Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 122: CON ĐƯỜNG TỪ THẾ THÂN ĐẾN PHẬT QUANG CHIẾU SÁNG NƠI NƠI - 19





Khi Tạ Lân Phong tỉnh lại lần nữa, hắn đã nằm trong phòng khách, Yến Hành ngồi bên mép giường với khuôn mặt mỏi mệt
Yến Hành còn chưa nói câu nào, Tạ Lân Phong vừa ngồi dậy đã hỏi: “Mạnh Thất đâu?”
Mặt Yến Hành sượng ngắt, nhưng sau đó bình tĩnh điều chỉnh: “Mạnh công tử đang chủ trì buổi lễ cầu phúc.”
“Y có thể chủ trì buổi lễ gì cơ chứ!” Hiển nhiên Tạ Lân Phong không tin chỉ có mấy tháng ngắn ngủi maf Mạnh Thất có thể chủ trì buổi lễ: “Đi gọi y đến đây!”
Yến Hành thiếu chút nữa tức đến bật cười, lần đầu tiên cảm thấy đầu Tạ Lân Phòng có vấn đề
Nơi này không phải vương phủ, hơn nữa thái độ của Mạnh Thất đã quá rõ ràng, thì sao có thể nói gọi người là gọi đến đây ngay được: “Mạnh công tử bận rộn nhiều việc, sợ là không rảnh quan tâm đến ngài.”
“Có phải em đã nói gì với y đúng không
Nếu không vì sao y không chịu tới gặp ta?” Tạ Lân Phong không kiềm được nhìn Yến Hành bằng đôi mắt hoài nghi, đương nhiên hắn cho rằng, chuyện Mạnh Thất xuất gia tuyệt đối không liên quan đến mình, vậy chỉ có thể là do Yến Hành
Hơn nữa nghĩ đến vô số rắc rối cứ liên tiếp ập đến, dường như đều bắt đầu từ khi Yến Hành trở về, không nghĩ đến thì không phát hiện, bây giờ suy nghĩ cẩn thận, từ sau khi Yến Hành trở về, trong Vương phủ không khi nào được yên bình, bản thân mình trên triều cũng không được suôn sẻ
Nhớ đến quẻ bói của chùa Quốc Tường, may mắn của Vương phủ đã rời đi, hiển nhiên là đang ám chỉ Mạnh Thất
Nhưng lúc Mạnh Thất chưa tới, Vương phủ cũng không gặp nhiều rắc rối đến vậy, chẳng lẽ bản thân mình rơi vào hoàn cảnh này, thật sự chỉ là do Mạnh Thất mang khí vận rời đi sao
Chẳng lẽ mệnh cách của Yến Hành có vấn đề
Nếu ngày sau có cơ hội, hắn nên đi chùa coi giùm Yến Hành một quẻ mới được
Hiển nhiên, khi con người ta bất lực vùng vẫy trong vũng bùn, đa số đều giận chó đánh mèo lên người khác, hơn nữa sẽ luôn hoài nghi cố gắng biện minh cho sai lầm của mình
Nhưng không thể không nói, Tạ Lân Phong đoán bậy đoán bậy vậy mà đúng thật, chỉ là vấn đề không chỉ nằm ở mệnh cách của Yến Hành, mà mệnh cách của hắn cũng tuột dốc không phanh
Đúng như lời Tiểu Thất từng nói, ốc sên quỳ không phải ai cũng gánh nổi, chứ đừng nói là đánh ốc sên, từ lâu ốc đã nói, coi như ốc sên không giận, thì không chỗ nào là không có mặt Thiên Đạo. 
Yến Hành vô duyên vô cớ bị nghi ngờ cũng rất uất ức, anh ta đã chịu nhiều tủi thân cả chặng đường, anh ta còn phải chăm sóc Tạ Lân Phong dù rất mệt mỏi, không ngờ vừa tỉnh Tạ Lân Phong đã tìm Mạnh Thất thì thôi đi, hiện tại còn nghi ngờ anh ta, Yến Hành cảm thấy mình sắp bị tức đến mức choáng váng: “Tại sao Vương gia có thể hoài nghi Hành như vậy, Hành vượt vạn dặm xa xôi đến, vì không muốn Mạnh công tử hiểu lầm Vương gia nữa, mà tự nguyện rời khỏi Vương phủ, Vương gia còn muốn Hành phải chứng minh thế nào đây?”
“Là do Bổn Vương làm sai, A Hành tốt như thế, suy xét chu toàn, khiến bổn vương hổ thẹn không bằng.” Tạ Lân Phong cũng ý thức được lời mình nói có hơi nặng, vội vàng điều chỉnh thái độ dịu lại. 
Yến Hành thở dài tỏ ra rộng lượng: “Chỉ cần Mạnh công tử trở về, có thể khiến Vương gia được như ý, muốn Hành làm gì cũng được.”
Nghe vậy Tạ Lân Phong hài lòng: “Vậy thì tốt, Bổn Vương phải đi tìm Mạnh Thất nói chuyện, nếu y chịu về, đành thiệt thòi A Hành phải dọn ra khỏi phủ một thời gian ngắn.”
Yến Hành: “...” Mặc dù anh ta đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng không nghĩ đến lời này là do Tạ Lân Phong nói ra, ngay cả lời níu kéo cũng không có
Tuy nhiên, lời đã nói ra khỏi miệng, anh ta chỉ có thể tan nát coi lòng nghẹn đắng nuốt cay, tươi cười nói được
Tạ Lân Phong còn nói gì mà tốt rồi, trong lòng thầm tính toán, phải nhanh chóng trở về đi coi mệnh cách của Yến Hành, nếu có vấn đề, thì dù Mạnh Thất có về hay không, Yến Hành cũng tạm thời không được về phủ
Lúc này Yến Hành đang buồn bã thương tâm đương nhiên không biết Tạ Lân Phong đang nghĩ gì, nếu không, sợ ngay cả nụ cười gượng trên mặt cũng không giữ được
Tỉnh giấc rồi, Tạ Lân Phong cũng không làm ổ trên giường nữa, bây giờ hắn cảm thấy tình hình trong triều rất bất lợi, chẳng những quyền lợi bị xâm chiếm, mấy mảnh đất phong quý giá bị thu hồi, đợi hắn tỉnh sau phen mượn rượu giải sầu thì cục diện đã khó mà xoay chuyển, điều bây giờ hắn có thể làm là nhanh chóng chỉnh đốn, bởi vậy hắn mới phá lệ sốt ruột muốn đem Mạnh Thất về Vương phủ. 
Dò hỏi tăng nhân đang ở nơi này cầu phúc, Tạ Lân Phong mau chóng chạy đến hiện trường, mới đầu hắn tưởng chuyện Mạnh Thất cầu phúc là đang lừa hắn, nhưng vượt qua cửa cổng sân, đi vào sân cầu phúc, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động trợn to mắt. 
Sân bên trong chùa Lâm Gian chật ních người, thậm chí từ cửa chùa nhìn ra ngoài, còn có thể thấy chỗ cửa thông với thềm đá có cả một hàng dài người không dứt đang đứng xếp hàng
Tuy cảnh tượng này không long trọng bằng chùa Quốc Tường khi cúng tế, nhưng so số người thì đè bẹp lại được luôn
Nương theo ánh mắt thành kính của mọi người, người đang giảng kinh trên đài đúng là Mạnh Thất. 
Lúc này, Mạnh Thất so với trong trí nhớ của hắn vô cùng xa lạ, không phải là sự hoạt bát hệt như ánh mặt trời, cũng không phải sự quật cường khi bị trừng phạt, càng không giống như mặt giếng không gợn sóng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mạnh Thất đắm mình trong ánh mặt trời như phát ra ánh sáng của bậc thánh thần, cho dù có mặc chiếc áo tăng y mộc mạc nhất, cũng không thể xâm phạm đến bậc thần thánh ấy. 
 
Thực hiện: Clitus x T Y T
Y nghiêm túc niệm kinh, thậm chí trông có vẻ không có chút thành kính nào, nhưng vẫn toát lên vẻ nghiêm túc chân thành lạ thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giọng y trước sau như một, rất êm tai, lúc này tiếng Phạn như đang gột rửa trần thế, y không thân thiện cũng không cố chải chuốt, y không trách trời thương dân, y cũng không ghét ác như thù, không giống người bên trong trần thế, mà như đang du ngoạn chốn nhân gian
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đúng là thế, y giảng cái gì mọi người đều tin phục cái đó, bởi vì y làm tất cả mọi chuyện không mang theo bất cứ vụ lợi nào. 
Ở nơi tiếng Phạn vang vọng, Tạ Lân Phong cũng quên mất mục đích mình đến đây, hắn đứng bên ngoài đoàn người, lẳng lặng nghe
Tuy nhiên, chuyện thành ra thế này, ngoài đứng nghe cũng không có biện pháp nào khác, cả đoàn người xếp lớp, khiến hắn không có cơ hội đến bên cạnh Mạnh Thất. 
Tuy rằng chùa miếu biển người tấp nập, bên trong lại vô cùng yên tĩnh, người bên ngoài miếu dù không nghe rõ kinh Phật, vẫn bày ra vẻ mặt thành kính như cũ
Cuối cùng, khi bài kinh kết thúc, các tín đồ bắt đầu quỳ lạy, mà Tiểu Thất đã thông qua cá chép nói với Thủy tộc về ý nguyện muốn có vài ngày trời nắng
Cầu Phúc kết thúc, trong nháy mắt các tín đồ đứng dậy, ánh mặt trời chiếu qua tầng mây, đã nhiều ngày không được thấy ánh mặt trời, đã xua tan đi không khí ẩm ướt và sương mù. 
Cho dù sớm biết được năng lực của Phật Ưu, nhưng hôm nay tự mình đến tham dự, nhìn thấy cảnh này khiến mọi người vẫn phát ra những tiếng kinh ngạc, mọi người lần nữa thành kính quỳ xuống đất, gọi tên Phật Ưu
Cái tên này, không biết từ lúc nào đã trở thành tín ngưỡng của bọn họ
Lúc này Tạ Lân Phong hồn về thể xác, phát hiện mình thế mà vô thức quỳ xuống theo người xung quanh, phát hiện này khiến mặt hắn tối đen, vội vã đứng lên
Nhưng sau đó, hắn im lặng nhìn hết thảy mọi chuyện, chưa bao giờ hắn ngờ, chỉ ngắn ngủi mấy tháng không gặp, mà Mạnh Thất lại có sức kêu gọi mạnh mẽ đến vậy
Hơn nữa nghe thấy các tín đồ xúc động, hắn cũng phần nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong buổi lễ cầu phúc/ Mấy hôm nay Lâm Châu mưa triền miên, ít nắng, dân chúng tổ chức thành một nhóm lên chùa cầu nguyện, cuối cùng Mạnh Thất đến chùa Lâm Giang cầu phúc, cầu trời nắng
Tạ Lân Phong ngẩng đầu nhìn mây mù trên bầu trời dần tan đi, trong lòng cảm thấy hoảng sợ thật lâu, vẫn chưa thể bình tĩnh lại
Rõ ràng Mạnh Thất là một người mang đến vận may, trời quang mây tạnh quá mức trùng hợp, danh vọng của Mạnh Thất tăng vọt lên tầm cao mới
Nếu bản thân mình có thể giữ lại Mạnh Thất, nghĩ đến lúc về triều, nhưng vừa đưa mắt nhìn, bên cạnh Mạnh Thất ngoại trừ vị tăng nhân, còn có một Tạ Bạch Ngọc
Tạ Lân Phong siết chặt nắm tay, cảm thấy vị trí của Tạ Ngọc Bạch, vốn dĩ nên là của hắn
   
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Buổi lễ cầu phúc kết thúc, dân chúng ai cũng mang theo vẻ mặt tươi cười rời đi, lúc này Tạ Lân Phong mới có cơ hội đi đến cạnh Mạnh Thất, lúc này hắn hạ thấp mình nhiều nhất có thể: “Tiểu Thất, nếu em còn muốn xuất gia, ta sẽ không cản trở, nhưng em hãy về Vương phủ cùng ta đi, về Vương phủ, em có thể đi đến chùa Quốc Tường, cũng có thể ở lại Vương phủ, có lẽ em cũng không muốn khiến người nhà lo lắng đâu.” 
Làm như sợ Mạnh Thất từ chối, Tạ Lân Phong tiếp tục nói: “Em còn nhớ lời của bá phụ bá mẫu trước khi đi không
Bọn họ giao phó em cho ta, trước đây là ta cư xử có nhiều lần không đúng, lần này về, có thể trở lại như trước kia không?”
“Hoàng thúc, chuyện này thì người đừng lo, cháu đã viết thư kể về đủ chuyện xảy ra, đã sai người mang đến biên cương, nghĩ đến Mạnh tướng quân về nhà hay tin, cũng có thể dễ dàng thông cảm cho Hoàng thúc, sẽ không trách Hoàng thúc đâu
Còn ở đây, có ta ở đây giúp đỡ, không thể tùy tâm sở dục, nhưng tuyệt đối sẽ không có người mang gậy đánh y.” Đại Bạch sao có thể để người ta đào góc tường nhà mình, lập tức đánh bay chiêu bài tình cảm của Tạ Lân Phong: “Hoàng thúc không cầm cảm ơn cháu, san sẻ vì trưởng bối trong nhà, là điều vãn bối nên làm.”
Nghe Tạ Bạch Ngọc nói anh ta đã viết gần hết mọi chuyện trong thư gửi ra biên cương, Tạ Lân Phong tức giận muốn rút kiếm ra, nhưng những ngón chân hơi đau nhói khiến hắn tỉnh táo mà nhẫn nhịn, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói cảm ơn. 
Tiểu Thất thấy vậy, mở miệng dò hỏi; “A di đà phật, Tạ thí chủ bị đau răng sao
Không khỏe cứ nói ra đừng nhẫn nhịn, người tới làm khách, Tiểu tăng sẽ lấy lễ đối đãi
Đại Bạch, anh có thuốc không?”
“Có, cứ giao cho anh đi, yên tâm.” Đại Bạch đáp
Nhìn bộ dáng thân thuộc của hai người, nỗi lòng của Tạ Lân Phong khó có thể bình tĩnh, hối tiếc không thôi
Đại Bạch không còn ngốc, về sau còn rất tâm cơ, khống chế Mạnh Thất chặt chẽ
Có Mạnh Thất trợ giúp, sợ là đã vững gót chân ở Lâm Châu từ lâu. 
“Tiểu Thất, ta thật lòng muốn em về nhà, Yến Hành cũng đã dọn ra khỏi Vương phủ, so với chùa Lâm Giang thì chùa Quốc Tường càng hợp với em hơn, em cứ bình tĩnh, suy nghĩ thật kỹ, ta sẽ chờ tin từ em.” Sau khi nhìn thấy sức ảnh hưởng của Mạnh Thất, Tạ Lân Phong không có khả năng dễ dàng từ bỏ, nhưng có Tạ Bạch Bạch đứng đây gây rối, cũng không thu được kết quả, không bằng trước tiên lùi một bước. 
“Tiểu tăng đã suy nghĩ kỹ càng, chùa Lâm Giang là nơi thích hợp với Tiểu Tăng, không biết Tạ thí chủ còn có nghi vấn nào không?” Tiểu Thất cảm thấy mình không cần phải nghĩ kỹ gì cả, nên trực tiếp trả lời. 
Ngay lập tức Tạ Lân Phong bị đánh cho trở tay không kịp, vậy mà hắn quên mất, bây giờ Mạnh Thất không còn như trước đây, nhưng cuối cùng hắn vẫn căng hết não cố gắng thuyết phục Mạnh Thất suy nghĩ lại, nói rằng ngày mai cho hắn đáp án, dứt câu cũng không quay đầu nhìn mà đi mất. 
Đại Bạch nhìn theo hướng Tạ Lân Phong đi, có hơi suy tư, người này đến Lâm Châu ăn vạ mãi không đi quả thật không phải chuyện tốt, có lẽ nên thả chút tin đồn ra ngoài, để người dân Lâm Châu biết được có người đến cướp đại sư Phật Ưu đi, không biết sẽ kích động thế nào, đến lúc đó phát sinh chuyện gì đều khó mà nói được. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.