Chỉ trong hai ngày, Đào Bách Hoa đã xây dựng hình ảnh Vu Hàng Thư là người yêu giàu ghét nghèo, văn dốt võ nát, coi trọng hình tượng, rốt cuộc thì một ông bố già có vẻ ngoài giản dị và lương thiện thì có gì sai, chỉ là không yên tâm về đứa con nhà mình Hơn nữa, sau khi tiếp xúc một thời gian ngắn, họ có thể cảm nhận rõ ràng rằng đây là một người có trái tim nhân hậu nhiệt tình giúp đỡ người khác, chỉ cần người khác cần, chắc chắn sẽ không ngần ngại giúp đỡ Tiểu Thất cũng vô cùng đau khổ trước tình huống này, bởi vì y đã đoán trước được thịt trên bụng mình sẽ ngày càng đầy đặn, ai bảo chú béo và những người khác luôn cảm thấy y bị oan nên hết lòng cho y đồ ăn Tiểu Thất không phải Vu Hàng Thư thật nên hoàn toàn không thể đồng cảm với cậu, tuy nhiên để duy trì hình ảnh của “Vu Hàng Thư” chính hiệu, y vẫn không thể để Đào Bách Hoa tiếp tục làm vậy Nhưng Ốc nên làm gì đây Ốc tốt bụng như thế, đương nhiên không thể làm tổn thương người khác rồi.
Cứ như vậy, Tiểu Thất còn chưa nghĩ ra biện pháp tốt nào để đối phó với chuyện này, lại đột nhiên phát hiện Đào Bách Hoa như bị quỷ bám thân Tỷ như nữ hầu đang lau bình hoa, Đào Bách Hoa bỗng dừng công việc lau chùi của mình lại, bước tới giúp đỡ, kết quả là ông ta trượt chân, tông vào nữ hầu, tay nữ hầu không vững, chiếc bình rơi xuống đất, nữ hầu ngơ ra, chiếc bình vỡ tan tành vương khắp sàn, tuy không phải là thứ gì đắt tiền, nhưng dù không đắt thì cũng có giá trị mấy chục nghìn tệ, tức là tiền lương hai tháng vừa qua của cô cũng sẽ phải bù vào đó Lúc này Đào Bách Hoa mới đứng vững, chú ý đến vẻ mặt suy sụp của nữ hầu, ông ta vội vàng nói: “Xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi tôi đứng không vững, tôi sẽ đi mua một cái bình mới thay vào.”
Nghe vậy, vẻ mặt của nữ hầu dịu đi một chút, cô vốn muốn khách sáo, nhưng chiếc bình này quá đắt, cô cảm thấy đây thực sự không phải là trách nhiệm của mình nên nói: “Không sao đâu, may mắn là chiếc bình này không phải là báu vật, giá cả chắc chắn không quá một trăm nghìn tệ, ông cứ chuẩn bị đi, sau đó hỏi quản gia về nguồn gốc của cái bình, có lẽ có thể…”
“Cái gì Một trăm nghìn Một cái bình giá một trăm nghìn tệ!” Đào Bách Hoa hơi cong lưng, lập tức duỗi thẳng cổ, gân xanh nổi lên, khó tin hét lên Nữ hầu sửng sốt, nhưng cân nhắc đến tình hình tài chính của Đào Bách Hoa có thể không tốt lắm, liền trấn an ông ta: “Tiền này có thể trừ vào lương, tối đa hai…”
“Tiền lương Tôi muốn để lại tiền lương của mình cho các con tôi, làm sao một cái bình hoa có thể đáng giá như vậy Không phải tôi không muốn trả, chỉ là giá đó không hợp lý.” Đào Bách Hoa vừa nghe thấy sẽ trừ vào lương của mình, ông ta lập tức không vui Theo ông ta, tiền lương là mạng sống và là vốn sống của ông ta, và ông ta thật sự tin rằng một cái bình không nên đắt đến thế Nữ hầu cảm thấy đau đầu, nghe nói nguồn gốc của chủ nhân căn biệt thự này có thể ngược về hàng ngàn năm trước, tài sản mà một gia tộc như vậy tích lũy được cực kỳ khủng bố, chỉ là một cái bình hoa, sao giờ lại như đang tống tiền người khác vậy Hai người cuối cùng không thống nhất được cách đền bù, cuối cùng phải tìm đến quản gia, sau khi hiểu rõ nhân quả, quản gia cho Đào Bách Hoa hai lựa chọn, một là trả tiền, hai là rời đi Đào Bách Hoa cuối cùng lựa chọn mất tiền, điều khiến người giúp việc ngạc nhiên là Đào Bách Hoa không khấu trừ vào tiền lương mà trực tiếp trả tiền, điều này khiến cô có chút kinh ngạc về tài chính của Đào Bách Hoa Trong lúc nhất thời, trong mắt cô, có vẻ Đào Bách Hoa không hề khổ sở Tuy không nợ nần gì nhưng Đào Bách Hoa vẫn cảm thấy đau lòng, hơn nữa một khi ông ta cảm thấy không công bằng thì ông ta sẽ không nhịn nổi mà lảm nhảm với những người xung quanh Đào Bách Hoa vừa nói cuộc sống của mình từ nhỏ đã khó khăn như thế nào, đồng thời cũng nói về sự xa hoa trong biệt thự, sau đó là sự vô trách nhiệm của nữ hầu, tất cả số tiền bồi thường đều do một mình ông ta gánh chịu, mà không hề nói một câu an ủi, hơn nữa còn nói đi nói lại, rằng dường như cô ấy đang coi thường ông ta là một người nhà quê Bởi vì hình tượng Đào Bách Hoa là một ông già tốt bụng, vậy nên mọi người đều cho rằng hai người cùng làm vỡ bình hoa, đồng tình với Đào Bách Hoa và nhìn nữ hầu bằng ánh mắt không đồng tình Sau khi nữ hầu phát hiện ra thì tự nhiên cảm thấy chán nản, cô đã làm việc ở đây hơn mười năm, chưa từng mắc phải sai sót nào trong công việc, tại sao chuyện này lại là lỗi của cô Sau đó cô mới chợt nhận ra Đào Bách Hoa này không hề tốt bụng như bề ngoài Nhưng chẳng bao lâu, tâm trạng chán nản của nữ hầu cũng được giải tỏa, bởi vì Đào Bách Hoa không chịu rảnh tay bắt đầu giúp đỡ người khác, nhưng vì lý do nào đó, sự giúp đỡ của ông ta luôn gây ra nhiều rắc rối hơn, giống như một lời nguyền vậy Đào Bách Hoa giúp di chuyển ghế, nhưng ghế va vào bàn cà phê, cả hai đều bị hư hỏng, Đào Bách Hoa giúp rót trà, nhưng ấm trà nứt vỡ, Đào Bách Hoa giúp bưng thức ăn, nhưng chân ông ta không vững, đổ hết đồ ăn xuống thảm... Đào Bách Hoa dùng hai ngày để thiết lập một loạt hình tượng tiêu cực cho Vu Hàng Thư, lại dùng hai ngày nữa để chứng minh sức mạnh hủy diệt và nguồn tài chính mạnh mẽ của mình Đúng vậy, cho dù gây ra tổn thất kinh tế lớn như vậy, Đào Bách Hoa vẫn có khả năng chi trả và không có ý định dùng tiền lương của mình để trả nợ Mọi người ở nơi làm việc hết sức cảnh giác, sợ Đào Bách Hoa từ mọi ngóc ngách lao ra giúp đỡ Đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, hai ngày qua Đào Bách Hoa đã bồi thường gần nửa triệu tệ, người có thể lấy số tiền lớn này ra bất cứ lúc nào, còn cần phải làm việc sao Mà khi nói đến việc chăm sóc Vu Hàng Thư, ngoài việc nói về Vu Hàng Thư khi trò chuyện với họ, lại chưa hề thấy Đào Bách Hoa giúp đỡ Vu Hàng Thư, cho đến bây giờ, cải trong vườn rau của Vu Hàng Thư chưa hề bị hư hại Kết quả là sáng sớm hôm sau, mọi người đều nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Vu Hàng Thư Khi đến vườn rau, họ liếc mắt nhìn thấy những cây cải thìa đã gầy đi trông thấy, mấy chiếc lá đã bị xé khỏi cây cải, khi thấy những chiếc lá suy dinh dưỡng ấy, Vu Hàng Thư đứng ở lối vào rõ ràng đang bối rối, hiển nhiên cả y cũng không biết đã xảy ra chuyện gì Thực hiện: Clitus x T Y T
Nhưng chẳng bao lâu, Đào Bạch Hoa đã đến, nhiệt tình nói: “Chú thấy những cây cải này phát triển rất tốt, mấy ngày nay chú đã gây phiền phức cho mọi người, nên hái vài lá cải làm một số món sở trường cho mọi người như một lời xin lỗi, chú vốn không muốn hái nhiều như vậy nhưng lá cải mỏng manh, vừa chạm vào sẽ gãy nên đành phải hái thêm.”
Mọi người đều cảm thấy gáy lạnh toát, muốn chết cũng đừng lấy bọn họ làm cái cớ chứ, thử hỏi xem ở đây có ai dám ăn đống cải này [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bởi vì Liêm Chu hôm qua ra ngoài vẫn chưa về, quản gia cũng không tùy tiện xử lý Đào Bách Hoa, lá cải mà Đào Bách Hoa hái đã được đầu bếp béo rửa sạch và bày ra bàn, những người khác không dám ăn, nhưng Tiểu Thất lại không đành lòng lãng phí lá cải, chuẩn bị nhịn đau ăn 15 cân cải thìa Tiểu Thất đã lâu không ăn một bữa cải thìa cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, những người khác nhìn thấy Vu Hàng Thư ăn cải thì như muốn khóc, bọn họ cũng bắt đầu ăn cải, trách nhiệm nặng nề như vậy không thể nào để cho một mình đứa trẻ này gánh Tiểu Thất bối rối ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt an ủi của những người khác Mọi người đều đang gặp họa, gặp nhau cần gì từng quen biết, chỉ là chia nhau một ít cải thôi, không cần quá xúc động Lúc đầu, mọi người quyết định giúp đỡ chỉ vì muốn an ủi, nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng vừa cho lá cải vào miệng là sẽ không dừng được Tiểu Thất nhìn thấy cảnh này thì sợ đến mức không cầm được nước mắt, sau đó im lặng tăng tốc độ nhai cải, lúc này chỉ có tiếng soạt soạt trên bàn ăn, nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Tiểu Thất tự nhiên có cảm giác khủng hoảng, như thể y đã quay trở lại thế giới trước kia, khi cùng bạn cùng bàn là con thỏ ăn cải thìa Đôi má phúng phính, hàm răng đáng sợ và cái miệng nhai nhanh của con thỏ cho đến nay vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của Tiểu Thất Cuối cùng, một lượng lớn cải thìa đã bị ăn hết chỉ trong chưa đầy một bữa bởi sức mạnh mãnh liệt của tình đồng nghiệp Nhìn giỏ rau trống rỗng, không hiểu sao Tiểu Thất cảm thấy trong lòng trống rỗng, y vô thức chép miệng, hồi tưởng lại dư vị của món ăn ngon vừa rồi Những người khác cũng có chút thất vọng, cho rằng đây có lẽ là việc tốt duy nhất Đào Bách Hoa làm được trong hai ngày qua Đến trưa, Liêm Chu trở về, tức giận khi biết vườn rau đã bị phá hủy, tuy nhiên điều khó hiểu là anh không sa thải Đào Bách Hoa, lần này thậm chí còn không cần tiền bồi thường, Tiểu Thất không giúp được gì ngoài việc buồn thay những cây cải thìa đã gầy đi trông thấy, nhiều cải thìa xinh xắn đáng yêu thế nhưng lại không bằng lọ hoa sao Đào Bách Hoa được ở lại, vì để bày tỏ lời xin lỗi, ông ta bắt đầu chăm chỉ giúp đỡ người khác hơn, trong một khoảng thời gian mọi người trong biệt thự đều cảm thấy bất an, đặc biệt là Tiểu Thất, y đề phòng nghiêm ngặt Đào Bách Hoa, thề phải bảo vệ cải thìa nhỏ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đào Bách Hoa hiển nhiên biết được mọi người bài xích ông ta, đây có lẽ là lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống kiểu này, không có người sẵn sàng nghe ông ta nói, không có người sẵn sàng nhất trí với ông ta, cũng không có người bày tỏ sự đồng tình với ông ta, điều mà ông ta càng không thể chấp nhận được là, ông ta ra ngoài làm việc nhưng không những không kiếm được tiền mà còn phải bồi thường thêm một đống ____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Càng như vậy, Đào Bách Hoa càng năng động giúp đỡ mọi người, đặc biệt là với Vu Hàng Thư, bất cứ khi nào có thời gian thì ông ta đều đến đó nói chuyện với y Tiểu Thất cũng không từ chối, ngoài việc mỗi ngày vui vẻ trồng cải, y còn nghe Đào Bách Hoa trò chuyện, thậm chí còn chu đáo chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ, mỗi khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tiểu Thất cũng sẽ thân mật dặn dò Đào Bách Hoa chú ý đến sức khỏe, nhất định phải thọ 100 tuổi Sau khi thường xuyên qua lại, ấn tượng của mọi người trong biệt thự đối với Tiểu Thất không ngừng tăng lên, dù sao đổi lại là bọn họ, ở tình huống như vậy, sớm đã nổi trận lôi đình rồi, nhưng Vu Hàng Thư lại ngược lại, trong tình huống phải đề phòng tính phá hoại của Đào Bách Hoa mà còn có thể duy trì tính khí tốt như vậy đã là không dễ rồi Đứa trẻ này rõ ràng là người kiên nhẫn và chu đáo, tuy Đào Bách Hoa không còn là bố nuôi nhưng vẫn rất hiếu thảo, nhìn xem, nhìn xem, bây giờ y còn chủ động trò chuyện với Đào Bách Hoa lúc rảnh rỗi Buổi tối, Tiểu Thất vui vẻ tìm đến Đào Bách Hoa, thân thiết kể cho Đào Bách Hoa nghe câu chuyện về bố nuôi trước khi đi ngủ, Đào Bạch Hoa được yêu quý mà lo sợ, nằm trên giường chuẩn bị nghe “Đó là một đêm cực kỳ lạnh lẽo, gió bắc thổi liên tục xen lẫn bão tuyết…” Nói đến đây, Tiểu Thất thậm chí còn chủ động lồng tiếng, bắt chước âm thanh của trận bão tuyết một cách sống động Đào Bách Hoa bất giác rùng mình, tiếp tục lắng nghe Một giờ sau, câu chuyện kết thúc, Đào Bách Hoa nằm trong chăn run bần bật, bèn khéo léo tiễn khách Tiểu Thất nhìn đồng hồ: “Không cần vội, chú Đào yên tâm, sáng nay chú đã trò chuyện với cháu ba tiếng đồng hồ đó, cháu mới ở bên chú được một tiếng thôi, cháu còn hai câu chuyện nữa, một câu chuyện về công việc và một chuyện liên quan đến giúp đỡ, chú muốn nghe cái nào trước?”
Đào Bách Hoa trầm mặc, Tiểu Thất đột nhiên nói: “Ồ, cháu hiểu rồi, chú muốn nghe chuyện thứ ba, vậy trước tiên cháu kể cho chú nghe một câu chuyện xưa ha.”
Đào Bách Hoa “……”
Cứ như vậy, mãi đến mười hai giờ, Tiểu Thất mới hài lòng rời khỏi phòng ngủ của Đào Bách Hoa, vừa ra ngoài đã gặp đầu bếp béo buổi tối ra ngoài ăn đêm, đầu bếp béo lập tức mời Tiểu Thất đi ăn cùng ông, biết được Tiểu Thất sợ Đào Bách Hoa mất ngủ, bèn đi kể chuyện trước khi đi ngủ cho ông ấy nghe, ông không khỏi thở dài, Tiểu Thất thật sự rất kiên nhẫn mới có thể ở bên Đào Bách Hoa lâu như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Thật ra chú Đào là người rất biết lắng nghe, cháu nghĩ chúng cháu rất hợp nhau.” Tiểu Thất nói, ban ngày nghe Đào Bách Hoa nói chuyện, ban đêm Đào Bách Hoa nghe Ốc kể chuyện, rất công bằng, rất ổn, Ốc thích cuộc sống có sự tương tác như vậy Chuyện Tiểu Thất kiên nhẫn kể chuyện trước giờ đi ngủ cho Đào Bách Hoa bị mất ngủ được lan truyền, mọi người nhìn Tiểu Thất với ánh mắt đầy yêu thương và ngưỡng mộ Mặt khác, lần đầu tiên Đào Bách Hoa rảnh rỗi nhưng không tìm người để giúp đỡ mà tìm cơ hội để ngủ bù, mọi người đã lâu không được thoải mái như vậy, trong biệt thự dường như đã quay trở lại thời gian hạnh phúc như trước kia Mặc dù Đào Bách Hoa ban ngày không tới, nhưng buổi tối Tiểu Thất vẫn đến kể chuyện cho ông ta nghe, sau khi thấy phòng bị khóa, y còn chạy đến nhờ Na Á giúp, đương nhiên Na Á sẽ không từ chối một đứa trẻ biết yêu thương, vui vẻ đưa cho y một chiếc chìa khóa dự phòng Trong màn đêm tĩnh mịch, cạch một tiếng, cánh cửa bị khóa của Đào Bách Hoa mở ra, một bóng người bước vào, vừa bước đi vừa nhẹ nhàng gọi: “Chú Đào ~ cháu đến kể cho chú nghe một câu chuyện nè~”
Đào Bách Hoa như đang ở hiện trường phim kinh dị, “...”