Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 123: CON ĐƯỜNG TỪ THẾ THÂN ĐẾN PHẬT QUANG CHIẾU SÁNG NƠI NƠI - 20





Ngày hôm sau, ốc sên ngoan ngoãn đúng giờ rời giường, đúng giờ sờ đầu cá chép, sau đó đi đến phòng khách tìm Tạ Lân Phong, muốn tiếp tục thể hiện quyết tâm ở lại Lâm Giang
Y gõ cửa, một lát sau, người đi ra lại là Yến Hành
“A di đà phật, Yến thí chủ
xin hỏi Tạ thí chủ có ở đây không?”
Yến Hành chưa thể quen được cách nói chuyện này của Mạnh Thất, nên không được tự nhiên lắm: “Sáng sớm Tạ Lân Phong đã ra ngoài rồi, chưa về, ngài ấy không đi tìm cậu sao?”
“Không có.” Tiểu Thất nghĩ một lát, rồi nói: “Có lẽ trên đường có việc, vậy Tiểu Tăng ở đây chờ một lát.”
Nghe thế, Yến Hành mời người vào nhà, sau đó bảo người hầu châm trà: “Mạnh công tử, trước khi mọi chuyện quá muộn, phải biết điểm dừng.”
Sau khi hạ nhân rời đi, vẻ mặt ôn hòa của Yến Hành cũng nhạt đi vài phần
Tối hôm qua sau khi Tạ Lân Phong trở về, hắn đã nói thẳng với anh ta, bảo anh ta khi về Vương phủ phải dọn ra ngoài, tâm trạng của Yến Hành khó có thể hình dung nổi
Đến hôm nay, anh ta vẫn không tin Mạnh Thất xuất gia: “Khi về Vương phủ ta sẽ dọn ra ngoài, mục đích của Mạnh công tử đã đạt được rồi, cần gì phải tiếp tục ở đây lăn lộn?”
Dọn ra ngoài chỉ là tạm thời, Yến Hành nắm chắc bản thân có thể quay về, nhưng điểm mấu chốt bây giờ là phải nghĩ cách đưa Mạnh Thất trở lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đó không phải mục đích của Tiểu Tăng.” Tiểu Thất lắng nghe rồi mỉm cười: “Sợ là Yến thí chủ đang hiểu lầm.”
“Vậy mục đích là gì, nơi này không có ai khác, cứ nói thẳng đừng ngại.” Yến Hành nói đến đây, cảm thấy hơi bực bội, đã rời khỏi Vương phủ, Mạnh Thất còn muốn anh ta làm thế nào?”
“Tiểu Tăng hy vọng Tạ thí chủ và Yến thí chủ có thể sống lâu trăm tuổi.” Tiểu Thất chân thành nói
Yến Hành trăm triệu lần cũng không ngờ mình sẽ nhận được đáp án như thế này, không khỏi ngây ngẩn, sau đó nhanh chóng liếc mắt ra ngoài cửa, rồi đảo mắt qua cửa sổ, nhìn một vòng, không thấy Tạ Lân Phong về: “Mạnh Thất, Vương gia chưa về, cậu cũng không cần làm vậy.”
“Anh ta chưa về sao
Có phải đi xem heo rồi không.” Tiểu Thất cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy đoán
Yến Hành: “...” Anh ta hơi hiểu vì sao Tạ Lân Phong bị tức đến hôn mê rồi, bởi vì mỗi khi Mạnh Thất nói chuyện dường như đều chứa đựng ẩn ý, khiến người khác không thể giao tiếp thành công
Cái gì mà hy vọng bọn họ có thể sống lâu trăm tuổi, anh ta không tin Mạnh Thất rộng lượng đến vậy
Hai người nói chuyện không cùng tần sóng não cực kỳ khó khăn, nhưng mà, Tiểu Thất cảm thấy rất tốt, y ngủ sớm dậy sớm kết hợp với cơm ngày ba bữa, thậm chí còn đề nghị Tạ Lân Phong và Yến Hành học cách nuôi heo
“Ta xem thấy số mệnh của hai vị thí chủ có nhiều chông gai, thiếu tiền, chỉ có nuôi heo mới có thể mang đến ấm no, sớm ngày học hỏi, ngày sau cũng nhẹ nhàng đi đôi chút.” Tiểu Thất cảm thấy mình nói chân thành lắm rồi, thậm chí còn nói cho nhân vật chính con đường làm giàu, mấy nhân vật chính thế giới trước không có đãi ngộ này đâu
Nhưng Yến Hành cảm thấy Mạnh Thất đang làm nhục anh ta, dù bây giờ đất phong của Tạ Lân Phong bị thu hồi không ít, thu chi của Vương phủ cũng không tốt, nhưng anh ta và Tạ Lân Phong cũng không đến mức phải nuôi heo, anh ta cảm thấy dù mình phải tự sát cũng không đi nuôi heo
Trong lúc Yến Hành bị dày vò, đã qua một canh giờ rồi, Tạ Lân Phong vẫn chưa về
Tiểu Thất nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có lẽ Tạ thí chủ đi xem heo thật rồi, Tiểu Tăng nhìn tướng số của anh ta, thấy rất có tài năng trong phương diện này, Tiểu Tăng đi qua chuồng heo tìm thử vậy.”
Nghe vậy, tuy thấy Mạnh Thất ăn nói lung tung, nhưng Yến Hành không chịu nổi âm thanh ồn ào bên tai, muốn gấp rút tiễn người đi, đương nhiên, cũng từ chối đề nghị đến chuồng heo học tập. 
Vẫy tay chào tạm biệt một trong hai vai chính, Tiểu Thất đi thẳng đến chuồng heo, khi y đi vào chuồng heo, quả nhiên thấy được bóng dáng quen thuộc, nhưng mà tư thế học cách nuôi heo có hơi kỳ, vì sao phải nằm bò vào bên trong vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tại sao Tiểu Thất lại đến đây?” Trên mặt Đại Bạch không chút hoảng hốt, chỉ im lặng nhích qua một chút, âm mưu che đi Tạ Lân Phong đang ở trong chuồng heo
Tiểu Thất nghiêng đầu, dễ dàng nhìn thấy tình hình bên trong: “Em đoán anh ta đến học tập, nhưng sao anh ta lại nằm đây?”
Đại Bạch sửng sốt, sau đó gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy, Hoàng thúc đến đây hơn một canh giờ rồi, thấy có hứng thú với chuyện nuôi heo, tự mình vào để học hỏi.”
“Thiện tai, thiện tai, trẻ nhỏ dễ dạy.” Tiểu Thất rất vừa lòng
Sau đó hai người đi về phía Tạ Lân Phong, tới bên cạnh mới phát hiện Tạ Lân Phong không hề tỉnh táo, hắn đang nhắm mắt ghé mặt vào một đống ‘khó nói’, trên mặt còn dính vết bùn do dấu chân heo để lại. 
“Xem ra học tập quá mức mệt mỏi, khiến Hoàng Thất ngất xỉu, yên tâm, để anh đi gọi đại phu đến.” Đại Bạch bình tĩnh nói
Vốn đang bối rối không biết tại sao hắn bị hôn mê, lúc này Tiểu Thất bừng tỉnh, rồi nghĩ đến Yến Hành, không khỏi cảm thán, cũng là vai chính, tại sao giữa các nhân vật chính lại có sự khác biệt lớn đến vậy
Tạ Lân Phong đang hôn mê nhanh chóng bị người của Đại Bạch tìm đến khiêng ra ngoài, cả đường rêu rao khắp nơi, chỉ trong một buổi sáng, toàn bộ chùa Lâm Giang đều biết Du Vương vạn dặm xa xôi đến học cách nuôi heo, thậm chí còn chuyên tâm quá độ, tạo ra câu chuyện vinh quang té xỉu ở chuồng heo
 
Thực hiện: Clitus x T Y T
Sau đó chưa đến một ngày, toàn bộ Lâm Châu đều biết chuyện này, buổi sáng có khách hành hương đến lễ Phật đã miêu tả sinh động quá trình mình nhìn thấy, như trên mặt Du Vương vẫn còn dấu chân heo đáng yêu, hoặc là quần áo lộng lẫy tỏa ra mùi phân heo
Miêu tả chi tiết đến nỗi khiến người ta không thể nào không tin, ngày hôm qua nghe bảo vị Vương gia này đến muốn cướp Phật Ưu đại sư của bọn họ đi, xem ra lời đồn là sự thật, vị Vương gia này si mê chuyện nuôi heo đến nỗi muốn cướp Phật Ưu đại sư về dạy hắn cách nuôi heo
Người dân Lâm Châu biết Du Vương hiếu học có hơi rung động, nhưng muốn cướp Phật Ưu đại sư của bọn họ thì không được, cùng lắm chỉ có thể để cho hắn tiếp tục đến đây học cách nuôi heo thôi, người dân Lâm Châu tốt bụng nghĩ vậy
Đến chùa Lâm Giang hai ngày, Tạ Lân Phong đã hôn mê hai lần cuối cùng cũng tỉnh, sau đó thiếu chút nữa bị mùi hôi trên người xông cho ngất xỉu lần nữa, hắn hoang mang sờ cái đầu đang đau nhức, vừa ngẩng đầu đã thấy Yến Hành đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ
“Tại sao lại nhìn bổn vương như thế?” Bổn vương bị làm sao thế
Áo ngoài của Tạ Lân Phong đã được cởi ra, vứt xuống đất, lúc này trên người hắn chỉ có áo trong, nhưng cái mùi kia vẫn khiến Tạ Lân Phong không nhịn được mà nôn khan
“Hiện tại người bên ngoài đều nói Vương gia dậy sớm để qua chuồng heo sau núi học cách nuôi heo, bởi vì học tập quá độ mà té xỉu bên trong.” Yến Hành không tin lời đồn này, những anh ta không nghĩ ra vì sao Tạ Lân Phong đến chuồng heo
“Cái gì
Chuồng heo
Bổn vương té xỉu ở chuồng heo!” Giọng Tạ Lân Phong cao vút, hiển nhiên không tin, nhưng mắt nhìn thấy quần áo dưới đất, ngửi thấy mùi trên người mình, lần này đã ói ra
Yến Hành cảm thấy ghê tởm quá sức chịu đựng, nhiều ngày phiền muộn và chịu ấm ức khiến anh ta không thể che dấu biểu cảm ghét bỏ trên mặt mình được nữa, mà giây phút đó đúng lúc bị Tạ Lân Phong bắt được, hắn ói xong, đã ra lệnh cho Yến Hành đến thay quần áo và lau người cho mình. 
Biểu cảm trên mặt Yến Hành cứng đờ, rồi nói: “Hạ nhân đã đi lấy đồ mới, chuẩn bị nước ấm, chờ một chút sẽ có ngay thôi.”
“Chẳng lẽ A Hành ghét bỏ bổn vương sao?” Giọng điệu của Tạ Lân Phong rõ ràng không vui, Yến Hành còn có thể nói gì được nữa, chỉ đành tiến lên xử lý đống hỗn độn này. 
Sau khi chật vật hoàn thành, Tạ Lân Phong khôi phục dáng vẻ thường ngày đi ra, ngoài ý muốn phát hiện cảm tình của mình với chùa Lâm Giang bỗng tăng lên, thậm chí người dâng hương trong chùa đều đối xử với hắn rất thân thiện
Mãi đến khi một đứa nhóc chỉ vào hắn nói: “Mẹ ơi, nhìn kìa
Đó là người đến học cách nuôi heo!”
Tạ Lân Phong còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy xung quanh nhìn mình bàn tán sôi nổi, có người còn lên tiếng hỏi thăm hắn đã khỏe chưa
Nói học cách nuôi heo không nên nóng vội, phải chú ý giữ gìn sức khỏe
Trong nháy mắt, Tạ Lân Phong cảm thấy từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa bao giờ xấu hổ và giận dữ như vậy, nhưng người xung quanh đều bày ra vẻ mặt tươi cười chào đón, hơn nữa không chỉ người dân bình thường, mà còn có người quyền quý quan lại, khiến hắn muốn tức giận cũng không được, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt tía tai nhanh chân chạy biến
Trở vào sân, lập tức sai người đi thăm dò tình hình, không lâu sao, thuộc hạ quay về, Tạ Lân Phong cuối cùng cũng biết, mình đã nổi tiếng khắp Lâm Châu
Quả thực Tạ Lân Phong muốn vang danh thiên hạ, nhưng tuyệt đối không phải bằng cách này, Tạ Lân Phong đứng trong sân lửa giận bùng cháy, ngay cả Yến Hành cũng kiếm cớ rời đi, để lại một mình hắn ở trong sân tức giận và xấu hổ. 
   
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Bởi vì chuyện này, mấy ngày liên tiếp Tiểu Thất cũng chưa đụng mặt Tạ Lân Phong, vì thế rất quan tâm chuẩn bị cải thìa bảo người qua đưa cơm cho Tạ Lân Phong bồi bổ cơ thể, để sớm ngày quay lại học tập, bỏ dở giữa chừng thì không hay
Tạ Lân Phong đang vui vẻ vì Tiểu Thất còn nhớ đến mình, nhưng vừa nghe lời truyến đến, thiếu chút nữa đã cầm chén lên đập
Mất vài ngày để bình tĩnh, Tạ Lân Phong cũng đã điều chỉnh tốt tâm trạng, sau khi được Yến Hành cổ vũ mới có cam đảm bước ra ngoài, tính đi tìm Mạnh Thất nói chuyện cho rõ ràng, ngoài ra còn muốn tránh ánh mắt của người trong chùa, cố ý chọn giờ chùa đóng cửa. 
Mặt trời xuống núi, thanh kiếm trong tay dưới ánh nắng chiều khiến Tạ Lân Phong tìm lại cảm giác an toàn, dẫu cho mỗi khi nghe thấy có người đến gần, hắn ta đều lảng tránh theo bản năng, rồi đi vào rừng trúc
Chợt đầu đau nhói, trước mắt tối sầm, rồi mất ý thức. 
Không biết qua bao lâu, Tạ Lân Phong tỉnh lại trong sự lạnh lẽo và tiếng heo kêu, hắn mở to mắt, trước mắt là chân heo và mấy đống phân
Khi chân heo lần nữa đáp lên mặt hắn, hắn đã ngồi bật dậy, theo thói quen muốn rút kiếm, nhưng kiếm đã lạc đi đâu từ sớm
Lúc hắn đang mờ mịt, đột nhiên cách đó không xa truyền đến giọng nói:
“Tìm được rồi
Ở đó!”
“Ở đâu
Ở đâu vậy?”
“Chuồng heo!”
Cùng với những tiếng nói hỗn loạn đang đến gần, càng ngày càng có nhiều cây đuốc chiếu sáng tình huống xung quanh, mọi người đi đến nhìn chuồng heo cách đó không xa, thấy rõ Vương gia cao quý đang ngồi trong chuồng heo, xung quanh còn có bầy heo con vây quanh, nhìn qua hài hòa vô cùng
Thấy vậy, mọi người đang ồn ào cũng phải câm lặng, đây là tài năng mà Phật Ưu đại sư nói đến sao
Đặc biệt được heo con chào đón ấy hả
“A di đà phật, Tạ thí chủ, đám heo con này cần đi ngủ, dù có thích cũng không thể ở đây, nếu ngài thích, sáng mai cứ đến tìm heo con để chơi.” Tiểu Thất đi chung với đám người dịu dàng nói, y còn tưởng nhân vật chính muốn bỏ cuộc giữa chừng cơ, không ngờ mới khỏe lên đã không màng đến đêm lạnh gió rét, chạy đến đây tìm heo con chơi, là y đã hiểu lầm nhân vật chính. 
“Đúng vậy, Du Vương gia, mấy con heo con muốn trốn cũng không được, sáng mai ngài hẵng đến.”
“Đi nói cho người khác biết, đã tìm thấy Vương gia rồi, đang ở chuồng heo chơi với heo con, để họ dừng tìm kiếm.”
“Heo con rất thích Du Vương gia, quả nhiên là một người trời sinh để nuôi heo!”
“...”
Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, mặt Tạ Lân Phong trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, hơn nữa đầu còn đang hơi đau nhức, thở không nỗi, lần nữa hôn mê bất tỉnh. 
Tiểu Thất thấy vậy thở dài: “Ai da, có lòng nuôi heo nhưng không đủ sức.”
Đại Bạch đứng bên cũng gật đầu: “Đúng vậy, thân thể Hoàng Thúc có hơi yếu.” Hộp sọ có hơi cứng, gõ một cái mà tay đã thấy hơi đau đau.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.