Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 110: CON ĐƯỜNG TỪ THẾ THÂN ĐẾN PHẬT QUANG CHIẾU SÁNG NƠI NƠI - 07





Không lâu sau, bữa tối đã được mang đến, tuy không có cải thìa hay tay gấu, nhưng hương vị vẫn ngon lành, chỉ là hơi ít thịt
Rõ ràng, việc mang theo thịt không phải là lựa chọn tốt nhất cho người đi săn
Nhưng ai đâu ngờ rằng từ khi vào rừng đến nay, đội ngũ nhà họ Chu chỉ gặp được một con thỏ, thậm chí đến cuối cùng cũng không ăn được nó
 
Sau khi ăn tối xong, Tiểu Thất và Đại Bạch trở về lều để chăm thỏ trắng, dường như nó cũng biết ai đã cứu mình nên rất thân thiết với hai người, thậm chí Tiểu Thất còn dạy thỏ cách sử dụng móng vuốt, lăn và các hành động khác
Đại Bạch vui vẻ vỗ tay khen ngợi, nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy con thỏ này không thông minh lắm, trông chẳng giống thỏ nhà mình chút nào
 
Người hầu khuyên Mạnh Thất mãi nhưng không có kết quả nên đành từ bỏ, quyết định tự mình tìm cách
Tuy nhiên, sau khi quan sát được một lúc, cậu ta lại phát hiện rằng người nhà họ Chu đứng đầy bên ngoài, vì thế không có cách nào lặng lẽ rời đi hết
Tiếp đó, người hầu lại quay đầu nhìn hai người đang chơi đùa vui vẻ, cậu ta bỗng dưng chỉ muốn nằm yên chờ chết mà thôi
 
Dù con người ta có đang nôn nóng thế nào thì thời gian vẫn không ngừng trôi qua
Bóng đêm dần bao phủ, bên ngoài cũng dần trở nên yên tĩnh hơn
 
Trong lều trại, người hầu đột nhiên tỉnh dậy, cậu ta vô cùng kinh ngạc vì chẳng biết tại sao mình lại có thể ngủ quên trong tình huống này được
Cậu ta lắc lắc cái đầu vẫn còn choáng váng của mình, nhanh chóng nhận ra rằng có lẽ bọn họ đã bị đánh thuốc mê, nhưng bây giờ không còn thời gian để tìm ra ngọn nguồn sự việc nữa, cậu ta lập tức vén màn lên, lặng lẽ xem xét tình hình bên ngoài
 
Khung cảnh bên ngoài hoàn toàn khác với lúc chưa ngủ, trong khu vực cắm trại không có một âm thanh nào, cũng không thấy lửa trại, ngay cả tro cũng không có
Người hầu cảm thấy xung quanh im lặng dị thường, chẳng lẽ cả đám người nhà họ Chu đều biến mất ư
Lúc cậu ta còn đang do dự có nên ra ngoài điều tra tình hình, rồi mới quyết định xem có nên dẫn Mạnh Thất và Thất hoàng tử chạy trốn hay không, thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói yếu ớt: "Cậu thấy cái gì rồi
 
Người hầu giật mình, vừa quay lại thì thấy Mạnh Thất cũng đã tỉnh nên vội vàng báo cáo tình huống cho y
 
Tiểu Thất nghe xong, bình tĩnh nói: "Ta biết đó, khoảng một giờ trước, bọn họ đột nhiên hấp tấp lén lút tản đi
Giờ cũng đúng là lúc nên ăn khuya, chắc bọn họ đi tìm đồ ăn khuya đấy." 
 
Người hầu, "..
Mạnh Thất vẫn luôn ngốc như vậy à
 
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, người hầu cảm thấy không nên ở lại đây lâu, "Mạnh công tử, ngài chuẩn bị một chút đi, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức
Sau khi nói xong, cậu ta vội đi gọi Thất hoàng tử, rõ ràng trong tình huống này, cậu ta đã không còn quan tâm đến ý nguyện của Mạnh Thất nữa, cho dù có phải vác người thì cậu ta cũng phải vác chủ tử của mình đi
 
Tuy ý tưởng này rất ổn, nhưng khi thực hiện lại gặp phải một vấn đề nhỏ, đó là mặc dù Thất hoàng tử ngốc nghếch nhưng giá trị vũ lực rất cao, không chỉ có sức mạnh trời ban mà động tác của anh cũng nhanh thoăn thoắt, chỉ sợ ngay cả những chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu trên sa trường cũng rất khó để chế ngự được anh
Chẳng mấy chốc, người hầu đã bị quật xuống đất
 
Thậm chí sau đó, Đại Bạch còn đến gần Mạnh Thất và chủ động cúi đầu xuống, như thể đang chờ nhận phần thưởng là một cái xoa đầu từ y
Tiểu Thất đương nhiên sẽ không từ chối, vừa xoa đầu vừa khen anh: "Không tệ, không tệ, Đại Bạch giỏi nhất
 
Người hầu nằm dưới đất lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, cậu ta đã cố gắng đấu tranh, nhưng nếu không có tác dụng gì thì chỉ có thể nằm yên chờ chết mà thôi
Kết quả, ý tưởng này vừa ra khỏi đầu thì bên ngoài đã vang lên tiếng sói hú, người hầu lập tức cứng đờ
 
Tiểu Thất cau mày: “Sói à?”
 
Người hầu từ dưới đất đứng lên, oan ức nói: "Bây giờ ngài biết rồi đó, không đời nào mà nhà họ Chu lại bỏ qua cho chúng ta
Rõ ràng bầy sói này là do bọn họ dụ đến
 
Tiểu Thất lắc đầu, "Không thể nào, ta nói muốn ăn đùi hổ, muốn ăn tay gấu, chứ có bảo muốn ăn móng sói đâu, thịt sói không ngon
 
Người hầu khó tin nhìn Tiểu Thất, trong mắt cậu ta chứa đầy vẻ hoài nghi, đây là thời điểm để lo nghĩ chuyện này à
Bọn họ sắp bị sói ăn thịt rồi
"Thôi vậy, cũng tạm chấp nhận được, ta đi bắt đồ ăn khuya đây
Sau khi nhìn Đại Bạch, Tiểu Thất cảm thấy mình phải làm gương cho anh, không thể kén ăn như thế, vì vậy y bước ra ngoài, sẵn sàng đi bắt sói
 
“Ăn khuya, ăn khuya.” Đại Bạch không những không cảm nhận được nguy hiểm, mà còn vui vẻ định đi theo y ra ngoài
 
Người hầu ngơ ngác, tại sao trông mình lại khác người khi ở cùng hai người này thế
Cậu ta vội lao đến ngăn Thất hoàng tử lại, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh khiến hành động của cậu ta trở nên vô nghĩa, cuối cùng còn bị kéo ra khỏi lều
 
Vừa bước ra bên ngoài, họ đã bắt gặp vô số đôi mắt màu xanh lục, trông chúng vô cùng quỷ dị giữa gió đêm âm trầm và lạnh lẽo
Người hầu sợ đến mức sững sờ, thậm chí muốn khuyên cũng không nói nổi thành lời, cậu ta chỉ có thể đứng run rẩy ở đó, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, là bọn họ tiêu rồi
 
Tiểu Thất xem xét tình hình rồi nhanh chóng xác định được vị trí của vua sói, sau đó y di chuyển cùng với lúc đàn sói nhào đến tấn công
Bóng người biến mất tại chỗ tựa như một cơn gió thoảng qua
Người hầu thấy thế vừa ngạc nhiên vì không ngờ Mạnh Thất lại có thể nhanh như vậy, vừa sợ hãi vì nếu Mạnh Thất bỏ chạy thật thì cậu ta và Thất hoàng tử phải làm sao
 
Bầy sói dần dần đến gần, người hầu run rẩy đứng chắn mặt Thất hoàng tử, sẵn sàng chờ chết
Tuy nhiên, ngay khi cậu ta vừa cảm nhận được hơi thở nóng hổi từ miệng một con sói đang nhào đến thì bầy sói lại đồng thời dừng tấn công
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Chẳng bao lâu sau, người hầu đã lập tức biết được chuyện gì đã xảy ra, Mạnh Thất không hề chạy mất mà chỉ đi túm một con sói lớn về thôi
Con sói lớn kia đang không ngừng gào rú, nó ghì chặt bốn móng xuống đất nhưng vẫn không thể xoá đi sự thật là cơ thể của mình đang không ngừng bị kéo đi, kết quả chỉ có thể để lại những vệt vuốt dài trên mặt đất
 
Trong sự kinh ngạc của người hầu, Mạnh Thất bước tới trước mặt họ, sau đó cầm móng sói lên, mỉm cười hỏi Thất hoàng tử: "Sao nè
Móng sói này đủ lớn không
 
Thực hiện: Clitus x T Y T
 
Đương nhiên, Thất hoàng tử gật đầu lia lịa, Mạnh Thất thấy vậy cũng không dông dài nữa, "Anh đợi chút, em đi tìm dao rồi nướng móng sói cho anh ngay đây
 
Biểu cảm của người hầu như trời sắp sập đến nơi, cậu ta tự nhéo mình một cái, tự hỏi rằng có phải mình chết rồi và những gì đang xảy ra đều là giả không
Nhưng cơn đau khiến cậu ta phải hét toáng lên, chứng minh mọi việc trước mắt đều là sự thật
Cậu ta vốn tưởng rằng Thất hoàng tử là quái vật mạnh nhất, nhưng không ngờ Mạnh Thất cũng là quái vật, khó trách hai người lại thân thiết như vậy
 
Đám sói xung quanh muốn đến gần hơn nhưng lại sợ Tiểu Thất, nên chúng chỉ có thể đứng nhe răng trợn mắt ở cách đó không xa
Cho đến khi phía trước đột nhiên có tiếng động vang lên, tiếp đó là một tiếng gầm gừ giận dữ
 
Trong bóng đêm, một con gấu đen khổng lồ chợt lao ra, nó đứng thẳng lên còn cao hơn cả người bình thường
Hình như gấu đen bị chọc giận, nó mang theo đôi mắt đỏ bừng đạp đổ hết cỏ cây trên đường
Và khi vừa nhìn thấy sinh vật sống cách đó không xa, nó vội vàng lao đến ngay
 
Bầy sói đã sớm cảm nhận được nguy hiểm nên đã tự tìm chỗ núp, còn Tiểu Thất không chịu tránh né nên đã trở thành mục tiêu hàng đầu của gấu đen
Thậm chí vua sói cũng không dám giãy giụa nữa, nó liên tục gầm lên nhằm đe dọa con quái vật này
 
Giây tiếp theo, điều khiến nó không bao giờ ngờ tới đã xảy ra, kẻ túm chặt lấy nó mãi lại chịu buông tay
Vua sói sửng sốt trong chốc lát, nhưng cũng không dám làm gì, bởi gấu đen đã đến ngay trước mặt, dù nó có bỏ chạy ngay thì cũng chỉ làm gấu đen chú ý nó hơn mà thôi
Năng lực hoang dã nhắc nó đứng yên tại chỗ, dán chặt đôi mắt vào gấu đen
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
"Gấu
Có gấu
Người hầu suy sụp hét lên
 
"Gấu
Gấu
Đại Bạch hưng phấn hét lên
 
"Bữa khuya, có bữa khuya rồi
Tiểu Thất mừng rỡ kêu lên
Vua sói, "..
Tiếp tục im lặng giả chết
 
Hiển nhiên, nội dung tiếng hét của ba người giống y như đúc, nhưng cảm xúc biểu lộ lại khác nhau như trời với đất, có điều khi tiếng hét của cả ba lắng xuống thì con gấu đen khổng lồ cũng đã lao tới trước mặt Tiểu Thất, sau đó nó ngã rầm xuống đất, chết ngay tức thì
 
Thậm chí, người hầu còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, cậu ta chỉ thấy Mạnh Thất đột nhiên nhảy lên, đứng trên vai gấu đen, sau đó một tiếng răng rắc vang lên, cổ gấu đen đã bị bẻ gãy
Đến khi nhận ra gấu đen đã chết, người hầu vô thức chạm vào cổ mình, ánh mắt cậu ta nhìn vào Mạnh Thất cũng tràn ngập sợ hãi, như thể đang nhìn một con quái vật
 
Vua sói vốn định thừa dịp tên quái dị kia đánh nhau với gấu đen để trốn đi, giờ nó chẳng dám động đậy nữa, sợ đầu của mình cũng sẽ bị bẻ gãy trong tích tắc
Mà điều khiến nó càng hoảng sợ hơn là sau khi xử đẹp gấu đen xong, y lại tiến về phía nó
 
Đối mặt với tôn nghiêm và sự sống còn, vua sói không ngần ngại chọn cái sau, nó cúi đầu và chủ động đi đến trước mặt Tiểu Thất, sau đó dụi chiếc đầu to đầy lông của mình vào đối phương
 
Tiểu Thất không khỏi kinh ngạc, "Ta định thả mi đi đó, dù sao thì ăn mi cũng chẳng ngon lành gì
Chẳng qua, nếu mi thích ốc thế thì cứ đi theo ốc đi, khoan, đi theo Đại Bạch trước đi.”
 
Vua sói, "..
 
Vua sói - kẻ bởi vì không ngon mà mất đi tự do - đã có thân phận mới, chính là đội trưởng đội cận vệ mới của Thất hoàng tử, chúng có trách nhiệm bảo vệ anh và thỏ trắng trong ngực anh
Bằng cách này, vua sói và đàn em của nó đã trở thành những kẻ làm công ăn lương
 
Đêm đó, cuối cùng Tiểu Thất cũng được ăn tay gấu vào bữa khuya như ước nguyện, ngay cả người hầu và vua sói cũng được chia phần
 
Kể từ đó, nhận thức của người hầu đã có những thay đổi vô cùng to lớn, ánh mắt cậu ta nhìn Mạnh Thất cũng trở nên sùng bái hơn, chỉ là hơi không quen với việc có một đàn sói lông xù ở xung quanh mình
   
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Vua sói liếm mõm để hồi tưởng lại món ngon vừa rồi, nó đột nhiên cảm thấy có lẽ chuyện mất đi tự do cũng không đáng buồn lắm, chẳng qua chỉ có thể nhìn con thỏ béo kia mà không được ăn thì lòng hơi chộn rộn
 
Con thỏ đang nhai cỏ đột nhiên dừng lại, nó lặng lẽ nhích mông về phía Đại Bạch
 
Sau khi ăn xong bữa tối, ba người trở về lều trại và ngủ tiếp, người hầu kiểm tra chung quanh một lần nữa, phát hiện có dấu vết của tàn nhang, có lẽ đây là thuốc mê, nếu nó đã cháy hết thì không sao cả, thế là cậu ta cũng tiếp tục nghỉ ngơi
 
Bầy sói nằm quanh lều trại, thậm chí vua sói còn chẳng biết xấu hổ mà chen vào trong lều để tận hưởng sự thoải mái và ấm áp
 
Sáng sớm hôm sau, ba người bị đánh thức bởi tiếng khóc thảm thiết, người hầu vừa dụi mắt vừa nghĩ xem đây là ai, sao mới sáng sớm lại khóc như đang nhà có tang vậy trời
 
Sau khi y vểnh tai nghe thì nhận ra mấy giọng nói này đều rất quen thuộc, là người nhà họ Chu
 
"Do thần không bảo vệ tốt, mới để Thất hoàng tử và Mạnh công tử gặp phải tình cảnh bi thảm như vậy
 
"Thất hoàng tử và Mạnh công tử chết thảm, chúng ta sẽ bẩm báo hết mọi việc cho Hoàng thượng
 
"Chu nhị thiếu đừng tự trách mình nữa, nếu không phải Mạnh công tử muốn ăn tay gấu vào bữa khuya thì chúng ta cũng sẽ không phải đi tìm suốt đêm như vậy, thôi, tất cả đều do tạo hoá trêu ngươi
 
"Giết chết hết đám súc vật này đi
Báo thù cho Thất hoàng tử
 
Đi kèm với tiếng bàn luận là những tiếng gào khóc thê thảm, trong lúc mọi người còn đang phát biểu cảm nghĩ của bản thân thì tấm cửa mành của lều trại đột nhiên chuyển động
Đám người ở bên ngoài bị dọa sợ, cả đội lập tức cảnh giác hơn, bởi ai cũng nghĩ rằng sói bò vào trong đó
 
Nhưng khi tấm mành được vén lên, người bước ra đầu tiên lại là Mạnh Thất, theo sau là Thất hoàng tử và người hầu của anh, cuối cùng là một con sói lớn, trên đầu nó còn có một con thỏ trắng nữa chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Thế là ngay sau đó, tiếng gào khóc lập tức biến mất, mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, dù có nghĩ nát óc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra
 
Cuối cùng, ốc sên tinh ý đã chủ động phá tan bầu không khí ngượng ngùng này: “Hôm qua các người đi bắt gấu cả đêm à, không cần phải phiền vậy đâu, có gấu tự dâng tới cửa nè
À, đó, ừ, nó bị sói ăn sạch rồi
 
"Mạnh… Mạnh, Mạnh công tử, rốt cuộc tối qua ở đây có chuyện gì thế
Theo ánh mắt ra hiệu của Chu Tri Lễ, một người lên tiếng hỏi
Đừng trách bọn họ hiểu lầm, dù sao đêm qua chính bọn họ đã tốn rất nhiều công sức mới dụ được bầy sói và gấu đen đến đây, hơn nữa, chỗ lều của Mạnh Thất còn vương vãi đầy vết máu và còn có cả một bầy sói vây quanh, đương nhiên họ sẽ nghĩ rằng mình đã đạt được mục đích
 
Tiểu Thất quay đầu nhìn lều trại vương đầy vệt máu, những cái miệng còn chưa lau sạch máu của lũ sói, và đống thịt vụn dính máu rơi vãi dưới đất, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ: "Xin lỗi, mấy con sói này mới gia nhập đội ngũ nên còn hơi hoang dã, ta sẽ lập tức dạy chúng cách giữ gìn vệ sinh và ăn uống lịch sự
 
Đám người nhà họ Chu, "..
 
"Còn chuyện tối qua cũng đơn giản lắm, đầu tiên có một đàn sói mò tới, sau đó là một con gấu
Thế là sói trở thành kẻ canh gác, còn gấu trở thành bữa khuya, thế thôi đó
Tiểu Thất cảm thấy mình đã giải thích rõ lắm rồi, nhưng đám người trước mặt vẫn còn bối rối nên y đành bổ sung: “À đúng rồi, ta còn định cảm ơn mọi người đây, nếu không phải lều trại quá tuyệt thì chắc đàn sói đã bỏ đi rồi.”
 
Vua sói: “…” Không phải vậy đâu
 
Đám người nhà họ Chu không moi được thông tin hữu ích nào từ miệng Mạnh Thất, song điều đó cũng không ngăn được Chu Tri Lễ tức giận đến mức suýt đột tử, thậm chí gã ta còn suýt đánh mất lý trí, tính giết y luôn
Nhưng dường như những con sói đang ẩn náu trong tối đã cảm nhận được mối đe dọa, chúng dần dần bao vây lại đây từ khắp mọi hướng
 
Ai trong đội ngũ nhà họ Chu cũng đều kinh ngạc, họ chỉ biết tối qua mình đã dẫn một đàn sói đến, chứ không biết quy mô của chúng lại lớn đến mức cả đội không dám hành động thiếu suy nghĩ
 
"Nhìn nè, ta biết chúng rất thích lều trại của mọi người mà, nên chúng ta đồng hành với nhau thêm hai ngày nữa nha, cố chen chúc trong lều trại cùng nhau một chút thôi mà
Tiểu Thất đề nghị
 
Người nhà họ Chu nào dám ở chung lều với sói, cuối cùng đến buổi trưa cùng ngày, họ khéo léo đề xuất ý định tách đoàn, nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy việc đi cùng nhau rất thú vị, kết quả họ dùng nửa số lều trại để đổi lấy cơ hội được rời đi
Bọn họ chạy trốn siêu nhanh khiến Tiểu Thất không khỏi thốt lên: “Tốc độ bọn họ lén đi tìm đồ ăn khuya vào tối qua còn chưa nhanh đến vậy.”
 
Người hầu chứng kiến toàn bộ quá trình, “...” Tuy lời này có chút phản nghịch, nhưng có thể xem như Thất hoàng tử ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc nhỉ
 
Mặc dù mất đi rất nhiều đồng đội, nhưng Tiểu Thất đã nhận lại được năm chiếc lều xa hoa, y tiếp tục đi vào rừng cùng bầy sói và Đại Bạch
Các đội khác hành quân trong lo sợ, còn đội này lại ung dung như ra ngoài đi dạo, săn bắn cũng chẳng dựa vào con người, mà cứ để bầy sói tự do phát huy năng lực
Thậm chí vì để không phải khiêng lều trại theo, bầy sói còn bắt hai con heo rừng để chúng đến nhận trách nhiệm này, vậy nên đêm đó, Tiểu Thất và Đại Bạch đã được ăn đùi heo nướng, còn bầy sói cũng được hưởng bữa tiệc thịt heo nướng
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.