Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 109: CON ĐƯỜNG TỪ THẾ THÂN ĐẾN PHẬT QUANG CHIẾU SÁNG NƠI NƠI - 06





Vì để giữ an toàn, khi cuộc săn mùa xuân bắt đầu sẽ có một đội ngũ có nhiệm vụ đi trước xua đuổi thú dữ trong rừng, khống chế số lượng thú giữ có trong bãi săn, hơn nữa trong lúc săn thú luôn có hộ vệ tuần tra trong rừng
Dẫu đã chuẩn bị như thế, nhưng không thể đảm bảo an toàn một trăm phần trăm, bởi lẽ sẽ không có tính thử thách, cũng không có thú vui
Một con gà yếu đuối đi săn với một tên hoàng tử ngốc nghếch, không ai có thể nói trước y sẽ gặp chuyện gì
Thất hoàng tử mất mẹ từ nhỏ, cũng không được lão hoàng đế sủng ái, đương nhiên sẽ không ai tiến đến nhắc nhở
Thậm chí trong lòng còn muốn xảy ra chuyện gì đó, để cho kỳ săn bắn mùa xuân này có chuyện để bàn tán
Cuộc săn bắn mùa xuân diễn ra chưa được bao lâu, lão hoàng đế đã bước ra từ khu rừng, phía sau ông ta, có một đám người đang khiêng một con hổ lớn, mọi người đua nhau khen ngợi hoàng đế, khiến ông ta vui ra mặt
Về phần con hổ kia có phải ông ta giết hay không, ai sẽ để ý cơ chứ
Cuộc săn mùa xuân diễn ra trong vòng ba ngày, ba ngày kết thúc, lão hoàng đế sẽ dựa vào kết quả săn bắn của từng người mà có mức khen thưởng khác nhau
Đương nhiên biết Thất hoàng tử cũng đã vào rừng, lão hoàng đế cũng không để ý lắm, chỉ nói muốn chơi thì cứ chơi, không cần quan tâm. 
Trong ba ngày săn bắn, tùy tùng liên tục khiêng con mồi do các chủ nhân mình săn bắn ra bên ngoài, đến nỗi nhiều người tham dự buổi săn đều chọn ở lại, để có thể săn thêm nhiều con mồi hơn
Càng về sau con mồi càng phong phú, gia quyến của mỗi người đều cười không khép miệng, chỉ có lều của Thất hoàng tử là trống trải, người hầu đi theo vẫn luôn mang theo bộ dáng uể oải, hiển nhiên  đã không còn hy vọng đối với chuyện chủ nhân nhà mình có thể săn được con mồi
Hiện tại chỉ mong Thất hoàng tử không xảy ra chuyện ngoài ý muốn là được, nếu không bọn họ là người hầu sợ cũng phải chôn cùng
Trong núi rừng, các đội ngũ săn bắn đã bỏ xa Mạnh Thất và Thất hoàng tử, không thể ở trước mặt hoàng đế dạy dỗ nam sủng, nhưng cũng không cần lộ mặt, mất thể diện như vậy
Hơn nữa núi rừng trập trùng nguy hiểm, có lẽ không cần bọn họ ra tay, có lẽ Mạnh Thất có đi không có về. 
“Mạnh công tử, hay là chúng ta quay về đi.” So sánh với dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh của Thất hoàng tử, người hầu của Thất hoàng tử nôn nóng hơn nhiều, do thấy Mạnh Thất và Thất hoàng tử có mối quan hệ tốt, nên không có mạnh mẽ cản trở
Nhưng khi tiến vào núi rừng, bốn phía phát ra âm thanh đều khiến cậu ta sợ hãi. 
Vốn dĩ các hoàng tử đều có hộ vệ, nhưng không ai nghĩ đến Thất hoàng tử sẽ đi vào núi rừng săn bắn, nên hộ vệ đã bị các hoàng tử khác điều đi từ sớm, với lại xung quanh doanh địa đều có cấm vệ quân, nên không lo lắng về vấn đề an toàn. 
“Tới cũng tới rồi, đi bộ một lát.” Gió trong rừng man mác, là cảm giác ốc sên thích nhất, nhưng do đội săn bắn tiến vào, khiến trong rừng thường xuyên phát ra tiếng kêu của động vật, khi thì có tiếng chim hót thánh thót kết hợp với bầu không khí lành lạnh sang xuân, khiến người ta thả lỏng
Người hầu kia rối đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, cảm thấy mạng nhỏ của mình sẽ phải để lại nơi đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Thất nghiêng đầu quan sát Thất hoàng tử, mùi hương của cải thìa đầy quen thuộc, thậm chí dáng vẻ cũng rất quen, đúng là linh hồn cổ đại bị khiếm khuyết ở thế giới thứ hai
Mà củ cải dại không có ở thế giới này, nên có thể là phán đoán sai lầm, đi qua thế giới thế hai, tìm thấy một mảnh tàn hồn của Đại Bạch, không biết khi nào củ cải dại mới có thể trở về mang theo tàn hồn kia
Nhớ lại quãng thời gian ở thế giới thứ hai Đại Bạch vừa đi vừa thôi miên, Tiểu Thất không khỏi có hơi hoài niệm
Nếu củ cải dại chưa về, thì ở thế giới này Đại Bạch có lẽ sẽ bị ngốc nghếch cả đời mất
Nhưng không sao hết, ở thế giới trước không phải anh trai cải thìa cũng đợi y cả ngàn năm đấy sao, ở thế giới này đổi lại là y chờ đợi anh cũng rất bình thường
Nghĩ vậy, Tiếu Thất vô đầu Đại Bạch: “Ngoan, không sao, nếu anh ngốc cả đời, vậy em sẽ nuôi anh, sẽ nuôi anh trắng trẻo mập mạp.”
Thất hoàng tử hiển nhiên có ấn tượng tốt với Tiểu Thất, nghe vậy thì lặp lại: “Bạch, bạch, bạch...”
Tiếu Thất gật đầu: “Đúng rồi, anh là Đại Bạch, em sẽ nuôi anh thành Lão Bạch.”
Người hầu bên cạnh liếc mắt nhìn Tiểu Thất, có lẽ cảm thấy hiện tại Mạnh Thất giữ mạng cho mình còn khó, vậy mà còn dõng dạc nói muốn nuôi Thất hoàng tử, Mạnh Thất này không đáng tin cậy chút nào, ba ngày này vẫn nên là cậu ta nghĩ cách bảo vệ hai người thôi
Nghĩ đến đây, người hầu  kia bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc
Trong lúc nắm tay Đại Bạch đi vào bên trong cánh rừng, Tiểu Thất suy nghĩ về tuyến thời gian của các thế giới, sau đó phát hiện ra vấn đề, thời gian của Đại Bạch và y không giống nhau, thế giới đầu tiên Đại Bạch trải qua là thế giới tận thế, nên Đại Bạch chính là do ốc sên trồng ra
Má ơi, thật là tình cha con cảm động mà, ốc sên lập tức bày ra vẻ mặt cha hiền mỉm cười: “Buổi tối Đại Bạch muốn ăn cái gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế giới này nghèo nàn quá, cái gì cũng không có, hay bắt hổ ăn tạm được không?”
Người hầu bị trượt chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau đó uyển chuyển mở lời: “Mạnh công tử, nô tài có mang theo một ít lương khô.”
Tiểu Thất nhanh chóng dò hỏi, tò mò hỏi: “Có cải thìa không?”
Người hầu: “..
Không có.”
“Còn đùi heo nướng thì sao?”
Người hầu: “..
Không có.”
“Vậy chắc là thịt hổ lúc nào cũng có sẵn nhỉ?”
Người hầu cạn lời, sau đó mang theo bộ dáng sụp đổ tiếp tục trả lời ‘không có’.
Tiểu Thất quay đầu lại: “Ò, vậy thôi quên đi, ăn lương khô không ổn lắm, trước tiên cứ đi bắt hổ đi.”
Người hầu đang cảm thấy Mạnh Thất bị kích thích đến điên rồi, đột nhiên trong bụi cỏ có một con thỏ trắng nhảy ra, hình như con thỏ đang hoảng sợ, chạy ra thì đụng trúng ba người, ngay lập tức đứng yên tại chỗ, dường như đang cố gắng tìm đường chạy trốn, mắt người hầu sáng lên: “Mạnh công tử, hay là tối nay chúng ta ăn thỏ đi!” Ít nhất đáng tin hơn so với ăn hổ
Tiểu Thất cũng thấy con thỏ, nghe người hầu nói vậy liền lộ ra biểu cảm không thể tin nổi: “Thỏ đáng yêu như vậy, ngươi còn muốn ăn nó
Ta nói cho ngươi biết, ngươi cứ như vậy chúng ta không sống quá một ngày nữa đâu.”
Người hầu ??
 
Thực hiện: Clitus x T Y T
Sau đó người hầu có hơi mê man, động tác của Mạnh Thất mau lẹ tiến lên, ôm lấy con thỏ, thỏ hoảng loạn nhưng dưới sự vuốt ve của Mạnh Thất thì dần bình tĩnh
Tiểu Thất đưa thỏ cho Đại Bạch, Đại Bạch ngoan ngoãn ôm lấy, nhóm người đang đuổi theo con thỏ, nhìn thấy nó đã nằm trong ngực Đại Bạch
Mà quả thật đúng với câu oan gia ngõ hẹp, ấy thế mà người truy đuổi con thỏ là Chu nhị thiếu gia, nói đến cũng kỳ quái, đội ngũ của nhà họ Chu đi vào ngay cả một con gà rừng cũng không thấy, vất vả lắm mới thấy một con thỏ, đương nhiên đuổi theo không tha, ai ngờ con thỏ đã bị người ta hớt tay trên, mà người đó còn là người gã chán ghét nhất - Mạnh Thất, và tên Thất hoàng tử ngu ngốc kia nữa
Thấy vậy Chu Tri Lễ khó chịu vô cùng, vênh mặt nói: “Đưa con thỏ cho ta.” Hiện tại nhà họ Chu quyền cao chức trọng, hơn nữa còn ủng hộ Đại hoàng tử, sao có thể sợ một tên hoàng tử ngốc nghếch được, chứ nói gì đến một Mạnh Thất
Gã không thèm để vào mắt luôn
Người hầu lâm vào tình huống khó xử, đang lúc suy nghĩ có nên xách con thỏ từ trong ngực Thật hoàng tử ra hay không, thì Mạnh Thất đã nói: “Tại sao phải đưa nó cho ngươi
Ngươi lớn lên còn không đẹp bằng thỏ.”
Phía sau Chu Tri Lễ vang lên tiếng cười, tuy đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn làm Chu Tri Lễ cảm thấy nhục nhã, gã ta nhanh chóng rút bội kiếm chỉ vào Mạnh Thất. 
Người đi theo gã ta thấy vậy hoảng sợ, vội vã khuyên can: “Dù thế nào Tạ Bạch Ngọc cũng là một hoàng tử, nếu bị người có dã tâm truyền ra thì không tốt.”
“Thất hoàng tử ta không động được, nhưng một nam sủng chẳng lẽ cũng không được hả?”
  
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chu Tri Lễ vừa dứt câu, Thất hoàng tử luôn ngây ngốc thế mà tiến lên một bước chắn trước mặt Mạnh Thất, căm thù nhìn về phía Chu Tri Lễ: “Không cho, không cho!”
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, hoàng tử ngốc nghếch này chưa bao giờ phản ứng với bất cứ thứ gì, không nghĩ tới sẽ hứng thú với Mạnh Thất đến vậy, nếu không phải đã qua nhiều năm vô số ngự y không trị bệnh được, thì có lẽ bọn họ đã nghi ngờ đối phương đang giả ngu suốt mấy năm nay
“Chu nhị thiếu, Chu nhị thiếu, đừng quá kích động, săn thú mùa xuân là cuộc vui hằng năm, chúng ta không thể làm chim đầu đàn, gây chuyện làm hoàng đế tức giận, Mạnh Thất là chuyện nhỏ, nhưng chuyện của hoàng đế là chuyện lớn!”
“Đúng vậy, đúng vậy, đừng vì một kẻ như Mạnh Thất, mà làm hỏng tâm trạng săn bắn mùa xuân của Chu nhị thiếu.”
Thấy Thất hoàng tử bảo vệ Mạnh Thất, mọi người không muốn xảy ra chuyện, nên nhiệt tình khuyên can
Chu Tri Lễ vẫn không nuốt trôi cục tức này, đột nhiên, gã ta chớp mắt, đổi sắc mặt: “Ta thấy Mạnh công tử và Thất hoàng tử vào núi chưa chuẩn bị kỹ càng, hay là chúng ta đi chung đi, buổi tối có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Tiếu Thất nhìn trang bị của đối phương, đối lập với bên mình ngay cả thịt hổ cũng không có, nên vui vẻ nhận lời: “Được đương nhiên là được, tuy ngươi không đẹp bằng thỏ, nhưng không ngờ tâm hồn ngươi lại rất thiện lương.”
Mọi người: “...” Người có thể đừng nói chuyện nữa được không
Trước kia sao không để ý Mạnh Thất nói chuyện gợi đòn như vậy chứ
Ngu đến mức nào mới nhảy xuống một cái hố rõ ràng như vậy
Chu Tri Lễ cố gắng hít thở áp chế lửa giận xuống, cười sượng: “Được, vậy mời Mạnh công tử đi cùng ta.”
Người xung quanh không biết Chu Tri Lễ đang suy tính điều gì, cũng không dám hỏi
Nhưng đội ngũ càng vào sâu, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng, bởi vì hiện tại bọn họ, dường như đang đi vào địa bàn thông báo có thú dữ xuất hiện, trong chớp mắt, bọn họ hiểu được âm mưu của Chu Tri Lễ, trong lòng trở nên lạnh lẽo. 
Thế nhưng Chu Tri Lễ lại dám ở đây làm bậy, chỉ vì một con thỏ, mà dồn Mạnh Thất và Thất hoàng tử vào chỗ chết, hơn nữa còn mượn thú dữ để giết người, đem cái chết của Mạnh Tử và Mạnh Thất đổ cho thú dữ, thậm chí, còn muốn đổ tội cho Mạnh Thất vì dẫn Thất hoàng tử vào rừng, thủ đoạn này, quả nhiên là phong cách của người nhà họ Chu
Tuy rằng đã có suy đoán, nhưng không ai dám nói một lời, cũng sẽ không có ai nhắc nhở Mạnh Thất
Thật ra người hầu của Thất hoàng tử vẫn luôn rất cảnh giác, bởi vì hành động đầy bất thường của Chu nhị thiếu, nhưng cậu ta là một người hầu, không thể đi ngược với mong muốn của bất cứ ai, đành lo lắng suông
Chạng vạng, bên phía nhà họ Chu đã tìm vị trí hạ trại, từ lều, lửa trại, đầu bếp, người hầu đã chuẩn bị đủ mọi thứ, chuẩn bị rất đầy đủ
Chu Tri Lễ nhiệt tình sắp xếp lều cho ba người, còn lịch sự hỏi thăm Mạnh Thất và Thất hoàng tử muốn ăn gì
Tiểu Thất là một người hiểu lễ nghĩa, đương nhiên không có yêu cầu gì quá cao, vì thế ngoan ngoãn lễ phép nói: “Vậy ăn đùi hổ nướng đi.”
Chu Tri Lễ ??
Thấy mãi không được đáp lời, Tiểu Thất mới phản ứng kịp: “À, ta biết rồi, vậy thì tay gấu cũng được.”
Chu Tri Lễ: “..
Mạnh công tử thật biết nói đùa.”
“Ta không có nói giỡn mà, ta biết yêu cầu của ta quá thấp, nhưng thân phận đã không còn như trước, ta tự hiểu rõ, nên cứ mang lên hai cái tay gấu đi.” Tiểu Thất tỏ vẻ hiểu chuyện mỉm cười với Chu Tri Lễ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chu Tri Lễ ngoài cười trong không cười, nói: “Được, nhưng phải chờ đến buổi ăn khuya, trước tiên cứ ăn điểm tâm trước đã.”
“Được, được, ngươi nhiệt tình quá.” Tiểu Thất gật đầu đồng ý, cảm thấy ăn khuya cũng không đến nỗi tệ
Chu Tri Lễ rời khỏi lều, người hầu của Thất hoàng tử hơi nóng nảy, cậu ta đi đến bên cạnh Tiểu Thất: “Mạnh công tử, thứ cho nô tài lắm miệng, nhưng ta cảm thấy Chu nhị công tử sẽ không chuẩn bị tay gấu cho bữa ăn khuya của người đâu, nên chúng ta phải tìm cơ hội để rời đi thôi.”
Nghe vậy, Tiểu Thất lắc đầu đầy kiên định: “Không có đâu, vừa nhìn đã thấy là một người tốt rồi, buổi tối chắc chắn sẽ có bữa ăn khuya.”
“Mạnh công tử của ta ơi, ngài còn chưa nhìn ra sao
Đừng nói là bữa ăn khuya, mà chúng ta không bị biến thành bữa ăn khuya đã là may lắm rồi, Chu nhị công tử sẽ không buông tha cho ngài dễ dàng đâu.” Người hầu rối đến mức bật khóc, Mạnh Thất không đi là một chuyện, nhưng Mạnh Thất không đi, thì Thất hoàng tử cũng sẽ không đi, lấy quyền thế nhà họ Chu, cậu ta không dám nói Thất hoàng tử có thể gây ra nỗi uy hiếp gì
Nhưng mà Tiểu Thất vững tin với phán đoán của bản thân, hơn nữa nơi này có lều trại, anh cải thìa có thể ngủ thoải mái: “Yên tâm, ngươi cứ đợi ăn khuya là được.”
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.