Thế Thân Nuôi Heo Đi

Chương 93: NGƯỜI BỊ HẠI BỊ SO SÁNH CHỈ MUỐN CHẾT - 14: CON ĐƯỜNG TỰ CHỨNG MINH CỦA ỐC SÊN





Sau khi thức đêm liên tục ba ngày, Đào Bách Hoa đã có quầng thâm dưới mắt, một là câu chuyện ma sống động của Tiểu Thất, hai là những cơn ác mộng liên tục vào nửa đêm sau khi nghe xong câu chuyện, tinh thần của Đào Bách Hoa choáng ngợp bằng bài kiểm tra kép
Và điều này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả công việc của ông ta, cộng thêm tinh thần vốn đã suy nhược, sức phá hoại của ông ta gần bằng Husky
Cuối cùng, Đào Bách Hoa tinh thần suy nhược lựa chọn chủ động từ chức, ngoại trừ Tiểu Thất vô cùng tiếc nuối, mọi người trong biệt thự đều thở phào nhẹ nhõm
Liêm Chu cũng không ngăn cản, cho ông ta rời đi
Trong khi đợi tài xế đến đón, Tiểu Thất lưu luyến không nỡ rời xa mà dặn dò: “Chú Đào, từ nay trở đi cháu không thể kể chuyện trước khi ngủ cho chú nghe nữa, không biết bệnh mất ngủ của chú có đỡ hơn không, chú không còn trẻ nữa rồi nên phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, nhất định phải bình an sống đến trăm tuổi, chờ khi cháu xong việc, cháu nhất định sẽ đến thăm chú...”
Những người khác bị lời nói của Tiểu Thất làm cho cảm động, nhưng đối với Đào Bách Hoa, chúng chẳng khác nào một lời uy hiếp, đặc biệt là câu cuối cùng càng như một đòn chí mạng
Nhưng ông ta có thể nói gì đây, ai lại trách một đứa trẻ đang bày tỏ sự lo lắng
Cuối cùng Đào Bách Hoa vẻ mặt vặn vẹo gật đầu, đây có lẽ là lần đầu tiên ông ta phải trải qua sự đau đớn khi được quan tâm
Khi tài xế đón ông ta đến, Đào Bách Hoa lao vào xe như muốn chạy trốn, theo tiếng xe rời đi, biệt thự lại trở nên yên tĩnh
[Thật đáng tiếc, hiếm lắm mới có người mình thích, lại có thể rời đi nhanh như vậy.] Tiểu Thất và 6362 thở dài
6362 không quan tâm đến số phận của Đào Bách Hoa, nó quan tâm đến nhiệm vụ hơn, [Đã gần hai mươi ngày rồi, tại sao vẫn chưa có người đến giết anh, thế mà bảo cốt truyện này có tỷ lệ giết người 100%?]
[Chắc chắn là do cải thìa đã bị phá hủy, xem ra ốc cần phải làm gì đó khác để chứng tỏ bản thân, ốc nên làm gì đây?] Nhất thời Tiểu Thất gặp rắc rối với vấn đề làm thế nào để chứng minh rằng bản thân là chính mình
Lúc này, Phương Tự Thần bước tới vỗ nhẹ vai Tiểu Thất: “Hàng Thư, đừng buồn, chắc chắn nguyên nhân chú Đào rời đi không phải do anh.”
Tiểu Thất gật đầu, tên lắm lời này chỉ thích nói những điều vô nghĩa, sự rời đi của Đào Bách Hoa chắc chắn không phải do ốc rồi, dù sao thì ốc cũng đã rất cố gắng để chăm sóc ông ta, tuân thủ nguyên tắc có qua có lại, thế là Tiểu Thất lịch sự đáp lại một câu: “Cậu cũng đừng quá buồn, dù sao nguyên nhân chú Đào đến đây làm việc cũng không phải do cậu.”
Vẻ mặt của Phương Tự Thần đột nhiên cứng đờ, cậu ta dò xét liếc nhìn Tiểu Thất, tự hỏi câu nói này có phải là một lời cảnh báo hay không, hay là Vu Hàng Thư đã nhận ra điều gì rồi
Người này quả thực không đơn giản, đúng như Đào Anh đã nói, nhiều mưu mô, không dễ đối phó
Lúc này trên tầng bốn, Liêm Chu đang lật xem thông tin của Vu Hàng Thư trong thư phòng, sau khoảng thời gian quan sát này, Vu Hàng Thư dường như không đạt tiêu chuẩn
Cương trực công chính
Một người có thể chế nhạo Phương Tự Thần đến mức không nói được lời nào, rõ ràng là không phù hợp
Cư xử ôn hòa, một người mỗi đêm hù dọa bố nuôi cũ của mình bằng những câu chuyện ma cũng không phù hợp
Kỹ năng chăn nuôi đỉnh cao
Cải thìa trong vườn gần như còi cọc thành cây gậy rồi
Tuy nhiên, tình cờ lúc này người điều khiển cơ thể lại là thiên tài di truyền, lúc làm việc hắn cực kỳ thận trọng, vậy nên không đưa ra quyết định gì, chỉ đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục xác minh hay không, sau khi xác nhận thì thả người đi
Tiểu Thất vẫn chưa biết rằng nhiệm vụ của mình đang gặp nguy hiểm, những cây cải thìa bị Đào Bách Hoa tấn công sẽ không thể phục hồi trong thời gian ngắn, vì vậy ốc sẽ không còn cách nào khác ngoài việc ra tay với lũ heo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy nhiên, khi Tiểu Thất tìm thấy Liêm Chu và bày tỏ mong muốn được vào rừng nuôi heo, Liêm Chu nói với y rằng đã có người phụ trách việc trong rừng, người phụ trách là Phương Tự Thần
Tiểu Thất cảm thấy đây cũng không phải ý kiến ​​hay, bởi vì heo con thích nói huyên thuyên không nhiều, heo con tâm tình không tốt sẽ không vui, độ ngon cũng sẽ giảm đi rất nhiều
Đối mặt với Tiểu Thất thẳng thắn, Liêm Chu lại một lần nữa cảm thấy người này không đạt tiêu chuẩn, dù sao ngay từ đầu đã phủ định người khác, rõ ràng không phù hợp với tính cách khiêm tốn lễ phép, thậm chí còn có chút tự cao tự đại
Cũng chỉ có điểm cố chấp muốn thu hút sự chú ý của y mới phù hợp với yêu cầu của anh
Tiểu Thất không tìm được công việc mới, phải làm việc chăm chỉ theo những hướng khác, chẳng hạn như thắt nơ bướm
Chẳng bao lâu sau, tất cả những nơi được phép treo nơ bướm trong biệt thự đều được buộc nơ bướm, kiểu dáng dễ thương của những chiếc nơ không phù hợp với phong cách nghiêm cẩn trang trọng của biệt thự, mọi người trong biệt thự đều cảm thấy mới lạ, thậm chí nhiều người còn đến học hỏi một trăm cách thắt nơ của Tiểu Thất
Khi Liêm Chu trở về biệt thự, anh hơi cau mày nhìn những chiếc nơ treo khắp phòng, không nói một lời mà đi lên tầng
Quay trở lại thư phòng, anh lấy hồ sơ của Vu Hàng Thư ra và gạch một dấu gạch chéo lớn về lĩnh vực siêu năng khiếu nghệ thuật
Rõ ràng trong mắt Liêm Chu, những chiếc nơ kia không hề có tính nghệ thuật nào, đồng thời nó còn làm tổn hại nghiêm trọng đến tính nghệ thuật của biệt thự
Tiểu Thất nhìn các loại nơ bướm phong phú, trong lòng thầm cho bản thân một  like, linh hồn đồng hành hẳn là đã nhận ra năng lực vô song của y, đêm đó, Tiểu Thất nằm trên giường đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ra đi đột ngột
Tuy nhiên, hai ngày trôi qua, cuộc sống của Tiểu Thất vẫn như thường lệ, không có chậu hoa từ trên trời rơi xuống, không có chất độc trong thức ăn, không có ai đẩy y xuống cầu thang, cũng không có dấu hiệu của bất kỳ tai nạn nào
Khi Tiểu Thất đang bối rối không hiểu, Phương Tự Thần đã tìm thấy y và an ủi, “Đừng lo, anh luôn hoàn thành xuất sắc công việc, anh Chu nói sẽ sa thải anh nhất định là nói giỡn thôi.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Tiểu Thất nghe vậy có chút sửng sốt, “Sao lại đuổi ốc!”
Phương Tự Thần nhanh chóng trấn an: “Đừng kích động, anh Hàng Thư còn trẻ như vậy, nếu anh rời khỏi đây nhất định có thể tìm được những công việc khác tốt hơn.”
Tiểu Thất bây giờ chỉ cảm thấy hai linh hồn trên cơ thể của anh cải thìa hoặc là bị bệnh tâm thần hoặc là thị lực kém, ốc to lù lù như này vậy mà lại bị khai trừ
6362 cũng rất lo lắng, hai người đều không hiểu vì sao cốt truyện lại đi chệch hướng, giống như đang xoay quanh bọn họ vậy
“Không, Ốc sẽ không dễ dàng bỏ cuộc!” Tiểu Thất không phải là một chú ốc sên dễ dàng bỏ cuộc, cho rằng cốt truyện vẫn có thể cứu vãn được, nhưng nếu thật sự không được nữa thì nếu không có tai nạn ngoài ý muốn, y đành phải tự tạo ra tai nạn
“Hàng Thư, đừng đến bước cực đoan, hơn nữa, tôi cũng chỉ nghe nói anh Chu có ý này thôi, có lẽ sẽ không thật sự sa thải anh.”
“Cậu đừng nói nữa, tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ chứng minh giá trị của mình!” Tiểu Thất kiên quyết, dường như đã hạ quyết tâm, nói xong Tiểu Thất lao lên lầu, hình như đang định tranh cãi với Liêm Chu
Phương Tự Thần sợ y xúc động, liền theo sát phía sau không ngừng khuyên nhủ
Tuy nhiên, khi hai người đi đến cầu thang tầng bốn, họ chợt choáng váng vì trước mặt có một người, người này có tướng mạo rất giống họ, người đó chính là nhân vật chính Đào Mộc Cẩn
“Sao anh lại tới đây?” Phương Tự Thần đột nhiên biến sắc, lạnh lùng hỏi, hiển nhiên cậu biết Đào Mộc Cẩn
Đào Mộc Cẩn lễ phép gật đầu chào hỏi: “Tôi tìm Liêm Chu có chút việc.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Anh có thể làm được gì
Anh Chu rất bận, anh không biết anh ấy không muốn gặp anh à.”
“Tôi có thể đến, tất nhiên là do được mời, việc này không cần cậu phải nhọc lòng quan tâm.”
Đầu Tiểu Thất không ngừng xoay chuyển giữa hai người, trong lòng ‘ồ ồ’, lập tức muốn lấy cải thìa ra vừa xem vừa ăn, đây chẳng lẽ là tình địch gặp nhau trong truyền thuyết, ghen tị đỏ mắt
Hai người liên tục cãi nhau cho đến khi Liêm Chu xuất hiện, Liêm Chu có lẽ không ngờ vừa ra ngoài sẽ đối mặt trực tiếp với ba người bọn họ, nhất thời sửng sốt
Tiểu Thất vọt lên phía trước, đẩy hai người sang một bên, kiên định nói rõ mong muốn cấp thiết của mình là được nuôi heo
Hai người còn lại đều nhìn chằm chằm vào tên ngốc, như thể họ không hiểu tại sao có người lại đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy
Liêm Chu cũng đau đầu xoa xoa lông mày, cuối cùng như không nhịn được ánh mắt kiên trì của Tiểu Thất, gật đầu đồng ý
Phương Tự Thần thấy vậy vui vẻ bước tới: “Quá tốt rồi, tôi phụ trách tuần tra núi rừng, anh phụ trách nuôi heo, sau này chúng ta cùng nhau đi dạo nha.”
“Thì ra cậu không phải là người nuôi heo, cậu là người trông coi chuồng heo sao, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là đồng nghiệp, đồng nghiệp, đồng nghiệp.” Lúc này Tiểu Thất mới biết bản thân đã hiểu lầm, công việc nuôi heo có độ khó cao như vậy sao có thể do một tên lắm lời đảm nhận chứ
Mặt Phương Tự Thần đỏ bừng vì tiếng cười không thể kiềm chế của Đào Mộc Cẩn, hiển nhiên là cậu ta cũng không ngờ rằng Vu Hàng Thư sẽ miêu tả rừng núi thành chuồng heo, mặc dù đúng là nơi nuôi heo, nhưng cảm giác lại như bị hạ thấp đi một bậc ấy.  
Dưới ánh mắt không cam tâm của Phương Tự Thần, Đào Mộc Cẩn theo Liêm Chu vào thư phòng, dường như có điều gì đó cần thảo luận
Phương Tự Thầm liếc nhìn Tiểu Thất, cảm thấy không thể mất mặt trước mặt Vu Hàng Thư, vì vậy cậu ta bất đắc dĩ từ bỏ kế hoạch nghe lén, ưu nhã quay người đi xuống lầu
Nhưng khi cậu ta xoay người được một nửa, cơ thể cậu ta đột nhiên cứng đờ lại vì hành động úp mặt vào cửa để nghe lén của Tiểu Thất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Thất kỳ thực cũng không có hứng thú nghe lén, y chỉ muốn biết nhân vật chính đến liệu có mang cải thìa và heo con của y đi hay không, y chỉ muốn yên tâm mà thôi
Kết quả một giây tiếp theo, Phương Tự Thần cũng nằm sấp, Tiểu Thất quăng cho cậu ta một ánh mắt ‘tôi hiểu mà’, dù sao công việc trông coi chuồng heo nghe ra có vẻ béo bở
Tuy nhiên, trong thư phòng không hề có cuộc trò chuyện nào như hai người mong đợi, mục đích chính của Đào Mộc Cẩn đến đây là để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Đào Bách Hoa khi ông ta làm việc ở đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phương Tự Thần bĩu môi, dùng khẩu hình nói: “Đây chắc chắn chỉ là một cái cớ.”
Tiểu Thất gật mạnh, cảm thấy có lý, bước tiếp theo nhất định là muốn xin cải và heo con
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện sau đó cho thấy hai người nghe lén ngoài cửa đã nghĩ nhiều, hôm nay Đào Mộc Cẩn đến chỉ để tìm hiểu trải nghiệm làm việc của Đào Bách Hoa, bởi vì theo lời anh ta, kể từ khi Đào Bách Hoa đi làm về, chất lượng giấc ngủ của ông ta đã giảm mạnh, thường xuyên gặp ác mộng, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân nên Đào Mộc Cẩn muốn thử vận ​​may tại đây
Tiểu Thất nghe vậy lập tức tự hào chỉ vào mình, ý là chắc chắn vì không có truyện kể trước khi đi ngủ nên Đào Bách Hoa ngủ không ngon
Phương Tự Thần không phải là người có thuật đọc tâm, nhưng cậu ta vẫn giơ ngón tay cái lên cho Tiểu Thất, tất nhiên cậu ta biết rằng khi Đào Bách Hoa làm việc ở đây, mỗi ngày đều bị Vu Hàng Thư quấy rầy trước khi đi ngủ, không ngờ rằng rời khỏi đây rồi vẫn không tốt lên
Trong thư phòng, Đào Mộc Cẩn cuối cùng cũng không có được đáp án, Liêm Chu chỉ mơ hồ nhắc tới chuyện này có thể có liên quan đến Vu Hàng Thư
Nhưng khi nói đến Vu Hàng Thư, Đào Mộc Cẩn cũng không đào sâu thêm nữa mà thay đổi chủ đề, hai người trò chuyện về những chuyện khác
Tiểu Thất thấy không phải việc bản thân quan tâm nên không có hứng thú, chuẩn bị rời đi, Phương Tự Thần vẫn không cam tâm, vẫn dựa vào cửa
Cho đến bữa trưa, Tiểu Thất mới biết Đào Mộc Cẩn sẽ ở lại biệt thự hai ngày, bởi vì trong hai ngày này, Liêm Chu sẽ vào rừng săn heo, mọi người trong biệt thự đều sẽ tham gia, Đào Mộc Cẩn rất có hứng thú nên cũng muốn tham gia cuộc vui
Phương Tự Thần nghe vậy tự nhiên cũng muốn theo, hiện tại sự chú ý của cậu ta đã hoàn toàn chuyển từ Vu Hàng Thư sang Đào Mộc Cẩn, điều này khiến Tiểu Thất có cảm giác như đang xem một bộ phim truyền hình gia đấu máu chó nào đó, ốc rất thích xem thể loại này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.