Sau khi phát hiện trên đảo có Phỉ Thực, sự tò mò của mọi người càng tăng lên Lần thăm dò bí cảnh này là để xếp hạng trong cuộc tranh tài tông môn, chỉ cần thu thập đủ Phỉ Thực, duy trì thứ hạng của mình ở trong top 100 thì sẽ có tư cách trực tiếp tham gia vòng khiêu chiến [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hơn nữa dù không phải để xếp hạng, bản thân Phỉ Thực cũng là thứ bảo bối cực kỳ quý hiếm, có thể dùng để luyện đan, luyện khí, làm phù triện, trận pháp Loại vật liệu này vừa là kim thạch vừa là linh mộc, rất khó nấu chảy, dễ loại bỏ tạp chất và tinh luyện đến cực phẩm Cực phẩm có thể không quá hiếm gặp đối với Thiên Phủ Môn, nhưng đó là trong tình huống bất thường, chứ đối với phần lớn các tu sĩ, muốn luyện chế ra cực phẩm vẫn rất khó khăn Nhưng nếu thêm Phỉ Thực vào sẽ giống như thêm loại thuốc dẫn tốt nhất, tăng đáng kể tỷ lệ tinh luyện ra cực phẩm Thứ bảo bối như vậy, có ai mà không muốn Mọi người không nghỉ ngơi, bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Phỉ Thực trên đảo Sau một phen tìm tòi, quả nhiên họ tìm được Phỉ Thực, loài vật nhỏ này không có linh trí, nhưng lại rất giỏi ẩn náu, lúc thì trốn trong vết nứt của đá, lúc lại chôn vùi dưới đống lá khô Hơn nữa, Phỉ Thực không chỉ xuất hiện trên đất liền, lúc đang du ngoạn dưới biển, Tiểu Thất cũng nhìn thấy Phỉ Thực Khi Phỉ Thực phát hiện có người, nó bèn nhanh chóng cuộn một chiếc lá lại, bắt một con cá để che thân Tuy đã che chắn kín mít, nhưng con cá đang không ngừng quẫy lạch bạch ở chỗ đó lại càng làm nó trông dễ thấy hơn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tiểu Thất: “…” Thứ này quả nhiên không có linh trí Thế nhưng, sau khi được phổ cập khoa học, Tiểu Thất biết rằng một khi bị bắt, dù ở trên cạn hay dưới nước, Phỉ Thực sẽ ngay lập tức biến thành một khối phỉ thúy trong suốt Cho nên y chỉ bơi qua nhìn con cá đang quẫy kịch liệt kia mà không bắt Bởi vì theo ốc, cải thìa tung tăng nhảy nhót trông dễ thương hơn, phỉ thúy tuy đẹp mà không ăn được Nghĩ vậy, Tiểu Thất lặng lẽ lấy khối phỉ thúy đụng vào ốc ban nãy ra liếm liếm, ừm, không có vị cải thìa Ốc thích cải thìa chọc chọc con cá đang giãy dụa kia rồi quay người bơi đi Thế mà khi lên bờ, ốc đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động rất nhỏ Ốc kỳ quái quay lại nhìn, không thấy ai, vừa cúi đầu đã thấy con cá quen thuộc đang quẫy ngang trên bờ cát Tiểu Thất: ⊙_⊙
Nghi hoặc xoay người bước thêm hai bước nữa, phía sau vẫn có tiếng quẫy đuôi, Tiểu Thất chợt quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Phỉ Thực đang giơ con cá đi theo phía sau Sau khi nhận ra ánh mắt của Tiểu Thất, Phỉ Thực nhanh chóng co rụt lại, trốn vào bờ cát Con cá trên đầu vẫn đang quẫy mạnh như bị mắc kẹt ở đó, không thoát ra được Tiểu Thất: (⊙w⊙)
Là một con ốc được hoan nghênh, Tiểu Thất có nhận thức nhất định về độ nổi tiếng của bản thân, biết mình rất được mọi người yêu thích, nhưng không ngờ đến cả Phỉ Thực cũng thích ốc Ốc bèn thở dài đầy ưu thương: “Haiz, đây là sự quyến rũ đáng chết trong truyền thuyết nhỉ.”
Nhìn Phỉ Thực giấu đầu lòi đuôi, Tiểu Thất quyết định tôn trọng trí thông minh gần như bằng không của nó, giả vờ không phát hiện ra Ốc làm như không có chuyện gì trở về trại, lấy một quả dừa, Kiếm Nghịch Lân ngầm hiểu, vung nhẹ lưỡi kiếm, trái dừa bị bổ làm đôi Tiểu Thất đang định uống, thoáng thấy con cá đang quẫy đuôi, suy nghĩ một hồi, y lấy ra một quả dừa khác, Kiếm Nghịch Lân lại nhanh chóng bổ quả dừa kia ra Tiểu Thất uống một quả, đặt một quả khác trên bãi cát Mà con cá đang quẫy dần dần yếu đi vì rời nước quá lâu Điều làm Tiểu Thất ngạc nhiên là, Phỉ Thực cũng phát hiện ra, nó nhanh chóng cầm cá đáp xuống biển Thấy vậy, Tiểu Thất không khỏi có chút tiếc nuối Ốc cũng muốn xem xem cải thìa uống nước dừa sẽ như thế nào Nhưng sự tiếc nuối này không kéo dài được bao lâu, bởi sau khi Phỉ Thực thả con cá về biển, nó quay lại với một cái vỏ sò trên đầu Chỉ thấy cải thìa màu xanh vừa đi vừa dừng, cuối cùng cũng đến được chỗ trái dừa, rồi dạo quanh trái dừa một vòng Nhìn cải thìa còn không cao bằng trái dừa, Tiểu Thất suy nghĩ có nên giúp không, rồi y lại thấy cải thìa lùi lại vài bước, sau đó chạy thật nhanh, lấy đà nhảy một cái uỵch, cải thìa mang vỏ sò nhảy vào trái dừa Trái dừa lắc nhẹ nhưng không bị đổ, cải thìa ngâm trong nước dừa thở dài một tiếng Nhưng Tiểu Thất cũng không nhìn thấy cải thìa uống nước dừa như mong đợi, bởi vì nó vẫn đang cầm cái vỏ sò kia Tiểu Thất đổi vài tư thế ngồi mà vẫn không nhìn thấy bên dưới lớp vỏ ấy Trong lúc ốc đang quan sát, trên bãi biển lại xuất hiện thêm nhiều Phỉ Thực mang theo đồ vật quái lạ, mục tiêu của chúng rất rõ ràng, chính là Tiểu Thất Trừ những con cẩn thận đội đồ trên đầu để che khuất thân hình, có những con khá bạo dạn, chẳng đội cái gì trên đầu đã bước ra, nhảy nhót xung quanh Tiểu Thất, tò mò nhìn Tiểu Thất đang quan sát Chờ Tiểu Thất hoàn hồn, chung quanh đã bao vây một vòng Phỉ Thực Phỉ Thực hiển nhiên cực kì thích Tiểu Thất, lặng lẽ thu hẹp khoảng cách giữa mình và y Cuối cùng, khi con Phỉ Thực đầu tiên dùng lá của mình chạm vào Tiểu Thất, nhóm Phỉ Thực im lặng, sau một lúc chúng nó gấp không chờ nổi mà ùa lên phía trước, chen lấn nhau Không hiểu sao lại bị nhiều Phỉ Thực dán lên người như vậy, Tiểu Thất có chút cuống tay cuống chân, mặc dù ốc rất thích cải thìa, nhưng treo ở trên người ốc như thế này vô cùng bất tiện, chỉ sợ lỡ chân dẫm bẹp một con, mông ngồi nát một con Trước sự nhiệt tình của nhóm Phỉ Thực, Tiểu Thất đành phải duỗi tay nhúp chúng xuống khỏi người Khi ốc đặt Phỉ Thực lên bờ cát một lần nữa, nhóm Phỉ Thực vẫn nhảy nhót khắp nơi, cố gắng muốn trèo lên người y Cuối cùng, chúng nó bám riết không tha mà trèo lên, Tiểu Thất thì kiên trì gỡ chúng xuống Sau một phen lăn lộn, Phỉ Thực rốt cuộc cũng học được bài học, im lặng ngồi cạnh Tiểu Thất, không bám lên người y nữa, Tiểu Thất cũng bổ rất nhiều dừa và đặt ở xung quanh Vì vậy, trên bãi biển xuất hiện một cảnh tượng, Tiểu Thất ngồi giữa uống nước dừa, xung quanh có mấy quả nằm rải rác trên bãi cát trắng tinh Có Phỉ Thực đã nhảy vào trong dừa, có con vẫn đang lật trái dừa, con thì thành thật ngồi bên cạnh Tiểu Thất Đan Tử Trạc và Kim Ngọc Dung tắm hoàng hôn trở về liền nhìn thấy một cảnh tượng hài hòa như vậy, sau một hồi sửng sốt thì chính là khiếp sợ Kim Ngọc Dung không thể tin được dụi dụi mắt, xác nhận những thứ màu xanh biếc trên bãi biển đều là Phỉ Thực, đếm sơ sơ thôi cũng đã hai ba mươi con Hắn cúi đầu nhìn hai con mà mình thu hoạch được hôm nay, đại sư huynh bắt được nhiều hơn hắn một con Mà tình hình của đám huynh đệ heo cũng không mấy khả quan, rất nhiều đứa chẳng bắt được con nào Mặc dù Phỉ Thực không có linh trí nhưng không có nghĩa là chúng không biết tránh né nguy hiểm Trừ không thể lên trời, chúng đều vô cùng thuần thục chui xuống đất hay nhảy xuống nước, hơi có động tĩnh đã làm chúng nó bỏ chạy Quan trọng nhất, Phỉ Thực thực sự là sinh vật rất quý hiếm Thực hiện: Clitus x T Y T
Nhưng nhìn bãi biển phía trước, có Phỉ Thực đang đào hố bằng lá cây, tắm trong nước dừa, uống nước tắm của đồng bọn, sức thuyết phục của ba chữ “rất quý hiếm” không còn mạnh mẽ như vậy nữa.
Hai người nghi hoặc đi tới, định hỏi tiểu sư đệ tại sao nơi này đột nhiên có nhiều Phỉ Thực như vậy Tuy nhiên, khi hai người đến gần, nhóm Phỉ Thực đang chơi đùa lập tức cảnh giác, nhanh chóng nhặt gáo dừa, vỏ sò và các vật phẩm khác rồi đội lên đầu, mấy con không tìm được vật che chắn thì trực tiếp trốn dưới áo của tiểu sư đệ Hai người Đan Tử Trạc: ".. Có phải họ đã bỏ lỡ điều gì trong lúc họ rời đi không Sao tiểu sư đệ lại quen Phỉ Thực Mang theo nghi hoặc, hai người dần dần tới gần, Tiểu Thất đã nhìn thấy hai người, vui vẻ vẫy tay chào hỏi "Tiểu sư đệ, mấy con Phỉ Thực này là sao Chưa kịp tới gần, Kim Ngọc Dung đã sốt ruột hỏi trước Tiểu Thất cúi đầu nhìn thoáng qua, thở dài: "Đệ cũng không biết, tự bọn nó đến đây, có lẽ là do ốc quá được hoan nghênh Kim Ngọc Dung: ".. Hai người ngồi xuống bên đống lửa, chuẩn bị quan sát cẩn thận một phen, nhưng Phỉ Thực vẫn hết sức cảnh giác với hai người bọn họ Những anh em heo con khác lục tục quay lại, Phỉ Thực bị quấy rầy không thôi, gần như không hề ló đầu ra nữa Tuy nhiên, khi món thịt nướng đặc trưng của tiểu sư đệ dần chín, Phỉ Thực trên bãi cát bắt đầu xông ra như nấm sau mưa, sau khi thử liên tục, thấy không có ai đến bắt mình nên bọn chúng mới yên tâm liều lĩnh chui ra khỏi bờ cát, vây quanh tiểu sư đệ Là một con ốc cưng chiều cải thìa, tất nhiên mỗi Phỉ Thực đều được phát cho một miếng thịt vừa phải, người thường ăn một miếng đã hết, nhưng Phỉ Thực có thể dùng lá cây vừa ôm vừa gặm hai tiếng Đây cũng là lần đầu tiên Đan Tử Trạc và những người khác biết Phỉ Thực ăn được thịt Kết quả, lời này nói hơi sớm, bởi vì đêm đó đám Phỉ Thực bị tiêu chảy tập thể Buổi tối, Đan Tử Trạc bị đánh thức bởi âm thanh kỳ lạ Khi hắn cảnh giác đứng dậy xem xét thì thấy Phỉ Thực đang đứng thành hàng dài trên bãi biển, cùng nhau đi vệ sinh Sau khi Phỉ Thực phát hiện mình bị người khác nhìn thấy, bọn nó liên tục dùng vỏ dừa chắn trước người, không cho người khác vây xem Đan Tử Trạc: “…” Thứ này thật sự không có trí thông minh đấy à Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, nhóm Phỉ Thực có hơi héo, Tiểu Thất thấy vậy liền hiểu rõ: "Mấy đứa ăn tí đất nhé Cứ như vậy, thức ăn của đám Phỉ Thực nháy mắt đã giảm một bậc, từ ăn thịt uống nước dừa đến ăn đất và uống cháo đất Kim Ngọc Dung không biết chuyện gì đã xảy ra, thấy thế thì vò vò đầu, tự hỏi liệu đám Phỉ Thực này đã đắc tội gì với tiểu sư đệ Hơn nữa, quan sát hồi lâu, lại có một vấn đề khiến hắn hoang mang: “Sau khi tiểu sư đệ bắt được Phỉ Thực, sao Phỉ Thực không biến thành phỉ thúy?”
Nói thật, Phỉ Thực nhảy nhót thú vị hơn phỉ thúy nhiều, Phỉ Thực sống còn có thể tự sinh sản phỉ thúy Nếu có thể thu hoạch được một đống Phỉ Thực không bị biến thành ngọc như tiểu sư đệ thì sẽ tương đương với việc có vô hạn ngọc Phỉ Thực “Ốc không bắt chúng nó, ốc chỉ sờ thôi.” Trừ con đầu tiên tự đâm vào ốc, ốc mới tò mò bắt lấy, những con khác thì ốc hoàn toàn không hề có ý định bắt Kim Ngọc Dung và Đan Tử Trạc đều là những người thông minh, trong nháy mắt đã đoán ra được nguyên nhân, tức là chỉ những người không có ham muốn vụ lợi hoặc bắt giữ mới có được Phỉ Thực sống Dù trong lòng chỉ có một chút ý nghĩ muốn bắt Phỉ Thực thì sẽ chỉ có thể lấy được một khối phỉ thúy Nhưng hiểu là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác Ngươi có thể luôn tự nhủ đừng bắt Phỉ Thực, nhưng chỉ cần ngươi còn nghĩ đến Phỉ Thực thì kiểu tự lừa dối bản thân này hoàn toàn vô ích Mà Phỉ Thực cũng cực kỳ nhạy cảm, chúng có thể cảm nhận được nội tâm mỗi người, cho nên chúng mới thân thiết với tiểu sư đệ như vậy Hơn nữa sau khi quan sát, không khó để phát hiện ra rằng Phỉ Thực rất thích nhiệt độ cơ thể con người, thường bám lên tiểu sư đệ khi y không chú ý Nhưng con người ai cũng chỉ muốn bắt lấy chúng, vì vậy chúng mới thích tiểu sư đệ, bởi vì khi ở gần y, chúng vừa có thể cảm nhận được sự ấm áp mà còn không bị biến thành ngọc Sau khi cảm thán một phen, hai người quyết định từ bỏ việc bắt giữ Phỉ Thực, coi bí cảnh này như một nơi tu tâm, nếu sau mười ngày, tu tâm đạt kết quả nhất định, tự nhiên cũng có thể thu hút được một ít Phỉ Thực, nếu không thì là do tu vi của bọn họ chưa tới, không thể trách người khác Mặt khác, nhóm heo con thực ra không mấy hứng thú với việc bắt Phỉ Thực, bọn nó càng thích đi ngao du khắp hòn đảo, sau đó luyện đan và luyện khí ngay tại chỗ Cho nên, bọn nó quyết định tập trung vào những gì mình thích hơn là công việc bắt Phỉ Thực mệt mỏi Bởi vì hòn đảo được Tiểu Thất chọn nằm xa bên ngoài bí cảnh, cho nên một ngày trôi qua, phạm vi của Truyền Tống Trận không đến được chỗ hòn đảo này, hôm nay bọn họ có thể tiếp tục ở đây cho hết thời gian ____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Hôm nay, Đan Tử Trạc và Kim Ngọc Dung ngồi xếp bằng trên bờ cát để tu luyện Đột nhiên, họ cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ đáng sợ từ xa bay nhanh tới đây, mục tiêu là hòn đảo này Hai người lập tức cảnh giác đứng bật dậy Sau khi ước tính tốc độ của thứ đó, bọn họ có muốn rời đi ngay bây giờ cũng không thể Cả hai chỉ có thể bảo những người khác tránh đi càng xa càng tốt, đừng tùy tiện xuất hiện Đồng thời, hai người cũng có một suy đoán rất không ổn về luồng hơi thở đáng sợ kia, tốc độ và luồng hơi thở này rất có thể chính là con rồng đen trong bí cảnh mà mọi người vẫn luôn nhắc tới Tiểu Thất đang chơi đùa dưới nước cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, lập tức trồi lên từ dưới đáy biển, vui vẻ nhảy lên bờ, lại phát hiện hai vị sư huynh trông rất nghiêm túc Đan Tử Trạc và Kim Ngọc Dung hơi sốt ruột, muốn tiểu sư đệ chạy nhanh đi, nếu luồng khí khủng khiếp kia hướng về phía họ, hai người chắc là có thể cầm cự được một lúc Nhưng họ còn chưa kịp nói gì thì tiểu sư đệ đã đi tới, vỗ vai an ủi: "Đừng sợ, hai sư huynh cũng muốn gặp Đại Bạch nhỉ Đại Bạch nhà ta rất thật thà, lễ độ, hiền lương thục đức Hai người Đan Tử Trạc không hiểu cái miêu tả ấy, tình hình hiện tại không cho phép bọn họ tiếp tục hỏi, bởi vì cùng với hơi thở áp bức hủy diệt đáng sợ, còn có bá chủ của bí cảnh này, con rồng Dù ở rất xa, họ vẫn nghe thấy tiếng rồng ngâm dài và chói tai, vang vọng khắp trời đất, quanh quẩn bên tai mọi người, khiến tâm hồn bọn họ kinh sợ Trên hòn đảo nhỏ, đàn sói đồng cỏ trong phút chốc đã quỳ rạp trên mặt đất Nhóm Phỉ Thực cũng liên tục tìm đồ đội lên đầu rồi trốn vào trong cát, toàn bộ tiếng chim hót và tiếng cá nhảy đều biến mất trong khoảnh khắc này Đó là sự kính sợ tự nhiên đối với Long Tộc chí cao vô thượng, không thể chống lại, chỉ có thể thần phục Dây thần kinh của Đan Tử Trạc và Kim Ngọc Dung căng chặt Hiện tại, họ đã khẳng định mục tiêu của con rồng chính là hòn đảo này Những tu sĩ khác ở gần hòn đảo cũng khiếp vía và khủng hoảng như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Từ áp lực đáng sợ này, có người đã nhanh chóng phân tích ra kẻ đang bay đến kia rất có thể là rồng đen bảo hộ bí cảnh Chỉ là mới có ngày thứ hai sau khi bí cảnh mở ra, tại sao rồng đen lại xuất hiện ở bên ngoài hải vực Hoảng loạn qua đi, một tia may mắn đột nhiên dâng lên, nếu rồng đen xuất hiện ở đây, vậy chứng tỏ hòn đảo trung tâm lúc này trống không Hơn nữa, mục tiêu của rồng đen không trực tiếp nhắm vào họ, vậy tại sao họ không tận dụng cơ hội này để đi tranh cướp một phen Nếu đạt được ước nguyện, có lẽ sẽ có được vũ khí ma thuật để đánh bại rồng đen, từ nay về sau, việc tu hành của họ tất sẽ suôn sẻ một đường Nhiều người ôm ý tưởng này, cho nên rất nhanh sau đó, không ít người lặng lẽ di chuyển, nhắm vào hòn đảo trung tâm Trên đảo lúc này, tầng mây giống như cuồng phong thổi đến, nhanh chóng che phủ toàn bộ bầu trời, từ ánh nắng chói chang đến mây đen che khuất chỉ trong chốc lát Chớp mắt một cái, trong tầng mây xuất hiện một con rồng vô cùng to lớn đang bay xuống, áp lực khổng lồ ấy gần như khiến hai người Đan Tử Trạc không thở nổi Cả hai người vẫn đang đứng vững ở đó, không khuỵu gối một phút một giây Mà trên cả hòn đảo, ngoại trừ ba người, không còn sinh vật nào đứng thẳng nữa Tuy nhiên, khi con rồng đến gần, hai người mới phát hiện ra không hề giống như lời đồn, đây không phải rồng đen mà là một con rồng trắng thuần Thân rồng dài hơn trăm mét, trắng như ngọc, khí khái mà không mất đi vẻ thần thánh, nhìn qua thế mà lại có chút tuấn tú Nhận ra suy nghĩ của mình, vẻ mặt của Đan Tử Trạc và Kim Ngọc Dung hơi méo mó, tự hỏi có phải thẩm mỹ của mình gặp vấn đề gì hay không, tại sao lại thấy vẻ đẹp trai tuấn tú trên một con rồng.