Boss quái dị cứng ngắc cào vài vết móng dài trên sàn đá, nhưng không thể ngăn nổi việc bản thân bị kéo đến bàn ăn Những người quái dị xung quanh nó đã lũ lượt lùi vào góc tường, dựa vào tường để xem cảnh hành hạ
Lần này, Tiểu Thất che mắt lại để thể hiện sự chân thành của mình, lúc đó boss quái dị mới lấy hết can đảm để thử lại lần nữa
Không thể nhìn thấy đầu của người quái dị từ từ tiến tới, lần này Tiểu Thất cuối cùng cũng kìm nén được cảm giác muốn đấm, bình tĩnh chờ đợi nhiệm vụ hoàn thành, kết quả lại chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai của người quái dị
Tiểu Thất ngơ ngác, ốc có làm gì đâu Chẳng lẽ tên quái dị này lại còn muốn ăn vạ Sau khi tháo khăn bịt mắt ra, y thấy một người đàn ông đang thở hổn hển xuất hiện trong nhà ăn với một cây cung liên hợp trên tay, mà lúc này người quái dị ôm đôi mắt bị bắn trúng mà kêu gào thảm thiết
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Thất chợt cảm thấy chột dạ, bởi vì chỉ cần nhìn một lần, y đã nhận ra người xuất hiện kia, đó chắc chắn không phải là linh hồn cộng sinh, mà là anh cải thìa thật sự Tuy nhiên, đây thực sự không phải là thời điểm tốt để nhận ra nhau, một là Ốc sắp chết để hoàn thành nhiệm vụ, hai là Ốc không muốn bồi thường cho người xấu xí bị mất một mắt kia
Nhưng điều ngạc nhiên là người quái dị bị mù một mắt kia chỉ la hét một lúc rồi không dám lên tiếng nữa, mà giống như những người quái dị khác rúc vào góc tường để chữa lành vết thương Hiển nhiên chúng đều biết Liêm Chu, hơn nữa địa vị của Liêm Chu cao hơn chúng Liêm Chu bước hai ba bước tới bàn ăn, ôm người xuống, trong giọng nói không giấu được vẻ phấn khích: “Là em, cuối cùng em cũng đến rồi.”
Rõ ràng Tiểu Thất cũng thấy vậy, anh cải thìa vừa nhìn đã nhận ra Tiểu Thất Tiểu Thất thấy vậy cũng không giả vờ như không quen biết nữa, ôm lại đối phương, vỗ nhẹ đầu đối phương: “Là em.”
Đại Bạch đã nghìn tuổi không hề xấu hổ khi được vỗ đầu, ngược lại ôm người rất lâu không muốn buông ra, dường như sợ nếu buông ra, người kia sẽ lại biến mất
Tiểu Thất ngoan ngoãn không nói gì, y bỗng nhiên cảm thấy như bây giờ cũng tốt, hay cứ tiếp tục như vậy cho đến thiên hoang địa lão* cũng tốt *天荒地老: ý chỉ thời gian dài đằng đẵng; lâu như trời đất
Cho đến khi y liếc nhìn phía đối diện, tình cờ nhìn thấy tên người quái dị rút mũi tên đã bắn vào mắt ra, rõ ràng là vô cùng đau đớn, nhưng nó lại không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể nhe răng trợn mắt, Tiểu Thất nháy mắt bị cái xấu làm cho tỉnh táo, y vẫn còn nhiệm vụ phải làm
Nhưng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và cái ôm quen thuộc, Tiểu Thất cảm thấy dù sao một tháng cũng còn tận vài ngày, nhiệm vụ gì đó để mai tính tiếp Thế nên, Tiểu Thất chìm vào giấc ngủ sâu trong lời nhắc nhở bất mãn của 6362 [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày hôm sau, cảm giác hình như bản thân bị bế đi, Tiểu Thất lập tức tỉnh lại, phát hiện anh cải thìa đang ôm mình, dường như đang định rời khỏi hang động dưới lòng đất [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Thất cảnh giác nhảy xuống, Đại Bạch ngơ ngác hỏi: “Sao vậy Em không đói sao Anh trồng rất nhiều cải thìa trong biệt thự, còn nuôi cả heo, chỉ chờ em đến ăn thôi đấy.”
Đối mặt với cám dỗ trần trụi như vậy, Tiểu Thất kiên quyết từ chối, dối lòng mà bày tỏ rằng y thích đám người quái dị và muốn ở lại với chúng
Sau khi nghe được lời này, đám người quái dị run rẩy ôm lấy nhau, vẻ mặt yếu đuối, đáng thương và bất lực Đặc biệt là boss quái dị, dù trong một đêm đã mọc ra mắt mới nhưng nỗi đau vẫn khiến nó phải bỏ chạy ngay lập tức
Thấy vậy, Đại Bạch tiếc nuối nói: “Có vẻ như chúng không thích em lắm, chúng mình vẫn nên đi thôi nhé.”
Tiểu Thất nghe được điều này rất không vui, Ốc thậm chí còn dối lòng mà nói thích chúng, nhưng người xấu xí lại ghét bỏ ốc Nhưng Tiểu Thất trung thành với nhiệm vụ đã quyết định khoan dung độ lượng không thèm tính toán, miễn là đám người quái dị cứ giết y như bình thường là được
Tiểu Thất không muốn rời đi, Đại Bạch cũng không ép buộc, thay vào đó anh ở lại bầu bạn với y, hai người bắt đầu quá trình tương thân tương ái, Tiểu Thất nghĩ cách chết, Đại Bạch lại vô tình hóa giải được, vài ngày sau, Tiểu Thất vẫn còn nguyên vẹn như cũ, cho dù rơi một sợi tóc cũng khiến Đại Bạch sợ hãi
Cuối cùng, thấy thời hạn nhiệm vụ đang đến gần, Tiểu Thất đành phải gọi Đại Bạch đến để nói chuyện
Nhưng Tiểu Thất còn chưa nói xong, trong mắt Đại Bạch đã tràn ngập nỗi buồn, “Thế giới này trôi qua nhanh như vậy sao Anh còn chưa kịp trân trọng nó mà đã sắp vuột mất rồi, vậy thế giới tiếp theo thì sao Anh còn có thể đợi được em không?”
Tiểu Thất sửng sốt một lát, sau đó mới nhận ra, Đại Bạch thông minh như vậy nhất định đã hiểu rõ sự thật của việc mình rời đi ở mỗi thế giới, vậy nên anh ấy mới nhận thức được việc mình đang tìm cách để chết, “Em không đi, em phải sống đến 99 tuổi.”
Trong đầu truyền tới lời cảnh báo của 6362, [Xin lưu ý rằng ký chủ bị cấm tiết lộ bất kỳ thông tin nào về hệ thống cho bất kỳ ai, nếu xác định hành vi này tồn tại, ký chủ sẽ buộc phải kết thúc nhiệm vụ và rời khỏi thế giới nhiệm vụ.]
Tiểu Thất bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, “Anh đợi đấy, em tặng anh một món quà.”
Trong mắt Đại Bạch tràn ngập sự kỳ vọng
Tiểu Thất búng tay niệm chú, chỉ trong tích tắc, Tiểu Thập dùng hai chiếc lá ôm một con vịt quay bỗng dưng xuất hiện Tiểu Thập ngơ ngác một lúc, nhìn xung quanh rồi kinh ngạc thốt lên: “Thế mà cậu lại dùng được thuật triệu hồi Thế mà cậu lại dùng được thuật triệu hồi!”
Chẳng trách Tiểu Thập kinh hãi, từ khi bị trói định với con ốc biển này, sâm đã cực kỳ ghét bỏ, mà ốc sên cao ngạo cũng chưa bao giờ sử dụng những kỹ năng ràng buộc đó, nguyên nhân rất đơn giản, Ốc cho rằng mình có thể giải quyết hết thảy mọi việc trên thế gian này, không cần đến củ cải dại
Tiểu Thập còn đang khiếp sợ, bỗng nhiên bị Tiểu Thất túm lá nhấc lên trước mặt Đại Bạch, Tiểu Thất nắm lấy đầu nhọn của chiếc lá, cố tránh vết dầu mỡ trên lá, đồng thời giữ củ cải dại tránh xa mình, rồi nói nói với Đại Bạch: “Nhìn nè, đây là quà em tặng anh, một con vịt quay và một củ cải dại dầu mỡ.”
Đại Bạch “……”
Tiểu Thập “……”
Sau khi phản ứng lại, Tiểu Thập lập tức cắn một miếng vịt quay: “Đây là của tôi!”
Đại Bạch cũng không ghét bỏ, đưa tay cầm Tiểu Thập lên: “Anh sẽ nhận, từ nay về sau cái này sẽ là tín vật đính ước của chúng ta, anh sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”
Tiểu Thất, “...” nói thật, cái này nghe có vẻ hơi low
Một lúc sau, Tiểu Thập cuối cùng cũng nhận ra anh chàng có ngoại hình thay đổi to lớn này chính là Vua Tinh Linh đời trước, dù sao cũng tính là người quen nên Tiểu Thất đã hào phóng nhường phao câu vịt cho Vua Tinh Linh
Thực hiện: Clitus x T Y T
Tiểu Thất bên cạnh cảm khái, Củ cải dại cuối cùng cũng hào phóng được một lần Anh cải thìa từ chối Tiểu Thập hào phóng, còn chuẩn bị một chậu nước tắm và một miếng xà phòng cho Tiểu Thập
Trong khi Tiểu Thập đang bơi trong chậu, Đại Bạch và Tiểu Thất cuối cùng cũng phải chào đón khung cảnh chia ly, Đại Bạch đã hiểu rằng Tiểu Thất phải chết và quyết định tự mình làm điều đó, Tiểu Thất vui mừng khôn xiết sau khi nghe điều này, những ngày này đám người quái dị cứ nhìn thấy y là chạy, thật sự rất khó bắt
Ngay khi Đại Bạch đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, đang định nói, Tiểu Thất đột nhiên ngồi dậy “Chờ một chút, em quên mất một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì vậy?” Đại Bạch nhẹ nhàng hỏi
“Một trăm nghìn tệ, và một lá thư tuyệt mệnh...” Tiểu Thất sắp xếp tang lễ theo cảnh tượng trong trí nhớ, sau đó lại ngã vào vòng tay của Đại Bạch
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Khi đôi môi và chiếc lưỡi ấm áp chạm vào cổ y, Tiểu Thất không thấy có cảm giác bài xích, chỉ là cơ thể run nhẹ, y không hề cảm thấy đau đớn hay khó chịu mà chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ, sau đó chìm vào giấc ngủ thật sâu, dường như trước khi chìm vào giấc ngủ y cảm thấy có nước mắt rơi xuống cổ áo, Tiểu Thất thì thầm: “Không khóc, Ốc nhất định sẽ quay lại.”
Vu Hàng Thư chết, nhưng củ cải dại không biến mất, Đại Bạch cũng hiểu ý định của Tiểu Thất, anh biết rằng giữa Tiểu Thất và củ cải dại có một mối ràng buộc linh hồn, vì củ cải dại vẫn còn ở đó, điều đó chứng tỏ Tiểu Thất vẫn còn Anh lặng lẽ đặt thi thể trở lại trước cửa biệt thự dưới màn đêm bao phủ, rồi bắt đầu chờ đợi
Chẳng bao lâu, cảnh sát lại đến thăm biệt thự, sau khi kiểm tra, họ phát hiện toàn bộ máu trên cơ thể Vu Hàng Thư đều không còn, trên cánh tay cậu ta vẽ một số biểu tượng không rõ nguồn gốc Cảnh sát đã mang thi thể đi và liên lạc với bố mẹ nuôi của Vu Hàng Thư
Không bắt được kẻ sát hại Vu Hàng Thư, cảnh sát chỉ nghi ngờ rằng y gặp phải những tín đồ của giáo phái kỳ lạ ở gần đó khi cắm trại, những tín đồ đó đã bắt cóc Vu Hàng Thư, thực hiện nghi lễ hiến tế và giết chết y
Nhưng đây chỉ là một phỏng đoán, họ không tìm thấy địa điểm hiến tế hay bằng chứng nào khác, cũng như không có bất kỳ truyền thuyết về tín đồ của giáo phái kỳ lạ nào
Trong thế giới hỗn loạn này, mỗi ngày có rất nhiều người chết không rõ nguyên nhân, một Vu Hàng Thư nhỏ bé không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên thế giới này, chỉ có những người thân yêu từng gần gũi mới rơi nước mắt thương tiếc cho y
Sau cái chết của Vu Hàng Thư, Đào Mộc Cẩn rơi vào trạng thái làm việc điên cuồng, anh ta từ chức khỏi vị trí bổ nhiệm đặc biệt tại Sở cảnh sát quận Tả Diên và tập trung điều hành công ty thám tử của riêng mình, với sự tập trung cao độ, tỷ lệ phá án bắt đầu tăng đều đặn, đồng thời anh ta cũng bắt đầu âm thầm điều tra Liêm Chu và nhóm sinh vật hình người kỳ lạ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh ta không đề cập điều này với bất kỳ ai, cuộc điều tra ban đầu không diễn ra suôn sẻ, cho đến khi anh ta tìm thấy một số cuốn sách cổ, trong đó ghi lại một loại quái vật hút máu người, cũng chính là ma cà rồng Trong sách, ma cà rồng cũng được chia thành các cấp độ, và những gì anh ta nhìn thấy ngày hôm đó có lẽ là loại cấp độ khá thấp Chúng có trí tuệ nhưng không thông minh lắm, có khả năng tự phục hồi, khả năng tấn công và phòng thủ mạnh mẽ, sợ ánh sáng mặt trời, rất khó để giết chúng bằng các phương pháp thông thường, đồ dùng bằng bạc và tỏi có tác dụng nhất định, phương pháp tấn công triệt để nhất là dùng ánh sáng mặt trời
Đào Mộc Cẩn muốn điều tra về nguồn gốc của ma cà rồng nhưng đều vô ích, những cuốn sách này phần lớn đều được xếp vào loại tưởng tượng, có rất ít thứ có thể dùng làm bằng chứng, dù sao đối với hầu hết mọi người mà nói thì ma cà rồng cũng chỉ là truyền thuyết
Đào Mộc Cẩn không khỏi có chút lo lắng, bắt đầu nghĩ đến khả năng đến thăm biệt thự của Liêm Chu lần nữa để tìm kiếm manh mối Nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng đêm đó, nỗi sợ hãi trong lòng anh ta lại trào dâng, vậy nên đành phải hoãn lại chuyến thăm, anh ta không muốn Liêm Chu nhận ra điều gì kỳ lạ ở mình
Trong biệt thự của Liêm Chu, mấy ngày nay người hầu có cảm giác khá kỳ lạ, chủ nhân của họ đã ở cửa biệt thự cả ngày kể từ khi tìm thấy thi thể của Vu Hàng Thư trước biệt thự, không biết đang làm gì Còn nữa, một người vốn không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ như anh lại yêu cầu phòng bếp mỗi ngày làm một con vịt quay rồi mang vào phòng ngủ
Tuy nhiên, làm việc ở biệt thự nhiều năm, họ đã quen với tính thất thường của Liêm Chu, một thời gian sau cũng quen dần
Cho đến một ngày, có một người lạ đến thăm tự xưng là Đồ Thất, người hầu trơ mắt nhìn ông chủ điềm tĩnh thường ngày lại mang dép lê lao ra ngoài, chẳng mấy chốc đã mang về một cậu thanh niên chừng 25-26 tuổi Người đó rất nhiệt tình chào hỏi họ, rất quen thuộc với biệt thự, vừa đến nơi, cậu ta đi thẳng vào vườn rau và yêu cầu ăn cải luộc, cải chua cay, cải hầm đậu phụ, cải hầm củ cải,..
Mọi người vẫn im lặng, suy nghĩ xem tên thần kinh này đến từ đâu Kết quả là chủ nhân của họ bắt đầu tự nấu ăn và làm một bữa tiệc cải lớn Mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, hóa không phải người mới tới là kẻ điên, mà kẻ điên thật sự ở đây là chủ nhân của họ