Ăn xong bữa sáng, Tiểu Thất được người mẹ xinh đẹp đưa đến nhà trẻ Tại cổng trường mầm non, trong tiếng khóc thét đến khàn cả giọng của bạn nhỏ xung quanh, Tiểu Thất ngoan ngoãn đeo cặp sách nhỏ, vẫy tay chào mẹ, “Bai bai, mẹ xinh đẹp, con sẽ đi học thật chăm nên mẹ cũng phải đi làm thật chăm nho.”
Người mẹ xinh đẹp lập tức cong mắt cười, rồi cũng vẫy tay chào con mình, “Bai bai Đồng Đồng đẹp trai của mẹ nhó, mẹ cũng sẽ đi làm thật chăm đây.”
Tiểu Thất gật đầu hài lòng, rồi mới theo giáo viên rảo bước vào nhà trẻ, nghiêm túc nghênh đón một ngày của trẻ con loài người Trên đường vào nhà trẻ, Tiểu Thất cũng nhận được cốt truyện Đây là một thế giới nhiệm vụ không có nhân vật chính, bởi vì cả thế giới đều là thế thân Mỗi thế giới trong lúc không ngừng phát triển sẽ xuất hiện vô số khả năng, rẽ ra vô số nhánh nhỏ khác nhau Có thế giới chỉ vì một dự án khoa học kỹ thuật bùng nổ mà bước vào thời kì phát triển nhanh chóng, có thế giới lại vì một công trình gen mà rơi vào tận thế thây ma, mà cái giá của việc thử và sai trong từng thế giới là rất lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ không còn cách nào để vãn hồi được nữa Vốn dĩ từng thế giới khác nhau đều sẽ phát triển riêng lẻ ở từng thời gian và không gian song song, có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, nhưng nếu có bất kỳ thế giới nào trong số đó đột nhiên nắm giữ được một loại năng lực giúp điều khiển những vùng không gian và thời gian song song khác thì phí tổn của những sai lầm sẽ được giảm mạnh Bởi vì tất cả các nhân tố không xác định đều có thể để các thế giới khác gánh vác, sau khi xác định được biện pháp giải quyết không gây ra tổn thất lớn thì mới đưa về thi hành ở thế giới gốc Trường hợp mà toàn bộ một thế giới trở thành vật thay thế, vật thí nghiệm như thế này, đã được hệ thống gọi là “thiên tai số 5” Cuộc sống của nguyên chủ Ngô Đồng trước năm lên ba luôn rất hạnh phúc, nhưng mà sau khi cậu nhóc lên ba, thời tiết dường như thay đổi trở nên thất thường hơn, đủ loại thiên tai diễn ra triền miên, đến một yêu cầu đơn giản là bình an sống tiếp cũng trở thành giấc mộng xa vời của vô số người Nguyên chủ cũng ở trong tình cảnh đó mà vật lộn tìm cách sống sót, nhưng đến cuối cùng vẫn bỏ mạng trong một trận bệnh dịch Những người sống trong thế giới này không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cứ thế cùng thế giới này trải qua đủ loại thăng trầm rồi cuối cùng cũng cùng nó tiêu vong Nhưng trước khi chết, họ có quá nhiều điều không cam lòng, sự bất cam ấy đã được hệ thống tiếp nhận, đôi bên đã đi đến được một thỏa thuận, kích hoạt cổng dịch chuyển Vì tính đặc thù của thế giới này, nên ở đây không chỉ có một người làm nhiệm vụ, mà nhiệm vụ của mỗi người làm nhiệm vụ cũng chỉ có một, đó là thành công trợ giúp mười người sống đến 99 tuổi [Thế giới này có rất nhiều hệ thống luôn á nhờ, không biết có thể gặp được Seri nhỏ hay không ta, tuy nói chuyện hơi lắp, nhưng cũng may là cũng chả nói đúng bao giờ] Nhớ lại về hệ thống 5000 mà y đã từng có duyên gặp ở một thế giới khiến Tiểu Thất cảm thấy có chút hoài niệm 6362 lập tức có cảm giác nguy hiểm, [Cũng có hệ thống nào khác có thể khiến người ta nhớ mãi không quên như vậy sao Với cả, trọng điểm không phải là nhiệm vụ sống đến 99 tuổi hả?] [Nhiệm vụ này ốc làm quen rồi, không cần lo lắng.] Tiểu Thất ra chiều tự tin lắm [Căn cứ vào dữ liệu của cốt truyện ban đầu, thế giới này sau thiên tai, tuổi thọ trung bình của loài người chỉ còn có 50 tuổi] Nhiệm vụ của hệ thống chỉ cho dùng mười người thay thế vào mười tình tiết của cốt truyện, từ đó có thể thấy việc sống đến 99 tuổi ở thế giới này khó đến cỡ nào Tiểu Thất lại cảm thấy chuyện đó chẳng thành vấn đề, trong thế giới trước, mỗi phó bản cũng đều phải nuôi mười người, ngoại trừ cái tên nhân vật chính vừa nhu nhược vừa vô dụng kia thì hầu hết mọi người đều được nuôi dưỡng khá tốt, cộng thêm kinh nghiệm nuôi heo của bản thân y, 99 tuổi thôi mà, chắc chắn là có thể làm được Nhận thấy đây là một thế giới vô cùng đơn giản nên Tiểu Thất bắt đầu nghiêm túc đi học, ở nhà trẻ thật ra cũng không có nhiều tiết học lắm, phần lớn thời gian đều là vui chơi Dấu chân con thỏ mà Tiểu Thất vẽ đã được giáo viên khen ngợi hết lời, dáng vẻ học tập chăm chỉ, nghiêm túc giơ tay trả lời câu hỏi cũng khiến ốc nhận được rất nhiều ánh mắt thán phục Vì mới khai giảng không lâu, nên mối quan hệ giữa các bạn nhỏ với nhau vẫn chưa tính là thân quen gì cho cam, vậy nên, Tiểu Thất ngay lập tức trở thành nhân vật nổi tiếng trong lớp mẫu giáo bé của nhà trẻ Thậm chí chỉ vừa mới tan học, đã có một nhóc đem tranh vẽ của mình tới để làm quen vì muốn trở thành bạn của Tiểu Thất Tiểu Thất vừa định từ chối thì nhóc kia đã bị đẩy đi rồi, một nhóc khác cao hơn Tiểu Thất một chút đi đến đứng trước mặt y Tiểu Thất ngửi thấy ngay mùi hương cải thìa quen thuộc, bèn chạy lại ôm nhóc kia một cái, “Đại Bạch.”
Đại Bạch đưa bức tranh của mình cho Tiểu Thất, sau đó tuyên bố với cả lớp, “Sau này cậu ấy là người của tớ rồi, ai không phục thì bước ra nói chuyện!”
Cứ như vậy, Đại Bạch và Tiểu Thất đã trở thành đôi bạn đầu tiên của lớp mẫu giáo bé ở nhà trẻ Thậm chí, Đại Bạch còn kéo Tiểu Thất đi tìm giáo viên, yêu cầu được đổi chỗ ngồi Sau khi hiểu rõ nguyên do, giáo viên cũng cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng do chiều cao của hai nhóc hơi chênh lệch nên không đổi chỗ ngồi được Cũng may là hai người bạn nhỏ này rất ngoan, nhóc con thấp hơn chút xíu kia còn thở dài như một ông cụ non mà nói, “Lúc sáng em đã cảm thấy bản thân có hơi lùn rồi.”
“Không sao đâu, anh cao là được, anh cõng em.”, nhóc cao hơn an ủi nói Hai bạn nhỏ lại nắm tay nhau quay về lớp học Giáo viên thấy thế thì liên tục cảm thán, trẻ con bây giờ sao lại khéo ăn nói thế, chẳng lẽ EQ thật sự là do trời sinh Tuy lúc ngồi học không thể ngồi cùng với nhau, nhưng thời gian ngủ trưa hai nhóc cuối cùng cũng được như ý nguyện mà nằm ngủ ở hai giường liền nhau Đại Bạch thậm chí còn kiên quyết phải vỗ về, ru Tiểu Thất ngủ rồi mới chịu đi ngủ, khiến các cô trông trẻ cũng hết cách Buổi tối tan học, Tiểu Thất đợi người mẹ xinh đẹp ở cổng trường, Phương Như Tân biết chuyện bé con nhà mình đã kết được bạn mới, không những thế mà đó còn là một đứa bé vô cùng ngoan ngoãn và lễ phép thì rất vui [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng khi người nhà của đối phương đến đón, nhìn theo chiếc siêu xe đã đi xa kia mà trong lòng Phương Như Tân cảm thấy hơi lo, nhóc nhà mình làm quen được cậu bạn mới thế kia thì có vẻ như cũng không đơn giản đâu “Mẹ xinh đẹp ơi, chúng ta cũng đi về thôi, hay là mẹ không nhớ đường ạ Không sao đâu, ốc nhớ rõ lắm á.”, Tiểu Thất lay mẹ Phương Như Tân cúi đầu nhìn nhóc con nhà mình, bỗng chốc cảm thấy bản thân lại nghĩ nhiều rồi, cũng đều là trẻ con thôi mà, sao mà mình cứ phải nghĩ phức tạp lên như thế làm gì, “Đi thôi, chúng ta lên xe về nhà nào, lát nữa Đồng Đồng nhớ chỉ đường cho mẹ đó nha.”
Phương Như Tân vốn dĩ chỉ nghĩ đơn giản là tương tác với con thôi, nhưng cô không ngờ rằng, nhóc con chỉ vừa mới đi học mầm non được hai ngày nhà mình thế mà lại thật sự nói ra được hướng đi ở mỗi ngã rẽ đường Điều này làm cho Phương Như Tân rất ngạc nhiên, thầm nghĩ, không lẽ con trai nhà mình là một thiên tài
Thực hiện: Clitus x T Y T
Hai người về đến nhà, Phương Như Tân ngay lập tức nói phát hiện của bản thân cho Ngô Tinh Thành Ngô Tinh Thành nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú Anh khác với Phương Như Tân, kỳ thực, anh vẫn luôn cảm thấy con trai nhà mình rất thông minh Nhưng dẫu sao đó cũng đều là suy nghĩ chung của hầu hết các bậc phụ huynh mà thôi Tuy vậy, sau bữa cơm anh vẫn cầm một số bài toán đến phòng của Tiểu Thất để thử nghiệm, vì thế mới xảy ra một đoạn đối thoại như sau “Đồng Đồng, bố con mình chơi trò chơi một lúc được không nè?”
“Được ạ ~” Ốc sên ngoan ngoãn ngồi xuống
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Ngô Tinh Thành giơ bảng vẽ trong tay ra, vừa chỉ vừa nói: “Chỗ này vốn có một con vịt con, sau đó có thêm một con vịt con đi tới, thế bây giờ có tổng cộng mấy con vịt con?”
Trong mắt Tiểu Thất chợt lộ vẻ bối rối, [Hòm thư nhỏ, đây có phải là câu hỏi bẫy không?]
6362, [… Anh nghĩ nhiều rồi.]
[Không Chắc chắn là bẫy, nếu không thì sao lại hỏi cái loại câu hỏi vô nghĩa như này chứ?], Tiểu Thất lập tức nhích lại gần, nghiêm túc quan sát bảng vẽ, sau đó trả lời dưới ánh nhìn chờ đợi của Ngô Tinh Thành: “Ốc biết rùi, con vịt con này đưa cho mẹ nè, con vịt con này đưa cho bố nè.”, Ốc còn lâu mới bị thua trước cái câu hỏi nạp mạng trong truyền thuyết của nhân loại nha Quả nhiên Tiểu Thất vừa dứt lời, dù cho câu trả lời chẳng liên quan gì đến câu hỏi nhưng Ngô Tinh Thành vẫn cười rất vui, cũng không có vẻ gì là bối rối cả, anh tiếp tục hỏi câu tiếp theo: “Đồng Đồng có hai viên kẹo, con tự ăn mất một viên thì con còn lại mấy viên?”
Hai bàn tay mập mạp của Tiểu Thất mở ra: “Đồng Đồng hết kẹo rùi.”, vì y chắc chắn sẽ cho Đại Bạch một viên, ốc rất là hào phóng đấy “Buổi sáng Đồng Đồng ăn một phần rau, buổi tối ăn tiếp một phần rau thì hôm nay tổng cộng đã ăn mấy phần rau rồi?”
“Ba phần.”, vì buổi tối y đã nhân lúc bố mẹ xinh đẹp đang nói chuyện với nhau lén ăn thêm một phần rau đã được rửa sạch, khi mẹ xinh đẹp xào rau cũng không hề phát hiện ra điều đó, “Đợi đến khi con kiếm được tiền rồi thì con sẽ mua rau củ cho bố nè, mua rau củ cho mẹ nữa!”
……
Nửa tiếng sau, Ngô Tinh Thành rời đi 6362 gửi sticker rải hoa chúc mừng, [Chúc mừng ký chủ, trong nửa tiếng khiếp vía như ban nãy mà không hề bị OOC chút nào, cũng không để lộ chút sơ hở nào luôn.]
Tiểu Thất không hề tỏ ra kiêu ngạo, [Cũng thường thôi ấy mà.]
Ngô Tinh Thành vừa ra khỏi phòng thì cũng cúi xuống nhìn bảng vẽ trên tay mình rồi nghĩ đến mấy câu trả lời kỳ quái của con trai mà không khỏi nhoẻn miệng cười [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh cũng chẳng quan tâm lắm việc con trai mình có phải thiên tài thật hay không, nhưng nếu con trai thực sự là thiên tài thì anh sẽ không chôn vùi con mà sẽ cho con tất cả những thứ mà con đáng có Mà dù con trai không phải là thiên tài đi chăng nữa thì trong mắt anh, cậu nhóc vẫn là nhãi con thông minh nhất “Anh đi hỏi Đồng Đồng thật đấy à [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thằng bé mới đi mẫu giáo có hai ngày, hơn nữa từ trước đến nay chúng ta cũng đâu có dạy gì trước cho thằng bé đâu chứ.”, Phương Như Tân còn chưa biết kết quả ra sao, đã tìm xong đủ loại lý do để bao che cho Tiểu Thất rồi “Yên tâm, anh chỉ vào nói chuyện với con chút thôi mà, con trai của chúng ta không phải là thiên tài, nhưng cũng rất là thông minh đấy…”, Ngô Tinh Thành lấy bảng vẽ ra rồi bắt đầu kể lại những chuyện vừa nãy cho Phương Như Tân, hai người ngồi ở một bên giường vừa buôn chuyện vừa vui cười thoải mái Vợ chồng họ đều không có tư tưởng giáo dục đặt nặng áp lực, nguyện vọng lớn nhất của họ là mong cho con cái của mình được bình an vui vẻ Từ hôm đó trở đi, Tiểu Thất lại được trải qua thêm một tháng bình yên, mà trong một tháng này, những người làm nhiệm vụ khác đã bắt đầu âm thầm sắp xếp đồ dùng dự trữ, thậm chí có người đưa ra đủ loại dự báo, xây dựng nơi lánh nạn v.v Vì thế giới này không có tuyến cốt truyện cá nhân, còn tuyến cốt truyện chính của thế giới thì sẽ không thể dễ dàng bị cá nhân thay đổi, vậy nên người làm nhiệm vụ ở thế giới này cũng không cần lo đến việc gây ảnh hưởng tới cốt truyện Chỉ cần họ tự nguyện gánh vác hậu quả mà OOC mang lại, hệ thống sẽ không hạn chế hành động của họ Trong thời gian một tháng có rất nhiều hành động của những người làm nhiệm vụ đã có những tác động nhất định trong một phạm vi nhỏ, nhưng hầu hết mọi người đều không tin chuyện sắp có thảm họa tận thế xảy ra Ngày đầu tiên thảm họa xảy ra là một ngày thứ bảy, cả nhà Tiểu Thất quyết định đưa Bạch Du cùng đi chơi ở công viên giải trí Bạch Du là Đại Bạch của thế giới này, Đại Bạch của thế giới này cuối cùng đã không còn là bé đáng thương nữa, mà đã trở thành cậu hai nhà họ Bạch tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Uy Tình cảm của vợ chồng nhà họ Bạch rất tốt, sau khi con trai lớn tốt nghiệp thì ngay lập tức giao cả gia nghiệp cho con trai lớn rồi hai người cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, đi một lần hết bốn năm, rồi khi trở về lại dẫn theo một đứa bé, đứa bé ấy là Bạch Du Cũng chẳng phải do bố mẹ không yêu thương con cái, chỉ là vợ chồng nhà họ Bạch trước sau như một luôn rất cởi mở, tình yêu dành cho hai đứa con trai cũng không hề ít, nhưng tình yêu lớn nhất của họ vẫn là tình yêu dành cho nhau Những lúc bình thường họ vẫn hay gọi điện nói chuyện điện thoại với con, mấy ngày nghỉ lễ cũng sẽ đưa chúng nó đi chơi Anh lớn nhà họ Bạch còn chưa kết hôn đã phải nuôi trẻ con trước rồi, nhìn vẻ mặt ra dáng một ông cụ non nghiêm túc của thằng em ba tuổi, rồi anh lớn nhà họ Bạch tự giới thiệu: “Chào em, anh là Bạch Thư, được sinh lúc mẹ chúng ta đang học bằng tiến sĩ.”
Bạch Du, cũng chính là Đại Bạch lễ phép vươn tay ra bắt tay với đối phương, “Chào anh, em là Bạch Du, được sinh lúc họ đang đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Anh em hai người bắt tay nhau, nhanh chóng nhớ kỹ tên của đối phương, đồng thời cũng bắt đầu một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc khi anh trai lớn nuôi dưỡng và yêu thương em trai nhỏ.