Không chỉ quan viên Lâm Châu sợ hãi, mà tâm trạng của các binh sĩ được triệu tập lại càng thêm thăng trầm, bởi vì lúc đầu khi được triệu tập còn tưởng có cơ hội kiến công lập nghiệp, cho nên mới hết sức phấn khởi mà xuất phát, nhưng sau khi lên thuyền, thì mới biết phải đi tiêu diệt cướp biển, cho nên trong khoảnh khắc đó họ đã bị sốc đến mức quên biểu lộ cảm xúc Thấy vậy, Tiểu Thất không khỏi khen ngợi Đại Bạch, "Những tướng sĩ được Đại Bạch triệu tập quả nhiên không tệ, đối mặt với nhiệm vụ tiêu diệt cướp biển mà mặt không đổi sắc luôn kìa Không giống như ốc, ốc còn kích động nhất quyết đòi đi theo tới đây, xem ra, ốc còn kém xa rồi Tất cả tướng sĩ: ".. Được khen, các tướng sĩ cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì biểu cảm gió thoảng mây bay, đặc biệt là sau khi nhìn những người khác, phát hiện mọi người đều bình tĩnh như nhau, thì ai nấy càng cảm thấy mình không thể là người đầu tiên gục ngã được Bằng cách này, mấy con thuyền chở những người lính bình tĩnh liền bắt đầu ra khơi, hướng về hòn đảo nhỏ đã điều tra ra có bọn cướp biển trú ngụ Theo con thuyền dần dần tiến ra biển rộng, tâm trạng của tướng sĩ trên thuyền càng căng thẳng nặng nề, cuối cùng, một vị tướng lĩnh bị đám đông đẩy ra ngoài, người nọ bước đến bên cạnh Đại Bạch và Tiểu Thất, do dự một lúc bèn mở miệng hỏi: "Vương gia, Phật Ưu sư phụ, không biết trong trận chiến này chúng ta có tư liệu gì về đám cướp biển cần tiêu diệt hay không, để còn có thể cung cấp cho anh em tham khảo, hơn nữa cũng để chúng ta sớm thương nghị chiến lược tác chiến trong trận chiến này."
Tiểu Thất nhìn Đại Bạch: "Đại Bạch, anh có sách lược gì không Đại Bạch lắc đầu: "Còn cần sách lược sao Trực tiếp đi bắt người không phải tốt hơn à?”
Tiểu Thất gật đầu: “Cũng đúng, cần sách lược làm gì?”
Tướng lĩnh: "…"
Nhìn thấy tướng lĩnh trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, Thái Hòa đang đứng bên cạnh Tiểu Thất, cũng chính là thuộc hạ của Vương Phủ đến cậy nhờ y, đứng ra hỏi giúp, “Vậy chủ tử, chúng ta phải giao chiến với bao nhiêu tên cướp biển vậy ạ Tiểu Thất suy nghĩ một chút: “Không dễ dàng gì mới ra ngoài một chuyến, vậy thì bắt hết đi.”
Đại Bạch gật đầu: “Ừ.”
Thái Hòa nghe xong thì an ủi vị tướng lĩnh đang đổ mồ hôi lạnh: “Chủ tử nói đều bắt hết rồi, mà chắc cướp biển vùng ven biển Lâm Châu cũng không nhiều đâu ha.”
Trước mắt tướng lĩnh tối sầm lại, chỉ sợ hôm nay là ngày tàn của mình: “Mạt tướng bất tài, đã từng tham gia mấy trận chiến trên biển, cho nên cũng có một số hiểu biết về cướp biển Lâm Châu, số lượng cướp biển ở tất cả các đảo xung quanh cộng lại là hơn một vạn, thêm gần một trăm tàu chiến!”
Thái Hòa chưa từng tham gia hải chiến cũng không biết nhiều về cướp biển, nhưng đối với con số một vạn người thực sự không phải là nhiều đối với một trận chiến trên bộ, cho nên anh ta càng yên tâm hơn: “Vậy chúng ta sẽ tốc chiến tốc thắng, khéo ngày mai quay về còn kịp ăn bữa sáng.”
“Chắc là kịp đó, nhưng cướp biển chỉ có chừng ấy thôi hả?” Tiểu Thất bấm tay tính toán, cảm thấy chỉ có từng này người cũng chẳng đủ để cho đi trồng cải.
Đại Bạch nhanh chóng an ủi: "Không sao đâu, hai châu bên cạnh cũng là đất phong của anh Đến lúc rồi tính tiếp Lão hoàng đế cho đất phòng đều rất xa xôi, và xa xôi cũng có nghĩa là biên cương, hơn nữa trong thời gian này Thương Quốc không chú ý đến việc phát triển về mậu dịch biển, cho nên ba vùng đất phong cho anh toàn bộ điều là đất gần biển Tướng lĩnh: ".. Rốt cuộc mình đang theo người như thế nào vậy Tổng số thủy sư của Lâm Châu bọn họ cũng không vượt quá năm ngàn người, tức là chưa bằng một nửa số cướp biển, hơn nữa cướp biển quanh năm lang thang khắp các hòn đảo khác nhau, cho nên rất quen thuộc với vùng biển, thế nên việc chiến đấu càng thêm khó nhằn Huống hồ, hắn nhìn một vòng đội thuyền mình mang theo, tổng cộng chỉ có mười tám chiếc thuyền, ngoài ra còn có một chiếc không phải thuyền chiến, còn thủy quân thì không đến năm trăm người, vậy làm sao có thể thắng được đây Tướng lĩnh gấp gáp đi vòng quanh, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi quyết định nói thẳng: "Vương gia, xin thứ lỗi cho mạt tướng nói thẳng, quân lực hiện tại của chúng ta có lẽ không có cách nào chống lại được bọn cướp biển, trận chiến này e rằng không có hy vọng thắng.”
Đại Bạch nghe xong thì liền nhìn quanh, phát hiện Tiểu Thất lại bắt được một con thuyền ma khác, củ cải dại cũng đang ngồi trên một con vẹt tìm kiếm con thuyền ma trên biển, bấm tay tính toán, nếu không tính thuyền chở người sống, vậy đã có chừng trăm chiếc thuyền ma, vậy thì sao vẫn còn chưa đủ binh lực kia chứ Tiểu Thất từ đuôi thuyền trở về, nghe thấy thì kinh ngạc: "Cướp biển khó đối phó như vậy sao Tướng lĩnh không dám nói thẳng, mà nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, cướp biển Lâm Châu ở Thương Quốc nổi tiếng là hung tàn Nhiều người trong số chúng có lẽ từ khi sinh ra còn chưa từng đặt chân lên đất liền, chỉ sống trên thuyền và đảo, cho nên sức chiến đấu trên biển rất kinh khủng Tướng lĩnh nói xong thì im lặng, đang định đề nghị tạm thời rút lui, để khi đã chuẩn bị đầy đủ rồi chiến đấu cũng không mượn Tiểu Thất và Đại Bạch nghe xong cũng trầm mặc một giây, rồi bắt đầu thảo luận "Đại Bạch, có cần em đi tìm vài con cá mập không "Cá mập Nếu không thì tìm cá voi đi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] "Dưới đáy biển còn có mấy con mực khổng lồ đấy, bắt lên cho đánh nhau cũng được, đánh xong còn có thể đem đi nướng, cá voi cũng thích ăn, vị cũng ngon.” Tiểu Thất nhớ lại bản thân từng có cuộc sống tốt đẹp dưới đáy biển, thì có chút hoài niệm Đại Bạch không quen với biển, dù sao anh cũng là tinh linh hệ thực vật mà, cho nên quyết định nghe theo ý kiến của Tiểu Thất, "Được, vậy cứ tìm một ít đi, ơ nhưng mà mực là món chay hay món mặn Tiểu Thất đang sắp chảy nước miếng: “…” Suýt quên mất mình không có tóc, nhà sư không thể ăn thịt Dù không ăn được mực, nhưng bắt lên đánh nhau thì vẫn khả thi, cho nên Tiểu Thất lại thuần thục vào khoang thuyền “nghỉ ngơi” Tướng lĩnh nghe xong toàn bộ quá trình: ".. Tiêu thật rồi, bảo sao vị Thất hoàng tử này chả biết sợ là gì, hóa ra căn bệnh ngu ngốc đã tái phát, mà vị hòa thượng Phật Ưu thần kỳ được đồn đại dường như cũng không bình thường, có vẻ bị say sóng, từ lúc lên thuyền cứ chốc chốc phải vào khoang thuyền để nghỉ ngơi Vì mạng sống, tướng lĩnh vẫn đề nghị rút lui, nhưng sau đó lại bị Đại Bạch phủ quyết "Đừng sợ, sư phụ Phật Ưu của chúng ta sẽ mời người đến hỗ trợ, các người chỉ cần đợi thu dọn chiến trường là được “Nhưng Vương gia, những tướng sĩ này đều không phải là thủy sư, thậm chí có nhiều người còn không biết bơi.” Tướng lĩnh vẫn còn muốn vùng vẫy
Thực hiện: Clitus x T Y T
"Không sao, chỉ cần có tay là được, được rồi, đừng nhắc đến chuyện rút lui nữa, không dễ gì mới ra ngoài một lần, đừng quấy rầy nhã hứng của ta Đại Bạch đuổi tướng lĩnh đi, sau đó nóng lòng chui vào khoang thuyền, vừa đi vừa suy nghĩ, không biết năng lực của vị tướng lĩnh này thế nào, nhưng mắt nhìn thì thật sự không được, lúc nào cũng muốn quấy rầy thế giới hai người của bọn họ Tướng lĩnh tuyệt vọng rời đi, không thể rút lui, kế tiếp thì báo cho những người lính tuyệt vọng về tin tức phải đối mặt với đám cướp biển, trong lúc nhất thời, đội thuyền nhỏ bị bao phủ trong bầu không khí chán nản, không biết có phải vì thời tiết nhiều mây hay không, mà bọn họ cảm thấy nhiệt độ trên thuyền càng ngày càng thấp Để chuẩn bị cho một cuộc chiến cửu tử vô sinh, tướng lĩnh vẫn tận chức tận trách dẫn người đi điều tra, sau đó phát hiện ra một chiếc thuyền cướp biển, rõ ràng thuyền cướp biển không phải ra ngoài chiến đấu, mà giống như đi đánh cá trở về, bởi vì chỉ có một con thuyền, trên thuyền cũng lác đác mấy người Tướng lĩnh không khỏi dâng lên một tia hy vọng, hoặc là có lẽ đánh bại được một con thuyền khiến cho vương công quý tộc cảm thấy không thú vị, hoặc là ý thức được cuộc hải chiến đáng sợ cỡ nào mà rút lui Có phải đây là đường sống mà ông trời ban cho không Thế là hắn nóng lòng chạy đi tìm Đại Bạch để báo cáo phát hiện của mình, cũng lập tức xin ra trận xuất chiến Đại Bạch vẫn đang cùng Tiểu Thất ghé vào mạn thuyền đếm mực, nghe vậy thì phất tay đồng ý Không lâu sau, tướng lĩnh thành công buộc thuyền cướp biển phải dừng lại, quả thực đây không phải là thuyền chiến của lũ cướp biển cho nên không tốn bao nhiêu công sức cũng có thể bắt được toàn bộ người dẫn đến trước mặt Đại Bạch, còn tướng lĩnh thì mong chờ, chờ đợi quyết định của Đại Bạch Cướp biển bị đè xuống đất có cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ, nhưng ai nấy đều hung hãn trừng mắt nhìn Đại Bạch và Tiểu Thất, một người trong số đó không sợ chết còn mở miệng nói: “Ta nghe nói, ngươi là tên vương gia ngu ngốc vừa mới đến đúng không, ngươi giết ta đi, ta không sợ chết Huynh đệ của ta sẽ báo thù cho ta.”
Đại Bạch nghe xong cũng không tức giận, sau khi xác nhận thân phận của đám cướp biển thì nói thẳng: "Thả chúng đi đi Tướng lĩnh nghi ngờ mình nghe nhầm, không xác định hỏi lại: "Sao ạ
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Thả hết đi, đưa về thuyền.”
Đừng nói là tướng lĩnh, mà ngay cả đám cướp biển cũng sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Đại Bạch Chỉ có Tiểu Thất hiểu Đại Bạch đang nghĩ gì, nên giải thích: “Các ngươi trở về thông báo cho những tên cướp biển khác, hai canh giờ nữa, chúng ta sẽ diễn ra một trận chiến gần hòn đảo chính của các ngươi.”
Thiếu niên vừa rồi không sợ chết lại lên tiếng: "Chỉ dựa vào các ngươi sao "A Di Đà Phật, biển khổ vô biên quay đầu là bờ, tiểu tăng đặc biệt đến đây để cảm hóa các ngươi, chỉ độ hóa mà thôi, không cần phải thiên quân vạn mã.” Tiểu Thất nhớ đến lời dạy dỗ của trụ trì, nói theo lễ nghi nhà Phật Thiếu niên nhìn hòa thượng kia như nhìn thằng ngốc, cuối cùng không nói gì, chỉ cần còn sống, tên ngốc này nói gì cũng kệ Những tên cướp biển bị bắt được thả ra, còn nhanh chóng chạy về báo tin, bọn cướp biển nghe xong thì tức giận, nhưng không phải vì bị khiêu khích mà vì cảm thấy mình bị xúc phạm, cho nên liền lập tức liên lạc với tất cả những tên cướp biển xung quanh Phải cho đám kia rửa mắt mà nhìn mới được Cuối cùng Tiểu Thất ở bên này chậm rãi đạt được đến gần mục tiêu, cho nên ngừng lại không đi nữa Còn tất cả tướng sĩ trên thuyền bắt đầu viết một lá di thư ở trong lòng, trái tim tướng lĩnh đã lạnh như tro tàn, vốn tưởng có thể tiêu diệt từng bộ phận, kéo dài thời gian để chờ cứu viện, nhưng kết quả lại thành ra thế này, bọn họ phải lấy đội ngũ hưa đến năm trăm thủy quân để đối mặt với đội thuyền gần một vạn tên cướp biển Vì là hải chiến, cho nên địa điểm chiến đấu không thể quá gần bờ biển, để tránh thuyền va phải đá ngầm, còn bọn cướp biển sẽ có nhiều thuyền hơn hiển nhiên cũng ưa thích vùng biển rộng lớn, cho nên cả hai bên đều rất hài lòng với quyết định cuối cùng là chiến đấu ở vùng hải phận Khi đội thuyền của Tiểu Thất đến nơi, bọn cướp biển cũng vừa khéo đi tới, thậm chí vẫn còn có không ít thuyền đang không ngừng chạy đến Thủ lĩnh của bọn cướp biển đứng ở mũi thuyền, nương ánh hoàng hôn nhìn Tiểu Thất và Đại Bạch trên con thuyền đối diện, hét lên, nói rằng gã khâm phục lòng dũng cảm của bọn họ, nhưng gã sẽ không thủ hạ lưu tình, nhất định phải để bọn họ vùi thân nơi đây [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đối mặt với sự uy hiếp của tên cầm đầu, Tiểu Thất chậm rãi nói: "A Di Đà Phật, vị thí chủ này sát khí quá nặng, tốt nhất nên dành cả quãng đời còn lại trồng cải thìa để chuộc tội, biển khổ vô biên, xin thí chủ nghĩ lại.”
"Hừ, khi nào mới đến lượt hòa thượng khoa tay múa chân với ông đây vậy “Thí chủ không định buông đồ đao ư?”
Đám cướp biển nghe xong liền cười lớn, cảm thấy tên hòa thượng này thật thú vị, còn thủ lĩnh của bọn cướp kiêu ngạo hô lên: “Ông đây có thể sống sót cho đến ngày hôm nay chính là nhờ có cây đao này, cây đao này của ông đây chém sắt như chém bùn, chém đầu ngươi nhẹ nhàng như thái rau Đừng nói nhảm nữa Khai chiến đi!”
Tiểu Thất thấy vậy liền lập tức từ bỏ việc thuyết giáo: “Đại Bạch, người này không độ hóa được nữa rồi, đánh một trận đi.”
Đại Bạch xoa tay hầm hè: "Cứ giao cho anh Tướng lĩnh: ".. Đây là cảnh tượng bình thường trước khai chiến sao Độ hóa kiểu gì mà dễ dàng bỏ cuộc thế Mà Vương gia của ta ơi, người xắn tay áo làm gì vậy Đang cách một mặt biển mà, có qua đó được đâu Kết quả là khi bọn cướp biển thổi tiếng còi đầu tiên, mặt biển xung quanh chúng đột nhiên nổ tung, như thể có vô số quái vật khổng lồ trồi lên từ đáy biển Cùng với sóng nước bắn tung tóe, các sinh vật dưới đáy biển lần lượt nổi lên, không chỉ vậy, vùng biển xung quanh rõ ràng trống rỗng, thì dường như lại có thuyền đi qua, để lại trên mặt biển những gợn sóng không ngừng lay động Xông vào đầu tiên là một con thuyền ma, bọn cướp biển chưa kịp hiểu gì đã bị một chiếc thuyền vô hình va chạm, đội hình trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, vô số cướp biển rơi xuống nước, liều mạng vùng vẫy Nhưng trong phút chốc, từ dưới đáy biển nổi lên một lượng lớn cá mập, cá voi sát thủ, thậm chí cả quái vật biển cực lớn, xúc tu của con quái vật đầy giác hút khổng lồ, trông cực kỳ khủng bố, nó ném chiếc thuyền chiến dễ như trở bàn tay, người trên thuyền không ngừng rơi xuống nước Về phía Tiểu Thất, Đại Bạch đã cưỡi một con cá voi lao tới, trong khi mấy chiếc thuyền Tiểu Thất mang đến còn chưa cần đụng tới, mà đối phương thì đã hỗn loạn rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tướng lĩnh hãy còn ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt, tự hỏi liệu mình có phải đang nằm mơ: "Phật Phật Ưu đại sư, đây là Tiểu Thất an ủi: "Đừng nóng, lát nữa phải dọn dẹp chiến trường, đám cá không có tay, không tiện Tướng lĩnh: ".. Thì ra ‘chỉ cần có tay là được’ là ý này đó hả Gọi bọn họ đến thực sự chỉ để dọn dẹp chiến trường thôi sao