Chương 18: Hảo tỷ muội đấm lưng (1)
Mùa xuân tháng ba, cỏ cây trong rừng rậm bắt đầu ấm lên, ánh trăng trắng muốt rải xuống núi rừng, hoa dại theo gió nhẹ nhàng bay múa, tạo ra những bóng hình cao thấp không đều trên mặt đất
Đạp đạp đạp..
Tiếng bước chân vội vã
Hứa Bất Lệnh ôm ngang Trần Tư Ngưng, đi vào một khoảng đất trống hơi vuông vức, đặt nàng nằm xuống bụi hoa, đè bẹp mấy khóm hoa dại
Trần Tư Ngưng nhắm mắt, vừa rồi liên tục bị trọng thương, cộng thêm bị đại xà quấn chặt, chắc chắn đã bị nội thương, mặt xanh mét, bờ môi hơi tím, áo bào màu đen sát người, nơi bả vai vải vóc đã rách một chút, có thể nhìn thấy bên trong lớp nhuyễn giáp màu bạc trắng, trơn bóng không một vết xước, nhưng vẫn luôn có máu chảy ra từ phía dưới nhuyễn giáp
Hứa Bất Lệnh nhìn từ bên ngoài không biết nàng bị thương nặng đến mức nào, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh, đưa tay cởi đai lưng cho Trần Tư Ngưng
Lông mi Trần Tư Ngưng run rẩy, ngón tay khẽ động, nhưng vẫn chưa tỉnh lại
Dù sao Trần Tư Ngưng tỉnh lại cũng phải trị thương, nàng bị thương nặng sức cùng lực kiệt, căn bản không đủ sức tự mình băng bó, đến lúc đó đối mặt càng thêm xấu hổ, chi bằng cứ giả vờ hôn mê, coi như không thấy gì thì tốt hơn
Chỉ là..
Hứa Bất Lệnh cau mày, cởi áo khoác ngoài màu đen sát người, hiện ra trước mắt là một bộ nhuyễn giáp màu bạc trắng, hoàn hảo không chê vào đâu được, giống như áo giữ ấm của hậu thế, che chắn kín mít, căn bản không có vạt áo, nhìn theo viền quần dài thì vẫn là dạng liền thân
Hứa Bất Lệnh nháy mắt mấy cái, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới, không tìm được chỗ cởi nhuyễn giáp, liền chuẩn bị kéo quần dài màu đen xuống, chỉ là tay vừa chạm đến bụng của Trần Tư Ngưng, thì nàng liền khẽ "Ô ~" một tiếng, như là tỉnh lại không tỉnh, có vẻ hơi cố sức trở mình
Hứa Bất Lệnh cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện phía sau lưng nhuyễn giáp có buộc một sợi dây, hắn vội vàng lật Trần Tư Ngưng nằm trên đất, đưa tay cởi áo đen, rồi mở một sợi dây của nhuyễn giáp
Dáng người Trần Tư Ngưng thon dài, nhưng thân là nữ tử, bờ vai cũng không tính là rộng, khi nhuyễn giáp màu bạc được cởi ra, có thể nhìn thấy tấm lưng trơn bóng, da dẻ mịn màng, chỉ tiếc dính đầy vết máu, không thể hiện được vẻ đẹp vốn có
Hứa Bất Lệnh cẩn thận từng li từng tí đẩy nhuyễn giáp bên vai phải ra, nhuyễn giáp dán sát vào da, vết máu cùng vết thương dính chặt vào nhau, có lẽ vì đau nhức khó chịu, thân thể Trần Tư Ngưng có hơi căng thẳng, khẽ rên, nhưng không có thêm động tác gì khác
Hứa Bất Lệnh âm thầm thở dài, sau khi đẩy nhuyễn giáp ra thì cẩn thận kiểm tra
Vai Trần Tư Ngưng bị một con mãng xà nhỏ cắn một nhát, răng nanh chưa thể đâm thủng nhuyễn giáp, nhưng lực cắn mạnh ép xuống vẫn làm tổn thương da xung quanh bả vai, nhìn giống như bị lang nha bổng đánh một cái vậy; may mà nhuyễn giáp có tác dụng rất rõ, vết thương không sâu, ngăn cách răng rắn nên cũng không bị lây nhiễm, chỉ là đả thương gân cốt
Hứa Bất Lệnh thầm nhẹ nhàng thở ra, lúc đánh nhau đã có chút chuẩn bị, hắn lấy từ trong ngực ra một bình thuốc trị thương nhỏ, đổ bột thuốc trắng lên vết thương, lại dùng băng gạc đè lại, sau đó lật Trần Tư Ngưng lên
Khi cởi sợi dây phía sau lưng nhuyễn giáp của Trần Tư Ngưng thì nó không thể bám vào người được nữa, nàng nghiêng người liền tuột xuống, để lộ chiếc yếm nền trắng thanh hoa, trên yếm thêu hai con tiểu xà đuổi theo quả tú cầu, nhìn có chút hương vị nhị long hí châu
Trần Tư Ngưng phát hiện nhuyễn giáp bị trượt xuống, từ từ nhắm mắt, khẽ đưa tay lên kéo nhuyễn giáp lên, che lại vạt áo
Hứa Bất Lệnh thở dài: "Vết thương ở dưới quần áo, hay là tự ngươi xem
"..
Trần Tư Ngưng như là đang hôn mê, không trả lời, tay nắm nhuyễn giáp, chần chừ một lát, vẫn là buông ra
Hứa Bất Lệnh đỡ nàng dậy một chút, tựa vào chân mình, sau đó kéo yếm màu xanh lên một chút, để lộ nửa vệt tròn, mắt không nhìn lung tung, nghiêm túc xử lý vết thương phía trước, dùng băng vải băng bó lại, vừa chuẩn bị tiếp tục cởi nhuyễn giáp, xem eo và các vùng có bị thương hay không
Eo của Trần Tư Ngưng bị đuôi đại xà quất một cái, lại bị đại xà cuốn lấy suýt nữa bị siết chết, trên lưng có nhiều chỗ bầm đen, nhưng không thấy máu, nhìn không có vẻ nghiêm trọng
Hứa Bất Lệnh hơi yên tâm chút, chuẩn bị cởi bỏ toàn bộ bộ nhuyễn giáp liền thân, xuống dưới một chút nữa để xem xét
Chỉ là khi kéo đến dưới rốn thì Trần Tư Ngưng rốt cuộc không nhịn được, vội vàng đưa tay ấn quần áo xuống, từ từ nhắm mắt lại, hơi có vẻ yếu ớt nói: "Phía dưới không bị thương, không cần xem
Hứa Bất Lệnh vẻ mặt nghiêm túc: "Xem một chút vẫn tốt hơn, nhỡ có thương thì sao
Lúc này không lo được chuyện nam nữ khác biệt
Trần Tư Ngưng tốt xấu cũng là một cao thủ nửa bước tông sư, có bị thương hay không chẳng lẽ không cảm giác được
Nàng hé mắt nhìn Hứa Bất Lệnh một chút, nhỏ giọng nói: "Thật không cần..
không có gì hay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ai, ai muốn xem cái gì hay
Ta đây là kiểm tra vết thương cho ngươi
Hứa Bất Lệnh kéo nhuyễn giáp, một bộ dáng vẻ nhất quyết kiểm tra từ trong ra ngoài một lượt
Trần Tư Ngưng thì như người bệnh mắc cỡ, mặt đỏ tía tai, cứ kéo nhuyễn giáp không buông, cuối cùng thực sự nhịn không được, mở to mắt, ngồi dậy: "Hứa công tử, ta thật không sao, ta tự xem đi
Hứa Bất Lệnh lúc này mới buông tay, ngồi xuống bên cạnh, không rời mắt nhìn chằm chằm
Trần Tư Ngưng ôm nhuyễn giáp che chắn, liếc Hứa Bất Lệnh một cái, vốn định cúi đầu xem xét, nhưng Hứa Bất Lệnh không hề né tránh, nàng biết nhìn thế nào
Trần Tư Ngưng do dự, xoắn xuýt một hồi, vẫn là không dám kéo nhuyễn giáp xuống
Nàng không tin, Hứa Bất Lệnh lại không biết một chút về chuyện nam nữ khác biệt, có chút bực bội nói: "Hứa công tử, ngươi..
sao ngươi lại như vậy chứ
Hứa Bất Lệnh khẽ cười, thấy Trần Tư Ngưng không có chuyện gì lớn, cũng thả lỏng trong lòng, quay người ngồi xếp bằng, xử lý chỗ da bị trầy trên cánh tay: "Tỉnh rồi thì giả bộ hôn mê làm gì
Trần Tư Ngưng cũng quay mặt đi, lưng tựa lưng với Hứa Bất Lệnh, cúi đầu kiểm tra trên đùi, ánh mắt có chút phức tạp
Lúc nàng vừa tỉnh lại, đã thấy Hứa Bất Lệnh đưa miệng tới, trong tình huống đó, muốn đẩy ra cũng không được, không uống thuốc lại không xong, ngoài giả vờ ngất nhắm mắt làm ngơ thì còn cách nào khác
Chuyện vừa nãy được Hứa Bất Lệnh mớm thuốc, đến bây giờ Trần Tư Ngưng vẫn còn chưa hoàn hồn lại, mớm thuốc thì mớm thuốc đi, đút còn không tách rời, tuy chỉ kéo dài một chốc lát, nhưng trong cảm nhận của nàng, thời gian môi chạm nhau dường như kéo dài cả nửa đời người, mỗi một khoảnh khắc chung sống ngày xưa đều ùa về, nếu không phải cái giọng đáng ghét kia ngắt lời, có lẽ còn kéo dài lâu hơn..
Trần Tư Ngưng suy nghĩ miên man, do dự một chút, mới khẽ nói: "Ngươi hôn ta, ta không có cách nào tránh, không giả vờ ngất, còn có thể làm gì
Hứa Bất Lệnh nghe thấy lời này, hình như có chút bất mãn: "Việc cấp bách nên làm thế thôi, trong tình huống đó, ngươi đã tỉnh rồi, tự ăn không được sao
Cứ phải giả bộ ngất, vậy ta chẳng phải chỉ có thể cho ngươi ăn
Lúc trước đã nói, đây là vì cứu ngươi, không tính là hôn, đừng ỷ lại vào ta, ta không chịu trách nhiệm
Vẻ mặt Trần Tư Ngưng hơi cứng lại, quay đầu nhìn một cái, có chút tức giận: "Ngươi hôn cũng hôn rồi, còn biết ta giả vờ ngất, hơn nữa còn đút thuốc không rời môi, còn thân nhau lâu như vậy, lẽ nào lại coi như không có gì xảy ra sao
Hứa Bất Lệnh cũng quay đầu lại, nháy mắt mấy cái: "Vậy phải làm sao bây giờ
"..
Lời Trần Tư Ngưng nghẹn lại, đúng vậy a, vậy phải làm sao bây giờ
Trần Tư Ngưng không dám đối mặt với Hứa Bất Lệnh, ánh mắt né tránh xuống rồi lại nhìn lại, nhẫn nhịn một hồi, mới nhỏ giọng nói: "Ừm..
ta không có ý đó, ngươi vì cứu ta, vừa rồi bị đại xà cuốn lấy, vì che chở ta đã dốc hết sức, ta đều thấy cả, không nên vì chuyện này mà gây sự
Hứa Bất Lệnh hài lòng gật đầu: "Vậy mới đúng chứ, ta với ngươi là bằng hữu giang hồ, sống chết trước mắt hôn môi có sao
Chuyện vừa rồi ngươi quên đi là được, về sau tìm được người tốt gả, cũng đừng nói với người ta chuyện này, nếu không chồng tương lai của ngươi chắc chắn sẽ ghen
Trần Tư Ngưng hít một hơi thật sâu, động đến vết thương ở vai, lại vội vàng thả lỏng người, cau mày: "Hứa công tử, ngươi..
sao ngươi có thể như vậy
Hứa Bất Lệnh xòe tay: "Lại làm sao
Trần Tư Ngưng tâm loạn như tơ vò, trầm mặc một hồi, buồn rầu nói: "Bất kể là vì lý do gì, ta..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
ta đã có tiếp xúc da thịt với ngươi rồi, lẽ nào còn có thể gả cho người khác
Đó chẳng phải là làm hại người ta sao, ta dù gì cũng là ** ** Tam công chúa, cũng cần thể diện chứ..
Hứa Bất Lệnh ra vẻ đau đầu, nhíu mày: "Đúng vậy a, phải làm sao mới ổn đây
Trần Tư Ngưng chần chừ một lát, không biết nghĩ như thế nào, lại thuận nước đẩy thuyền nói nhỏ: "Ừm..
thật ra thì, ta theo ** ** ra ngoài, vốn là nhận mệnh của phụ vương, cùng công tử bàn chuyện hòa thân
Bây giờ chuyện đã đến nước này, ta cũng không tiện hứa gả cho người khác, trong nhà công tử hình như cũng không thiếu một đôi đũa, chỉ cần công tử có thể bảo đảm an nguy cho cả gia tộc Trần thị, ta..
ta không có điều kiện gì khác
Ta theo công tử bôn ba khắp nơi, tuy nói không có tác dụng gì lớn, nhưng không có công lao cũng có chút vất vả, có phải không
Hứa Bất Lệnh sờ sờ cằm, vẻ mặt do dự: "Cái này thì..
Trần Tư Ngưng vốn dĩ phải lấy hết dũng khí mới nói ra được lời đó, thấy Hứa Bất Lệnh do dự, trên trán mồ hôi đã túa ra, vội vàng nói thêm: "Đương nhiên, ta cũng chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, nếu như công tử nhất quyết muốn bội tình bạc nghĩa, ta cũng không để bụng đâu, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau này chúng ta vẫn là bạn bè
Hứa Bất Lệnh cong môi cười một tiếng, xoay người lại, cầm lấy sợi dây của bộ nhuyễn giáp: "Thích ta thì cứ nói thẳng ra là được rồi, sao cứ phải làm mấy trò quanh co lòng vòng đó vậy
Trần Tư Ngưng có chút rụt rè, nhịp tim của nàng to đến mức Hứa Bất Lệnh cũng nghe thấy, mắt nàng chợt lóe sáng, tươi cười gượng gạo: "Cái gì mà có thích hay không, ta chỉ là nghe theo lời phụ vương mà thôi..."
"Thôi đi, ta không thích kiểu các cô nương cứ vòng vo mãi"
"Ấy..
Yêu thích mà"
Trần Tư Ngưng vội vàng quay đầu đi, nhưng khi nhận ra giọng điệu trêu chọc của Hứa Bất Lệnh, nàng lại vội vã quay mặt về, im lặng không nói gì
Hứa Bất Lệnh giúp nàng buộc sợi dây của bộ nhuyễn giáp, hài lòng gật đầu: "Đêm nào nàng cũng mơ mộng rồi gọi tên ta, cả thuyền ai nấy đều thấy rõ cả rồi, ta còn tưởng nàng muốn giả bộ đến bao giờ nữa chứ
Trần Tư Ngưng mặt lại đỏ bừng mấy phần: "Sao có thể chứ, ta...ta đâu phải là loại người ăn nói bậy bạ chứ
"Trong lòng nàng nghĩ gì thì nàng biết rõ nhất thôi"
"..
Ánh mắt Trần Tư Ngưng lộ vẻ chột dạ
Hứa Bất Lệnh buộc xong nhuyễn giáp, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Trần Tư Ngưng, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp: "Tư Ngưng
Trần Tư Ngưng bị cách xưng hô thân thiết như vậy làm cho đầu óc choáng váng, ánh mắt vụt sáng, bồn chồn không yên, nhìn thoáng Hứa Bất Lệnh rồi vội vàng dời đi chỗ khác: "Sao...Sao vậy
Hứa Bất Lệnh hơi xích lại gần mấy phần, chỉ cằm mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Tư Ngưng hiểu rõ ý của Hứa Bất Lệnh, tim đập loạn cả lên, ánh mắt hoảng hốt, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là cắn răng, với khí thế "vò đã mẻ không sợ sứt", nhắm mắt lại, nghiêng về phía Hứa Bất Lệnh
Hai người còn chưa kịp chạm vào nhau, thì từ đằng xa đã vọng lại tiếng kêu la thảm thiết: "A —— đại tỷ ơi, ta sai rồi, ta sai rồi..
Hứa Bất Lệnh, cứu mạng a!"
Động tác của Trần Tư Ngưng khựng lại, giữa hai hàng lông mày thoáng lộ ra chút khó chịu, đang muốn nắm bắt khoảnh khắc mà hôn thì lại chỉ hôn vào không khí
Nàng mở mắt ra, Hứa Bất Lệnh đã đứng dậy chạy vào rừng cây
Trần Tư Ngưng liếm môi một cái, biểu tình không biết là thất vọng hay là nhẹ nhõm, hơi khó nhọc đứng dậy, vừa mặc áo đen vừa đi theo..
-------- Hứa Bất Lệnh nghe thấy tiếng kêu của Tiêu Đình thì nhanh chóng lao đến, chạy vào rừng cây
Cứ ngỡ rằng trong rừng đã xảy ra chuyện gì lớn, nhưng ngước mắt nhìn thì thấy cảnh hỗn độn trong rừng vẫn như cũ
Con đại xà đen trũi nằm vật ra đất, hai con tiểu xà há cái miệng nhỏ xíu trừng mắt, một bộ dạng 'ngươi dám động đến ta thì ta cắn ngươi liền'
Tiếng kêu theo gần đây trong hang núi vọng ra: "Ta thật sự không cố ý, ta chỉ đang cứu ngươi thôi mà..
Thanh âm mang theo sự kinh hãi, oan ức
Hứa Bất Lệnh ngơ ngác, bước nhanh vào trong cửa hang, đã thấy trong hang lửa đang cháy, Tiêu Đình bị quỷ nương nương phản kẹp hai tay xuống đất, mặt sát đất, giãy giụa trong hoảng loạn
Quỷ nương nương người đầy m·áu me, mặt đỏ gay mang theo sát khí, ấn đầu Tiêu Đình xuống đất
Hứa Bất Lệnh chớp mắt mấy cái, có chút mờ mịt
Tiêu Đình nhìn thấy Hứa Bất Lệnh trở về, vội vàng kêu lên: "Nhanh, nhanh lên, Hứa Bất Lệnh, mau lôi con mụ điên này ra..
"Ngươi nói ai là con mụ điên hả
"Ôi ôi ôi, nhẹ thôi nhẹ thôi...Ta thật sự biết sai rồi mà..
Trần Tư Ngưng chạy từ phía sau đến, nhìn lướt qua một cái, trong mắt có chút xem thường: "Hứa công tử, cháu ngươi sao lại nhát gan thế
"Ta là thúc của hắn, Hứa Bất Lệnh, ngươi còn chưa đến ngăn lại, muốn nhìn ta chết sao
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, chẳng thèm để ý, quay người cõng Trần Tư Ngưng lên, đi ra bên ngoài: "Kệ hắn đi, thích ăn đòn, chúng ta về thôi"
Hai chân của Trần Tư Ngưng rời khỏi mặt đất, dựa vào lưng Hứa Bất Lệnh, thoáng sửng sốt một chút, cảm giác được bị ôm mông, vội muốn tránh né, nhưng bị đánh vào mông một cái thì lại thành thật
Nàng nắm chặt hai tay đặt ở giữa hai người, mắt nhìn xuống phía dưới con đại xà, đổi chủ đề: "Con đại xà này thì sao giờ
Nhìn thì có vẻ phải mấy chục tuổi rồi, không biết Nam Ngọc đã đổ bao nhiêu tâm huyết để bồi dưỡng, nó mới lớn đến vậy, chắc trên đời chỉ còn lại một con này thôi"
Hứa Bất Lệnh cũng tiếc con đại xà 'nồi lẩu' chất lượng này nên không trực tiếp đánh c·hết nó, cười nói: "Để A Thanh và A Bạch trông nó, lát nữa sẽ phái người đến chuyển về, thân phận 'chân mệnh thiên tử' dù sao cũng phải có cái truyền thuyết thần bí một chút, đến lúc đó gắn cho đại xà hai cái sừng, rồi bảo là rồng thiêng, đem về làm thú may mắn
Gắn hai cái sừng..
Trần Tư Ngưng nghe xong thì buồn cười: "Mấy cái chủ ý ngu ngốc này mà ngươi cũng nghĩ ra được, nhưng mà, với cái dáng vóc của con đại xà này, có khi lại dọa được không ít người ấy chứ
"Đúng vậy, tận dụng hết khả năng mà
Hứa Bất Lệnh cõng Trần Tư Ngưng, vừa trò chuyện vừa đi về hướng dãy núi
Đi được một đoạn thì phía sau lại vọng đến giọng nói hùng hổ của Tiêu Đình: "Hứa Bất Lệnh, ngươi quá đáng rồi đấy
Ta trở về nhất định phải đi cáo trạng với cô ta mới được..
Trần Tư Ngưng quay đầu nhìn, đã thấy Tiêu Đình mặc y phục hoa văn, đang cõng người phụ nữ bất tỉnh, từ phía sau chậm rãi theo đến, thở hồng hộc mồ hôi nhễ nhại
Trần Tư Ngưng vốn đã kiệt sức, người cũng bị thương, căn bản không thể tự mình xuống đất được
Nàng chỉ có thể mở miệng nói: "Tiêu công tử, hay là ngươi cứ ở lại đây chờ đi, chúng ta về sẽ gọi người đến đón ngươi"
Tiêu Đình thở hổn hển, chạy chậm đuổi theo sau lưng, lắc đầu nói: "Ta không có giống ngươi đâu, con rắn tỉnh thì biết làm sao
Không có ai giúp mà nó lại tỉnh dậy thì ta cũng chết chắc rồi
Mà cô nương kia là ai thế
Sao ta chưa từng thấy ngươi
Chắc Hứa Bất Lệnh vừa tìm được người mới đúng không
Trần Tư Ngưng mặt cứng đờ, rất muốn cho thằng nhóc này hai bạt tai, nhưng vì thân phận của Tiêu Đình, nên vẫn chỉ đành lúng túng đáp: "Ừm
Nghe xong câu này, Tiêu Đình có chút bực dọc, huých vào mông Hứa Bất Lệnh đi phía trước, bất mãn nói: "Hứa Bất Lệnh, ta là gia chủ Tiêu gia, cũng là cháu trai của cô ta đó, năm xưa ta với ngươi đã cùng nhau xông pha khói lửa, giết giặc trừ hại vì dân, giao tình sống c·hết có nhau, giờ ta từ cõi c·hết trở về, mệt đến mức này, mà ngươi vẫn còn nghĩ đến phụ nữ, ngươi không sợ ta về mách với cô ta sao
Hứa Bất Lệnh chẳng hề sợ hãi: "Ngươi làm khó dễ được ta sao
"Này ——" Tiêu Đình tức tối, đảo mắt nhìn sang Trần Tư Ngưng: "Cô nương ơi, ta phải nói cho ngươi biết, Hứa Bất Lệnh này không hề quân tử như vẻ bề ngoài đâu, lòng dạ hắn đen tối lắm đấy
Cô biết hắn đã làm gì ở thành Trường An không
Trần Tư Ngưng thật sự có chút tò mò: "Cái gì vậy
"Ăn trộm người
Tiêu Đình ra vẻ bí mật, khẳng định nói: "Hứa Bất Lệnh ở Trường An, cậy thế bắt nạt người khác, hoành hành ngang ngược, hắn thích mấy loại phụ nữ lớn tuổi ấy, mấy phu nhân ở Khôi Thọ nhai ai nấy đều khiếp sợ..
Trần Tư Ngưng chớp mắt, nghĩ tới mấy tỷ tỷ trên thuyền, nhẹ gật đầu: "Vậy có phải ta còn nhỏ hơn bọn họ không?"
Tiêu Đình ngây người ra, chớp mắt nhìn về phía Hứa Bất Lệnh, có vẻ như đang hỏi "Cô nương này đầu có phải bị thiếu gân rồi không?"
Hứa Bất Lệnh không thèm đáp lại, bước nhanh qua những ngọn núi trùng điệp, đi chưa đến hai dặm thì mấy chục hộ vệ của vương phủ đã chạy tới Ô Ngư lĩnh, từ phía trước lao đến
Hứa Bất Lệnh thấy vậy thì nhẹ nhõm thở ra, sau khi chào hỏi Dạ Oanh đã chạy tới thì liền tăng tốc độ, lên núi tiến về phía trước
--------- Bên bờ Sào hồ, những chiếc thuyền chở đầy đồ quân nhu lần lượt cập bến, lâu thuyền cũng đã đến bên ngoài thành Lư Châu dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt
Lục Hồng Loan đang có thai, để tĩnh dưỡng tốt hơn, nên đã ở trong gian phòng rộng rãi trên tầng hai của lâu thuyền, lúc này đang tựa lưng vào chiếc giường mềm mại thêu hoa, cảm thấy thuyền dừng lại thì muốn đứng dậy đi ra ngoài xem sao, nhưng vừa hay mấy ngày trước mới đánh nhau xong, trên tường thành mùi máu tanh còn chưa tan, bị Chung Ly Cửu Cửu ngăn cản, thậm chí cửa sổ cũng đã đóng lại
Thôi Tiểu Uyển ôm mấy chậu hoa vừa được ươm vào, đặt ở góc phòng, thấy Lục Hồng Loan có vẻ đứng ngồi không yên thì ôn nhu nói: "Hồng Loan, muội đừng nghĩ đến chuyện vào thành, bên ngoài chỗ nào cũng là người c·hết, mấy ngày trước còn c·h·é·m hơn hai nghìn cái đầu, lỡ như làm muội sợ thì cả bọn mình sẽ bị lão Hứa mắng
Lục Hồng Loan đã xa cách Hứa Bất Lệnh mấy ngày rồi, trong lòng không tránh khỏi nhớ nhung, nhưng cũng hiểu phải trái, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi chứ không có muốn đi gặp Lệnh Nhi đâu, nếu ngoài kia loạn quá thì ta không ra
Đánh nhau mấy ngày liền như vậy, không biết Lệnh Nhi có bị t·h·ư·ơ·n·g không nữa
Ninh Ngọc Hợp giúp Thôi Tiểu Uyển xử lý hoa cỏ, mỉm cười nói: "Vũ khí bình thường không làm Hứa Bất Lệnh bị thương được đâu
Chung Ly Cửu Cửu nghe xong thì đảo mắt một vòng, mở miệng nói: "Hay là ta đi qua đó xem tình hình sao
Mấy đại phu trong quân có y thuật cũng bình thường, phải có ta xem qua thì mọi người mới yên tâm chút được
Lục Hồng Loan cũng có ý này, khẽ gật đầu: "Đúng vậy đó, Cửu Cửu y thuật của ngươi giỏi lắm, đi qua xem giúp đi
Thực ra thì ta cũng không cần nhiều người chăm sóc như vậy đâu, tốt nhất ngươi cứ nên ở bên cạnh Lệnh Nhi thì hơn"
Ninh Ngọc Hợp hơi nheo mắt lại, cảm thấy Chung Ly Cửu Cửu muốn tranh thủ đi 'ăn vụng', nhưng Lục Hồng Loan đã nói vậy rồi thì nàng cũng không tiện phản bác lại, chỉ đành nhỏ giọng nói: "Lão Cửu, muội đi sớm về sớm, Hồng Loan đang mang thai, đừng có lãng vãng ở trong thành mấy ngày đấy
"Đó là chuyện đương nhiên mà
Chung Ly Cửu Cửu hí hửng đứng dậy, đeo cái hòm t·h·u·ố·c nhỏ lên vai rồi nhanh chóng chạy ra ngoài như con thoi
Thôi Tiểu Uyển ngồi xuống bên trên giường mềm, nhìn dáng vẻ Cửu Cửu, mặt giãn ra cười nói: "Hồng Loan, Cửu Cửu tối nay nhất định phải đi ăn Hứa Bất Lệnh
Trong phòng đều là nữ nhân, cũng đều là nữ nhân của Hứa Bất Lệnh, Lục Hồng Loan mặc dù nhu mì kín đáo, nhưng cũng không tránh né chuyện này, sờ bụng mình, hé miệng cười nói: "Bị Lệnh Nhi ăn còn tạm được
Thôi Tiểu Uyển hồi tưởng một chút, ngơ ngác mà nghiêm túc gật đầu: "Cái đó ngược lại đúng, lão Hứa chỗ nào cũng dám ăn
Đúng rồi, Đại Bạch, Hứa Bất Lệnh có phải cũng rất thích liếm ngươi không..
"Khụ khụ ——" Ninh Ngọc Hợp có gương mặt trắng như ngọc mềm mại, trong nháy mắt đỏ lên, nắm chặt váy, vội vàng ngắt lời: "Cái kia..
Tiểu Uyển, thân thể xương cốt của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khỏe, nên nghỉ ngơi
Lục Hồng Loan cái gì cũng từng gặp, đối với những lời Tiểu Uyển nói trong lòng hiểu rõ, mỉm cười gật đầu nhỏ giọng nói: "Lệnh Nhi có cái thói hư tật xấu này, đặc biệt là ngươi và Ngọc Hợp, giống bánh bao trắng, rất hợp khẩu vị của hắn
"Vậy cũng không
Thôi Tiểu Uyển không hề thẹn thùng nhăn nhó, Ninh Ngọc Hợp lại không chịu nổi, vội vàng đứng lên nói: "Ai da, hai người các ngươi..
Ta về phòng ngủ
Luống cuống tay chân chạy ra cửa
Lục Hồng Loan trong đáy mắt chua xót, khẽ cười nói: "Hừ ~ còn thẹn thùng, cô nương trên thuyền, là thuộc nàng dã nhất..
"So mẫu hậu còn dã
"Kẻ tám lạng người nửa cân, mẫu hậu ngươi là tay nghề tốt, thích tạo ra mấy thứ loạn thất bát tao giày vò người khác, Ngọc Hợp là dám giày vò chính mình..
------(hết chương này)