Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 195: ỐC THẬT SỰ CHỈ LÀ NGƯỜI CHƠI BÌNH THƯỜNG -22: Ừ Ừ ANH NÓI GÌ CŨNG ĐÚNG HẾT





Mục Vân Khởi cho rằng mình nắm quyền kiểm soát tất cả mọi thứ, nhưng cậu ta không ngờ rằng lại có con bọ ngựa bắt ve* là củ cải dại ở phía sau, và tất cả kẻ thù ngăn cản củ cải dại kiếm tiền sẽ bị đánh bại
*Bọ ngựa bắt ve: theo đuổi một lợi ích nhỏ trong khi bỏ qua một mối nguy hiểm lớn hơn
Hai ngày sau, dưới ánh dương chiều tà rực rỡ, ốc sên đã bị “ngất xỉu”, Tiểu Thất  đang giả vờ ngất xỉu được nhẹ nhàng bế lên sân thượng
“Thật sự không cần túi ngủ sao?” Đại Bạch có hơi không vui mà nhìn mái nhà cứng ngắc
“Không cần, thế này là được rồi.” Làm gì có chỗ nào mà Ốc sên chưa từng nằm chứ, sao phải để ý đến chuyện này, hơn nữa ốc muốn làm theo cốt truyện thì trong cốt truyện cũng không có túi ngủ
“Vậy thì mang một cái giường đến nhé?” Đại Bạch mang vẻ mặt kiểu ‘anh đã nhượng bộ rồi đó’
[Hộp thư nhỏ, một chiếc giường có ảnh hưởng đến cốt truyện không
Ốc không muốn Đại Bạch phải lo lắng.] Ốc sên tri kỷ giải thích tình hình một cách đơn giản và nhanh chóng cho 6362
[Cái này tính là gì chứ, không phải chỉ là một cái giường thôi sao, nào, phải lấy cái sang trọng nhất, mềm mại nhất!] Lúc này 6362 đang thưởng thức kiểu tóc mới của nó, tâm tình nó đang rất tốt nên nói chuyện cũng vô cùng hào phóng
“Được thôi, vậy thì cứ mang một cái giường đến đi.” Nếu hòm thư nhỏ đã nói không có vấn đề gì thì Tiểu Thất cũng không kiên trì nữa
Và thế là Đại Bạch lại rời đi một lúc, sau đó lúc quay lại còn mang theo một chiếc giường gấp, còn chu đáo mang theo chăn và gối, “Tiểu Thất đến đây nằm thử một chút, xem xem có thoải mái không, không thoải mái thì anh lại đổi cho em.”
Tiểu Thất nằm trên giường gấp, cảm thấy cực kỳ thoải mái, không nhịn được mà để lộ ra vẻ mặt hưởng thụ: “Rất tốt, cứ thế này đi.”
“Vậy để anh trói em lại.”
“Được thôi.”
Bộ đôi nghiêm túc thậm chí còn thảo luận về cách trói người, cuối cùng Đại Bạch đã buộc một chiếc nơ bướm xinh đẹp dưới sự hướng dẫn của Tiểu Thất
Sau đó là một khoảng lặng chờ đợi hai nhân vật chính còn lại lên sân khấu
Thổi vào làn gió đêm mát lạnh, cảm nhận được hơi ấm êm dịu của ánh chiều tà, cùng với tiếng bước chân đi lại quen thuộc của Đại Bạch, Tiểu Thất “ngất xỉu” cuối cùng cũng không nhịn nổi mà chìm vào giấc ngủ
Không lâu sau, Mục Vân Khởi cũng bị Đại Bạch “trói” lên sân thượng, rõ ràng cậu ta đã chuẩn bị rất kỹ càng cho ngày hôm nay, thậm chí còn đặc biệt thay một bộ quần áo cho phù hợp với tình hình, biểu cảm trên khuôn mặt cũng rất nhập tâm, có một chút buồn bã và sợ hãi, “Thiên Trác Bạch, cậu làm như vậy có ích gì, người anh trai tôi yêu vẫn là An Mặc.”
Đại Bạch mặt không biểu tình trói người rồi tiện tay quăng xuống mặt đất, sau đó quay lại kiểm tra xem Tiểu Thất đã tỉnh chưa
Mục Vân Khởi cũng nhìn theo động tác của Đại Bạch, thấy chiếc giường gấp trên sân thượng và cả Mục An Thất nằm dưới tấm chăn mỏng mềm mại, biểu cảm trên mặt bỗng chốc cứng đờ, kìm lại những giọt nước mắt sắp chảy ra nơi khóe mắt, cân nhắc rằng có camera giám sát được bố trí trước trong góc tối, cậu ta mới kìm nén được ý muốn mắng người
“Chuyện gì thế này
Cậu đang làm cái gì thế?” Tam quan của Mục Vân Khởi bị đả kích, bảo cậu đi trói người ta, nhưng cậu thì hay rồi, trói người ta lại còn chuẩn bị sẵn một cái giường
“Tôi không muốn Tiểu Thất chịu khổ.” Đại Bạch quen cửa quen nẻo mà biểu diễn những gì mình từng được dạy, nhưng ánh mắt nghiêm túc của anh khiến Mục Vân Khởi không thể nhìn ra bất kỳ sai sót nào, hay nói cách khác, điều này hoàn toàn không phải là đang diễn
Mục Vân Khởi hít sâu vài hơi để ổn định lại cảm xúc của bản thân, vừa tức giận vừa có chút ghen tị, tại sao lại có nhiều người chết mê chết mệt Mục An Thất như vậy, từ khi còn nhỏ đã như thế, chỉ cần Mục An Thất xuất hiện thì cậu sẽ trở thành tâm điểm và cướp đi mọi sự chú ý
“Cậu làm nhiều thứ như vậy thì có tác dụng gì chứ, vốn dĩ cậu và anh trai tôi không phải là người của cùng một thế giới, buông tay đi, thiên phú của cậu sẽ giúp cậu có một tương lai tươi sáng......” Mục Vân Khởi dùng giọng điệu ôn hòa an ủi anh, nỗ lực để thiết lập cho bản thân một tính cách điềm tĩnh, dịu dàng và nặng tình
Trong tiếng thuyết phục tận tâm của Mục Vân Khởi, Tiểu Thất cũng mở mắt và ngáp dài, “À, em ngủ quên mất, thoải mái quá đi mất thôi.”
Đại Bạch quen thuộc cầm cốc nước tới “Tỉnh rồi sao
Khát không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Uống ít nước nhé?”
“Muốn~” Tiểu Thất ngoan ngoãn trả lời
Đại Bạch bước tới, bắt đầu nhẹ nhàng cho y uống nước
Mục Vân Khởi ở bên cạnh bị ép ăn một đống thức ăn cho chó “......” Trước đây còn cảm thấy tên Thiên Trác Bạch này khá đáng tin cậy, nhưng không ngờ hiện giờ cậu ta lại giống như một tên thiểu năng, nhìn hai người không hề có chút uy hiếp nào trước mặt, Mục Vân Khởi bắt đầu nghi ngờ liệu kế hoạch của bản thân có thể thành công hay không
May mắn thay mọi chuyện phát triển khá thuận lợi, thậm chí còn khiến Mục Vân Khởi có hơi bất ngờ, chỉ thấy sau khi Mục An Thất uống nước xong cũng hoàn hồn, sau đó nhìn tình hình xung quanh, rồi lo lắng và bối rối hỏi: “Đại Bạch, tại sao chúng ta lại ở đây
Tại sao em lại bị trói
Tại sao Vân Khởi cũng ở đây?”
   
Thực hiện: Clitus x T Y T
Đại Bạch cũng ngầm hiểu màn trình diễn đã bắt đầu, “Tiểu Thất, anh thích em,  kể từ giây phút đầu tiên anh nhìn thấy em thì đã bắt đầu thích rồi, cả mấy kiếp rồi cũng đều như vậy, anh được sinh ra là vì em, sau này ở mỗi thế giới anh đều sẽ ở bên cạnh em, sẽ luôn là như vậy cho đến điểm tận cùng của thế giới.”
Nhìn sự chân thành trong mắt Đại Bạch, Tiểu Thất suýt nữa đã quên mất lời thoại của mình mà đồng ý không chút do dự, may mắn thay An Mặc đã kịp thời đến hiện trường như trong cốt truyện, hét tên Tiểu Thất và Mục Vân Khởi dù cách rất xa
Đại Bạch lập tức hành động giống như một con thú bị quấy rầy, nhanh chóng ném Mục Vân Khởi về phía giường gấp, vì giường gấp được đặt sát mép sân thượng nên dù An Mặc đã lên đến sân thượng nhưng vẫn cách họ khá xa
Mà Đại Bạch đợi đã lâu cũng giơ súng lên chặn hành động tiến lên phía trước của An Mặc
“An Mặc, tôi thật sự không hiểu tại sao Tiểu Thất lại thích anh, anh nhìn lại bản thân đi, cho dù là vẻ bề ngoài hay thiên phú thì làm gì có điểm nào hơn tôi chứ, chẳng lẽ là vì gia tộc hay sao
Anh đứng yên đó không được động đậy, chẳng phải anh luôn không thể lựa chọn giữa hai người này sao, hôm nay tôi sẽ cho anh một cơ hội.” Đôi mắt Đại Bạch phiếm đỏ, giọng hơi khàn vì quá xúc động
Nhìn thấy Thiên Trác Bạch như vậy, An Mặc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn thật sự cảm nhận được từ trên người Thiên Trác Bạch toát ra sự điên cuồng không sợ hãi cái chết
Trong thế giới ảo, thể ý thức của họ có thể sở hữu nhiều sức mạnh khác nhau, nhưng ở thế giới thực, cơ thể và sức khỏe của con người vẫn còn quá yếu ớt
“Thiên Trác Bạch, cậu bình tĩnh một chút, cậu làm như này là đang phá hủy tương lai của chính bản thân cậu, cậu nhìn hai người bên cạnh đi, cậu thực sự nỡ lòng làm tổn thương họ sao?” Từ khi nhận được tin nhắn, An Mặc vội lao tới đây, không kịp ngơi nghỉ nên khi nói chuyện vẫn còn hơi hụt hơi
Cùng lúc đó, tất cả mọi chuyện trên sân thượng đều đang được phát sóng trực tiếp, trước đó hai anh em nhà họ Mục đang là trung tâm của dư luận, giờ xuất hiện một cách bùng nổ như vậy, độ hot lập tức bùng nổ, lực lượng cảnh vệ của thành phố Lam Hà cũng đang nhanh chóng tới đây
“Tôi vừa nhìn thấy gì vậy, quả nhiên hai anh em nhà họ Mục đều thích An Mặc!”
“Cậu Thiên Trác Bạch này là số 1 của cuộc kiểm tra vào khu vực chiến trường tinh tế năm nay nhỉ, trước đó thấy Mục An Thất khá thích cậu ta, là một chân đạp hai thuyền sao?”
“Tôi chỉ muốn biết tại sao Mục An Thất ngồi trên giường, còn Mục Vân Khởi lại nằm dưới đất?”
.....
Ban đầu mọi người còn tưởng đó là một trò hề do xốc nổi mà thành, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt có hơi suy sụp của Thiên Trác Bạch và khẩu súng cậu ta cầm, cuối cùng họ cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề
Trên sân thượng, An Mặc vẫn đang cố gắng an ủi Thiên Trác Bạch “tâm trạng suy sụp”, liên tục khẳng định Mục An Thất vẫn quan tâm đến anh, đồng thời không ngừng đưa ra những ví dụ để tăng độ tin cậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy nhiên, khi Thiên Trác Bạch tràn đầy hy vọng nhìn về phía Mục An Thất để có được sự xác nhận thì Mục An Thất lại quay sang nhìn An Mặc, cố chấp hỏi: “Trước đây anh đã nói với tôi là cho anh ba ngày, nhưng bây giờ xem ra sẽ không cần dùng quá ba ngày đâu, tôi muốn biết câu trả lời ngay bây giờ.” Đại Bạch đáng yêu như vậy, khiến Tiểu Thất muốn từ bỏ tên làm công ăn lương ngu dốt này luôn mà cùng Đại Bạch đi ra ngoài chu du vũ trụ
“An Thất, hiện giờ không phải lúc để suy nghĩ đến vấn đề này, em cũng bình tĩnh một chút, đừng làm theo cảm tính.” An Mặc lập tức thấy đau đầu không thôi, hiển nhiên không muốn đưa ra quyết định ở thời điểm hiện tại
“Anh An Mặc, anh cứu anh em trước đi, em không sao đâu.” Hai mắt Mục Vân Khởi sưng đỏ, rõ ràng là sắp khóc, chẳng qua vẻ mặt lại vô cùng kiên định
“Anh sẽ cứu cả hai người, anh sẽ không lựa chọn!”
Tuy nhiên, An Mặc vừa dứt lời, Đại Bạch đã bắn một phát súng lên trời, tiếng súng cực lớn khiến mọi người có mặt căng thẳng đến cực độ, mùi thuốc súng thoang thoảng khiến họ cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng
“Tôi cho anh khoảng thời gian là ba phút, nếu ba phút sau anh không đưa ra lựa chọn thì cả hai người đều sẽ chết, nếu không thể cùng nhau chung sống, thì tôi thà chọn chết cùng người mình yêu.”
Nghe vậy, Tiểu Thất muốn âm thầm nói thêm rằng muốn được chôn cất cùng nhau, nhưng ốc sên vẫn vô cùng kính nghiệp mà nhịn được
An Mặc bắt đầu lo lắng vò đầu, song Thiên Trác Bạch đã bắt đầu đếm ngược, màn hình ảo vẫn đang chiếu, thời gian trước mắt rút ngắn lại càng khiến An Mặc cảm thấy áp lực hơn
“Anh An Mặc, anh mau chóng cứu anh em đi, em đã nợ anh ấy quá nhiều rồi, em không muốn nợ thêm bất cứ điều gì nữa, nếu em chết rồi thì vừa hay sẽ có thể trả lại thiên phú cho anh trai.” Nước mắt Mục Vân Khởi không ngừng rơi xuống, dường như trong mắt cậu ta có trăm ngàn điều để nói, nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành sự lưu luyến
Tiểu Thất thấy vậy, cảm thấy ốc sên không thể tụt lại phía sau được, vì vậy y cũng nhìn An Mặc với ánh mắt chứa đựng tình cảm sâu sắc, “Anh biết tôi kỳ vọng gì ở anh, anh sẽ không làm tôi thất vọng đâu đúng không?”
Phản ứng hoàn toàn khác như vậy khiến An Mặc lúng túng, cũng khiến khán giả thi nhau khinh bỉ Mục An Thất tham sống sợ chết, là một người anh trai, lúc này anh ta chỉ muốn bản thân sống sót, khác hoàn toàn so với phản ứng của Mục Vân Khởi, ai hơn ai đã là điều hoàn toàn rõ ràng
“Người như này không xứng làm anh trai!”
“Thương thay Mục Vân Khởi, đến lúc này còn muốn trả lại thiên phú, chắc có lẽ ban đầu cậu ấy hoàn toàn không biết gì cả.”
“Đội cứu hộ đâu
Sao còn chưa đến nơi nữa?”
Ba phút này cực kỳ ngắn ngủi mà cũng cực kỳ dài đối với An Mặc, trong khoảng thời gian này hắn đã cố gắng thuyết phục Thiên Trác Bạch vô số lần, thậm chí còn muốn mạo hiểm bước tới, nhưng điều đó chỉ khiến đối phương càng thêm tức giận, khiến Mục An Thất và Mục An Khởi rơi vào tình huống nguy hiểm hơn
Khi chỉ còn lại mười giây cuối cùng, đầu óc An Mặc dường như trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Thiên Trác Bạch lạnh lùng đếm ngược, cuối cùng ở giây cuối, hắn hét lớn: “Vân Khởi
Tôi chọn Vân Khởi!”
Câu nói này dường như đã rút hết sức lực của hắn, khiến đôi chân hắn mềm nhũn, đồng hồ đếm ngược ở bên kia sân thượng cũng dừng lại, âm thanh của ba người trên sân thượng cũng dừng lại, An Mặc căng thẳng nuốt nước bọt, một lần nữa khẳng định: “Tôi chọn Vân Khởi, cậu thả Vân Khởi ra đi.”
Thiên Trác Bạch đứng bên kia sân thượng nghe vậy thì cười lớn, anh đẩy Mục Vân Khởi lên phía trước như đã hứa, Mục Vân Khởi loạng choạng bước về phía trước vài bước rồi ngã xuống giữa sân, An Mặc lập tức bước tới cởi trói rồi đỡ Mục Vân Khởi đứng dậy, đồng thời hắn cũng không quên thử cứu Mục An Thất
Nhưng Thiên Trác Bạch lúc này quá kích động, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ
“Tiểu Thất, em nhìn thấy chưa, đây là người em yêu, anh có chỗ nào không bằng hắn, tại sao em lại không yêu anh?” Đại Bạch thuần thục nói lời thoại với ánh mắt tuyệt vọng cùng vẻ mặt đau buồn
Lúc này trong đầu Tiểu Thất đã vang lên âm thanh hoàn thành cốt truyện, nghe Đại Bạch nói như vậy, không khỏi gật đầu: “Anh nói đúng, chúng ta thử nhé?”
Đại Bạch lập tức kinh ngạc không thôi “Thật sao?”
“Thật đó!” Ốc sên trả lời vô cùng chắc chắn
Đại Bạch được nước lấn tới hỏi tiếp: “Chúng ta thử gì cơ?”
“Thử yêu đó, chính là kiểu tình yêu cùng nhau sống chung, cùng nuôi heo trồng rau, sau đó đến lúc chết đi thì cùng thiêu, cùng chôn, rồi cùng đi đến kiếp sau.”
Câu nói này không hề có trong cốt truyện ban đầu khiến Đại Bạch ngơ ngác, sau đó hoàn hồn lại thì ôm chặt lấy Tiểu Thất: “Quá tốt rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quá tốt rồi!”
An Mặc ??
Xảy ra chuyện gì thế, có chuyện gì vậy
Hắn thật sự từng nghĩ Thiên Trác Bạch sẽ không làm tổn thương Mục An Thất, nhưng tình huống phát triển đến mức này có phải quá nhanh rồi không
Khán giả cũng bị cú ngoặt bất ngờ này làm cho há hốc mồm,  từ phim kinh dị chuyển sang phim tình cảm chỉ cần vài giây
Thấy đối phương vui vẻ đồng ý hứa hẹn trọn đời, nỗi hoảng sợ trong lòng An Mặc đột nhiên trào dâng rồi nuốt chửng hắn, hắn lo lắng giải thích: “An Thất, em nghe anh giải thích, anh biết cậu ta sẽ không làm em bị thương cho nên mới đưa ra lựa chọn như vậy, em tin anh đi.”
Tiểu Thất cho An Mặc một ánh mắt tán thưởng, cảm thấy tên làm công ăn lương ngu ngốc này cuối cùng cũng có ích, “Ừ ừ, anh nói rất đúng, nếu ngay cả anh cũng biết anh ấy không tổn thương tôi thì tôi yên tâm rồi.” Nói xong, y kéo Đại Bạch lên, nói: “Đi thôi, chúng ta đi kết hôn.”
An Mặc bối rối, không chút suy nghĩ mà tiến lên ngăn cản hai người: “An Thất, em tin anh, nếu em xảy ra chuyện gì thì anh cũng đều sẽ ở bên cạnh em, anh cũng có thể đi chết cùng em!”
Tiểu Thất vỗ vai đối phương: “Ừ ừ, tôi tin anh, chẳng qua tôi đã đồng ý với Đại Bạch rồi, anh đừng buồn, anh có thể ở bên cạnh Vân Khởi nè, mặc dù cậu ta không được yêu thích như tôi, cũng không đẹp trai như tôi, cũng không biết trồng rau nuôi heo, nhưng nó...nhưng nó....”
Tiểu Thất đăm chiêu ủ dột để nghĩ ra lời khen ngợi, cuối cùng dán mắt vào người đối diện đang khóc đến mức lê hoa đới vũ*, lập tức nắm chặt tay: “Nhưng nó biết khóc đó, khóc đẹp lắm luôn, không cần trang điểm, cũng không chảy nước mũi, tốt biết bao!”
*Lê hoa đái/đới vũ: miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ khi rơi lệ, đôi mắt đượm buồn, long lanh như những cánh hoa lê trắng muốt, tạo nên một hình ảnh vô cùng thanh tao và lay động lòng người
An Mặc “......”
Mục Vân Khởi “......”
Quần chúng “......” Quả thật là một kiểu khen ngợi độc đáo, chẳng qua nghĩ kỹ lại thì lại không thể phản bác, bởi vì dường như những gì Mục An Thất nói đều là sự thật
“Vậy chúng ta đi thôi, chúc hai người hạnh phúc, hai người cũng rất xứng đôi đó.” Đều không có chút thiên phú nuôi heo nào, thì hai bên hẳn là có tiếng nói chung
Nhìn bóng lưng Mục An Thất và Thiên Trác Bạch đã đi xa, huyết áp của Mục Vân Khởi lập tức tăng vọt, bởi một là kiểu “khen ngợi” kia của Mục An Thất, còn có một điều nữa là kế hoạch của cậu ta thất bại rồi
    
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Không cần phải nói đến An Mặc đang mất hồn mất vía trước mặt, mặc dù hắn đã chọn mình như dự đoán, nhưng nhìn tình hình hiện tại, lựa chọn này có ích lợi gì chứ, thứ không có được luôn luôn là thứ tốt nhất
Ngoài ra, một bước quan trọng trong kế hoạch ban đầu của cậu ta cũng buộc phải dừng lại do thái độ của Mục An Thất thay đổi đột ngột
Trong suy nghĩ của một người bình thường, sau khi bị người yêu bỏ rơi, người đó sẽ đau khổ tột cùng và rất khó giữ bình tĩnh, một Mục An Thất với cảm xúc không ổn định cộng thêm Thiên Trác Bạch càng không ổn định hơn, hai người chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp, lúc này cậu ta chỉ cần chờ thời cơ xông vào “cứu” anh trai, sau đó tạo ra tai nạn ngoài ý muốn khiến Thiên Trác Bạch lỡ tay giết chết hoặc làm Mục An Thất thương nặng, mà thứ cậu ta muốn chính là thiên phú cấp siêu S của Thiên Trác Bạch sau khi rơi vào tuyệt vọng
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã bị hủy hoại bởi Mục An Thất hành động không theo lẽ thường, cậu ta không thể hiểu được trong đầu Mục An Thất chứa cái gì, tại sao lại không thể đưa ra những lựa chọn mà một người bình thường nên có
Trò hề này bắt đầu một cách khiếp hồn khiếp vía, lại ù ù cạc cạc mà kết thúc cũng biến thành trò hề trong mắt quần chúng hóng hớt
“Giải tán thôi giải tán thôi, chuyện nhà người ta, không cần tham dự làm gì.”
“Vốn dĩ đến là để hóng hớt, kết quả lại ăn một đống thức ăn cho chó, thật sự nghi ngờ đây là một màn ân ái công khai do hai anh em nhà họ Mục cùng nhau tính kế.”
“Không biết tại sao, tôi cũng khá vui vẻ khi ăn thức ăn cho chó của Mục An Thất và Thiên Trác Bạch.”
“Quả nhiên là tình anh em sâu sắc, cách thức công bố tình cảm cũng thật độc đáo.”
“Nhỡ đâu vụ bắt cóc là thật thì sao?”
“Ai đời đi bắt cóc còn mang theo giường gấp chứ, sơ hở này cũng lộ quá đi mất thôi.”
……
Hiển nhiên, dư luận đã phát triển theo hướng mà Mục Vân Khởi không mong muốn nhất, mà cậu ta cũng không thể làm cách nào khác, bởi vì mọi kế hoạch của cậu ta đều không thể sử dụng được với Mục An Thất
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.