Lúc Tiểu Thất tỉnh lại thì hai vợ chồng bọn họ vẫn chưa trở về, một con ốc như y cũng không có việc gì làm nên chẳng thèm rời giường, cứ vậy nằm ngây người ở trên giường “Đang nghĩ gì thế Thấy đói bụng à?” Đại Bạch ở bên cạnh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, nhẹ giọng dò hỏi Tiểu Thất lắc đầu đáp, “Ốc đây đang nghĩ tới một trăm cách tẩm ướp gia vị bí truyền cho thịt nướng!”
Đại Bạch tự hỏi rốt cuộc là một trăm loại gia vị gì, dù sao với tình cảnh bây giờ, có lẽ rất khó để tìm được gia vị Nghe vậy, Tiểu Thất lập tức liệt kê ra một loạt các loại gia vị, cũng giải thích thật kỹ phải phối hợp các loại gia vị này thế nào cho đúng Sau đó còn đề cập đến rất nhiều chủ đề khác, từ ảnh hưởng của các kỹ thuật chăn nuôi lợn sẽ dẫn đến chất lượng thịt lợn khác nhau thế nào cho đến sự khác biệt về kết cấu và mùi vị của thịt xiên khi được nướng dưới nhiệt độ khác nhau Tiểu Thất đang nói hăng say thì đột nhiên đồng hồ thông minh của Đại Bạch liên tiếp phát ra tiếng nhắc nhở làm hai người nhanh chóng chú ý đến Đại Bạch mở ra, phát hiện hóa ra là tin nhắn của anh Bạch và bố mẹ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bởi vì một vài nguyên nhân nên anh Bạch không thể đến hầm trú ẩn số 5 được mà phải đến hầm trú ẩn số 2 Còn đôi vợ chồng kia đang đi du lịch ở Nam Cực, nơi cái lạnh còn chưa lan đến nên không có ảnh hưởng gì lớn Hai vợ chồng nhà họ Bạch cũng đã liên hệ với anh Bạch từ sớm để hỏi thăm tình hình, liên tục dặn dò anh Bạch một mình ở bên ngoài phải kiên cường chút Nghe chú Ngô và cô Phương nói, đợi đến khi giao thông của thành phố khôi phục lại thì hai vợ chồng nhất định sẽ nhanh chóng quay trở về “Sao lại khôi phục được tín hiệu rồi nhỉ?” Đại Bạch xem mấy câu dặn dò xong, vừa tiếp nhận tin tức vừa khó hiểu mà hỏi Căn cứ vào thời gian bây giờ, nếu dự báo thời tiết là đúng thì đợt khí lạnh này hẳn là sẽ lập tức ập tới Thời điểm mấu chốt như vậy, tín hiệu vốn bị hầm trú ẩn ngầm vô hiệu hóa thế mà lại khôi phục, cho dù thế nào cũng cảm thấy không hề bình thường Tiểu Thất lăn một vòng đến bên cạnh Đại Bạch, ghé sát đầu vào người anh, cùng nhìn vào màn hình đồng hồ thông minh Tiếc là đồng hồ của Đại Bạch không thể lên mạng, không thì đã có thể xem tình cảnh bên ngoài một chút “Ôi, đúng là ở hình dạng ốc vẫn thoải mái hơn, thân ở bên kia mà vẫn có thể vươn đầu qua đây.” Tiểu Thất ngẩng đầu quan sát Đại Bạch đang thao tác trên đồng hồ, cảm khái nói Đại Bạch giơ tay ra hiệu dừng lại, trong đầu cũng hiện lên một cảnh tượng gì đó rồi bỗng nhiên nhếch miệng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tuy rằng bất kể ốc biển này có biến thành cái gì thì anh cũng thích, nhưng cái trạng thái này vẫn cứ thấy kỳ quái sao sao á Hai người đang xem đồng hồ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn, hình như ở bên ngoài đang có rất nhiều người đang đánh nhau cãi vã Cho dù căn phòng này cách âm rất tốt nhưng vẫn có thể nghe được động tĩnh ở bên ngoài, chứng tỏ tình cảnh bên ngoài đang vô cùng căng thẳng Chỉ trong chốc lát, tiếng đánh nhau dần biến mất, cửa phòng vang lên tiếng lộc cộc, sau đó cánh cửa mở ra, hai vợ chồng nhà họ Ngô nhanh chóng đi vào nhà rồi khóa thật chặt cửa phòng Hai người thở không ra hơi, sau khi vào nhà còn ghé tai vào cửa nghe ngóng thêm một chút, sau khi xác định đã an toàn mới thở phào nhẹ nhõm “Quá hỗn loạn rồi, cho dù là bên trong hay bên ngoài thì cũng hỗn loạn như thế.”
“May là chúng ta tới sớm đó.”
“Nhưng chúng ta còn phải ở chỗ này đến bao giờ Tinh Thành, em thấy hơi sợ.”
“Không sao đâu, có anh ở đây, còn có cả Đồng Đồng nữa.” Ngô Tinh Thành dùng giọng điệu trầm ổn nhẹ nhàng an ủi Phương Như Tân đang khóc nức nở “Ừm, còn có Bạch Bạch nữa Người nhà của Bạch Bạch nói sẽ tới đây sớm thôi, nhưng với cái tình trạng hiện giờ, ôi……” Trong lời nói của Phương Như Tân ngập tràn sự bối rối, sự thay đổi đột ngột trong cuộc sống đã làm Phương Như Tân luống cuống không biết phải làm sao, “Hy vọng đứa bé này đừng nhớ nhà quá.”
“Mọi chuyện sẽ dần tốt lên thôi, sẽ dần tốt cả thôi.” Ngô Tinh Thành nhẹ giọng trấn an Sau khi ổn định được cảm xúc, hai người lại nhỏ giọng nói về chuyện vừa xảy ra, cùng nhau bàn sơ qua về kế hoạch sắp tới Tuy rằng không biết khi nào đợt khí lạnh này mới kết thúc, nhưng hai người cũng đã có sự chuẩn bị tốt cho thời gian dài sắp tới.
Thông qua cuộc trò chuyện của hai người, Tiểu Thất và Đại Bạch cũng nắm được tình hình đại khái, trong đó đương nhiên không thể thiếu sự giải thích thêm của 6362 Việc mất đi tín hiệu sau khi vào hầm trú ẩn nghiễm nhiên đã làm cho nhiều người trở nên cảnh giác hơn, bởi vì trong số họ vẫn còn người thân, bạn bè đang ở bên ngoài nơi trú ẩn nên lo lắng cũng là lẽ thường tình Sau khi họp bàn ngắn gọn, họ phát hiện trong nhóm người này vừa hay lại có người làm nghề kỹ thuật nên đã phối hợp cùng nhau tìm vật chặn sóng Sau khi tìm được thứ chặn sóng tín hiệu, bọn họ đã không do dự gì mà gỡ bỏ vật chặn sóng này đi Khoảnh khắc tín hiệu được kết nối lại, đa số mọi người đã có thể nhận được tin nhắn Sau khi vui sướng qua đi thì họ lại bắt đầu sợ hãi, bởi vì theo dự báo thì đợt khí lạnh đã sắp kéo đến rồi, mà phần lớn tin tức nhận được đều nói rằng người thân của bọn họ đều bị chặn lại ở bên ngoài hầm trú ẩn Lý do là vì số lượng người trong hầm trú ẩn đã đạt đến giới hạn, bảo vệ gác cổng khuyên họ nên trở về Uy Thành sớm, tự kiếm một nơi an toàn để lánh nạn Có thể nói, Uy Thành bây giờ đã vô cùng rối loạn Đợt khí lạnh còn chưa tới mà bốn phía đã có người đánh nhau cướp đoạt vật tư, sau đó ôm về nhà hoặc đến nơi mà họ cho là an toàn Có rất nhiều người quay chụp rồi chia sẻ tình trạng hỗn loạn ở Uy Thành lên mạng, khi những người ở hầm trú ẩn nhìn thấy những hình ảnh này thì lập tức vô cùng hoảng sợ và phẫn nộ
Thực hiện: Clitus x T Y T
Có người đi chất vấn quản lý rằng chỗ tránh nạn vẫn còn chỗ, vì sao lại không cho người bên ngoài đi vào Có người muốn nhào ra ngoài đón người, cũng có người yêu cầu quản lý cấp quyền để được vào Nhưng thái độ của quản lý rất kiên quyết, đợt khí lạnh đã đến, thông đạo của hầm trú ẩn đang bắt đầu đóng lại, bây giờ cho dù là đi vào hay đi ra thì cũng đều không được nữa Câu trả lời như vậy dĩ nhiên không thể làm cho đám đông chấp nhận được, cho nên liền bạo phát xung đột Có điều trận xung đột này bị trấn áp xuống rất nhanh, cũng ngay thời khắc đó, đợt khí lạnh ập đến, điện thoại của mọi người lại mất tín hiệu thêm lần nữa Đèn trong hầm trú ẩn nhấp nháy liên tục, mà chính màn đêm ngắn ngủi này đã làm cho cả một hầm trú ẩn trở nên bình tĩnh hơn Đợi đến khi đèn sáng trở lại, có người rơi lệ trong yên lặng, có người im lặng không lên tiếng Ngô Tinh Thành và Phương Như Tân đi tới phòng ngủ của Tiểu Thất và Đại Bạch, phát hiện hai đứa trẻ đang an ủi lẫn nhau Bạch Bạch đang ôm Đồng Đồng trấn an, còn Đồng Đồng cũng nhẹ giọng kể chuyện cho Bạch Bạch nghe.
Hai vợ chồng thấy vậy thì yên tâm hơn hẳn, ít nhất hai đứa trẻ này rất ngoan ngoãn hiểu chuyện Bọn họ vừa mới đi dạo một vòng bên ngoài, nơi nào cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc đến tê tâm liệt phế, thực sự làm người khác rất khó chịu “Bạch Bạch, con rất có thể phải ở lại đây với cô chú một thời gian rất dài, chú và cô Phương của con sẽ chăm sóc con thật chu đáo.” Ngô Tinh Thành cảm thấy không cần phải giấu trẻ con làm gì nên quyết định nói cho Đại Bạch biết tình hình thực tế hiện tại.
Nghe đến đó, Tiểu Thất lập tức giơ tay, “Còn có con, con cũng sẽ chăm sóc cho Bạch Bạch.”
Ngô Tinh Thành liền xoa đầu Tiểu Thất, “Đúng rồi, còn có Đồng Đồng nữa Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc Bạch Bạch Chỉ là tạm thời bây giờ thật sự không có cách nào để con gặp được bố mẹ và anh trai…”
“Vâng.” Đại Bạch xen ngang lời an ủi của Ngô Tinh Thành, “Được vậy thì quá tốt ạ.” Dù sao thì việc chăm sóc anh trai rất mệt mỏi, bây giờ chẳng những không phải chăm sóc anh trai, mà còn có thể ở bên cạnh Tiểu Thất, cho dù là nhìn từ phía nào cũng thấy đây quả thực là một chuyện tốt Ngô Tinh Thành: “???”
Sau một hồi hoang mang, cuối cùng Ngô Tinh Thành cảm thấy đây có lẽ là do đứa trẻ này quá hiểu chuyện, không muốn khiến bọn họ lo lắng nên mới nói như vậy Quả nhiên là một đứa bé ngoan ngoãn giống hệt như Đồng Đồng nhà mình Bạch Thư ở hầm trú ẩn số 2 cũng đang ngồi thở ngắn thở dài, cau mày lo lắng cho em trai nhà mình Có phải bây giờ em trai đang sợ phát khóc vì không gặp được mình Không có mình ở bên cạnh, có khi nào em trai sẽ không quen hay không Liệu vào hầm trú ẩn rồi có bị người ta bắt nạt hay không Hoặc là cảm thấy buồn bã không vui?
Sau khi đợt khí lạnh ùa đến, người trong hầm trú ẩn ai nấy đều rơi vào tình trạng vô cùng khó tả, cảm giác may mắn và cắn rứt lương tâm không ngừng đan xen giày vò, tra tấn bọn họ đến mức thần kinh căng như dây đàn Có người không chịu được mà khóc lớn, có người trút cảm giác tội lỗi này lên đầu quản lý, trách họ hành động như vậy là đang phạm tội giết người
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Tuy nhiên, những hầm trú ẩn khác nhau cũng sẽ có tình trạng khác nhau Có hầm trú ẩn không xảy ra bạo động vì không có ai đi xử lý việc chặn sóng tín hiệu Vì vậy nên cảm xúc của bọn họ vẫn khá ổn định, chỉ là không ngừng hỏi thăm tình trạng bên ngoài Có lẽ không một ai ngờ rằng, đợi cho đến khi họ biết được đáp án thì đã là một tháng sau Thời gian một tháng này cũng đã đủ để bọn họ thích nghi với sinh hoạt tại nơi trú ẩn, nhưng lại không thể trấn an được nội tâm bất an cùng với khao khát bản năng được ra ngoài của họ Cuối cùng, khi tất cả những cảm xúc tiêu cực đã tích tụ đến đỉnh điểm và không thể kìm nén được nữa, quản lý buộc phải đưa ra lời giải thích chi tiết về đợt khí lạnh Dĩ nhiên, ông ta cũng đã chờ đợi cơ hội để giải thích từ rất lâu rồi Một là thời gian đã trôi qua một tháng, đa số mọi người đã thích nghi với cuộc sống ở đây và bình tĩnh lại Hơn nữa, một tháng này cũng là cơ hội để đám người quản lý bọn họ nghiên cứu kĩ về đợt khí lạnh này nên bây giờ đưa ra kết luận sẽ càng chính xác hơn Lần thuyết minh về đợt khí lạnh này sẽ được chiếu trên màn hình lớn giữa mỗi một tầng đại sảnh, nội dung là số liệu và một vài dòng diễn giải ý nghĩa Hoàn toàn không có chút tình cảm nào trong đó, thậm chí còn có chút lạnh nhạt, giống như cố ý khiến bọn họ nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình trạng hiện giờ.
“Nhiệt độ thấp nhất bên ngoài đã đạt tới âm 120 độ rồi đó!”
“Thế thì bên ngoài liệu còn có ai sống sót nổi không đây?”
“Đợt khí lạnh sẽ kéo dài trong ít nhất hai mươi năm Như vậy là sao chứ?”
“Không chỉ là hai mươi năm, một khi hành tinh này bị đóng băng thì sẽ biến thành mặt gương cực đại phản xạ và đẩy ánh mặt trời ra ngoài Không có sức nóng của ánh mặt trời, mặt băng cũng sẽ không tan nổi Thông tin phía trên rõ ràng là đang nói hai mươi năm này chỉ là khởi đầu mà thôi!”
“Vậy chúng ta phải tiếp tục sống ở nơi không có ánh mặt trời này suốt hai mươi năm nữa à?”
“Tôi muốn đi ra ngoài Tôi không muốn tiếp tục ở đây nữa, cho dù có phải chết tôi cũng muốn nhìn thấy ánh mặt trời!”
“Vô ích thôi, trên bảng tin tức đó nói, đợt khí lạnh đã lan tỏa khắp hành tinh Bầu trời hoàn toàn trắng xóa nên chẳng thể nhìn thấy gì đâu.”
Thông tin này quả thực giống như một quả bom dội xuống, gây nên một trận sóng to gió lớn Nhưng cũng may là có một tháng để ổn định tâm lý nên không có gì xảy ra cả Ở cuối video là một đoạn văn ngắn, nội dung trần trụi đến mức làm người ta cảm thấy áp lực, thậm chí không thể thở nổi.
[Đáng lẽ ở phần cuối này tôi nên nói vài lời động viên, nhưng sự thật là đời này của chúng ta có lẽ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời và bầu trời xanh ngát nữa, thay vào đó, có lẽ chúng ta phải sống trong bóng tối đến cuối đời Nhưng chúng ta vẫn phải sống, bởi vì những kẻ chiếm được cơ hội sinh tồn như chúng ta không có tư cách để từ bỏ sinh mạng của mình…]
Từ sau khi công bố tin tức về đợt khí lạnh, cả hầm trú ẩn chìm vào sự im lặng nhất từ trước đến nay Ngay lúc này, hầm trú ẩn bắt đầu chia nhiệm vụ cho mọi người, thậm chí ngay cả trẻ con cũng có nhiệm vụ Những con người chật vật sinh tồn ở dưới mặt đất này rốt cuộc cũng ý thức được rằng, những ngày tháng sau này sẽ đều là khổ ải cùng gian truân Nhiệm vụ dành cho những đứa trẻ giống như Tiểu Thất không quá phức tạp, chỉ là nhặt rác hàng ngày ở các nơi rồi đem về chỗ tập kết mà thôi Điều làm Tiểu Thất vui vẻ chính là vận khí của bố mẹ mình cũng không tệ lắm, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là chăn nuôi và trồng trọt mà thôi Nhìn bố mẹ mặt ủ mày ê, Tiểu Thất liền đến bên cạnh an ủi.
“Trồng rau và nuôi heo đều siêu đơn giản Chẳng có gì khó cả, con dạy bố mẹ nè!”
Nhìn con trai nhà mình nóng lòng muốn thử, tất cả buồn phiền trong lòng lập tức tan thành mây khói Ngô Tinh Thành khom lưng bế Tiểu Thất đặt lên vai, “Vậy thì đi thôi, nhờ thầy giáo Ngô Đồng chỉ bảo thêm nhé!”
Đến ngay cả Phương Như Tân vốn vì chuyện được phân cho nhiệm vụ trồng rau nuôi heo mà buồn bã không thôi cũng không khỏi nở nụ cười, cô đưa tay nắm lấy tay Bạch Du ở bên cạnh, “Đi thôi, chúng ta cùng nhau làm nào.”
Đại Bạch ngoan ngoãn đi theo sau, Tiểu Thất tràn đầy vui sướng ôm đầu Ngô Tinh Thành, cánh tay nhỏ vung tới vung lui, ra vẻ như thể tổng thống đang điều hành đất nước, trong miệng còn không ngừng nói heo con sẽ thích nghi với cuộc sống thế nào……
Khi đi trên hành lang, hai vợ chồng nhà họ Ngô được rất nhiều người nhìn với ánh mắt đồng tình Công việc hiện giờ ở hầm trú ẩn không có lương, nuôi heo và trồng rau lại là việc mà ai cũng không muốn nhận nhất, dù sao thì chẳng ai thích những việc vừa mệt lại vừa bẩn thỉu cả Hơn nữa, hầm trú ẩn này cũng chia cho mỗi người phần ăn giống nhau, cho dù con heo này là do họ nuôi đi nữa thì cũng không được thêm tí thịt heo nào.
Đáng thương cho đứa trẻ nhỏ tuổi vô tư không hiểu gì, lại còn phải miễn cưỡng dỗ dành cho bố mẹ vui Vốn dĩ trước đây việc nuôi con đã chẳng dễ dàng gì, bây giờ ở trong hoàn cảnh này, có thể sống được là đã rất tốt rồi Ôi, thương thay cho tấm lòng của bố mẹ trong thiên hạ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bởi vì bị xem là người xui xẻo nên khi đi trên đường luôn có rất nhiều người cứ nhìn chằm chằm vào gia đình Tiểu Thất Chờ đến lúc sắp đi tới nơi, Tiểu Thất mới lặng lẽ mở miệng, “Những người đó đều đang hâm mộ chúng ta á, bố mẹ thật là may mắn quá đi!”
Hai vợ chồng nhà họ Ngô nhìn nhau cười, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn Bất kể là loại công việc gì, chỉ cần người một nhà bọn họ có thể ở bên nhau là tốt lắm rồi “Đúng vậy, bọn họ đang hâm mộ mình đó!” Ngô Tinh Thành nhẹ giọng nói Phương Như Tân cũng gật gật đầu, “Có hai đứa ngoan ngoãn như Đồng Đồng và Bạch Bạch, bọn họ tất nhiên là hâm mộ rồi.”