Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 187: ỐC THẬT SỰ CHỈ LÀ NGƯỜI CHƠI BÌNH THƯỜNG -14





Thực tế, không chỉ quan chỉ huy mà thân là người nhà họ Mục, đối với vị thiên tài họ Mục này ít nhiều cũng từng nghe qua
Chỉ là nằm mơ bọn họ cũng không ngờ tới mình sẽ gặp vị thiên tài ấy dưới tình huống này, hơn nữa y còn là người phụ trách sinh hoạt cho bọn họ, hầu hết mọi người đều mang tâm trạng phức tạp
 
Nhìn sang Mục An Thất, so với mọi người, vẻ mặt y vô cùng bình tĩnh, dường như cảm thấy chuyện này là điều đương nhiên
Thái độ như vậy ít nhiều cũng khiến bọn họ an tâm hơn một chút, cứ cho là đối phương không có chút thiên phú nào đi, nhưng thân phận vẫn là cậu cả Mục, không ai dám suồng sã quá mức
 
Thấy vậy, quan chỉ huy nói: “Tôi mặc kệ trước kia các cậu có thân phận gì, nhưng hiện tại tất cả đều đã là đội viên đội cứu viện, phải chấp hành những quy tắc tương ứng, nơi chúng ta sắp tới chính là chiến trường, chỉ cần vô ý một chút thôi là sẽ phải bỏ mạng, nếu có người kéo chân sau hoặc có tâm tư hại người khác thì đừng trách tôi vô tình.” 
 
Tiểu Thất nghe xong thì gật đầu, sau đó huých Mục Vân Khởi đứng bên cạnh: “Có nghe thấy chưa, không được chơi xấu người khác nha.”
 
Mục Vân Khởi: “...” Lời này vốn dĩ muốn nói cho Mục An Thất nghe, liên quan gì tới cậu ta chứ
 
Mục Đình: “...” Cậu cả Mục này là ngốc thật hay giả ngốc đây
 
Mọi người: “....” Phải làm sao đây
Vị cậu cả Mục này hình như không dễ ở chung lắm, trong nháy mắt mọi người cảm thấy cuộc sống sinh hoạt của bọn họ trong tương lai không mấy khả quan lắm
 
Phi thuyền của nhà họ Mục thực hiện bước nhảy vọt qua hành tinh bên cạnh, phi thẳng tới khu vực thuộc hành tinh Slokar, mất khoảng chừng nửa tháng
 
Ở trên phi thuyền, quan chỉ huy Mục Đình dẫn mọi người tham quan kết cấu bên trong phi thuyền, đề phòng trường hợp khẩn cấp, mọi người đi băng qua phòng nghỉ, khoang mô phỏng, phòng y tế, phòng gym, khoang thoát hiểm, vị trí điều khiển buồng lái và khoang vũ khí
 
Cuối cùng mọi người dừng lại ở phía trước, Mục Đình giới thiệu: “Chỗ này là khu vực nghỉ ngơi, bên phải là nhà ăn, người phụ trách sinh hoạt chỉ cần phụ trách nơi này, ở bên trong có công tác biểu, sẽ tỉ mỉ giới thiệu công việc công tác sinh hoạt.”
 
Thấy quan chỉ huy đang giới thiệu đến khu vực do mình phụ trách, Tiểu Thất ưỡn ngực nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ nuôi các cậu tới mức trắng trẻo mập mạp.”
 
Mọi người: “....”
 
Đợi mọi người tản ra hoạt động, Tiểu Thất đi tới khu công tác của mình, sau đó nghiên cứu tỉ mỉ công tác biểu trên tường, phía trên miêu tả rất kỹ càng công việc, từ việc phải làm cho tới giờ phút
Tuy nhiên nội dung đại khái là phụ trách việc ăn uống đủ chất cho mọi người và một ít việc linh tinh
 
“An Thất, vất vả cho em rồi, nếu có gì khó khăn phải nói với anh.” An Mặc không yên tâm đuổi theo dặn dò Mục An Thất, từ thiên tài nhà họ Mục biến thành người phụ trách sinh hoạt bình thường là chuyện khó có thể tiếp thu, hắn muốn đến an ủi Tiểu Thất một chút
 
“Đúng đấy anh, sau này em có thể phụ giúp công việc với anh.” Mục Vân Khởi cũng đi theo lại đây, quan tâm nói
 
“Thật vậy sao
Vậy sao này các cậu giúp ốc quét dọn nhà vệ sinh trên phi thuyền đi, ốc chuẩn bị cơm sáng sợ còn không kịp đây.” Thông báo xong với hai người, ốc sên còn cảm thán nói: “Các cậu nhiệt tình như vậy thật sự làm ốc cảm động quá.” Ốc sên có bệnh thích sạch sẽ nháy mắt ném luôn công việc mình không thích làm cho người khác
 
Mục Vân Khởi, An Mặc: “...” Lời nói đã thốt ra không thể rút lại, dù có căng da đầu ra cũng phải làm
 
Vì thế không bao lâu sau, mọi người đều biết tình cảm anh em nhà họ Mục vô cùng thắm thiết, thậm chí còn chủ động cùng nhau đi dọn WC
 
Mà bên này, Tiểu Thất đang thẫn thờ nhìn bảng công tác, đột nhiên túi áo y cử động, Tiểu Thất lần mò trong túi mấy cái rồi lấy ra cái móc khóa hình người tuyết, ốc sên thoáng chốc bừng tỉnh: “Ồ~là mày hả, tao rất nhớ mày luôn đó.”
 
“Hừ!” Móc chìa khóa biến thành người tuyết nhỏ, cái đầu bé xíu quay ngoắt sang một bên biểu thị sự tức giận của nó, đương nhiên là nó không tin lời Tiểu Thất nói chút nào
 
Tiểu Thất vươn tay xoa đầu nó, dỗ dành người tuyết: “Bây giờ có một công việc siêu thích hợp với mày nè, hai chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn!” Nói xong, y tháo công tác biểu xuống đưa tới trước mặt người tuyết nhỏ
 
Người tuyết cũng phối hợp cúi đầu xem, ốc sên nghiêm túc chờ đợi phản ứng của nó, ước chừng năm phút trôi qua, thấy người tuyết vẫn cắm đầu nhìn bảng công tác, ốc sên tò mò hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
 
“Hừ
Không biết chữ!” Người tuyết dùng cánh tay hình nhánh cây của mình ném bảng công tác lại cho Tiểu Thất
 
Tiểu Thất: “....”
 
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ốc sên, người tuyết nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực, nỗ lực nâng cao khí thế của bản thân: “Hừ
Thì sao chứ?”
 
“Trừ những từ kia ra, thì ra mày vẫn nói được từ khác!” Tiểu Thất kinh ngạc nói
 
“Người ta vừa mới học đó!” Dù sao cũng đã trải qua vô vàn thế giới cùng ốc sên, học tí ngoại ngữ vào mới sang mồm được
 
Tiểu Thất đưa tay xoa đầu người tuyết: “Mày thật sự rất thông minh, còn thông minh hơn củ cải nữa.” Khen ngợi người tuyết xong, ốc sên bắt đầu đọc nội dung trên bảng công tác cho nó nghe, nghe Tiểu Thất giảng giải một hồi, đôi mắt của người tuyết cũng theo đó rực sáng lên, thậm chí còn chờ mong đung đưa hai cánh tay bằng nhành cây
 
“Khi nào chúng ta bắt đầu?” Chờ y đọc xong, người tuyết nhỏ không chờ được hỏi
 
“Giờ tao muốn đi chuẩn bị một ít thức ăn, mày có thể từ từ làm quen chỗ mới, nhớ phải cẩn thận không được để người khác phát hiện ra đấy.” Đi du lịch mà có người tuyết nhỏ đi theo, Tiểu Thất lại càng có thêm niềm tin với cuộc sống sinh hoạt sắp tới
 
Nghe thấy chuẩn bị bắt đầu làm việc, người tuyết nhảy cẫng lên rồi vọt xuống sàn nhà, chạy ra phía bên ngoài, chưa đi được mấy bước, tiếng Tiểu Thất đã vọng lên phía sau: “Đúng rồi, không cần dọn WC đâu, có người nhiệt tình làm giúp chúng ta rồi.”
 
Không lâu sau, mọi người tụ tập tại nhà ăn, trong lòng nửa tin nửa ngờ chờ bữa sáng, còn tự tưởng tượng ra một đống món ăn kỳ quái, không biết mình có nên quay về uống ống dinh dưỡng hay không
 
“Mọi người đừng sốt ruột, anh trai tôi chủ động muốn tới phụ trách sinh hoạt cho mọi người, tôi tin tưởng anh ấy đã có sự chuẩn bị sẵn, sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.” Mục Vân Khởi lên tiếng an ủi mọi người
 
Nhưng mà hiển nhiên, hiệu quả lời nói của Mục Vân Khởi cũng không được tốt lắm, cả một buổi sáng, khắp phi thuyền ai mà chẳng biết tình cảm anh em nhà họ Mục tốt tới mức có thể tình nguyện đi dọn WC vì đối phương, vậy nên lời nói khích lệ của Mục Vân Khởi dành cho Mục An Thất cũng không thể tin được
 
Tuy Mục Vân Khởi không biết mọi người nghĩ gì trong lòng, nhưng nhìn thấy những ánh mắt ngờ vực đó, trong lòng cậu ta cũng mừng thầm, đương nhiên cậu ta cũng không tin Mục An Thất có thể làm nên trò trống gì, mục đích chân chính của Mục Vân Khởi chỉ là khiến sự tin tưởng của mọi người dành cho y càng ngày càng thấp thôi
 
“Ăn cơm thôi~” Theo sau tiếng gọi là vị thiên tài nhà họ Mục đang đẩy xe thức ăn ra khỏi phòng bếp, một mùi hương mê người nhanh chóng lan khắp phòng ăn
Thức ăn trên dĩa cũng không có gì mới mẻ, một phần cơm ăn kèm với sườn heo nướng, nhưng chính hương thơm ngọt ngào của cơm trộn lẫn với mùi hương ngào ngạt của sườn heo nướng tiêu đã khiến mọi tế bào vị giác được kích hoạt nhanh chóng
 
Tiểu Thất phát cơm cho mọi người xong thì cũng ngồi vào bàn ăn, nhìn mọi người đang đờ đẫn không chịu ăn cơm, y bối rối hỏi: “Sao vậy
Không hợp khẩu vị à?”
 
Lúc này mọi người mới hoàn hồn trở lại, thử xúc một miếng, hương vị đồ ăn như bùng nổ trong khoang miệng, ai nấy cũng hiện lên vẻ mặt hưởng thụ
Trên bàn cơm không ai nói chuyện mà chỉ tập trung thưởng thức mỹ thực
Người duy nhất thất thần trên bàn cơm chính là Mục Vân Khởi, cậu ta đảo mắt liên tục nhìn về phía Tiểu Thất, trong lòng nghi ngờ từ khi nào mà y lại có tài nấu nướng ngon tới vậy
 
Bị nhìn quá nhiều, những người khác và Tiểu Thất cũng dần phát hiện ra, ốc sên ngẩng đầu lên nhìn Mục Vân Khởi, đột nhiên bừng tỉnh: “Có phải cậu dọn WC xong chưa rửa tay đúng không
Như vậy là không được đâu, lần sau phải chú ý hơn đó~”
  
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Em không có
Emrửa rồi
Anh đừng có nói linh tinh!” Sắc mặt Mục Vân Khởi vừa đỏ vừa trắng, vội vàng phủ nhận
 
Tiểu Thất trưng ra vẻ mặt đã hiểu tất cả mọi chuyện: “Tôi hiểu mà~ Không sao đâu, cậu yên tâm, tôi tin tưởng cậu!”
 
Nhưng người khác lần nữa lại chìm trong bầu không khí im lặng: “...” Tình cảm anh em nhà họ Mục đúng là tốt thật, một người giúp dọn WC, một người giúp người kia che giấu, đúng là không thể tin hai người họ được
 
Nhìn biểu cảm của mọi người, Mục Vân Khởi có khổ mà không dám nói, giờ làm gì còn ai rảnh nghe cậu ta giải thích chứ
 
Một buổi sáng kết thúc trong sự hoàn mỹ, lúc mọi người vẫn đang còn suy nghĩ, An Mặc nói ra nghi vấn của tất cả mọi người: “An Thất, tay nghề nấu nướng của em luyện từ bao giờ thế?”
 
“Tự nhiên nấu ăn ngon thôi, tôi cũng không biết.” Ốc sên buồn bã nói: “Tôi học cái gì cũng nhanh hơn người khác, trời đố kỵ anh tài mà.’
 
Mọi người: “...”
 
Tuy Mục An Thất da mặt dày, nhưng không thể không thừa nhận rằng dù y luyện tập thời gian dài hay tự học đã biết thì bữa sáng hôm nay đã đủ chứng minh, ở phương diện nấu nướng Mục An Thất vẫn là một thiên tài
 
Trong lòng Mục Vân Khởi mất cân bằng, nhưng suy cho cùng đối phương cũng chỉ là thiên tài nấu cơm, cả đời này xác định sẽ không làm nên thành tựu gì lớn
Mà tương lai cậu ta sẽ rong ruổi trên chiến trường, được người người kính nể
 
Ăn bữa sáng xong, mọi người đều vô cùng yên tâm với cuộc sống tương lai, dù y có không quét dọn mà chỉ nấu ăn thôi bọn họ cũng cam lòng, cùng lắm phòng ai người nấy tự dọn dẹp thôi
 
Nhưng tới ngày hôm sau nữa, rồi ngày thứ ba, thứ tư…
 
Mỗi ngày tỉnh dậy, thứ chào đón bọn họ không phải bụi mù như trong tưởng tượng mà mà phi thuyền không có hạt bụi nào, phòng ốc sạch sẽ tươm tất, chăn đệm được xếp gọn chỉnh tề giống như dùng thước đo kẻ
 
Hôm nay Tiểu Thất đang cố gắng thuyết phục An Mặc tới hành tinh Lam Hà, người không có hứng thú gì với cái hành tinh nghèo nàn lại còn rơi vào kỷ băng hà lại cố thuyết phục ốc sên nên nghỉ phép ở hành tinh khác
Trong lúc hai người đang nói qua nói lại, một thanh niên cường tráng hấp ta hấp tấp vọt tới trước mặt Tiểu Thất
 
Tiểu Thất nhìn đối phương, chờ người nọ nói chuyện
 
Đội viên đội cứu viện ấp a ấp úng, mặt cũng dần đỏ ửng lên, cuối cùng nhìn An Mặc vài lần rồi vừa chạy vừa nói: “Cậu cả cứ bận đi, chút nữa tôi đến tìm anh sau.”
 
An Mặc vội giữ đối phương lại: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần tránh mặt tôi.”
 
Đội viên này nghe xong cũng bắt đầu trở nên xoắn xuýt, mặt càng ngày càng đỏ
    
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Không sao đâu, ốc đây cũng lần đầu tiên làm hậu cần, có cái gì không ổn cứ việc nói thẳng.” Tiểu Thất cười nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
Nghe lời này xong, người nọ rốt cuộc cũng vững vàng tâm lý, thấy chết không sờn nói lớn: “Rất tốt, hơn nữa còn vô cùng tốt, nhưng mà về sau xin ngài để lại quần lót để tôi tự giặt sẽ tốt hơn ạ
Cảm ơn ngài!” Nói xong, người nọ khom người chào Tiểu Thất rồi chạy như bay ra ngoài
 
Tất nhiên không phải ai cũng có thói quen giặt quần áo sau khi tắm xong, luôn có một nhóm người chất đống quần áo rồi mới giặt một lần, người nọ cũng là một trong số đó, cuối cùng tới lúc cậu ta tính đi giặt quần áo thì hoảng loạn phát hiện tất cả đều đã được giặt sạch sẽ và đang được phơi khô
 
Nói ra yêu cầu của mình xong, đội viên nọ không còn mặt mũi gặp người khác, một mạch đi thẳng về phòng nghỉ, cậu ta còn đóng cửa phòng suy nghĩ có phải cậu cả có một tí xíu tình cảm với mình hay không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu thật sự là thế, cậu ta nên tiếp nhận hay là từ chối đây
 
An Mặc đứng chết trân tại chỗ: “...” Hắn vừa nghe thấy cái gì vậy, bạn trai mình giúp người đàn ông khác giặt quần lót
 
Tiểu Thất nhíu mày suy nghĩ, người tuyết nhỏ phục vụ chu đáo tận tình tới như vậy luôn á
Như vậy không được rồi, cánh tay nhỏ bé đáng yêu kia tuyệt đối không thể dùng vào mấy chuyện như này, y phải nhanh chóng nói chuyện với người tuyết nhỏ thôi
Hay chuyện giặt đồ lót cũng giao cho người nhiệt tình tới làm đi nhỉ? 
 
“An Thất, tại sao em” An Mặc nhịn không nổi, hỏi
 
Tiểu Thất khoát tay, cắt ngang câu hỏi của An Mặc: “Tôi biết rồi, việc này không cần bàn bạc nữa!” Muốn đi thì đi hành tinh Lam Hà đi, y mới không thèm đi tới hành tinh khác
 
An Mặc: “!!!” Tới lúc Tiểu Thất đã đi rất xa rồi, hắn vẫn đang ngẫm nghĩ liệu bản thân có phải đang bị cắm sừng không
 
Rất nhanh, Tiểu Thất đã tìm thấy người tuyết nhỏ đang lau sàn nhà, rồi nghiêm túc dặn dò nó sau này không cần giúp người khác giặt quần áo nữa. 
 
“Woa, thật là tốt quá!” Người tuyết nhỏ vui mừng hoan hô
 
Tiểu Thất vô cùng vừa ý rồi xoa đầu nó: “Ngoan lắm.”
 
“Hì.” Người tuyết nhỏ khẽ cọ cái đầu nhỏ nhắn vào lòng bàn tay y
 
Cũng may sau chuyện này cũng không xảy ra chuyện gì kỳ cục nữa, trên phi thuyền cứu viện ai nấy cũng đều vui vẻ sinh hoạt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ càng thêm tôn trọng Mục An Thất, tuy răng thiên phú chiến đấu cấp S của y bị hư hỏng, không còn cách nào sử dụng được nữa nhưng khí chất bình tĩnh đối mặt với sự thật cùng với tính cách giản dị gần gũi khiến bọn họ không thể không công nhận y là một thiên là hệ sinh hoạt
 
Nếu ngồi xuống ngẫm nghĩ, danh hiệu thiên tài xem như loá mắt nhưng khoảng cách đó với bọn họ quả thật rất xa vời, không có cảm giác chân thực
Tuy rằng bây giờ y không còn là thiên tài hệ chiến đầu, nhưng cũng là con người có máu có thịt khiến bọn họ không nhịn được mà muốn tới gần tìm hiểu
Mà còn phía người vừa mới vực dậy danh tiếng như Mục Vân Khởi lại ít người hoan nghênh hơn hẳn, tuy nhiên cậu ta là người rất xem trọng tình cảm anh em, lúc nào WC cũng được quét dọn rất sạch sẽ
 
 
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.