Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 211: ĐỆ NHẤT TIÊN MÔN, NƠI TỐT ĐỂ NUÔI HEO - 09





Trong Thiên Phủ Môn, Tiểu Thất và nhóm heo con học tập vô cùng thuận lợi
Nhưng dần dà, Tiểu Thất đột nhiên phát hiện Hỏa linh căn của nguyên chủ bắt đầu có dấu hiệu yếu đi
Có lẽ chưa đến ba năm, y sẽ không thể tiếp tục duy trì đan hỏa để luyện đan nữa
Đối với chuyện này, Tiểu Thất có chút vui mừng khôn xiết
Y đợi đã lâu như vậy, cuối cùng cũng có hiệu quả rồi, [Hộp thư nhỏ, hộp thư nhỏ, nhiều nhất là ba năm, ốc đây sẽ hoàn toàn không cần phải luyện đan nữa
Luyện đan gì gì đó quá phiền phức, cứ xoa bằng tay là tiện nhất!]
6362, […… Chú ý cảm xúc của anh, không thể tỏ vẻ vui mừng quá mức như thế đâu.]
[Ừ, ừ, đúng vậy, ha
Chúng ta cần phải giữ kín để tránh cốt truyện bị lệch hướng]
Ở trong cái thế giới nuôi heo trồng rau vô cùng thoải mái dễ chịu này, ốc thực sự vẫn muốn dựa theo cốt truyện mà tiếp tục. 
Bởi vì cơn sầu não này chỉ là thoáng qua nên Tiểu Thất không nói, Đan Tử Trạc cũng không phát hiện
Cứ như vậy cho đến khi Kim Ngọc Dung trở về sau chuyến đi dài
Mọi người trong Thiên Phủ Môn đều rất vui mừng, bởi vì Kim Ngọc Dung trở về cũng có nghĩa là họ đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ thành trì một phương, uy vọng của Thiên Phủ Môn sẽ càng tăng thêm một bậc
Trong đó người của Linh Thú Phong là vui vẻ nhất, thậm chí Tiểu Thất còn vì vậy mà chuẩn bị cả biểu ngữ, lôi kéo đại sư huynh mặt than cùng đến trước sơn môn nghênh đón
Kim Ngọc Dung không ngờ mình lại được nhiều người nhiệt liệt hoan nghênh như vậy nên có chút vừa mừng vừa lo, lập tức tỏ vẻ chỉ có dùng món heo nướng mới có thể trấn an trái tim vừa bị dọa sợ của hắn
Đan Tử Trạc không chút do dự lấy một ấm trà từ linh phủ ra đưa qua cho hắn, “Uống chút trà đi.”
“Cảm ơn sư huynh, vừa hay đệ cũng đang khát.” Kim Ngọc Dung không hề đề phòng chút nào, lúc nhận lấy ấm trà còn nghĩ, từ khi nào mà sư huynh trở nên săn sóc chu đáo như vậy
Kết quả vừa uống vào một ngụm linh trà, vẻ mặt hắn liền trở nên vặn vẹo
Lúc hắn chuẩn bị phun ngụm trà đó ra, Đan Tử Trạc đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng nói, “Đây là trà mật heo do chính tay tiểu sư đệ làm, mùi vị có phải rất ngon không?”
Ánh mắt Kim Ngọc Dung nhìn về phía tiểu sư đệ, dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt sáng ngời kia, hắn chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống ngụm linh trà trong miệng
Khổ chút thì đã sao, chỉ cần tiểu sư đệ vui vẻ thì những chuyện này có là gì. 
Cho đến khi dùng bữa trưa, Kim Ngọc Dung vui vẻ nhai một miếng thịt kho tàu hết nửa ngày, sau đó tuy vẻ mặt có chút nghi ngờ nhưng vẫn gắp thêm một miếng tiếp tục ăn
Sau khi ăn xong, cả người dường như rơi vào trạng thái mông lung không thể diễn tả nổi
Tiểu Thất thấy thế vội vàng đến bên cạnh an ủi, “Nhị sư huynh đừng lo, một tháng sau vị giác của huynh sẽ khôi phục lại bình thường thôi.”
Kim Ngọc Dung, “……”
Tiểu Thất thấy vẻ mặt cứng đờ của Kim Ngọc Dung liền đứng lên xoa xoa đầu hắn, “Nhị sư huynh đừng sợ, lúc trước đại sư huynh cũng chỉ cần một tháng là đã khôi phục được rồi.”
Nhìn sang Đan Tử Trạc đang ăn vô cùng ngon lành, Kim Ngọc Dung rốt cuộc cũng biết hóa ra là mình bị lừa
Tuy rằng rất tức giận, nhưng nếu ngay cả một người am hiểu luyện đan như Đan Tử Trạc cũng không có cách nào hóa giải nỗi khổ này thì có lẽ ngay cả hắn cũng phải chịu đựng thêm một tháng nữa. 
Tuy rằng mất đi vị ngon của thịt heo nướng nhưng người làm sư huynh như Kim Ngọc Dung vẫn là rất có trách nhiệm, hắn mang về cho Tiểu Thất một thanh linh kiếm
Chỉ là ngay khi hắn vừa lấy linh kiếm ra thì linh kiếm mà tiểu sư đệ đeo bên người lại đột nhiên ra khỏi vỏ, dùng tốc độ cực nhanh chém về phía linh kiếm mà hắn mang về
Một tiếng choang vô cùng chói tai đã làm chấn động toàn bộ bầu không khí, linh kiếm mà Kim Ngọc Dung mang về đã bị đánh rơi trên mặt đất, một chiêu liền bại
“Kiếm Nghịch Lân!” Kim Ngọc Dung hoảng sợ, có chút kinh ngạc không hiểu vì sao thần kiếm này lại xuất hiện ở trên người tiểu sư đệ
Tất nhiên người vừa mới vội vàng hoàn thành nhiệm vụ để trở về tiên môn như hắn cũng chưa bao giờ nghe Đan Tử Trạc kể về chuyện Đồ Thất đã rút được Kiếm Nghịch Lân ở Kiếm Trủng
Tiểu Thất cũng bị hành động bất thình lình của Kiếm Nghịch Lân làm cho kinh ngạc, vội vàng đi kiểm tra linh kiếm vừa bị chém rơi xuống đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn tưởng rằng linh kiếm kia rất có thể đã bị vỡ thành hai nửa, không ngờ sau khi kiểm tra thì phát hiện linh kiếm này thế mà không hề tổn hại chút nào
Như vậy cũng chứng tỏ thanh kiếm này không phải vật tầm thường
Ở gần chuôi kiếm có khắc tên của Đồ Thất, phía trên chuôi kiếm thì lại khắc hình một con thỏ
Đây rõ ràng là ở lần gặp gỡ ngắn ngủi khi trước, nhị sư huynh vốn tinh tế tỉ mỉ đã phát hiện ra chuyện y rất thích thỏ. 
“Đây là kiếm do nhị sư huynh chính tay luyện chế sao?” Tiểu Thất tò mò dò hỏi
Kim Ngọc Dung do dự một chút rồi gật gật đầu, linh kiếm này là do hắn tự tay chế tạo cho tiểu sư đệ trong khoảng thời gian đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài
Chỉ là không ngờ, tiểu sư đệ đã có được Kiếm Nghịch Lân
Đệ ấy đã có Kiếm Nghịch Lân trong tay rồi làm hắn cũng ngại, không dám lấy thanh linh kiếm mà mình chế tạo ra tặng nữa
“Ốc thích lắm, linh kiếm này trông rất đáng yêu, cảm ơn nhị sư huynh nhé.” Tiểu Thất cong mắt cười cười, rất vui vẻ mà nhặt thanh linh kiếm từ dưới đất lên tra vào vỏ, sau đó đeo lên người
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Kim Ngọc Dung nghe thấy có người dùng từ đáng yêu để hình dung một thanh kiếm nhưng hắn nghe vậy cũng rất phấn khởi
Chỉ là sự bá đạo quá mức kia của Kiếm Nghịch Lân làm hắn có chút lo lắng, thanh linh kiếm do chính mình chế tạo ra kia có khi nào sẽ bị Kiếm Nghịch Lân chém cho thành từng mảnh hay không
Quả nhiên, cảm giác được có một thanh linh kiếm khác ở gần mình, Kiếm Nghịch Lân liền bắt đầu phát ra tiếng động, nhưng cuối cùng lại bị tiểu sư đệ nhà hắn đánh cho một cái
“Mày phải ngoan ngoãn đó, nhớ chăm sóc đệ đệ cho tốt.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Trong nháy mắt, Kiếm Nghịch Lân liền không có động tĩnh gì nữa
Kim Ngọc Dung, “……”
Đan Tử Trạc, “……”
Tuy lúc gặp nhau hai thanh linh kiếm này có chút khúc mắc nhưng dưới sự trấn áp của bàn tay Tiểu Thất thì cũng xem như yên bình không xảy ra chuyện gì
Mà ngày hôm sau sau khi trở về tiên môn, Kim Ngọc Dung cũng bắt đầu thực hiện lời hứa, chuẩn bị dạy tiểu sư đệ học luyện kiếm đạo và luyện khí
Sáng sớm hôm sau, Đan Tử Trạc đến sân luyện tập còn sớm hơn cả Kim Ngọc Dung, sau đó mang một cái bàn nhỏ đến, ngồi xuống bắt đầu pha trà
Sau khi Kim Ngọc Dung đi tới thì có chút kinh ngạc, nhưng sau khi phát hiện ra thứ mà đại sư huynh đang nấu chính là trà mật heo mà hôm qua mình uống thì vẻ mặt lập tức nhăn nhó lại, sau đó chính là cảm thấy kính nể
Không ngờ khẩu vị của đại sư huynh lại độc đáo đến vậy
…… Đan Tử Trạc liếc nhìn Kim Ngọc Dung một cái, cười mà không nói
Kim Ngọc Dung hơi nổi da gà, còn chưa kịp hiểu vì sao lại cười như vậy thì Tiểu Thất cũng vừa lúc đi tới, trên eo còn đeo hai thanh linh kiếm, mới bước vào cửa đã bắt đầu chào hỏi hai người, “Nhị sư huynh, chúc huynh buổi sáng tốt lành.”
“Chúc tiểu sư đệ buổi sáng tốt lành.” Kim Ngọc Dung vươn tay xoa đầu tiểu sư đệ
“Oa
Đại sư huynh đang nấu trà mật heo sao, đúng là sư huynh tốt của đệ!”
“Không có gì, chăm sóc tiểu sư đệ là việc ta nên làm.” Vẻ mặt Đan Tử Trạc tuy không có thay đổi gì nhưng ý cười trong mắt hiện rõ mồn một
Kim Ngọc Dung vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm, nhưng thấy mặt trời đã lên cao nên cũng bắt tay vào chuẩn bị dạy học
Vì thế hắn rút linh kiếm ra khỏi vỏ, định thị phạm trước một lần rồi mới dạy tiểu sư đệ một vài kiếm quyết đơn giản
Kết quả là khi hắn vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, một tia sáng liền lóe lên, trong nháy mắt, hắn đã bị vây trong kiếm trận của Kiếm Nghịch Lân
Kim Ngọc Dung ngây người, hắn đương nhiên biết Kiếm Nghịch Lân tự ý công kích, biết nhất định là thần kiếm đã hiểu lầm hắn rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng Kiếm Nghịch Lân đã bắt đầu công kích, vốn không hề để cho hắn có thời gian thắc mắc nhiều như thế
Trong trận kiếm hỗn loạn, Kim Ngọc Dung tránh né vô số linh kiếm do Kiếm Nghịch Lân huyễn hóa ra, còn có kiếm khí thỉnh thoảng xẹt qua nữa
Tiểu Thất đứng ở một bên thấy vậy thì nhanh chóng cổ vũ nhị sư huynh
“Nhị sư huynh, cố lên, cố gắng thêm ba mươi phút nữa là được rồi!”
“Nhị sư huynh, cẩn thận đằng sau bên trái!”
“Nhị sư huynh cố lên!”
Sau khi hô một hồi, Kim Ngọc Dung cũng dần dần quen với công kích của Kiếm Nghịch Lân, rốt cuộc cũng thoát khỏi thế bị động
Quả nhiên, sau ba mươi phút chật vật né tránh, kiếm trận của Kiếm Nghịch Lân cũng tan đi, Kiếm Nghịch Lân cũng rất thuần thục mà tự động bay trở về vỏ kiếm
Kim Ngọc Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên trước mặt xuất hiện một chén trà nhỏ được đưa đến, vừa ngẩng đầu liền thấy hóa ra là tiểu sư đệ ngoan ngoãn nhà mình
“Nhị sư huynh uống đi, đại sư huynh vừa mới nấu xong đó.” Tiểu Thất nói xong còn quay lại ra dấu khen đại sư huynh thêm lần nữa
Kim Ngọc Dung ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền cau mày lại, kết quả lại vô tình động đến vết thương nên đau đến mức cả người run lên
Đan Tử Trạc ở bên cạnh theo thói quen nói, “Đệ vừa trở về, lát nữa phong chủ các phong sẽ đến đây hỏi thăm, trà ngon tuy đắng miệng, nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm đâu.”
Kim Ngọc Dung cuối cùng đã hiểu vì sao đại sư huynh nhà mình mới sáng ra đã ra đây pha trà, hóa ra là vì muốn xem náo nhiệt, đã vậy còn cho hắn một chén linh trà nữa
Tiểu Thất ở bên cạnh cũng gật đầu, “Ừm ừm, hiệu quả tốt lắm, đại sư huynh là khách quen đó!”
Đan Tử Trạc, “……”
Nghe vậy, Kim Ngọc Dung lập tức cười ha ha, đưa tay đón lấy chén trà rồi uống một hơi hết sạch
Tuy rằng vẻ mặt nhịn không được mà nhăn nhó một chút, nhưng sau khi uống xong thì không quên trêu đùa, “Thì ra đại sư huynh đã uống nhiều rồi ha.”
Ốc ở bên cạnh rất thành thật tiếp tục gật đầu, “Đúng đó đúng đó~”
Sau khi uống xong trà mật heo, vết thương của Kim Ngọc Dung cũng đỡ hơn nhiều
Thấy hôm nay có vẻ như là không thể tiếp tục buổi học kiếm pháp này nữa, Kim Ngọc Dung liền chuyển sang kiểm tra luyện khí
Sau khi bị đánh cho một trận và nghe tiểu sư đệ nói, Kim Ngọc Dung nhanh chóng phát hiện ra rằng chỉ cần có Kiếm Nghịch Lân ở đây thì chuyện dạy tiểu sư đệ luyện kiếm là không thể nào
Vì thế hắn đành phải vừa chuẩn bị vài thứ cho việc luyện khí, vừa nói chuyện với tiểu sư đệ, khuyên đệ ấy ngày mai đến học luyện kiếm thì đừng mang theo Kiếm Nghịch Lân nữa
Vị tiểu sư đệ ngoan ngoãn nghe lời này lập tức đồng ý ngay, Kim Ngọc Dung vô cùng vừa lòng, ngẩng đầu xoa đầu tiểu sư đệ
Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau, Kim Ngọc Dung đến sân luyện tập một lần nữa, cuối cùng lại phát hiện đại sư huynh vẫn tới sớm để ngồi pha trà như cũ
Kim Ngọc Dung cảm thấy hôm nay sẽ làm đại sư huynh thất vọng rồi, có lẽ sẽ không cần tới trà mật keo kia nữa. 
Đan Tử Trạc nghe xong thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi, “Cái này còn chưa chắc đâu.” Lúc trước chính hắn cũng thử năm lần bảy lượt dạy tiểu sư đệ, nhưng lần nào cũng thất bại ê chề, “Nhị sư đệ, đệ còn non lắm.”
Chẳng bao lâu sau thì Tiểu Thất cũng đến, bên hông y quả thật không đeo Kiếm Nghịch Lân, chỉ đeo thanh linh kiếm do Kim Ngọc Dung chế tạo
Kim Ngọc Dung lập tức tràn đầy tự tin, không có Kiếm Nghịch Lân, hắn nhất định có thể hoàn thành công cuộc dạy học một cách hoàn mỹ
Đan Tử Trạc im lặng không nói, tay vẫn tiếp tục pha trà
Bên này, Tiểu Thất rút linh kiếm ra theo yêu cầu của Kim Ngọc Dung, linh kiếm của Kim Ngọc Dung cũng đã được rút khỏi vỏ, hắn cẩn thận quan sát xung quanh một chút, sau khi xác định không có gì dị thường mới bắt đầu dạy học
Nhưng khi kiếm linh của hắn vừa chạm vào kiếm linh trong tay tiểu sư đệ thì một luồng kiếm khí lao tới, ngay sau đó hắn đã bị một kiếm trận quen thuộc bao vây lại rồi bị đánh cho tơi bời
“Ồ, nó tự đuổi tới đây đó, sư huynh cẩn thận nhé
Tiểu Thất mở to mắt, đứng bên cạnh tiếp tục cổ vũ Kim Ngọc Dung
Kim Ngọc Dung, “……”
Không biết có phải do Kiếm Nghịch Lân ghi thù hay không mà hôm nay nó tấn công còn dữ dội hơn hôm qua, thời gian của kiếm trận cũng kéo dài gấp đôi
Khi Kiếm Nghịch Lân cuối cùng cũng ngừng tấn công, Đan Tử Trạc liền bình tĩnh đưa chén trà mật heo cho Kim Ngọc Dung
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kim Ngọc Dung, “……”
Mà lúc Kiếm Nghịch Lân bay trở về bên người Tiểu Thất còn giống như vô tình mà đụng linh kiếm đang treo bên hông Tiểu Thất một cái
Tiểu Thất cúi đầu nhìn xuống, dường như cũng cảm nhận được linh kiếm vì vô duyên vô cớ bị đánh nên đang tủi thân kêu lên
Ông cụ non này lại không nhịn được thở dài, “Các ngươi đừng vì ta mà làm như vậy, ốc biết ốc rất ưu tú, các ngươi đều thích ốc, ốc cũng thích các ngươi
Nhưng các ngươi phải học cách sống hòa bình với nhau, như vậy thì gia đình chúng ta mới hòa thuận được.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Hai vị sư huynh, “……” Câu nói này nghe qua rất có vấn đề
Sau một hồi bị đánh, Kim Ngọc Dung cuối cùng cũng nhận ra rằng chỉ cần ở trong phạm vi mà Kiếm Nghịch Lân có thể cảm nhận được thì hắn không thể sử dụng linh kiếm để dạy học, vì thế hắn lặng lẽ đến bên cạnh Đan Tử Trạc dò hỏi, “Đại sư huynh, nếu ta dùng mộc kiếm thay cho linh kiếm thì huynh cảm thấy thế nào?”
Đan Tử Trạc không chớp mắt, “Nghe cũng hay đấy.”
Vì thế vào ngày thứ ba, Kim Ngọc Dung lấy mộc kiếm ra, sau đó lại một lần nữa bị  đánh cho tơi tả
Sau khi bị đánh nhiều lần thì hắn đã có kinh nghiệm hơn, rất chủ động đi châm trà
Tiểu Thất thấy thế bèn đến bên cạnh nói, “Nhị sư huynh, mộc kiếm của huynh không đẹp bằng của đại sư huynh.”
Ánh mắt Kim Ngọc Dung lập tức nhìn về phía Đan Tử Trạc, rõ ràng là đang muốn hỏi nếu đã từng dùng mộc kiếm thử rồi thì vì sao hôm qua lại không nói cho hắn biết
Đan Tử Trạc lại cảm thấy đó là chuyện vô cùng hiển nhiên, “Ý kiến này thực sự không tệ mà, cho nên lúc trước ta mới làm như vậy
Hơn nữa, đệ cũng đâu có hỏi ta sau khi thử xong có thành công hay không đâu?”
Kim Ngọc Dung nghe xong thì cạn lời, giờ này khắc này hắn mới hiểu rõ, chỉ cần có Kiếm Nghịch Lân ở đây thì bất kể là dùng phương pháp gì để dạy tiểu sư đệ học kiếm pháp thì đều không khả thi
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, có Kiếm Nghịch Lân ở đây, người bình thường vốn chẳng thể nào làm tiểu sư đệ bị thương được
“Tiểu sư đệ đã luyện hóa Kiếm Nghịch Lân à?” Kim Ngọc Dung - đã quyết định từ bỏ dạy tiểu sư đệ kiếm pháp - thuận miệng hỏi
“Đệ không có nha.” Tiểu Thất vuốt ve Kiếm Nghịch Lân, vì thanh kiếm này y vốn là muốn cho Đại Bạch dùng
Lần này thì cả hai sư huynh đều nhìn về phía này, hỏi y rằng có phải trong quá trình luyện hóa đã gặp vấn đề gì không
Tiểu Thất gãi gãi đầu, tỏ vẻ mình muốn tặng Kiếm Nghịch Lân cho người khác làm hai vị sư huynh đồng thời quay sang nhìn nhau
Kim Ngọc Dung vừa lo lắng vừa nói, “Tiểu sư đệ, người của Hàn Thạch Tông không đáng để đệ làm như vậy.” Hắn chưa quên chuyện Hàn Thạch Tông từng chửi mắng tiểu sư đệ đâu
“Không phải đệ đưa cho bọn họ mà là muốn đưa cho một người rất quan trọng đối với đệ
Có điều, ở thế giới này, đệ vẫn chưa gặp được người ấy, không biết người ấy trông như thế nào, nhưng nhất định là sau này bọn đệ sẽ gặp nhau.” Tiểu Thất đáp
Hai vị sư huynh lại rơi vào im lặng, nếu là người khác nói như vậy thì sợ là đã bị hai người bọn họ xem như bệnh nhân tâm thần mà xử lý từ lâu, nhưng ai bảo người trước mặt bọn họ là tiểu sư đệ vô cùng đáng yêu cơ chứ
Tiểu sư đệ nói cái gì cũng đúng hết
Không dạy kiếm pháp được nên Kim Ngọc Dung đành chuyển sang dạy luyện khí, hắn nhanh chóng rời đi chuẩn bị sân tập và sách vở cần thiết
Tiểu Thất thấy thế thì tỏ vẻ đã quá quen thuộc với chuyện này, lập tức vui vẻ chạy đi khắp nơi để thông báo tin tức tốt này cho nhóm heo con vốn rất hứng thú với chuyện luyện khí
Nhóm heo con nghe xong thì mừng muốn chết, bởi vì chúng không chỉ muốn học cách luyện khí mà còn rất thích Kim Ngọc Dung
Chúng còn muốn có cả lò luyện đan mà chúng đã mong mỏi từ rất lâu rồi. 
Cho nên vào ngày thứ tư, Đan Tử Trạc lại đi đến sân tập luyện khí từ rất sớm, sau đó kinh ngạc phát hiện, có người còn tới sớm hơn cả mình
Không, nói đúng hơn là, có heo còn đến sớm cả mình
Chỉ thấy trong sân đầy heo, chúng đang vội vàng quét dọn sân tập, mang hoa tươi và đồ ăn ngon đến, nhìn qua vô cùng bận rộn
Đan Tử Trạc, “……” Hắn không hề ghen chút nào, thật đó, hắn làm sao có thể chỉ vì một đám heo con mà nổi cơn ghen chứ
Nhưng vẻ mặt hoàn hảo chỉ duy trì được vài giây, sau đó sụp đổ trong nháy mắt
Khi cả người hắn đang không ngừng tỏa ra khí đen thì có chú heo con tới bên chân hắn rồi dâng lên một cái bánh bao, “Đại sư huynh, chúng đệ lén trộm một cái từ chỗ Người Tuyết Nhỏ đó, huynh ăn đi.”
Đan Tử Trạc trong nháy mắt liền vô cùng hài lòng, hoa tươi gì gì đó thì có ích lợi gì đâu, vẫn là bánh bao thực dụng nhất, quả nhiên mình mới là người mà đám heo con thích nhất
Đan Tử Trạc thì hài lòng, còn Kim Ngọc Dung vừa đẩy cửa viện ra thì đơ cả người
Nhìn nhóm heo con đông đảo xếp hàng chỉnh tề rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, Kim Ngọc Dung không nhịn được mà giơ tay dụi dụi mắt, nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ hay không
“Chúc Nhị sư huynh buổi sáng tốt lành!” Nhóm heo con vốn đã luyện tập nhiều lần nên rất đồng thanh nói
Kim Ngọc Dung liền ngã xuống đất, nhóm heo con ngồi phía trước rất có kinh nghiệm nên vội tiến lên, dùng móng vuốt đã rửa sạch sẽ để đỡ Nhị sư huynh của chúng dậy
Nhờ có Tiểu Thất vội vàng chạy đến giải thích nên rốt cuộc cũng có thể khiến cho nhị sư huynh chấp nhận sự thật là hắn đột nhiên có thêm rất nhiều sư đệ heo
Vẻ mặt Kim Ngọc Dung từ đầu đến cuối đều mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc lâu sau hắn mới thấp giọng hỏi, “Sư phụ có biết chuyện này không?”
Đan Tử Trạc nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất lắc đầu, “Ốc vẫn chưa nói cho sư phụ.”
“Ừ, ta cũng chưa nói.” Đan Tử Trạc trả lời
Hắn đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, mình chẳng qua chỉ là tìm một đồ đệ cho sư phụ, tiểu sư đệ lại tìm cho sư phụ một đám, hơn nữa còn là một đám đồ đệ nhìn vừa ngon miệng vừa đáng yêu, lại còn biết luyện đan luyện khí, sư phụ mà biết thì chắc chắn sẽ rất vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.