Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 121: CON ĐƯỜNG TỪ THẾ THÂN ĐẾN PHẬT QUANG CHIẾU SÁNG NƠI NƠI - 18





Tạ Lân Phong và Yến Hành đều ngẩn ngơ, bởi lẽ cho đến tận bây giờ họ cũng không đoán được chuyện sẽ thành ra thế này, trước đó, Yến Hành đã vô số lần nén giận, thậm chí còn nghĩ, dẫu Mạnh Thất yêu cầu anh ta rời khỏi Vương phủ đi chăng nữa, thì anh ta cũng sẽ tạm thời nghe theo
Cuối cùng khi anh ta đã chuẩn bị kỹ càng, Mạnh Thấy lại không trở về
Tạ Lân Phong cũng ngu luôn, cái gì mà Mạnh Thất xuất gia quy y, đoạn tuyệt hồng trần
Hắn còn ở đây, Mạnh Thất sao có thể đoạn tuyệt hồng trần cơ chứ
Hắn đưa Mạnh Thất đến chùa Lâm Giang, đúng là muốn mượn Phật pháp để dạy dỗ Mạnh Thất khiến y tỉnh táo đôi chút, nhưng chưa từng nghĩ Mạnh Thất sẽ si mê giáo lý
Đã vậy còn cảm tạ nỗi khổ tâm của hắn, Mạnh Thất có phải điên rồi không
Dù sao đi nữa, Tạ Lân Phong cũng không thể chấp nhận chuyện Mạnh Thất nguyện lòng xuất gia cũng muốn trở lại, càng không chấp nhận y không cần hắn
Cái người từng lẽo đẽo đi sau lưng hắn, giờ lại muốn cắt đứt hết thảy, chuyện này sao có thể
“Chuẩn bị ngựa!” Tạ Lân Phong chuẩn bị tự mình đến chùa Lâm Giang. 
“Vương gia, đợi ta đi cùng với, sợ rằng trong lòng Mạnh công tử có khúc mắc, ta cũng phải đi để khuyên giải một phen.” Sao Yến Hành có thể để Tạ Lân Phong đơn thân độc mã đi gặp Mạnh Thất được chứ, anh ta còn chưa đoán được ý đồ của Mạnh Thất, chuyện Mạnh Thất một lòng xuất gia hoang đường như thế, anh ta tuyệt đối không tin
Tạ Lân Phong nghĩ đến chuyện mình xém chút nữa bị Mạnh Thất làm cho tức chết, cảm thấy cần có một người đứng giữa hòa giải, nên cũng đồng ý. 
Hai người sắp xếp công việc ở Vương phủ xong, lập tức lên đường đến chùa Lâm Giang, tuy nhiên dù có ra roi thúc ngựa, thì đến nơi cũng mất một tháng
Chưa kể cơ thể của Yến Hành không khỏe mạnh như hắn ta sao có thể chịu được quãng đường dài như vậy, nhưng Tạ Lân Phong luôn săn sóc lại hoàn toàn không chú ý tới anh ta, ngày nào cũng đi với tốc độ cao. 
Trong lúc hai người chạy đến Lâm Châu, thì nơi đây cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất
Độ ẩm hoàn hảo đủ khiến vụ mùa đầu tiên bội thu, dân chúng đều bận rộn gieo trồng cho mùa vụ mới
Sau khi thu hoạch xong, trừ đi các khoản thuế, đa số đều được bán cho thương đội của Bạch Vương. 
Có mạng lưới thông tin bằng vẹt do Tiểu Thập thành lập, thức ăn nhanh chóng được đem đến những nơi khan hiếm lương thực, còn có thể ở đó mua vài thứ cần thiết để vận chuyển về Lâm Châu buôn bán
Trong tay dân chúng có tiền, không khỏi tiêu hoang một phen, ngoại trừ những lương thực dùng để dự trữ ra, họ còn mua một số lương thực thực phẩm khác
Niềm tin và sự ủng hộ của dân chúng đối với Bạch Vương tăng cao, giữa đường, trong quán trà, khắp đường xá ngõ hẻm đều tràn ngập lời ca tụng sùng bái. 
“Gần đây tôi cảm thấy mưa hơi nhiều, hay bữa nào chúng ta đến chùa Lâm Giang xin Phật Ưu đại sư, cầu thêm mấy ngày nắng.”
“Thương đội đã ra biển một tháng rồi, không biết có sao không?”
“Có Phật Ưu che chở, chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu, đừng lo.”
“Các người nói thử xem, bên ngoài thật sự có một vùng đất khác hả?”
“Về rồi
Về rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thương đội ra biển về rồi!”
Nương theo tiếng gọi đầy hưng phấn, trong quán trà, mọi người lập tức nhốn nháo hẳn lên, không chờ nổi mà ném tiền lên bàn rồi lao ra bến tàu bên bờ biển. 
Khi bọn họ đến bến tàu, phát hiện xung quanh đã bị vây kín từ lâu
Mọi người tò mò cũng như đầy thán phục nhìn những người của thương đội đang vận chuyển hàng hóa xuống thuyền, những đồ vật kỳ quái này càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người. 
Ngày hôm sau, hàng hóa của thương đội Bạch Vương, những hàng hóa mới lạ bị tranh giành đến mức không còn sót lại chút gì, có người thông minh trữ được rất nhiều hàng, sau đó dự tính bản thân sẽ mở một thương đội nhỏ, sau đó bán những hàng hóa khan hiếm này cho địa phương khác
Bởi lẽ ở những đất phong đó thiếu gì quan lại quyền quý, sẵn sàng vung tiền để được nếm của ngon vật lạ, đương nhiên, cũng có dân chúng dư dả muốn mua một số hạt giống kỳ lạ, làm phong phú sân vườn đồng ruộng của mình
Cứ như vậy, lấy Lâm Châu làm trung tâm, chuyện mới lạ từ đây khuếch tán ra khắp nơi, hương liệu kỳ lạ, những hoa quả chưa từng thấy, các gian hàng hải sản, đủ loại thảo dược quý giá đều rất được chào đón. 
Không lâu sau đó, không chỉ có thương đội Lâm Châu ra khơi, mà khi tin đồn lan đến các khu vực lân cận, bắt đầu có nhiều thương đội tràn vào Lâm Châu, sau đó nắm được thông tin xung quanh vùng biển Lâm Châu không có cướp biển, dần dần có rất nhiều đội thuyền xuất hiện ở bến tàu. 
Đương nhiên, theo lời đề nghị nhiệt thành của Tiểu Thập, những hàng hóa mới mẻ đều trích ra một phần đưa cho Lão Hoàng đế, dĩ nhiên Tiểu Thập không chơi chiêu đánh vào tình cảm, mà đánh vào tâm lý của đám gian thương yêu tiền, nó dùng Lão Hoàng đế có một không hai kia làm người tuyên truyền
Nếu món nào đó được Lão Hoàng đế khen ngợi, thì những kẻ có tiền trong Vương đô chắc chắn không keo kiệt mà ra tay hào phóng. 
 
Thực hiện: Clitus x T Y T
Có vài hàng hóa hiếm có, Đại Bạch không bán, chỉ có thương đội được Đại Bạch tổ chức mới được quyền buôn bán những hàng hóa này, điều này càng khiến thanh danh của thương đội Đại Bạch càng lúc càng vang xa. 
Trải qua một tháng ngắn ngủi, Lâm Châu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong thành Lâm Châu ngựa xe như nước áo quần như nêm, chất kín hết chỗ ngồi, thậm chí dù mặt trời xuống núi, xung quanh cũng không dứt tiếng ồn ào náo nhiệt, vùng đất hoang xa xôi hẻo lánh, từng bước trở nên phồn hoa huyên náo. 
Tiểu Thất thấy thương đội khí thế hừng hực, phong trào trồng cải thìa đã từ chùa Lâm Giang lan truyền ra khắp Lâm Châu, vì thế y đổi hướng, bắt đầu nghiên cứu cách nâng cao hiệu suất chăn nuôi heo. 
Vì chuyện này mà mấy ngày liên tiếp sau đó, Đại Bạch ra lệnh cho ám vệ xung quanh đi khắp nơi bắt heo
Ngọn núi phía sau chùa Lâm Giang liên tục truyền đến kêu thảm thiết của lợn rừng không dứt, khiến trụ trì phải ra mặt nhắc nhở, người xuất gia không thể giết và ăn thịt heo. 
Là một con Ốc Sên biết giữ chữ tín, đương nhiên y không ăn thịt heo, y chỉ vác heo con đến đây thôi. 
Tiểu Thất xây một cái chuồng heo ở sau chùa Lâm Giang, sau đó bắt đầu tìm kiếm dự trữ nhiều thức ăn ngon để chăm sóc heo con, nhưng quá trình này so với việc thu hoạch cây trồng thì lâu hơn nhiều, nhưng cái Ốc không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. 
Ngày qua ngày, Tiểu Thất vùi đầu tập trung hết tâm sức vào chuồng heo, kiểm tra lần lượt từng bé heo, đột nhiên bên ngoài chuồng heo xuất hiện tiếng động, Tiểu Thất hiếu kỳ ngẩng đầu lên tò mò nhìn thử, ngạc nhiên trông thấy hai người quen, là Tạ Lân Phong và Yến Hành
Ốc sên vui vẻ vẫy tay chào hỏi, tuy  mình không về, nhưng nhân vật chính lại rất tri kỷ, tự tìm đến tận cửa. 
Tạ Lân Phong và Yến Hành vội vã xông vào thì nhìn thấy Mạnh Thất, nhưng khiến họ chú ý nhất là cái đầu trọc của y
Hai người sững sờ, vậy mà Mạnh Thất thật sự quy y
Mạnh Thất mặc áo nhà phật đơn giản, trên tay còn đang bế heo con, nó bất mãn kêu lên, tình huống quỷ dị bây giờ hệt như một giấc mơ. 
Chỉ vì muốn dùng thủ đoạn mà cũng nỡ ác độc ra tay với cơ thể phụ mẫu ban cho
Trong thoáng chốc Yến Hành đã tin Mạnh Thất thật sự muốn xuất gia. 
Nhìn thấy người quen, Tiểu Thất đi qua chào hỏi: “A Di Đà Phật, Tạ thí chủ và Yến thí chủ đến đây, Tiểu Tăng cảm thấy rất vinh hạnh, hay trước hết hãy đổi chỗ nói chuyện, đi vào bên trong viện của Tiểu Tăng ngồi được không?”
Nghe lời đề nghị, Tạ Lân Phong và Yến Hành không nhịn được run lên, nhưng vẫn đi theo Mạnh Thất rời khỏi chuồng heo, đi vào trong viện của Mạnh Thất, bên trong vẫn giống như cũ, khắp nơi đều là củ cải trắng, trên mái hiên là hai con vẹt quen thuộc đang ngủ gục. 
Tiểu Thu dâng trà, yên lặng lui xuống, lúc rời đi không quên nâng cao cảnh giác. 
Ba người ngồi xuống, Tạ Lân Phong làm giá không có dấu hiệu lên tiếng trước, thấy vậy Yến Hành đành mở miệng: “Mạnh công tử, hà cớ gì phải vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu là vì ta, ta có thể rời khỏi Vương Phủ.”
Tiểu Thất không ngừng xua tay: “Không phải, bởi vì Tiểu Tăng có duyên với chùa Lâm Giang mà thôi, thiên mệnh không thể trái, ngoài ra, mong Yến thí chủ có thể gọi Tiểu Tăng là Phật Ưu.”
   
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Cách nói chuyện này khiến Yến Hành hơi mất tự nhiên, cố gắng điều chỉnh một hồi mới lần nữa mở lời: “Mạnh công tử, lần này Vương gia tự mình đến đây mời cậu về phủ, Vương gia cũng đã suy nghĩ kỹ càng, trong lòng ngài ấy có cậu
Mạnh công tử trở về cùng chúng ta đi, Vương phủ có chỗ cho cậu, cần gì phải ở nơi đơn sơ hẻo lánh này chịu khổ?”
“Thế gian phồn hoa náo nhiệt chỉ còn là hư vô, trước kia Tiểu Tăng không nhìn thấu, bây giờ đã đi qua hồng trần, Yến thí chú và Tạ thí chủ là duyên trời tác hợp, hai người sẽ đi cùng nhau đến bách niên giai lão.” Tiểu Thấy vẫn bày ra bộ dáng tâm lặng như nước. 
Nghe được mấy lời này, Tạ Lân Phong không nhịn nổi nữa, hắn ta có bao giờ để ý cách nói chuyện từ từ chậm rãi của mấy tên hòa thượng, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là dáng vẻ bất động như núi, không dính hồng trần của Mạnh Thất càng khiến hắn cảm thấy khó ở: “Mạnh Thất, theo Bản vương trở về, Bản vương hứa sẽ chuẩn bị sính lễ, chính thức rước em vào cửa!”
Tiểu Thất không khỏi sững sờ, bởi vì trong nguyên tác, từ đầu đến cuối, Mạnh Thất cũng không chờ được lời này
Dù sau này, Tạ Lân Phong làm hoàng đế, cũng chỉ chuẩn bị sính lễ cho Yến Hành
Tiểu Thất chỉ có thể cảm thán, ốc quá ưu tú: “Thiện tai, thiện tai, người xuất gia cần giữ mình thanh tịnh, Tiểu Tăng cũng đã quy y, từ giây phút đó đã cắt đứt với hồng trần, sợ là cô phụ lòng tốt của Tạ thí chủ.”
Tạ Lân Phong cố gắng tìm ra một chút lưu luyến do dự trên khuôn mặt của Mạnh Thất, nhưng vô dụng, trên khuôn mặt anh tuấn kia vẫn bình tĩnh như thường ngày, dường như nó không phải là lời từ chối mà chỉ là lời mời ăn điểm tâm mà thôi, không có chút dao động nào
Chuyện này khiến Tạ Lân Phong cảm thấy sụp đổ, hắn ta đứng dậy: “Hôm nay không muốn đi cũng phải đi
Bây giờ đi hoàn tục ngay cho ta!”
Tiểu Thất bình tĩnh đứng dậy: “Người xuất gia không nói hai lời, Tiểu Tăng đã quy y, sao có thể nói đổi là đổi.”
Tạ Lân Phong vươn tay ra muốn kéo người lôi đi, nhưng tay hắn còn chưa chạm vào Mạnh Thất thì một viên xuất hiện đá đánh thẳng vào tay hắn, đau đớn đến mức hắn phải rụt tay lại. 
“Sao Hoàng Thúc lại đến đây vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Là đến thăm cháu sao?” Ngoài cửa, Tạ Bạch Ngọc nhanh chân bước đến, sau đó chắn trước mặt Mạnh Thất, làm thủ lễ chào hỏi. 
Nếu không có viên đá đập vào tay hắn, Tạ Lân Phong còn có thể miễn cưỡng tin thằng nhóc này cung kính với mình, thế nhưng hiện tại hắn chỉ hừ lạnh: “Đây không phải là Thất Hoàng Tử bị giáng chức sao
Ở Lâm Châu đã quen chưa?”
Tạ Bạch Ngọc còn chưa mở miệng, Mạnh Thất từ phía sau lộ ra cái đầu nhỏ: “Quen thì quen rồi, chẳng những còn đưa Lâm Châu vươn lên thành nơi trồng rất nhiều rau cải, mở rộng buôn bán, còn tiêu diệt cướp biển, rồi trồng giống cây mới, giảm thuế, phát triển chăn nuôi heo…”
Tiểu Thất như học thuộc lòng giới thiệu chuyện Đại Bạch làm khi đến Lâm Châu, trên khuôn mặt vân đạm phong khinh bị thay bằng sự kiêu ngạo tự hào. 
Đại Bạch được khen vui vẻ ra mặt, còn mặt Tạ Lân Phong đã sắp đen như đít nồi
Yến Hành nhìn hoàn cảnh xung quanh, đau khổ phát hiện, mọi người xung quanh đều tập trung lên người Mạnh Thất, còn anh ta bị lơ đẹp luôn, dù cho mặt anh ta đang tái nhợt vì Tạ Lân Phong nói muốn đón Mạnh Thất vào cửa
“Đây gọi là cắt đứt trần duyên sao?” Mạnh Thất đang liên tục ca ngợi chợt bị Tạ Lân Phong chen ngang, giọng hắn đầy trào phúng. 
Tiểu Thất lắc đầu: “Không đâu, Đại Bạch không phải duyên phận hồng trần, anh mới là duyên phận hồng trần.” Đây là Vua Tinh Linh, đâu phải con người. 
Tạ Lân Phong bị câu nói này chọc tức đến mức choáng váng, rút kiếm ra, động tác lớn đến nỗi đụng phải bàn đá, bàn đá lay động, rồi nặng nề rớt xuống chân Tạ Lân Phong. 
Trong viện vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tạ Lân Phong. 
Tiểu Thất vẫn là tư thế ló cái đầu nhỏ ra quan sát: “A Di Đà Phật, Tạ thí chủ sát khí quá nặng, sớm ngày buông bỏ đao kiếm, quay đầu là bờ mới là chuyện tốt.”
Cách nói chuyện kiểu này, khiến cho Tạ Lân Phong không thể thở nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.