Đám quan viên cũng không thể nào thuyết phục bản thân mình tin vào đáp án vừa nhận được, tuy rằng họ đã nghe về danh tiếng của Phật Ưu từ lâu, nhưng việc mời được thiên binh thần tướng thì chẳng đáng tin chút nào Cuối cùng, sau khi trải qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, mọi người cùng nhau đưa ra kết luận, chắc chắn Thất hoàng tử đã giấu tài, không muốn lộ bí quyết chiến thắng nên đã gán tất cả công trạng lên người Phật Ưu, trước đó anh còn nhắc nhở binh lính về đám cướp biển Có thể thấy Thất hoàng tử không ngu, mà là một kẻ có mưu lược Chẳng qua Thất hoàng tử đã thu phục đám cướp biển này bằng cách nào vậy Nhưng mọi hoài nghi của họ đã có lời giải vào sáng sớm hôm sau, khi mặt trời chiếu rọi, tầm nhìn ra biển dần rõ ràng hơn, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy đàn cá mập vờn quanh đoàn thuyền Tuy rằng mọi người đều ở trên thuyền, nhưng ai cũng sợ cá mập, đặc biệt là những người chưa từng nhìn thấy cảnh này, đầu cá khá to, khiến cả đám khủng hoảng Khi quan viên chuẩn bị báo cáo chuyện này với Thất hoàng tử, thì thấy các binh lính - những người mới thức dậy sau ca trực đêm - đang phấn chấn vô cùng, họ choàng vai bá cổ người bên cạnh: “Thấy không Thiên binh thần tướng đấy!”
Người bên cạnh không nói nổi nên lời, ánh mắt đầy nghi ngờ: ‘Thiên binh thần tướng trong suy nghĩ của cậu có hình cá hả Không phải sợ quá hoá khùng đó chớ’ Người lính khinh bỉ nhìn sang, hình cá cũng thường thôi, hôm qua còn có quái vật biển tám chân với mấy con thuyền ma nữa cơ, trông đáng sợ hơn nhiều Hai bên cứ như vậy nhìn nhau bằng đôi mắt khinh bỉ, vừa thuyết phục, vừa giải thích cho nhau nghe Sau đó, nhiều binh lính khác cũng tỉnh giấc, những binh lính tham chiến vào tối qua đều bày ra vẻ mặt sùng bái đối với đàn cá mập, thậm chí họ còn kiêu ngạo ba hoa với người bên cạnh, hôm qua mình đã cưỡi cá mập vớt người…
Quan viên chợt cảm thấy hoài nghi, có khi tối qua đám lính này trúng độc tập thể, nên vội vã đi báo cho Thất hoàng tử hay Thất hoàng tử bình tĩnh nhìn đàn cá mập bơi chung quanh, nói: “Mời thầy Phật Ưu đến đây đi.”
Phật Ưu đi từ khoang thuyền trông ra, ung dung nhìn bầy cá: “Ném phân bón xuống cho cá ăn đi, chúng đã rất vất vả rồi, mình cũng nên đãi tụi nó một chầu chứ.”
6362 liên tục rung chuông cảnh báo ở trong đầu Tiểu Thất: [Anh không thể cho cá ăn thịt người được đâu!]
Tiểu Thất nghe vậy thì nhìn đầu cá mập: [Yên tâm, không mắc nghẹn đâu.]
6362 cạn lời, vội vã phổ cập kiến thức cho y, nó nói việc bắt người cho cá ăn là phạm pháp, là không có đạo đức, chắc chắn sẽ bị khiển trách Tiểu Thất nghe đến mức lùng bùng lỗ tai, đành phải chấp nhận, chẳng qua y vẫn không quên chửi: [Lúc con người ăn cá cũng đâu nghĩ nhiều thế chứ, đúng là không có cá tính.]
6362: [Đợi sau này hệ thống xuyên nhanh của bầy cá ra đời thì có lẽ mấy chuyện này sẽ không còn được quan tâm đến nữa đâu.]
Nghe thế, mắt Tiểu Thất sáng bừng: [Ý hay đó, sau này chúng ta nghiên cứu về hệ thống này đi!]
Ngay lúc này, 6362 đột nhiên hiểu lý do ký chủ hứng thú với mấy kịch bản cẩu huyết, bởi vì có lẽ mấy kịch bản đó trong mắt y chỉ là thế giới động vật mà thôi, cho nên hành vi nào khá thú vị, nhân vật chính nào cũng có vẻ dễ thương 6362 bỗng cảm thấy khủng hoảng, cẩn thận dò hỏi: [Ở trong mắt anh, tôi là cái gì Cho anh ba lựa chọn: A - Con hổ; B - Con thỏ; C - Cục đá.]
Tiểu Thất hơi khó hiểu, ngoại trừ thỏ ra thì hai đáp án kia có gì khác nhau không Và có liên quan gì đến hộp thư nhỏ vậy, y suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời: [Con hổ.], ít nhất có một điểm giống nhau, đều là lương thực dự trữ 6362 thở phào nhẹ nhõm, xem ra trong mắt ký chủ, mình vẫn có chút uy nghiêm và không dễ bị bắt nạt như thỏ, cũng không lạnh như băng giống cục đá.
Ở bên này, quan viên hai mặt nhìn nhau, khiêm tốn học hỏi: “Thưa thầy Phật Ưu, phân bón là gì vậy ạ?”
Tiểu Thất nhìn một thuyền đầy phân bón, rồi thở dài: “Không phải thứ gì cả, đợi một lát là được, ta đi một chút rồi về.” Tiểu Thất vừa nói xong thì quay về khoang thuyền, để lại một đám quan viên còn ngẩn ngơ.
Sau khi đi vào khoang thuyền, Tiểu Thất lập tức bảo bầy cá mập tan ca, đứa nào còn ở thì sẽ trở thành bữa sáng Nếu không thể cung cấp bữa sáng cho đàn cá đã vất vả làm việc, thì biến chúng thành bữa sáng thôi, ai bảo y là một con ốc nhân từ cơ chứ Ào một tiếng, đàn cá mập tung tăng trên biển đã biến mất tăm, chúng rối rít lặn xuống mặt nước và bơi đi, vì chỉ cần chậm một chút là chúng sẽ bị bắt làm thịt.
Ai nấy thấy thế đều ngạc nhiên, sao đàn cá mập này lại chạy mất dạng giống như gặp được thiên địch vậy chứ, mặt nước xung quanh trống vắng khiến họ chưa thích ứng kịp.
Không lâu sau, Mạnh Thất bước đến nhìn mặt biển, nói: “Đều đi cả rồi à”
Đám quan viên: “...”
Trải qua chuyện như vậy, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiểu Thất đều trở nên đầy kính sợ, ấy vậy mà những lời giải thích không đáng tin kia lại là sự thật Nếu có thể khống chế cá mập, thì chuyện lấy ít thắng nhiều cũng có thể xảy ra, chẳng qua tại sao thuyền của cướp biển lại bị hỏng nghiêm trọng đến vậy chứ Bọn họ vừa nghĩ đến đây thì cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng rít dài, sau đó có một sinh vật vô cùng to lớn từ đáy biển trồi lên, tạo nên một con sóng lớn, tiếp đó nó lại vội vàng chìm vào đáy biển rồi biển mất “Ơ, cá lớn kìa, tối hôm qua nó cũng ở đây, còn có thiên binh thần tướng tám chân to hơn thuyền mình nữa, nó còn giỏi hơn cơ, nó có…” Binh lính bên cạnh kể lia lịa về cảnh tượng buổi qua, thật ra họ đã nghe mấy lời kể sinh động như thế rồi, chỉ là không tin thôi, trên thế giới làm gì có con cá nào bự, mà còn khủng khiếp như vậy chứ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hóa ra có thật [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đội thuyền mang theo tin tức chấn động trở về cảng, những người dân còn lại đã sớm đứng chờ ở trên bờ, lúc nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ trước mắt, họ cũng bị dọa sợ, cứ tưởng cướp biển đánh tới đây.
Chẳng mấy chốc, cả đám tướng sĩ trên thuyền, dù người đó có tham gia chiến đấu hay không, đều hưng phấn hăng say kể đủ chuyện kỳ diệu trên biển Song, với sức mạnh vô song, tên tuổi Phật Ưu lại vang dậy khắp Lâm Châu thêm một lần nữa Những tên cướp biển bị bắt làm tù binh thì được giao cho quan phủ, và được xử lý theo hành vi phạm tội Bởi vì thiếu lao động, trừ bỏ những tên có tội ác tày trời và những kẻ không biết hối cải, phần lớn trong số chúng đều được sắp xếp làm việc đồng áng, những kẻ có tài cũng được đưa vào thương đội trên biển.
Nhiệm vụ quét sạch cướp biển mà Đại Bạch hứa hẹn vẫn phải kéo dài thêm vài ngày, mãi đến khi cướp biển trên hai vùng đất phong gần Lâm Châu được giải quyết Như thế, ta có thể xem như đường biển đã được khơi thông Đương nhiên phải dùng sự “Cảm hóa” để giải quyết đám cướp biển, điều duy nhất khiến Tiểu Thất bất mãn là lần tan tầm nào, đám cá cũng chạy vội, y còn chưa kịp cho chúng nó ăn Vấn đề cướp biển được giải quyết, các thương đội cũng bắt đầu được thành lập, thông qua bản đồ trên biển của củ cải dại, Đại Bạch bắt đầu tổ chức đội thuyền để mở các tuyến đường mới, nhưng giới hạn bên trong đất liền Có rất nhiều cướp biển bị bắt đã trở thành thành viên của thương đội, họ cũng bắt đầu nhiệm vụ khám phá vùng đất mới
Thực hiện: Clitus x T Y T
Dân chúng ở Lâm Châu và hai đất phong bên cạnh rất kính trọng vị Bạch Vương mới đến này, bởi lẽ sau khi anh đến đã làm được rất nhiều chuyện tốt, ít nhất đã cải thiện được đời sống của các ngư dân Đặc biệt vị vương gia này còn là bạn bè tốt của đại sư Phật Ưu, điều này khiến người dân càng thêm tôn sùng với người cầm quyền Ở Lâm Châu, dần dần bắt đầu có người đồn rằng Phật Ưu là Phật tử chuyển thế có sức mạnh vô biên, có thể hô mưa gọi gió, coi được vận mệnh, ban phước lành Sau khi dọn sạch cướp biển, Tiểu Thất lại trở về cuộc sống an nhàn, mỗi ngày chăm cải trắng, nghiên cứu giống thực vật thích hợp trồng ở đây, lật sách kinh, kể chuyện cho trụ trì nghe, thỉnh thoảng xoa đầu hai chú cá chép, nói chuyện với Đại Bạch, ra ngoài dạo chơi, đời sống giản dị mà bình yên Người bên ngoài không nắm rõ tình huống ở Lâm Châu lắm, cho dù có đủ loại tin đồn truyền đến nhưng quá huyền ảo, nên cũng chẳng mấy ai tin Nào là dọn sạch cướp biển, có nghe ai nói trên biển có trận chiến gì đâu, nào là thu hoạch vụ mùa mới, tới mùa thu hoạch rồi à [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Người dân ở đất phong của Bạch Vương đều im lặng, hoa màu còn đang phát triển ngoài đồng, chưa thu hoạch thật Lần nào các tướng sĩ trong đất phong xuất chinh đánh cướp biển đều chỉ tốn ba mươi phút, dọn dẹp xong cũng chưa đến hai giờ, chưa được một ngày nữa nên không có tin đồn gì cũng đúng mà.
Nếu không tin, thì thôi vậy, người dân ở đây cũng không cố gắng giải thích để người khác tin tưởng làm gì, ai muốn tin thì tin, không tin cũng chẳng sao, dù gì bọn họ cũng đang bận rộn đây này.
Ngay lúc người dân ở đất phong cảm thấy tương lai của mình sẽ ngày càng tốt lên vì có Bạch Vương và Phật Ưu lãnh đạo thì chùa Lâm Giang lại có khách, người nọ đến từ phủ Du Vương, bảo rằng bản thân đến đây để tìm Mạnh Thất.
Các sư thầy ở chùa Lâm Giang phải tốn rất nhiều thời gian mới nhớ ra Mạnh Thất là ai, họ lễ phép đáp: “A di đà phật, sư đệ còn bận Lễ Phật, mong thí chủ đợi một lát.” Mỗi ngày đều có vô số người đến gặp Phật Ưu nên phải có thứ tự trước sau Người của phủ Du Vương đợi một mạch đến năm ngày, trong suốt những ngày đó, hắn ta cũng nghe nói đến chuyện Mạnh Thất xuất gia, hơn nữa còn nghe chuyện y rất nổi tiếng ở Lâm Châu Lúc gặp được Mạnh Thất, vị hòa thượng trẻ tuấn tú này khiến hắn ta cảm thấy hơi mê man Sau khi hắn ta nói rõ mục đích của mình, hòa thượng trẻ trước mặt nói một câu ‘A di đà phật’ rồi tỏ vẻ mình đã quy y cửa Phật, sẽ ở chùa Lâm Giang cả đời, trên đời này không còn Mạnh Thất nữa, chỉ có Phật Ưu
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Người này nghe y nói đến mức ù tai choáng óc, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này, tuy trở tay không kịp nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đàng hoàng, nếu không thuyết phục được thì hắn ta sẽ trói người bắt về, ai ngờ vừa định ra tay thì trong khoảng sân vắng bỗng chốc có thêm mười mấy ám vệ và võ tăng xuất hiện Hắn ta cũng không dám động đậy nữa, nói bản thân không định làm gì hết, nhưng cuối cùng vẫn bị ném ra khỏi chùa Lâm Giang Chẳng qua hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định, lại ở bên ngoài chùa thêm hai ngày nữa, song vẫn không tìm được bất cứ cơ hội nào nên đành ngậm ngùi từ bỏ Thấy nhiệm vụ không thể hoàn thành, người này bèn tính quay về báo cáo, kết quả lúc đang trên đường trở về thì lại phát hiện ánh mắt người Lâm Châu nhìn hắn ta đều tràn ngập vẻ căm thù, chứ không còn vẻ nhiệt tình như trước đó nữa.
Và cảm giác như ngồi trên đống lửa này của hắn ta vẫn kéo mãi đến khi rời khỏi Lâm Châu mới thôi, hắn ta cảm thấy chuyến đi này vô cùng quỷ dị nên đã vội trở về vương đô và đi gặp Du Vương Trong Vương phủ, hiếm khi Tạ Lân Phong mới chải chuốt chuẩn bị kỹ càng giống như đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, bên cạnh còn có Yến Hành đang nở cười miễn cưỡng Hiển nhiên hai người đều đang chờ Mạnh Thất, Tạ Lân Phong có hơi chờ mong thật, còn Yến Hành thì đang kiềm chế cơn giận Không biết tại sao, từ khi Mạnh Thất rời đi thì Vương phủ liên tục gặp xui, bây giờ còn thu không đủ chi Tuy Yến Hành và Tạ Lân Phong đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp để cứu vãn tình hình nhưng không hề hiệu quả, cuối cùng đành phải nhờ cao nhân bói cho một quẻ Đáp án nhận được là do Vương phủ mất đi con mắt khí vận, không có người nắm giữ vận khí ở đây, Vương phủ sẽ càng ngày càng sa sút.
Tạ Lân Phong và Yến Hành bàn với nhau, suốt mấy ngày nay chỉ có Mạnh Thất rời khỏi Vương phủ, họ nghĩ về khoảng sân tại nơi Mạnh Thất ở có thể nở hoa giữa ngày đông, cùng với đủ kiểu tình huống kỳ lạ, cuối cùng đưa ra một kết luận khiến Yến Hành vô cùng khó chịu: “Mạnh Thất là con mắt khí vận, cũng chính là người nắm giữ vận khí.”
Khác với Yến Hành, Tạ Lân Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn, phảng phất như hắn đã tìm được một lý do hợp lý để có cớ sai người đến chùa Lâm Giang, nói là thăm hỏi, nhưng thực chất là muốn đưa y về, người thuộc hạ này đã đi theo hắn nhiều năm nên cũng hiểu rõ ý của hắn Không lâu sau, thuộc hạ cầu kiến, Tạ Lân Phong cố gắng kiềm chế tâm tình đang kích động của mình rồi mới cho thuộc hạ vào: “Tình huống ở chùa Lâm Giang thế nào Mạnh Thất có thành tâm ăn năn hay không?”
“Bẩm Vương gia, Mạnh Thất đã thành tâm ăn năn, một lòng hướng Phật.” Thuộc hạ nhớ đến tạo hình của Mạnh Thất, cảm thấy y đã hoàn toàn hối cải.
Tạ Lân Phòng cảm thấy rất nhẹ lòng, xem ra người có tính tình kiêu ngạo như Mạnh Thất cũng không chịu nỗi gian khổ ở chùa Lâm Giang, và chắc y cũng không nỡ để mình chịu khổ, thế là hắn dịu dàng đáp: “Vậy đón y trở về đi.”
Thuộc hạ thành thật trả lời: “Hai tháng trước Mạnh Thất đã xuất gia quy y, si mê Phật pháp, kết thúc trần duyên, y nói trên đời này không còn Mạnh Thất nữa mà chỉ có Phật Ưu Chùa Lâm Giang mới chính là chốn về của y, y cũng gửi lời cảm ơn tới Vương gia và Yến công tử vì đã nhọc lòng lo lắng cho y.”
Tạ Lân Phong: ?? Yến Hành: ???