Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 83: NGƯỜI BỊ HẠI BỊ SO SÁNH CHỈ MUỐN CHẾT - 04





Tiếng gõ cửa chỉ kéo dài một lát rồi dừng lại, dây tua rua của Tiểu Thập rũ xuống vì thất vọng, Tiểu Thất cũng không khỏi thở dài
Nhưng giây tiếp theo, tay nắm cửa của căn phòng chợt chuyển động kèm theo tiếng sột soạt, như thể có người ở bên ngoài đang dùng dụng cụ mở khóa
Trước ánh mắt kích động của củ cải và ốc sên, tay nắm cửa xoay vài lần rồi cũng lạch cạch mở ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai đôi mắt lập tức mở to, nhìn chằm chằm về phía cửa không chớp mắt
Cùng với tiếng mở cửa chậm rãi, cửa phòng dần dần mở ra, bên ngoài xuất hiện một bóng người, lúc này đang là giữa trưa, nhưng vì gã quay lưng về phía mặt trời nên người trong phòng không thể nhìn rõ mặt được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cũng may, người đàn ông đó không nán lại bao lâu thì đã rảo bước vào căn nhà đang được cho thuê
Khi mặt của gã hiện ra giữa vùng sáng trong căn phòng tối tăm, Tiểu Thất và Tiểu Thập đều thấy rõ sự ác ý và hưng phấn trên gương mặt đó
Và người này cũng chính là kẻ đã đóng giả cảnh sát vào sáng nay
Người nọ vừa bước vào, ánh mắt gã lập tức dán chặt vào Tiểu Thất đang ngồi trên ghế sô pha, gã nhìn vào đôi mắt đang trợn tròn của y rồi nhếch mép cười, “Báo cảnh sát
Vậy mày đoán xem tao sẽ tra tấn mày như thế nào trước khi chúng đến nhỉ?”
Vừa nói, gã vừa rút dao con đến gần Tiểu Thất, “Mày diễn ghê thật, tới tao cũng bị lừa
Tao cũng không ngờ mày lại là người có trí nhớ siêu phàm, tuyệt vời, giết một người như mày bằng giết mười người thường cơ.”
Thấy Tiểu Thất vẫn không nhúc nhích, tên sát thủ càng huênh hoang: “Sao vậy, sợ đến mức không chạy trốn nổi à
Vậy tao sẽ mất đi rất nhiều vui thích của việc đuổi giết đó.”
Kết quả, gã vừa dứt lời thì thiếu niên ngồi trên sô pha đột nhiên nhào tới, động tác nhanh đến mức gã không kịp phản ứng, gã vung con dao theo bản năng, nhưng cổ tay lại chợt đau nhói và cuối cùng con dao đã rơi xuống đất
Tiếp đó, một luồng sức mạnh đánh úp lại khiến cả người gã quay cuồng rồi nện mạnh xuống đất
Khi kẻ giết người hàng loạt kịp lấy lại tinh thần sau cơn đau dữ dội thì gã đã bị thiếu niên ghì chặt xuống đất
Tên sát thủ bối rối, gã không ngờ mình lại thua ngay lần đối đầu đầu tiên, thậm chí gã còn có cảm giác như mình bị một con voi đè lên, không vùng vẫy nổi
Điều khiến gã hoảng sợ hơn nữa là màn độc thoại ngay sau đó của thiếu niên
“Gã tự bước vào, ta chỉ đang phòng vệ chính đáng đúng không?”
“Thế thì tốt rồi, ta sẽ đưa gã ra ngoài ban công để làm phân bón.”
“Không được, muốn tiền thưởng làm gì, đương nhiên cần phân bón hơn rồi!”
“Ta bắt được
Ta quyết định.”
“Mi cũng góp một chiếc lá, vậy chia ba bảy đi, mi lấy ba phần đi lãnh thưởng còn ta lấy bảy phần làm phân bón.”
“Nhiều nhất là chia đôi, mi một nửa ta một nửa, không thể ít hơn được nữa!”
Kẻ giết người nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng và xác định rằng không có ai khác trong phòng này ngoài thiếu niên kia, sau khi nghe đến câu chia đôi, gã lập tức đổ mồ hôi lạnh
Mọe, thật ra thằng này bị khùng đúng không, sao gã lại chạy về trêu y làm chi chứ: “Người anh em, chắc chắn giữa chúng ta có hiểu lầm gì rồi, hay em thả anh ra trước đi nhé?”
Tiểu Thất và Tiểu Thập đồng loạt nhìn về phía phân (tiền) bón (thưởng), “Anh tự vào đây mà, sao giờ lại muốn được thả ra
Kẻ giết người nhận ra rằng gã không thể thuyết phục được kẻ điên theo tư duy bình thường được, bèn vội vã thanh minh: “Thật ra, anh được thần linh phái đến để nói cho cậu em nghe những lời họ muốn nói.”
Tiểu Thất và Tiểu Thập liếc mắt nhìn nhau
Ánh mắt của Tiểu Thất hơi bắt bẻ: “Có phải phân bón này hơi chập mạch không?”
Tiểu Thập dùng lá cây sờ cằm, “Kẻ giết người có bệnh tâm thần thì sẽ không bị mất giá đâu nhỉ.”
Kẻ giết người hàng loạt, “…” sai hướng rồi, sau đó gã lập tức chỉnh lại lý do của mình, “Em và bạn không cần tranh cãi vì chuyện phân chia này đâu, thực ra anh quen rất nhiều người giống mình, anh có thể dẫn các em đi tìm bọn họ.”
Lần này, Tiểu Thất và Tiểu Thập đều hơi động lòng, có điều Tiểu Thất lại bất ngờ nói: “Anh có thể nhìn thấy nó ư?”
Kẻ giết người vui mừng, xem ra mình đi đúng hướng rồi, thế là gật đầu lia lịa: “Ừ, đúng rồi, đúng rồi, nó không phải ở ngay đây à?”
“Oà, củ cải dại, gã có thể nhìn thấy mi kìa, quả nhiên thế giới này không bình thường.” Tiểu Thất khen ngợi
Tiểu Thập nghe được lời này càng thêm tự phụ: “Chuyện này có gì lạ đâu, ở thế giới trước, nữ chính cũng có thể thấy tôi mà.” Vừa nói xong, nó liền dùng tua rua củ cải đến vạch đôi mắt của tiền thưởng ra, nó muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc đôi mắt có thể nhìn thấy mình có điểm gì khác biệt không
Kết quả lần này kẻ giết người lại choáng váng
Bộ não nhanh nhạy bỗng chốc kẹt cứng, bởi vì trong tầm mắt của gã, thiếu niên kia vẫn không nhúc nhích nhưng đôi mắt của gã lại bị một thứ vô hình nào đó vạch ra
Có lẽ Tiểu Thất thấy được sự sợ hãi trong mắt phân bón, vội an ủi gã: “Đừng sợ, nó chỉ xem mắt anh tý thôi.”
Chỉ mấy giây sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Có quỷ
Có quỷ
Có quỷ
Cứu mạng!”

Tiếng hét đột ngột này dọa Tiểu Thập giật mình và vội vã buông tua rua ra, nó còn tưởng bản thân vạch mạnh quá, trong lúc Tiểu Thất và Tiểu Thập vẫn còn đang bối rối thì có mấy cảnh sát từ ngoài cửa xông vào vây cả ba lại
Tuy rằng họ không biết tình huống hiện tại thế nào nhưng vẫn nhanh chóng bắt giữ tội phạm
Có điều, họ rất bất ngờ vì trong quá trình bắt giữ, kẻ giết người này lại vô cùng phối hợp, thậm chí còn chủ động chen vào đứng giữa bọn họ, đồng thời hét lớn: “Thằng này điên rồi, nhà này có quỷ
Có quỷ thật đó, nó vừa vạch mắt tôi ra!”
Cảnh sát đã bắt kẻ giết người hàng loạt và đưa đi mà không cho gã thêm cơ hội lên tiếng nào nữa
Thấy vậy, Tiểu Thập lo lắng nhảy cẫng lên, nhắc nhở Tiểu Thất: “Tiền thưởng
Tiền thưởng
Tiền thưởng!”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Chẳng qua, chú cảnh sát vẫn rất tri kỷ, trước khi rời đi còn chủ động lên tiếng: “Cậu Vu, chúng tôi vô cùng xin lỗi về chuyện đã xảy ra với cậu ngày hôm nay
Vài ngày sau, cậu sẽ nhận được một khoản bồi thường và tiền thưởng cho việc hỗ trợ bắt giữ tội phạm
Ngoài ra, cậu không cần lo lắng về tên giả điên này, chúng tôi sẽ sử dụng phương pháp kiểm tra đánh giá tiên tiến nhất, ngay cả khi gã thực sự điên thì cũng sẽ phải ở trong bệnh viện tâm thần đến hết cuộc đời và sẽ không thể gây ra bất cứ rắc rối nào cho cuộc sống của cậu nữa.”
Hiển nhiên trong thế giới có tỷ lệ tội phạm cao này, để động viên toàn dân tham gia phá án, chính quyền đã đưa ra những hạng mục khen thưởng hết sức hợp lý cho những người hỗ trợ điều tra
Tuy bị tuột mất phân bón nhưng Tiểu Thất cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, sau đó y tiễn cảnh sát và phạm nhân ra về trong sự hoan hô của Tiểu Thập
Cảnh sát vừa rời đi, người hàng xóm mới nghe thấy tiếng động cũng mở cửa nhìn ra ngoài, thấy Tiểu Thất vẫn còn yên ổn thì thở phào nhẹ nhõm: “Em không sao chứ
Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không sao đâu ạ.” Tiểu Thất cảm khái nói: “Kẻ sát nhân đã từng giết người trong nhà anh vừa trở về, may mà gã không thăm lại chốn xưa.”
Người hàng xóm, “...” Cũng đâu cần y nhắc về chuyện đó, "Em ăn trưa chưa
Anh hầm cá với cải chua nè, em muốn sang ăn một miếng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Không, không đâu.” Tiểu Thất vội vàng từ chối: “Trưa nay tôi chuẩn bị ăn cải thìa hầm củ cải.”
Người hàng xóm sửng sốt trong giây lát, dường như gã không ngờ rằng bản thân lại bị từ chối, hơn nữa còn vì món cải thìa hầm củ cải, “Được rồi, nếu có khó khăn gì thì cứ đến tìm anh, anh rất sẵn lòng giúp đỡ
"Vâng ạ
Tiểu Thất lễ phép đáp lại
Hai cánh cửa lần nữa đóng lại, Tiểu Thất lấy điện thoại ra đặt món cải thìa hầm củ cải theo mong muốn, còn Tiểu Thập thì dùng tua rua củ cải lướt một chập lâu nhưng không tìm được món nào như rau xào bùn, rau trộn cát vàng cả
Cuối cùng, nó đành chọn một phần trái cây, định sẽ tự rắc thêm đất lên sau khi nhận được
Từ đầu tới cuối Tiểu Thất nhận được ba phần tiền thưởng, cứ thế y tiếp tục cuộc sống quanh quẩn giữa game và cơm hộp mà chẳng thèm ra khỏi cửa, điều này thực sự đã khiến quỹ đạo cuộc sống của y trùng lặp với nguyên chủ
Đương nhiên, điểm khác biệt giữa hai người là từ khi Tiểu Thất tiếp quản việc phát sóng trực tiếp về trò chơi, y lập tức đổi thể loại thành giải đố kinh dị
Cho nên, giữa đêm hôm khuya khoắt, trong căn nhà này thường xuyên vang lên giọng nói trầm thấp đang kể chuyện của Tiểu Thất, thậm chí đôi khi còn có nhạc nền đi kèm
Ví dụ như lúc này, 6362 đang nghiến răng, nó vừa nghiến vừa nói: [Phải đó, trò này ken két rất vui ken két...]
Tiểu Thất gật đầu liên tục, "Đúng rồi đúng rồi, thì ra chơi game vui thế, à, bắt đầu rồi  kìa
Trò chơi hôm nay của chúng ta, tiếng ca lúc nửa đêm trong ngôi nhà nọ, bắt đầu rồi, suỵt…”
“Các khán giả đáng yêu của tôi ơi, các bạn có nghe thấy tiếng ca không
Tôi sắp chạy đến trước cửa nhà rồi.”
“Cái gì
Cậu không nghe thấy à
Đợi chút nhé…”
Một lát sau, phòng phát sóng trực tiếp lập tức vang lên giọng hát quỷ dị mà chủ phòng tự phối âm, giọng hát nhẹ nhàng du dương và réo rắt, văng vẳng bên tai
Người xem nào cũng nổi da gà, còn bình luận để lên án kịch liệt hành vi của y, nhưng dù thế họ vẫn ở lại và không muốn rời đi, thậm chí còn đề xuất cho bạn mình để cùng trải nghiệm buổi phát sóng trực tiếp kỳ lạ và đáng sợ này
Bởi vì trò chơi kinh dị kén người xem nên dù lượng fan có tăng thêm thì Tiểu Thất vẫn không nổi lắm
Có điều, lượng fan của y tương đối ổn định, cứ theo đà này, y có thể tự nuôi sống chính mình và tiết kiệm thêm từ việc phát sóng trực tiếp
Tiểu Thất nghiện game đến nỗi gần như quên mất nhiệm vụ chính, mãi đến ngày hôm đó, cuối cùng y cũng nhận được lá thư kia, nội dung trong thư giống hệt như những gì nguyên chủ đã thấy, điều này có nghĩa cốt truyện vẫn đang đi đúng quỹ đạo bình thường
Bây giờ, Tiểu Thất không còn phải lo chuyện ăn uống nữa nhưng y vẫn dành mấy ngày để chuẩn bị cho giống người bình thường, sau đó mới nhận nhiệm vụ trong thư
Hơn nữa trước khi nhận nhiệm vụ, y sẽ để mình chơi game thoả thích, mới tính đến đây, chuông điện thoại lập tức vang lên, y cúi đầu nhìn thì thấy chú cảnh sát gọi đến, Tiểu Thất lập tức túm lấy Tiểu Thập, nói: “Mi bắt máy đi, nói ta không có ở đây.”
Tiểu Thập vùng vẫy, chạy đi: “Củ cải thành thật sẽ không nói dối.” Tuyệt vời, cuối cùng cũng có cơ hội sờ vào máy tính rồi
Cuối cùng, Tiểu Thất vẫn nhận điện thoại, tiếp đó y lắng nghe nhiệm vụ do cảnh sát giao cho, họ nói rằng vừa nhận được tin báo có một kẻ giết người hàng loạt đang xuất hiện quanh khu vực Đông Kiều, mong Tiểu Thất có thể đến đó trước và âm thầm hỗ trợ
Tiểu Thất ngoan ngoãn đồng ý, y lưu luyến nhìn vào màn hình máy tính, sau đó thu dọn đồ đạc rồi phóng nhanh ra ngoài cửa tới nỗi chỉ kịp nghe tiếng gió xẹt ngang qua, kết quả y lại chạm mặt người hàng xóm mới của mình
Người này đang giơ tay định gõ cửa thì không khỏi bất ngờ khi thấy Tiểu Thất đột nhiên mở cửa ra, bởi vì mấy ngày nay anh ta chẳng thấy người trong nhà này ra đường lần nào cả
“Em định ra ngoài à, anh mới mua trái cây nhưng ăn một mình không hết, định tặng em một ít nè.”
Tiểu Thất cảm thấy người hàng xóm mới này nhiệt tình quá, ngày nào cũng chạy đến gõ cửa nhà mình, không phải cho đồ ăn thì là mượn đồ hoặc mời y ăn cơm, việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc chơi game của ốc, Tiểu Thất đóng cửa cẩn thận, rồi nở một nụ cười hiền lành, “Không cần đâu, tôi đang vội ra ngoài, tạm biệt.”
Vừa nói xong, y đã vội vã rời đi
Nhìn bóng lưng của Tiểu Thất xa dần, vẻ mặt niềm nở của người hàng xóm dần trở nên lạnh lùng, sau đó gã ung dung xách một túi trái cây lớn trở về nhà
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.