Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thất phát huy tối đa năng lực của ốc sên, chất tất cả những thứ cần mang lên xe ngựa, bao gồm cải thìa, bể cá khổng lồ, thịt xông khói, quần áo trang sức, cùng với hai người sống là y và Tiểu Thu, thêm cả phu xe và thuộc hạ hộ tống, cuối cùng lại phải cử thêm một con ngựa
Xe ngựa rời đi từ cửa sau của vương phủ, không ai đưa tiễn, cũng không có người quan tâm, so với khung cảnh bận rộn vì Yến Hành của vương phủ trông có vẻ có chút hoang vắng thê lương
Tuy nhiên trên thực tế, trong xe ngựa đã đốt than, Tiểu Thu đang xiên thịt lên xiên tre đã tước sẵn, còn Tiểu Thất thì lật xiên thịt trên bếp than Tất nhiên vì xuất phát quá sớm, chưa kịp ăn cơm sáng nên hai người tính nướng thịt cho bữa ăn
Theo lời của Tiểu Thất chính là nhập gia tùy tục, nếu bọn họ đến một ngôi chùa, thì họ không nên ăn thịt ở đó, vì thế nên trên đường đi có thể ăn số thịt này bao nhiêu thì cứ ăn cho đã
Dần dần, theo mùi thơm của thịt nướng lan tỏa, nơi xe ngựa đi qua thu hút sự chú ý của mọi người, ngoài mùi thơm quyến rũ này, tất nhiên mọi người cũng chú ý đến tấm biển thuộc về Du Vương phủ trên xe ngựa Ai ai cũng tò mò thăm trên hỏi dưới về chuyện Mạnh Thất bị trục xuất khỏi vương phủ, bị đưa đến một ngôi chùa hẻo lánh
Tin tức truyền nhanh như gió thổi
Không giống như chốn quan trường thận trọng xếp hàng, ý thức và suy nghĩ của người dân vừa đơn giản vừa trực tiếp Những đóng góp to lớn cho Thương Quốc của nhiều tướng lĩnh Mạnh gia đã từng được biên soạn thành ca khúc truyền tụng trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, mà giờ đây Mạnh gia lại rơi vào cảnh sung quân biên cương, ngay cả đứa con trai út yếu đuối nhất cũng không thể ở lại vương đô
Sáng sớm ngày hôm đó, những câu chuyện xưa về Mạnh gia lại một lần nữa được lan truyền tại các quán ăn sáng và sạp hàng ở các phố hẻm, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, thế mà lại cho nhau biết thêm nhiều tin tức, ví dụ như hôm qua Mạnh Thất bị ăn một trăm gậy, và kết quả là sáng nay đã bị phủ Vương gia đuổi đi mà không cho y cơ hội dưỡng thương Lại ví dụ như trước khi Yến Hành xuất hiện, mặc dù địa vị của Mạnh Thất thay đổi đột ngột nhưng cuộc sống của y cũng không đến nỗi khó khăn như thế
"Ôi, trước kia ta còn cho rằng Du Vương đối nhân xử thế không tồi, niệm tình cũ, nhưng có vẻ bây giờ..
“Chỉ sợ rằng cái người tên Yến Hành kia cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, mặc kệ có nói thế nào, nếu có chút lương tâm, sẽ không để người ta mình đầy thương tích như thế mà rời đi.”
"Du vương phủ nóng lòng muốn đuổi y đi như vậy, chẳng lẽ là sợ Mạnh Thất chết trong phủ sẽ bị người đời phỉ nhổ
"Hừ Dám làm dám chịu Nếu Mạnh lão tướng quân biết được kết quả thế này, ông ấy sẽ không bao giờ đồng ý để Mạnh công tử ở lại đấy
"Cháu ngoại của dì ba của ông ngoại của nhị cữu ta làm việc trong vương phủ, nghe nói đây không phải là lần đầu tiên Mạnh công tử bị đánh Chậc, chậc, chậc..
Tạ Lân Phong không biết rằng vì Mạnh Thất nướng thịt trên xe ngựa mà cả thành đều biết được hắn đánh người rồi ném vào một ngôi chùa hẻo lánh, điều này cũng khiến danh tiếng tốt đẹp ban đầu của hắn nhanh chóng sụt giảm, thậm chí cả Yến Hành cũng trở thành kẻ mưu mô nham hiểm bị mọi người xa lánh Điều này cũng có ý nghĩa, cái gọi là sự ủng hộ của quần chúng đã bị đánh mất trước khi hắn có thể giành được nó
Trong ánh mắt của dân chúng, người thì phẫn nộ người lại đồng tình, xe ngựa chở Mạnh Thất dần dần biến mất khỏi vương đô, còn mùi thịt nướng đọng lại thì không cần nghĩ tới, chắc chắn là đám nô tài ngạo mạn của vương phủ đang ăn Dĩ nhiên là người bị thương nặng sẽ không ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy Du vương phủ này, thật sự chẳng tốt đẹp gì cho cam
Trên thực tế, trong xe quả thật có ba người ngồi, hoàn toàn trái ngược với những gì mọi người tưởng tượng, hộ vệ đang điên cuồng nuốt nước miếng, còn Tiểu Thất và Tiểu Thu thì vui vẻ ăn thịt Sau khi được Tiểu Thất mời lần thứ ba, cuối cùng hộ vệ cũng không nhịn được mà đưa tay ra nhận thịt nướng
Xe ngựa rời kinh chưa đến một canh giờ, phu xe cũng chịu thua, bốn người vừa gặm thịt xiên vừa đi về phía chùa Lâm Giang xa xôi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phu xe và hộ vệ được ăn ké sinh ra ngại ngùng, thế nên dĩ nhiên theo bản năng sẽ đền bù cho họ ở những phương diện khác, quá trình này bao gồm, phu xe cố gắng đi vào đường bằng phẳng, tìm kiếm nhà trọ tiện nghi, chọn lựa tiệm cơm ngon ngọt Hộ vệ ở dọc đường hỏi thăm tình hình của chùa Lâm Giang, thỉnh thoảng hỏi về khẩu vị của Mạnh Thất để tổ chức đi săn, khi cắm trại vào ban đêm họ cũng đặc biệt tận tâm, gặp phải những kẻ gây rối cũng trở nên vô cùng chuyên nghiệp
Dần dần, hai người nhận ra rằng chàng công tử Mạnh Thất này không giống như những thiếu gia nhà giàu mà họ biết Y không chỉ hiền lành mà tư duy còn rất sáng tạo, cũng không bao giờ tính toán chi li, luôn đứng ra trong những tình huống quan trọng Người như thế này làm sao mà người khác không yêu mến được cơ chứ.
Chỉ chưa đầy mười ngày sau khi xe ngựa khởi hành, phu xe và hộ vệ đã trở thành fan hâm mộ trung thành của Mạnh Thất Hành trình đi về phía nam của bốn người càng trở thành một chuyến du sơn ngoạn thủy, sau mỗi trận mưa, họ lại đi hái nấm, hái trái cây dại trên núi, đôi khi còn gặp phải hắc điếm hoặc bọn cướp liền ra tay diệt ác, đề cao việc thiện Bắt được phạm nhân bị treo thưởng còn có thể kiếm thêm thu nhập.
Trên đường xuôi nam, nhóm bốn người này thậm chí còn tích lũy được một chút danh tiếng Mọi người đều nói rằng có một đội tứ hiệp thần bí, ngày thường thích giả mạo thành người đi đường, thậm chí còn biết cách sử dụng mùi thơm từ thịt nướng để dụ dỗ mấy tên cướp Nơi họ đi qua, trộm cướp bị dính bẫy nhiều không đếm xuể.
Hộ vệ Thái Hòa chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân đã thực hiện được mơ ước hành hiệp trượng nghĩa thông qua việc bảo vệ Mạnh Thất đến chùa Lâm Giang Phu xe cũng chưa từng nghĩ chuyến đi này lại nhẹ nhàng vui sướng đến vậy, thậm chí snh ta đã bắt đầu hy vọng rằng, con đường đến chùa Lâm Giang sẽ không bao giờ kết thúc, để cuộc hành trình này tiếp tục mãi mãi như thế.
Tuy nhiên, sau hai tháng, dù đi chậm đến đâu, họ cũng đã đến được nơi cần đến
Chùa Lâm Giang nằm trong một châu ở phía cực nam Thương Quốc, cũng là một trong những vùng đất xa xôi nhất So với vùng đất lạnh giá ở phía tây bắc, ưu điểm duy nhất của nơi này có lẽ là nhiệt độ Nơi này bốn mùa xanh tốt, chưa từng có tuyết rơi, và còn nằm ven biển Tuy nhiên, do giao thông không thuận lợi, cướp biển hoành hành, nơi này cũng là một nơi nghèo đói bần cùng
Nổi tiếng nhất ở đây có lẽ là chùa Lâm Giang, ngôi chùa Lâm Giang này nổi danh không phải do linh nghiệm hay rộng lớn, mà không biết từ khi nào, chùa Lâm Giang đã trở thành nơi lưu đày mặc định của Thương quốc Ngoài cái lạnh buốt giá ở vùng Tây Bắc, ngôi chùa Lâm Giang này còn là thánh địa của những người lưu vong Người bị lưu đày tới đây tương đương với việc sự sống theo đó mà kết thúc
Xe ngựa đã đến trước cổng chùa Lâm Giang, các hòa thượng trong chùa vẻ mặt bình tĩnh, sau khi hiểu rõ thân phận của Mạnh Thất và lý do đến đây, bọn họ chuẩn bị đưa Mạnh Thất vào chùa Nhưng vừa định quay người lại thì phu xe đã bật khóc: “Công tử, công tử, nô tài không đành lòng rời xa người!”
Hòa thượng hơi ngạc nhiên, bởi vì gia chủ sẽ không phái một nô bộc trung thành đi tiễn người bị lưu đày Hòa thượng bình tĩnh an ủi, cuối cùng cũng trấn an được phu xe, nhưng giây tiếp theo, hộ vệ lại bắt đầu lau nước mắt
Hòa thượng: ".. Các ngươi là đàn ông con trai, sao lại
Thực hiện: Clitus x T Y T
Tiểu Thất vỗ vỗ vai hộ vệ: “Không sao, có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”
"Công tử ở đây phải tự bảo trọng Hộ vệ lau nước mắt, lặng lẽ thủ thế từ biệt, sau đó lại quyết định đến chùa Lâm Giang, anh ta là trẻ mồ côi, cũng chẳng có gì vướng bận, vậy thì cứ tùy ý một chút đi
Sau cảnh tạm biệt phu xe và hộ vệ đầy nước mắt, Tiểu Thất cuối cùng cũng theo hòa thượng vào chùa Lâm Giang Hòa thượng giới thiệu về tình hình của chùa Lâm Giang cho Tiểu Thất, cũng như khu vực nơi những người bị lưu đày sinh sống và những điều họ cần chú ý trong cuộc sống hàng ngày
Chùa Lâm Giang tuy không hoành tráng nhưng kiến trúc lại rất độc đáo, nước suối từ trên núi chảy qua sân, sau đó tụ lại trong hồ nước ở trung tâm chùa, rồi lại chảy ngược về lại núi rừng
Nhìn thấy bể cá của mình, Tiểu Thất cúi đầu thương lượng cùng hai con cá: "Hay là ta đổi cho các ngươi một cái nhà lớn hơn nha, thả ngươi xuống hồ nha
Hòa thượng, ".. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nguyên nhân vị Mạnh công tử này bị lưu đày là do ngu ngốc à
Nhưng điều làm vị hòa thượng ngạc nhiên đó là, hai con cá chép đồng thời nhảy lên khỏi mặt nước, như thể chúng có thể nghe hiểu
Cứ như vậy, Tiểu Thất mang cá chép đến gần hồ nước, trước khi thả, Tiểu Thất cẩn thận hỏi xem trong hồ còn có con cá lớn nào khác thích ăn cá chép không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hòa thượng lắc đầu và nói: “Bần tăng trước nay chưa bao giờ thấy.”
Tiểu Thất hài lòng gật đầu, thả hai con cá ra, nhắc nhở: “Các ngươi đi dạo trước đi, gặp phải con nào đánh không lại thì nhớ đến tìm ta, ta sẽ giúp các ngươi hầm cho đến khi thơm phức
Hai con cá chép nghe rất chăm chú, sau đó nhảy xuống hồ để kiểm tra hồ cá lớn mới của mình
“Mạnh thí chủ, chúng ta đi tiếp thôi.” Hòa thượng đợi hồi lâu, nhưng không thấy Mạnh Thất động đậy, liền mở miệng thúc giục
"Chờ một lát, nếu như cá chép không tới cáo trạng, chúng ta liền đi Tiểu Thất cảm thấy chuyện chống lưng như này không thể bỏ dở giữa chừng
Hòa thượng: "..
Hai người im lặng đứng bên hồ một lúc, ngay khi hòa thượng không kiên nhẫn muốn thúc giục lần nữa, hai con cá chép vừa được thả ra lại bất ngờ cùng nhau xuất hiện, lượn vòng quanh hồ, dáng vẻ như đang làm nũng
Tiểu Thất thấy vậy bèn ngồi xổm xuống, muốn đưa tay chạm vào đầu của hai con cá, nhưng nước trong ao lại trầm lặng, mặc dù trên bề mặt nhìn cũng được, nhưng liệu nước có sạch không
Hai con cá dường như đã quen, chúng nhảy lên khỏi mặt nước và áp vào lòng bàn tay của Mạnh Thất
Cứ như vậy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày là sờ đầu cá, Tiểu Thất cuối cùng cũng rời đi
Hòa thượng bối rối đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hồ nước, không còn thấy bóng dáng hai con cá, khi đến sân sau, hòa thượng cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi: “Mạnh thí chủ, hai con cá kia thật sự hiểu được tiếng người sao?”
Tiểu Thất gật đầu: “Có thể nha, ngươi có muốn tìm phiên dịch cá không Mỗi ngày hai cây cải.”
Hòa thượng: ??
Sau khi tiễn hòa thượng không cần phiên dịch cá đi, Tiểu Thất và Tiểu Thu bắt đầu thu dọn chỗ ở sau này của mình Vị trí nơi ở và phòng ốc do hòa thượng sắp xếp khá tốt, ánh sáng cũng ổn, bên trong chỉ có một cái giường và bàn ghế, đơn giản nhưng khô ráo, sạch sẽ, sân thậm chí còn rộng hơn một chút so với sân của Du vương phủ
Hòa thượng vừa rời đi, quay lại viện nơi trụ trì ở, báo cáo tình hình cơ bản, báo cáo xong, vẻ mặt vẫn lo lắng, trụ trì thấy vậy liền hỏi: “Nam Vân sao lại hoang mang như vậy, vị Mạnh thí chủ mới đến có vấn đề gì sao?”
Hòa thượng suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư phụ, không chỉ Mạnh thí chủ, mà cả hai con cá y mang theo cũng có chút khác thường Nói xong, hòa thượng không khỏi kể lại mọi việc vừa xảy ra
Trụ trì nghe xong cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, bèn cùng Nam Vân đi đến hồ nước, nhưng hai người đã nhìn cả buổi trời mà vẫn không thấy bóng dáng của cá chép, đành rời đi Trụ trì không hề cho rằng Nam Vân nói dối, ông chỉ đoán có lẽ hai con cá chép này được nuôi dưỡng từ nhỏ nên nhận biết được chủ nhân, lúc ổng đi du ngoạn khắp nơi cũng từng gặp những người có thể thuần hóa được các loại động vật
Cứ như vậy, Mạnh Thất định cư ở chùa Lâm Giang, chủ tớ hai người đều không có cảm giác bị đày đến đây, ngược lại, họ cảm thấy cuộc sống trở nên dễ dàng hơn kể từ khi rời khỏi vương phủ
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Dọn dẹp xong, hai người làm chút đồ ăn đơn giản, ngồi trong sân ngắm hoàng hôn xa xa, nghe tiếng gió thổi trong rừng trúc trong sân, Tiểu Thu không khỏi thở dài: "Công tử, sớm biết đi lưu đày thoải mái như vậy, chúng ta nên cố gắng để bị đày sớm hơn.”
"Vương phủ không phải cũng rất tốt sao Có hai nhân vật chính, bọn họ nuôi nấng vai chính rất vui vẻ: "Nhưng nói đến chuyện này, chúng ta rời đi rồi không biết bọn họ có còn ổn không
Tiểu Thu bĩu môi nói: "Bọn họ chắc chắn không cần chúng ta lo lắng
"Nói cũng đúng Tiểu Thất gật đầu, ốc chẳng qua chỉ chuyển nhà cho cá chép thôi, đường đường là một vương phủ, xui xẻo một xíu chắc cũng không sao đâu
Tuy nhiên, sự thật là kể từ khi Mạnh Thất rời đi là tình hình Du vương phủ ngày càng trở nên tồi tệ hơn
Đầu tiên, Hoàng đế nghe nói Tạ Lân Phong bí mật sai người đưa Thất hoàng tử ra khỏi cung, cũng như các bàn luận về hình phạt quá nặng với Mạnh gia Hoàng đế không trực tiếp dùng lý do này để gây sức ép cho hắn mà tìm ra lỗi của hắn từ những phương diện khác, mỗi ngày vào triều đều sẽ quở trách hắn
Một tháng sau, có lẽ vì cảm thấy đã tích lũy đủ nên lão hoàng đế trực tiếp lấy lại một trong những thái ấp giàu có nhất của Dư vương phủ, nguồn thu thuế từ thái ấp đó chiếm gần một nửa nguồn tài chính của vương phủ
Hành động của hoàng đế cũng khiến rất nhiều người biết nắm bắt tâm tư bắt đầu hành động, trong giới quan lại, các quan chức bắt đầu có ý tứ giữ khoảng cách với Tạ Lân Phong, tuy bề ngoài vẫn lịch sự nhưng số lượng buổi tụ hội mời hắn làm khách cũng ngày càng ít
Điều làm cho Tạ Lân Phong càng lo lắng hơn đó là những nhân tài và thực khách mà hắn thu hút tới trong nhiều năm qua đều đưa ra lời từ biệt, hoặc tìm chỗ dựa khác
Khi vị thực khách mà hắn ngưỡng mộ nhất cũng nói lời tạm biệt, Tạ Lân Phong cuối cùng cũng trở nên tức giận, trách cứ họ không có nguyên tắc, chỉ có cái miệng trống rỗng, nơi nào có cơm liền đến, giống như một con chó đi tìm thức ăn
Vị thực khách kia chỉ im lặng lắng nghe, không hề tỏ ra yếu thế, cũng chẳng thẹn quá hóa giận, chỉ là càng quyết tâm rời đi, thẳng thừng nói rằng họ rời đi không phải vì Du Vương thất thế, mà là vì những tin đồn bên ngoài Là vì sự độc ác nhẫn tâm của hắn đối với vị tiểu thiếu gia cuối cùng ở lại kinh đô của Mạnh gia, còn là vì thái độ trước sau chuyển biến của hắn với Mạnh Thất, những điều đó khiến cho họ khó có thể đặt sự tín nhiệm
"Du vương gia, đã bao lâu rồi ngài xuất phủ lắng nghe tiếng lòng dân chúng Thực khách để lại câu cuối cùng rồi quay người phóng khoáng rời đi
Tạ Lân Phong bị tra tấn suốt một tháng qua, đập phá một trận cuối cùng cũng nguôi giận, sau đó phái người đi hỏi thăm tình hình trong thành Sau khi thuộc hạ run rẩy báo cáo lời đồn đại của người dân trong thành, cơn giận của Tạ Lân Phong lại nổi lên, nhưng lần này thậm chí cả Mạnh Thất cũng chẳng ở đó để làm dịu lòng hắn, hắn chỉ có thể đem cơn giận trút lên đầu Yến Hành đang định đi tới an ủi
Yến Hành cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn duy trì tính cách bao dung, cố gắng an ủi hắn một lúc lâu, khi đó mới khiến Tạ Lân Phong bình tĩnh lại
Nhưng lúc này, thủ hạ và phu xe hộ tống Mạnh Thất đã trở về, Yến Hành triệu kiến hai người lên, vốn dĩ muốn nghe cảnh tượng Mạnh Thất khóc lóc thảm thiết khi tới chùa Lâm Giang từ hai người, nhưng không thể ngờ lại trực tiếp nghe được hai người nói lời từ biệt
Cả hai thẳng thắn tuyên bố rằng họ có thiện cảm với Mạnh Thất trong thời gian hộ tống và dự định nửa đời sau sẽ đi theo Mạnh Thất, ngay cả khi Mạnh Thất ở chùa Lâm Giang cả đời
Huyết áp lên xuống thất thường của Tạ Lân Phong làm hắn suýt nữa ngất đi, những thực khách vừa mới rời đi thì không nói làm gì, dù sao cũng là nhờ cậy vương công quý tộc khác Nhưng hai tên hạ nhân này thì sao, thế mà lại muốn đi cùng tên nam sủng bị lưu đày Tất cả những người này đều điên hết rồi à