Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 141: ỐC LÀ NGƯỜI MỚI, MONG ĐƯỢC GIÚP ĐỠ NHIỀU HƠN - 12





Môi trường xa lạ khiến mọi người vừa sợ hãi vừa tò mò
Nhất là một lâu đài lộng lẫy mang phong cách thời Trung cổ khiến mọi người đều cảm thấy muốn ngo ngoe rục rịch
Chẳng bao lâu, mọi người tập trung lại bàn ăn, nhìn những món ăn phong phú, tinh tế trên bàn với vẻ kinh ngạc
Chỉ là hiện giờ tình hình chưa rõ nên không ai dám dễ dàng thử những món ăn đó
“Những món này là dành cho chúng ta à?”
“Chúng ta có nên khám phá lâu đài trước không?”
“Những thứ này là ai chuẩn bị vậy
Ăn được không?”
“Mấy người vẫn còn tâm trạng suy nghĩ mấy vấn đề ấy cơ à
Mấy người còn nhớ lúc phó bản bắt đầu có nói điều kiện qua màn là gì không
Thành công sống sót đến ngày mai là có thể qua ải.” Vạn Nghiêu nhìn những người không biết nguy hiểm là gì này, tiếp tục nói: “Yêu cầu đơn giản thế còn gì
Ban đêm trong lâu đài cổ tiềm tàng bao nhiêu nguy hiểm, mà không có chút ý thức đề phòng, sao các người có thể sống đến tận bây giờ nhỉ?”
Mặc dù Vạn Nghiêu nói chuyện rất khó nghe nhưng mọi người đều phải thừa nhận những gì gã nói đều là sự thật
Trong trường hợp bình thường, độ khó của phó bản tỉ lệ nghịch với thời gian, thời gian của phó bản càng ngắn, độ nguy hiểm càng cao
Sống dở chết dở mãi mới chật vật qua được phó bản sáu ngày, còn yêu cầu qua ải của phó bản này chỉ là sống đến ngày ma! 
Sắc mặt ai nấy đều nặng nề, lại nhìn bàn đồ ăn phong phú như nhìn thấy những đĩa thuốc độc, mà trong lâu đài cổ như bị bao trùm trong sát khí, bảo kiếm trang khí trên tường như biến thành hung khí giết người, cầu thang đi lên tầng như trở nên dốc và nguy hiểm
Dưới cái áp suất thấp này, Tiểu Thất ngồi xuống bàn ăn, cầm dao nĩa lên bắt đầu thưởng thức mỹ vị, vừa ăn vừa bình phẩm mùi vị của từng món ăn, đồng thời cũng mời những người khác: “Ngồi xuống ăn đi, đừng khách sáo.”
Đại Bạch ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất, lấy thêm cho Tiểu Thất mấy món ở xa
Mọi người: “...” Bầu không khí nguy hiểm vừa nói đâu
Cuối cùng, những người đứng về phe Tiểu Thất đều ngồi xuống
Nếu đại lão đã động đũa thì bọn họ cũng không cần lăn tăn làm gì
Chẳng bao lâu, trên bàn vang lên đủ lời cảm thán và khen ngợi
Rõ ràng bữa ăn trên bàn không chỉ trông hấp dẫn mà còn có hương vị thượng hạng
Vạn Nghiêu và hai người mới còn lại không tham gia cùng họ mà thành lập một đội để đi thăm dò lâu đài cổ
Ba người họ rời đi với ánh mắt nhìn những người ngồi trên bàn ăn như nhìn một đám người sắp chết, đầy thương xót và chế nhạo
Ăn xong, đám Tiểu Thất bưng đồ uống nóng tụ tập trước lò sưởi, tận hưởng sự ấm áp và thoải mái của hơi ấm
Thậm chí còn có người nằm trên chiếc sô pha mềm mại ngủ thiếp đi
Khi ba người Vạn Nghiêu xuống tầng dưới, nhìn thấy cảnh tượng không hợp lẽ thường trước lò sưởi kia
Đây là một nơi ác mộng, không hiểu kiểu gì, đã không giúp điều tra lâu đài cổ thì thôi đi, lại còn ngủ bên đống lửa hệt như mấy người già
Tiểu Thất vừa uống một ly sữa nóng, lúc này ốc đang ngồi trên sofa dựa vào Đại Bạch ngủ gà ngủ gật
Đại Bạch nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Thất như vỗ em bé
Theo lời của Đại Bạch, vỗ nhẹ sẽ khiến vỏ ốc khỏe mạnh hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Thất nghĩ ngợi, không nói cho anh biết mình nhất thời lầm lỡ làm mất vỏ ốc, giờ mới phải đi làm nhiệm vụ tìm lại nè
Nhưng cho dù không có vỏ ốc, vỗ này thế này cũng khiến ốc rất thoải mái
Vạn Nghiêu không đến chỗ lò sưởi, chỉ đứng đằng xa nói với hai người còn lại: “Thấy chưa, điều cấm kỵ nhất trong phó bản là tự sa ngã, những người như vậy, muốn cứu cũng không ai cứu nổi.”
Hai người còn lại gật đầu liên tục tỏ vẻ đã hiểu
Tiểu Thất đang ngủ gà gật nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lại, sau đó nhiệt tình vẫy tay: “A, xin chào, ba người không ăn cơm, mọi người ổn không, ở lâu đài quen rồi chứ?”
Ba người: “...”
“Sao không qua đây ngồi sưởi ấm này
Thoải mái lắm
Đồ ăn vừa nãy cũng rất ngon
Chúng tôi có để lại một ít đấy, mọi người có muốn nếm thử không?” Vừa nãy bảy người không ăn hết bàn thức ăn kia mà để dành một ít thức ăn cho ba người
Vạn Nghiêu nghe xong càng không vui: “Chúng tôi không thèm ăn đồ thừa của người khác, chỉ một đêm thôi sẽ không chết đói, mà không biết mấy người ăn nhiều như vậy có bị sao không.”
Đại Bạch vỗ đầu Tiểu Thất: “Ngoan, ngủ tiếp đi
Chuyện trong mơ vốn không hợp với lẽ thường mà
Tiểu Thất chớp mắt: “Thì ra là nằm mơ, bảo sao ốc cứ nghĩ, hiện thực nào có thế này…” Ốc nhất thời không nghĩ ra được từ nào để hình dung
Những người khác thấy vậy cũng không khách khí, sôi nổi bổ sung thêm
“Không biết điều.”
“Chó cắn Lữ Động Tân.”
“Khó hiểu.”
“Cắn người khắp nơi.”
Mọi người nói mấy câu khiến sắc mặt Vạn Nghiêu tức xanh mặt, lại nhìn tên hạ Hạ La La kia, mé, đã ngủ say trong lòng người ta rồi
Cuối cùng, Vạn Nghiêu vốn không còn sức để cứng rắn chỉ có thể lựa chọn nuốt giận, cùng hai người mới đến rời đi
Lâu đài có tổng cộng ba tầng: một tầng hầm và hai tầng trên mặt đất
Tuy không cao nhưng rất rộng, kết cấu bên trong phức tạp
Hơn nữa, trời đã tối, ánh sáng bên trong lâu đài mờ mịt, đi trong đó rất dễ lạc đường
Vạn Nghiêu tiếp tục dẫn người đi thăm dò lâu đài cổ, nhưng điều khiến Vạn Nghiêu bối rối là: trong lâu đài cổ chẳng những không có nguy hiểm, mà ngay cả vết bụi bặm cũng không có, dường như mọi ngóc ngách đều được dọn dẹp cẩn thận
Nhưng điều này không những khiến Vạn Nghiêu bất an mà gã càng thêm lo lắng hơn, bởi vì mối nguy hiểm bạn không thể nhìn thấy mới là đáng sợ nhất
Không từ bỏ ý định, Vạn Nghiêu chỉ có thể dẫn hai người còn lại đi vòng quanh lâu đài không ngừng nghỉ
Khi đêm đã về khuya, Tiểu Thất có vẻ đã ngủ say, Đại Bạch bế Tiểu Thất về phòng nghỉ ngơi, đồng thời cũng bảo những người khác về phòng ngủ
Trước lò sưởi, mọi người nhìn nhau, rồi ai cũng tự ngầm hiểu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người đàn ông bên cạnh lò sưởi vừa thêm củi vào lò vừa nói: “Coi cái thái độ của người ta sau khi có được chỗ dựa vững chắc kìa, chúng ta sao có thể bì kịp được.”
 
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Đừng có tỏ ra ghen tị nữa đi, người đó rõ ràng có quen biết với lão đại đấy.”
“Sao cũng được, chúng ta đã không dựa được ai thì bây giờ có phải nên về phòng đi ngủ không?”
“Về ngủ thôi, dù sao cũng không còn việc gì nữa.”
“Những gì người tên Xuân Hiểu kia nói cũng có lý mà
Chẳng phải chúng ta nên đi khám phá lâu đài đó trước sao?”
“Dù sao thì tôi cũng sẽ nghe lời lão đại, tôi đi ngủ trước.”
Cuối cùng, mọi người lần lượt đứng dậy và rời đi, tìm một căn phòng để nghỉ ngơi và chuẩn bị đi ngủ
Nhưng không lâu sau, bỗng có một vài người lẻn ra khỏi phòng, họ đều không yên tâm nên muốn đi tuần tra quanh lâu đài
Đêm đó, bọn họ điên cuồng khám phá xung quanh lâu đài, dù kiệt sức cũng không dám dừng lại
Sáng hôm sau, khi mặt trời cố gắng xuyên qua tầng mây dày đặc để chiếu sáng thế giới bên ngoài, tất cả những người chơi đã chạy suốt đêm đều phờ phạc, mệt mỏi
Đây đã là ngày thứ hai rồi, ngoài việc tự dày vò bản thân, đêm đó họ cũng không gặp phải nguy hiểm nào cả
Nhưng nếu họ đã qua ải rồi, tại sao trong đầu họ không có thông báo nào về việc họ đã hoàn thành
Mọi người ngơ ngác nhìn ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ
Một số người thậm chí còn cố gắng rời khỏi lâu đài và quay trở lại nơi họ xuất hiện lần đầu tiên, tuy nhiên, ngay khi vừa mở cổng lâu đài ra thì họ đã ngay lập tức bị đánh bại bởi trận bão tuyết dữ dội
Trận bão tuyết của ngày hôm nay còn đáng sợ hơn cả hôm qua, tiếng gió rít nghe như tiếng gầm của một con quái vật khổng lồ, những cơn gió mạnh khiến việc di chuyển của bọn họ trở nên vô cùng khó khăn, huống chi là thế giới bên ngoài lúc này đã mờ mịt trắng xóa
Họ sợ rằng ngay khi rời khỏi lâu đài, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi thì họ chắc chắn sẽ chết cóng
Nghĩ đến việc đã thua khiến người chơi cảm thấy bất an và sợ sệt
Rõ ràng là ở trong lâu đài không có bất kỳ nguy hiểm nào, những mỗi ngày trôi qua lại cứ dài đằng đẵng giống như một năm khiến mọi người lúc nào sợ hãi bất an, họ luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm
Điều tương tự cũng xảy ra với Vạn Nghiêu và hai người chơi khác
Hai người mới đến chật vật cả đêm nhưng cũng chẳng thu về được gì
Họ đành phải tiếp tục mang theo sự căng thẳng và sợ hãi để bước sang ngày thứ hai, vậy mà cuối cùng cũng chẳng có thông báo nào về việc họ đã qua được ải
Vừa mới thả lỏng được giây lát thì tất cả những cảm xúc tiêu cực kia lại ùa về
Nhưng nhìn sắc mặt u ám của Vạn Nghiêu, bọn họ không dám chủ động đến hỏi thăm xem rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra
Hai người vừa đi xuống tầng một với hai quầng thâm dày dưới mắt thì bị một mùi thơm nồng nàn thu hút
Vẫn là một chiếc bàn ăn dài, trên bàn bày ra vô số món ngon
Nếu đêm qua bọn họ có can đảm từ chối không chút do dự, nhưng sau một đêm vất vả như đêm qua thì bây giờ cái bụng rỗng sẽ không cho phép họ làm như vậy nữa
Một người trong số họ nuốt nước miếng và nói: “Anh Hiểu, sao chúng ta không qua đó xem thử tình hình của đám người Hạ La La đi, nếu như họ vẫn còn sống thì chỗ đồ ăn này đều có thể ăn được mà, đúng không? 
“Đúng vậy, không biết vì sao lại không qua ải, nhưng nếu không ăn, chúng ta thật sự sẽ kiệt sức đấy.” Một người khác nghe xong nhanh chóng đồng ý
Lúc này Vạn Nghiêu vẫn đang không hiểu rốt cuộc cái ải này có vấn đề gì, bỗng nhiên thấy có bậc thang dẫn xuống nên cũng gật đầu đồng ý: “Được, các người đi xem thử đi.”
Hai người kia nghe xong thì vội vàng đi xuống khu vực nghỉ ngơi ở tầng một, nhưng khi xuống đến nơi thì lại phát hiện cửa các phòng đều đóng kín, không nhìn thấy được tình hình bên trong
May mắn thay, có hai trong số mấy người ở tầng 1 ngủ ngáy nên cũng xác nhận được là mấy người đó còn sống
Ngay lúc hai người đang lén lút dựa vào cửa để nghe xem chuyện gì đang xảy ra bên trong thì một cánh cửa mở ra, Tiểu Thất vươn vai, bước ra ngoài, bối rối nhìn hai người đang tựa vào cửa: “Các người…”
Trong lúc nhất thời, hai người kia xấu hổ đến mức muốn lập tức bỏ chạy: “Không có gì, chỉ là tôi thấy không còn sớm nên mới đến đánh thức mọi người thôi.”
“Ồ, hình như đã gần bảy giờ rồi, đúng thật nên dậy rồi, cảm ơn nhé, tối qua mọi người ngủ có ngon không?” Khi Tiểu Thất nói, Đại Bạch cũng bước ra khỏi phòng và đưa cho ốc sên một ly nước ấm
Quầng thâm dày dưới mắt đã chỉ ra hai người bọn họ đã kiệt sức đến mức nào
Họ nói vài câu cho có lệ rồi rời đi, quay lại nhà ăn nói rõ tình hình
Vạn Nghiêu nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn để hai người mới ăn trước
Hai người còn chưa lấy lại tinh thần đã đứng hình trong giây lát
Nếu họ nhớ không lầm thì hôm qua Hạ La La là người ăn đầu tiên, thế mà hôm nay trong tình huống thế này, người này lại bảo bọn họ ăn trước
Hai người đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, không từ chối mà ngồi vào bàn ăn, khi những món ăn ngon lành được đưa vào miệng thì cảm giác thỏa mãn mà món ăn mang lại khiến cả hai cuối cùng cũng thả lỏng
Đồng thời, trong lòng hai người cũng có cân nhắc trong lòng, cũng ý thức được rằng mình đã theo nhầm người
Kỳ thực, Vạn Nghiêu cũng muốn thu phục lòng người, nhưng phó bản này quá kỳ lạ
Những gì mọi người có thể ăn ngày hôm qua thì chưa chắc hôm nay vẫn có thể ăn được, so với lòng người, Vạn Nghiêu trân trọng mạng sống của mình hơn
Sự trung thành của người mới, có thể lấy thì tốt, nếu không lấy được cũng không ảnh hưởng gì, dẫu sao cũng không có cơ hội dùng đến khi ở trong cái phó bản kỳ lạ này
Trên bàn ăn, ba người dùng bữa trong im lặng
Cho đến khi bảy người khác cười đùa đi tới, bọn họ không có vẻ gì là đang lo lắng về tình hình hiện tại
Dường như ai cũng có tinh thần vui vẻ, giống như họ chỉ đang được tụ tập đi chơi mà thôi
    
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Bảy người nhìn thấy ba người đang ngồi ở bàn ăn, cũng không nói gì, Tiểu Thất thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi: “Này, vô dụng yếu đuối, chào buổi sáng nhé.”
Vẻ mặt Vạn Nghiêu thờ ơ, không có ý định để ý đến y
Tiểu Thất tiếp tục đến gần, nói bằng một giọng mà ai cũng có thể nghe thấy: “Để tôi nói cho anh biết, đêm qua tôi đã mơ thấy anh đấy
Trong giấc mơ, Lữ Động Tân bị chó cắn, còn anh chẳng biết tốt xấu thế nào, cũng không biết vì sao lại cắn loạn khắp nơi.”
Mấy người chơi suýt phun ra súp trong miệng, không ngờ lão đại lại có trí nhớ tốt như vậy, ghi nhớ từng từ mà họ đã nói tối qua
Vạn Nghiêu lo lắng cả đêm, suýt nữa đánh rơi cái bát trên tay, nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy Hạ La La nói tiếp: “Tất nhiên là tôi biết anh không phải loại người như vậy, anh chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, cũng không phải chó, mà Lữ Động Tân là ai, sao người này lại bị chó cắn thế?”
Những người khác không thể nhịn được nữa, ai cũng gục mặt vào cái đĩa trước mặt mà run rẩy cười
Lời nói của lão đại gây khó chịu thật, thái độ chân thành của lão đại cũng rất có sức sát thương
Vạn Nghiêu cũng run rẩy, nhưng mà là bị chọc giận run người, gã cảm thấy chỉ cần gặp Hạ La La thì gã sẽ lại tổn thọ
Sau khi chào hỏi “tên yếu đuối” một cách ân cần và nhiệt tình, Tiểu Thất cảm thấy khuôn mặt của người nọ cũng trở nên hồng hào hơn rất nhiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rõ ràng là sự nhiệt tình của ốc đã có tác dụng rồi
Nếu tiếp tục như vậy, sức khỏe của “tên yếu đuối” này chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn, sống trăm tuổi cũng không thành vấn đề
Dù đang tức muốn chết nhưng Vạn Nghiêu vẫn không rời khỏi bàn vì gã còn đang đợi mọi người thảo luận về phó bản
Quả nhiên, trên bàn ăn mọi người bắt đầu bàn tán vì sao không qua được ải
Những người tối qua ra ngoài điều tra cũng chủ động khai nhận, nói rằng họ đã lang thang khắp lâu đài và không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào
Mọi thứ rõ ràng là có gì đó không đúng, làm cho đầu óc người chơi bối rối
Tiểu Thất đang nếm thử nước cải thìa mới ép, Đại Bạch thì cắt lạp xưởng cho Tiểu Thất, nói: “Không có gì phải lo cả, phó bản này rất dễ vượt qua
Cứ tận hưởng mọi thứ ở đây đi.”
Tiểu Thất liên tục gật đầu: “Đại Bạch nói đúng.”
Củ cải dại kéo cổ Tiểu Thất: “Để lại cho tôi một cái đùi
Để lại cho tôi một cái đùi!”
Tiểu Thất đang cắt chân gà nướng, liếc mắt nhìn củ cải dại đang nằm trên cổ mình, sau đó đặt đùi gà lên đĩa của Đại Bạch: “Ăn đi, ngon lắm.”
Đại Bạch cười toe toét đến tận mang tai, ăn vài miếng đùi gà nướng trong tiếng kêu la của củ cải dại
Vạn Nghiêu không có được câu trả lời mình mong muốn, gã cảm thấy Hạ La La và người đàn ông này nhất định đã phát hiện ra điều gì đó nhưng lại không muốn nói cho gã biết, nếu không thì sao hai người này lại bình tĩnh như thế được
Sau khi ăn sáng, ốc cảm thấy sảng khoái, cuối cùng cũng chuẩn bị để đi tham quan lâu đài một lượt
Mấy người khác nghe vậy cũng muốn đi theo, dù sao thì họ cũng không có việc gì để làm nên đi dạo lúc rảnh cũng được
Sau khi ăn sáng, Vạn Nghiêu bị đau bụng, nhưng cũng quyết định đi theo, vậy nên cả nhóm đông người đã cùng nhau xuất phát
Ngay sau khi mọi người vừa rời đi thì thức ăn thừa trên bàn dần biến mất, bát, đũa và cốc bắt đầu sáng bóng trở lại
Khi bàn ăn đã ổn định lại, trong nhà ăn vang lên tiếng reo hò yếu ớt, âm thanh nhỏ đến mức những người chơi vừa mới rời đi không thể nghe thấy
Ngược lại, vì không được ăn đùi gà nên củ cải dại đang ngồi xổm dưới bàn ăn, vẽ vòng xoắn ốc
Trong nháy mắt, củ cải dại vươn tua củ cải, sau đó lập tức nhảy lên bàn
Đột nhiên, một tiếng hét yếu ớt vang lên từ trên bàn ăn
Đó là một người tuyết nhỏ cao hai mươi centimet
Nó đang lau ly rượu bằng một chiếc khăn tay sạch
Sự xuất hiện bất ngờ của củ cải dại làm nó hoảng sợ tới mức liên tục lùi về phía sau và ngã lăn ra bàn
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.