Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 142: ỐC LÀ NGƯỜI MỚI, MONG ĐƯỢC GIÚP ĐỠ NHIỀU HƠN - 13





Tiểu Thập nhìn sang, thấy trên bàn ăn không chỉ có một người tuyết nhỏ
Đám người tuyết nhỏ đang bận dọn bàn, lúc này sự xuất hiện đột ngột của củ cải dại đã làm chúng sợ thót tim
Nhưng ngay sau đó, dường như chúng phản ứng lại, tất cả đều bắt đầu mờ dần
Nhìn thấy bóng người tuyết nhỏ dần mờ nhạt, tưởng chừng trong vài giây nữa sẽ biến mất, củ cải dại vội vung một cái lá củ cải ra để bắt người tuyết nhỏ lại
“A, a, a…” Người tuyết nhỏ bị bắt, không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tua củ cải
Những người tuyết nhỏ khác trên bàn ăn nhìn thấy thế thì lần lượt đi tới, rồi hợp sức giúp người tuyết đang bị bắt cởi lá củ cải ra
Nhưng đại quỷ Tiểu Thập không tỏ ra thương xót chút nào, cứ thế kéo thẳng người tuyết nhỏ lại chỗ mình
Một cuộc giằng co áp đảo ngay lập tức diễn ra trên bàn ăn, một dãy người tuyết nhỏ bị kéo đến đối diện củ cải dại
Cả đám người tuyết nhỏ đều rất sửng sốt
Củ cải dại tò mò vươn tua củ cải chạm vào đầu từng người tuyết nhỏ
“Đúng là có cảm giác mát mát.” Củ cải dại lẩm bẩm rồi thu lá củ cải về, chống nạnh nói: “Tôi muốn ăn đùi gà
Tôi cho các người một cơ hội
Từ giờ trở đi mỗi bữa đều phải làm cho tôi một chiếc đùi gà nướng, nếu thế thì tôi sẽ không nói chuyện của các người cho người khác biết
Thế nào?”
Những người tuyết nhỏ đang trong tư thế chuẩn bị đánh nhau, sau khi nghe củ cải dại nói vậy, chúng bắt đầu có một cuộc thảo luận nhỏ
Tiểu Thập nghe được tiếng ‘ya ya’, khẽ cau mày lại, mấy đứa này tưởng là nói ‘ya ya’ thì mình sẽ không hiểu đúng không
Vì vậy, sau khi người tuyết nhỏ thảo luận xong, củ cải dại lại hừ một tiếng: “Tôi không muốn đùi gà nhỏ nhất, tôi muốn đùi lớn nhất!”
Mấy người tuyết nhỏ nghe được câu này đều giật mình, hiển nhiên không ngờ củ cải dại lại có thể hiểu được bọn họ đang nói cái gì
Nhưng cuối cùng, người tuyết đã đồng ý với yêu cầu thô lỗ của củ cải dại, sẽ âm thầm để lại chiếc đùi gà lớn nhất trong mỗi bữa ăn cho củ cải dại
Sau khi lấy được thứ mình muốn, củ cải dại không vẽ vòng xoắn ốc nữa mà bắt đầu nhảy nhót dạo chơi quanh lâu đài
Chuyến dạo chơi của Tiểu Thất diễn ra rất suôn sẻ, như những người chơi trước đã nói, kết cấu của lâu đài tuy có chút phức tạp nhưng lại không hề nguy hiểm, hơn nữa dọc đường cũng không hề bám bụi, thậm chí một số nơi còn được lát đá và trải thảm sạch sẽ
Nếu đây không phải là vùng đất ác mộng, một nơi như thế này chắc chắn sẽ khiến họ không bao giờ muốn rời đi
Tầng hầm của lâu đài là một phòng chứa đồ
Trong phòng chứa đồ có đủ loại hàng hóa khác nhau
Ở bên trái của tầng một có một không gian rộng lớn, đó là giáo đường của lâu đài và các phòng giải trí, nhà ăn và khu vực phòng nghỉ cho khách
Tầng hai lại giống như một bảo tàng nhỏ, ở đó có cơ số những phòng sưu tập cá nhân
Mỗi phòng sưu tầm những thứ khác nhau, từ các mẫu vật về côn trùng, đến tranh sơn dầu, thậm chí có cả một căn phòng chứa đầy những viên pha lê có màu sắc khác nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những viên pha lê được chạm khắc thành hình những bông tuyết với kích cỡ và hình dáng khác nhau được liên kết với nhau và treo lên bằng những sợi chỉ mỏng
Khi bước vào căn phòng đó, cảm giác như đang bước vào thế giới trong mơ vậy
Mọi người đều ngạc nhiên, không khỏi thắc mắc rằng người sống trong lâu đài là người như thế nào, có vẻ là một người rất tỉ mỉ và nghiêm túc, nhưng cũng là một người rất lãng mạn
Ngoài phòng sưu tập thì lâu đài này còn có rất nhiều tranh treo trên tường
Hầu hết các bức tranh đều là tranh phong cảnh, nhưng tranh vẽ chỉ có phong cảnh mùa đông, như thể lâu đài này chỉ tồn tại trong một mùa là mùa đông mà thôi
“Bức tranh này sao lại…?” Đột nhiên, một người trong số họ kinh ngạc thốt lên rồi chỉ vào bức tranh ở góc cầu thang tầng hai
Những người khác nhìn qua thì phát hiện đó chỉ là bức tranh vẽ cảnh hoàng hôn đầy tuyết
Lúc này, mặt trời trong bức tranh đã lặn về hướng Tây, toàn bộ bức tranh bị bao phủ bởi một màu trắng và cam nhạt khiến cho cái giá lạnh của mùa đông dường như đã chẳng còn
“Có chuyện gì vậy?” Những người khác tò mò hỏi
“Có lẽ là tôi nhìn nhầm thôi
Nhưng lần đầu tiên đi ngang qua bức tranh này thì hình như mặt trời thấp hơn thế này.” Anh ta nhìn bức tranh với vẻ bối rối: “Tôi đã học sơn dầu được một thời gian, tôi khá nhạy cảm với màu sắc
Tôi cứ có cảm giác là lần trước tôi nhìn thấy bức tranh này, màu sắc của nó đậm hơn bây giờ một chút.”
Nghe xong, những người khác cẩn thận quan sát bức tranh hoàng hôn kia, cau mày suy nghĩ hồi lâu, nhưng cũng không tìm ra manh mối gì
Tiểu Thất chớp chớp mắt, gặm que cay và không nói gì
Đại Bạch ở bên cạnh cũng không nói gì
Nhìn thấy cảnh này, Vạn Nghiêu, ngược lại, rất hứng thú với bức tranh này, sau khi quan sát cẩn thận, gã dự định một chốc nữa sẽ quay lại quan sát bức tranh này lần nữa
Hết cả một buổi sáng thì cuối cùng mọi người cũng đi được một vòng quanh tòa lâu đài, khi quay lại, ai nấy cũng đều gục ngã vì kiệt sức
Ai cũng muốn quay lại chỗ lò sưởi để thả mình trên chiếc ghế sofa mềm mại và ấm áp
Những người đêm qua được hưởng giấc ngủ yên bình thì còn tốt chán, nhưng những người đã vật lộn cả đêm như Vạn Nghiêu thì đã nằm xuống được ghế sofa rồi thì đều không thể đứng lên nổi nữa
Một lát sau, từ phía ghế sofa truyền đến tiếng thở đều đều, mọi người đều đã thả mình đắm chìm tận hưởng trong ánh lửa ấm áp
Khi gần đến trưa, tất cả người chơi đều bị hấp dẫn bởi mùi thơm của đồ ăn
Họ thức dậy từ trên ghế sofa, vừa vươn vai vừa nhìn về phía phòng ăn rồi sau đó đứng dậy đi về phía ấy
Đồ ăn trên bàn vẫn phong phú hấp dẫn như thế khiến ai thấy cũng phải chảy nước miếng
Mặc dù cảm thấy phó bản này thật kỳ lạ, bữa ăn phong phú cũng lạ nốt, nhưng nhìn lão đại không do dự mà bắt đầu ăn, mọi người cũng bắt đầu ngồi vào chỗ và nghiêm túc thưởng thức từng món ngon trên bàn
Điều khiến Tiểu Thất cảm thấy lạ là hôm nay củ cải dại đột nhiên hành xử rất ngoan ngoãn, không ôm đùi cũng không kéo cổ, thậm chí còn ngân nga rất vui vẻ
Cho đến khi Vạn Nghiêu mở nắp đĩa cơm trước mặt, gã dừng lại một lúc rồi tức giận hỏi: “Ai
Ai ăn mất một cái đùi gà của tôi rồi!”
Dưới gầm bàn, tiếng hát của củ cải dại dừng lại một lúc rồi tiếp tục ngân nga như không có chuyện gì xảy ra
Tiểu Thất thầm nghĩ, lúc trước, người tuyết nhỏ sẽ đặt con gà nướng có đùi lớn nhất trước mặt ốc sên
Thế mà, lần này người tuyết nhỏ lại đặt con gà có đùi lớn nhất nhưng bị thiếu một bên trước mặt Xuân Hiểu
Trên bàn ăn, mọi người nhìn sang thì phát hiện đúng là đĩa gà nướng của Vạn Nghiêu thiếu một cái đùi gà, tuy nhìn vẫn rất ngon mắt, nhưng hai đùi gà lại thiếu một cái, đúng là sẽ làm cho người khác cảm thấy khó chịu
Chỉ là bọn họ đến phòng ăn cùng nhau, nếu có người giả mạo thì chắc chắn là đã bị phát hiện rồi
Mọi người mắt đối mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc
Vạn Nghiêu nhìn quanh, không thấy được sự áy náy trên gương mặt của mọi người, nên cũng không thể đoán ra được gì
Gã cũng không phát hiện ra ai có thể có cơ hội ra tay trong phòng ăn này
Cuối cùng, việc này cũng chẳng đi đến đâu, chỉ có Vạn Nghiêu là cứ không vui mãi với bữa ăn của mình, còn những người khác thì khá hài lòng với nó, ăn xong vẫn còn hương vị đọng lại mãi
 
Thực hiện: Clitus x T Y T
Sau bữa trưa, Vạn Nghiêu lặng lẽ đi lên góc cầu thang tầng hai để xem bức tranh sơn dầu khi nãy, nhưng đáng tiếc, khung cảnh trong tranh lại không hề thay đổi
Gã vừa quay đầu lại thì thấy người đã tự nhận mình là họa sĩ trước đó, dường như người này vẫn còn nghi ngờ nên cũng muốn lên kiểm tra lại một lần nữa
Nhìn thấy Vạn Nghiêu thì anh ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào
Thái độ thờ ơ ấy làm Vạn Nghiêu rất khó chịu trong lòng, gã trực tiếp nói: “Học hội họa cái gì chứ
Anh cho rằng anh biết một chút về hội hoạ thì có thể nói mấy câu lừa gạt người khác thế à
Nếu có người chết vì lời nói dối của anh thì anh có chịu trách nhiệm được không?”
Người họa sĩ không phải là một trong hai người mới đi theo Vạn Nghiêu, nên anh ta phản bác ngay: “Nếu người như anh chết đi thì cũng chẳng sao cả.” Nói xong, anh ta đẩy Vạn Nghiêu ra và bắt đầu xem xét bức tranh
Vạn Nghiêu rất tức giận, nhưng gã không có trợ thủ ở bên cạnh, sức chiến đấu cũng giảm đi rõ rệt, cuối cùng, gã chỉ có thể chửi rủa vài câu rồi bỏ đi
Người họa sĩ quay lưng lại với Vạn Nghiêu, lần này đôi mắt anh ta loé lên vì đã phát hiện ra: bức tranh đang thật sự thay đổi
Vị trí của mặt trời trong tranh lại thay đổi, từ vị trí là cảnh hoàng hôn, mặt trời sắp lặn sang lúc mới khoảng mười một giờ, mặt trời sắp lên tới đỉnh
Cùng với đó, tông màu tổng thể của bức tranh cũng có sự thay đổi, màu sắc tươi sáng hơn, có độ tương phản rất rõ ràng, vì vậy chắc chắn không phải do anh ta bị hoa mắt
Sự tương phản mạnh mẽ như thế này thì dù có không phải là họa sĩ cũng có thể nhìn ra, thế sao cái người tên Xuân Hiểu kia lại không phát hiện ra gì chứ
Dù lý do là gì đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không hào phóng đến mức nói cho Xuân Hiểu biết về phát hiện này, nhưng anh ta cũng hăng hái chạy xuống lầu và lặng lẽ đưa lão đại đi xem tranh
“Anh Hạ, anh có nhìn thấy không?” Họa sĩ có chút khẩn trương, bởi vì nếu lão đại không nhìn thấy thì anh ta cũng không biết làm cách nào để chứng minh lời mình nói là sự thật
“Có thấy.” Tiểu Thất thành thật nói
    
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Người họa sĩ nhận ra cách biểu đạt của mình có gì đó không ổn, vội nói tiếp: “Anh Hạ, anh có thấy bức tranh này và bức tranh vào lúc sáng có gì khác biệt không?”
“Thấy mà.”  Tiểu Thất tiếp tục nói theo góc nhìn thực tế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thật ư
Tốt quá
Tôi đã nói mà, nếu Xuân Hiểu không nhìn thấy thì chắc chắn là do gã ta kém cỏi.” Họa sĩ nhận được câu trả lời khẳng định nên rất vui vẻ, chủ động nói ra suy đoán của riêng mình
“Anh Hạ, lúc sáng chúng ta nhìn thì bức tranh này là cảnh chạng vạng
Nhưng bây giờ lại là cảnh buổi trưa, mặt trời trong bức tranh đang ở vị trí trước thời khắc chính ngọ, vậy nên thời gian trong tranh trái ngược với thời gian ở đây
Thời gian trong bức tranh đang trôi ngược phải không?”
Tiểu Thất vỗ vỗ vai họa sĩ: “Anh rất giỏi, nhưng kể từ lúc vào phó bản, anh đã từng nhìn thấy mặt trời chưa?”
Họa sĩ lắc đầu
“Vậy ở đây anh có thể phân biệt được sự khác biệt giữa đông và tây không?”
Họa sĩ vô thức trả lời: “Nơi mặt trời mọc sẽ sáng lên trước, tất nhiên đó sẽ là phía đông, còn bên kia…” Họa sĩ chợt sửng sốt, đúng vậy, nếu là khung cảnh quen thuộc, bọn họ vẫn có thể coi đó mà tham khảo
Nếu là một bức tranh, cũng có thể sử dụng màu cam hơi xỉn để tượng trưng cho cảnh hoàng hôn và màu đỏ tươi và tràn đầy năng lượng để tượng trưng cho mặt trời mọc, nhưng nếu đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ, nơi không thể nhìn thấy mặt trời thì sao
Từ khi vào phó bản, dường như bọn họ cũng không có nghiêm túc nghiên cứu phương hướng đông tây chút nào, chỉ nghĩ là sáng sớm trời hơi sáng, trưa trời sáng hơn, buổi chiều trời lại tối
“Lão… lão đại, ý anh là mặt trời trong phó bản của chúng ta ban đầu mọc ở hướng Tây và lặn ở hướng Đông đúng không?”
Rõ ràng là họa sĩ cũng đang bối rối
Đây là phó bản đầu tiên của anh ta và nhất thời vẫn chưa làm quen được với thế giới quan ở đây
“Nói chính xác hơn, thời gian của phó bản này đang chảy ngược.” Tiểu Thất cảm thấy có hơi khó giải thích vấn đề này với con người, sau khi suy nghĩ một lúc, Tiểu Thất tiếp tục nói: “Nếu như nói hôm qua, khi chúng ta đến phó bản này, là ngày 5 tháng 1 nên hôm nay là ngày 4 tháng 1, còn ngày mai là ngày 3 tháng 1 thì có dễ hiểu hơn không?”
Họa sĩ: “?”, anh ta không thấy dễ hiểu hơn chút nào
“Thời gian là tuyến tính, nhưng phương hướng của thời gian là do con người xác định.  Mà đã là những gì do con người xác định thì cũng chưa chắc là hoàn toàn chính xác
Anh chỉ cần biết rằng chúng ta đang quay lại về quá khứ là được.” Giọng nói của Đại Bạch vang lên, anh đang từng bước đi lên tầng, đi đến trước mặt hai người
Đại Bạch giải thích bằng giọng cực kỳ nghiêm túc, sau đó nhẹ nhàng hỏi Tiểu Thất có muốn về phòng chợp mắt hay không
Tiểu Thất vui vẻ đồng ý, trước khi rời đi còn không quên vỗ nhẹ đầu hoạ sĩ đang bối rối: “Đừng suy nghĩ nhiều, phó bản này siêu đơn giản, cứ tận hưởng những giây phút này đi, nhưng nếu anh cảm thấy nhàm chán, anh có thể cũng tiếp tục cùng những người khác khám phá sự thật, giống như chơi một trò chơi giải đố ngoài đời thực vậy.”
Người họa sĩ lại phải ăn cẩu lương trong khi vẫn còn choáng váng, chỉ khẽ gật gật đầu
Đến khi không còn nhìn thấy hai người họ nữa, anh ta mới có thể tập trung được vào bức tranh
Người hoạ sĩ đứng trước bức tranh rất lâu, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, thực ra dựa vào bức tranh cũng không thể chắc chắn 100% về chuyện lặn và mọc của mặt trời
Thời gian cũng giống như một dòng sông, và chúng ta là những con cá sống trong đó chỉ biết làm thế nào bơi ngược dòng
Nếu một ngày, cả dòng sông và đàn cá bị đảo ngược về một hướng khác
Cá ở sông cũng sẽ không hề để ý đến điều đó và vẫn bơi ngược dòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì vậy, trong phó bản đảo ngược thời gian này, ngày mai sẽ không bao giờ đến, bởi vì kể từ thời điểm phó bản bắt đầu, họ đã ngày càng rời xa ngày mai
Nhưng nếu đã như vậy thì tại sao lão đại lại không lo lắng
Không những thế còn nói rằng đây là một phó bản siêu đơn giản
Người họa sĩ không thể hiểu được, nhưng vì lão đại đã nói như vậy nên anh ta cũng cảm thấy không cần phải lo lắng nữa, nhưng có lẽ hắn anh ta sẽ tiếp tục điều tra, cũng tranh thủ cơ hội rèn luyện khả năng suy luận của mình trong những phó bản sau này
Sau khi họa sĩ đi từ tầng hai xuống, anh ta lại đi tìm những người chơi khác
Cũng may là không phải ai cũng có thói quen ngủ trưa
Nhưng ngay cả những người đang muốn chợp mắt nghỉ ngơi cũng rất thích thú với ý tưởng của họa sĩ
Mọi người lần đầu tiên tập hợp lại với nhau để thảo luận về vấn đề quay ngược thời gian và định hình lại quan điểm của họ về thời gian
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.