Ban đầu tướng sĩ trên thuyền muốn một sống một còn với chúng bỗng ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn cảnh tượng hỗn loạn phía trước thật lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh, chờ đợt sóng trên mặt nước dần dịu xuống, bọn họ mới thấy rõ tình hình cuộc chiến Thuyền của đám cướp biển bị tám cái chân thủy quái và cá voi lật sấp, người rơi xuống biển thì bị cá mập bao vây.
Đúng lúc này hoàng hôn đã ẩn hiện trên mặt biển, nước biển bị ánh nắng nhuốm một màu đỏ như máu, khoảnh khắc ấy không biết đâu là ánh mặt trời đâu là máu loãng Hình ảnh vô cùng khủng khiếp, như một bức tranh tái hiện cuộc chiến đẫm máu trên biển, nhưng trung tâm bức tranh không thể phân biệt đây là thiên đường hay địa ngục.
Khung cảnh đánh mạnh vào thị giác này, chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt, tướng sĩ còn chưa hoàn hồn, mặt trời ẩn mình dưới mặt nước, trong chớp mắt mặt nước bị bóng tối bao phủ, rồi trong chớp mắt, mặt biển lại sáng lên, chẳng qua nó không còn màu đỏ rực rỡ, mà chậm rãi ngưng tụ thành một màu xanh lục u tối bất thường.
Đúng vào lúc này, dù ở chỗ nào cũng thấy rõ, vụ va chạm vô hình kia đến từ những chiếc thuyền cũ nát được ánh sáng màu lam, hoặc có lẽ là do ma trơi thắp sáng, thuyền có rất nhiều hình dạng khác nhau, có thuyền chiến, thuyền buôn, thuyền của ngư dân, những chiếc thuyền nằm dưới đáy biển đó đều là những chiếc thuyền bị cướp biển làm hại, bây giờ, lại đưa đến nỗi khiếp sợ tột cùng cho băng cướp.
Trên đời này kẻ ác làm việc ác, đều không tin vào nhân quả báo ứng luân hồi, cảm thấy mình không cần phải chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân Nhưng khi thấy chiếc thuyền có ma trơi vây quanh thắp sáng cả mặt biển, đám cướp biển kinh hãi, ngay cả ý chí chiến đấu cũng không còn, bởi lẽ dẫu là kẻ hung ác, nhưng cũng sợ quỷ Không ai kêu khóc đầu hàng, vì cả bọn đã bị khung cảnh trước mặt dọa cho vỡ mật rồi.
Đại Bạch bắt tên cầm đầu băng cướp lên thuyền, cuộc chiến theo đó cũng kết thúc Toàn bộ vùng biển bao trùm trong sự im lặng đáng sợ, ngay cả tiếng khóc cũng trở nên thút thít nhỏ yếu đến đáng thương Tiểu Thất chậm rãi đi đến trước mặt tên cầm đầu băng cướp hồn phách đã trên mây kia, trước tiên niệm Phật, nói một câu A Di Đà Phật.
Tên cầm đầu sợ đến mức run rẩy, đột nhiên tỉnh hồn, liều mạng dập đầu trước mặt Tiểu Thất: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi Đại sư, tôi biết sai rồi Sẽ quay đầu Sẽ thay đổi Sẽ rửa tay gác kiếm!”
Tiểu Thất vui vẻ khen không ngừng: “Chịu tiếp thu Phật pháp là rất tốt, xem ra trụ trì nói không sai, Ốc rất có tài nha!”
Tướng sĩ: “...” Bộ dáng mặt mũi bầm dập của thủ lĩnh băng cướp, hiển nhiên trước khi bị xách qua đây đã bị đập một trận, thì ra đại sư độ hóa đều làm thế này Nhưng cũng không thể không nói, Phật Ưu đại sư này quá lợi hại, có thể khiến cả vong linh tham chiến.
“Tướng quân, nếu không có việc gì nữa, thì nên chỉ đạo dọn dẹp chiến trường đi thôi.” Đại Bạch nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn đang nhìn chằm chằm Tiểu Thất, trong lòng thầm quyết định, trở về sẽ điều người này ra chỗ nào xa xa một chút.
Tướng lĩnh nhận lệnh, lặp tức xông lên, không lâu sau các binh sĩ còn đang bàng hoàng nhanh chóng phấn chấn tinh thần, tham gia vào công tác dọn dẹp, vớt mấy tên cướp biển còn sống lên, sửa gấp mấy con thuyền sắp chìm, dọn dẹp lại các vật dụng trên biển [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lau dọn một hồi mới phát hiện, Vương gia và Phật Ưu đại sư suy xét thật chu toàn… Rất hoàn hảo, những công việc này quả thật rất tốn sức nếu không có sự giúp đỡ.
Sau khi quét dọn chiến trường xong mọi người mới phát hiện, tuy rằng cuộc chiến nổ ra rất lớn, nhưng thương vong lại không nhiều, chiến tranh xảy ra đúng lúc, mặt biển nhuốm màu đỏ của hoàng hôn càng làm cho khung cảnh trở nên hết sức bi tráng, nhưng thực tế, cướp biển bị thương đa số là trong quá trình giãy giụa khi bị truy đuổi, va chạm tạo thành, còn tử vong quá lắm chỉ hai ba trăm, so với hơn mười vạn người, con số tử vong không tính là nhiều.
Thấy số người còn sống được vớt lên ngày càng nhiều, đám cướp biển cũng phát hiện ra vấn đề này, nhưng dù vậy, cũng không ai có ý nghĩ phản kháng Khống chế quỷ hồn và hải quái đã rất khó, để đám quỷ hồn và hải quái kiềm chế bản tính giết chốc càng khó hơn.
Nhưng thật ra, Tiểu Thất chỉ đang khống chế đám cá mà thôi, bây giờ y đang là hòa thượng, không thể ăn thịt, vậy mọi người cũng phải ăn chay cùng thôi Đến lượt mấy quỷ hồn, Tiểu Thất chỉ giải thích qua nhân quả luân hồi cho tụi nó nghe, cuộc đời kết thúc, dù là ngươi nợ ta, hay ta nợ ngươi, cuối cùng cũng vào luân hồi, hơn nữa trì hoãn càng lâu, cái giá phải trả ngày càng lớn.
Cho nên việc báo thù phải nghĩ cho kỹ, nếu cảm thấy oán hận không thể tan, vậy thì đi báo thù, làm đến bước nào thì tự mình quyết định Nếu sau khi biết được nhân quả, quyết định đi vào luân hồi, vậy sớm từ bỏ Nói đến đây, Tiểu Thất không khỏi cảm thán trí tuệ của nhân loại, dường như con người đã sớm vận dụng lý luận luân hồi để làm giàu tư tưởng, nhưng lại có ít người thẩm thấu được nó.
Nhiệm vụ hoàn thành, đám cá và quỷ hồn cũng không thấy bóng dáng, nhưng có người cảm thấy bọn chúng chưa thật sự biến mất, bởi vì lâu lâu trên mặt nước sẽ có vây cá mập lộ ra.
Màu lục u ám trên mặt biển vơi đi, thay bằng màu vàng ấm áp của ánh nắng chiều tà bao phủ, ánh sáng mờ dần, biển bao phủ bởi màu đen huyền bí, đám cướp biển lần đầu cảm thấy sợ hãi trước biển khơi Trận chiến từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc đôi bên giằng co chưa đến ba mươi phút, nhưng để dọn dẹp chiến trường lại mất cả tiếng đồng hồ Cũng may tướng lĩnh chỉ đạo cũng tương đối linh hoạt, khống chế đám người có uy vọng trong đám cướp, khiến bọn chúng buộc phải tham gia vào công cuộc dọn dẹp Ngoại trừ đám người đang bận rộn trên mặt biển, còn có mấy con thuyền chở thủ lĩnh đám cướp đi trước đến mấy hòn đảo chúng cư trú, nhắc nhở già trẻ lớn bé chuẩn bị rời đi.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Bận rộn đến khuya, mọi chuyện được xử lý ổn thỏa, đội thuyền hùng dũng lướt sóng trở về Bởi vì đang là ban đêm, tốc độ không được nhanh lắm, cho nên khi đội cứu viện của quan viên Lâm Châu đến, đội thuyền vẫn còn đang ở giữa biển Dường như Lâm Châu đã điều động toàn bộ thủy quân đến, thời gian xuất phát vào lúc đêm muộn, chạy trên mặt biển đen, các quan viên trên tàu còn đang cãi nhau xem Thất hoàng tử sẽ đi hướng nào, đa số không nghĩ đến tình huống Thất hoàng tử ngốc nghếch đi thẳng vào hang ổ của bọn cướp, mà nghĩ người này sẽ lựa chọn chỗ nào yếu nhất mà công phá trước.
Cho nên bọn họ đi đến những hòn đảo hẻo lánh trước, đến sai chỗ không nói, nhưng từ chỗ đám cướp nghe thấy tin Thấy hoàng tử và đám cướp kéo nhau ra chỗ gần đó đánh một trận Nghe được tin tức này, quan viên như biết tin cha chết mẹ mất, không ngừng tăng tốc chạy đến chỗ mục tiêu
Thực hiện: Clitus x T Y T
Tuy thấy bọn cướp đi về hang ổ, nhưng không có ai cảm thấy có thể cứu được Thất hoàng tử, thậm chí còn đề ra kế sách cho thuyền nhỏ ra thám thính Hiện tại bọn họ chỉ hy vọng, bọn cướp biển biết được thân phận của Thất hoàng tử, bắt người làm con tin để trao đổi Nhưng đao kiếm không có mắt, nếu Thất hoàng tử bỏ mạng ở đây, bọn họ là quan viên trên triều, sợ đầu cũng rơi theo.
Nhưng chưa đến nơi, trên mặt biển đen nhánh lấp ló ngọn đèn dầu, suy đoán từ khoảng cách của đốm lửa, số lượng thuyền còn nhiều hơn số Thất hoàng tử mang đi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong lòng quan viên căng thẳng, hiển nhiên bọn cướp đã thắng, nếu tiến về phía này, chắc chắn là có thứ muốn trao đổi.
Quan viên ở đây và đám cướp biển này hằng năm đụng độ, lập tức triển khai thế trận đón địch, tuy thế nhưng trong lòng vẫn yêu quý vị Thất hoàng tử mới đến nhưng làm ra nhiều chuyện tốt này.
Ở nơi xa xa, đội thuyền của Tiểu Thất cũng thấy đốm lửa, tinh thần của tướng sĩ trên thuyền đang báo động, trải qua nhiều chuyện kích thích, cả ngày hôm nay họ cũng rất mệt mỏi, cuối cùng nhìn thấy có người sống xuất hiện Toàn bộ đội thuyền bắt đầu tăng tốc, chạy về phía ánh lửa.
Hai bên không ngừng lại gần nhau, một bên toàn quân cảnh giác, tim đập như trống bỏi, một bên hoan hô nhảy nhót, không thể chờ nổi nữa,
Thấy thuyền cướp biển đến ngày càng gần, quan viên Lâm Châu càng căng thẳng, nương theo ánh lửa, cuối cùng cũng thấy rõ tình cảnh trước mắt Chạy ở phía trước vậy mà lại là thuyền của bọn họ, thân tàu không chút tổn hại, đầu thuyền còn có đông đảo các tướng sĩ Mà bọn cướp đau khổ thút thít ở phía sau, tuy rằng số lượng đông đảo, nhưng sức khỏe tinh thần hình như không tốt lắm, cả bọn đều mang theo bộ dáng lung lay sắp đổ, chuẩn bị tan biến vào hư không Nhìn thấy đám cướp biển trên thuyền uể oải tinh thần, tướng sĩ Lâm Châu bên bên cạnh lại vững vàng phấn khởi, quần áo tướng sĩ chỉnh tề, đám cướp lại ướt như chuột lột Cảnh tượng trước mắt khiến quan viên Lâm Châu ngây người, bọn họ đã tưởng tượng ra cảnh đám cướp ngang tàn nói mấy lời không sạch sẽ, cũng nghĩ tới chuyện đám cướp muốn ngoạm một khoản tiền lớn mà ra giá trên trời, còn nghĩ đến tình cảnh xấu nhất là phải nhặt xác cho Thất hoàng tử, lại không tưởng tượng nổi cảnh tượng thế này.
Hai đội thuyền gặp gỡ, Thất hoàng tử, Tiểu Thất, còn có tướng lĩnh bắt đầu thu dọn tàn cuộc áp giải đám cướp lên thuyền lớn của quan viên Lâm Châu.
Quan viên ai nấy đều kinh ngạc mờ mịt quỳ xuống hành lễ, mãi đến khi nghe thấy Thất hoàng tử yêu cầu bọn họ cho người trông coi đám cướp biển mới hoàn hồn.
Mệnh lệnh được ban xuống, tưởng lĩnh thủy quân Lâm Châu khó tin mở miệng dò hỏi: “Vương gia, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Các quan viên ở đây cũng đồng thời cũng có câu hỏi giống vậy, vẻ mặt đầy tò mò nhìn qua.
Mặt Đại Bạch không đổi sắc: “Chuyến này may mà có Phật Ưu đại sư, đã cảm hóa đám ác nhân này, mới giúp nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi như vậy.”
Tiếu Thất cũng phối hợp mà niệm A Di Đà Phật: “Thiện tai thiện tai, ngã Phật từ bi, ốc chỉ làm theo để cảm hóa.” Cảm hóa không thành thì để Đại Bạch đánh một trận là được.
Quan viên hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không tin tưởng lý do cho có này, nếu đám cướp có thể bị cảm hóa, vậy cá cũng nghe hiểu tiếng người Tuy rằng cảm thấy không hợp lý, nhưng không ai dám đứng lên nói ra nghi vấn, dù sao bên cạnh có nhiều người như vậy, tùy tiện tóm một người hỏi là biết được chân tướng rồi.
Đối với trận chiến lấy ít thắng nhiều này, mỗi người đều mang lòng hiếu kỳ, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Thất hoàng tử và Phật Ưu, thì vội vã chạy ra ngoài tìm đáp án Người bị tóm đầu tiên đương nhiên là tên cầm đầu băng cướp, nhưng dù có gặng hỏi thế nào gã cũng chỉ một mực nói mình thành tâm hối lỗi ăn năn, quay đầu là bờ gì gì đó, thậm chí còn nói mình muốn xuất gia.
Không kiếm được đáp án, bọn họ chạy đến chỗ tướng sĩ, nhưng mà ai cũng nói giống nhau, đó là Phật Ưu sử dụng Phật pháp thâm sâu, cảm hóa trời cao, mời thiên binh thần tướng xuống, cảm hóa đám cướp biển [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thậm chí, đám cướp biển bị hỏi, cũng đưa ra đáp án giống hệt, tựa như trận chiến kỳ tích này, công trạng đều quy về một người, chính là do Phật Ưu đại sư kia.