Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 82: NGƯỜI BỊ HẠI BỊ SO SÁNH CHỈ MUỐN CHẾT - 03





 “Cảnh sát Thang, Hàng Thư đến cục cảnh sát làm gì vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có phải gặp rắc rối gì không?” Nhìn bóng dáng Hàng Thư rời đi, Đào Mộc Cẩn tỏ vẻ lo lắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 “Không có gì đâu, hàng xóm của đồng chí ấy bị ngộ hại nên đến đây để hợp tác điều tra thôi.” Cảnh sát Thang nói xong thì tò mò hỏi: “Anh Đào quen đồng chí ấy à?”
Nghe vậy, Đào Mộc Cẩn thở phào nhẹ nhõm: “Thằng bé là em trai tôi.”
Lúc này Đào Anh cũng đi tới, cô ta nghe được lời này đương nhiên không vui, “Em coi nó là em trai, nhưng người ta có xem em là anh trai không chứ?”
Đào Mộc Cẩn lắc đầu với Đào Anh: “Chị, đừng nói nữa.” Đào Anh thấy vậy chỉ đành nén cơn giận vào trong
Thấy thế, Thang Bằng vội vàng hòa giải rồi mời Đào Mộc Cẩn vào cục cảnh sát, đồng thời bắt đầu giới thiệu tình hình cơ bản của cục cảnh sát quận Tả Diên và những vụ án khó khăn gần đây
Nhưng ngay khi cả hai vừa xoay người thì Thang Bằng nhận được tin có một tên tội phạm đã sa lưới
"Bắt được rồi hả, là ai thế
“Là kẻ ở khu phố Khang An vào sáng nay
Tốt quá!”
“Bắt lại rồi thẩm vấn gã đàng hoàng nhé.”
Sau khi nghe điện thoại xong, vẻ mặt Thang Bằng đã thoải mái hơn nhiều, “Chúng ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ
À đúng rồi, hôm qua phát hiện trong thùng rác trên đường Nam Thông có..
Họ vừa nói chuyện với nhau vừa bước vào cục cảnh sát
Đào Anh chỉ đưa Đào Mộc Cẩn đến chứ không đi vào cùng, lúc này tâm trạng cô ta rất buồn phiền, thế là cầm điện thoại lên mạng và bắt đầu phàn nàn
[Kinh tởm.jpg, gặp một tên đáng ghét, rác rưởi!]
Đào Anh có ngoại hình nổi bật và giọng nói ngọt ngào, nên đã sớm nổi tiếng trên nền tảng phát sóng trực tiếp và có hàng trăm nghìn người hâm mộ
Vì vậy, khi cô ta vừa đăng bài thì đã nhận được phản hồi ngay sau đó
Các fan tỏ ra vô cùng lo lắng, tò mò hỏi xem nữ thần của mình đã gặp phải người như thế nào
Đào Anh chỉ đang chờ có thế, cô ta lập tức bắt đầu kể khổ
Từ những câu trả lời ngắt quãng, dân mạng nhanh chóng ghép nối lại chuyện đã xảy ra
Từ khi nữ thần họ còn nhỏ thì bố mẹ đã qua đời, cô ta và hai em trai được một người chú tốt bụng nhận nuôi, những năm tháng ấy còn là thời kỳ hỗn loạn, một người trưởng thành còn khó sống sót chứ đừng nói đến ba đứa trẻ
Tuy cuộc sống lúc đó rất khó khăn nhưng cũng rất hạnh phúc, cho đến một ngày, có một cặp vợ chồng mặc quần áo sáng sủa đến nhà và nói muốn nhận nuôi một đứa trẻ, sau khi biết gia đình này có ba đứa con thì họ đã đến để thử vận ​​may
Cử chỉ của cặp vợ chồng khác xa với những người dân quê như họ, những viên kẹo cả hai lấy ra cũng là loại ngon nhất mà ba đứa trẻ từng được nếm trong đời
Trưởng thôn và những người trong làng đến hóng chuyện đều khuyên bố nuôi cho một đứa đi, như vậy vừa tốt cho đứa trẻ vừa giảm bớt áp lực cuộc sống, và còn nhận được năm trăm tệ tiền cảm ơn nữa
Tuy nhiên, dù nghèo đến mức không có cơm ăn thì bố nuôi cũng không đồng ý
Khi cặp đôi đang thất vọng và chuẩn bị rời đi thì một đứa trẻ vô ơn đã chạy đến nói rằng muốn đi cùng và đồng ý để họ nhận làm con nuôi
Đứa trẻ đó rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại, cậu ta theo cặp vợ chồng giàu có về thành phố và sống một cuộc sống sung túc
Còn họ vẫn ở lại chốn núi rừng hẻo lánh này, giãy giụa kiếm sống qua ngày
Đến cuối cùng, hai chị em cô ta đều lớn lên thành tài, trong khi giờ đây đứa trẻ vô ơn kia lại ăn mặc nhếch nhác, hiển nhiên cuộc sống chẳng như cậu ta mong đợi
Cuối cùng khi kể đến đây, tâm trạng chán nản của Đào Anh cũng được giải tỏa, cô ta nở nụ cười tươi tắn đầy thoải mái
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy hàng loạt bình luận căm ghét theo sau phản hồi của cô ta
[Dù tên này đến gia đình nào đi nữa thì trưởng thành cũng chẳng trở nên tốt đẹp mấy đâu.]
[Kẻ vô ơn thì mãi là kẻ vô ơn, chúng không có lương tâm.]
[Ôm nữ thần một cái, đừng so đo với thứ bùn lầy nè.]
[Cho tôi vài ngày thôi, chúng tôi sẽ tìm ra và làm thịt tên cặn bã này, để nữ thần nguôi giận.]
Thấy những người trên mạng vẫn phụ họa cho mình, Đào Anh hài lòng cất điện thoại rồi lái xe đi
Về phía Tiểu Thất, y đã dạo quanh mấy vòng khu phố và đang trở về nhà, nơi này cũ kỹ và chật chội, hầu hết các góc phố đều chất đầy gia cụ do người ta vứt đi và rác thải, những mảnh sơn tường bong tróc cho thấy lịch sử lâu đời của nó
Khu phố kiểu này rất phổ biến ở thành phố An Thương, thậm chí trên cả đất nước An Lạc
Giá nhà ở An Lạc rất cao, phần lớn người trẻ tuổi đều dựa vào việc thuê nhà để kiếm sống, mà những khu phố chuyên dành để cho thuê cũng rất nổi tiếng
Ở đây khác xa khu dân cư, tòa nhà cao nhất cũng không quá bảy tầng, họ ra vào chủ yếu bằng thang bộ ở hai bên, mỗi tầng đều có rất nhiều người thuê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Thất leo lên tầng năm rồi đi đến trước cửa phòng mình, lúc y vừa định mở cửa thì cửa nhà hàng xóm bên cạnh đột nhiên được mở ra từ bên trong
6362 chợt gào khóc thảm thiết: [Ken két..
Xác chết vùng dậy..
Xác chết vùng dậy à...
Ken két…]
Thực hiện: Clitus x T Y T
Tiểu Thất nhìn sang thì phát hiện có một người đàn ông điển trai hơn hai mươi tuổi đang bước ra từ căn nhà bên cạnh, có vẻ người đó rất bất ngờ khi nhìn thấy Tiểu Thất, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi: “Xin chào, tôi là người thuê mới, ngày mai sẽ chuyển đến nên hôm nay đến để xem nhà, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau.”
Tuy người này không ăn mặc sang trọng nhưng lại rất có gu, cộng thêm cả giọng nói dịu dàng như gió xuân, nên rất dễ được lòng người khác
Sau khi phát hiện đây là người sống, 6362 không còn nghiến răng nữa mà bắt đầu phàn nàn: [Sáng nay thi thể mới được đưa đi, thế mà buổi trưa đã có người đến xem nhà rồi ha?
Đúng là thế giới cấp A.]
Tiểu Thất vốn không thấy gì kỳ lạ, nhưng vừa nghe 6362 nói, y đột nhiên cảm thấy mình nên cư xử bình thường hơn, vì thế mở miệng chào hỏi hàng xóm: “Xin chào, vết máu trong nhà đã được lau sạch chưa nhỉ
Có cần tôi giúp gì không?”
Hàng xóm mới: “...”
Nếu trông vẻ mặt Tiểu Thất không chân thành như kia thì hẳn người hàng xóm mới sẽ cho rằng đối phương đang mỉa mai mình, nhưng cuối cùng gã vẫn giữ được nề nếp tốt đẹp của bản thân và đáp: “Nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, cảm ơn.”
Tiểu Thất - người thích dọn dẹp nhà cửa nghe thấy điều này thì có hơi thất vọng, song y vẫn chúc mừng: “Thế thì tốt quá, hy vọng anh sẽ sống hạnh phúc ở đây nha.”
Cuối cùng, hàng xóm mới cũng cảm thấy cuộc trò chuyện đã bình thường trở lại, gã cảm ơn Tiểu Thất lần nữa
“Không có gì, chúng ta là hàng xóm mà.” Tiểu Thất hào phóng đáp
Có điều, hình như trước khi vào nhà, y chợt nghĩ đến điều gì đó, “À đúng rồi, tôi nghe nói người hàng xóm trước đã chết với cơ thể vương vãi khắp nơi, nếu trong quá trình dọn dẹp anh có phát hiện bộ phận nào còn sót lại mà không muốn mang xuống lầu vứt thì có thể đưa cho tôi, tôi định trồng ít rau ở ban công nên vẫn còn thiếu phân bón.”
Hàng xóm mới ??
Dưới ánh mắt sửng sốt của người hàng xóm, Tiểu Thất ngoan ngoãn xua tay nói: “Không cần cảm ơn, chúng ta là hàng xóm mà.” Y nói xong mới đóng cửa đi vào nhà, để lại người hàng xóm mới ở bên ngoài với tâm trạng hỗn loạn
Cuối cùng, hàng xóm mới chỉ có thể tự mình tìm lời giải thích, chẳng qua hàng xóm của gã thích đùa mà thôi
Dù sao, đến cả những kẻ giết người hàng loạt cũng không ăn nói trắng trợn như vậy
Ban đầu, Tiểu Thất không nghĩ người hàng xóm mới này sẽ mang đến bất kỳ thay đổi nào cho cuộc sống của y, nhưng ngay khi bước vào nhà, y chợt thấy Tiểu Thập đang dùng tua rua nâng một tách cà phê lên uống để nâng cao tinh thần
Tiểu Thất vội vàng chạy tới, túm lấy tua rua củ cải: “Tiền đâu mà mua cà phê?”
Tiểu Thập liếc nhìn Tiểu Thất: “Mấy ngày trước tài khoản của cậu nhận được hai vạn tệ nên đã đặt đồ ăn ngoài
Tiểu Thất lập tức hiểu rằng hai vạn tệ đó là tiền thưởng mà y đã giúp cảnh sát vẽ chân dung tội phạm, chỉ có thể nói việc nuôi củ cải quá tốn kém
Tiểu Thập đặt tách cà phê sang một bên, rồi bật máy tính lên và bắt đầu gõ phím lạch cạch, sau đó nó gọi Tiểu Thất lại gần xem: “Đây là những kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng cả trong nước lẫn thế giới
Đa số bọn chúng đều không có chân dung cụ thể nhưng vẫn có một số manh mối liên quan, tiền thưởng cho việc bắt được những tên này toàn hơn trăm vạn, còn mười tên đứng đầu thì tận mấy nghìn vạn, chỉ cần bắt được một trong số chúng, chúng ta sẽ không phải ăn mì gói nữa.”
Nghe thế, Tiểu Thất chẳng còn hứng thú gì nữa: “Sớm muộn gì cũng chết, tiền nhiều quá cũng có tiêu hết đâu.”
 
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Tiểu Thập vươn lá sang vỗ đầu Tiểu Thất: “Chúng ta có thể để lại tiền cho bố mẹ Hàng Thư, hơn nữa chúng ta còn có thể lén chôn một ít tiền, sau này sống lại thì đào ra!”
“Được quá
Thế mình tiết kiệm đủ tiền rồi hẹo, đợi sống lại là có thể mua heo, tuyệt vời!” Tiểu Thất lập tức hào hứng với việc kiếm tiền, dù sao thì cũng phải chết, trước khi chết phải sống có giá trị để cái chết của Hàng Thư không trở nên vô ích
“Dù ốc có chết cũng phải chết cho oanh liệt
Nhưng tao nên đào hố chôn tiền ở đâu đây?”
“Nếu không muốn chôn tiền thì chúng ta cũng có thể tạo một tài khoản ngân hàng, nhưng như thế sẽ dễ để lại dấu vết trên mạng, hơn nữa tôi phát hiện hệ thống mạng ở thế giới này có gì đó không ổn thì phải.” Tiểu Thập tự hỏi, “Đúng rồi, cậu vừa gặp hàng xóm mới bên ngoài à
“Mày biết ư?”
“Biết chứ, gã đã lén lút lần mò quan sát nơi này suốt cả buổi sáng đó, rõ ràng gã có chuẩn bị rồi mới đến đây.”
6362 im lặng một lát: [Thế giới này không thân thiện với hệ thống gì cả, tôi ghét loại thế giới trinh thám huyền nghi.]
Hàng xóm kỳ lạ, thế giới lạ kỳ… 
[Mày nói hệ thống mạng có vấn đề gì cơ?] Tiểu Thất cảm thấy người hàng xóm này rất dễ xử lý, công xưởng phân bón ở ban công vô cùng hoan nghênh gã ghé thăm
“Dường như hệ thống mạng ở thế giới này mang theo một sức mạnh bí ẩn và không bị chính quyền kiểm soát hoàn toàn, thật giống như có một hacker vô cùng tài giỏi đang để những tin tức bạo lực này lan tràn trên mạng, mà internet lại là con đường quan trọng để mọi người tiếp nhận thông tin hiện nay.” Dù Tiểu Thập chỉ nghiên cứu trong một đêm nhưng nó cũng nhận ra rằng có quá nhiều tin giết chóc đang được lan truyền
“Hơn nữa, trên mạng còn có một trang web lạ, nó đang tổ chức một cuộc thi với nội dung chính là giết người, số tiền thưởng sẽ được tính toán dựa theo số người bị giết, dao động từ hàng trăm đến hàng chục triệu
Có vô số người đã đăng ký tài khoản trên trang này, hơn nữa có rất nhiều người đã nhận được tiền thưởng.” Điều mà Tiểu Thập bất ngờ nhất là trang web này không hề bị chặn lại, có vẻ như tất cả các quốc gia trên thế giới đều bất lực, họ chỉ có thể mặc kệ tầm ảnh hưởng đang không ngừng tăng lên của nó
Tiểu Thất nghe xong thì lập tức nảy ra một suy đoán, trên thế giới có rất nhiều gen thiên tài, nếu trong số đó có một thiên tài phát triển về kỹ thuật hacker thì việc những người khác không thể xử lý được cũng là điều hợp lý, “Tạm thời bỏ qua những thứ này đi, chúng ta nên nghĩ xem buổi trưa ăn gì.”
Nhắc đến việc ăn uống, củ cải cũng lập tức vọt lại đây ngay, y vừa mở ứng dụng đặt đồ ăn thì đột nhiên có một cuộc gọi đến, Tiểu Thất nhấn nút nghe, giọng nói của cảnh sát Chu từ trong điện thoại vang lên: “Cậu Vu, cậu có nhà không
Nếu có, xin đừng ra ngoài hoặc mở cửa, tên phạm nhân sáng nay đã trốn thoát và có thể sẽ quay lại trả thù cậu, hiện tại chúng tôi đang trên đường đến nhà cậu rồi.”
“Dạ, được ạ.”
Giọng nói trong điện thoại lo lắng bao nhiêu thì giọng của Tiểu Thất lại bình tĩnh bấy nhiêu, nếu nghe kỹ, thậm chí còn có thể nghe ra chút hưng phấn chất chứa trong đó, chẳng lẽ phần phân bón đầu tiên của ốc trên thế giới này sắp đến đấy ư
Vừa cúp điện thoại thì chuông cửa vang lên, Tiểu Thất và Tiểu Thập quay đầu về phía cửa nhà
Tiểu Thất nóng lòng muốn thử sức, muốn ra ngoài bắt phân bón
Tiểu Thập ngo ngoe rục rịch, nó muốn đi nhận tiền thưởng
Nhưng tất cả đều cúi đầu nhìn vào điện thoại, ôi, chú cảnh sát đã gọi dặn y mất rồi, sớm biết vậy thì đã không bắt máy
Hai đứa ngồi đối diện nhau, cùng nhau thở dài và nhìn ra cửa với ánh mắt lưu luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.