Đáng tiếc khi còn nhỏ Thất hoàng tử đã bị sốt cao nóng đến nỗi hỏng đầu.”
“Hừ, cái gì cũng dám nói!”

Tuy rằng ngoài miệng mọi người không nói ra, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có suy nghĩ, một tên nam sủng nghèo túng, một hoàng tử ngốc nghếch, xem ra cũng khá hợp nhau, cũng không biết tổ hợp hai người này vào núi rừng, có thể nguyên vẹn trở về hay không
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.