Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 203: ĐỆ NHẤT TIÊN MÔN, NƠI TỐT ĐỂ NUÔI HEO - 01





Hệ thống 6362 vừa nghe thấy rằng nó có thể đi theo Tiểu Thất ngay sau khi hoàn thành xong tất các nhiệm vụ thì đã lập tức vứt bỏ hết mọi ưu phiền
Lúc này Chủ Thần cũng không biết hệ thống của mình sắp bỏ nhà theo trai, hắn chỉ biết cốt truyện của thế giới trước đó lại đi lệch hướng chứ chưa tìm ra nguyên nhân dẫn đến việc đó là do người thi hành nhiệm vụ
Chẳng qua là do nhân vật chính sống rất thọ, cũng nổi tiếng hơn nguyên tác, cho nên nhiệm vụ đã được đánh giá là hoàn thành và vì Chủ Thần quá bận rộn cũng không để ý tới nơi này nữa
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Thất đã không còn hứng thú với một tí xíu MZ tệ vừa mới nhận được nữa, y mua luôn thứ mình muốn và dò tìm được vị trí của vỏ ốc, vì thế giới đã được cố định nên y không cần sử dụng đến công cụ để chọn lựa nữa
Thế là cả hai phấn khởi bước vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo
Khi cảm giác không trọng lực quen thuộc ập đến, Tiểu Thất cũng đến được thế giới nhiệm vụ cuối cùng, cũng là thế giới có vỏ của y
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thực ra hiện tại Tiểu Thất không còn cần MZ tệ, cũng không cần phải hoàn thành nhiệm vụ nữa, nhưng y là một con ốc sên biết giữ lời hứa nên vẫn quyết định hoàn thành cốt truyện của thế giới này
Tất nhiên, hệ thống 6362 rất ủng hộ việc này
Sau khi kiểm tra thấy xung quanh không có gì nguy hiểm, nó bèn dò hỏi y xem có nên tiến hành tiếp thu cốt truyện hay không, sau khi nhận được sự đồng ý thì nó mới gửi cho Tiểu Thất
Các tình tiết chính của thế giới này thực chất không liên quan gì đến nguyên chủ, thậm chí từ đầu đến cuối cậu vẫn không hề biết chuyện gì đã xảy ra với mình
Việc nguyên chủ bỏ cuộc cũng không ảnh hưởng gì đến cốt truyện, mà tất cả chỉ là do cậu thất vọng về khả năng luyện đan của mình
Nguyên chủ của thế giới này tên là Đồ Thất, là một đứa bé ở cùng thôn với nhân vật chính Lương Thiện
Tuy nhiên, sau một lần thôn của cậu bị yêu thú tàn sát, người dân ở đây đã bị gi.ết gần hết, chỉ có một số trẻ còn sống nhờ được người lớn giấu đi
Đúng lúc đó có một môn phái tu tiên tình cờ đi ngang qua, họ bất ngờ tìm thấy Đồ Thất và Lương Thiện
Cả hai đều là hạt giống tốt, một đứa có hai linh căn mộc và hoả, đứa còn lại có linh căn là thủy, cộng với tình cảnh lúc đó nên đều đã được tông môn nhận nuôi
Tuy nhiên, hai người cũng chưa bước qua ngưỡng cửa tu tiên ngay được, bởi vì môn phái đưa họ đi là Hàn Thạch Tông nhỏ bé và không có tiếng tăm gì
Vừa nghe tên là biết ngay đây là một tông môn nằm trong núi, tính từ trên xuống dưới cũng chưa đến hai mươi người
Môn chủ là một thần long thấy đầu không thấy đuôi
Chưa có ai trong môn phái từng nuôi dạy trẻ con, vì vậy hai người họ được nuôi thả, tất nhiên có đôi khi những người trong môn phái cũng sẽ đến dạy bọn họ một vài việc nhập môn tu hành
Rất may là cả hai đều có thiên phú, học tập rất nhanh
Thoáng chốc đã mười năm trôi qua, trong mười năm này, hai đứa trẻ ngày nào đã thân quen với những người trong Hàn Thạch Tông hơn
Lương Thiện là người hoạt bát, giỏi giao tiếp nên rất thân với mọi người
Còn Đồ Thất thì chất phác hơn nhiều và cũng không mấy hứng thú với việc luyện kiếm, cả ngày chỉ lo nghiên cứu cách luyện đan
Phải biết rằng, việc luyện đan luyện khí tiêu tốn rất nhiều tài nguyên và thiên phú
Một môn phái nhỏ như Hàn Thạch Tông không có khả năng chu cấp để nuôi dưỡng một luyện đan sư được, thậm chí ở đây còn không có một người thầy luyện đan chính tông nào
Trong mắt những người ở Hàn Thạch Tông, Đồ Thất là một tên ít nói, lầm lì, không chịu học hành đàng hoàng
Cuối cùng vào năm hai người bước sang tuổi mười lăm, môn chủ Thủy Hàn Quang của Hàn Thạch Tông cũng đồng ý nhận bọn họ làm đệ tử
Mặc dù chỉ là đệ tử nội môn của một môn phái nhỏ nhưng trong mắt mọi người đây đã là niềm vinh dự và may mắn lớn lao rồi
Tuy nhiên, trong buổi lễ thu nhận đệ tử, Đồ Thất đã phớt lờ sự ngăn cản và khuyên nhủ ở lại của mọi người, quyết định rời khỏi Hàn Thạch Tông để theo đuổi con đường luyện đan
Sau đó, cậu gia nhập vào đệ nhất tiên môn có tiếng tăm vang dội nhất - Thiên Phủ Môn và trở thành đệ tử nội môn của Phong chủ Đan Phong
Cho đến lúc đó, mọi thứ đều rất thuận lợi
Tuy nhiên, kể từ khi cậu gia nhập Thiên Phủ Môn, chẳng biết sao linh căn hệ hỏa cứ dần dần lụi tàn, đến cuối cùng lại biến thành thứ vô dụng
Cũng chính vì thế mà cậu bị trục xuất khỏi đan phong và bị đưa tới bộ phận hậu cần, nơi chuyên nuôi dưỡng linh thú: Linh Thú Phong
Đến đây, Tiểu Thất mở to mắt tỏ vẻ thật khó tin, ấy vậy mà trên thế giới này lại có nơi chuyên chăn nuôi linh (heo) thú (con), hơn nữa y không cần phải làm gì cả mà chỉ cần đi theo cốt truyện như thường là có thể nuôi heo, trên đời còn có chuyện tốt đến thế ư
Tiểu Thất vui mừng không thôi, nhưng nguyên chủ lại rất đau khổ
Cậu không biết linh căn của mình đã xảy ra vấn đề gì, cũng không muốn từ bỏ giấc mơ luyện đan của mình, và vẫn không ngừng nỗ lực vì nó ngay cả khi những kẻ xung quanh đều cười nhạo cậu, nhất là khi chúng biết việc cậu đã phản bội sư phụ và tông môn đầu tiên của mình để gia nhập môn phái này. 
Sau này, trong cuộc tranh tài giữa các môn phái, Đồ Thất và Lương Thiện gặp lại nhau, chẳng qua số phận của bọn họ đã thay đổi rất nhiều
Không biết vì sao Lương Thiện lại thức tỉnh linh căn hệ hoả, cộng thêm việc được Hàn Thạch Tông liên tục bồi dưỡng nên rất thông thạo việc luyện đan, luyện khí
Cuối cùng, anh ta tỏa sáng rực rỡ trong cuộc tranh tài này, trở thành đối tượng được người ở hai tông môn khen ngợi, Đồ Thất thì ngược lại, cậu trở thành kẻ bị cả hai bên coi thường, khinh rẻ
Có điều Lương Thiện vẫn niệm tình nghĩa người cùng quê, thậm chí còn giúp cậu giành tư cách bước vào bí cảnh Vụ Hải
Sau đó, Đồ Thất liên tiếp chứng kiến sự thành công của Lương Thiện, rồi nhìn anh ta phi thăng, còn cậu thì đến chết cũng không thể thực hiện được giấc mơ trở thành luyện đan sư của mình vì chẳng còn linh căn hệ hoả
Sau khi bị trục xuất khỏi Thiên Phủ Môn, cậu sống một cuộc đời tầm thường vô vị rồi chết ngay khi hết tuổi thọ
Trước khi chết, Đồ Thất vẫn còn suy ngẫm xem rốt cuộc mình đã sai ở đâu và tự hỏi rằng liệu cậu có đi sai hướng không
Tuy vậy, trong trái tim của cậu vẫn có một ngọn lửa đang bùng cháy, thôi thúc đam mê luyện đan
Đến cuối cùng, ngọn lửa này lại trở thành chấp niệm của cậu
   
Thực hiện: Clitus x T Y T
Sau khi tiếp thu xong cốt truyện, ý chí chiến đấu lập tức sục sôi trong lòng Tiểu Thất, y đã sẵn sàng nghênh đón cuộc sống nuôi heo sắp tới của mình
Tiểu Thất nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, đã rất khuya rồi, ngày mai chính là lễ bái sư
Trời vừa sáng, Lương Thiện đã đến đây, anh ta là một thanh niên có nụ cười rạng rỡ, sợ Đồ Thất dậy muộn nên cố ý tới để gọi để dặn dò
Sau khi hai người chuẩn bị xong thì có người dẫn họ vào điện chính
Dọc đường đi, Tiểu Thất nhìn quanh, phát hiện rằng dù Hàn Thạch Tông ở nơi hẻo lánh, nhưng các đình viện trong môn phái đều được xây dựng rất tinh xảo, bên đường có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, không giống như một môn phái nhỏ bé, tội nghiệp
Đến điện chính, mặc dù Lương Thiện cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng cơ thể vẫn không khỏi run rẩy, chẳng biết anh ta đang hồi hộp hay hưng phấn nữa
Tiểu Thất ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh trong điện, ngồi ở trung tâm chính là Thủy Hàn Quang, đúng như tên gọi, gương mặt lạnh lùng, cơ thể phảng phất như đang tản ra hơi lạnh nhưng gương mặt lại cực kỳ tuấn tú
Phía đằng sau là hai đệ tử nội môn của ông ta, cũng chính là đại sư huynh và nhị sư huynh
Có vẻ như hai người này đã nhận ra rằng Lương Thiện đang hồi hộp nên đã dùng ánh mắt để trấn an anh ta
Dưới ánh mắt hâm mộ của người khác trong môn phái, hai người bắt đầu làm theo trình tự đã được chỉ dẫn trước đó, quỳ xuống, sờ đầu và kính trà, tất cả đều rất quy củ
Nhưng tới lúc Đồ Thất kính trà Thủy Hàn Quang, y vẫn gọi ông ta là môn chủ chứ không phải sư phụ
Lương Thiện ở bên cạnh lặng lẽ kéo tay áo nhắc nhở y, hai vị sư huynh đứng cách đó không xa cũng có chút kinh ngạc
Mặc dù Đồ Thất rất ít nói nhưng hiếm khi có sai sót, chắc hôm nay y lo lắng quá nên mới như vậy nhỉ
“Môn chủ, hôm nay Đồ Thất cúi đầu, kính trà là vì công ơn nuôi dưỡng suốt mười năm qua
Hôm nay Đồ Thất chẳng có gì để đền đáp ơn này, nhưng con sẽ luôn khắc sâu trong lòng, chắc chắn ngày sau sẽ báo đáp
Sau ngày hôm nay, Đồ Thất sẽ xuống núi và đến Thiên Phủ Môn để xin học luyện đan, kiếm tu không phải con đường tu hành mà con theo đuổi, mong môn chủ thành toàn!” Tiểu Thất nói y như những gì nguyên chủ đã từng nói rồi tiếp tục duy trì tư thế kính trà
Cả đại điện lặng ngắt như tờ, mọi người kinh ngạc nhìn Đồ Thất như đang nhìn một kẻ vô ơn
Một lát sau, cuối cùng Thủy Hàn Quang - người lạnh như băng cũng mở miệng đáp lời, “Được rồi, coi như con và ta không có duyên thầy trò, vậy cũng không cần cưỡng cầu, con cứ xuống núi đi.”
“Sư phụ!”
“Môn chủ!”
Những người khác trong đại điện đã lấy lại tinh thần và đều không đồng ý
Mặc dù lễ bái sư này vẫn chưa kết thúc, nhưng việc một đứa trẻ được Hàn Thạch Tông nuôi dưỡng mười năm lại chuyển sang môn phái khác sẽ khiến bọn họ rất mất mặt
Loại cảm giác bị phản bội này khiến họ rất tức giận, có người trách móc, cũng có người cố gắng giữ chân y lại
Tuy nhiên, sau mấy ngày suy nghĩ, cuối cùng Đồ Thất vẫn hạ quyết tâm xuống núi
Trước khi rời đi, đại đệ tử của Thủy Hàn Quang, người suýt chút nữa trở thành đại sư huynh của Đồ Thất đã đến tặng cho y một ít đồ, sau đó còn dặn dò y phải cẩn thận
Lương Thiện đứng bên cạnh, đôi mắt anh ta đỏ hoe, chứa chút khó hiểu
Còn vị nhị sư huynh không có duyên phận kia thì tỏ vẻ lạnh lùng, rõ ràng rất chán ghét hành vi của Đồ Thất
Từ biệt Hàn Thạch Tông, nơi y đã cư trú suốt mười năm, Đồ Thất mười lăm tuổi bắt đầu lang bạt thế giới tu chân một mình
Y không mang theo nhiều đồ lắm, và cũng cảm thấy Hàn Thạch Tông đã cho mình quá nhiều ân tình, cho nên y không muốn mắc nợ bọn họ nữa
Tiểu Thất đi vào thị trấn náo nhiệt dưới chân núi, y tò mò nhìn xung quanh, phát hiện ra rằng do ở đây tu sĩ và người phàm sống cùng nhau cho nên đồ vật được bày bán ở hai bên đường cũng rất phong phú, linh thạch và linh châu đều rất có giá trị
Tiểu Thất sờ vào túi trữ vật của mình, trong đó có mười viên linh thạch do y lén tích góp bằng việc đi đánh quái suốt mấy năm qua và một ít viên linh châu vụn
Còn đại sư huynh thì chỉ đưa linh quả và bùa chú, chứ không có một khối linh thạch nào
Tiểu Thất ở lại trấn nhỏ hai ngày để mua bản đồ và tìm hiểu tin tức, sau đó mới bước lên con đường đến Thiên Phủ Môn để xin học
Tuy rằng nguyên chủ không có hứng thú với kiếm pháp, nhưng thiên phú cũng không tệ lắm, nên trên đường cũng không gặp phải gì nguy hiểm lắm, nguyên chủ cũng không ngu ngốc, gặp thứ gì nguy hiểm quá thì cậu sẽ tránh đi
Mà bây giờ ốc đây đã thay thế nguyên chủ rồi nên đương nhiên sẽ chọn con đường ngắn nhất để đến Thiên Phủ Môn sớm hơn, cũng để sớm thực hiện ước mơ được tự do nuôi heo
[Số linh quả đó đều có vấn đề, sao anh vẫn ăn vậy?] Thấy Tiểu Thất lại nhai linh quả, hệ thống 6362 không khỏi phàn nàn
[Không sao, ốc phải làm theo cốt truyện chứ, dù gì tao cũng sẽ không luyện đan, không có linh căn hệ hoả thì thôi.] Khi nhận được linh quả từ đại sư huynh, Tiểu Thất không phải là nguyên chủ nên đã lập tức nhận ra vấn đề, nếu không có gì bất ngờ thì những linh quả này chính là nguyên nhân khiến linh căn của nguyên chủ dần dần suy bại, cuối cùng trở thành thứ linh căn chẳng ai thèm
[Kia kìa, kia kìa
Viên linh thực kia có thể nhuộm màu được không
Chúng ta hái một ít đi, có gì sau này dùng để nhuộm tóc.] Sự chú ý của hệ thống 6362 lập tức bị hấp dẫn bởi một viên linh thảo màu chàm trong rừng, và quên luôn chuyện linh quả
Bởi vì cơ thể con người của hệ thống 6362 không có linh căn nên không thể bước vào Thiên Phủ Môn, nên hiện tại nó không thể ra ngoài để hưởng thụ sự tự do, tuy nhiên, việc này cũng không thể ngăn cản nó tích trữ đồ để nhuộm tóc
Tiểu Thất đi bộ khoảng nửa tháng mới đến được địa điểm ẩn chứa cơ duyên đầu tiên của nguyên chủ, tại đây cậu sẽ bị một con mãng xà khổng lồ tấn công, sau đó lại chạy vào lãnh thổ của một con cá sấu hung dữ khác, việc này khiến hai con linh thú đánh nhau, sau đó cả hai bên đều bị thương
Cứ như vậy, nguyên chủ dễ dàng có được nội đan của một con mãng xà ngàn năm tuổi và nguyên liệu quý hiếm dùng để luyện khí từ một con cá sấu nước mặn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây cũng là lý do y có cơ hội bái nhập Đan Phong
Vì để giống cốt truyện, Tiểu Thất bèn cắm trại tại chỗ để chờ đợi, chờ đến chờ lui, chờ đến tận nửa đêm
Ngay khi y chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một con mãng xà khổng lồ với đôi mắt đỏ tươi lặng lẽ lẻn vào, nó há cái miệng bự ra và tính nuốt chửng luôn Tiểu Thất vào trong bụng
Tiểu Thất vô cùng hào hứng vì đã phát hiện ra mục tiêu của mình, y tiến lên, vung tay hai ba cái đã tóm được con mãng xà khổng lồ rồi thắt nó thành hình nơ bướm
Sau đó, y vui vẻ vác con mãng xà đi tìm cá sấu nước mặn, khi đến gần khu vực của nó, Tiểu Thất đặt con mãng xà hình nơ xuống và chờ đợi cá sấu trồi lên
Nhưng Tiểu Thất đợi thật lâu mà vẫn không thấy cá sấu vẫn đâu, y thắc mắc tại sao cá sấu lại không xuất hiện như cốt truyện nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cá sấu ẩn nấp dưới dòng suối lặng lẽ nhìn con người đáng sợ đứng trên bờ, nó đang tìm cách để lẻn đi, chứ chẳng dám trêu chọc tên đã đánh bại mãng xà ngàn năm tuổi với một hai cú đánh như vậy
Nhưng tiếc thay, cá sấu vẫn không thoát khỏi tay ốc được, nó bị Tiểu Thất phát hiện và bị túm ra khỏi con suối
Sau khi liều mình để chiến đấu, cá sấu đã bị đánh bại như dự đoán
Tiểu Thất nhìn hai con thú dữ mà mình đã thu hoạch được ở trước mặt, y vỗ tay hài lòng: “Không sai, cốt truyện phải diễn biến như thế này ha, giống nhau như đúc!”
Hệ thống 6362, [...] Là… Là như thế này sao
Cứ như vậy, Tiểu Thất vừa đi vừa dừng, túi trữ vật của y cũng càng ngày càng đầy, đến khi không thể chứa được thêm bất cứ thứ gì nữa thì cũng là lúc đến Thiên Phủ Môn
Đúng lúc này, môn phái cũng đang tuyển đệ tử, có rất nhiều người muốn gia nhập môn phái như Đồ Thất, thậm chí còn có không ít trẻ con bị người nhà bế đến, điều này cho thấy Thiên Phủ Môn vô cùng hùng mạnh
    
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Cuối cùng Thiên Phủ Môn cũng bắt đầu nghi thức tuyển chọn, họ không xem từng người một để chọn mà thay vào đó họ sẽ dùng phép bắn ra một vầng sáng để tìm những người có linh căn
Tiếp đó, những người có tư chất kém sẽ được loại bỏ, số còn lại sẽ có cơ hội được nhập môn
Có điều, qua được bước này cũng chỉ mới trở thành đệ tử ngoại môn, sau khi được các Phong chủ lựa chọn mới có thể trở thành đệ tử nội môn
Mặc dù chỉ khác có một chữ, nhưng đãi ngộ về những gì được học, tài nguyên hay địa vị lại cách xa một trời một vực
Thấy người mặc trang phục của Đan Phong đi ngang qua mình, Tiểu Thất đã chủ động bước lên hành lễ như trong cốt truyện, “Tại hạ là Đồ Thất, may mắn đạt được nội đan của mãng xà ngàn năm tuổi
Hiện giờ ta muốn tặng viên nội đan này cho Đan Phong, hy vọng nó có thể phát huy được tác dụng thật sự của mình, mong tiền bối thành toàn cho ta.”
Y vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc nhìn sang
Người mặc trang phục Đan Phong cũng có chút kinh ngạc, đúng là gần đây hắn rất cần nội đan mãng xà ngàn năm tuổi, tuy loài này không phải là yêu thú cấp cao nhưng lại cực kỳ xảo quyệt và khó tìm, dù hắn đã tìm kiến ròng rã hơn một tháng nay cũng không có tin tức gì, không ngờ bất giờ lại có người dâng đến tận cửa
Hắn quay lại chỗ Đồ Thất, cầm nội đan lên kiểm tra: "Là nội đan của mãng xà ngàn năm tuổi thật rồi, ngươi đi theo ta đi
Đến lúc này, cả đám người ở đấy đều xì xầm với nhau, hóa ra còn có thể làm vậy để nhập môn à
Cứ như vậy, sau ngày nhập môn đầu tiên, Đồ Thất đã trở thành kẻ nổi tiếng trong Thiên Phủ Môn, chỉ là tiếng tăm không mấy tốt đẹp mà thôi
Nhưng Đồ Thất không quan tâm, ý tưởng của cậu rất đơn giản và thẳng thắn
Vì đạt được mục tiêu của mình, cậu không ngại thử một lần
Hơn nữa, nội đan đó là thứ tốt nhất cậu từng có được trong đời, chỉ có dùng nó để luyện đan thì mới không lãng phí giá trị
Kẻ dẫn đường là Đan Tử Trạc, hắn là đại đệ tử của môn chủ Thiên Phủ Môn, cũng là một tên điên cuồng si mê luyện đan
Sau khi có được nguyên liệu mình cần, hắn lập tức chui vào phòng luyện đan, quên luôn Tiểu Thất ở trước cửa, và hiển nhiên là hắn sẽ không ra ngoài nếu đan dược chưa ra lò
Tiểu Thất đứng ngoài cửa tò mò đánh giá Đan Phong, nơi mà nguyên chủ mơ ước được đặt chân đến, nơi này có rất nhiều linh thực, linh vật, kiến ​​trúc mang vẻ đẹp cổ kính, trong không khí tràn ngập mùi thuốc nhẹ nhàng, khiến cho người ngửi được cảm thấy rất thoải mái
[Nơi này thực sự rất tốt, chẳng trách nguyên chủ lại thích như vậy
Nếu có thể nuôi heo được thì lại càng tốt hơn!] Tiểu Thất cảm thán với 6362
Hệ thống 6362 gửi một nhãn dán tỏ vẻ bản thân đang không ngừng gật đầu, [Quả thật không tồi, màu sắc của cây cối xung quanh đều rất đẹp, ước gì có thể dùng chúng để nhuộm tóc!]
Cả hai vừa trông mong ngóng nhìn vừa tưởng tượng về những hình ảnh đẹp đẽ mà bản thân tưởng tượng ra. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.