Từ khi ăn thịt heo nướng của Tiểu Thất, heo rừng trong núi rừng đều bị tấn công, sáng thì bị bắt đi khiêng lều, đêm thì bị nướng, có thể nói sống thì vất vả, chết thì là món ngon, khiến cả người và sói nhớ mãi Khi màn đêm buông xuống, khi bầy sói và đám Tiểu Thất đang dựng trại để nghỉ ngơi thì một con hổ đến gần, trong miệng con hổ ngậm theo một con heo rừng
Ngay cả vua rừng xanh, nó cũng không dám lấy một địch một nhóm, nó dừng lại cách Tiểu Thất khoảng mười bước giữa tiếng gầm gừ của bầy sói, đặt con heo rừng mà nó săn được xuống
Vua sói chủ động khiêu khích, hai ngày nay nó luôn ngửi thấy mùi hổ ở xung quanh, chỉ là không phát hiện ra ở nơi nào, bây giờ nó chủ động xuất hiện cùng một con heo rừng, ý tứ của nó rất rõ ràng
“Các loài vật trong núi rừng rất nhiệt tình.” Nhìn thấy con heo rừng khổng lồ nằm dưới đất, Tiểu Thất cảm động nói, không ngờ ốc sắp rời đi, lại có động vật đến tặng quà, vậy thì ốc đành miễn cưỡng nhận thôi
Đêm đó, hai con heo rừng đã được nướng tại trại, con hổ tặng quà đã thành công nhận được một nửa con heo rừng, thỏa mãn ý nguyện, nó nằm ra cạnh lều trại để thưởng thức đồ ăn Sau khi ăn xong món heo rừng nướng, con hổ đứng dậy trước tiếng cảnh cáo của Vua Sói, nó vung đuôi đi tới trước mặt Tiểu Thất, điên cuồng dụi đầu vào người y
Tiểu Thất nhìn xuống cặp đùi săn chắc của con hổ, cuối cùng cũng chấp nhận lời đề nghị, dù sao con hổ không chỉ làm người canh gác mà còn ăn nhẹ vào nửa đêm Cứ như vậy, Đại Bạch lại nạp thêm một con hổ vào đội hộ tống của mình Đại Bạch xoa đầu con hổ, người hầu đang nhai thịt heo nướng, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt
Trải qua một đêm vô cùng vui vẻ, cả đội bắt đầu trở về, dọc đường không gặp phải đội nào khác, thuận lợi quay về trại
Trong doanh địa, mỗi nhà đều đang đếm thu hoạch của mình, và chờ đợi hoàng đế ban thưởng, cũng có một số người tham lam vẫn chưa trở về, nhưng phần lớn con mồi đã được vận chuyển về Nhìn xung quanh, chỉ có khu cắm trại nơi Thất hoàng tử ở là trống rỗng, không có lấy một con mồi
Mọi người cũng cảm thấy bình thường, dù sao ai có thể mong đợi được một kẻ ngốc có thể đi săn mồi Dựa theo trường hợp của Thất hoàng tử, có lẽ ngay cả một con thỏ có lẽ cũng không bắt được
Trong lúc đang nghĩ vậy, cách đó không xa vang lên một trận xôn xao, đám cấm vệ quân căng thẳng, tất cả đều hướng mặt về phía lối vào rừng
Dưới ánh nhìn của mọi người, một con thỏ trắng chạy ra, con thỏ có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy nhiều người nên nhảy lùi lại, nhưng nó không chạy biến vào trong rừng mà nhảy lên người một người, mà người đó chính là Thất hoàng tử đang cười ngốc nghếch
Nhưng điều đáng sợ là Thất hoàng tử không phải đi bộ trở về, mà cưỡi hổ trở về Còn có một đàn sói lớn vây quanh con hổ, những con sói đó bước đi uyển chuyển, với tư thế ngẩng cao đầu giống như đội hộ vệ duyệt binh
Cấm vệ quân không biết phải ứng phó như thế nào trước tình huống chưa từng xảy ra trước đây, mà những con thú dữ này được huấn luyện rất tốt, hiển nhiên không có ý định tấn công, nhưng việc để những con thú dữ xuất hiện trong trại rõ ràng là vi phạm chức trách của họ Thất hoàng tử ngồi trên hổ dù có ngu ngốc, nhưng dù gì cũng là hoàng tử, bọn họ không thể tùy tiện tấn công
Cứ như vậy, cấm vệ quân duy trì cảnh giác, từng bước rút lui dần dần May mắn thay, Thất hoàng tử với tư cách là hoàng tử ít được sủng ái nhất, lại ở rất xa doanh địa của hoàng đế nên họ cũng không thực sự phát động tấn công
Hoàng đế thấy thế liền phái người đi hỏi thăm tình hình, mọi người nhìn lại, ánh mắt đều dồn hết lên người Tiểu Thất Tiểu Thất không giấu diếm gì, giải thích: “Có mấy con sói chủ động đến làm đội hộ vệ Hổ thấy chúng ta không có ngựa nên chủ động đến xin làm ngựa.”
".. Giải thích như giải thích
Cuối cùng, mọi người cũng biết được câu chuyện từ người hầu, đương nhiên người hầu cũng không ngốc đến mức nói thẳng ra là nhà họ Chu muốn giết bọn họ, dù sao với thực lực hiện tại của bọn họ, chẳng những không thể hạ gục được nhà họ Chu, mà còn phải gánh chịu sự trả thù điên cuồng từ nhà họ Chu Dựa theo những gì Mạnh Thất vừa nói, người hầu hơi điều chỉnh một chút thứ tự của sự việc, chỉ nói rằng khi nhà họ Chu đi săn vào ban đêm, có một con gấu tấn công lều trại, sau đó bầy sói chạy đến, sau đó nữa là hổ
Giải thích kỹ như vậy nên mọi người dễ dàng chấp nhận, nhưng vẫn chưa có lời giải thích nào về lý do tại sao bầy sói và con hổ này lại bảo vệ Thất hoàng tử và Mạnh Thất Chẳng qua, trong lòng mọi người đều có chung một suy đoán, chẳng lẽ dị tượng này đang chứng minh rằng, Thất hoàng tử mới là chân mệnh thiên tử, được trời cao phù hộ
Nhưng khi mọi người nhìn lại, vẫn chỉ thấy Thất hoàng tử đang cười ngờ nghệch chơi đùa với thỏ, lúc đó họ chợt cảm thấy vô cùng hoang đường
Hơn nữa xét thấy hoàng đế vẫn còn sống, sẽ không có người nào ngu ngốc đến nỗi đi thảo luận vấn đề này một cách công khai, chỉ đồng loạt cảm tạ ông trời phù hộ cho nước Đại Thương ta, hoàng thượng hồng phúc tề thiên, trời xanh mới cố ý phái thụy thú đến bảo vệ con cháu của hoàng thượng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những lời ca ngợi làm cho vẻ mặt khó coi của lão hoàng đế tốt hơn rất nhiều, Nhưng dị tượng vẫn khiến lòng người kiêng kị, đặc biệt là những vị hoàng tử khác, anhs mắt nhìn Thất hoàng tử đều mang ý xấu
Do sự ngoan ngoãn và nghe lời của đàn sói và hổ, cấm vệ quân không phát động tấn công, nhưng cũng không ai dám đến gần lều trại của Thất hoàng tử Hoàn cảnh cô đơn này không làm Thất hoàng tử cảm thấy khó chịu, anh đã quen với cuộc sống bị cô lập, đang vui vẻ chuẩn bị cho thỏ ăn
Khi tất cả người săn thú trở về trại, hoàng đế bắt đầu đánh giá thành tích và phân phát phần thưởng cho lần săn bắn mùa xuân này cho mọi người, trước hết là các vị hoàng tử, đại hoàng tử săn được nhiều thú nhất, trong đó còn có một con thú dữ, và gần mười con mồi lớn nhỏ khác, cho nên hắn đứng đầu, lần lượt từng người, cuối cùng đến lượt Thất hoàng tử
Hoàng đế chỉ tặng anh một miếng ngọc bội, tùy ý khen ngợi vài câu Những người có mặt cũng nhanh chóng hiểu ý của hoàng đế, cho dù Thất hoàng tử mang về cả một đàn sói và một con hổ, không được hoàng đế nhìn đến thì cũng chẳng ra gì
Sau hoàng tử, là đến lượt hoàng thân quốc thích, Tạ Lân Phong với tư cách là em út của hoàng đế cũng có mặt Mà khu vực cất giữ con mồi của hắn chỉ có một con heo rừng Tạ Lân Phong sắc mặt âm trầm nhận lời khen không mặn không nhạt của lão hoàng đế, đồng thời nhận được một miếng ngọc bội
Sau đó, phần thưởng cuối cùng cũng đến phiên các đại thần, nhà họ Chu là người đầu tiên nhận được thưởng Hoàng đế đi đến doanh địa của nhà họ Chu với vẻ ngơ ngác, đúng vậy, khu để con mồi của nhà họ Chu chỉ có hai con gà rừng, ngoài ra không còn gì khác Chu Tri Lễ đỏ mặt, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống
Người nhà họ Chu cũng bất lực, lần đi săn mùa xuân này không biết sao lại thành ra thế này, bọn họ xui xẻo dến mức không tìm thấy được con mồi nào À không, cũng không thể nói thế được, ít nhất họ đã gặp cả một đàn sói và một con gấu, cũng như một con thỏ và hai con gà rừng Nhưng lời này nói ra có ai tin
Cho dù lão hoàng đế cố ý nâng đỡ cũng không thể trợn mắt nói dối, cuối cùng chỉ đưa ra lời động viên tượng trưng và tặng cho Chu Tri Lễ một miếng ngọc bội Tình hình bên những nhà thế gia khác thì đỡ hơn, phần thưởng cũng rất phong phú, đặc biệt trong đó có một trân phẩm quý hiếm vốn định khen thưởng cho nhà họ Chu
Thực hiện: Clitus x T Y T
Chu Tri Lễ nắm chặt mặt miếng ngọc bội trong tay, dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn Mạnh Thất và Thất hoàng tử, Mạnh Thất ở cách đó không xa cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, lập tức vui vẻ vẫy tay: “Cảm ơn lều trại của mọi người nhé, ấm lắm luôn.”
Hoàng đế cũng phân phát hết phần thưởng, vui vẻ nói những lời kết thúc hoành tráng, trong lúc khung cảnh đang nghiêm túc, mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng răng rắc giòn tan, như thể có thứ gì đó bị gãy
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Nghe tiếng nhìn sang, thì lại nhìn thấy Chu Tri Lễ bóp nát miếng ngọc mà hoàng đế vừa ban thưởng
Mọi người: !! Chẳng lẽ nhà họ Chu đã kiêu ngạo đến mức này rồi Sao gã dám làm điều này trước mặt hoàng đế
Chu Tri Lễ cũng bối rối, quả thực gã đang tức giận, nhưng từ khi nào gã lại có sức mạnh như thế Thế mà có thể bóp nát một miếng ngọc bội Khi Chu Tri Lễ còn đang bối rối thì bất ngờ bị đá mạnh một cái, gã nặng nề quỳ xuống đất, mà người nhà họ Chu đứng sau gã cũng quỳ rạp xuống theo
Người đạp ngã Chu Tri Lễ chính là lão cha già của gã, lúc này cũng đã quỳ xuống, dập đầu nói vi thần đáng chết
Cùng với tiếng dập đầu, trán người nhà họ Chu bắt đầu rỉ máu, hoàng đế chậm rãi xua tay nói: “Được rồi, được rồi, cuộc săn bắn vào mùa xuân vui lắm, không cần phải như thế này đâu, trầm còn mang theo một miếng ngọc bội, ngươi cầm đi
Sau một hồi từ chối, Chu Tri Lễ đã nhận được miếng ngọc bội mà hoàng đế mang theo bên mình, lần này gã giữ nó cẩn thận vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn Nhưng, trước mắt bao nhiêu người, Chu Tri Lễ trượt chân, ngã uỵch xuống đất, miếng ngọc bội cũng rơi theo, trong nháy mắt vỡ thành hai mảnh
Người nhà họ Chu "..
Quần chúng hóng chuyện
Lần này lão hoàng đế không cho nhà họ Chu nấc thang bước xuống nữa, hừ mạnh quay về doanh trướng
Không ai nghĩ tới, cuộc săn bắn mùa xuân năm nay lại sôi động như vậy, sau khi quay về chắc chắn sẽ có nhiều chuyện hay để bàn tán cho mà xem Thất hoàng tử mang một đàn sói và hổ về đã truyền kỳ lắm rồi, chuyện người nhà họ Chu không hiểu sao lại thách thức quyền uy của thiên tử cũng là chuyện lạ khiến người ta kinh ngạc, cũng không biết đại hoàng tử lấy nhà họ Chu làm trụ cột có bị liên lụy hay không, triều đình vốn dĩ đã hỗn loạn nay lại còn hỗn loạn hơn
Sau khi cuộc săn bắn mùa xuân kết thúc, đoàn xe của các nhà bắt đầu quay về, Tiểu Thất cũng tạm biệt Đại Bạch, quay trở lại đoàn xe của Tạ Lân Phong Trước khi rời đi, Đại Bạch tặng y con thỏ làm quà, bởi vì là quà hoàng tử ban tặng nên người trong vương phủ không ai dám ho he gì, chỉ có ánh mắt Yến Hành nhìn y cứ là lạ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên đường trở về, hai ngày trôi qua, Yến Hành rốt cục không nhịn được gọi Mạnh Thất lên xe ngựa Vốn anh ta muốn hỏi xem Mạnh Thất và Thất hoàng tử có quan hệ gì, nhưng chưa kịp nói mấy câu, đã thành công biến thành anh ta nghe Mạnh Thất kể chuyện xưa
Yến Hành vừa mới thoát khỏi chuyện xưa mang đến sợ hãi: ".. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi đoàn xe trở lại vương phủ, Yến Hành lập tức đổ bệnh, khi Tạ Lân Phong đưa anh ta ra khỏi xe, Yến Hành còn đang cầu xin thay Mạnh Thất: “Vương gia, không liên quan đến Mạnh công tử đâu, do thể chất của ta quá yếu thôi.”
Tạ Lân Phong nhẹ nhàng an ủi Yến Hành, để Yến Hành không cần lo lắng
Yến Hành nghe được ẩn ý Tạ Lân Phong không muốn bỏ qua, lập tức nói: "Thật sự không phải do Mạnh công tử kể chuyện xưa khiến ta sợ đâu, chỉ là đường gập ghềnh, là do thể chất của ta không tốt
“Ngôi miếu nhỏ của chúng ta, không chứa nổi vị đại phật như Mạnh Thất được, em yên tâm, lần này ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em.”
Yến Hành cứ như vậy được Tạ Lân Phong ôm về phòng Đám nô bộc trong vương phủ im lặng không lên tiếng, tất cả đều lần lượt đưa ánh mắt thông cảm nhìn ra xe ngựa nơi Mạnh Thất ngồi, chỉ sợ lần này, dù Mạnh Kỳ không chết thì cũng mất một lớp da Cuộc săn bắn mùa xuân lần này không chỉ kết giao với một vị hoàng tử ngốc nghếch không được sủng ái, mà trên đường trở về còn kể cho Yến công tử nghe truyện ma, chẳng lẽ y thực sự nghĩ rằng bám vào được một tên hoàng tử ngốc là có thể tự cứu bản thân
Ngoài cổng vương phủ, Tiểu Thất ôm thỏ xuống xe, cứ nhắc mãi với 6362: [Nhân vật chính của thế giới này quả là người tốt Tao còn muốn anh ấy sống đến 101 tuổi!]
[Cạch cạch cạch...]
[Cái gì, vậy là mày chưa nghe đủ à Mày vẫn muốn nghe thêm truyện đúng không, dễ thôi, ốc sẽ kể cho mày nghe ngay!]
[Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch...]
[Cái gì Một không đủ, lại còn muốn hai, được thôi được thôi]
Nhưng lớp kể chuyện xưa của Tiểu Thất còn chưa bắt đầu thì đã bị Tạ Lân Phong chặn lại lúc đang trên đường về thiên viện
“Mạnh Thất, là bổn vương đánh giá thấp ngươi, vương phủ bạc đãi ngươi, hay là ngươi có chỗ nào bất mãn với bổn vương, khiến ngươi phải bám lấy Thất hoàng tử như vậy Ngươi coi bổn vương là gì?” Vẻ mặt của Tạ Lân Phong chưa từng u ám đến thế, hiển nhiên cảnh tượng Mạnh Thất và Thất hoàng tử thân mật bên nhau đã khiến hắn đau đớn vô cùng, khi đó, hắn tức giận đến mức suýt nữa mất trí mà muốn xông lên Cảm xúc ấy khiến Tạ Lân Phong vừa khó hiểu vừa sợ hãi, hắn cảm thấy Mạnh Thất sẽ không ở lại vương phủ nữa