Tất nhiên Tạ Lân Phong sẽ không giữ lại một người đánh xe và một hộ vệ, sau khi mắng một trận thì đuổi họ ra khỏi vương phủ, đương nhiên, gần đây hắn lo lắng làm sao có được danh tiếng tốt, cho nên hắn vẫn trả tiền công.
Tức giận giống Tạ Lân Phong đương nhiên còn có Yến Hành, nghe thấy có người muốn đến cậy nhờ Mạnh Thất, anh ta suýt nữa sụp đổ hình tượng hòa nhã Bởi vì không biết tại sao, từ cái ngày Mạnh Thất nói anh ta bị dị ứng với thịt, anh ta chỉ cần dính chút thức ăn mặn là lại bắt đầu thượng thổ hạ tả, một người không ăn thịt một thời gian cũng không sao, nhưng nếu cả một đời không ăn thịt, vậy thì khổ không thể tả.
Yến Hành nghi ngờ trước khi Mạnh Thất rời đi y đã động tay động chân với mình, nhưng lại không tìm thấy bằng chứng, hôm nay lại bất ngờ biết được gã đánh xe và hộ vệ hộ tống Mạnh Thất muốn đến cậy nhờ Mạnh Thất, vậy thì làm sao không tức cho được Thậm chí anh ta còn muốn phái người đi giết bọn họ nữa, nhưng năng lực của hộ vệ anh ta biết rõ, nếu không thì cũng đã không được chọn vào vương phủ, nghĩ đi nghĩ lại, vì để tránh sinh ra chuyện rắc rối, cho nên anh ta vẫn phải nén cơn bực này
Trong vương phủ, sau khi người đánh xe và hộ vệ thống nhất được thời gian rời đi bèn trở về thu dọn đồ đạc, cả hai người đều chỉ có một thân một mình nên lúc này đây mới có thể tiêu sái như vậy Lúc đưa đi thì mất hai tháng, quay về mất một tháng, có thể thấy được hai người gấp gáp không thể chờ đợi được nữa cỡ nào
Thế lực của Du Vương Phủ ngày càng yếu ớt, tài lực cũng giảm đi rất nhiều, còn lão hoàng đế lại rất hài lòng với kết cục như thế này, cuối cùng giơ cao đánh khẽ, dự định tạm thời buông tha cho Tạ Lân Phong.
Nhưng ai mà ngờ, lão hoàng đế buông tha cho hắn, nhưng bản thân hắn ngược lại lại giống bị trúng tà, cửa hàng vừa được khai trương thì bị sét đánh đến mức bị bốc cháy, hơn nữa những thực khách vừa được mời đến lại chết một cách bất đắc kì tử, ngay cả biển hiệu của Du Vương phủ cũng vô duyên vô cớ bị nứt một đường
Trong khoảng thời gian này Du Vương phủ luôn là chủ đề được bàn tán nhiều nhất ở vương đô, trong một thời gian, bách tính ở vương đô, cho dù là có quen biết qua nhau hay không, chỉ cần ngươi cũng muốn nói về chuyện ở Du Vương phủ, vậy thì chúng ta chính là huynh đệ tỷ muội khác cha khác mẹ của nhau rồi.
Cơn sốt này kéo dài cho đến khi một thần y đột nhiên xuất hiện, phao tin là có thể chữa khỏi bệnh ngu dại của thất hoàng tử, và nếu không chữa khỏi được, thì sẽ cam lòng tự sát
Tuy lão hoàng đế không mấy để bụng đến Thất hoàng tử, nhưng vẫn phải làm trò cho bách tính xem, cho nên đã mời thần y vào cung Nghe nói vị thần y này có một gói thần dược có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, người nọ chỉ kê cho Thất hoàng tử một đơn thuốc, ngày hôm sau Thất hoàng tử không còn ngây ngốc nữa thật Lão hoàng đế mừng rỡ không thôi, tiếp đón thần y như khách quý Có lẽ ông ta không vui mừng vì Thất hoàng tử khỏi bệnh, bởi lẽ thái độ của lão hoàng đế với mấy đứa con mình cứ tàng tàng, vui thì yêu thích mà không vui thì ném sang một bên, chứ yêu chiều là không thể rồi, vì ông ta nhìn đứa con trai nào cũng như đang nhìn kẻ muốn chiếm đoạt ngôi vị của lão Thứ mà lão hoàng đế hứng thú chính là thuốc của vị thần y kia, nói một cách đơn giản, là lão muốn trường sinh bất lão Thần y bày tỏ, trường sinh bất lão là không thể, nhưng không bệnh không tai đã là quý lắm rồi Và thế là, lão hoàng đế trầm mê trong thuốc tiên từ đó Mà Thất hoàng tử đột nhiên thanh tỉnh cũng dấy lên hồi chuông cảnh giác trong lòng các vị hoàng tử khác Nhưng cũng ma Thất hoàng tử không hứng thú với việc tranh đoạt ngôi vị lắm, hơn nữa mẹ ruột người này đã không còn, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, lại chưa bao giờ đi lại giữa triều đình, chẳng tạo thành được mối uy hiếp nào Cứ như vậy, tuy mấy vị hoàng tử vẫn duy trì cảnh giác với Thất hoàng tử nhưng đồng thời cũng khinh miệt người ta Ban ngày Tiểu Thập hóa thành hình người đã thành công kiếm được vị khách hàng là lão hoàng đế đây, rồi nhanh chóng một lưới bắt hết các vị quan lại đại thần Đời người mà, có ai dám chắc bản thân không bệnh không tật đâu Hơn nữa hiệu quả của thuốc tiên cũng đã được kiểm nghiệm nhiều lần, là thứ mà hoàng đế cũng dùng, đương nhiên là đồ tốt Cảm thấy thời cơ đã đến, Tiểu Thập bắt đầu bắt tay với Đại Bạch khởi nghiệp công trình chế tạo thuốc tiên, tất nhiên, Đại Bạch không lộ diện, hiệu thuốc là do Tiểu Thập và Đại Bạch đi bắt cô hồn dã quỷ, đồng thời thuê mấy tên chạy vặt đến làm việc Quả thực Đại Bạch không có hứng làm hoàng đế, dù sao bản thân anh cũng từng làm Vua Tinh Linh rồi Nhưng mà Tiểu Thập lại bấm tua củ cải lên tính toán, đời này của anh mang mệnh đế vương, dù không tranh không giành cũng là đế vương “Nếu không tranh không giành cũng là đế vương, vậy thì thôi không tranh nữa, đến Lâm Châu quan trọng hơn.” Đại Bạch vô trách nhiệm mở miệng “Sao các người lại không có lòng xây dựng sự nghiệp thế nhỉ Khiến sâm quá thất vọng!” Tiểu Thập vung dây tua ôm ngực, ánh mắt nhìn Đại Bạch đầy khinh bỉ, đột nhiên, củ cải chớp mắt, “Sâm biết rồi, cái tên Tạ Lân Phong kia không ít lần bắt nạt ốc sên, hay là anh đi dạy dỗ hắn một trận ra trò đi Đến chùa Lâm Giang rồi khoe khoang với ốc sên?”
Đại Bạch nghe xong lập tức dao động, bắt đầu mưu đồ bí mật với củ cải Mấy ngày sau, lão hoàng đế uống thuốc tiên xảy ra vấn đề, tra ra thì phát hiện hóa ra là Du Vương ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cắt xén tiền mua dược liệu làm thuốc tiên, dẫn đến việc lão hoàng đế ăn phải thuốc tiên kém chất lượng Lão hoàng đế giận dữ, lúc lâm triều, trước mặt văn võ bá quan, sai người đánh gậy Tạ Lân Phong, vẫn là đánh vào mông, đánh một trăm gậy Bị đánh gậy xong, Tạ Lân Phong đã sống dở chết dở, nhưng chính đêm đó, Thất hoàng tử lại tìm tới cửa dâng thuốc tiên lên tỏ vẻ quan tâm Lão hoàng đế nghe vậy, càng thêm nghi ngờ Thất hoàng tử và Tạ Lân Phong có quan hệ lợi ích với nhau Lão biết thần y và Thất hoàng tử có quan hệ tốt, cũng biết Thất hoàng tử không quan tâm đến ngôi vị, cho nên không làm gì Thất hoàng tử cả, chỉ nhân từ thu hồi một mảnh đất phong của Tạ Lân Phong Tạ Lân Phong nằm ở trong nhà cũng gặp họa từ trên trời rơi xuống khiến hắn lần nữa chịu tổn thương nghiêm trọng Cho dù có thuốc tiên trong truyền thuyết cũng không thể chữa lành vết thương lòng Có thuốc tiên, cái mông của hắn chỉ mấy ngày là khỏi, nhưng hắn vẫn cáo bệnh không lên triều, ngược lại còn ngày ngày ở trong phủ mượn rượu tiêu sầu
Thực hiện: Clitus x T Y T
Lão hoàng đế sử dụng thuốc tiên trong thời gian dài đương nhiên biết vết thương của Tạ Lân Phong đã khỏi từ lâu, nhưng không thấy người này lên triều, trong lòng tự nhiên cũng có suy đoán, chỉ sợ người này có ý kiến với lão, hơn nữa còn có ý kiến không nhỏ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lão hoàng đế tay nắm quyền to, tất nhiên sẽ không nhân nhượng bất cứ kẻ nào, nếu ngươi đã có ý kiến với trẫm, vậy thì cứ chờ đi, muốn cướp đi của ngươi bao nhiêu mà chẳng được
Lúc Tạ Lân Phong cảm thấy nhân phẩm của mình bị xúc phạm, mãi vẫn không thể thoát ra khỏi cơn đê mê, chẳng những dần mất đi nguồn kinh tế, thậm chí vì không lên triều mà dần mất đi quyền lợi và các mối quan hệ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Lân Phong sống trong vương phủ mơ mơ màng màng mà chẳng sốt ruột, chỉ là nỗi oán hận với lão hoàng đế ngày càng mạnh liệt, ngày nào cũng cảm thấy vận mệnh bất công, cảm thấy mình không nên chịu đựng những thống khổ này Trong vương phủ, người sốt ruột lại là Yến Hành, anh ta vốn tưởng chỉ cần Mạnh Thất rời đi là bản thân sẽ là tất cả của Tạ Lân Phong, hơn nữa còn có thể nhanh chóng đứng vững gót chân trong vương phủ, rồi lên kế hoạch khác.
Kết quả không ngờ, Mạnh Thất vừa đi, vận khí của vương phủ lại nhanh chóng suy sụp, hàng tá vấn đề thi nhau ập đến, lại gặp ngay lúc Tạ Lân Phong chưa gượng dậy nổi, Nếu cứ tiếp tục như vậy, Yên Hành cảm thấy mình phải lo lắng đến vấn đề cơm ăn áo mặc mất.
Lúc Tạ Lâm Phong lên triều, hắn như thành một kẻ vô hình, Đại Bách cũng tranh thủ xin lão hoàng đế mảnh đất phong đầu tiên, cũng chính là chùa Lâm Giang ở Lâm Châu Cho nên lão hoàng đế cảm thấy con trai mình tuy là đã hết ngu dại nhưng vẫn còn hơi ngu ngốc Chẳng những xin một mảnh đất nghèo nhất, mà còn muốn đích thân đi thống trị
Để tỏ lòng từ ái, lão hoàng đế cũng ban tặng luôn hai châu khác gần Lâm Châu cho Đại Bạch, dù sao đều là nơi nghèo khó, phát tài không nổi, vậy thì cho nó diện tích rộng rộng chút.
Hành động của Đại Bạch cũng thành công khiến các hoàng tử và lão hoàng đế buông bỏ cảnh giác, bởi vì vào thời điểm này mà còn không tranh thủ ở vương đô tập hợp nhân tài, mượn sức người, lại chạy đến vùng xa xôi nghèo khó, việc này đồng nghĩa với việc hoàn toàn từ bỏ sự giúp đỡ của triều đình Cho nên đối mặt với một kẻ không tranh không đoạt như vậy, thái độ của các hoàng tử và lão hoàng đế tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn tặng không ít quà cho anh trước khi đi, thể hiện tình nghĩa huynh đệ, phụ từ tử hiếu.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Đại Bạch mang theo bầy sói, cưỡi hổ, mà vui vẻ rời khỏi vương đô
Lúc này ở chùa Lâm Giang, Tiểu Thất cũng biết Đại Bạch đang trên đường đến Mà y và Tiểu Thu đều đã thích nghi với vùng đất mới, ngoài ra cũng đã làm quen với "hàng xóm" xung quanh, cũng chính là những người bị lưu đày đến đây Hàng xóm thỉnh thoảng ghé thăm nhau, khi rảnh rỗi có thể hẹn nhau đi dạo ở phía sau núi, hái nấm, đào măng, tìm thảo dược cũng là một thú vui, bất tri bất giác đã sắp một tháng trôi qua
Các hòa thượng cũng không đặt chân đến hậu viện, đối xử lịch sự với những người lưu đày này, hai bên về cơ bản đều duy trì trạng thái không can thiệp lẫn nhau.
Cho đến một ngày, có một cặp vợ chồng vui vẻ đến chùa Lâm Giang quyên góp ngàn lượng hương khói, tại ngôi chùa Lâm Giang hẻo lánh này, đây được coi là một khoản thu nhập lớn Cho nên các nhà sư trong chùa cũng hỏi thăm tình hình, biết được đôi vợ chồng này đã chạy vạy đi cầu con nhiều năm, bái bao nhiêu ngôi chùa miếu đạo quan trời nam biển bắc, nhưng vẫn không có kết quả.
Khoảng một tháng trước, vợ chồng hai người có đi ngang qua chùa Lâm Giang, và theo thói quen thì họ cũng đến tham bái cầu con, trước khi rời đi còn đột nhiên nhìn thấy hai con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước trong ao, hai người thấy lạ, nghĩ là có điềm lành, bèn cầu nguyện với hồ nước Kết quả là mấy ngày trước, người vợ có hỷ mạch, hơn nữa cả hai vợ chồng còn cùng nằm mơ thấy đôi cá chép trong hồ, cho nên mới chạy đến đây tạ lễ.
Các nhà sư trong chùa cũng thấy lạ, sau khi tiễn hai vị khách quý đi, họ bèn kể lại cho các nhà sư khác nghe Nói ra mới biết, trong vòng một tháng này, đã có bảy tám người đến tạ lễ, tất cả đều vì đã cầu nguyện với cá chép trong ao
Bằng cách này, hồ nước nhanh chóng trở thành nơi được yêu thích nhất ở chùa Lâm Giang Chẳng những là người trong chùa, mà ở ngoài chùa, những người cầu nguyện thành công đương nhiên cũng kể cho bạn bè thân thích Dần dần, người đến thăm chùa càng ngày càng nhiều Mà mọi người cũng mau chóng phát hiện ra, cá chép trong hồ thực sự có thể thực hiện điều ước của con người, nhưng với tiền đề là người đó phải nhìn thấy cá chép
Vì thế mà có người đã đứng bên ao suốt ba ngày liên tục, thế nhưng cá chép lại không xuất hiện, cũng có người tình cờ đi ngang qua, cá chép lại nhảy lên trên mặt nước, lúc này bọn họ mới bừng tỉnh, không phải ai cũng có duyên gặp được cá chép
Nhưng càng như vậy thì càng thu hút người đến, bởi vì ai cũng cảm thấy mình là người có duyên, một lần không gặp, vậy thì đến thêm lần nữa.
Chưa đến hai tháng, danh tiếng của chùa Lâm Giang đã được truyền bá rộng rãi, không ít người bên ngoài nghe danh mà đến Mà hai con cá chép kia cũng trở thành cá trọng mộng của mọi người
Qua chuyện của cá chép, cũng khiến các nhà sư ở chùa Lâm Giang nhận ra rằng, Mạnh Thất mang cá chép đến cũng không phải là người đơn giản, ngay cả trụ trì cũng đích thân đến thăm y [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chủ trì vốn chỉ muốn đích thân đến nói lời cảm ơn, bởi vì Mạnh Thất mang cá chép đến, khiến cho ngôi chùa của họ cũng được hưởng lợi theo
Kết quả vừa bước vào viện của Mạnh Thất, trụ trì lập tức khiếp sợ, tuy ông không dám tự nhận mình phật pháp đại năng, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng lượng linh khí dồi dào trong viện, kinh ngạc không ngừng niệm A Di Đà Phật.
Vừa nhìn thấy Mạnh Thất, ông càng cảm nhận được người này quý khí bức người, khiến ông cũng không dám dễ dàng suy đoán mệnh cách của người này Trò chuyện được một lúc, ông lại thấy người này có con mắt tinh đời, rất có linh căn, còn rất giỏi sử dụng kỹ thuật kể chuyện để kể lại những câu chuyện xưa, những câu chuyện đó nghe có vẻ hoang đường, thậm chí có hơi đáng sợ, nhưng nếu ngẫm kỹ, sẽ thấy trong đó toàn là trăm thái nhân sinh, nhân quả luân hồi.
Hai người càng nói càng hợp nhau, trụ trì chẳng mấy chốc đã trở thành khách quen của viện Mà Tiểu Thất sau khi được trụ trì đồng ý đã nhanh chóng mở rộng vườn rau của mình, trồng thành công cải thìa khổng lồ ở bất cứ khoảng đất trống nào trong chùa.