Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 84: NGƯỜI BỊ HẠI BỊ SO SÁNH CHỈ MUỐN CHẾT - 05





Trong khi Tiểu Thất đang hành động thì cảnh sát ở cục cảnh sát quận Tả Diên cũng cải trang để ra quân
Hơn nữa, trước khi họ xuất phát, Đào Mộc Cẩn cũng đã đưa ra những suy đoán chi tiết về ngoại hình và thói quen hành vi của kẻ giết người hàng loạt
Phạm nhân bị truy bắt lần này là một kẻ giỏi ngụy trang, cảnh sát không có hình của gã, thậm chí vì bản chất đặc biệt của khả năng này nên có khi chạm mặt nhau rồi mà họ vẫn không nhận ra đối phương, và vừa quay người đi thì sẽ quên mất mặt gã
Cho nên, họ quyết định gọi Vu Hàng Thư đến, đương nhiên việc gọi Vu Hàng Thư và danh tính của y đều được giữ bí mật, Đào Mộc Cẩn cũng không biết việc này, mà chỉ có một ít người trong cục cảnh sát mới biết được
Tiểu Thất bắt taxi đến gần Đông Kiều, nơi này đang trong kỳ nghỉ ngắn năm ngày
Đông Kiều là một điểm tham quan nổi tiếng ở thành phố An Thương, tối nay còn có tiết mục bắn pháo hoa, nên hiện tại khu vực này rất đông đúc
Tiểu Thất hơi lo lắng khi đọc được năng lực và đặc điểm có thể có của phạm nhân mà chú cảnh sát đã gửi qua di động, nhiều người như vậy, sao y phân biệt được ai là phân bón chứ
Hơn nữa trời càng ngày càng tối, lát nữa sẽ rất khó tìm người, đúng lúc y đang lo lắng thì đột nhiên có một người đi tới
“Xin chào, cho hỏi cậu biết đường đến chỗ này không nhỉ?”
Tiểu Thất liếc nhìn người kia, ánh mắt y lập tức trở nên thân thiết, cao hơn 1m80, vẻ ngoài sáng sủa và thân thiện, khi gây án thường mặc đồ thể thao màu xanh nước biển, thuận tay trái, tất nhiên điều quan trọng là giọng của gã giống hệt với đoạn ghi âm giọng của nghi phạm mà chú cảnh sát đã gửi
"Tôi biết, đi theo hướng này, sau đó rẽ trái..
Nơi hung thủ muốn đến là một quán mì nhỏ khá nổi tiếng ở thành phố An Thương, cũng gần Đông Kiều, chỉ là nó nằm trong khu phố cổ, đường đi phức tạp, không phải người dân thành phố An Thương thì sẽ dễ bị lạc
 
Quả nhiên, vừa nghe Tiểu Thất nói xong, trên mặt người kia lập tức tỏ vẻ bối rối, cộng thêm vẻ mặt sáng sủa của gã, rất dễ chiếm được cảm tình của người lạ
Hơn nữa lúc này trời vẫn chưa muộn lắm, nên Tiểu Thất cũng giống như hầu hết những người khác, mỉm cười nói: “Nếu không thì để tôi dẫn cậu qua đó cho, cũng không xa lắm đâu.”
Chàng trai trẻ nghe vậy vui mừng khôn xiết, tiếp đó có hơi ngượng ngùng, hỏi: “Vậy có phải làm phiền cậu quá không?”
 
“Không sao đâu, còn lâu mới đến lúc bắn pháo hoa mà, giờ tôi cũng không bận gì.”
“Vậy cứ thế nha, nếu cậu chưa ăn tối thì chúng ta cùng đi ăn mì nhé, tôi mời, coi như quà cảm ơn được không?”
“Được thôi.”
Hai bên nhìn nhau mỉm cười, cảm thấy vô cùng hài lòng
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, Tiểu Thất dẫn gã đi về phía khu phố cũ ngoằn ngoèo, tuy một phần của khu phố đã được xây thành khu ẩm thực, nhưng vẫn còn vài chỗ bị bỏ hoang
Họ vừa đi trên con đường lát đá mang đậm tính thời đại vừa trò chuyện, rồi cả hai lại vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện rằng họ có rất nhiều sở thích giống nhau
Hai người càng nói càng hăng, và cuối cùng còn định buổi tối xem pháo hoa cùng nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ẩn dưới sự tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn là sự phấn khích của cả hai bên. 
Cuối cùng, bọn họ đã đến được khu phố cổ có năm người sinh sống mà hai người đã ngóng chờ suốt dọc đường đi, những đường phố đổ nát hoang tàn, những tòa nhà tan hoang nằm ở hai bên càng khiến nơi đây trở nên lạnh lẽo..
Chàng trai dừng bước, gã quay lại nhìn Tiểu Thất, gương mặt vẫn nở nụ cười, nhưng lạ pha thêm chút kỳ quái: “Cậu biết không
Lần đầu tiên thấy cậu, tôi biết ngay là cậu sẽ trở thành tác phẩm hoàn hảo tiếp theo của tôi mà.”
 
Tiểu Thất cũng nở nụ cười: “Vậy hả
Thật trùng hợp, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi cũng biết rằng anh sẽ trở thành loại phân bón hoàn hảo để nuôi trồng cải thìa và củ cải ở ban công nhà mình.”
Rõ ràng nụ cười của chàng trai trẻ có hơi sượng trân trong giây lát, sau đó gã đánh giá Tiểu Thất cẩn thận hơn, rồi cười khẩy: “Thú vị, như vậy càng thú vị!” 
Thiếu niên này có thân hình cân đối, không tính là gầy lắm, nhưng cũng không phải người cường tráng gì, hơn nữa làn da còn trắng nõn nà, chắc chắn là kiểu người ở nhà quanh năm
Tiểu Thất gật đầu: “Tôi thích phân bón khoẻ mạnh, nên thôi đành nhường tên có vấn đề về tinh thần kia cho chú cảnh sát, vì cậu hợp ý ốc hơn.”
Chàng trai nghe vậy lập tức cười ha hả, hiển nhiên sau khi đánh giá, gã đã xác định rằng thiếu niên này không thể đánh lại mình được, đối với gã, lời mà Tiểu Thất đã nói chỉ mang tính giải trí thôi
Sau khi cười xong, mặt mũi thanh niên bỗng trở nên nghiêm túc, gã móc một cái búa từ túi du lịch lớn ở sau lưng ra, rồi lao nhanh về phía Tiểu Thất: “Bắn pháo hoa có gì thú vị chứ, tôi sắp được thấy màn pháo hoa tuyệt đẹp nhất trên đầu cậu rồi đây!”
Tiểu Thất thấy thế cũng vọt lên, chỉ nghe bịch một tiếng, gã thanh niên đã bay ngược về phía sau và nện mạnh xuống đất, cây búa trong tay cũng đã đổi chủ rồi
 
Khi thanh niên bò từ dưới đất dậy, vẻ mặt rất hoang mang, như thể gã chưa hình dung được chuyện gì vừa xảy ra với mình, nhưng khi vừa ngước lên, thiếu niên kia đã cầm cái búa đứng ngay bên cạnh gã
“Độ bền ổn áp đó, tôi thích, hẳn là cải thìa và củ cải cũng sẽ thích lắm.” Vừa dứt lời, Tiểu Thất đã vươn tay nắm lấy cổ áo của thanh niên, y vừa kéo người ta đi, vừa ngâm nga vui vẻ
Sau bao nhiêu ngày đến thế giới này, cuối cùng cũng thu hoạch được phần phân bón đầu tiên, y mừng muốn xỉu: “Ốc sên có phân bón~ ốc sên có phân bón~ phân bón đáng yêu~ tẩm bổ cho củ cải của ốc sên~ lẫn cải thìa đáng yêu nữa.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Chàng trai trẻ ngây ngốc nhìn thiếu niên kéo mình dễ như kéo một con gà, thậm chí còn hát hò vui vẻ, dù tâm lý có tốt cỡ nào thì cũng phải hoảng sợ, gã là một kẻ giết người hàng loạt, nhưng cũng chỉ giết người mà thôi chứ không hề biến thái
Còn thiếu niên này rõ ràng là một kẻ sát nhân biến thái, hơn nữa sức mạnh cũng kỳ kỳ lạ lạ
Tiểu Thất kéo kẻ sát nhân băng qua hang cùng ngõ hẻm và thành công ra khỏi khu phố cũ, tuy nhiên sau khi tính toán khoảng cách đến nhà thuê, Tiểu Thất cảm thấy hơi xa, y tuyệt vọng bèn quyết định bắt taxi
Điều khiến y không vui là dù đã liên tục vẫy vài chiếc taxi, nhưng không những không có chiếc nào dừng lại mà họ còn phóng nhanh hơn: “Mấy tài xế này sao vậy
Quá thiếu chuyên nghiệp!”
Kẻ giết người giãy giụa suốt cả đoạn đường bị kéo lê nên cũng chẳng còn sức để nói gì nữa, do tài xế có vấn đề à
Người bình thường nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bọn họ mà không chạy mới điên đó
Tầm nửa tiếng sau, cuối cùng Tiểu Thất cũng bắt được một chiếc taxi, tài xế rất có tinh thần công lý, sau khi hỏi chuyện gì đã xảy ra và biết đây có lẽ là câu chuyện kẻ giết người hàng loạt bị bắt thì chú ấy vỗ ngực cam đoan chuyện này cứ để chú lo
Tiểu Thấy khen tài xế: "Chú hào phóng thiệt đó
Thanh niên bị túm lên xe, Tiểu Thất cũng vui vẻ trèo vào, sau đó tài xế đạp ga phóng nhanh như bay
Tiểu Thất thấy thế cảm khái, chú tài xế này thật chuyên nghiệp, không cần hỏi mà đã biết y muốn đi đâu
Một lúc sau, xe taxi đã chạy thẳng đến cục cảnh sát quận Tả Diên, kinh động đến những cảnh sát còn ở trong cục, một số cảnh sát đã chạy ra xem có chuyện gì
Tiểu Thất nhìn các chú cảnh sát vây quanh mình, trong lòng ớn lạnh, y nhìn chú tài xế “chuyên nghiệp” với ánh mắt vô cùng khó tin, nhưng chú ấy lại phóng khoáng xua tay: “Không cần trả tiền, vây bắt tội phạm là trách nhiệm của mọi nhà, không cần cảm ơn chú đâu.”
Tiểu Thất, “...” Ôm chặt phân bón của mình, y nên giải bày nỗi uất ức của mình với ai đây
Tuy rất thất vọng nhưng cuối cùng y cũng túm phân bón xuống taxi, sau đó nở một nụ cười buồn bã với chú cảnh sát
Tình cờ thay, trong số các cảnh sát phải ở lại đồn để trực hôm nay có một người quen, chính là Chu Lịch, cũng chính là cảnh sát bị tên sát nhân giả danh hôm đó, anh ta thấy cậu bạn nhỏ sắp khóc, lập tức lo lắng hỏi: "Sao vậy
Bị ai ăn hiếp à?”
Tiểu Thất buồn bã gật đầu, sau đó vươn tay giơ phân bón lên, cắn răng đưa cho chú cảnh sát: “Tôi nhặt được tội phạm giết người ở ven đường, nên mang gã đến giao cho chú cảnh sát.”
Các cảnh sát vây quanh y đều sửng sốt, không phải chưa từng có người nhặt được của rơi đến đây gửi lại, nhưng đây là lần đầu tiên có người nhặt được kẻ giết người
May thay, ngay lúc họ vẫn đang bối rối thì tài xế taxi đã phấn khởi kể lại đầy đủ với cảnh sát về những gì Tiểu Thất đã nói với chú ấy trước đó
Lúc này cảnh sát mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, họ biết trong đồn đã huy động rất nhiều người để đi bắt tội phạm, điều này còn khiến những cảnh sát phải ở lại trực ngày hôm nay hết sức buồn bực, nhưng không ngờ rằng chỉ cần ngồi trong cục thì phạm nhân đã từ trên trời rơi xuống
Chu Lịch chính là người vui mừng nhất trong số đó, đặc biệt sau khi nghe xong câu chuyện và nhìn thấy chiếc búa mà Tiểu Thất tịch thu được, cơ bản đã xác định được người này chính là kẻ điên đam mê đập đầu người khác, cũng chính là kẻ mà cục cảnh sát muốn truy bắt hôm nay
Điều này khiến anh ta vô cùng tự hào, đáng lẽ hôm nay không phải ngày trực của anh ta nhưng không hiểu vì lý do gì mà ‘người nghe thấy âm thanh’ mới đến đã sắp xếp anh ta ở lại ngay sau khi biết anh ta khá thân với Vu Hàng Thư
 
Năng lực của những ‘người nghe thấy âm thanh’ là có thể nghe được âm vang của quá khứ từ vật chứng hoặc hiện trường vụ án, nghe nói cũng có người nghe thấy tương lai, mà thường những người này rất coi trọng sự riêng tư về khả năng của họ, nên dù Chu Lịch bị bắt ở lại trực thì cũng chỉ có thể nghe theo
“Chúng ta không cần vội gọi cho bên cậu Đào đâu, cứ xác nhận danh tính của phạm nhân trước để tránh gây rắc rối.” Chu Lịch giao tên giết người hàng loạt đang trong tình trạng thảm thiết vô cùng cho đồng nghiệp của mình, rồi tò mò nhìn bộ quần áo rách rưới của gã, “Quần áo sao thế này?”
Tiểu Thất bẻ ngón tay, tủi thân nói: “Không liên quan gì đến tôi hết, tôi chỉ muốn về nhà thôi.”
Chu Lịch nhìn vẻ mặt buồn bã của thiếu niên, không khỏi có chút đau lòng, anh ta vỗ vai y, "Đừng sợ, chắc chắn chẳng liên quan tới cậu rồi, đi, chúng ta vào trong đi, tôi sẽ xin tiền thưởng cho cậu
À đúng rồi, chú tài xế cũng vào đi, chú cũng sẽ nhận được tiền thưởng vì đã giúp đưa phạm nhân đến đồn cảnh sát
Tài xế liên tục xua tay từ chối, nói rằng mình chỉ chở người thôi chứ đâu giúp được gì khác
Tiểu Thất liếc nhìn tài xế với ánh mắt ai oán, cảm thấy chú ấy mới là cao thủ
Cuối cùng, hai người vẫn cùng nhau vào đồn cảnh sát, sau khi viết lại chi tiết sự việc, cuối cùng danh tính của phạm nhân cũng được xác định, đúng là kẻ mà bọn họ muốn bắt, thế là chưa đến nửa giờ sau, cả hai đã được nhận được tiền thưởng
Tài xế vô cùng hào hứng, tuy chú ấy chỉ là người giúp đỡ nên tiền thưởng không nhiều, nhưng cũng bằng mấy ngày làm việc rồi, cuối cùng chú ấy còn nhiệt tình bảo rằng mình có thể đưa Tiểu Thất về nhà miễn phí
Tiểu Thất lập tức cảnh giác và từ chối, y cảm thấy chú tài xế này còn đáng sợ hơn kẻ giết người hàng loạt nhiều
Đợi đến khi chiếc taxi biến mất khỏi tầm mắt, Tiểu Thất mới cẩn thận bắt một chiếc taxi khác về nhà
Cuối cùng bên Chu Lịch cũng liên lạc được với đội cảnh sát đang làm nhiệm vụ bên ngoài, lúc này đã hơn tám giờ tối
Màn trình diễn pháo hoa ở Đông Kiều đã bắt đầu, các cảnh sát mặc thường phục đã đi truy lùng tên tội phạm giữa đám người hồi lâu, dưới ánh sáng lung linh của pháo hoa, họ cố gắng tìm những nghi phạm có đặc điểm như đã mô tả
Trong đó, Đào Mộc Cẩn cẩn thận nhất, đây là vụ án đầu tiên của anh ta từ sau khi đến cục cảnh sát Tả Diên, nên chỉ có thể thành công chứ không được thất bại
Hơn nữa anh ta còn có một bí mật, năng lực của anh ta khác hoàn toàn với những ‘người nghe thấy âm thanh’ khác, anh ta không thể nghe thấy âm thanh của vật chết nhưng có thể nghe thấy tiếng lòng của người sống, đơn giản thì anh có thuật đọc tâm
Khi thức tỉnh năng lực này, anh ta đã mừng như điên, nhưng sau đó anh ta chợt nhận ra rằng không nên để người khác biết về nó, bởi vì khi không tập trung thì tư duy của con người rất hỗn loạn, và chỉ có thể thu hoạch được những tin tức chính xác nhất dưới tình huống con người ta không hề phòng bị
Tuy nhiên, có một vài trường hợp ngay cả khi người đó không đề phòng thì anh ta cũng không thể nghe thấy tiếng lòng của họ, thường là những người luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, chẳng hạn như cảnh sát, kẻ giết người phải trốn chạy quanh năm hoặc những người có vấn đề về tâm thần…
Hơn nữa, trên thế giới này, ngay cả những người thân thiết nhất cũng sẽ có bí mật của riêng mình, ai cũng sẽ thích một thám tử có khả năng đọc được suy nghĩ, nhưng sẽ không bao giờ thích tiếp xúc với anh ta, chứ đừng nói đến việc trở thành bạn bè
Mặc dù Đào Mộc Cẩn đã rất cố gắng, nhưng khung cảnh náo nhiệt ở Đông Kiều ngay lúc này có hơi ảnh hưởng đến sự phát huy của anh ta, xung quanh có quá nhiều tiếng ồn và quá nhiều người, đi kèm theo đó là tiếng reo hò vang lên khắp mọi miền mỗi lần pháo hoa được bắn lên trời
Trong tình huống này, e rằng người bình thường còn thấy khó chịu chứ đừng nói đến người có khả năng đọc được suy nghĩ như Đào Mộc Cẩn
Tuy nhiên, dù có nỗ lực cỡ nào thì anh ta vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của hung thủ, nhưng nguồn thông tin lần này cực kỳ đáng tin cậy, nếu bỏ lỡ , chỉ sợ kẻ này sẽ biến mất
Sau một hồi ngược xuôi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh ta nhấc máy thì phát hiện người ở đồn cảnh sát gọi đến, tim Đào Mộc Cẩn đập loạn, chẳng lẽ hung thủ đã bị những cảnh sát bình thường khác tìm thấy rồi ư
“Cậu Đào, chúng tôi đã bắt được người rồi, không cần tìm nữa, đi thôi, chúng ta về đồn.”
“Tốt quá, ai đã bắt được gã vậy?” Đào Mộc Cẩn mỉm cười yếu ớt
Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại cũng rất ồn ào, rõ ràng họ cũng đang gọi từ một nơi gần Đông Kiều, “Chuyện này khá phức tạp, chúng ta quay về rồi nói kỹ hơn.”
Nghe vậy, đương nhiên Đào Mộc Cẩn không hỏi thêm chi nữa, anh ta vội vã đến bãi đậu xe, rồi lái xe thẳng đến đồn cảnh sát
Khi anh về đến đồn thì những cảnh sát mặc thường phục khác cũng lần lượt trở về, sau đó mọi người ngơ ngác nhìn xung quanh vì phát hiện không có ai dẫn theo phạm nhân hết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho đến khi Chu Lịch bước ra, nói với mọi người rằng tên giết người đang ở trong phòng thẩm vấn
Các cảnh sát vất vả bấy lâu nghe được tin này đương nhiên rất phấn khích, đồn cảnh sát của bọn họ lại bắt được một tên sát nhân hàng loạt tàn bạo, quả thực rất đáng ăn mừng
Trong phòng thẩm vấn, tên sát nhân sẵn sàng thừa nhận danh tính của bản thân, không thừa nhận cũng chẳng có nghĩa lý gì, bởi vì lần nào giết người, gã cũng sẽ lấy một thứ gì đó trên người nạn nhân để làm kỷ niệm và luôn mang theo chúng bên mình, những món đồ trong túi du lịch là bằng chứng không thể chối cãi
Nhưng điều khiến cảnh sát khó hiểu chính là tên giết người nổi tiếng thích đập bẹp đầu nạn nhân lại muốn vu oan công dân tốt - người đã bắt giữ và đưa gã ra trước công lý, những lời nói hàm hồ có độ tin cậy thấp này không có ý nghĩa gì cả
“Thẳng đó mới là kẻ giết người biến thái!”
“Nó bảo sẽ chôn tao ở ban công để làm phân bón.”
“Nếu không tin, tụi mày có thể kiểm tra ban công nhà nó!”
“Tao dám chắc thằng đó không bình thường đâu, nó có vấn đề đó, tao lấy nhân cách của bản thân ra đảm bảo!”
Cảnh sát xị mặt, chửi rủa trong lòng, kẻ giết người hàng loạt như gã còn có nhân cách à, hơn nữa hành vi hạ thấp, vu khống công dân tốt này trẻ con quá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bên ngoài phòng thẩm vấn, các cảnh sát trở về đã nghe kể hết toàn bộ câu chuyện, hóa ra khi họ đang lang thang quanh Đông Kiều, thì kẻ giết người hàng loạt thực sự lại đi gây án, nhưng không ngờ rằng lần này gã lại tự lấy đá ghè vào chân mình, bị mục tiêu mà mình lựa chọn bắt lấy, cộng thêm sự giúp đỡ của chú tài xế nhiệt tình, cả hai đã đưa kẻ giết người hàng loạt về đồn cảnh sát
“Đội trưởng, đã giao tiền thưởng rồi, nhân chứng và bằng chứng đều đã được thu thập đầy đủ, đây là tất cả tài liệu...” Chu Lịch đưa tập hồ sơ vừa sắp xếp cho cấp trên
“Lại là cậu nhóc này à
Ha ha ha, tốt quá, cho nhiều tiền thưởng một chút
À, đúng rồi, Tiểu Đào, lúc trước cậu nói có quen biết cậu bạn Vu Hàng Thư này, cậu biết nhiều về cậu ấy không?”
Đào Mộc Cẩn rõ ràng rất sốc khi biết người bắt được tên tội phạm lại chính là Vu Hàng Thư, nghe thấy người ta hỏi mình, anh ta mới lấy lại tinh thần, đồng thời sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu và đáp: “Hồi bé chúng tôi ở cùng nhau, sau này Hàng Thư được nhận nuôi nên chúng tôi cũng không còn liên lạc gì nữa.”
“Thế à.”
 
Sau đó Đào Mộc Cẩn cũng không quan tâm mấy người xung quanh đang nói gì nữa
Anh ta chỉ cảm thấy có chút bối rối, sau khi mọi người giải tán thì lập tức trở về nơi ở của mình
Về đến nhà, anh ta rót cho mình một ly rượu vang đỏ rồi uống cạn, tiếp đó lại rót thêm một ly rồi ngồi trên sô pha uống, trước khi đến quận Tả Diên, anh ta cũng không biết Vu Hàng Thư ở đây
Vốn dĩ anh ta cũng không có ác cảm với y như Đào Anh, bởi vì khi cặp vợ chồng kia xuất hiện, anh ta cũng đã từng khát khao được bọn họ nhận làm con nuôi
Nhưng Đào Mộc Cẩn không dám nói, vì sợ phải hứng chịu những ánh mắt dè bỉu của người khác, nhưng trong lúc anh ta còn đang e dè thì Vu Hàng Thư đã xung phong tiến lên và được sống một cuộc sống hoàn toàn trái ngược, anh ta ngưỡng mộ y, rồi ghen ghét, cuối cùng quyết định rằng sau này phải có được cuộc sống sung sướng hơn Vu Hàng Thư
Kể từ đó, anh ta vẫn luôn rất thành công, đặc biệt là khi gặp Vu Hàng Thư mặc quần áo tồi tàn ở trước đồn cảnh sát, sự thỏa mãn trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng mọi thứ diễn ra vào ngày hôm nay lại khiến anh ta cảm thấy khủng hoảng
 
Sau khi uống thêm một ly rượu, Đào Mộc Cẩn lấy điện thoại ra để gọi điện
“Alo, Liêm Chu, tôi thấy khó chịu quá, anh có thể đến gặp tôi được không?”
Tuy nhiên, cuộc gọi chưa kéo dài được hai giây thì người bên kia đã cúp máy, hiển nhiên người nọ không muốn để ý đến anh ta
Đào Mộc Cẩn càng buồn bã, thế là lại gọi cho một người khác
“Tầm Khách, bây giờ cậu có thể tới chỗ tôi không
Uống rượu với tôi nhé.”
“Được, tôi đợi cậu.”
Còn bên phía Tiểu Thất, y hài lòng đẩy củ cải dại Tiểu Thập ra, một lần nữa chạm vào máy tính, tiếp tục phát trực tiếp trò chơi kinh dị
 
Tiểu Thập buồn chán nhảy quanh nhà, nó đột nhiên phát hiện người ở nhà bên đã ra ngoài, củ cải dại quay đầu lại nhìn Tiểu Thất đang chìm đắm vào trò chơi, nó chán quá, bèn bay ra ngoài và theo sát bước chân của người hàng xóm
Tuy không thu hoạch được phần phân bón đầu tiên, nhưng thú vui khi chơi game vẫn khiến y vẫn rất vui vẻ, cho đến khi tắt chương trình phát sóng trực tiếp vào mười hai giờ đêm thì mới phát hiện củ cải dại không ở nhà, y không khỏi bối rối, [Hòm Thư Nhỏ, mày có thấy củ cải dại không?]
6362 vừa mới hết va răng lập cập, lập tức cảnh giác: [Tôi không muốn nghe chuyện về củ cải dại, khuya quá rồi, tôi đi ngủ đây.]
Vừa nói xong nó đã biến đi đâu mất, dù Tiểu Thất có gọi thế nào cũng không phản ứng lại
"Vậy tao cũng ngủ đây, dù sao củ cải dại cũng không ngon, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu
Nói xong, Tiểu Thất ngã xuống giường, ngủ thẳng cẳng
 
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Sáng hôm sau, Tiểu Thập đi xuyên cửa vào, nó đi thẳng lên giường, lắc Tiểu Thất dậy: “Mau dậy đi, chắc chắn cậu không thể tưởng tượng được hàng xóm của chúng ta có thân phận gì đâu?”
Tiểu Thất mở mắt, “Hàng xóm
Có tiềm năng trở thành phân bón ư?”
“Không có.” Tiểu Thập suy nghĩ một chút, người hàng xóm này không phải sát nhân hàng loạt, chỉ là hơi ác độc mà thôi
 
Tiểu Thất vừa nghe được không phải phân bón thì lập tức nhắm mắt lại
 
“Cậu mau dậy đi, hôm qua người đó đã uống rượu với Đào Mộc Cẩn cả đêm, rõ ràng quan hệ giữa bọn họ không hề đơn giản
Tiểu Thập lập tức cảm thấy tức tối, nó quơ lá củ cải lung tung
Tiểu Thất nghe thế cũng có chút hứng thú, cốt truyện mà y nhận được cũng không có có nhắc đến giai đoạn sau khi nguyên chủ nhận nhiệm vụ
Trên đó chỉ nói một tháng sau khi nhận nhiệm vụ thì nguyên chủ đã tử vong, từ đó về sau, chính là sân khấu của nhân vật chính, thỉnh thoảng họ cũng nhắc đến cậu, nhưng chỉ để chỉ trích mà thôi
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ cũng không quan tâm đến những gì đang diễn ra bên ngoài mà chỉ tập trung vào việc phát sóng trực tiếp về trò chơi, cái chết của người hàng xóm còn không ảnh hưởng gì đến cậu, thậm chí vì bị ảnh hưởng bởi năng lực của kẻ nguỵ trang nên cậu cũng không nhớ mặt tên phạm nhân giả làm cảnh sát trước đó, đến khi Chu Lịch tới điều tra cũng không phát hiện vấn đề gì
Ngoài việc để kiếm tiền thì lý do nguyên chủ cố gắng livestream như vậy là để chứng tỏ bản thân mình
Không chỉ Đào Mộc Cẩn vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện quá khứ, mà nguyên chủ cũng không muốn nhận thua, trước khi được nhận nuôi, cậu là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, người lớn bận ra ruộng làm việc nên không phải lúc nào cũng để ý đến ba đứa trẻ
Ở thời đại ăn không đủ no đó, bé Vu Hàng Thư luôn bị cướp đồ ăn, bị đói là chuyện thường tình, khi hai vợ chồng kia đến nơi, Vu Hàng Thư đã không được ăn no trong nửa tháng, thậm chí cậu còn bị bắt quả tang đang trộm đồ ăn vì đói quá, bị bố nuôi đánh đập dã man, còn vô duyên vô cớ bị gọi là thùng gạo*
*nghĩa bóng chỉ đồ ăn hại, kẻ vô dụng
Sau khi rời khỏi ngôi nhà đó, Vu Hàng Thư cứ tưởng rằng mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng không ngờ bố nuôi cũ của cậu lại đến trường để làm việc, ông ta kể cho mọi người nghe về cậu, nói rằng không yên lòng khi cậu rời đi, muốn gặp xem cậu sống có tốt không, nếu không tốt thì có thể về nhà vân vân
Dần dà, cậu trở thành tên vô ơn trong mắt bạn bè thầy cô ở trường và thường xuyên bị bắt nạt, vất vả lắm mới có thể tốt nghiệp cấp ba, đương nhiên cậu không muốn vào đại học, mà định tự mình cố gắng kiếm tiền để dành cho bố mẹ dưỡng lão, cũng để chứng minh cho người khác thấy và cậu cũng có thể tự hào về bản thân
Tuy nhiên, sự tàn khốc của hiện thực đã đổ ập lên người cậu, đương nhiên cậu biết lá thư kia có vấn đề, nhưng cậu không muốn từ bỏ nên định thử một lần, nhỡ đâu, nhỡ đâu chuyện này là thật thì sao
Tiểu Thất, người bị Tiểu Thập quậy tưng bừng, lật xem lá thư kia, rốt cuộc nguyên chủ đã trải qua những gì trong một tháng đó vậy nhỉ
Cái chết của nguyên chủ có liên quan gì đến nhân vật chính không
Xem ra y phải nhanh chóng nhận nhiệm vụ này thì mới có thể biết được chân tướng
Vậy thì trước đó, y phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền
Tiểu Thất lấy điện thoại ra rồi chủ động gọi cho chú cảnh sát
Chú cảnh sát nhận được cuộc gọi thì rất vui mừng, quận Tả Diên có rất nhiều vụ án tồn đọng, Tiểu Thất chăm chỉ như thế nên tất nhiên chú ấy phải bày tỏ sự ủng hộ của mình, “Tốt quá, có vẻ như đồn cảnh sát của chúng ta sắp nghênh đón mùa phá án, đồng chí mới đến hôm qua cũng bắt đầu hưởng ứng tinh thần vươn lên, nhận vài vụ án để điều tra rồi
Cậu bạn nhỏ này cũng tích cực tiến về phía trước nhé, tương lai của quận Tả Diên chúng ta vẫn là nằm trên vai người trẻ tuổi các cậu đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.