Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 204: ĐỆ NHẤT TIÊN MÔN, NƠI TỐT ĐỂ NUÔI HEO - 02





Tiểu Thất đợi mất ba ngày, mặc dù đã hiểu rõ nội dung cốt truyện, nhưng y vẫn cảm thấy việc luyện đan quá tốn thời gian, trồng cải thìa rồi nuôi heo vẫn đơn giản hơn nhiều
Bởi vì đã biết trước cốt truyện nên Tiểu Thất sẽ không để bụng đói và đợi Đan Tử Trạc đến mức ngất xỉu ở ngoài phòng luyện đan như nguyên chủ, đối với Tiểu Thất, những chuyện nhỏ nhặt như ăn uống sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện lắm
Vì vậy, khi Đan Tử Trạc hài lòng đi ra khỏi phòng luyện đan, vừa cúi đầu là lập tức nhìn thấy một thiếu niên ngồi trên bậc thang ăn bánh bao, vì y quay lưng về phía cửa nên không biết hắn đã ra ngoài, Đan Tử Trạc nhìn cặp má phồng của y, trông có vẻ đang ăn rất ngon miệng
Mà hắn cũng thực sự ngửi thấy một mùi hương mê lòng, khiến hắn không khỏi động lòng sau nhiều năm tích cốc
Có lẽ do đối phương ăn quá ngon, quá tập trung, nên dù Đan Tử Trạc đã đứng ở phía sau một lúc rồi mà vẫn chưa bị phát hiện, cuối cùng hắn không nhịn được mà hỏi: "Đệ đang ăn cái gì vậy
Tiểu Thất ngẩng đầu lên, thấy Đan Tử Trạc đứng đấy thì rất vui mừng: “Đây là bánh bao nhân thịt do đệ tự làm rồi tự hấp đấy.” Dọc đường đến đây, Tiểu Thất đã tự đi mượn nhà bếp, rồi dùng thịt linh thú heo do y bắt được để làm, tất nhiên là không thể thiếu gia vị bí mật độc quyền của Tiểu Thất
Đan Tử Trạc nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao nhân thịt, càng nhìn càng càng thấy thơm
Đối diện với ánh mắt hừng hực như lửa đốt, Tiểu Thất không nhịn nổi phải ôm chặt túi trữ vật đáng yêu của mình, Có điều, y là một con ốc hào phóng mà, thế là móc một túi bánh bao ra đưa cho Đan Tử Trạc, “Tiền bối, huynh muốn ăn không?”
Vậy là, sau khi nhận nội đan mãng xà ngàn năm tuổi, Đan Tử Trạc lại nhận thêm một túi bánh bao từ đối phương, hắn cũng không ra vẻ, mà lấy một cái bánh bao ra rồi bắt chước Tiểu Thất ngồi phịch xuống bậc thang, bắt đầu ăn
Sau khi cắn qua lớp vỏ bánh bao mềm mại, nhân thịt thơm phức bắt đầu tràn vào trong miệng, trong khoảnh khắc đó, Đan Tử Trạc cảm thấy bản thân có thể vứt bỏ những mấy viên Tích Cốc Đan đi được rồi, không được ăn thì tu hành còn có ý nghĩa gì nữa chứ
Một lát sau, chẳng biết sao mấy cái bánh bao đã chui hết vào bụng hắn, thiếu niên bên cạnh vô cùng kinh ngạc, hắn hỏi, "Sao vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Thất chỉ vào bụng Đan Tử Trạc, "Huynh không thấy no à
Đan Tử Trạc định nói mình chưa no lắm, nhưng vừa mở miệng thì lại ợ ra một hơi
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái, hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Tiểu Thất lấy thêm hai gói giấy đầy ắp bánh bao nhân thịt từ trong túi ra đưa cho Đan Tử Trạc, “Đệ vẫn còn này, huynh cứ để dành ăn nha.”
Là con cháu của thế gia tu chân, Đan Tử Trạc luôn duy trì thói quen ăn uống cả trước lẫn sau khi tu tập
Hiện tại, cảm giác no căng này khiến hắn cảm thấy có chút thần kỳ
Sau khi nhận lấy hai gói bánh bao lớn, Đan Tử Trạc đã cảm ơn Tiểu Thất, rồi liếc nhìn túi trữ vật của y và ngợi khen: “Túi trữ vật này đáng yêu thật đấy.”
Tiểu Thất lập tức tỏ vẻ kiêu ngạo: “Ốc tự làm đó nha, đôi tai thỏ này đáng yêu quá nhỉ.” Đan Tử Trạc gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy túi trữ vật hình con thỏ đấy
Tiểu Thất buộc tai thỏ thành nơ bướm, vừa cất túi trữ vật vừa nói: “Đệ có thể cho huynh bánh bao, nhưng không thể cho huynh túi trữ vật này được, huynh có khen cũng không được đâu.”
Đan Tử Trạc không hề thiếu linh khí trữ vật, “...”
Sau một hồi trò chuyện vui vẻ, Đan Tử Trạc càng có ấn tượng tốt với tên thiếu niên mình nhặt về, hơn nữa tư chất của y cũng không tồi nên hắn quyết định dẫn y đến Chủ Phong trước
Tiểu Thất có chút bối rối nhìn Đan Phong đang dần ở lại phía sau mình
Không phải y sẽ gia nhập vào Đan Phong và trở thành đệ tử nội môn của Phong chủ à
Sao lại đi mất rồi
Cốt truyện đã nói rằng mình sẽ được nuôi heo mà, “Tiền bối, chúng ta đi đâu vậy?”
Đan Tử Trạc cúi đầu liếc nhìn thiếu niên trước mắt, sau đó sửa lại cho đúng bối phận, “Đừng gọi ta là tiền bối nữa, đệ sắp trở thành sư đệ của ta rồi
Tiểu Thất: ??
Đại não của Tiểu Thất bắt đầu hỗn loạn, y cố gắng móc nối các mối quan hệ phức tạp giữa những người trong môn phái với nhau
Khi hai người đến đích cũng chính là lúc y hiểu rõ vấn đề, chẳng biết tại sao, y lại từ đệ tử của phong chủ Đan Phong thành đệ tử của tông chủ Thiên Phủ Môn nữa
“Tiền bối, huynh đưa đệ quay lại đi, đệ thấy Linh Thú Phong cũng ổn mà.” Tiểu Thất bắt đầu cố gắng cứu vãn cốt truyện bị chệch hướng
“Ừm, đệ cứ bái sư xong rồi đi đâu thì đi.” Đan Tử Trạc bình tĩnh trả lời
Tiểu Thất, “...” Nếu là như vậy, xem ra y vẫn sẽ quay lại Linh Thú Phong, cốt truyện cũng sẽ không bị chệch hướng và lại giống hệt như ban đầu ngay thôi
Rất nhanh hai người đã đến chủ phong của Thiên Phủ Môn - Thiên Phủ Phong, sau đó họ gặp môn chủ Chung Đỉnh ở một căn nhà trên sườn núi
Vốn tưởng rằng môn chủ của đệ nhất tiên môn sẽ là một ông già, ai ngờ đến khi gặp thì mới biết bề ngoài đối phương chỉ tầm ba mươi tuổi, nếu không phải do dùng Trú Nhan Đan thì chắc hẳn người này rất tài ba, ngay từ khi còn trẻ đã đạt được tu vi đủ cao để giữ được cơ thể trẻ trung này
Chung Đỉnh thấy đại đồ đệ của mình dẫn một thiếu niên đến đây thì có hơi kinh ngạc, “Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây thế?”
“Sư phụ, đồ nhi muốn đệ ấy trở thành tiểu sư đệ của con, muốn sư phụ thu nhận đệ tử này.” Đan Tử Trác dứt khoát nói thẳng
Chung Đỉnh: “…” Rõ ràng ông mới là người thu đồ đệ, nhưng sao qua miệng của đại đồ đệ thì ông lại như đang trở thành một công cụ để hắn thu tiểu sư đệ ha
Tuy rằng chưa bái sư thành công lần nào, nhưng Tiểu Thất vẫn cảm thấy lời này có gì đó không đúng lắm, “...”
Chung Đỉnh cạn lời một lúc mới tò mò đánh giá chàng thiếu niên được đưa tới
Đại đệ tử của ông nổi tiếng là người khó lấy lòng nhất trong môn phái, thường ngày hắn chỉ lo học kiếm thuật và luyện đan dược mà thôi
Cho dù có người tặng ít linh thực quý hiếm thì cũng khó làm Đan Tử Trác để bụng, bởi vì hắn không thích linh thực mà chỉ thích đan dược do chính mình luyện ra
Chung Đỉnh kiểm tra tư chất của Tiểu Thất, phát hiện tuy tư chất của đứa nhỏ này không tồi nhưng cũng chẳng có gì xuất sắc, “Con tên là gì, muốn học gì ở Thiên Phủ Môn vậy?”
   
Thực hiện: Clitus x T Y T
Tiểu Thất mở to mắt nhìn môn chủ trước mặt, y không hề luống cuống mà thành thật mà trả lời, “Con tên Đồ Thất, rất hâm mộ danh tiếng của Thiên Phủ Môn, mong đến đây để được nuôi heo.”
Chung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có vẻ lời của mình không phù hợp với tính cách nguyên chủ lắm nên đã nói lại: “Con tên Đồ Thất, rất hâm mộ danh tiếng của Thiên Phủ Môn, hy vọng có thể được học thuật luyện đan tại Đan Phong.” 
Những lời nói sau đó có vẻ bình thường hơn nhiều, nhưng không hiểu sao Chung Đỉnh vẫn không thể nào quên được mong muốn được đến đây nuôi heo của y
Đan Tử Trạc không thèm quan tâm, có lẽ trong lòng hắn, việc tiểu sư đệ này muốn luyện đan hay nuôi heo cũng chẳng có gì khác biệt, vì hắn chỉ muốn có một tiểu sư đệ mà thôi
Là một môn chủ cực kỳ bao dung đệ tử, cuối cùng Chung Đỉnh cũng đồng ý thu nhận Đồ Thất
Hiển nhiên, ông cũng không phải kiểu người sống nề nếp, ta có thể mượn những lời sau này nhị sư huynh sẽ nói để mô tả ông ấy: năm xưa khi sư phụ còn trẻ cũng đã làm rất nhiều chuyện phá vỡ quy tắc, khiến thế gian phải kinh hãi
Chẳng qua sau này, chính Chung Đỉnh cũng sẽ phải cảm thán rằng hồi còn trẻ ông vẫn chưa làm chuyện gì kinh thiên động địa đến mức muốn nuôi heo ở đệ nhất tiên môn
Khi tin tức Chung Đỉnh muốn thu nhận đồ đệ được truyền ra ngoài, toàn bộ Thiên Phủ Môn trở nên náo nhiệt, đã gần ba trăm năm kể từ khi Chung Đỉnh tiếp quản Thiên Phủ Môn, trong suốt quãng thời gian này, có vô số người muốn trở thành đệ tử của ông, nhưng ông chỉ thu nhận hai đồ đệ, một người là Đan Tử Trạc, người còn lại là Kim Ngọc Dung
Hai người này không những am hiểu kiếm thuật mà mỗi người còn có ưu điểm riêng, Đan Tử Trạc giỏi luyện đan, Kim Ngọc Dung giỏi luyện khí, bọn họ đều là những nhân tài kiệt xuất
Do Chung Đỉnh đã có hai đệ tử tài năng như vậy rồi nên người ta cũng không ngạc nhiên mấy khi không thấy ông thu nhận thêm đồ đệ trong suốt 300 năm qua nữa, dù sao thì thiên tài cũng không phải là cải trắng
Vì vậy, khi có tin Chung Đỉnh thu thêm đồ đệ, toàn bộ Thiên Phủ Môn đều dò la xem người đồ đệ mới này tài ba cỡ nào và có thiên phú ấn tượng làm sao
Tuy nhiên, bọn họ chạy đến chủ phong rất nhiều lần nhưng đều không nhìn thấy bất kỳ gương mặt xa lạ nào, điều này càng khiến tên đồ đệ mới càng thêm thần bí
Tên đồ đệ mới thì không thấy được, nhưng lại nghe đột nhiên có một tên rất thích nuôi heo xuất hiện ở Linh Thú Phong, sau khi bị chủ phong từ chối, y đã đến Linh Thú Phong đòi trồng cải thìa nhưng tất nhiên y lại bị từ chối thêm lần nữa
Mà tên nhóc kỳ quái này chính là tên đã đưa nội đan mãng xà ngàn năm tuổi cho Đan Tử Trạc ngay trước mặt mọi người vào ngày nhập môn, khi họ thấy y bị đẩy tới Linh Thú Phong thì đều cho rằng y đã thất bại trong việc nịnh nọt Đan Tử Trạc nên mới bị thế này
Ngẫm lại cũng đúng thôi, Đan Tử Trạc là đại đệ tử nội môn của môn chủ, còn có thứ gì tốt mà hắn chưa từng gặp chứ, ai lại đi quan tâm đến một viên nội đan mãng xà ngàn năm tuổi làm chi
Sau khi biết Đồ Thất thất bại, không ít người đã chạy đến chế nhạo y
Tiểu Thất cũng không để ý lắm đến việc mọi người đang giễu cợt mình
Hiện tại, y đang cố nghĩ cách để thuyết phục Linh Thú Phong và Linh Thực Phong đồng ý với kế hoạch trồng rau nuôi heo vĩ đại của y
Dù y đã thử nhiều cách khác nhau nhưng vẫn không có cách nào hiệu quả
Việc môn chủ Thiên Phủ Môn thu nhận đồ đệ cũng không phải chuyện nhỏ, cuối cùng lễ bái sư đã được ấn định vào ngày mùng một tháng sau, tức là mười ngày sau đó
Không chỉ như vậy, tiên hạc cũng gửi đi vô số thiệp mời, mời các tông môn khác đến tham dự đại điển trọng đại này, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy tên của vị đồ đệ thần bí này  trên giấy mời: Đồ Thất
Cái tên này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó bọn họ bắt đầu nghi ngờ, có lẽ thứ mà tên thiếu niên kia mang đến không phải là nội đan của mãng xà ngàn năm tuổi, mà là một loại thuốc tiên nào đó, nếu không thì sao Chung Đỉnh có thể thu nhận y làm đồ đệ cơ chứ
Hơn nữa, tại sao kẻ sắp trở thành đệ tử thân truyền của môn chủ lại chạy đến Linh Thú Phong và Linh Thực Phong mỗi ngày làm chi
Hiển nhiên, cho dù họ có nghĩ đến nát óc cũng không bao giờ nghĩ được rằng lý do Chung Đỉnh thu đồ đệ chỉ là vì đại đồ đệ coi ông như một công cụ để hắn có thêm một tiểu sư đệ mà thôi
Trước khi lễ bái sư bắt đầu, tất cả các tông môn nhận được thiệp mời đều lần lượt lên đường đến chúc mừng
Các môn phái chưa nhận được thiệp mời cũng nghe được tin môn chủ của Thiên Phủ Môn sắp thu nhận người đồ đệ thứ ba
Bọn họ bàn tán xôn xao, rốt cuộc Đồ Thất là người như thế nào mà lại có thể lọt vào mắt của Chung Đỉnh nhỉ
Đám người Hàn Thạch Tông tình cờ ghé vào uống trà ở một tiệm dưới chân núi cũng khiếp sợ không thôi, họ còn cố tình đến hỏi thăm để xác nhận lại tên của vị đệ tử thứ ba đó, đến khi biết người nọ đúng là Đồ Thất thì đều cảm thấy rất phức tạp
Đến khi trở về, bọn họ cũng mang tin tức này về cùng, cả Hàn Thạch Tông đều cảm thấy rất khó tin, sao có thể như vậy được, đây chắc chắn chỉ là lời đồn bậy bạ thôi
Lương Thiện cũng nghe được tin này, mặt mày anh ta tràn ngập niềm vui: “Cuối cùng thì sự kiên trì của Đồ Thất cũng được đáp lại rồi, không uổng công y nỗ lực như vậy.”
Đại sư huynh Yến Văn Hoài đứng bên cạnh gật đầu, bổ sung thêm: “Có điều con đường luyện đan rất gian khổ, chỉ mong sau này y vẫn có thể thuận lợi.”
Nhị sư huynh Thân Trụ ôm kiếm tỏ vẻ khinh thường, “Ai mà biết y đã dùng thủ đoạn gì để đạt được mục đích chứ.” 
Suy nghĩ của Thân Trụ cũng là suy nghĩ của hầu hết mọi người trong Hàn Thạch Tông
Theo bọn họ, Đồ Thất là một người có tính lầm lì, khó ưa, mặc dù tư chất y không tồi nhưng cũng không thể xem như một thiên tài, càng không thể sánh với Đan Tử Trạc và Kim Ngọc Dung thì sao có thể được môn chủ để mắt đến chứ
Không thể nghĩ ra đáp án khiến người ở Hàn Thạch Tông vô cùng buồn bực, họ cảm thấy xót xa và không cam lòng
Tuy nhiên, đối với một môn phái nhỏ như bọn họ, đến cả tư cách nhận thiệp mời còn không có nên chỉ có thể kiềm nén sự khó chịu ở trong lòng
Vào ngày mùng một tháng năm, Thiên Phủ Môn chật kín người, mọi người đều tụ tập tại nơi đón khách, háo hức được gặp mặt vị đồ đệ giỏi giang này
Sau một hồi hàn huyên và chúc mừng, buổi lễ chính thức được bắt đầu, bởi vì có kinh nghiệm bái sư trước đó cùng với sự hướng dẫn từ trước nên Tiểu Thất làm mọi việc rất suôn sẻ
Nhìn đôi mắt sáng ngời không chút sợ hãi nào của chàng thiếu niên kia, tất cả những người đến tham dự đều không khỏi cảm thán trước vẻ ngoài của y, độ đẹp trai thì đạt tiêu chuẩn rồi đấy, còn về thiên phú thì vẫn chưa biết được
    
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Đến đoạn kính trà, vì Tiểu Thất là một chú ốc sên chu đáo nên đã tự mình điều chế trà cho buổi lễ này, y ngoan ngoãn dâng chén trà lên nói: “Sư phụ, mời người uống trà.”
Chung Đỉnh cười híp mắt, giống như một người ông ôn hòa đang nhìn cháu trai mình, ông cứ nhận lấy chén trà mà không làm khó gì Tiểu Thất hết: “Nghe nói trà này là do con tự điều chế à?”
Ốc sên ngoan ngoãn gật đầu, “Đúng vậy, ngon lắm ạ, sư phụ mau nếm thử đi.”
Nghe thấy lời này, Chung Đỉnh đương nhiên không thể để y mất mặt, ông bưng chén lên và uống một ngụm trà
Trà vừa vào miệng thì nụ cười trên mặt Chung Đỉnh lập tức cứng đờ mất mấy giây, cuối cùng ông cố gắng nuốt hết ngụm trà xuống
Tiểu đồ đệ trước mặt vẫn đang trông mong nhìn ông như đang đợi câu trả lời
Chung Đỉnh thấy vậy thì vươn tay sờ chiếc đầu nhỏ của đối phương: "Không tồi, vi sư rất thích
Cho đến giờ phút này, Chung Đỉnh mới thực sự để tâm đến người đồ đệ này
Vốn dĩ ông thu nhận y chủ yếu là vì tình yêu và sự tin tưởng đối với đại đồ đệ của mình, nhưng bây giờ, ông thực sự muốn biết tại sao một đứa trẻ có thể điều chế trà thành mùi thịt nướng lại nghĩ quẩn muốn học luyện đan nhỉ
Hơn nữa, phong cách làm việc cổ quái này rất hợp gu Chung Đỉnh, ông đã sống quá lâu và cũng đã thấy quá nhiều người nghiêm túc rồi. 
“Sư phụ thích là tốt rồi, ốc chuẩn bị nhiều lắm, đến lúc đó sẽ tặng hết cho sư phụ.” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Chung Đỉnh, Tiểu Thất cảm thấy vui sướng vô cùng, y thầm ca ngợi chính mình đúng là một thiên tài, tài ba trong cả việc nuôi heo, nướng thịt và điều chế trà
Nghe y nói vẫn còn rất nhiều trà hương thịt nướng, Chung Đỉnh đột nhiên mất bình tĩnh, ông nhìn đám người trong buổi lễ rồi lập lức nảy ra sáng kiến: “Sao vi sư có thể một mình hưởng thụ loại trà thơm ngon như vậy được chứ, hay là mình chia cho các vị khách khác, chiêu đãi bọn họ đi.”
“Vâng ạ, vâng ạ.” Có thể chia sẻ linh trà mình tự pha chế cho càng nhiều người, thì tất nhiên Tiểu Thất sẽ càng vui hơn
Vì vậy, theo yêu cầu của Chung Đỉnh, Tiểu Thất sai người nhanh chóng mang linh trà đến, rồi nhờ sự giúp đỡ của các đồng môn, pha cho mỗi một vị khách một tách linh trà
Các vị khách đều vui mừng khôn xiết, linh trà của đệ nhất tiên môn đâu phải thứ phàm tục, hơn nữa trà này còn được điều chế bởi đệ tử mới của Chung Đỉnh nữa chứ
Trong mắt tất cả khách khứa, loại trà được Chung Đình khen ngợi chắc chắn không hề tầm thường
Vả lại đây là lễ bái sư, chắc chắn Đồ Thất cũng muốn thể hiện tài năng của mình
Bởi vậy, khi trà được pha xong, ai cũng bưng lên uống mà chẳng mảy may nghi ngờ gì
Sau đó, tiếng phun trà và tiếng ho khụ khụ không ngừng vang lên, mặt của mọi người đều nhăn nhó, biểu cảm càng khó tả, nhưng Đồ Thất vẫn dò hỏi
“Sư phụ, hình như các tiền bối đều không khỏe lắm thì phải, sao ai cũng ho hết vậy ạ?”
Chung Đỉnh vội vàng thu lại vẻ hóng chuyện của mình, nghiêm túc đáp: “Vi sư đoán là do trà của đệ tử ta pha ngon quá, các vị quan khách chưa từng thưởng thức qua đó mà.”
Toàn bộ khách nhân, “...” Có lẽ bọn họ đã tìm ra nguyên nhân tại sao Đồ Thất lại được Chung Đỉnh thu nhận rồi, hồi còn trẻ ông đã tới các môn phái khác để bày chuyện gà bay chó sủa
Hiện tại xem ra hai thầy trò này cũng hơi hơi giống nhau, có vẻ ngưu tầm ngưa, mã tầm mã
Thấy các quan khách hưng phấn đến đỏ hết cả mặt, Tiểu Thất cảm thấy lời nói của sư phụ rất có lý, vì vậy ốc rất cảm thông với mọi người: “Đáng thương thật, bọn họ chưa từng được uống loại trà nào ngon như vậy à.”
Chung Đỉnh gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.”
Tiểu Thất ngửa đầu nhìn về phía Chung Đỉnh, “Sư phụ yên tâm, sau này đồ nhi sẽ pha thật nhiều thật nhiều trà ngon dâng lên cho sư phụ
Sư phụ chắc chắn sẽ rất thích cho mà xem!”
Chung Đỉnh, “...”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.