Mang theo nghi vấn đáp xuống đình viện của Tiểu Thất, Đan Tử Trạc hỏi thăm về tụ linh trận, Tiểu Thất nghe xong thì nói như lẽ đương nhiên, “Liên tục dùng linh thạch rất phiền phức, thỉnh thoảng còn phải thay thế Có thể trồng mấy cây cải thìa để giải quyết vấn đề vì sao đệ lại phải dùng linh thạch chứ?”
Nghe ngữ khí bình thản của tiểu sư đệ, Đan Tử Trạc cuối cùng cũng nhận ra có lẽ tiểu sư đệ không có thiên phú trong việc luyện đan, luyện kiếm mà là...trận pháp Thế là hắn tự nhủ, sau này phải sắp xếp cho sư đệ thêm một môn về trận pháp Tiểu Thất không biết y sắp phải học thêm một lớp nữa, nhiệt tình mang trà linh quý giá ra chiêu đã vị đại sư huynh đã lâu không gặp Đại sư huynh nâng chén trà uống một hơi, sau đó hóa đá ngay tại chỗ, suy nghĩ xem có phải thiên phú của tiểu sự đệ đều đã dùng hết tay nghề pha trà để đổi lấy hay không Còn nữa, hình như hắn đến sớm quá, chi bằng gọi cả nhị sư đệ đến đây luôn Đặt chén trà xuống, Đan Tử Trạc quyết định đi thẳng vào vấn đề, hắn lấy từ trong linh phủ ra một thanh kiếm linh đưa đến trước mặt Tiểu Thất “Tiểu Thất, đệ nhìn xem có thích thanh kiếm này không, thử xem nó có hợp với đệ không.”
Trong khoảnh khắc kiếm linh xuất hiện, hai mắt Tiểu Thất mở to, chưa cầm thử đã nói ngay “Hợp, rất hợp.”
Đan Tử Trạc nghi hoặc nhìn y, tựa như muốn hỏi đệ chưa cầm thì sao biết hợp hay không Dưới ánh mắt của Đan Tử Trạc, Tiểu Thất dùng một ngón tay chạm nhẹ lên thân kiếm, kiếm linh lập tức phát ra một tiếng “keng” kiếm linh lơ lửng trong không trung, thân thiết mà bay đến trên tay Tiểu Thất Đan Tử Trạc lại được rửa mắt lần nữa Thanh kiếm này hắn mất nửa năm mới tìm được, không phải là do khó tìm mà ngược lại, thanh kiếm này rất nổi tiếng trong giang hồ, ngay cả nơi nó đang ngự cũng không phải là chuyện bí mật Nhưng đến nay không ai có thể rút nó ra khỏi kiếm trủng cho nên ban đầu hắn không có ý định đi tìm thanh kiếm Nghịch Lân này.
(*) kiếm trủng: là khu mộ của những thanh kiếm chưa có chủ Nhưng sau khi lang thang mấy tháng trời mà không có thu hoạch gì, Đan Tử Trạc cảm giác những thanh kiếm mà hắn tìm thấy không xứng với tiểu đệ nhà mình Vừa hay lúc đó hắn nghe người ta kháo nhau rằng thời gian một năm một lần để rút thanh kiếm linh này đã đến, lần nào cũng có rất nhiều người đến xem náo nhiệt Thế là Đan Tử Trạc chưa tìm được kiếm tốt cũng đến xem thử Nghịch Lân nằm ở trung tâm của kiếm trủng, mà vì nơi đó bị kiếm khí bao phủ quá lâu nên nếu người không có thực lực tiến vào trong, chỉ một lát thôi sẽ gặp phải thiên đao vạn quả Nhưng bởi vì nguy hiểm như thế nên có vô số người đến vì thần khí ở bên trong, mà Nghịch Lân là thanh kiếm nổi danh nhất trong đó Dưới con mắt của người đến hóng chuyện, đám người thật sự muốn tìm bảo kiếm tiến vào kiếm trủng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tính từ đỉnh kiếm trủng cho đến gần nơi ra vào đều là kiếm khí tán loạn, càng vào sâu bên trong kiếm khí càng mạnh, nếu không cẩn thận thật sự sẽ bị kiếm chém chết Có người biết lượng sức mình dừng chân ở nơi bản thân có thể chịu đựng được lấy được một thanh kiếm không tồi, nhưng vẫn còn có những kẻ liều mạng càng đi càng sâu Cuối cùng đã có người đến nơi cắm Nghịch Lân, nhưng không ngoài dự đoán, bọn họ bị kiếm khí bắn ngược trở ra Bên trong Kiếm Trủng phát ra tiếng gầm rú của rồng, uy áp mạnh mẽ làm nhiều người ngã rạp xuống đất Không hổ là thần kiếm được làm từ vảy ngược của rồng, không động nhưng lại khiến tất cả mọi người nhận rõ uy lực của nó Nhìn con đường thanh tẩy mà Nghịch Lân tạo ra, Đan Tử Trạc càng thêm quyết tâm phải có được nó Tại sao chỉ mới lần đầu tiên nhìn thấy, hắn đã có cảm giác thanh kiếm đó phải thuộc về tiểu sư đệ nhà mình Thế là dưới ánh mắt của đám người, Đan Tử Trạc tiến về phía trước Thân là đệ tử môn chủ Thiên Phủ Môn, Đan Tử Trạc vừa tiến lên đã hấp dẫn vô số ánh nhìn Mọi người đều biết Đan Tử Trạc đã có kiếm linh bản mệnh, căn bản không cần thêm một thanh kiếm nữa, cho nên khi hắn tiến lên mọi người không khỏi ngạc nhiên Người ta nói Thần Kiếm có thể tự mình chọn chủ, mà kiếm Nghịch Lân mạnh mẽ như thế tuyệt đối không cho phép chủ nhân của mình đã có một thanh kiếm khác Cho dù Đan Tử Trạc thiên tư trác tuyệt nhưng không ai nghĩ hắn sẽ thành công Đan Tử Trạc xuyên qua hiểm cảnh trùng điệp tiến đến trước mặt Nghịch Lân, nín thở nhìn chằm chằm vào nó Đan Tử Trạc vươn tay ra nắm lấy chuôi kiếm, sức mạnh kinh khủng không cách nào đàn áp ập lên người hắn, hắn biết kiếm đang ép hắn phải buông tay nhưng Đan Tử Trạc nhất quyết không buông, hắn phải lấy được thanh kiếm này cho tiểu sư đệ Cũng chính trong lúc đó, sức mạnh hủy thiên diệt địa mạnh mẽ kia biến mất không thấy tăm hơi, không biết Nghịch Lân bị làm sao lại trở nên thật yên tĩnh Trước mắt rất nhiều người, Đan Tử Trạc dễ dàng rút kiếm Nghịch Lân ra Trong khoảnh khắc đó toàn bộ kiếm trủng rơi vào tĩnh lặng, mọi người vừa chấn kinh vừa hoang mang không rõ tại sao Đan Tử Trạc lại có thể lấy được thần kiếm Nhưng sự tĩnh lặng không duy trì được lâu, đám người trở nên điên cuồng, không cần quan tâm lý do bởi vì đây chính là thần khí đó Sức mạnh mê hoặc của thần khí quá đáng sợ, rất nhiều người vội vàng lao về phía Đan Tử Trạc để cướp kiếm Nghịch Lân Nhưng căn bản không cần Đan Tử Trạc ra tay, những người lao đến tấn công đều bị kiếm Nghịch Lân tự chủ giết chết Cho dù hoảng sợ nhưng vì kiếm càng mạnh càng khiến con người trở nên tham lam Cuối cùng Đan Tử Trạc dưới sự vây công trùng trùng của đám người muốn cướp kiếm mở ra con đường máu trở về Thiên Phủ Môn Nhưng cho dù nhiều người lao lên như thiêu thân thì vẫn có người lựa chọn tiếp tục chờ thời cơ Lúc lấy kiếm Nghịch Lân ra đưa cho tiểu sư đệ, Đan Tử Trạc còn lo rằng nó sẽ làm sư đệ bị thương, hắn luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ Nhưng bây giờ nhìn thanh kiếm trở thành một thanh kiếm hiền lành vô hại, Đan Tử Trạc nhận ra lý do hắn có thể rút được nó Đó là vì trong nháy mắt chạm vào kiếm, Nghịch Lân đọc được ý nghĩ hắn muốn đem kiếm về cho tiểu sư đệ Nhưng thần kỳ là, đây là lần đầu tiên Đan Tử Trạc tận mắt nhìn thấy thần khí chọn chủ Đan Tử Trạc rất vui vẻ nhìn tiểu sư đệ của mình với kiếm Nghịch Lân, trong mắt hắn không hề có ghen ghét hay bất mãn Ngược lại là nhìn cả hai ở bên nhau lại rất thuận mắt, thậm chí còn đẹp mắt hơn tất cả những người thiên tân vạn khổ đi rút kiếm kia Thực hiện: Clitus x T Y T
“Đại sư huynh, huynh tìm được thanh kiếm này ở đâu thế?” Tiểu Thất vuốt ve thanh kiếm, đôi mắt toát ra vẻ vui sướng hỏi “Kiếm trủng ở cạnh Vụ Hải Tiểu sư đệ, tối nay chúng ta ăn món gì thế?” Đan Tử Trạc đổi sang chủ đề mà hắn thấy hứng thú hơn Tiểu Thất, “Thịt heo nướng Đại sư huynh uống trà trước đi.”
Đan Tử Trạc, “Ta không muốn uống trà, ta muốn ăn bánh bao và thịt nướng.”
“Được ~” Tiểu Thất vui vẻ đáp Đan Tử Trạc thở ra, không ngờ hắn lại thuyết phục được tiểu sư đệ dễ dàng như thế, quả nhiên tiểu sư đệ là đáng yêu nhất [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Người ngoài không hề biết hình thức ở chung với Tiểu Thất rất dễ dàng, đó là nói thế nào chính là thế ấy Ốc lương thiện đơn thuần chưa bao giờ làm khó bất kỳ ai, vốn dĩ ốc luôn lấy trà linh mời hắn vì chính bản thân ốc cảm thấy trà linh uống rất ngon mà thôi Đan Tử Trạc không còn xoắn suýt tình yêu trà linh của tiểu sư đệ nữa, hắn vui vẻ thúc giục tiểu sư đệ mau đi nấu cơm Tiểu Thất còn muốn nghiên cứu kiếm Nghịch Lân nên gọi người tuyết nhỏ đến nói những món Đan Tử Trạc muốn ăn, sau đó người tuyết nhỏ gật đầu biểu thị đã biết, nháy mắt đã biến mất sau cửa phòng bếp Sau khi người tuyết nhỏ chạy mất dạng, Tiểu Thất giải thích với Đan Tử Trạc, “Tài nghệ nấu nướng của nó còn tốt hơn cả ốc nữa, huynh yên tâm đi.”
Đan Tử Trạc nhìn chằm chằm người tuyết nhỏ sau cánh cửa phòng bếp, “Tiểu sư đệ, đệ tìm thấy Người Tuyết Nhỏ này ở đâu vậy?’
Tiểu Thất ngoan ngoãn đáp ngay, “Trong ngôi nhà có một người tuyết lớn ấy.”
“Căn nhà ấy ở đâu?” Đan Tử Trạc kiên nhẫn hỏi “Trong giấc mơ của đệ.” Tiểu Thất nhớ lại những phó bản mà mình từng đi qua trong trò chơi vô hạn lưu này Đan Tử Trạc “...”
Mặc dù không thể biết Người Tuyết Nhỏ kia đến từ đâu nhưng hắn cũng đã như ý nguyện, được ăn thịt nướng giòn giòn và cả bánh bao nhân thịt đẫm nước, thậm chí còn không bị trà linh kỳ quặc quấy rối Trên bàn cơm, Tiểu Thất hỏi thăm rất kỹ về thanh kiếm linh Nghịch Lân, Đan Tử Trạc rất vui vì tiểu sư đệ yêu thích thanh kiếm hắn mang về nên vừa ăn vừa kể cho y nghe những lời đồn xung quanh kiếm Nghịch Lân “Theo truyền thuyết, ở nơi sâu nhất của Vụ Hải có một bí cảnh cách một trăm năm sẽ mở ra một lần Bảng xếp hạng cuộc thi của môn phái diễn ra vào ba năm sau cũng sẽ ảnh hưởng đến tư cách được tiến vào đó Linh lực ở trong bí cảnh đậm đặc và phong phú hơn nhiều so với bất kỳ nơi nào khác trên đất tiền, ở nơi đó đã sinh ra vô số thiên tài địa bảo Khi vào đó chỉ cần có thể sống sót trở ra đều thu hoạch được rất nhiều đồ tốt Ban đầu kiếm trủng kia cũng là một bộ phận của bí cảnh, nhưng vì sao nó lại xuất hiện thì không ai biết, chỉ biết trong một trận động đất, một phần của bí cảnh bị lộ ra bên ngoài, đó chính là kiếm trủng Mỗi lần đến gần thời gian bí cảnh mở ra, kiếm trủng sẽ hiện hình.”
“Nhưng mà ở bên trong bí cảnh ngoại trừ thiên tài địa bảo thì còn vô số hung thú Mà đáng sợ nhất là một con rồng đen, nghe nói nơi nó nằm ở trung tâm của bí cảnh Nhìn từ bên ngoài thì bí cảnh có hình dạng một ngọn núi xoáy vòng, có hơi giống vỏ ốc sên, còn con rồng đen coi cái vỏ ốc đó như là nhà của nó mà sống....”
Nghe đến đó, khuôn mặt của Tiểu Thất biến thành (*°▽°*)
[Hòm thư nhỏ, hòm thư nhỏ Mày nghe thấy không Là vỏ ốc sên đó Hóa ra vỏ ốc đã biến thành bí cảnh rồi!]
6362 [Tui nghe rồi, hơn nữa vỏ ốc còn bị một con rồng đen chiếm làm nhà, chúng ta có thể muốn lấy là lấy được sao?]
Tiểu Thất nhíu mày, con rồng đáng ghét Nhưng không sao, y cần phải xác nhận huyết mạch của con rồng đen kia, chỉ cần nó không phải là thần rồng thủy tổ thì trận chiến này ốc vẫn đánh được Thật ra từ lúc nhìn thấy kiếm Nghịch Lân, Tiểu Thất đã mơ hồ đoán ra bởi vì trên thanh kiếm này có hơi thở của vỏ ốc Bây giờ xem ra, vì kiếm trủng là một phần của bí cảnh nên kiếm mới hấp thụ linh khí của vỏ ốc Bây giờ, chỉ cần dựa theo cốt truyện, chờ đến trận tỉ thí tông môn ba năm sau là được đệ
Sau khi phát hiện tung tích vỏ ốc, tâm tình của Tiểu Thất rất tốt, y sờ lên thanh kiếm, cảm nhận rõ nó rất hợp với Đại Bạch, đến lúc đó sẽ đưa cho Đại Bạch dùng “Xem ra tiểu sư đệ rất thích thanh kiếm này.” Đan Tử Trạc thấy thế liền nói, “Vậy sau này thanh kiếm này sẽ bảo vệ tiểu sư đệ.”
Tiểu Thất mở to hai mắt, dùng sức gật đầu, “Vâng!” Đúng thế, sau này Đại Bạch này sẽ dùng thanh kiếm nào bảo vệ ốc “Về chuyện Vụ Hải, tiểu sư đệ không cần lo lắng Đến thời gian tỉ thí giữa các tông môn, sư huynh sẽ dẫn đệ đi, đệ muốn gì cứ nói.” Đan Tử Trạc nhìn tiểu sư đệ ngoan ngoãn nhà mình, không nhịn được xoa mái tóc bông xù mà hứa hẹn Tiểu Thất nghe thế cũng khẳng khái nói, “Vậy sư huynh muốn gì ốc cũng có thể tặng huynh.”
Đan Tử Trạc cười ngoác mang tai, hắn đang rất vui nhưng không tin lời Tiểu Thất nói là thật, dù sao bí cảnh ở Vụ Hải cũng rất nguy hiểm Chẳng những có hung thú rồng đen có thể triệu hoán rất nhiều loài thú khác, mà trong lớp sương mù dày đặc còn chồng chất quỷ yêu khiến con người e ngại Vì nguy hiểm nên cho dù là người tu hành đã nhiều năm cũng phải e ngại, “Còn tận ba năm nữa mà Bắt đầu từ ngày mai sư huynh đến dạy Tiểu Thất luyện kiếm, luyện đan Huynh biết đệ không giỏi biểu đạt cảm xúc nhưng không cần khách khí, chỉ cần cho ta một ngày ăn đủ ba bữa là được rồi.”
Tiểu Thất “...” trong lòng yên lặng đếm số heo trên đỉnh linh thú Tính đi tính lại một bữa mười hai con heo, một ngày ba mươi sáu con, vậy là một tháng phải mổ gần một ngàn con [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vậy thì số heo của y chẳng phải chỉ một tháng đã bị sư huynh ăn sạch rồi sao Con số khủng khiếp này làm ốc chết lặng, y xoa bàn tay sau đó bắt đầu mặc cả, “Đại sư huynh có thể ăn ít một bữa được không?”
“Được chứ, Tiểu Thất ăn bao nhiêu ta ăn bấy nhiêu.” Đan Tử Trạc nghĩ nghĩ, cảm thấy đây đúng là một câu trả lời hoàn mỹ Tiểu Thất yên tâm, “Không thành vấn đề.” Một con ốc sên như y làm sao ăn hết mười hai con heo trong một bữa được chứ Sau khi giải quyết xong việc sợ ăn hết heo, Tiểu Thất không ngần ngại dành thời gian luyện kiếm và luyện đan, thậm chí y còn chủ động tìm Đan Tử Trạc hỏi han Đan Tử Trạc đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hắn rút kiếm ra bắt đầu dạy cho tiểu sư đệ nhà mình Kiếm Nghịch Lân vừa ra khỏi vỏ đã hình thành nên trận đồ tấn công, biến thành vô số kiếm linh dàn trận giam chặt Đan Tử Trạc ____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Nhìn kiếm trận mưa rền gió dữ xoay chuyển và đại sư huynh bị vây bên trong không ngừng tránh thoát, Tiểu Thất cảm thấy không có việc gì dành cho mình bèn hô to đại sư huynh cố lên để cổ vũ “Sư huynh, cẩn thận phía sau Lên nào!”
“Đại sư huynh giỏi quá!”
“Sư huynh là giỏi nhất!”
.. Nửa canh giờ sau, Nghịch Lân không cảm nhận được ý đồ công kích của Đan Tử Trạc nữa nên ngừng lại, nó ngoan ngoãn trở về bên người Tiểu Thất, thậm chí còn chủ động muốn chui vào vỏ, dáng vẻ không cần khiến chủ nhân nhọc lòng Đan Tử Trạc rất chật vật đánh trả kiếm linh “....” Kiếm linh này chẳng lẽ có tiêu chuẩn kép, hay là nó ngứa mắt hắn Còn biết chọn người để ra tay nữa chứ Mặc dù Đan Tử Trạc bị đánh trúng nhưng cũng là bị chuôi kiếm đánh, có lẽ Nghịch Lân cũng nhận ra hắn không muốn tổn thương Tiểu Thất cho nên cũng không dùng mũi kiếm tấn công hắn Đan Tử Trạc vuốt cái má hơi sưng của mình nói: “Tiểu Thất, ngày mai chúng ta lại tiếp tục nha.”
Nhìn mặt mũi đại sư huynh bầm dập mà áy náy, Tiểu Thất mở túi trữ vật lấy một gói trà linh, “Trà linh vị gan heo có tác dụng giảm đau tiêu sưng, lưu thông máu ứ Chỉ một chén thôi đã có hiệu quả rồi, đại sư huynh có muốn thử một chút không?”
Đan Tử Trạc “...” Cân nhắc đến cần chuyện còn phải gặp người khác, hắn bèn đưa tay nhận lấy gói trà, không ngờ vẫn không thể thoát khỏi vị trà yêu thích của tiểu sư đệ Đan Tử Trạc trừng mắt nhìn Nghịch Lân, ngạc nhiên hơn là thanh kiếm dường như nhận thấy ánh mắt của hắn, nó phát ra âm thanh lạch cạch như đang cười nhạo hắn Đan Tử Trạc cảm thấy những người muốn cướp thanh kiếm này đều bị mù hết rồi, rõ ràng ngoại trừ sư đệ, nó không nhận lục thân Ngay cả sư huynh của chủ nhân cũng đánh, rõ ràng không phải là thanh kiếm tốt Lần này kiếm Nghịch Lân không đọc được suy nghĩ của Đan Tử Trạc nữa Nó yên lặng nằm bên hông Tiểu Thất, tự như thứ vừa đánh người không phải là nó vậy Vì đại sư huynh bị đánh sưng mặt nên lớp học hôm nay kết thúc sớm, Tiểu Thất vui vẻ đi trồng rau nuôi heo Mặc dù lớp học không mấy thành công nhưng người tuyết nhỏ vẫn chuẩn bị ba bữa cơm rất phong phú Chỉ là Đan Tử Trạc ngồi trước bàn ăn lại không vui, vì sau khi uống chén trà linh kia, xác nhận vết thương đã khỏi ngay tức khắc nhưng trong miệng hắn chỉ có vị cay đắng, ăn cái gì cũng đắng ngắt Hắn không từ bỏ, ăn một cái bánh bao, vẫn không nếm ra mùi vị, Đan Tử Trạc đặt chén đũa xuống, “Tiểu Thất, vị của trà kia bao giờ mới hết thế?”
Tiểu Thất bấm ngón tay tính toán, “Ừm, khoảng chừng một tháng.” Ốc không tiếc một ngàn con heo, chẳng qua lúc đó chỉ có trà vị gan heo là có tác dụng nhất Tiểu Thất gật đầu chắc chắn Đan Tử Trạc “...”
Sau khi mất đi vị giác, Đan Tử Trạc có cảm giác tinh thần không ổn nhưng hắn còn có trách nhiệm phải dạy tiểu sư đệ tu hành nên chỉ có thể xốc lại tinh thần, ép buộc bản thân tỉnh táo Nhưng sang ngày hôm sau, sau khi đi vào trong sân viện chuẩn bị dạy học thì kiếm linh lại phát điên, nó lao về phía Đan Tử Trạc Nhìn đại sư huynh bị kiếm đánh cho bầm dập mặt mày, Tiểu Thất lặng lẽ móc ra trà gan heo Đan Tử Trạc “...”
Ngày thứ ba, cuối cùng Đan Tử Trạc đã thông minh hơn, hắn không dùng kiếm linh nữa mà đổi sang kiếm gỗ để dạy học nhưng cuối cùng vẫn bị Nghịch Lân hành hung Sau cùng Đan Tử Trạc cũng đã hiểu, chỉ cần hắn có một chút xíu suy nghĩ chiến đấu sẽ bị kiếm Nghịch Lân nhận ra Có lẽ hắn không thể dạy tiểu sư đệ kiếm thuật nữa, thế là Đan Tử Trạc quyết định giao chuyện nguy hiểm này cho sư phụ hoặc là nhị sư đệ, hắn đổi một việc dễ dàng hơn đó là dạy sư đệ luyện đan Là một người thuộc phái hành động, lại còn là chuyện của tiểu sư đệ nên Đan Tử Trạc tự mình đem lò luyện đan yêu thích nhất đến Linh Thú Phong, đồng thời bố trí lại trận pháp trong phòng luyện đan, gia cố kết giới bảo vệ lò luyện đề phòng sự cố cháy nổ và ngăn linh khí tản ra ngoài khi đang luyện chế... Bận rộn cả một ngày, đêm đến ăn miếng bánh bao đắng ngắt, Đan Tử Trạc vừa nhai vừa nói đến chuyện hắn muốn dạy tiểu sư đệ luyện đan Quả nhiên như dự liệu, tiểu sư đệ vui mừng không ngớt, còn nói rằng ngày mai y nhất định sẽ không đến trễ Đối với tiểu sư đệ không nhắc gì đến chuyện luyện kiếm, Đan Tử Trạc lặng lẽ thở dài, không nói đến chuyện kiếm Nghịch Lân thì bị đánh vẫn rất đau Hôm sau, để chứng minh mình là một sư huynh tốt, Đan Tử Trạc đến phòng luyện đan rất sớm, một bên chỉnh lý lại đồ vật cần dùng một bên chờ tiểu sư đệ đến lớp Nhưng đợi rất lâu tiểu sư đệ vẫn chưa xuất hiện, Đan Tử Trạc nghĩ có lẽ y ngủ quên nên chuẩn bị đi gọi, kết quả là vừa mở cửa ra, đập vào mặt là một đàn heo đứng chật sân viện Từng con heo trắng trẻo mập mạp chen chúc nhau đi tới, mà còn là đi từ phía viện của tiểu sư đệ Tiểu Thất thấy Đan Tử Trạc mở cửa bước ra nên rất vui vẻ phất tay chào hỏi, “Đại sư huynh, buổi sáng tốt lành Đàn heo không biết đường cho nên đệ đến muộn một chút.”
Đan Tử Trạc nở nụ cười, “Không sao, không sao.” Tiểu sư đệ thật là tri kỷ, đệ ấy đang tính vừa học luyện đan vừa nướng heo sao “Vậy là tốt rồi.” Tiểu Thất nghe thế liền vung tay với đám heo trong sân, nói, “Đây là đại sư huynh Sau này là người sẽ dạy luyện đan cho chúng ta.”
Đàn heo con: “Chào đại sư huynh!”
Đan Tử Trạc lảo đảo, từ bậc cửa trong phòng luyện đan ngã sấp mặt ra ngoài.