Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 150: ỐC LÀ NGƯỜI MỚI, MONG ĐƯỢC GIÚP ĐỠ NHIỀU HƠN - 21





Tất nhiên, có người vui cũng có người buồn
Đa số mọi người đều lấy lại được cái bóng của mình
Thế nhưng, trong số những người chơi đó có ba người đợi mãi vẫn không thấy con sóc của mình đâu
Bọn họ không ngừng trông ngóng, hi vọng có thể nhìn thấy bộ dáng thong dong đến trễ của mấy con sóc đó
 
Nhưng rồi đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy mấy con sóc đó xuất hiện, trong mắt họ dần lộ ra vẻ thất vọng và bất an
Sau đó, Vạn Nghiêu nghi ngờ dò hỏi: “Tại sao lại thiếu mất ba con sóc
Con sóc của chúng tôi đâu
Có phải chúng mày đã làm gì rồi không?”
 
Những người chơi khác nghe vậy cùng nhìn qua
Và sau đó, sự lúng túng hiện lên rõ trên gương mặt của bọn sóc, chúng lần lượt lùi lại một bước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Bọn sóc kêu chít chít thảo luận, hiển nhiên đã phân tích ra, ba người không có sóc này chính là ba người đã biến thành loài động vật khác
Lần này thì khó xử rồi, bởi vì bọn nó nhớ người chơi đã biến thành sư tử kia đã ăn mất người chơi biến thành hổ
Tuy những người khác không nghe hiểu bọn sóc nói gì, nhưng hình hài người của Tiểu Thất và Đại Bạch đã nghe được đầu đuôi câu chuyện từ bọn sóc
Khi nghe hết, Tiểu Thất nhiệt tình làm một người phiên dịch:
 
“Vì ba người các anh đã đạt được hình dạng khác nên đã biến thành loài động vật khác
Có hai người biến thành sư tử và một người biến thành hổ, vậy nên mới bị thiếu mất ba con sóc....” Sợ ba người họ không hiểu, Tiểu Thất đã kể thêm cho họ chuyện phải thông qua việc ăn các sinh vật khác mới có thể đạt được hình dạng của loài vật đó
Nghe vậy, trong lòng họ nhẹ nhõm hẳn, đồng thời trên gương mặt họ không kìm được mà toát lên vẻ kiêu ngạo
Dù là sư tử hay hổ, chỉ cần nghe thôi đã cảm thấy đẳng cấp của họ cao hơn bọn sóc không biết bao nhiêu
Vì không ngừng vươn tới đỉnh của chuỗi thức ăn mới chính là con đường sinh tồn
Thế là, trong lòng họ không ngừng hô hào thật không hổ là ta đây
 
“Vậy hổ và sư tử đâu?” Một người trong đó nóng lòng dò hỏi
 
Tiểu Thất tiếp tục đáp: “Con hổ đã bị sư tử cắn chết, Sư Tử bị bọn sóc trói lại, còn một con sư tử khác thì chạy mất rồi.”
 
Ba người vẫn còn đang vui mừng: “....” Tại sao họ lại nghe ra bọn sóc mới là người thắng cuộc vậy
 
Một lát sau, ba người họ cuối cùng cũng nhận ra tính nghiệm trọng của chuyện này
Vạn Nghiêu lập tức hỏi ra điểm mấu chốt: “Vậy con hổ là ai?”
 
Vấn đề này bọn sóc cũng không biết
Vì chung quy nhìn vào động vật, trông con nào con nấy đều như nhau
 
“Vậy con sư tử bị trói là ai?” Vạn Nghiêu lại lo lắng hỏi
 
Hình hài sóc của Tiểu Thất khua móng vuốt, bọn người giấy nghe thấy mệnh lệnh, lập tức khiêng con sư tử đang bị trói gô đến
Nhìn con sư tử bị trói thành cái bánh chưng, biểu cảm của mọi người cực kỳ phức tạp
Chẳng lẽ, loài đứng đầu trong chuỗi thức ăn của khu rừng này thật sự là sóc á
Nếu không thì… đám lông bờm bị nhổ đến mức rối tinh rối mù lên này, rồi dáng vẻ chịu đựng giày vò này là thế nào
 
Mà với khoảng cách gần nhân loại như vậy, mong muốn tấn công của con sư tử càng thêm mạnh mẽ
Nó giãy giụa càng mạnh hơn
Mắt đỏ như sắp chảy máu đến nơi
Dáng vẻ điên cuồng như vậy khiến nhóm người không chịu được mà lùi về sau hai bước, lo rằng con sư tử đáng sợ này sẽ giãy thoát được
 
Tiểu Thất hình người chu đáo nhắc nhở: “Đây chính là con sư tử, nhìn vào mắt nó đi.”
Ba người vẫn chưa có bóng đứng đó không dám lại
Vì dáng vẻ điên cuồng mất đi lí trí của con sư tử đó thật sự rất dọa người
Giống như một vị khách đến từ địa ngục, chỉ cần bọn họ dám lại gần thì sẽ lập tức bị cắn đứt cổ
 
Cuối cùng, một người trong đó cố lấy can đảm tiến về phía sư sử, run rẩy nhìn vào đôi mắt của nó
Đáng tiếc, con mắt ấy một màu đỏ tươi, không thể nhìn thấy bất cứ ảnh ngược nào
Nhưng người chơi đó không nản lòng, đến gần thêm chút nữa, cố gắng mở to mắt nhưng vẫn chỉ thấy được toàn một màu đỏ máu
 
Người chơi đó tâm trạng phức tạp mà lùi về, Vạn Nghiêu lập tức tiến lên
Gã có chút lo lắng nhìn vào mắt của sư tử
Lúc đầu, gã chẳng thấy bất kỳ ảnh ngược nào, nhưng rất nhanh sau đó, gã đã nhìn thấy dáng vẻ của mình được giấu trong đôi mắt màu máu ấy
 
Mọi người thở phào một hơi, Vạn Nghiêu cũng không kiềm được mà lộ ra ý cười
Gã nhìn chằm chằm vào sư tử một thời gian dài, ảnh ngược bên trong đôi mắt ngày càng rõ ràng
Cái bóng nhàn nhạt cũng bắt đầu xuất hiện dưới chân gã
Nhưng so với những cái bóng của người khác, cái bóng của gã lúc có lúc không, giống như có thể tan thành mây khói bất cứ lúc nào
 
Trong lúc Vạn Nghiêu nhìn chằm chằm vào con vua sư tử, nó vẫn thử tấn công điên cuồng
Thậm chí, vì giãy giụa quá đà mà nó bị dây thừng siết vào trong thịt
Nhưng hình như nó không biết đau, vẫn muốn tấn công
 
Vạn Nghiêu đã nhìn chằm chằm được một tiếng đồng hồ
Cuối cùng cái bóng nhàn nhạt đã rõ hơn được chút
Nhưng vẫn không thể so được với những cái bóng của người khác
 
Mọi người rất nhanh đã nhận ra, chỉ có so với hình dạng sóc ban đầu thì cái bóng mới có thể nhanh chóng hồi phục
Còn nếu biến thành loài động vật khác, càng là loài động vật điên cuồng, năng lực tự nhận thức bị đánh mất càng nghiêm trọng thì cái bóng sẽ càng khó hồi phục hơn. 
 
Rõ ràng con sư tử kia chính là như vậy
Năng lực tự nhận thức của nó đã chẳng còn mấy, cần đối mặt với hình hài người của mình trong một thời gian dài mới có thể lấy lại nhận thức đã bị vùi sâu trong đầu nó
Nhìn con sư tử điên cuồng này, mọi người không khó để tưởng tượng ra, nếu con sư tử này không bị trói, vậy thì người tên Xuân Hiểu kia đừng nói là nhìn nó một tiếng, chỉ cần một phút thôi cũng sẽ bị nó cắn chết
  
Nếu con sư tử bị bắt được này là Xuân Hiểu, vậy thì hai người chơi còn lại đã rơi vào tình trạng vô cùng lo âu
Họ lo sợ bản thân mình chính là con hổ bị cắn chết kia
Thậm chí, họ rất muốn không màng tất cả mà xông vào trong rừng tìm kiếm con sư tử ấy
Cứ như thể, ai tìm được con sư tử kia thì nó sẽ là của người đó vậy
 
Thế nhưng lúc này mặt trời đã xuống núi
Chốn rừng âm u tĩnh mịch tựa như đang ẩn chứa vô số quái vật
Vả lại, đằng trước có thêm một con sư tử điên cuồng như vậy
Dù cho bọn họ có gấp cỡ nào cũng không dám bước vào nguy hiểm
 
Nhưng nỗi lo của bọn họ chẳng duy trì được bao lâu, bởi vì con sư tử kia đã thèm nhỏ dãi con người lắm rồi
Nó sớm đã ẩn nấp ở xung quanh căn cứ của nhân loại, giống như một kẻ săn mồi tài ba đang lặng lẽ chờ đợi
Chỉ đáng tiếc không có người nào ra khỏi căn cứ một mình, khiến nó không có cơ hội để ra tay
Nó chỉ có thể đợi một mạch đến khuya, khi mà đa phần nhân loại đều đã ngủ
 
Thực hiện: Clitus x T Y T
 
Hai người không có cái bóng đang bồn chồn khó ngủ
Mà mấy con sóc kia nói, ngày mai là ngày chơi cuối cùng của người chơi mang hình hài động vật
Vì thế, những người khác đã đồng ý sáng mai họ sẽ cùng nhau vào rừng giúp tìm kiếm con sư tử đó
Tuy nhiên, đối với hai người họ thì đêm nay rất là dày vò
 
Dưới sự chờ đợi dài đằng đẵng, trong lòng hai người họ trào dâng những suy nghĩ tiêu cực
Thậm chí, họ còn muốn bắt lấy người đàn ông tên Xuân Hiểu kia chất vấn, tại sao lại cắn chết con hổ kia
Những cảm xúc phiền loạn ấy cứ khiến cho hai người họ không tài nào ngủ được
Họ căm thù nhìn nhau, ai cũng hy vọng người kia sẽ là con hổ đã chết đó
 
Khi khuya đến, cuối cùng con sư tử kia cũng bước vào doanh địa
Nó đã quan sát kỹ lưỡng rồi
Mấy Người Giấy kỳ lạ kia không có ở xung quanh, phần lớn nhân loại và sóc đều đã ngủ
Do đó lúc này chính là cơ hội tốt nhất để tấn công
Chỉ cần động tác của nó đủ nhanh, lát nữa cắn vào cổ đối phương, đối phương sẽ không có cách nào để lên tiếng cầu cứu
Thế rồi, nó chỉ việc lôi người ra là có thể tận hưởng bữa tiệc lớn này
Hơn nữa, nó có thể đạt được hình dạng của nhân loại, sang ngày hôm sau sẽ trở thành nhân loại
    
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Thế nhưng nghĩ thì hay đó, chứ lúc này trong căn cứ đang có tới hai Đại Bạch, hai Tiểu Thất
Cả bốn đại lão cùng trấn giữ như thế, nó phải làm sao mới có thể tập kích thành công đây
Lúc nó vừa đến phía người muốn tập kích, hai Người Giấy từ trên trời rơi xuống đã giữ chặt nó lại, và hai con Người Giấy khác thuần thục lấy dây thừng trói gô nó
 
Cuộc vật lộn này khiến không ít người tỉnh giấc
Họ vừa ra khỏi lều đã phát hiện đã bắt thêm được một con sư tử
 
Hai người không có bóng kia vừa mừng rơn vừa sợ hãi
Đợi sau khi con sư tử bị áp chế, họ mới chạy đến tiếp đón vận mệnh của mình
 
Rồi qua một thời gian dài nhìn chăm chăm, người đó vẫn chẳng thấy cái bóng nào ở dưới chân
Tức thì thân thể run lên, gã gục ngã khóc lớn tại chỗ: “ Tại sao
Tại sao vậy?”
 
Đúng vậy
Đối với các người chơi với hình hài con người, cửa ải mới chỉ bắt đầu
Nhưng họ chưa kịp làm gì thì ngày hôm sau đã bị phán quyết phải chết
Vậy năm ngày còn lại đối với họ khác nào đang đếm ngược thời gian cái chết tới
Thế nhưng, đối với người chơi sóc thì họ đã sống trong khu rừng này sáu ngày rồi
Đã đấu tranh sinh tồn trong chuỗi thức ăn suốt sáu ngày
Vậy nên, chuyện ăn thịt của các động vật khác đều là lựa chọn của bọn họ
 
Vào lần lựa chọn đầu tiên, đầu óc của họ vẫn còn tỉnh táo
Đến lần thứ hai, bọn họ ăn động vật nhưng vẫn có thể dừng lại được
Tuy nhiên, khi đến lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm....
 
Dần dần, việc ăn thịt các loài động vật khác đã trở thành thói quen, thành chuyện đương nhiên
Thậm chí đến lần cuối cùng, việc ăn luôn cả nhân loại đã được xem là điều hiển nhiên
Mà theo lời nhân loại nói, đây chính là quy luật tự nhiên
Thế nhưng đến lúc bản thân sắp bị giết, họ lại cảm thấy ông trời bất công
Vốn dĩ, thế giới này không phải là thế giới nhân loại nắm giữ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà đây là thế giới sau khi nhân loại đã được ấm no, nhưng họ vẫn không kiêng nể gì đi tàn sát các loài sinh linh khác
Vậy sao họ không tự hỏi chính mình xem, cứ ăn miết như thế này, thì phải ăn đến khi nào mới có thể thỏa mãn được đây
 
Tiếng khóc tuyệt vọng của người kia vang khắp căn cứ một lúc lâu
Rồi cuối cùng, gã chạy vào trong rừng một mình, giờ đây gã đã chẳng còn gì để sợ hãi nữa rồi
 
Căn cứ lại trở nên yên tĩnh, người còn lại đi đến phía con sư tử đang giãy giụa
Khi ánh mắt của hắn và con sư tử chạm nhau, hắn đã dần nhìn thấy hình ảnh của mình trong ánh mắt màu đỏ kia
So với vua sư tử, con sư tử này chưa tới mức vô phương cứu chữa
Thế là, qua một thời gian ngắn nhìn chằm chằm vào nó, cái bóng ở dưới chân người đó đã hiện ra kha khá
 
Vạn Nghiêu và người chơi kia một đêm không ngủ
Họ cứ nhìn chằm chằm con sư tử mãi, hi vọng đối phương sớm nhận ra thân phận của mình
Nắng mai bao phủ căn cứ bên hồ
Mà hình hài sóc của Tiểu Thất đã thức dậy, vươn vai duỗi eo
Cùng lúc đó, phiên bản người của Tiểu Thất cũng ngồi dậy và vươn vai
Thế là một người một sóc nhìn nhau chừng hai giây, sau đó cùng vươn tay ra
 
Chú sóc Tiểu Thất ôm lấy ngón cái, đong đưa lên xuống: “Chít chít, chít chít chít chít, chít chít chít.”
 
Cậu trai Tiểu thất cười dịu dàng bảo: “Xin chào tôi của hình hài sóc
Chào buổi sáng nhé!”
 
Hôm nay là ngày cuối cùng của cửa ải
Cho dù là phiên bản người Tiểu Thất hay hình hài sóc Tiểu Thất, họ vẫn rất trân trọng lần gặp gỡ kỳ lạ này
Đến cả hành động thức dậy của hai người cũng giống nhau
Một người mang dụng cụ ra bờ sông rửa mặt, một sóc đi đến bên hồ dùng móng vuốt rửa mặt
Mà bên hồ đã có hai Đại Bạch đang rửa mặt ở đó
Các người chơi khác lần lượt tỉnh lại, đánh răng rửa mặt xong thì cùng ăn sáng
Bấy giờ mọi người mới phát hiện, lý trí của con sư tử không phải vua sư tử kia đã hồi phục hơn một nửa
Cho nên họ không cần trói lại, nó vẫn sẽ ngoan ngoãn
Thế là, một bên người một bên sư tử vừa ăn cơm vừa nhìn nhau thâm tình, chỉ sợ thời gian không đủ mà thôi
 
Nhưng phía Vạn Nghiêu vẫn chưa ổn lắm
Qua một đêm giãy giụa, con vua sư tử càng thêm nhếch nhác
Tuy độ táo bạo của nó đã yếu đi nhiều, nhưng nó vẫn chưa nhận ra hình hài con người của mình
Vì vậy, hễ có cơ hội là nó sẽ tấn công mọi người. 
 
Dáng vẻ này của sư tử và Vạn Nghiêu đều khiến mọi người có chút ghét bỏ
Họ ngẫm nghĩ, không biết con sư tử này đã ăn bao nhiêu thú mới trở nên nghiêm trọng như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Mà quả thật, Vạn Nghiêu đã ăn rất nhiều
Vả lại, con sư tử kia là do gã dùng kỹ năng mê hoặc của người cá để khống chế
Vì vậy, gã có thể giao tiếp với đồng loại
Và nhờ đó, gã mới có thể dùng tiếng gầm để khống chế con sư tử kia
Mà khi làm vua của sư tử, nếu như gã phát hiện con sư tử đó bắt được con mồi nào thì gã sẽ hạ lệnh và mê hoặc đối phương, khiến nó phải mang đồ ăn của mình tới
Điều này dẫn tới chuyện một mình gã ăn phần ăn của hai người
Nhưng từ lúc bị bắt, miệng của gã đã bị dây thừng trói chặt nên con sư tử kia không còn bị mệnh lệnh mê hoặc khống chế, đã có thể hành động tự do
Và kết quả là con sư tử đó cũng bị bắt
Mặt khác, bởi do nó ăn ít nên nó đã hồi phục lý trí sớm
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.