Tuy rằng, linh thảo có mùi vị kỳ lạ, nhưng khi uống xong người ta sẽ nhận ra ngay tác dụng của loại trà này Bọn họ cảm thấy tốc độ lưu thông linh lực đột nhiên tăng lên gấp bội Thứ này có thể dùng để hồi phục sau khi cạn hết linh lực, hoặc dùng hàng ngày để tu luyện sẽ đạt được kết quả tuyệt vời Sau khi uống một tách linh trà, hiệu quả của nó có thể so sánh với Hồi Linh Đan Hơn nữa, nó không giống như đan dược Vì linh trà sẽ không sinh ra đan độc tích tụ trong cơ thể, nếu dùng để uống hàng ngày sẽ không xảy ra vấn đề gì Lần này, cuối cùng mọi người cũng có cái nhìn khác về Đồ Thất Y quả thực là đệ tử của Chung Đỉnh, quả thực là rất có thiên phú Phương pháp pha linh trà của y đã ấn tượng như vậy rồi, vậy thì không biết tài năng của y phải khủng bố như thế nào Sau này, họ chỉ sợ y sẽ trở thành một trong những kẻ nổi tiếng nhất trong các tông môn.
Nên tuy rằng mùi vị linh trà quỷ dị, nhưng hiệu quả lại rất tuyệt vời Bởi vậy khi đại lễ bái sư kết thúc, Đồ Thất muốn tặng cho bọn họ mỗi người một túi linh trà khi nãy đã điều chế sẵn Mặc dù, vẻ mặt mọi người đều méo mó, nhưng họ vẫn nhận lấy rồi nói lời cảm tạ Sau khi tiễn những kẻ đáng thương chưa từng thưởng thức qua mỹ trà, Tiểu Thất chính thức bắt đầu cuộc sống ở Thiên Phủ Môn Mà việc đầu tiên y phải làm là tiếp tục nghĩ cách thuyết phục Linh Thú Phong cùng Linh Thực Phong đồng ý cho y nuôi heo trồng rau Tuy nhiên, khi nhìn lại những lần thất bại trước đây, y cảm thấy có lẽ y nên tìm kiếm một người trợ giúp Vì thế sau khi suy nghĩ rất lâu, y đã đi tìm hai người mình quen thuộc nhất ở Thiên Phủ Môn, đó là Chung Đỉnh và Đan Tử Trạc Trước mặt sư phụ và sư huynh mới, y kể lại những rắc rối của mình rồi buồn rầu Sau đó, Chung Đỉnh liền dẫn đại đồ đệ và tiểu đồ đệ của mình đến Linh Thú Phong Mà khi chủ nhân của Linh Thú Phong nhìn thấy ba người đi đến trước mặt, hắn ta bỗng cảm thấy da đầu tê dại Đặc biệt là khi nhìn thấy Đồ Thất mới bị đuổi ra khỏi Linh Thú Phong vài ngày trước đang ở trong đội hình này, hắn ta nhận ra có chuyện gì đó sai sai "Ta muốn nuôi một… linh thú ở trên mảnh đất Linh Thú Phong này Không biết Linh Thú Phong có chỗ trống nào không Tiểu Thất khéo léo nói chuyện một cách khách sáo Rồi y đẩy sư phụ và đại sư huynh của mình về phía trước: "Là do sư phụ và sư huynh ta muốn ăn thịt heo Sư phụ - đang làm công cụ hình người bị đẩy ra: ".. Mà Đan Tử Trạc nghiêng đầu nhớ lại món bánh bao nhân thịt heo hắn đã ăn trước đó, gương mặt tê dại rồi bình tĩnh gật đầu: "Ừm Phong chủ Linh Thú Phong: “…” Không phải chứ Cái “ừm” của ngài đây là có ý gì Hơn nữa, chẳng phải Đồ Thất tới trả thù sao Sao còn khách sáo như vậy Chẳng lẽ là y muốn làm gì cho môn chủ xem Quả nhiên như lời đồn, tên này tâm cơ rất khó lường Trong đầu hắn ta xẹt qua ý nghĩ này Tuy rằng, hắn ta biết rõ lý do mà Đồ Thất đưa ra rất là không có bản lĩnh, nhưng hắn ta vẫn kinh sợ, khom lưng hành lễ mà trả lời: “Mấy ngày trước, chúng ta vừa mở ra một viện linh thú mới Cho nên Đồ Thất sư thúc có thể sử dụng.”
Tiểu Thất nghe thấy liền liên tục xua tay: “Không, không, không Không cần khách khí như vậy…”
Nhưng eo phong chủ Linh Thú Phong cong xuống càng ngày càng thấp: “Muốn chứ, muốn chứ Đồ Thất sư thúc nếu cảm thấy không đủ, bên cạnh Hi Nặc Viện cũng có thể để cho sư thúc tùy ý điều phối sử dụng.”
“Được rồi.” Vốn dĩ, Tiểu Thất không muốn nhận tên cháu trai này, nhưng khi nghe thấy có thể được thêm một phần của cái viện này, y đành miễn cưỡng đồng ý Phong chủ Linh Thú Phong nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm Cuối cùng hắn ta cũng giải quyết được vị chủ nhân khó tính này, sau này hắn ta cần phải chú ý nhiều hơn Nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn ta tuyệt đối không bao giờ đắc tội với cái tên tâm cơ thâm trầm Đồ Thất này Mà y không rõ các mối quan hệ phức tạp trong Thiên Phủ Môn lắm Cho nên đến lúc này, y vẫn chưa nhận ra rằng, từ giờ về sau ở Thiên Phủ Môn, y sẽ có càng nhiều người thân hơn Rời khỏi Linh Thú Phong, y không quên cảm thán: “Có sư phụ và đại sư huynh ở đây, quả nhiên họ rất hoan nghênh con Con vừa nói là hai người muốn ăn, phong chủ đồng ý ngay Tuy con biết, thực ra sư phụ với sư huynh không muốn ăn lắm…”
“Ta muốn ăn, sư đệ nuôi xong ta sẽ tới ăn.” Đan Tử Trạc cắt ngang Tiểu Thất đang cao hứng thao thao bất tuyệt Giọng nói của Tiểu Thất chợt nghẹn lại, y ngẩng đầu lên, ngập ngừng dò hỏi: “Vậy đại sư huynh có thể ăn mấy con heo?”
Đan Tử Trạc suy nghĩ: “Mười hai con đi.” Trung bình một tháng một con cũng không tính là quá đáng Nhưng nghe thế, Tiểu Thất lộ ra vẻ mặt vừa khiếp sợ lại vừa kính nể Quả nhiên là thiên tài Một bữa lại muốn ăn luôn mười hai con heo Xem ra y phải nuôi nhiều hơn một chút, nếu không sẽ không đủ ăn mất Chung Đỉnh nhìn vẻ mặt tiểu đồ đệ, cảm thấy rất thú vị Điều ấy khiến người vốn dĩ không có hứng thú với việc ăn thịt heo là ông, phải mở miệng nói theo: “Đừng quên phần của vi sư, vi sư ăn cũng không nhiều lắm, hai mươi bốn con đi.”
Nháy mắt, vẻ mặt của Tiểu Thất có chút dại ra Y cảm thấy mình đã gặp phải một thử thách khó nhằn chưa từng có Đó là làm thế nào để nuôi đủ heo cho sư phụ và sư huynh ăn trong không gian hạn hẹp này Tuy nhiên, y vẫn tự tin, vỗ ngực đảm bảo rằng năm nay sư phụ và sư huynh nhất định sẽ được ăn thịt!
Thực hiện: Clitus x T Y T
Sau này, bọn họ nhờ vào cách này mà có được một mảnh đất ở Linh Thực Phong Tất nhiên, Tiểu Thất vẫn gặp phải một vấn đề giống như cũ, đó chính là: Phải trồng đủ bắp cải để ăn Có được sự cho phép để trồng trọt và chăn nuôi, Tiểu Thất nhanh chóng vứt sư phụ với sư huynh ra đằng sau, chuyên tâm tham gia vào sự nghiệp nuôi heo của mình May rằng, Chung Đỉnh và Đan Tử Trạc là những người tùy ý, không để bụng quy củ Do đó hơn nửa tháng nay, dù bọn họ chưa thấy đồ đệ đâu cả, nhưng không cảm thấy có gì kỳ lạ Về phần tu luyện, Chung Đỉnh cho rằng Đan Tử Trạc đang dạy dỗ tam đồ đệ của ông Dẫu sao, đây là người hắn đề cử mà Và đương nhiên, hắn cũng cho rằng chuyện dạy dỗ đồ đệ là trách nhiệm của sư phụ Mà Tiểu Thất lại không đến dò hỏi về chuyện này, vì vậy bọn họ hiểu lầm rằng đối phương đang dạy dỗ y Qua đó, Tiểu Thất đã được hưởng thụ một cuộc sống trồng rau nuôi heo một cách thoải mái nhất, nhanh chóng nhất và hiệu quả nhất tại thế giới có rất nhiều nhiệm vụ này Điều này khiến y không khỏi cảm thán, khó trách nguyên chủ lại thích đến Thiên Phủ Môn như vậy Nơi này chính xác là một vùng đất cực kỳ tốt Được ca tụng là đệ nhất tiên môn, Thiên Phủ Môn tọa lạc tại vị trí rất đắc địa Bởi ngay cả những địa điểm không mấy quan trọng như Linh Thú Phong và Linh Thực Phong vẫn sở hữu một nguồn linh lực dồi dào Đây là một trong những nguyên nhân khiến nhiều người tu luyện muốn vào Thiên Phủ Môn Vì hiệu quả tu hành ở đây vượt xa mức bình thường Tương tự như vậy, có thể kết luận rằng việc nuôi heo và trồng cải ở đây sẽ đạt được hiệu quả gấp hai lần bỏ ra Cho nên, những linh thạch được sư phụ và sư huynh tặng thì y đều đem đi nuôi heo hết Mua heo con, hạt giống chất lượng tốt, bố trí Tụ Linh Trận để cho ra linh thực chất lượng tốt nhất Mấy hành động xa xỉ như vậy đều khiến những người khác cảm thấy đau lòng không thôi, họ thấy thực chất Đồ Thất ở đây là đang lãng phí tài nguyên Nuôi heo ở thế giới này thật thoải mái Mà Tiểu Thất cũng không phụ kỳ vọng của sư phụ và sư huynh, chỉ qua hai tháng, lứa heo con đầu tiên đã được xuất chuồng Y giữ lại lũ heo con chất lượng cao để nuôi tiếp, số còn lại thịt hết tặng cho sư phụ với sư huynh Tuy nhiên trước khi gửi tặng, tất nhiên là Tiểu Thất cũng muốn tự mình nếm thử một chút để kiểm tra chất lượng thịt heo lần này Y bèn sai tiên hạc đi thông báo cho sư phụ cùng sư huynh buổi tối tới Linh Thú Phong kiểm tra thịt heo nướng, sau đó y cũng bắt đầu bận rộn Người Tuyết Nhỏ đã thành thạo các kỹ năng chế biến để giúp đỡ y, hơn nữa nó cũng nắm giữ một số phương pháp điều chế gia vị bí truyền, có thể giúp y chuẩn bị gia vị Mà Tiểu Thất do dự giữa sườn heo, thịt thăn heo và thịt ba chỉ, cuối cùng y quyết định nướng nguyên một con heo Dù sao, y không nên khinh thường sức ăn của sư phụ và sư huynh được Chỉ một con heo mà thôi, y sợ còn không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng Cứ như vậy, Tiểu Thất chuẩn bị giá nướng BBQ, góp nhặt linh thực, đưa thịt heo lên giá, bắt đầu nướng Đúng lúc này, có một người đi tới Thiên Phủ Môn, đó chính là tên có gương mặt lạnh lùng ương ngạnh, khác với gương mặt lạnh lùng của tông chủ Hàn Thạch Tông - Thủy Hàn Quang Người này khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo như một lưỡi đao, ấy là một loại khí chất bức người sắc bén “Kim Ngọc Dung sư thúc, sao người đã trở về rồi?” Các đệ tử canh giữ sơn môn đều kinh ngạc không thôi Kim Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng: “Ta mà không trở lại, khắp Thiên Phủ Môn này đâu đâu cũng sẽ có sư đệ!”
Đệ tử canh giữ sơn môn hiểu ngay, nhưng đó là những đánh giá của các môn phái gần đó nên cậu ta cũng không dám nói thêm gì Ngay cả hai phong chủ của Linh Thú Phong và Linh Thực Phong cũng cảm thấy xấu hổ, sao mà một tên đệ tử nho nhỏ như cậu ta dám nhiều lời chứ Là đệ tử thứ hai được Chung Đỉnh trực tiếp thân truyền thu nhận, Kim Ngọc Dung có thiên phú kiếm thuật và luyện khí cực kỳ cao Một năm trước, hắn nhận nhiệm vụ quét sạch thành Tây Lữ, đây là nhiệm vụ mà người ta phải thận trọng ước tính rằng tốn nhiều năm mới hoàn thành được nhiệm vụ Thế nên, chuyện hắn đột ngột trở lại sơn môn khiến cho rất nhiều người kinh ngạc Có lẽ là do so với Chung Đỉnh và Đan Tử Trạc, Kim Ngọc Dung có ý thức trách nhiệm cao nhất Hắn thích làm chuyện gì đều sẽ quyết tâm theo đuổi đến cùng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hắn nhận nhiệm vụ cũng như vậy, nếu như không hoàn thành thì hắn tuyệt đối sẽ không quay lại “Hiện tại tên Đồ Thất kia ở đâu?” Kim Ngọc Dung dừng lại hỏi một tên đệ tử “Đồ Thất sư thúc hiện tại không có phủ đệ riêng, thường ở lại chỗ của môn chủ Nhưng mà nghe nói, hầu hết thời gian Đồ Thất sư thúc đều thích làm chuyện ngu ngốc tại Linh Thú Phong hoặc là Linh Thực Phong.” Tên đệ tử bị hỏi có chút đắc ý, vội vàng trả lời “Vì sao lại là Linh Thú Phong và Linh Thực Phong?” Đối với đáp án này, hiển nhiên Kim Ngọc Dung vô cùng hoang mang Căn cứ theo tin tức của hắn từ Hàn Thạch Tông, Đồ Thất không tiếc chuyện phản bội sư môn, hao tổn tâm cơ gia nhập Thiên Phủ Môn chính là vì muốn luyện đan Sao y chạy tới Linh Thú Phong và Linh Thực Phong “Cái này…” Tên đệ tử chần chừ một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Kim Ngọc Dung thì nói ngay luôn: “Bởi vì Đồ Thất sư thúc nói môn chủ và Đan Tử Trạc sư thúc muốn ăn thịt heo với rau cải, cho nên y luôn ở đó trồng rau, nuôi heo!”
Kim Ngọc Dung: ?? Sau khi trở lại Thiên Phủ Môn, hắn thấy nghi vấn của mình chẳng những không được giải đáp, mà ngược lại càng hỏi càng thấy hồ đồ, cuối cùng hắn quyết định tự mình đi hỏi cho rõ ràng Cho nên, hắn thả tên đệ tử đang hoảng loạn ra, tự mình ngự kiếm phi đến trước Linh Thú Phong May mắn là khi vừa đến Linh Thú Phong, hắn liền biết quả thật Đồ Thất đang ở nơi này, hơn nữa y đang ở trong Hi Nặc Viện Lúc Kim Ngọc Dung vừa cảnh giác vừa hoài nghi đi tới Hi Nặc Viện, hắn chưa nhìn thấy Đồ Thất trong lời đồn thì đã ngửi thấy mùi hương mê hoặc lòng người một cách kỳ lạ Hắn biết đó là mùi thịt nướng Nhưng mùi thịt nướng mà trước đây hắn từng ngửi với mùi này không giống nhau Mùi hương quyến rũ này khiến linh lực đang phiêu đãng, quanh quẩn bên trong Hi Nặc Viện vô cùng thoải mái Cứ như thể nó đương mê hoặc người ta đi tìm nó Nhưng Kim Ngọc Dung vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như cũ, hắn rảo bước vào trong viện Cuối cùng, hắn tìm thấy nơi tỏa ra hương thơm và ánh lửa tại một bụi cỏ, mà ở bên cạnh đống lửa ấy đang có một bóng người bận rộn Tiểu Thất nhận ra có người tới, cũng không thèm quay đầu lại mà mở miệng: “Sư phụ, đại sư huynh, mọi người tới sớm quá, thịt vẫn chưa nướng xong đâu!”
“Nha nha!” Người Tuyết Nhỏ đang ra sức rải gia vị cũng phụ họa theo Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng tới bên cạnh đống lửa, Tiểu Thất mới quay đầu lại Rồi y nhìn thấy một gương mặt xa lạ, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi là ai Tới tìm ốc sao?”
“Ta tên Kim Ngọc Dung.” Ánh mắt Kim Ngọc Dung nhìn chằm chằm mấy miếng thịt heo nướng trước mặt và trả lời Tiểu Thất trầm mặc hai giây [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tới khi hệ thống 6362 nhắc nhở, y mới nhớ ra người này chính là nhị sư huynh của mình Tức thì, vẻ mặt của y bừng tỏ mọi chuyện: “Trước đây, ta nghe nói nhị sư huynh đang xa nhà Không nghĩ nhị sư huynh lại khách sáo như vậy, cố ý trở về đây để ăn thịt heo.”
Mà Kim Ngọc Dung cũng trầm mặc hai giây, sau đó gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”
Thật không ngờ thịt heo của y lại được hoan nghênh như vậy Tất nhiên, Tiểu Thất rất vui sướng, nhưng khi suy xét đến sức ăn của sư phụ và đại sư huynh, y lại nhịn không được mà xoa tay: “Vậy nhị sư huynh muốn ăn bao nhiêu?”
Là một người thực dụng, Kim Ngọc Dung nhìn toàn bộ con heo nướng trước mặt rồi mở miệng: “Một con.” Mà hắn tưởng rằng câu này sẽ dọa được tiểu sư đệ, thế mà đối phương chỉ lộ ra bộ dạng thở phào nhẹ nhõm “Thế thì được, nhị sư huynh, huynh không biết đâu, đại sư huynh muốn một bữa ăn mười hai con heo Sư phụ còn lợi hại hơn, một bữa muốn ăn luôn hai mươi tư con heo!”
Kim Ngọc Dung: ?? ____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Sao hắn không biết từ bao giờ mà sư phụ và đại sư huynh lại trở nên thần thông như vậy Nhìn con heo trước mặt, Kim Ngọc Dung mở miệng dò hỏi: “Con heo này khi nào mới nướng xong vậy?”
“Nha nha nha!” Người Tuyết Nhỏ rắc xong gia vị liền giơ cành cây nhỏ trên tay của mình lên làm toán Tiểu Thất ở bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, không sai, chừng ba mươi phút nữa.”
Kim Ngọc Dung nghe thế cũng gật đầu, sau đó hắn ngồi xuống cạnh đống lửa, vừa nhìn heo nướng vừa cùng vị tiểu sư đệ nói chuyện phiếm “Người Tuyết Nhỏ này là linh thú của đệ?” Loại sinh vật Người Tuyết này có thể nhìn thấu tâm tư của con người Vì thế, những kẻ có tâm hồn không trong sạch thì sẽ không có khả năng được bọn nó chấp nhận Đây là loại sinh vật không ưa mấy kẻ có vết nhơ.
“Không phải đâu Nó là bạn của đệ đó, một người bạn biết làm que cay.” Đã nói là không nuôi dưỡng thú cưng thì chắc chắn sẽ không nuôi Y là một con ốc sên rất đáng tin cậy đó nha “Đệ tới Thiên Phủ Môn là muốn học luyện đan?”
“Đương nhiên là không… không… sai!” Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là OOC, nhưng OOC không đáng sợ Đáng sợ nhất là cốt truyện đi chệch hướng Như vậy y sẽ không thể tiếp tục trồng rau nuôi heo thoải mái như vậy nữa đâu “Trước đây đệ tu hành ở nơi nào?”
“Hàn Thạch Tông đó Nơi đó cái gì cũng tốt, chỉ là không thể nuôi… luyện đan, sau này…” Tiểu Thất lần lượt kể lại những trải nghiệm trong quá khứ của nguyên chủ, cố gắng gia tăng độ tin cậy về sở thích luyện đan của y Trong thời gian ba mươi phút, Tiểu Thất cùng vị nhị sư huynh này đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ Mà Kim Ngọc Dung cũng hiểu được tất cả những gì hắn muốn biết Vốn dĩ, đối phương chưa hoàn thành lễ bái sư, do đó Đồ Thất không hề phản bội sư môn Hơn nữa, bên trong lời nói của y đều tràn ngập sự hoài niệm cùng cảm kích đối với Hàn Thạch Tông Chưa kể, y đã nhiều lần nói rằng nếu sau này việc tu hành có thành tựu thì y nhất định sẽ báo đáp ân tình mười năm dưỡng dục của Hàn Thạch Tông Thấy mùi thịt heo nướng trước mặt càng ngày càng thơm, rồi lại nhìn vẻ mặt đơn thuần của Đồ Thất, Kim Ngọc Dung lập tức kết luận: Những lời đồn đãi đến từ Hàn Thạch Tông đều không đáng tin Vì có hơn nửa lời đồn là do ghen ghét tiểu sư đệ của hắn thành công bái nhập Thiên Phủ Môn, cũng do tiểu sư đệ đơn thuần, lương thiện và khắc ghi sâu sắc ân huệ của Hàn Thạch Tông Sau khi hiểu được tất cả, với tư cách là một vị sư huynh, Kim Ngọc Dung lại hỏi Tiểu Thất về tình hình tu hành mấy ngày gần đây Rồi sau đấy, hắn phát hiện ra một tình huống không thể chấp nhận được Hóa ra tiểu sư đệ của mình lại bị nuôi thả, chuyện này tuyệt đối không được Suy xét đến sự không đáng tin cậy của sư phụ và sư huynh, Kim Ngọc Dung vỗ vai Tiểu Thất: “Chờ sư huynh nửa năm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đúng nửa năm sau, sư huynh sẽ tới dạy dỗ đệ kiếm đạo và luyện khí.”
Tiểu Thất: ?? Không đợi Tiểu Thất cẩn thận suy nghĩ những lời của Kim Ngọc Dung có ý gì, hắn đã mở miệng và chỉ vào heo nướng: “Ba mươi phút rồi, có phải đã nướng xong rồi không?”
Nghe thế, Tiểu Thất cúi đầu kiểm tra một chút: “Ừm, được rồi, sư phụ và đại sư huynh cũng nên…”
Nhưng lời y chưa hết, con heo nướng trước mặt đã bị nhị sư huynh dùng một tay nhấc lên, và thoắt cái heo nướng đã bị cho vào trong nhẫn trữ vật Bấy giờ, ánh mắt Kim Ngọc Dung hiện lên vẻ hài lòng: “Đa tạ heo nướng của tiểu sư đệ, sư huynh đi trước, nửa năm sau sẽ gặp lại.”
Nói xong hắn liền xoay người rời đi Và khi hắn đi đến cửa viện, hắn tình cờ đụng phải Chung Đỉnh với Đan Tử Trạc đang đi tới Mà khuôn mặt hắn chẳng thay đổi chút biểu cảm nào, chào hai người rồi ngự kiếm rời đi Lát sau, Chung Đỉnh cùng Đan Tử Trạc đi đến trước mặt Tiểu Thất, bọn họ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí nên háo hức hỏi: “Tiểu Thất, heo nướng đâu?”
Nào ngờ, Tiểu Thất lại giơ tay chỉ vào hướng Kim Ngọc Dung vừa bay đi: “Bị nhị sư huynh mang đi rồi.”
Chung Đỉnh: ?? Đan Tử Trạc: !!!
“Sư phụ, ngươi đã từng đuổi đệ tử chưa Có muốn thử một lần không Dù sao giờ đồ nhi đã có một sư đệ rồi.”
Chung Đỉnh: “…”
Tiểu Thất: “…” Không hổ là kẻ một bữa ăn mười hai con heo, thật đáng sợ!