Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 89: NGƯỜI BỊ HẠI BỊ SO SÁNH CHỈ MUỐN CHẾT - 10: CUỘC KHÁM PHÁ CỦA CHÚ ỐC SÊN NGOAN NGOÃN





Ngoại trừ việc không thể chăm sóc cải thìa và heo con, cuộc sống trong biệt thự của Tiểu Thất rất hoàn hảo, bất giác mười ngày đã trôi qua
Mười ngày qua, y chưa từng gặp ‘lão gia’ trong truyền thuyết, số lần gặp Liêm Chu cũng không nhiều, ngược lại Phương Tự Thần thường xuyên tới biệt thự
Khi Tiểu Thất chăm sóc vườn rau, y thường xuyên nhìn thấy Phương Tự Thần đi theo Liêm Chu
Tiểu Thất xới xới một hồi đã đào được một cái hố trên mặt đất, ánh mắt luôn dõi theo hai người kia cho đến khi họ đi mất
Tiểu Thất cúi đầu, nhìn cái hố mình vừa đào, có thể nhìn thấy loáng thoáng một ít rễ cải trong đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ốc chỉ là giúp mấy đứa xới đất thôi.” Tiểu Thất nhanh chóng lấp đất lại vào hố, giải thích cho cải thìa
Sau khi lấp hố xong, Tiểu Thất giơ tay vỗ nhẹ cải thìa an ủi, lúc này mới tiếp tục công việc dọn dẹp khu vực tiếp theo
Kết quả vào buổi trưa ngày hôm đó, Tiểu Thất lại một lần nữa đón tiếp vị quản gia nghiêm túc, hai người tới vườn rau, Liêm Chu và Phương Tự Thần đứng đó, nhìn mặt đất rõ ràng có dấu vết bị đào xới
Lần này Tiểu Thất không bào chữa nữa mà thừa nhận rằng y đã đào hố trong vườn rau, “Là tôi đào, muốn sa thải tôi sao?”
6362 nghe vậy lập tức phát ra âm thanh cảnh báo trong đầu y, [Cảnh báo, ký chủ vui lòng theo dõi cốt truyện và vui lòng không can thiệp vào cốt truyện khi chưa được phép.]
Phương Tự Thần nghe thấy thế cũng liều mạng nháy mắt với Tiểu Thất, “Hàng Thư phải có lý do mới làm vậy, không phải anh ấy luôn làm việc rất xuất sắc sao?”
Liêm Chu lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Thất, ra hiệu cho y giải thích: “Nếu thuyết phục được tôi thì cậu có thể ở lại.”
Nghe vậy, cảm xúc của y vốn rất hiếm khi dao động nhưng giờ phút này lại cảm thấy tủi thân, lúc này y chợt hiểu ra, cảm giác không cam tâm khi cây cải mà mình vất vả trồng trọt lại bị những con ốc sên khác ăn mất là như thế nào, sau đó y nhớ lại phương thức diễn tả sự tủi thân có lượt dùng cao nhất trên mạng, nói với Liêm Chu: “Anh thật nhẫn tâm, anh thật lạnh lùng, anh thật vô lý!”
Quần chúng “……”
Hiện trường bầu không khí căng thẳng đột nhiên trở nên kỳ quái, Phương Tự Thần không thể tin nhìn Tiểu Thất, như có điều suy nghĩ, làm sao một người hàng ngày trông bình thường lại đột nhiên bị một tên ngu ngốc chiếm xác rồi
Tuy nhiên, ngay lúc mọi người cho rằng Vu Hàng Thư chắc chắn phải rời đi, Liêm Chu đột nhiên cười nói: “Cậu có thể tiếp tục ở lại, sau này cũng có thể chăm sóc vườn rau.”
Mọi người bối rối, chẳng lẽ chủ nhân thích người này sao
Dù không biết tại sao nhưng mọi người vẫn chúc mừng Tiểu Thất “thăng chức”
Tiểu Thất cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng, có thể quang minh chính đại mà chăm sóc cải thìa, nhưng trong lòng không vui lắm, y trầm ngâm nhìn bóng lưng Liêm Chu rời đi
Quả thật cải thìa có gì đó không ổn, hơn nữa hương vị hơi khác so với loại y từng thấy trước đây, cho nên chắc chắn anh cải thìa bị bệnh rồi, cần phải chữa trị gấp
Đêm đó, ốc sên ngoan ngoãn bắt đầu phá vỡ quy tắc ngày đầu tiên, y len lén lẻn lên lầu, sau đó đi thẳng lên tầng bốn nơi Liêm Chu ở để điều tra tình hình
Bước lên hành lang tầng bốn, không gian tĩnh lặng đến mức khó có thể nghe thấy tiếng thở hay tiếng bước chân
Tiểu Thất đã sớm hỏi thăm nên dễ dàng tìm được thư phòng riêng của Liêm Chu, cửa thư phòng không khóa, Tiểu Thất liền đi vào
Thư phòng rất rộng, khắp nơi đều là giá sách gọn gàng, giá sách dựa vào tường cao gần như chạm tới trần nhà
Nếu nói nơi này là thư phòng, thì chi bằng nói nơi đây là một thư viện lớn
Giữa những giá sách dày đặc, chỉ có một chiếc bàn làm việc được đặt gần cửa sổ, trên bàn là một chiếc máy tính
Điều này khiến Tiểu Thất ngạc nhiên, đến biệt thự được mười ngày, y nhận thức sâu sắc việc chủ nhân của biệt thự từ chối các sản phẩm điện tử, đừng nói là máy tính, những người làm việc ở đây đều không có điện thoại di động, họ chỉ có thể gọi cho gia đình mỗi tháng một lần để báo rằng họ vẫn bình an
Tiểu Thất xoa tay, chống lại lời mời gọi của máy tính, bắt đầu kiểm tra bàn làm việc
Trên bàn rõ ràng bày đầy những tài liệu và sách thường dùng, tên sách khiến Tiểu Thất cau mày, những thứ như “Một trăm cách chết ngoài ý muốn”, “Lời thú tội của một kẻ giết người”, “Thưởng thức nghệ thuật đầu lâu” đều là sách tội phạm đẫm máu, bìa sách đều có màu đen đỏ
Không để ý tới sách, Tiểu Thất mở ngăn kéo ra, phát hiện trong ngăn kéo có một đống tài liệu, sau khi cầm lên lật qua lật lại, y kinh ngạc phát hiện, người bên trong đều rất giống nhau, Vu Hàng Thư chính là một trong số đó, ngoài ra còn có Đào Mộc Cẩn, Phương Tự Thần
Những cái tên còn lại đều xa lạ, Tiểu Thất cũng không nhận ra, nhưng những thông tin xa lạ đều đã được đánh dấu bằng một dấu gạch chéo màu đỏ
Dấu gạch chéo đỏ tươi dường như là một loại điềm xấu nào đó, trong khi trên trang thông tin của Vu Hàng Thư lại được vẽ một dấu chấm hỏi lớn màu đỏ, như thể đang xác nhận điều gì
Đặt hồ sơ trở lại ngăn kéo theo thứ tự như cũ, Tiểu Thất kiểm tra những ngăn kéo khác và tìm thấy một số tài liệu về công nghệ chỉnh sửa gen, cũng như một số sự kiện từ thế kỷ trước hoặc thậm chí xa hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong đó có một tập tài liệu hình như thường xuyên xem, góc tập tài liệu hơi mờ, khi mở ra thì thấy một số bản tin từ hàng trăm năm trước cho đến nay
Nội dung rất đa dạng, nhưng hầu hết đều là tai nạn ngoài ý muốn và án mạng, ví dụ như ai đó bị một tấm biển quảng cáo rơi trúng trên đường về nhà vào đêm khuya, sáng sớm hôm sau thi thể của anh ta mới được tìm thấy
Ví dụ như cáp treo gặp trục trặc ở một khu danh lam thắng cảnh khiến du khách ngã chết, hay một thảm họa thiên nhiên lớn xảy ra ở đâu đó khiến nhiều người thiệt mạng…
Tiểu Thất nhanh chóng lật xem một lượt, chỉ thấy giữa những tai nạn và thảm họa này không có mối liên hệ nào, hơn nữa thời gian cách nhau quá xa, sưu tầm được cũng tương đối khó, đây chỉ là sở thích cá nhân sao
Cuối cùng, khi Tiểu Thất lật đến hai trang cuối cùng, công nghệ đã trở nên tiên tiến hơn, những gì đăng trên tờ báo không còn là một tờ báo đơn thuần nữa mà là tin tức được in từ Internet
Một sinh viên đại học ở thành phố ta đã hăng hái làm việc nghĩa, cậu ấy đã dũng cảm chiến đấu với bọn cướp và bị đâm nhiều lần, nhưng cấp cứu không thành công và đã tử vong, bên dưới còn dán bức ảnh của người hăng hái làm việc nghĩa kia, hơn nữa vẻ ngoài của người đó lại rất giống Vu Hàng Thư
Lật sang trang tiếp theo, có một người đàn ông nào đó ra ngoài mua trái cây, trên đường về nhà bị chậu hoa từ trên cao rơi xuống đập trúng, tử vong tại chỗ
Phía dưới còn có một tấm ảnh, người trong ảnh vẫn trông rất giống Vu Hàng Thư
Thực hiện: Clitus x T Y T
Phía sau là một trang trống, như thể người sưu tầm đang chờ tin tức mới được đăng lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà tình huống này không khỏi khiến người ta rùng mình suy đoán, đó chính là những bài báo kéo dài hàng trăm năm tưởng chừng như không liên quan đến nhau kia, kỳ thực những người chết trong đó đều là người có ngoại hình giống Vu Hàng Thư
Điều này thật đáng sợ, cho dù có rất nhiều người giống nhau trong nhiều năm như vậy, hay những người này chết vì nhiều tai nạn ngoài ý muốn khác nhau, nghĩ đến đều vô cùng đáng sợ
Sau khi lần lượt đặt những tài liệu đã xem xét lại theo thứ tự ban đầu, kiểm tra lại bàn làm việc, sau khi không tìm thấy gì khác, Tiểu Thất lại lục tìm trên giá sách
Sau đó phát hiện một hiện tượng kỳ lạ
Căn phòng chứa đầy sách này có rất nhiều thể loại khác nhau, và một số trong số đó là những cuốn sách đen tối trên bàn, chứa đầy đủ loại bóng tối, máu me và bạo lực
Ngoài ra còn có một phần là về trồng trọt và chăn nuôi giải trí, bao gồm cách trồng cải nuôi heo con, phần còn lại là khoa học, chẳng hạn như tâm lý học, y học và kỹ thuật di truyền
Ba loại sách được phân biệt rõ ràng và đặt trên các giá sách khác nhau, dường như không liên quan gì đến nhau, lại dường như thư phòng này thực chất được sử dụng bởi ba người có tính cách và sở thích khác nhau, nhưng đồ dùng và bộ ấm chén trên bàn cho thấy, thực sự chỉ có một người ở đây
Đối mặt với tình huống này, Tiểu Thất không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ anh cải thìa mắc phải căn bệnh tâm thần phân liệt
Nhưng kiếp trước dù sao anh cải thìa cũng là Vua Tinh Linh, kiếp này đừng nói giàu sang quyền thế, dù sao anh ấy cũng nên bình yên vui vẻ chứ, tại sao lại mắc bệnh
Sau khi tìm kiếm trong thư phòng xong, Tiểu Thất lặng lẽ rời đi với tâm trạng đầy nghi ngờ
Tuy nhiên, Tiểu Thất cảm thấy vẫn còn sớm nên thuận tiện đi lên lầu để nhìn thử ‘Lão gia’ trong truyền thuyết, cũng là bố của Liêm Chu
Bước lên tầng năm, xung quanh vẫn tĩnh mịch, hầu hết các phòng ở tầng năm đều trống, sau khi Tiểu Thất kiểm tra từng phòng một thì phát hiện không thấy bóng dáng của ‘Lão gia’, ‘Lão gia’ thần bí này dường như hoàn toàn không tồn tại, đúng lúc Tiểu Thất đang bối rối thì phía sau đột nhiên có một giọng nói vang lên
“Muộn thế này rồi, cậu còn có chuyện gì nữa sao?”
Tiểu Thất đột ngột quay đầu lại, phát hiện một người đàn ông mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, tay cầm ly rượu vang đỏ, người đàn ông này đang đứng ở đầu cầu thang, rõ ràng là vừa từ tầng dưới đi lên
Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này thì có lẽ là người sống trong biệt thự, nhưng điều khiến Tiểu Thất khó hiểu là người đàn ông này không hề già, nhìn như chỉ mới ba mươi tuổi, hốc mắt sâu và hình như là con lai, trông rất quyến rũ
“Tôi không ngủ được nên muốn lẻn ra ngoài đi dạo.” Tiểu Thất giải thích
Người đàn ông đó dường như không ngờ rằng Tiểu Thất sẽ trả lời như vậy, anh ta sửng sốt hai giây rồi mỉm cười, trong nháy mắt, Tiểu Thất cảm nhận được sức hút nam tính đang hướng về phía mình, chỉ có thể nói rằng người đàn ông trước mặt này quả thực rất đặc biệt, “Cậu tới đây là muốn nhìn xem ‘Lão gia’ trông như thế nào sao?”
Chú ốc sên thành thật gật đầu: “Ông là ‘Lão gia’ sao?”
“Là ta, nhưng đừng nói cho người khác biết, để những người tuân thủ quy tắc cho rằng ta đã bảy tám mươi tuổi đi.” Người đàn ông chớp chớp mắt nhìn Tiểu Thất, mị lực bay khắp nơi
“Trông ông thực sự không hề già.” Đáng tiếc Tiểu Thất lại chán ngấy thẩm mỹ của con người, nhưng y lại có hiểu biết mới về các phương pháp chống lão hóa của con người
Người đàn ông lại cười, sau đó giải thích: “Đừng hiểu lầm, Liêm Chu được ta nhận nuôi, ta không có người thừa kế, cậu có hứng thú đến thư phòng uống một ly rượu không?”
“Vậy thì tôi có thể nghe chuyện xưa đúng không?” Tiểu Thất hỏi
“Đương nhiên, ta đã lâu không gặp được người hợp ý, ta đi lấy ly, cậu có thể qua đó trước.” Người đàn ông chỉ vào vị trí thư phòng
Tiểu Thất rất bình tĩnh bước vào, sau đó cẩn thận kiểm tra thư phòng này, nó có phần giống với thư phòng ở tầng dưới, số lượng sách ở đây cũng đáng kinh ngạc, sách trải dài ở nhiều niên đại và chủng loại cô cùng đa dạng
Một lúc sau, người đàn ông bước vào với một chai rượu và hai chiếc ly, sau đó mời Tiểu Thất ngồi vào bàn, dùng động tác tao nhã rót hai ly rượu vang đỏ cho hai người
“Ông đổi ly rồi.” Tiểu Thất nói
Người đàn ông càng ngạc nhiên hơn, như không ngờ rằng Tiểu Thất lại để ý đến chi tiết nhỏ như vậy, “Đúng vậy, đãi khách mà, phải trang trọng hơn chứ.”
Tiểu Thất nhấp một ngụm rượu, “Cũng đã đổi đồ uống.”
“Cậu đúng là một tên nhóc khiến người ta phải bất ngờ, nếu không phải vì dáng vẻ của cậu, ta nghĩ ta cũng bằng lòng nhận nuôi thêm một đứa trẻ nữa.” Người đàn ông này rõ ràng nhìn chỉ mới ba mươi, nhưng lời nói lại mang đến cảm giác như của người lớn tuổi, nói xong, người đàn ông cụng ly với Tiểu Thất, hỏi: “Vậy cậu có biết ta vừa uống gì không?”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Tiểu Thất nghiêng đầu, “Là máu sao?”
“Đúng vậy, cậu có muốn nếm thử một chút không, uống vào sẽ vĩnh viễn tươi trẻ, trường sinh bất tử.” Ánh mắt của người đàn ông nhẹ nhàng dụ hoặc, như thể rắn độc đang đợi con mồi sập bẫy
Tiểu Thất không quan tâm lắc đầu, “Ốc chỉ muốn sống đến chín mươi chín tuổi thôi, không muốn trường sinh bất tử.”
Người đàn ông bị từ chối cũng không hề không vui, cười ha ha, vừa cười vừa nói: “Cậu đúng là một tên nhóc thú vị, cậu có thắc mắc gì thì cứ hỏi, hôm nay ta rất vui, có thể trả lời sẽ trả lời, nhưng câu trả lời của ta có thể thật cũng có thể giả, cậu phải tự mình đoán ra, đây coi như thú vui của người già đi.”
Tiểu Thất không những không thất vọng với câu trả lời như vậy mà còn thấy thú vị hơn, đôi mắt y sáng lên, nhìn thấy điều này, nụ cười của người đàn càng tươi, sau đó thở dài tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, ta không thể nhận nuôi cậu, đã nhiều năm rồi ta chưa gặp được một con người thú vị như cậu.”
Tiểu Thất kiêu ngạo gật đầu đồng tình, “Tôi cũng chưa bao giờ gặp một con người thú vị như tôi, vậy ông là quỷ hút máu à?”
Người đàn ông cầm ly rượu lên tao nhã nhấp một ngụm, “Nói chính xác thì ta là ma cà rồng
“Vậy ông đã sống được bao nhiêu năm rồi?”
“Vấn đề này hơi khó, dù sao thế giới này phần lớn vẫn là có chút nhàm chán, chúng ta đều đang chìm trong giấc ngủ, ước chừng chưa đến mười nghìn năm.” Ánh mắt người đàn ông xa xăm: “Khi sinh mệnh không có giới hạn thì thời gian cũng không có ý nghĩa gì.”
Trong lòng Tiểu Thất tính toán, dù người đàn ông này có sống 9999 tuổi cũng không thể sống lâu bằng ốc, cho nên ốc cũng được tính là trưởng bối, “Bây giờ tôi sẽ hỏi một số câu khó hơn.”
“Ồ?” Người đàn ông ngồi thẳng dậy, vẻ mặt chờ đợi
Tiểu Thất nghiêm túc hỏi: “Trong vòng chưa đầy mười nghìn năm, ông đã trồng bao nhiêu cây cải, củ cải và nuôi bao nhiêu heo con, trong đó có giống nào đột biến không?”
Lần này, thời gian người đàn ông sửng sốt càng dài, khi ông ta kịp phản ứng thì đã cười lớn, hiển nhiên câu hỏi này không nằm trong dự kiến, “Câu hỏi của cậu quả thực rất khó, ta thực sự chưa từng nghĩ tới.”
“Nói vậy, thật ra ông đã gặp Liêm Chu từ lâu rồi nhỉ.” Tiểu Thất nói, người đàn ông trước mặt này hiển nhiên sẽ không chủ động trồng trọt nuôi heo, vấn đề trước đó cũng không có đáp án, cho nên khả năng cao rất có thể ông ta trồng rau nuôi heo là vì Liêm Chu
“Cậu đúng là một tên nhóc đầy bất ngờ, ta vô cùng hối hận khi không thể nhận nuôi cậu, quả thực, ta gặp Liêm Chu và nhận nuôi nó khoảng một nghìn năm trước.” Người đàn ông không ngờ rằng câu hỏi lại có bẫy, nên chỉ có thể nói sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.