Trong mắt Tiểu Thu, thành tựu lớn nhất lần này của công tử nhà họ chính là khiến Tạ Lân Phong phải quỳ ở đó Đương nhiên, Tiểu Thất cảm thấy thành tựu lớn nhất lần này của y chính là mang về được cả một con heo rừng Dù mối quan tâm của hai người khác nhau nhưng niềm vui của họ là như nhau, nhất là khi mùi thơm của thịt heo rừng quay lan tỏa khắp Thiên Viện
Tiểu Thu chảy nước miếng “Công tử, từ khi nào mà tay nghề của người tốt thế này vậy?”
“Có lẽ là bẩm sinh đấy.” Tiểu Thất suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngoại trừ thỏ thì ta nướng cái gì cũng ngon Thịt nướng xong rồi, thử chút đi.” Dù sao thì thỏ đáng yêu như vậy, cả đời này y cũng sẽ không nướng thỏ
Tiểu Thu ngay lập tức vứt nghi vấn tại sao lại loại trừ thỏ bị sang một bên, tiếp đó cắn một miếng thịt heo nướng, sau đó lập tức chìm đắm vào món ăn ngon
Bởi vì đã vào xuân, thịt heo rừng không dễ bảo quản nên hai người Tiểu Thất dùng số thịt heo rừng còn sót lại làm thịt xông khói, trong chốc lát, mùi thơm của thịt tràn ngập khắp sân, bên ngoài Thiên Viện lại có tiếng huyên náo vì Tạ Lân Phong ngất xỉu
Bởi vì Tạ Lân Phong ngất, Tiểu Thất lại được trải qua mấy ngày rảnh rỗi Về phần Yến Hành, đương nhiên vẫn tiếp tục chăm sóc Tạ Lân Phong, tuy rằng ngoài mặt vẫn tỉ mỉ chu đáo, nhưng không hiểu vì sao, Yến Hành luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó
Nghĩ đi nghĩ lại, Yến Hành cảm thấy thứ duy nhất còn thiếu chính là Mạnh Thất, đúng vậy, chẳng lẽ đây không phải là lúc thích hợp để bày tỏ sự quan tâm sao Tại sao Mạnh Thất lại luôn vắng mặt Điều này khiến anh ta mất đi chút động lực chăm sóc, dường như cũng chẳng có cảm giác thành tựu, ngay cả nghe lời Tạ Lân Phong khen ngợi cũng không còn kích động như xưa nữa
Không chỉ Yến Hành cảm thấy như vậy, Tạ Lân Phong mấy ngày nay cũng cảm thấy không quen, trước đây mỗi ngày đều có Mạnh Thất ở bên cạnh hắn, nhưng Mạnh Thất bây giờ mười ngày nửa tháng cũng không gặp được Điều này khiến hắn cảm thấy sự chăm sóc của Yến Hành đã không còn thoải mái, những lời khen ngợi cũng vì thế mà có vẻ nhạt nhẽo vô vị
Tiểu Thất vẫn không biết rằng vì sự vắng mặt của mình đã dẫn đến một ít vấn đề nảy sinh trong mối quan hệ giữa hai nam chính, trong cốt truyện gốc, Tạ Lân Phong đã liên tục làm tổn thương Mạnh Thất để thể hiện sự coi trọng của mình với Yến Hành, mà Yến Hành cũng dùng cách dẫm đạp Mạnh Thất để có được cảm giác hạnh phúc Kết quả là bây giờ thế thân không còn cản trở sự phát triển mối quan hệ của họ nữa, mà ngược lại thì mối quan hệ của họ sẽ không phát triển
Tạ Lân Phong nghỉ ngơi mấy ngày, cuối cùng cũng có thể hoạt động bình thường trở lại, mà việc đầu tiên hắn làm chính là đi đến Thiên Viện tìm Tiểu Thất, không phải hắn muốn rước phiền phức vào người một cách lộ liễu, chỉ là trong lòng hắn vẫn luôn không vui, muốn tăng cảm giác tồn tại của bản thân
Khi hắn đến Thiên Viện, hắn không ngờ lại thấy Yến Hành cũng ở đó, hiển nhiên cả hai người đều muốn đến cùng một nơi, đều chạy đi kiếm cảm giác tồn tại
Sau khi vào xuân, khoảng sân vốn đã tươi tốt lại càng tươi sáng rực rỡ hơn, chim hót líu lo, hương hoa thơm ngát, dùng cụm từ “Chốn bồng lai tiên cảnh” để miêu tả nơi này quả thật không hề quá chút nào, tuy nhiên nếu nhìn kỹ hơn, sẽ có thể thấy từng hàng thịt xông khói phơi dưới mái hiên, đang nhè nhẹ đung đưa theo gió, Tạ Lân Phong không kìm được mà nhăn mặt
Trên chiếc bàn đá dưới gốc cây trong sân, Yến Hành và Mạnh Thất đang uống trà, nhìn thấy Tạ Lân Phong tới, Yến Hành vui vẻ đứng dậy mời Tạ Lân Phong ngồi xuống bên cạnh mình
Mạnh Thất hiển nhiên cũng rất vui vẻ, vẫy tay chào hỏi từ xa, lúc Tạ Lân Phong ngồi xuống, Mạnh Thất chỉ thẳng vào thịt xông khói trong sân nói: “Cảm ơn con heo rừng anh tặng, anh nhìn xem, nhiều thịt thế này cũng đủ no trong một khoảng thời gian dài.”
Nói xong, Tiểu Thất muốn đưa cho hai người hai miếng nhưng họ từ chối.
“Anh thật là chính trực, không muốn lấy thì không lấy vậy, vậy nếm thử cũng được ha, Tiểu Thu đi nướng một miếng thịt mang qua đây.”
Nghe vậy, Tiểu Thu mặc dù không muốn, những vẫn vâng lời, thành thục đi nướng thịt
Tạ Lân Phong và Yến Hành hiển nhiên không có hứng thú với thịt heo rừng nướng, hai người theo phép hỏi thăm dạo này Mạnh Thất làm gì, Yến Hành thậm chí còn xin lỗi vì lần trước đã khiến Mạnh Thất phải quỳ
“Không có gì, về sau đều là anh ta quỳ.” Quỳ một hồi, lại thu hoạch được một con heo rừng, Tiểu Thất sâu sắc cảm thấy mình đã kiếm được món hời, nhưng ngược lại Tạ Lân Phong lại không kiếm được gì, đó mới thật sự là thê thảm
Hiển nhiên câu trả lời của Mạnh Thất khiến Yến Hành và Tạ Lân Phong không tiện tiếp tục thảo luận chủ đề này, hai người chỉ có thể vừa thể hiện tình cảm, lại vừa trò chuyện về tình hình hiện tại của nhà họ Mạnh, đương nhiên, nói đến đây thì không khỏi thể hiện sự thương cảm, nào là những hình phạt mà nhà họ Mạnh phải chịu là quá nặng nề, cuộc sống nơi biên cương bây giờ chắc hẳn rất khó khăn này kia
Tiểu Thất nghe vậy cũng không tự chủ mà gật đầu: “Nói đúng, sau này gặp được Hoàng đế, ta sẽ lặp lại nguyên văn những lời này.”
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tạ Lân Phong và Yến Hành đều tái nhợt, nếu Mạnh Thất thật sự nói ra lời này, với tính cách của lão hoàng đế thì sẽ khó tránh khỏi nghi ngờ bọn họ, nhưng khi nghĩ tới thân phận của Mạnh Thất, cơ hội y gặp được Hoàng đế không lớn, lúc ấy mới yên tâm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai có thể ngờ được sau khi Mạnh Thất nói xong thì quay người lại hét vào phòng: “Đúng rồi Đại Bạch, sau này anh phải làm chứng cho hai người họ, chính họ đã nói những lời đúng đắn như vậy.”
Tạ Lân Phong và Yến Hành đều sửng sốt, trong Viện của Mạnh Thất còn có người khác
Một tiếng cọt kẹt, cửa mở ra, bên trong có một người bước ra, Thất hoàng tử ngốc nghếch Tạ Bạch Ngọc, bên cạnh anh còn có một con hổ oai phong lẫm liệt Ngoài ra, khi Tạ Bạch Ngọc không nói chuyện, thì loại khí chất đó vẫn rất đáng sợ, khiến hai người choáng váng đến mức không nói được hồi lâu “Thất, rau cải đã được rồi.” Kết quả, Tạ Bạch Ngọc vừa mở miệng, khí chất hoàn toàn biến mất, cũng khiến hai người cực kỳ căng thẳng lại thả lỏng
May mắn thay, người trong phòng là một kẻ ngốc, cho dù anh ta có nói ra thì lão hoàng đế cũng chưa chắc đã tin, hơn nữa tại sao Tạ Bạch Ngọc lại xuất hiện ở đây
Thực hiện: Clitus x T Y T
Đối mặt với câu hỏi của hai người, Tiểu Thất trả lời: “Muốn đến thì đến thôi, hổ chạy nhanh lắm.”
Nghe đến đây, Tạ Lân Phong và Yến Hành mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng qua vào lúc này, một mùi thơm quyến rũ bay ra, nó tỏa ra từ phía Tiểu Thu đang nướng thịt heo rừng, lập tức thu hút sự chú ý của hai người họ
Cứ thế, bốn người ngồi quanh chiếc bàn đá, vừa chờ mang thịt nướng lên, vừa nói chuyện về những chủ đề vô vị Mãi đến khi món thịt nướng được bưng ra, tâm trạng của bốn người mới trở nên phấn chấn, Tiểu Thu nướng nguyên một cái chân sau cùng mấy miếng sườn và thịt ba chỉ Sau khi cắt miếng và dọn ra, con hổ còn được cho một miếng lớn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi Tạ Lân Phong và Yến Hành ăn thịt heo rừng nướng thì đều lần lượt bị mê hoặc, họ cảm thấy suốt bao nhiêu năm qua không có món gì ăn ngon bằng một phần vạn miếng thịt heo này
Tiểu Thất thấy thế, rất chi là kiêu ngạo, [Hộp thư nhỏ mày xem, tao đã nói không tốn công mua bình ngưng sương, linh lộ có thể chữa lành vết thương, chữa bệnh, làm đẹp da, kéo dài tuổi thọ, còn có thể dùng để làm gia vị nấu ăn, làm cho thịt heo bình thường có kết cấu và vị ngon như thịt của linh thú.]
6362, [Anh có biết không Những người đổi lấy bình ngưng sương trở nên giàu có không phải do nhờ vào công thức làm đẹp bí mật, mà là dựa vào linh dược mà nổi danh khắp thiên hạ, nghe nói có những tu sĩ dựa vào linh lộ chất lượng cao trong thế giới tu chân mà một ngày đi ngàn dặm, sau khi nghe xong những điều này, anh có nghĩ người phát minh ra bình ngưng sương sẽ cảm thấy thế nào nếu người đó biết những gì anh đã làm với nó không?] Tại sao khi vào tay của ký chủ nó thì bình ngưng sương lại trở thành bình đựng nguyên liệu nấu ăn cao cấp rồi [Tất nhiên là cảm ơn ốc rồi!] Tiểu Thất vô cùng tự hào, vì trong thời gian ngắn không nuôi được heo có chất lượng tốt nên lúc nấu ăn phải dùng kỹ năng, ốc sên quả thực là thiên tài
6362 lười trả lời, tiếp tục chơi game
[Nếu cậu nói như vậy, bổn sâm nghĩ có thể phát triển việc bán linh dược ở thế giới này.] Sau khi nghe được bốn chữ ‘giàu nhất một vùng’, củ cải dại lập tức từ cửa sổ nhảy ra ngoài, chuẩn bị chộp lấy 6362 để hỏi về cách những người khác dùng bình ngưng sương để trở thành người giàu
Tiểu Thất nghe vậy thì tự khắc từ chối, bình ngưng sương mỗi mười ngày mới có thể kết tinh ra một bình linh lộ phù hợp với cấp độ linh lực của thế giới hiện tại, còn chẳng đủ để nướng thịt heo, làm sao có thể lãng phí làm linh dược chứ
Cứ như vậy, Tạ Lân Phong và Yến Hành tiếp tục thể hiện tình cảm, bón thịt cho nhau, nói những lời ngon tiếng ngọt Ngược lại, Mạnh Thất vẫn đang ngây người, thậm chí thỉnh thoảng tỉnh táo lại thì không ngừng thúc giục: “Đừng lo lắng cho ta, hai người cứ tiếp tục, vừa nói đến đâu rồi Đúng rồi, Yến Công Tử tài mạo song toàn, có thể gặp được quả thực là phúc ba đời, không tồi không tồi, anh rất có mắt nhìn, không cần dừng lại.”
Tạ Lân Phong và Yến Hành: “…....” Thái độ và giọng điệu nói cho có lệ này là sao vậy Nói Mạnh Thất không quan tâm thì cũng không đúng, vì y vẫn thể hiện ra những cảm xúc như tức giận, lo lắng hay đau lòng Nhưng nói y quan tâm thì có vẻ cũng không hẳn Ngay lúc cả hai chuẩn bị tiếp tục thể hiện tình cảm thì Tạ Bạch Ngọc ngồi bên cạnh đột nhiên gắp một miếng thịt nướng đút cho Mạnh Thất, Mạnh Thất mở miệng ăn, mỉm cười vui vẻ, sau đó tặng lại miếng thịt nướng
Tạ Bạch Ngọc cười rạng rỡ, ăn xong thịt nướng còn chân thành nhìn Tạ Lân Phong và Yến Hành: “Thế nào Học giống chứ?”
Tạ Lân Phong “......”
“Không giống sao?” Tạ Bạch Ngọc tựa hồ có chút phiền muộn, lại gắp một miếng thịt ba chỉ nướng bón cho Tiểu Thất, Tiểu Thất ăn xong cũng gắp lại một miếng như cũ Vừa ăn thịt ba chỉ, Tạ Bạch Ngọc lại chữ được chữ không mà hỏi: “Lần này thì thế nào Có giống không?”
Tạ Lân Phong cảm thấy đầu mình có một mảng xanh rì, nhưng hắn lại không thể tranh cãi với một hoàng tử ngu ngốc, tức giận nghẹn ngào trong lòng, vô cùng khó chịu Vì thể diện, Tạ Lân Phong không thể không gật đầu thừa nhận năng lực bắt chước của Tạ Bạch Ngọc, hắn vốn tưởng rằng điều này sẽ ngăn chặn hành vi đút ăn của Tạ Bạch Ngọc, tuy nhiên hắn không ngờ rằng sau khi được thừa nhận, Tạ Bạch Ngọc lại càng vui vẻ hơn, không những đút ăn tới mức thành thục, mà thậm chí còn học được những lời hắn vừa nói với Yến Hành, cái gì mà Mạnh Thất là người tốt nhất trên thế giới, gặp được y là phúc ba đời của anh.....
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Lúc nãy tự hắn nói thì không có cảm giác gì, nhưng bây giờ khi nghe thấy, Tạ Lân Phong đột nhiên cảm thấy mình sắp nổ tung, sắc mặt hắn từ xanh chuyển sang trắng cho thấy tâm tình của hắn lúc này cực kỳ phức tạp
Tạ Bạch Ngọc nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, sau đó chân thành mở miệng “Hoàng Thúc, cháu không học được cách biến mặt thành màu xanh thì phải làm sao?”
Tạ Lân Phong “......”
Nghe vậy, Tiểu Thất hơi phân tâm khỏi cuộc cãi vã, “Đại Bạch, anh không thể học được cái này đâu, nó cao cấp quá, em nói cho anh biết, sắc mặt của anh ta không những sẽ chuyển sang màu xanh mà còn có thể trắng, đen và đỏ, vô cùng lợi hại đó.”
Đại Bạch phối hợp ồ một tiếng đầy ngưỡng mộ, hồn nhiên vỗ tay, “Hoàng Thúc thật là lợi hại!”
Tạ Lân Phong tức giận đến mức suýt lật bàn tại chỗ, chắc chắn hắn ăn no rửng mỡ mới đến cái Thiên Viện này, bình thường chỉ riêng Mạnh Thất đã đủ phiền toái rồi, nhưng bây giờ lại thêm cả Tạ Bạch Ngọc, hắn cảm thấy tim mình sắp nổ tung rồi
Đúng lúc bầu không khí đang xấu hổ, một đám cấm vệ quân đột nhiên xông vào Thiên Viên, thủ lĩnh khách khí với Tạ Lân Phong, nhưng thái độ lại rất cứng rắn muốn mang Tạ Bạch Ngọc đi: “Thất điện hạ, việc ngài tự ý rời khỏi cung phía bệ hạ đã biết rồi, vẫn mong ngài không làm khó thuộc hạ.”
Cấm vệ quân cũng không làm gì Thất hoàng tử, một là vì thân phận của đối phương, nguyên nhân khác là do còn con hổ oai phong lẫm liệt
“Không làm khó, là do Hoàng thúc mời ta đến ăn thịt heo nướng, còn nói bao nhiêu người nhà họ Mạnh sống quá thảm, phạt quá nặng, con người Hoàng thúc rất tốt, mấy người không cần bắt thúc ấy, bắt ta về là được rồi.” Thất hoàng tử gấp đến mức rơm rớm nước mắt, mang bộ dạng thảm thương mà cầu xin
Đám Cấm vệ quân vốn dĩ đến để đưa Thất hoàng tử tự tiện ra khỏi cung trở về “......” Có phải bọn họ vừa nghe được mấy lời gì đó hơi khó lường?
Tạ Lân Phong gần như ngất xỉu tại chỗ, vội vàng giải thích chuyện này không liên quan gì đến hắn, hắn cũng chưa bao giờ nói những lời tương tự Tuy nhiên, vẻ mặt nghi ngờ của Cấm vệ quân đã nói lên tất cả, đương nhiên họ không có tư cách làm gì Tạ Lân Phong, nhưng lần này trở về, không tránh khỏi việc thành thật báo cáo mọi việc, “Du Vương đừng lo, thuộc hạ sẽ thành thật báo cáo hết sự việc ngày hôm nay, Bệ Hạ có tiếng tăm tốt, người sẽ tự khắc có phán đoán của riêng mình, ngài nói có đúng không?”
Đã như vậy, Tạ Lân Phong còn có thể nói gì nữa đây Đương nhiên là luôn miệng nói phải, mặc dù hắn là Vương Gia, nhưng kỳ thật cũng không được lão hoàng đế ưa thích cho lắm, may mắn là lão hoàng đế rất coi trọng thanh danh, không muốn gây ra chuyện anh em bất hòa, luôn đối xử bình đẳng với mấy huynh đệ bọn hắn, còn khá tốt nữa
Tương tự, bên Tiểu Thất cũng có kết quả, sau một hồi tranh cãi nảy lửa, củ cải dại và ốc sên đều nhượng bộ, số linh lộ mỗi lần bình ngưng sương xuất ra thì hai người họ mỗi người một nửa, song phương không can thiệp vào cách đối phương sử dụng linh lộ
Mà Đại Bạch sắp bị đưa đi vẫn đang miễn cưỡng nói lời tạm biệt với đám Tiểu Thất, Tạ Lân Phong, Yến Hành, trước khi rời đi Đại Bạch quay đầu lại hô: “Lần sau ta lại tới.”
Tiểu Thất xua tay: “Đại Bạch, anh có nhớ đường không?”
Đại Bạch buồn bã cúi đầu, “Không nhớ.”
Tiểu Thất an ủi: “Không sao đâu, giống như lần này, sẽ có người dẫn đường cho anh.” Xem ra lần sau củ cải dại vẫn phải đi đón người một chuyến rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người kẻ xướng người họa, thành công khiến mặt Tạ Lân Phong trắng bệch, cũng khiến thủ lĩnh Cấm Vệ quân càng ngày càng nghi ngờ hơn, đúng vậy, Thất hoàng tử ngốc nghếch, trước đó không hề tiếp xúc với Du Vương, cũng không biết đường đi đến Vương Phủ, nếu không có người dẫn đường thì làm sao có thể tìm đến nơi này