Chương 19: Hảo tỷ muội đ·â·m lưng (2) Chương 19: Hảo tỷ muội đ·â·m lưng (2) Chung Ly Cửu Cửu đi vào tầng một, chạy về gian phòng mang theo lục lạc bỏ vào hòm thuốc bên trong, đem ngủ mỹ dung giác Y Y vớt lên, liền vội vội vàng ra thuyền lâu
Trên boong thuyền lâu, Chúc Mãn Chi, Sở Sở, Tùng Ngọc Phù ba cô nương, dùng kính viễn vọng nhìn cảnh đêm trong ngoài tường thành
Chung Ly Sở Sở nghe thấy tiếng động quay đầu, nhìn thấy sư phụ bước chân vội vàng, hỏi:
"Sư phụ, người muốn ra ngoài sao
Chung Ly Cửu Cửu dừng bước, vội làm ra vẻ không nhanh không chậm, mỉm cười nói:
"Hồng Loan bảo ta vào thành xem, các ngươi cứ chơi đi
Chúng ta có thể chơi cái gì
Trên thuyền lại không có Hứa Bất Lệnh..
Chúc Mãn Chi ở trên thuyền đã sắp ngột ngạt đến choáng váng, vừa nhớ Hứa Bất Lệnh, lại nhớ hai cô tỷ muội Tiểu Ninh và lão Trần, thấy Chung Ly Cửu Cửu muốn đi vào thành, vội vàng chạy đến trước mặt, giúp Cửu Cửu xách theo hòm thuốc nhỏ:
"Đại Chung, ta tiễn người đi, dù sao ta cũng không có việc gì
Chung Ly Cửu Cửu biết Mãn Chi buổi tối sẽ không giành mối làm ăn, còn có thể lôi Thanh Dạ cùng Trần Tư Ngưng đi, đối với chuyện này tự nhiên không ngại, mỉm cười gật đầu:
"Đi thôi
Chung Ly Sở Sở kỳ thật cũng hơi muốn chạy theo, nhưng mọi người đều chạy đi thì cũng không hay, lập tức chỉ có thể giống như trưởng bối nhắc nhở:
"Sư phụ, người chú ý một chút, ở trong soái phủ không thể giống như lúc trước đánh trận, nửa đêm canh ba chạy vào phòng Hứa Bất Lệnh
"Sao lại thế được
Chung Ly Cửu Cửu mỉm cười trả lời, đang định xuống thuyền
Không ngờ Mãn Chi xách hòm thuốc có chút mạnh, phát ra tiếng 'Đinh linh' một tiếng vang giòn
"Hả
Đại Chung, hòm thuốc của người chứa cái gì thế
Vẻ mặt Chung Ly Cửu Cửu cứng đờ, ôm lấy bầu sữa liền hướng trên bờ chạy
"A..
Nha nha —— Đại Chung, người nổi điên làm gì thế..
"Sư phụ, người đứng lại đó cho ta
"Nghỉ ngơi sớm đi, vi sư đi trước đây..
Chung Ly Cửu Cửu chớp mắt liền mất dạng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tùng Ngọc Phù cũng từng chơi lục lạc, tự nhiên nghe ra âm thanh là cái gì, mặt đỏ lên mấy phần, nhỏ giọng nói:
"Sở Sở, ta còn phải giúp Khinh Khinh tỷ xử lý sổ sách hậu cần, chúng ta vào trong đi
Chung Ly Sở Sở cắn môi dưới, nhìn chằm chằm bóng lưng sư phụ, cũng không biết nên nói cái gì, nghĩ ngợi một hồi vẫn là thôi vậy, cùng Tùng Ngọc Phù cùng nhau vào thuyền lâu..
Lư Châu trong thành, màn đêm càng thêm sâu thẳm
Bên ngoài soái phủ, các quân sĩ Tây Lương mặc giáp đen, tay đè chiến đao qua lại tuần tra
Thỉnh thoảng có trinh sát từ bên ngoài chạy tới, tiến vào phủ báo cáo tình hình hành quân ở các nơi
Dưới hai chiếc đèn lồng lớn, Tiêu Tương Nhi mặc trang phục thế tử phi, đoan trang đứng đó, mắt hướng ra đường, chờ Hứa Bất Lệnh hoặc là tin tức trở về
Mấy ngày trước vì chuyện của Tiêu Đình, Tiêu Tương Nhi quá lo lắng, cùng tỷ tỷ đồng thời lộ diện, ở trong quân gây ra không ít bàn tán
Cũng may quân Tây Lương đều là thủ hạ thân cận, dặn dò qua sau đó, cũng không ai đi sâu đoán mò nữa
Đến tình hình hiện tại, Tiêu Tương Nhi cho dù lộ diện, kỳ thực cũng không ảnh hưởng tới đại cục
Nhưng vì là thái hậu trước kia, công khai tư tình với Hứa Bất Lệnh, cuối cùng không tốt cho danh tiếng, bình thường có thể khiêm tốn chút vẫn nên khiêm tốn
Tiêu Tương Nhi tuy dáng dấp giống Tiêu Khinh, nhưng sự khác biệt vẫn có, Tiêu Tương Nhi cho dù đứng đoan trang, trong mắt cũng không có cái sự sắc bén 'mọi người đều say mình ta tỉnh' của Tiêu Khinh, ngược lại mang theo sự trang nghiêm của bậc mẫu nghi thiên hạ, hai đầu lông mày hiền hòa, nhưng lại cao không thể với tới làm cho người ta không dám nhìn thẳng, vẻ mặt này đã luyện mười năm trong hoàng thành, ngay cả Đại Nguyệt thiên tử thấy đều phải cúi đầu gọi mẫu hậu, cải trang làm thế tử phi, cũng không có vấn đề gì quá lớn
Chờ đợi một lát, trên đường truyền đến tiếng vó ngựa
Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa ô, từ xa đi đến, kéo Trần Tư Ngưng theo, cố gắng giữ tư thế thoải mái, tránh đường xóc nảy khiến vết thương đau nhức
Đến bên ngoài soái phủ, Trần Tư Ngưng đã gần ngủ say, bàn tay vẫn nắm ở ngực, gò má tựa vào tay trái của Hứa Bất Lệnh, hai mắt khép hờ khẽ nhúc nhích, hình như còn đang nằm mơ
Hứa Bất Lệnh dừng ngựa, ôm ngang Trần Tư Ngưng, nhẹ chân nhẹ tay xuống đất
Tiêu Tương Nhi thấy trên người Trần Tư Ngưng có vết máu, vội vàng đi tới trước mặt, đánh giá một chút, còn chưa lên tiếng, Hứa Bất Lệnh liền ra hiệu bằng mắt, sau đó nhỏ giọng nói:
"Tiêu Đình không sao, một lát nữa sẽ về
Cô nương Trần bị thương ngủ rồi
Tiêu Tương Nhi nghe vậy, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được đặt xuống, sắc mặt chuyển biến tốt hơn thấy rõ
Nàng đi cạnh Hứa Bất Lệnh, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Trần Tư Ngưng cảm nhận:
"Khí huyết bất ổn, chịu chút nội thương, chỉ sợ phải nghỉ ngơi một thời gian
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, cúi đầu hôn lên má Tiêu Tương Nhi:
"Bảo bối, hôm nay vì cứu cháu ngươi, ta mệt muốn chết rồi, mà cháu ngươi lại còn mắng ta sau lưng, lát nữa, ngươi làm cô cô phải bồi thường cho ta đó
Tiêu Tương Nhi an lòng, tình ý cũng khôi phục bộ dáng bảo bối đại nhân ngày xưa, nhíu mày:
"Cái tên hỗn trướng kia, mắng ngươi cái gì
"Mắng ta ức hiếp nam, cướp cô cô hắn
Tiêu Tương Nhi nháy mắt:
"Lời của Tiêu Đình có vấn đề sao
Dám làm không dám để người khác nói à
"..
Hứa Bất Lệnh không phản bác được
Tiêu Tương Nhi hơi 'hừ' một tiếng, nhón chân lên hôn ba cái lên má Hứa Bất Lệnh:
"Cô nương Trần vì ngươi bị thương nặng như vậy, mà ngươi còn nghĩ tới chuyện kia, có lương tâm không hả
Tỷ tỷ còn phải giúp ngươi xử lý nhiều quân vụ như thế, ta đi trước đây
Ngươi bồi nàng ấy nhiều vào
Nói xong liền về hậu trạch, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng
Hứa Bất Lệnh vốn chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thấy bóng lưng của bảo bối, trong lòng thật sự là thèm muốn, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới
Tiêu Tương Nhi đi được vài bước, có lẽ nhận ra ánh mắt của Hứa Bất Lệnh, lại quay đầu, nở nụ cười:
"Hứa Bất Lệnh, có muốn ta chuẩn bị cho nàng một cái đuôi không
Hứa Bất Lệnh có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
"Thôi
"Hừ, cái nết ~" Tiêu Tương Nhi cười rạng rỡ, xách váy bước nhanh xuống
Tiếng bước chân đi xa dần
Trong lòng Hứa Bất Lệnh, Trần Tư Ngưng được công chúa bế, mở mắt, ánh mắt hơi nghi hoặc một chút
Nàng là quân nhân nửa bước tông sư, có người ở cạnh nói chuyện, chắc chắn đã tỉnh, chỉ là không tiện mở mắt thôi
Lúc này Tiêu Tương Nhi rời đi, Trần Tư Ngưng hỏi:
"Hứa công tử, cái đuôi đó là làm gì vậy
Hứa Bất Lệnh mặt lạnh tanh, ra vẻ nghiêm túc:
"Quy củ của Hứa gia ta, nữ nhân gả vào cửa, đều phải có một tín vật, về sau ngươi sẽ biết
"À..
Trần Tư Ngưng mặt đỏ lên, hơi giãy dụa, muốn tự mình xuống đất đi lại:
"Hứa công tử, ngươi đi bồi Tương Nhi tỷ đi, ta tự mình đi nghỉ ngơi là được
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, bế Trần Tư Ngưng lên, đi vào hậu trạch
Hậu trạch rất lớn, chỉ có mấy cô nương, nhìn có hơi trống trải
Nơi xa trong chính viện, Tiêu Tương Nhi đang cùng Tiêu Khinh nói chuyện Tiêu Đình bình an vô sự, còn Ninh Thanh Dạ thì bồi quỷ nương nương khuê nữ nói chuyện phiếm linh tinh
Hứa Bất Lệnh đi qua hành lang, vào phòng Trần Tư Ngưng, mới đặt nàng lên giường, đưa tay cởi giày cho nàng
Trần Tư Ngưng sắc mặt càng đỏ, còn tưởng rằng Hứa Bất Lệnh muốn sủng hạnh nàng, thân thể cứng đờ, khẩn trương nói:
"Hứa công tử, ngươi..
Hứa Bất Lệnh gỡ giày ra, đặt xuống đất:
"Sao vậy
"Ta bị thương, hiện tại..
hiện tại có phải hơi nhanh không
Nếu không hai ngày nữa lại..
Hứa Bất Lệnh chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Trần Tư Ngưng mặt đang đỏ:
"Hai ngày nữa làm gì
Làm..
chuyện yêu đương..
Vẻ mặt Trần Tư Ngưng cứng đờ, ánh mắt trốn tránh, hướng vào bên trong:
"Ừm..
Không có gì
Hứa Bất Lệnh xích lại gần, có chút buồn cười nói:
"Tư Ngưng, ta phát hiện ngươi rất thèm thân thể ta
Trần Tư Ngưng nhíu mày:
"Hứa công tử, người nói lung tung gì vậy
Hứa Bất Lệnh ngồi bên giường, mở tay ra nói:
"Ta không có nói lung tung
Ở Ngư Long lĩnh, ngươi trúng thuốc, chút nữa đem cây đại thụ cọ ngã, miệng còn gọi tên ta..
"Ta..
ngươi đừng nói nữa
Trần Tư Ngưng bị chuyện cũ nhắc lại, lập tức quẫn bách, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống, vội vàng tay chân mềm nhũn, nghiêng đầu một cái, lại ngất đi
Hứa Bất Lệnh khẽ nhếch môi, không cần nhiều lời nữa, cúi người hôn lên môi Trần Tư Ngưng, dù sao Trần Tư Ngưng ngất cũng không biết gì
Nụ hôn này rất nghiêm túc, hồi lâu không dứt ra
Trần Tư Ngưng thở mạnh cũng không dám, dùng chính sách đà điểu, cố làm ra vẻ không có cảm giác, nhưng tim lại nhảy lên thình thịch
Ngay khi nàng sắp không nhịn được nữa, bên ngoài cuối cùng truyền đến tiếng hô cứu mạng:
"Hứa..
Ta lạy người
Vẻ mặt Hứa Bất Lệnh cứng đờ, vội đứng dậy, quay đầu lại nhìn, đã thấy Chúc Mãn Chi đứng sau lưng Chung Ly Cửu Cửu, ôm đầu, một bộ dáng 'Trời sắp sập'.
----- Nửa đêm, theo Tiêu Đình trở về, trong soái phủ ồn ào náo động hơn mấy phần
Hứa Bất Lệnh nằm trong phòng mình, cởi áo ngoài, để lộ nửa thân trên rắn chắc, eo có vài vết bầm tím
Chung Ly Cửu Cửu ngồi bên cạnh, nghiêm túc dùng rượu thuốc lau vết thương
Bên ngoài đại sảnh, tiếng Tiêu Đình gào khóc ai oán như chó sói hú vang vọng, trong phòng cũng có thể nghe thấy: "Cô cô
Con nhớ cô muốn c·h·ế·t rồi, cô phải làm chủ cho con
Cô không biết đâu, Hứa Bất Lệnh hắn..
"Gọi cô phụ
"Cô phụ hắn lão nhân gia, thật quá vô lương tâm, con đứng trên cổng thành như treo sợi tóc, hắn không nói hai lời liền cho con một mũi tên
Bị trói ra ngoài, hắn lại nhét con với một con rắn lớn như vậy, cô cô có biết con rắn đó lớn bao nhiêu không
Cái nồi cô dùng hầm cũng không đủ..
"Tiêu Đình, chữ này là ngươi viết
"Ây..
Đại cô, con cố ý viết vậy
"Chữ ngươi vốn đã không ra gì, đường đường gia chủ Tiêu gia mà viết chữ như vậy, thật là..
"Đại cô, con suýt nữa bị rắn nuốt vào bụng đấy, các cô lại..
"Còn dám cãi
Mang sách tới đây, chép một trăm lần, trước khi về Hoài Nam phải giao cho ta
"Chép không xong thì đem ngươi nấu chín
"Tê ——"
Chung Ly Cửu Cửu nhịn cười, cúi đầu nghiêm túc lau eo cho Hứa Bất Lệnh, nhỏ giọng thì thầm: "Tướng công, gia chủ Tiêu gia này cũng quá đáng thương, thiếp còn tưởng rằng gia chủ các đại thế gia ở Trung Nguyên, đều là kiểu người chỉ cần nói một tiếng thì phụ nữ trong nhà sẽ phải run sợ, không ngờ lại bị quản chặt thế này
Hứa Bất Lệnh bận rộn một đêm, thân thể thực ra rất mệt mỏi, tựa vào đầu giường, có chút mỏi mệt nói: "Cái này gọi là đại trí nhược ngu, đừng thấy tên nhóc đó tùy tiện, đầu óc thông minh lắm, chỉ là t·h·í·c·h ăn đòn thôi
À đúng rồi, Mãn Chi đi đâu rồi
Sao không thấy đến
Chung Ly Cửu Cửu giận dỗi: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói hả
Mãn Chi hứng thú chạy tới, còn muốn cho ngươi niềm vui bất ngờ, vừa vào cửa đã thấy ngươi thân thiết với cô nương khác, còn thân hơn cả Trần Tư Ngưng, nàng mà không biến thành 'Chúc Thập Nhị' thì có lạ không
Không cào c·h·ế·t ngươi đã là may rồi
Hứa Bất Lệnh biết tính Mãn Chi, cũng sẽ không thật giận hắn, cười nhẹ: "Nàng là út nhỏ, Mãn Chi thế nào cũng không thể vượt lên được, có gì phải tức giận
Vẻ mặt Chung Ly Cửu Cửu trêu tức chợt trầm xuống, có chút không vui, cầm chiếc khăn trong tay lên, quay người nhúng vào chậu nước nóng, không để ý tới Hứa Bất Lệnh
Chung Ly Cửu Cửu vốn ngồi ở mép giường, chậu nước để dưới đất, động tác lau mặt làm cho chiếc váy lam nhạt căng tròn vo, như trăng rằm tháng tám, lại giống trái đào chín mọng, dưới ánh nến mờ ảo vô cùng câu nhân
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh liếc qua, dù sao cũng là vợ mình, trong lòng có chút rạo rực, tay cũng không khách khí, đưa tay xoa nhẹ lên trên, như xoa bột mì, vải lụa mềm mại, cảm giác thật tinh tế
Chung Ly Cửu Cửu lau mặt đột nhiên dừng lại, vội vàng đứng dậy, dịch sang bên cạnh một chút, quay đầu trừng Hứa Bất Lệnh một cái: "Đừng có đụng vào thiếp, thiếp là út nhỏ, tìm lão đại của chàng mà đi
Hứa Bất Lệnh gật đầu, ngồi dậy xỏ giày: "Được, ta đi tìm bảo bối
Ánh mắt Chung Ly Cửu Cửu quýnh lên, lại vội vàng đè vai Hứa Bất Lệnh, hai mắt có chút nóng nảy
Hứa Bất Lệnh cười ha hả, lại nằm xuống, mở hộp t·h·u·ố·c nhỏ ra, lấy ra chiếc chuông nhỏ tinh xảo, cầm trên tay ngắm nghía: "A Cửu, trong các nhà giàu, út nhỏ đều được lão gia cưng chiều nhất, ngươi phải hiểu đạo lý này
Chung Ly Cửu Cửu bĩu môi, giật lấy lục lạc nắm chặt trước ngực, lại tiếp tục lau mặt: "Cưng chiều gì chứ, chàng cảm thấy thiếp dễ ức h·i·ế·p đúng không, sao không thấy chàng bảo với di, để nàng làm út nhỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hứa Bất Lệnh tiếp tục vuốt vuốt viên tròn, lắc đầu: "Vậy thì ta không dám, Lục di mà làm thì thể nào cũng ch·ơ·i c·h·ế·t ta
"Ngươi..
Chung Ly Cửu Cửu cầm khăn nóng, xoa mạnh lên người Hứa Bất Lệnh mấy cái: "Chàng chỉ biết ức h·i·ế·p người thật thà thôi đúng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chàng tưởng ta không dám đ·á·n·h c·h·ế·t chàng hả
Hứa Bất Lệnh không hề sợ, nằm thẳng cẳng ra, bộ dáng giơ cổ chờ c·h·é·m: "Ngươi c·h·ơ·i c·h·ế·t ta thử xem
"Thử xem thì thử xem
Chung Ly Cửu Cửu bị chọc tức, đứng dậy buông màn xuống, rồi ngồi q·u·ỳ trên giường, nghiến răng nghiến lợi: "Hôm nay không cho tên nhóc ngươi biết chị lợi h·ạ·i thế nào, chàng còn dám coi ta là cô vợ bé nhỏ chịu ủy khuất hả..
"Tới đi tới đi..
—— —— ——
Đến canh ba, hậu trạch trở lại yên tĩnh
Trong phòng gần hồ, Ninh Thanh Dạ và Chúc Mãn Chi nằm cạnh nhau, đều mở to mắt, kỳ quái nhìn chằm chằm vào nóc màn
Ngoài cửa sổ, gió xuân hiu hiu thổi, tiếng rên rỉ khe khẽ của nữ nhân, theo gió đêm mơ hồ truyền đến: "Tướng công, thiếp sai rồi, tha cho thiếp đi..
Khuôn mặt Chúc Mãn Chi đỏ bừng, bĩu môi có chút không vui, nghe một lát, nhỏ giọng thầm thì: "Đại Chung này, nói là đến trị thương cho Hứa công tử, sao chữa lại thành ra thế này..
Ninh Thanh Dạ nếm trải mùi vị, cơ thể cảm thấy không thoải mái lắm, tay đặt bên hông, khẽ nói: "Giữa vợ chồng, rất bình thường mà
Chúc Mãn Chi hừ nhẹ một tiếng, ủ rũ không vui, vừa định nói thì ngoài phòng lại có tiếng bước chân
Hai cô nương ghé mắt nhìn, thấy ở cửa sổ, hai bóng người lẳng lặng nhẹ nhàng đi qua, vẫn còn đang nhỏ giọng: "Tỷ, đi thôi, Cửu Cửu rõ ràng chịu không nổi nữa rồi, chúng ta qua giúp nàng một tay..
"Ngươi đừng nói to, để Mãn Chi các nàng nghe thấy thì sáng mai biết nhìn mặt ai
"Biết rồi, ngươi mang theo đồ chưa
"Không mang
"Không sao, bảo bối giúp ngươi mang
"Ngươi..
Chúc Mãn Chi liếc mắt, cảm thấy mình không nên ở chỗ này, nên ở dưới gầm giường mới đúng
Ninh Thanh Dạ tính tình tương đối lạnh nhạt, có lẽ cảm thấy không khí có chút xấu hổ, ho khẽ, mở miệng nói: "Mãn Chi, sao ngươi lại chạy đến đây
Chúc Mãn Chi lật người, ôm lấy cánh tay Ninh Thanh Dạ, chân cũng gác lên người Ninh Thanh Dạ, hừ hừ nói: "Còn sao nữa, nhớ ngươi và lão Trần chứ
Hừ, lão Trần thật không có nghĩa khí, nói là với Hứa công tử chỉ là bạn bè thôi, mới có mấy ngày mà đã thân thiết với Hứa công tử rồi, nếu không phải ta không cẩn thận thấy được, thì giờ chắc đã ‘a a’ gọi lung tung rồi, còn gì là lão Cửu
Vẻ mặt Ninh Thanh Dạ cứng lại, nàng lại là người bị Hứa Bất Lệnh làm cho ra như thế, nghe những lời này, xấu hổ giải thích: "Thực ra..
không thể nói là Trần cô nương không có nghĩa khí, có thể là nàng cũng không có cách nào
Tính Hứa Bất Lệnh ngươi cũng không phải không biết, để mắt tới cô nương nào là y như rằng không thoát được, chỉ cần đã vào cửa, còn không phải hắn muốn làm sao thì làm
Chúc Mãn Chi nhíu đôi lông mày nhỏ, lật người lại, gối đầu nằm, chân khẽ đá chăn qua lại: "Hứa công tử đâu có phải là người như vậy, chưa từng ép buộc nữ nhi, phàm là đã làm chuyện đó với Hứa công tử thì chắc chắn là tự nguyện, một mình làm sao thành chuyện được
Ninh Thanh Dạ vốn cũng không giỏi vòng vo, lắc đầu: "Ai bảo hắn không ép người
Sức hắn khỏe thế, làm gì có chuyện để ý nữ tử có đồng ý hay không
Chúc Mãn Chi vội vàng lắc đầu: "Ai nói chứ, người khác không biết, ngươi với ta còn không rõ sao
Ngươi với ta đã hẹn, thà c·h·ế·t cũng không đồng ý, ngươi xem Hứa công tử có ép chúng ta không
"Hắn đâu có ép ngươi..
Ninh Thanh Dạ buột miệng, nói tới đây mới cảm thấy không ổn, vội ngậm miệng
Chỉ là Chúc Mãn Chi lại rất nhạy cảm, nghe thấy những lời này, khuôn mặt lập tức cứng lại, quay đầu nhìn Ninh Thanh Dạ
Ninh Thanh Dạ muốn che giấu, mím môi, lại không biết làm thế nào cho phải, muốn ra vẻ không có gì thì ngược lại sự việc lại càng bại lộ hết trước mặt Mãn Chi
Sấm sét giữa trời quang
Lông mày của Chúc Mãn Chi nhíu chặt lại thấy rõ, càng lúc càng tủi thân, trong đôi mắt phủ một màn sương mờ, lệ quang cũng đã muốn trào ra: "Tiểu..
Tiểu Ninh, ngươi không lẽ..
"Mãn Chi, ta thật không cố ý, hắn ép ta, ta đánh không lại hắn, liền bị hắn..
"Chuyện là khi nào
"Chỉ mới vài hôm trước, ta thật sự không muốn thất tín với nàng, nhưng là..
Ai, dù sao là vậy đó
"..
Chúc Mãn Chi bĩu môi, xoay người nằm thẳng gối, cảm thấy cả thế giới như đang tối sầm lại
"Tiểu Ninh, mày rậm mắt to mà cũng đi sau lưng ăn vụng người khác
"Cái gì mà mày rậm mắt to, ta thật không còn cách nào khác, nàng có biết hôm đó hắn y như sói, cứ thế liền… trên thuyền có nhiều người, ta lại không dám kêu, sau đó liền… là như vậy đó
Chúc Mãn Chi nào có tâm trạng nghe chi tiết, hít hít cái mũi, sắp khóc: "Vậy ta chẳng phải là người cuối cùng rồi sao
Rõ ràng là ta quen Hứa công tử trước mà..
"Ai bảo ngươi nói mình vẫn còn nhỏ
"Ta nào phải đang nói chuyện đó, ta đang phải theo nàng đó, thế mà nàng không giữ lời..
Lại lí nhí nói
Ninh Thanh Dạ vốn cũng có chút đuối lý, nói được một lúc, cảm thấy thực sự ngại ngùng, quay tới, giúp Mãn Chi đắp kín chăn, ôn nhu nói: "Ta cũng thấy áy náy, cho nên vừa gặp nàng đã nói thật hết rồi
"Ta không khách khí thì nàng sẽ nói thật hả
"Vậy thì không có đâu
"Ngươi..
Chúc Mãn Chi quay mặt đi, vùi mặt vào chăn, hậm hực nói: "Sao các người có thể như vậy
Ta không muốn sống nữa..
Ninh Thanh Dạ có chút xấu hổ, đầu óc nhanh chóng hoạt động, nói: "Không đúng, Trần Tư Ngưng mới chỉ hôn một cái thôi, chắc chắn là chưa làm gì khác
Ngươi nhanh lên, biết đâu còn giành được hạng hai đấy
Thân thể Chúc Mãn Chi dừng lại, hơi tĩnh tâm lại một chút, đột nhiên xốc chăn lên: "Đúng ha
Nàng vội vàng đứng dậy xỏ giày, chuẩn bị đi ra ngoài
Ninh Thanh Dạ ngây người, vội vàng giữ chặt Mãn Chi: "Nàng đừng vội, bên kia còn đang không ngủ được, giờ nàng qua làm gì
"Tốt xấu gì cũng tìm một cơ hội
Chúc Mãn Chi khoác váy lên người, hừ hừ nói: "Ta đương nhiên hiểu tìm một cơ hội, lúc này ta nào không biết xấu hổ đi tìm Hứa công tử
"Vậy ngươi đi đâu
"Đi ngủ cùng lão Trần, tiện thể nhìn nàng
Tiểu Ninh, về sau ta không có ngươi cái muội muội này
Chúc Mãn Chi quấn váy vào, giận đùng đùng chạy ra ngoài
Ninh Thanh Dạ mím môi, vốn muốn nói một câu 'Vốn là không có ta cái muội muội này, về sau ta là tỷ tỷ của ngươi', sợ chọc cho Mãn Chi xù lông, nghĩ lại vẫn là thôi
Sau khi Mãn Chi đi, trong phòng an tĩnh lại, động tĩnh nơi xa ngược lại càng thêm náo nhiệt: "Bảo bối, chẳng phải ngươi học được điệu múa à, nhảy cho ta xem một chút đi..
"Tỷ của ta cũng học được, để nàng nhảy đi, bảo bối bận lắm
"Cửu Cửu, chắc mệt chết rồi nhỉ, lại đây uống chút nước
"Cảm ơn Khinh Khinh tỷ
Ninh Thanh Dạ nháy mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút không ngủ được
Dù sao Mãn Chi cũng đi rồi..
Không bằng..
(hết chương này)