Nghe Âu Lương trần thuật xong, bàn tay đang “vuốt ve” lá cải của Tiểu Thất cũng ngừng lại, mới ba tháng thôi, bên ngoài chẳng lẽ đã tới bước đường ăn đồng loại rồi Có phải ốc nên làm chút gì đó không Có lẽ là đã nhìn ra suy nghĩ của Khúc Thanh Thủy, Âu Lương rũ đầu thở dài, “Vật tư dễ dàng giành được ở bên ngoài xác thật càng ngày càng ít, em cũng cho rằng chưa nhanh như vậy được, tuy rằng chuỗi cung ứng thực phẩm bị cắt đứt rồi, nhưng đồ dự trữ của cả một thành phố hẳn là cũng đủ cho những người sống sót chống đỡ một thời gian, nhưng mà……”
Âu Lương lộ ra nụ cười khổ, “Nhưng mà giống như em đang làm, chỉ cần có năng lực đều sẽ nghĩ đủ mọi cách để dự trữ vật tư, bất luận là bản thân có ăn được hết hay không, hơn nữa căn cứ càng lớn mạnh, đồ ăn thu thập và dự trữ được càng dư dả, ngược lại thì, căn cứ càng nhỏ năng lực càng yếu, trên cơ bản từ tháng trước đã rất khó thu thập được vật tư.”
Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân mà Âu Lương cảm thấy mê mang với tương lai sau này, bởi vì tuy cậu thấy vật tư không có tính cân bằng, nhưng cũng không có cách nào xoay chuyển được cục diện này, ai cũng không biết tận thế sẽ tiếp tục kéo dài bao lâu, thậm chí không biết tận thế có thể có ngày kết thúc hay không Dưới tình huống như vậy, đồ ăn có vẻ đặc biệt trân quý, thiên tính lo trước tính sau của nhân loại khiến bọn họ chỉ biết chiếm giữ càng nhiều tài nguyên, để bảo đảm bản thân ăn no mặc ấm, sau khi ăn no mặc ấm, sẽ muốn không phải lo cơm ăn áo mặc, sau khi không phải lo cơm ăn áo mặc, thì là ăn ngon mặc đẹp…
Ngay cả bản thân cậu, cũng không dám nói sau khi khảng khái tặng hết tất cả vật tư mà bản thân đã không màng tính mạng thu thập thì cậu có hối hận hay không, huống chi những căn cứ nhỏ đó chưa chắc đã có thể giữ được vật tư đã thu thập được, không biết chừng còn chưa bị làn sóng thây ma công phá, ngược lại đã bị căn cứ lớn mạnh hủy diệt trước rồi, đây là người, đây là tính người “Em cảm thấy bất luận là làm như thế nào, thế giới này cũng không thể thay đổi, dường như em nỗ lực giãy giụa, liều mạng tiến về phía trước, sau khi không dễ dàng gì mới đến nơi, lại phát hiện điểm cuối cùng là hủy diệt.” Âu Lương cứ tưởng rằng mình đã thích ứng được tận thế, nhưng thật ra cậu chỉ đè nén hết thảy những điều không thoải mái ở đáy lòng, sau đó tại thời khắc này đột nhiên bùng nổ Sau khi nói xong, bản thân cậu cảm giác nhẹ nhõm hơn không ít, sau đó lại hơi kinh ngạc, không ngờ rằng bản thân thế mà lại mở rộng nội tâm với Khúc Thanh Thủy, điều này hoàn toàn không giống khi đối mặt với Khúc Lưu Thương Có lẽ Khúc Thanh Thủy luôn như giếng cạn không sóng, ngược lại khiến cậu cảm thấy không có việc gì có thể quấy nhiễu y, bất tri bất giác, Khúc Thanh Thủy đã biến thành một sự tồn tại lớn mạnh không gì có thể sánh bằng, nhưng kỳ quái là, cậu chưa từng thấy Khúc Thanh Thủy chiến đấu, loại cảm giác này từ đâu mà đến chứ Khoảnh khắc Âu Lương đang nghi hoặc, Khúc Thanh Thủy lại vỗ vỗ vai cậu, “Không cần đến xem điểm cuối cùng, trước tiên hãy xem bước tiếp theo, tỷ như biến toàn bộ thành phố Hạ Châu thành căn cứ của chúng ta, tranh giành mấy cái vật tư không thể tái chế đó thì có ích gì chứ, đất đai thì vẫn là đất đai đó, thực vật ngược lại đã biến đổi rất nhiều, có thể cân nhắc bồi dưỡng ra giống loài mới rồi.”
Khúc Thanh Thủy nói chuyện vẫn không có gợn sóng như cũ, nhưng nội dung lại gây sốc đến mức khiến Âu Lương mắt chữ A mồm chữ O, thống nhất toàn bộ thành phố Hạ Châu thành một căn cứ Sau khi kinh hãi tột độ, năng lượng cuồn cuộn trào dâng, cái nhiệm vụ không thể hoàn thành này, dường như qua miệng Khúc Thanh Thủy nói ra, liền biến thành lẽ đương nhiên Khi bọn họ đỏ mắt trông mong nhìn chằm chằm vào nguồn tài nguyên dự trữ có hạn ở trong thành phố, ánh mắt của Khúc Thanh Thủy lại ở trên những măng non đang không ngừng biến hóa, “Thế chúng ta có muốn lập kế hoạch cho tương lai một chút không, trước tiên thì lập một cái mục tiêu nhỏ, có kế hoạch rồi thì mới không đến nỗi luống cuống tay chân.”
“Có lý, vậy kế hoạch là thống nhất thành phố Hạ Châu trong vòng ba tháng đi.” Giọng nói không một gợn sóng tiếp tục vang lên Âu Lương, “…” Ba tháng Mục tiêu nhỏ chẳng lẽ là cỡ này à [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong lúc nhất thời, cậu có chút hoài nghi Khúc Thanh Thủy có phải đang nói đùa hay không “Thế tôi đi thống nhất Hạ Châu đây, cậu làm việc của cậu đi.” Khúc Thanh Thủy xoay người rời đi, sắc mặt hết sức bình đạm, giống như chỉ đang nói ‘thế tôi đi ăn cơm đây’ Nhìn Khúc Thanh Thủy bình tĩnh rời đi, Âu Lương hồi lâu mới vỗ vỗ đầu mình, cảm thấy bản thân không thể kỳ vọng quá cao với Khúc Thanh Thủy, có thể giảm bớt áp lực và tâm trạng là được rồi, còn về cái gì mà ba tháng thống nhất Hạ Châu, nghe cho kỹ đi, tận thế ấy à, vẫn phải dựa vào thực tế mà nói chuyện, khoác lác với nằm mơ chỉ thích hợp dùng cho lúc khốn khổ giải trí tâm trạng thôi Tiểu Thất rời đi không hề biết suy nghĩ của Âu Lương, lúc này y đang muốn đi thực hiện lời hứa của mình, là trong ba tháng thống nhất Hạ Châu, [Thật ra ốc sên không muốn cấp bách như vậy, nhưng ba tháng sau nhân vật chính sẽ đến rồi, đến lúc đó mới thống nhất Hạ Châu có tạo nên ảnh hưởng tới cốt truyện không, ốc tuân thủ quy định làm một thế thân tốt, hộp thư nhỏ, mày nói thử xem?]
6362, [Cố lên Tui tin tưởng anh có thể Tranh thủ trước khi nhân vật chính đến, thống nhất Hạ Châu!]
Tiểu Thập ở bên cạnh đang giơ một quyển sách tự học quản lý nhân tài nghe thấy vậy thì tháo kính chống ánh sáng xanh xuống, [Mặc kệ là khi nào thống nhất Hạ Châu, đều sẽ tạo ra ảnh hưởng đối với cốt truyện, dẫu sao thì trong nguyên tác chỉ có căn cứ, không có thành thị.]
[Hộp thư nhỏ, chúng ta vi phạm quy định rồi sao?] Tiểu Thất nghe thấy vậy thì cẩn thận dò hỏi [Tui chưa nhận được lời nhắc nhở, kệ, cứ làm đi!] 6362 khí thế hùng hổ, đồng thời phát ra một cái stick phất cờ hò reo [Thống nhất Hạ Châu, thế tại tất hành*.] Tiểu Thất dùng ngữ khí bình tĩnh của Khúc Thanh Thủy hô khẩu hiệu *Thế tại tất hành (势在必行): Điều bắt buộc phải làm
Nhìn nhóm hai người đang như hít phải cần, Tiểu Thập lại lần nữa đeo kính lên, [Dù sao thì tôi đã nhắc nhở mấy người rồi, tùy mấy người.] nói xong thì tiếp tục cúi đầu đọc sách 6362 thấy thế lặng lẽ mở miệng, [Thật ra tôi tò mò rất lâu rồi, Tiểu Thập không có lỗ tai, thì đeo kính như nào nhỉ?]
Tiểu Thất lặng lẽ đáp lời, [Tuy nó không có lỗ tai, nhưng mà có nếp nhăn, chắc là kẹp giữa nếp nhăn đấy.]
6362 bừng tỉnh, [Hóa ra là như vậy, thế mà nếp nhăn còn có thể kẹp gọng kính!]
Tiểu Thất gật đầu rời đi, [Đúng thế đúng thế, theo suy đoán hợp lý của tao, trong nếp nhăn của nó thậm chí có thể có sao trời biển rộng.]
[Woa, lợi hại quá đi!]
[Chỉ là hơi xấu chút thôi!]
……
Tiểu Thập, “…” Hai tên này chẳng lẽ không biết, tinh thần của ba chúng nó là dùng chung sao Chẳng lẽ cho rằng lặng lẽ thì thầm thì nó không nghe thấy được hả Cuộc sống của Tiểu Thất - kẻ lập ra kế hoạch mục tiêu nhỏ thống nhất Hạ Châu này bắt đầu trở nên bận bịu, chẳng qua thời gian nựng cải thìa mỗi ngày cũng không giảm bớt Thời gian ba tháng, cải thìa đã cao đến đầu gối rồi, hơn nữa đã có thể đáp lại lời Tiểu Thất Ví như bây giờ, Tiểu Thất bận rộn phải đi thì bị hai lá cải thìa ôm lấy đùi, bộ dáng không nỡ để người đi Tiểu Thất thấy thế khom lưng vỗ vỗ cải thìa, “Mi không phải là cải thìa nhỏ hai tháng tuổi nữa, mi đã ba tháng tuổi rồi, phải học cách độc lập.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Cải thìa nghe thấy vậy, lá cây tủi hờn rụt rụt, cuối cùng vẫn buông lỏng lá cây Tiểu Thất lộ ra biểu cảm vừa lòng, chuyên tâm làm việc Trước hết, tuyên truyền thì phải đúng chỗ, chuyện này cần phải để đại sứ hình ảnh vịt vàng lên sân, nhưng năng lực của vịt dù sao cũng có hạn, vẫn cần phải có một đoàn đội, có thể giảng hòa thì chứa nạp trong hòa bình, không thể giảng hòa thì đánh một trận rồi kéo lại chứa nạp Chuyện này vẫn cần một vài nhân vật khí phách đảm nhận đứng ra làm bộ mặt Sau khi tính quẩn lo quanh, Tiểu Thất đập tay nghĩ ra ý kiến hay, y lập tức tìm tới Chu Du, “Vườn bách thú của thành phố Hạ Châu ở đâu thế?”
Tuy Chu Du có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nói rõ vị trí, “Ông chủ muốn đến vườn bách thú sao Nơi đó sẽ rất nguy hiểm đó.”
“Cái gì Vườn bách thú Anh điên rồi, trong vườn bánh thú có mấy con thú dữ đột biến, anh không chịu nổi đâu!” Âu Lương ở bên cạnh đang chuẩn bị ra ngoài nghe xong sợ tới mức phải lập tức xuống khỏi ngỗng lớn Thứ Tiểu Thất muốn tìm là thú dữ đột biến, tốt nhất là mấy con hổ sư tử gì đó, nghĩ thôi đã tưởng tượng ra được cảnh lúc ra ngoài sẽ ngầu biết chừng nào, lúc vịt ra ngoài ngoại giao cũng có thêm tự tin, “Rảnh rỗi không có việc gì, tôi đi tham quan chút.”
Âu Lương, “Không được, anh đây là đi chịu chết!”
Cơ mà chuyện Tiểu Thất đã quyết, sao có thể dễ dàng thay đổi, y lập tức ngồi trên lưng ngỗng lớn, sau đó đi đến vườn bách thú Âu Lương thấy thế, cũng chỉ có thể cắn răng đi theo
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Ba tháng trưởng thành, tốc độ của đàn ngỗng lớn đã vô cùng nhanh, hơn nữa ở tháng thứ hai, Tiểu Thất đã thêm công năng tụ linh trong trận phòng ngự của tòa nhà xây dở, cư trú trong đó, tốc độ trưởng thành càng siêu nhanh Cả quãng đường ngỗng lớn chạy, bay, thỉnh thoảng còn kích động sải cánh vung ra vài đường lưỡi đao gió hỗ trợ tấn công Âu Lương dọc đường bận rộn không ngừng, chẳng những phải sử dụng dị năng hệ băng để công kích, còn phải khuyên bảo hết nước hết cái Nhưng mà một đường vọt thẳng tới cổng vào vườn bách thú, Khúc Thanh Thủy không nhíu mày lấy một cái, chỉ để lại một câu “Chờ ở đây”, bản thân thì nhanh như bay xông vào Âu Lương muốn quỳ rạp, cậu lần đầu tiên biết Khúc Thanh Thủy thế mà lại cố chấp như này, lập tức muốn đi theo, nhưng điều khiến cậu kinh ngạc là, ngỗng lớn ngày thường rất nghe lời lại không nhúc nhích tí nào, thậm chí khi cậu thúc giục nóng vội lắm rồi, ngỗng lớn còn quay đầu lại mổ cậu một miếng, Âu Lương ngơ luôn, cái câu ‘chờ ở đây’ của Khúc Thanh Thủy hóa ra là nói với ngỗng lớn, cuối cùng Âu Lương chỉ có thể xuống ngỗng đi bộ đuổi theo người ta Trải qua thời gian ba tháng, vườn bách thú lúc này đã tựa như rừng cây nguyên sinh, cây to cao ngút trời đâu đâu cũng thấy, trong rừng chốc chốc lại truyền đến tiếng kêu không biết của động vật nào Âu Lương kinh hồn bạt vía, ngay khi không tìm thấy hình bóng của Khúc Thanh Thủy, đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng hổ gầm chấn động đến mức khiến người ta suýt nữa thì ngất xỉu Giây phút đó Âu Lương thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống đất, chỉ là một tiếng gầm, đã giải thích được sự thật không thể lay động Chống đỡ thân thể đang run rẩy, Âu Lương lập tức xông về hướng nơi phát ra tiếng gầm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cuối cùng, vượt qua núi đá cỏ dại um tùm, cậu cũng thấy được Khúc Thanh Thủy, còn có con hổ to như ngọn đồi đối diện y Con hổ kia nhìn qua cao gần bằng tòa cao ốc, đôi mắt màu xanh biếc đang nhìn chằm chằm Khúc Thanh Thủy Tình cảnh như này, khiến Âu Lương hoàn toàn không biết nên xử lý như nào, cậu chỉ hy vọng Khúc Thanh Thủy đừng có chọc giận con hổ kia, để cậu có chút thời gian nghĩ phương pháp giải quyết Nhưng mà mới vừa nghĩ như vậy, liền thấy Khúc Thanh Thủy trực tiếp móc ra một củ cải từ trong chiếc ba lô đeo sau lưng, sau đó mở miệng dò hỏi, “Muốn ăn củ cải không Muốn ăn thì đi theo ta, mỗi ngày một củ.”
Âu Lương, “…” Hổ là động vật ăn thịt đó Có chút kiến thức cơ bản có được không hả Quả nhiên, hổ đột biến dường như đã bị chọc giận, nó hạ thấp người, móng vuốt vừa dày vừa nặng túm lấy mặt đất, sau đó lấy tốc độ nhanh đến mức không thể đuổi kịp bổ nhào lên, Âu Lương cho dù muốn tiến lên trợ giúp cũng hữu tâm vô lực, khi cậu cho rằng tất cả phải kết thúc, đột nhiên, một quả cầu nước cực lớn bỗng nhiên hội tụ ra trước người Khúc Thanh Thủy, bao phủ cả người con hổ đang lao lên ở trong đó Đây vẫn chưa tính là kết thúc, để giảm bớt xung chấn do tốc độ quá nhanh của con hổ, ngón trỏ của Khúc Thanh Thủy xoay xoay, quả cầu nước siêu to khổng lồ trước mặt bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, là cái loại xoay tròn 360 độ đó Âu Lương trơ mắt nhìn hổ đột biến bắt đầu bơi chó đến quay tròn, cuối cùng hoàn toàn không nhìn rõ hình dáng Ước chừng ba phút sau, Khúc Thanh Thủy mới búng tay, quả cầu nước vỡ tan, con hổ đột biến to lớn ngã bẹp xuống đất, sau đó trong ánh mắt cảnh giác của Âu Lương, con hổ đột biến lung lay đứng lên, sau đó xông ra bên cạnh nôn hết ra Âu Lương, “…” Sốc quãi, hổ đột biến như biến thành con chó lớn chết đuối, khí thế bá đạo bay vèo mất luôn Giọng nói bình đạm của Khúc Thanh Thủy vang lên, “Vừa thêm sữa tắm vào xong, đúng lúc tắm rửa chút, lãng phí rồi, không thì thêm lần nữa he.”
Hổ đột biến, “…”