Chương 03: Gió xuân khắp vườn (có một kết thúc)
Theo Nhạc Lộc Sơn trở về, lần nữa trở lại thành Trường An, đã đến trung tuần tháng hai
Từ Đan Thanh danh tiếng quá lớn, vào thành Trường An có thể còn sống đi ra ngoài hay không đều là một vấn đề, ở ngoài thành liền cùng Hứa Bất Lệnh phân biệt, tự mình tìm nơi đặt chân
Hứa Bất Lệnh mang theo Tiểu Đào Hoa cùng Trần Tư Ngưng, thúc ngựa tiến về phía trước Khôi Thọ nhai, đi được nửa đường, Trần Tư Ngưng lo lắng cửa hàng son phấn của mình, muốn qua nhìn xem
Hứa Bất Lệnh làm tướng công, cũng không thể không đi cùng, liền rẽ vào Đại Nghiệp phường
Đầu tháng hai xuân, đèn hoa mới lên
Trạng Nguyên nhai bên trên đèn đuốc sáng như ban ngày, vô cùng náo nhiệt, Long Ngâm các lý chính tổ chức thi hội tân xuân, cửa ra vào văn nhân sĩ tử chen vai thích cánh, mà chỉ cách một con phố, bên ngoài cửa hàng 'Liễu châu ốc nước ngọt phấn' cũng người xe tấp nập, thực khách thậm chí dưới sự chào hỏi của tiểu nhị đã xếp thành hàng dài, kéo dài tới tận lối vào ngõ đá xanh
Trần Tư Ngưng đang lo lắng cửa hàng của mình bị Mãn Chi chơi đùa thành cái dạng gì, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này, sững sờ trên đường, từ xa nhìn tòa nhà ba tầng lầu, có chút không dám tin đó là cửa hàng của mình
Tiểu Đào Hoa cũng ngạc nhiên, kinh ngạc nói: "Mãn Chi tỷ quả nhiên lợi hại, mới có mấy ngày mà sinh ý đã phát đạt đến vậy rồi
Hứa Bất Lệnh ngồi sau lưng Trần Tư Ngưng, đối với cảnh này cũng không ngạc nhiên, dù sao Mãn Chi võ nghệ không ra gì, nhưng đầu óc lại rất thông minh
Hắn cưỡi ngựa đi qua hàng người dài như rồng, vừa cười vừa nói: "Tư Ngưng, sao không nói gì
Trần Tư Ngưng ngơ ngác nhìn cửa hàng ở phía xa, có chút khó tin: "Đây là cửa hàng của ta sao
Mới có nửa tháng, sao sinh ý lại có thể phát đạt đến vậy
Hứa Bất Lệnh liếc nhìn, thấy khách hàng xếp hàng trên phố phần lớn đều là người khỏe mạnh, không ít người còn mang theo binh khí, là những giang hồ khách, lắc đầu nói: "Đoán chừng là lôi Chúc bá phụ ra để giữ thể diện, qua đó xem sao
Trần Tư Ngưng cũng cảm thấy là như thế, vội vàng nhảy xuống ngựa, chạy nhanh đến trước tòa nhà ba tầng lầu, kiễng chân quan sát
Bên ngoài cửa hàng bị vây kín mít, chính giữa còn dựng một cái đài
Hứa Bất Lệnh đi tới trước mặt, ngước mắt nhìn lên, thấy một người dẫn chương trình nổi tiếng ở Trường An đang đứng trên đó, có chút ngạo khí nói: "...kiếm thánh Chúc Lục kiếm pháp tâm đắc, mười lượng bạc một quyển, phàm là dùng bữa tại quán này, được giảm giá còn tám mươi phần trăm, mỗi ngày tặng kèm chữ ký bút tích của kiếm thánh cho một trăm khách hàng đầu tiên, đến trước được trước, bán hết là dừng; phàm là khách chi tiêu tròn mười lần tại quán, được quyền mua bí kíp võ thuật tâm đắc của lâu chủ Đả Ưng Lệ Hàn Sinh, cũng mười lượng, già trẻ không phân biệt..
Trần Tư Ngưng nghe những lời này, trừng đôi mắt đẹp như hoa đào, khó tin nói: "Còn có thể làm như vậy sao
Như vậy chẳng phải làm hỏng thanh danh của Chúc đại kiếm thánh
Hứa Bất Lệnh ngược lại không quan tâm đến chuyện này, khoanh tay đứng ngoài quan sát, cười nói: "Chúc tiền bối cùng Lệ tiền bối, vốn dĩ đã khác với các thế gia giang hồ truyền thống 'cha truyền con nối, thầy truyền trò', mở võ quán là để hữu giáo vô loại, đem lý niệm võ học truyền cho thiên hạ, những tâm đắc này chắc chắn không phải làm qua loa cho xong, bình thường thì nghìn vàng khó cầu, cái giá mười lượng bạc, chẳng khác gì là làm từ thiện
Trần Tư Ngưng gật nhẹ đầu, ngẫm lại lại cảm thấy không đúng: "Đây là cửa hàng bán ốc nước ngọt phấn, Mãn Chi làm như vậy
"Đây gọi là hợp tác khác ngành, vừa nhìn là biết ngươi không biết làm ăn rồi
Hứa Bất Lệnh cười khẽ, dẫn theo Trần Tư Ngưng và Tiểu Đào Hoa, đi vào cửa hông của quán, bước vào bên trong tòa nhà ba tầng, vừa ngước mắt đã thấy kiếm thánh Chúc Lục ngồi ở vị trí chủ vị tại đại sảnh, ký tên cho fan
Mặc dù đại sảnh rộng lớn đã hết chỗ ngồi, nhưng bầu không khí lại hết sức trang nghiêm, tất cả thực khách đều đặt trước mặt một bát ốc nước ngọt phấn, ánh mắt sáng quắc vừa nhai kỹ vừa nuốt chậm, sợ bị đương đại kiếm thánh xem thường, mặc dù hương vị có chút cổ quái, nhưng trong đại sảnh không ai tỏ vẻ ghê tởm, ngược lại còn rất nhiều người mắt tỏa sáng
Trần Tư Ngưng thấy cảnh này, luôn cảm thấy hơi lạ, nhưng trong lòng cũng không thiếu chút cảm giác thành tựu nhỏ bé
Nàng cùng Hứa Bất Lệnh đi vào phòng thu chi ở lầu ba, đẩy cửa bước vào, suýt nữa bị ánh sáng làm lóa mắt
Chỉ thấy trong phòng thu chi không quá lớn, bạc trắng đã chất đống như núi, Chúc Mãn Chi đang xếp bằng trước núi bạc, dáng vẻ mê tiền, vừa bỏ bạc vào hòm gỗ, vừa lẩm bẩm: "Đây là của ta, đây là của Tư Ngưng, đây là của ta..
Ninh Thanh Dạ và Tùng Ngọc Phù vừa tan học cũng bị kéo tới, ngồi ở bàn sách giúp ghi sổ sách
Trần Tư Ngưng nhìn núi bạc nhỏ trong phòng, kinh ngạc nói: "Mãn Chi, ngươi cướp ngân khố à
"Tư Ngưng
Tiểu Thập Nhị
Các ngươi về rồi
Chúc Mãn Chi nghe thấy tiếng, vội vàng đứng lên từ dưới đất, cầm một thỏi bạc chạy tới trước mặt, ưỡn bộ ngực đầy đặn, có chút đắc ý nói: "Tướng công, đoán xem mấy ngày nay ta kiếm được bao nhiêu
Hứa Bất Lệnh đưa tay nhéo cái má bầu bĩnh của Tiểu Mãn Chi, ánh mắt khen ngợi: "Ít nhất phải hơn một vạn lượng chứ
Chúc Mãn Chi gạt tay Hứa Bất Lệnh đang sờ loạn, hừ nhẹ nói: "Quá coi thường ta, những ba vạn lượng bạc đấy
Không cần tuyên truyền, ta chỉ chào hỏi Tập Trinh Ty một tiếng, tất cả Lang Vệ của thành Trường An đều nghe tin mà đến, tranh nhau mua
Học trò các võ quán Hổ Đài nhai vào cũng không tìm được chỗ ngồi, chỉ riêng tiền cọc đã thu được cho tới tận tháng năm
Trần Tư Ngưng rõ ràng bị đả kích, bĩu môi: "Mãn Chi tỷ thật là lợi hại
"Đó là đương nhiên, một nửa trong đó là của ngươi, Chi ta coi trọng nhất chữ tín, ngươi không trở về ta một xu cũng không động đến
Chúc Mãn Chi đắc ý, kéo Trần Tư Ngưng cùng nhau đếm chiến tích của mấy ngày nay
Tùng Ngọc Phù vẫn luôn lo lắng về chuyện của Nhạc Lộc Sơn, thấy Hứa Bất Lệnh trở về, đặt sổ sách và bút lông xuống, đứng dậy đi tới trước mặt, kéo Hứa Bất Lệnh ra ngoài phòng thu chi, ôn nhu hỏi: "Tướng công, ngoại công có khỏe không
Hứa Bất Lệnh cũng không biết lão nhân đó còn sống hay chết, bất quá xem dấu vết để lại tại hiện trường thì khả năng có chuyện là rất thấp, nói là đắc đạo thành tiên còn có lý hơn; bất quá mấy chuyện quái lực loạn thần không thể nói rõ, hiển nhiên là không hay cho lắm
Hắn suy tư một chút, cười nói: "Ngoại công không có chuyện gì, chỉ là mang theo đệ tử đi vân du rồi, lưu lại cho ta một quyển sách, sư bá của ngươi cũng đến Trường An rồi, mấy hôm nữa ta dẫn ngươi đi bái kiến một chút
Tùng Ngọc Phù biết ngoại công từ trước đến nay vốn thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đối với việc này cũng không nói gì thêm, gật nhẹ đầu, liền cùng Hứa Bất Lệnh trở về phòng thu chi, giúp Mãn Chi thu dọn tiền kiếm được
—— ——
Màn đêm buông xuống, cả thành lên đèn
Trong nhà sau Khôi Thọ nhai, tại hậu trạch trong quán trà, sáu tỷ tỷ cùng nhau ngồi đánh mạt chược, người thắng đứng dậy đổi chỗ một người
Tiêu Tương Nhi vận may từ trước đến nay không tồi, đứng dậy nhường vị trí cho Tiểu Uyển, rồi đi đến bên cửa sổ để hít thở, nhìn ra bên ngoài đèn hoa rực rỡ, lơ đãng lại nhớ tới tên xấu ca ca
Hứa Bất Lệnh rời đi nửa tháng, không tính là quá dài, nhưng Tiêu Tương Nhi rời hắn nửa ngày đã không chịu được, lại càng không cần nói đến lâu như vậy
Nàng lấy từ bên hông tấm bảng hiệu bằng gỗ lim xuống, đầu ngón tay vuốt nhẹ một lát, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người theo trên nóc nhà bay đi, xem quy mô bộ ngực, giống như là Tiểu Đào Hoa
Tiêu Tương Nhi hoàn hồn, biết người trong mộng cuối cùng cũng trở về, nàng nghĩ nghĩ, quay người lại nói nhỏ với mọi người đang chơi mạt chược: "Ta có chút mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước, các ngươi cứ chơi thong thả
Nói xong nàng liền rời khỏi trà đình, men theo hành lang đi được vài bước, đã thấy Xảo Nga hốt hoảng chạy từ phía trước viện vào, hiển nhiên là đến thông báo tin tức
"Tiểu thư, tướng công đại nhân cô ấy..
"Suỵt
Tiêu Tương Nhi nhướng mày liễu, ra hiệu Xảo Nga đừng làm ồn các tỷ muội trong phòng, chậm rãi đi đến giữa hành lang, mới mở miệng hỏi: "Hứa Bất Lệnh trở về rồi sao
Ở đâu
Xảo Nga có vẻ hơi nghi hoặc, bất quá vẫn không dám làm trái ý tiểu thư, nhỏ giọng nói: "Vừa về, đang ở trong chủ viện rửa mặt, sai ta đến thông báo một tiếng, lát nữa sẽ đến gặp tiểu thư
Tiêu Tương Nhi nhẹ gật đầu, tùy ý vẫy vẫy tay: "Biết rồi, về nghỉ đi, ta qua đó là được
"Hả
Xảo Nga chớp chớp mắt, ra hiệu phòng trong có năm tỷ tỷ, thấy Tiêu Tương Nhi nheo mắt lại, vội vàng rụt cổ lại, cúi đầu chạy ra ngoài
Tiêu Tương Nhi mỉm cười, quay đầu nhìn một chút, cũng liền vội vàng chạy trở về phòng mình
-----
Hứa Bất Lệnh theo Trạng Nguyên nhai rời đi, cùng Mãn Chi trở về nhà ở Khôi Thọ nhai, sau khi rửa mặt xong xuôi, liền mặc áo ngủ đi vào thư phòng của mình, lấy ra cuốn « Thông thiên bảo điển » vừa nhận được, dựa vào ánh đèn mà nghiên cứu
Trên đường về, Hứa Bất Lệnh có thời gian rảnh vẫn luôn xem cuốn sách vừa nhận được, bất quá sách chỉ có hình vẽ chứ không có chữ, muốn hiểu được cũng không dễ, chỉ có thể dựa vào cảm giác từ từ tìm tòi
Nếu thật có thể tu thành trường sinh đại đạo, có thể cùng đám tức phụ vĩnh viễn sống cùng nhau, vậy thì tốt nhất; cho dù không được, trông nó cũng không phải đồ có hại, luyện thêm chút nội công cũng có thể cường thân kiện thể
Trong thư phòng ánh nến leo lét, soi bóng lên khuôn mặt tuyệt mỹ của công tử áo trắng, Hứa Bất Lệnh lật qua lật lại trang sách, đang âm thầm suy tư thì chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài thư phòng
Thình thịch ——
Hứa Bất Lệnh nhướng mày, nhìn về phía cửa, thấy ngoài cửa thư phòng bỗng nhiên lộ ra một bàn chân dài không tì vết, trắng như ngọc mềm mại, bên trên là đôi giày cao gót màu đỏ, hơi cong xuống, sau đó là một bóng hình màu đỏ xinh đẹp xuất hiện bên cửa
!
Ta đi..
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, vừa rồi suy nghĩ gì quên hết sạch, đóng sách lại, ngồi ngay ngắn, lộ ra nụ cười ấm áp: "Bảo bối, sao nàng lại đến đây
"Ngươi còn dám hỏi
Ngoài cửa, Tiêu Tương Nhi mặc đồ có chút mát mẻ, dựa vào khung cửa, nhẹ nhàng mút ngón tay, ánh mắt mềm mại đáng yêu, nhìn thẳng Hứa Bất Lệnh: "Nửa tháng không gặp, hôm nay trở về, cũng không biết đến thăm ta à
"Chẳng phải ta vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị qua đó sao
Hứa Bất Lệnh chỉnh lại vạt áo, cầm cuốn sách trên bàn: "Vừa mới phát hiện một quyển kỳ thư bên ngoài, bảo bối kiến thức rộng rãi, cùng ta nghiên cứu một chút
Tiêu Tương Nhi khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, đâu còn tâm trí đâu mà xem sách vở, ngón tay xoay xoay chiếc vòng gỗ lim nhỏ, yểu điệu bước đến trước mặt Hứa Bất Lệnh
Hứa Bất Lệnh khẽ hắng giọng, ngồi thẳng lên một chút, vỗ vỗ đầu gối, ý bảo Tương Nhi ngồi xuống
Tiêu Tương Nhi không ngồi xuống, đứng chắn trước mặt Hứa Bất Lệnh, nâng chân phải, mũi giày đạp lên mép ghế, nhìn xuống, giữa lông mày mang theo uy nghiêm của thái hậu: "Ngươi muốn nghiên cứu cái gì
Dù đã qua lâu như vậy, nhìn thấy dáng vẻ đùa giỡn này của Tương Nhi, Hứa Bất Lệnh vẫn không khỏi hô hấp dồn dập, nhẹ nhàng cười: "Hình như là đồ vật tìm tiên vấn đạo, nhìn cũng có chút ý tứ
Tiêu Tương Nhi hơi nghiêng người về phía trước, vạt áo lỏng lẻo hé ra chút ít hình dáng cánh sen, tay phải khẽ kéo váy, lại lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc đuôi cáo đỏ, lướt qua chóp mũi Hứa Bất Lệnh: "Tìm tiên hỏi đạo, sao bằng yêu tinh có ý tứ
Chẳng phải ngươi thích nhất hồ ly tinh sao
Chẳng lẽ còn định học tiên pháp để hàng phục bản bảo bối
Hứa Bất Lệnh dựa vào ghế thái sư, mắt dõi theo động tác kéo váy của Tương Nhi, nhìn xuống dưới
Trống rỗng, trắng nõn mềm mại…
Muốn m.ạ.n.g quá..
Hứa Bất Lệnh sao chịu được thế này, ánh mắt ngưng lại, bế Tương Nhi lên, đặt lên bàn sách: "Bảo bối, mấy ngày không gặp đã nghịch ngợm rồi hả
Lát nữa đừng có khóc nhè đấy
Tiêu Tương Nhi hai tay chống mặt bàn, kiễng chân, nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo của Hứa Bất Lệnh, dần dần tiến xuống dưới thắt lưng, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt ái muội: "Ta không tin, ngươi ra ngoài mang theo Tư Ngưng, ta đây nghỉ ngơi dưỡng sức nửa tháng rồi, ai thắng ai thua còn chưa biết được
Ánh nến mờ ảo, chiếu lên gương mặt diễm lệ của Tiêu Tương Nhi, đôi mắt hạnh khẽ híp lại, thể hiện rõ nét vẻ "đẹp nhất là đôi mắt trước ánh đèn", đặc biệt là khi mũi chân nhấc lên, váy trượt đến đầu gối, cảnh tượng bên dưới..
Hứa Bất Lệnh rõ ràng đã bị khơi dậy ngọn lửa, nắm lấy bàn chân ngọc mềm mại, kéo nhẹ sang một bên, nhắm mắt lại, ra vẻ chính khí lẫm liệt: "Yêu nghiệt to gan, dám…"
Chỉ tiếc, chưa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng bước chân truyền đến
Hứa Bất Lệnh ngập ngừng, ngước mắt nhìn ra ngoài
Tiêu Tương Nhi vội vàng rụt chân về, ngồi xuống bên cạnh bàn, có chút không vui quay đầu nhìn lại, thì thấy Thôi Tiểu Uyển đang tung tăng chạy tới, còn lớn tiếng trêu chọc: "Mẫu hậu, người thế mà một mình lẻn tới ăn vụng à
"Đâu có
Tiêu Tương Nhi giấu kỹ cái đuôi, nhảy xuống bàn, đoan trang đứng trước mặt Hứa Bất Lệnh, cầm lấy quyển sách trên bàn lật xem: "Ta đang cùng Hứa Bất Lệnh nghiên cứu đồ vật, không có ăn vụng
Thôi Tiểu Uyển từ bên ngoài chạy vào, mặt mày hớn hở, vừa tới liền ôm Hứa Bất Lệnh một cái: "Lão Hứa, đêm hôm khuya khoắt còn nghiên cứu cái gì vậy
Ngủ là quan trọng nhất, nhanh lên bắt đầu đi, ta gọi hết cả Khinh Khinh với các nàng tới đây
Hứa Bất Lệnh vốn còn đang lâng lâng muốn thực hiện màn "mẹ chồng nàng dâu chung chăn lớn ngủ", nghe thấy câu cuối này, sắc mặt lập tức cứng đờ: "Đều… Gọi mấy người
Thôi Tiểu Uyển mắt long lanh ngây thơ, thật lòng nói: "Cửu biệt thắng tân hôn, ngươi đi một chuyến trở về, theo quy củ phải gặp mặt mọi người chứ sao
Hứa Bất Lệnh cười ha ha một tiếng, gật đầu: "Đúng vậy, ừm..
Gặp thì gặp..
"Lệnh Nhi
Vừa nói được vài câu, bên ngoài phòng đã vang lên tiếng bước chân dồn dập
Lục Hồng Loan mặc váy dài màu xanh sẫm, vừa mới dỗ con ngủ xong, cùng Nguyệt Nô đi đến, có chút giận dữ: "Hôm qua con trai ngươi lại nghịch ngợm, đòi đi tìm ngươi, tự mình leo thang trèo tường chạy ra ngoài, làm ta sợ hết hồn..
Nói xong, Lục Hồng Loan bước vào cửa phòng, thấy Tiêu Tương Nhi cũng có mặt, thoáng oán trách: "Tương Nhi, thảo nào nãy giờ không tìm thấy ngươi, thì ra ngươi đã tự đến trước rồi
Tiêu Tương Nhi nhíu mày: "Liên quan gì đến ngươi
Chẳng phải ngươi cũng đến rồi sao
Hứa Bất Lệnh bước đến, đưa tay ôm lấy cánh tay Lục Hồng Loan: "Đến rồi thì vào nhà đi, ta đóng cửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đóng cửa làm gì
Tiêu Khinh, mặc đồ trang điểm không khác gì Tương Nhi, chỉ là váy màu vàng ấm, đi sau lưng Lục Hồng Loan bước vào phòng, ngăn cản động tác đóng cửa của Hứa Bất Lệnh, khẽ nói: "Đã bảo không ra ngoài nữa mà, chính ngươi chạy đi chơi nửa tháng, phải bù đắp lại cho chúng ta chứ, tối nay cho ngươi sảng khoái một chút
"Ừm..
Hứa Bất Lệnh khẽ cười, nghiêm túc gật đầu: "Đa tạ nương tử
"Tử bà nương, ngươi chạy chậm thôi, không biết ngại à
"Ngươi lo được sao
Cứ như thể mình không chạy nhanh ấy
Tiêu Khinh vừa vào cửa thì Ninh Ngọc Hợp váy trắng như tuyết, cùng Chung Ly Cửu Cửu trang điểm tinh xảo, liền trước sau xuất hiện ở góc rẽ, thấy mấy tỷ muội trong phòng liền vội vàng ngừng tranh cãi, ra vẻ thục nữ nhã nhặn, đồng thời khom người hành lễ: "Tướng công
"Cửu Cửu, sư phụ
Hứa Bất Lệnh cười toe toét đáp lời, liếc nhìn một lượt…
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…
"Ha ha..
Hứa Bất Lệnh gãi đầu, nhìn những giai nhân tràn đầy phong tình trong thư phòng, gật đầu: "Đến đông đủ cả rồi nhỉ
Theo thói quen cũ, oẳn tù tì quyết định xem bắt đầu từ ai nhé..
"Lão gia
Đang nói thì Xảo Nga xách váy từ bên ngoài chạy vào, ra vẻ đến muộn, vẻ mặt áy náy
Mà Chung Ly Sở Sở cùng Tùng Ngọc Phù lại có chút ngượng ngùng đi phía sau
Tùng Ngọc Phù nghe nói ông ngoại chỉ là đi 'dạo chơi' thì lòng nhẹ nhõm hẳn, nhã nhặn bước vào phòng, khẽ gọi: "Tướng công
Chung Ly Sở Sở vừa từ phường nghệ thuật trở về không lâu, lớp trang điểm trên mặt chưa tan, trông có chút diễm lệ, đôi mắt xanh biếc càng thêm phần khác lạ, đến gần phòng liền đứng sau lưng Chung Ly Cửu Cửu, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, tối nay nhiều người vậy à
Chung Ly Cửu Cửu mắt lộ vẻ cổ quái: "Đừng sợ, có chuyện gì vi sư giúp ngươi
Chung Ly Sở Sở nhún vai: "Ta thì không sợ, chỉ là tướng công..
Tùng Ngọc Phù cũng có chút lo lắng, nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: "Tướng công, ngươi có kham nổi không
Tám, chín, mười
Hứa Bất Lệnh dù có chút chột dạ, nhưng vẫn giơ tay ra, ra vẻ không sợ hãi: "Cái gì mà không kham nổi, tướng công ta thiên hạ đệ nhất, chút chuyện nhỏ này tính là gì, bắt đầu thôi, bắt đầu thôi
"Công tử
Lời còn chưa dứt, Dạ Oanh từ trên hành lang nhảy xuống, nhìn thấy nhiều tỷ tỷ như vậy trong phòng thì có chút sửng sốt: "Cái này..
Hay là ta về trước nhé
Hứa Bất Lệnh định nhận lời quan tâm đến Tiểu Dạ Oanh thì ngay góc hành lang, Chúc Mãn Chi cùng Trần Tư Ngưng ép buộc khuôn mặt ửng hồng của Tiểu Đào Hoa đi đến
Trần Tư Ngưng mặt đỏ bừng, có chút không tình nguyện, nhưng chuyện của nàng và Tiểu Đào Hoa ở Trường Thanh Quan bị Mãn Chi vài ba câu nói moi ra, giờ chỉ có thể làm theo cách của Mãn Chi, bất đắc dĩ, phải giúp đẩy hảo tỷ muội Tiểu Đào Hoa một cái
Lúc này còn an ủi: "Tiểu Đào Hoa, không có gì đâu, đều là người một nhà cả, nàng cứ như lần trước, đứng bên cạnh xem thôi
Tiểu Đào Hoa đỏ mặt hoảng sợ, trong lòng rất sợ: "Ta xem cái gì chứ, tỷ Tư Ngưng, tha cho ta đi, ta có chút mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi
Chúc Mãn Chi thì rất nghĩa khí, kéo tay Tiểu Đào Hoa, thành khẩn nói: "Tiểu Thập Nhị, nàng đã cùng Tư Ngưng tới đây rồi, thì chính là châu chấu trên một cái giường rồi, tối nay thiết tiệc chiêu đãi tướng công, nếu không dẫn nàng đi thì chẳng phải là bỏ rơi nàng sao, sau này nàng không trách ta sao
Tiểu Đào Hoa bị kéo vào phòng, thấy toàn là các tỷ tỷ lớn, tưởng là nhiều người thì Hứa Bất Lệnh sẽ không làm càn, chỉ là tâm sự cùng nhau, lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói như trút được gánh nặng: "Sao ta lại trách Mãn Chi tỷ được..
Đến rồi thì đến vậy
Mười một, mười hai, mười ba, mười bốn…
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh trắng bệch, chân run rẩy, bám vào vai bảo bối đại nhân, không dám mở miệng
Ninh Ngọc Hợp nhìn một hồi, phát hiện còn thiếu người liền hỏi: "Thanh Dạ đâu
Nàng không đến sao
"Ở đằng sau kìa
Chúc Mãn Chi đẩy Tiểu Đào Hoa vào trong phòng, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tiểu Ninh, sao không xuống
Đứng trên nóc nhà đang do dự, Ninh Thanh Dạ thấy mọi người đều đã đến đông đủ, nàng không có mặt thì thật không hay, liền từ nóc nhà nhảy xuống, theo cửa sổ nhảy vào, thản nhiên nói: "Hứa Bất Lệnh, ngươi có chịu nổi không
Nếu không chịu nổi thì ta đứng bên cạnh xem thôi, không cần tham gia
"Ta..
Hứa Bất Lệnh cười ha hả, muốn nhận thua, nhưng cái ngạo khí 'Ngoài ta còn ai' của võ phu lại khiến hắn không thể mở miệng
Lục Hồng Loan vẫn đau lòng cho Hứa Bất Lệnh, cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán hắn: "Mười lăm cô nương, có hơi nhiều, hay là thôi đi, con xem Lệnh Nhi mồ hôi lạnh cũng toát ra rồi kìa
Hứa Bất Lệnh nghe thấy vậy, vội vàng xua tay: "Mồ hôi lạnh gì chứ, trong phòng hơi nóng thôi mà, ừm..
"Tiểu thư
Ta..
ta..
Ngoài phòng, tiểu Đậu Đậu vốn khoan thai đến chậm, bưng khay trà bước đến, gương mặt vẫn y như trước ngại ngùng, không dám ngẩng đầu nhìn ai, chỉ nhỏ giọng nói: "Ta mang trà cho các ngươi
Mười sáu
Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn hoàng thành nguy nga ngoài cửa sổ, bỗng nhíu mày: "Đúng rồi, lần này đi Sở địa, phát hiện quan phủ ở đó tham nhũng khá nghiêm trọng, đây chính là gốc rễ của quốc gia, ta vào cung một chuyến, bẩm báo việc này với phụ hoàng, các ngươi về phòng ngủ trước đi
Tiêu Khinh nhướng mày, đưa tay ngăn cản Hứa Bất Lệnh định bỏ chạy: "Tham nhũng gì chứ
Ta ngày nào cũng để ý đến những chuyện này, sao chưa từng nghe thấy
Tiêu Tương Nhi dùng đuôi quét tay, lắc đầu nói: "Thôi đi thôi đi, không ngờ ca ca vô địch trên giường cũng có ngày hôm nay
"Bảo bối
Hứa Bất Lệnh ra vẻ nghiêm túc, lại đi trở về, ôm Tiêu Tương Nhi đặt lên mặt bàn: "Đây là do tự ngươi chuốc lấy, đừng trách ca ca không thương tiếc
Tiêu Tương Nhi đưa tay trêu ghẹo cằm Hứa Bất Lệnh: "Đến đi đến đi, hôm nay ai vượt qua được cái ải này thì về sau người đó nói gì ta nghe nấy
"Đến thì đến, ta Hứa Bất Lệnh sợ gì chứ
Hứa Bất Lệnh kiên quyết, buông lời hung hăng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếp theo, chính là oanh oanh yến yến cùng nhau xông lên
Tiểu Đào Hoa đâu từng thấy cảnh tượng này, mặt đỏ như muốn nhỏ máu, quay người định chạy ra ngoài, chỉ tiếc bị Mãn Chi và Trần Tư Ngưng ôm chặt kéo lại, chỉ có thể vừa sợ vừa thẹn nói: "Các ngươi..
trời ơi..
các ngươi muốn giết đại ca ca sao
"Cửu Cửu ở đây, không chết được đâu, để hắn sau này đừng chạy lung tung nữa
"Bảo bối, ta về sau không dám nữa..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
ô ô..
Lục di à..
"Ta với Tương Nhi ai ngon hơn
"..
Trăng sáng mờ ảo, gió xuân đầy vườn
Cửa sổ đóng lại, trên giấy dán cửa sổ phản chiếu bóng người oanh yến đầy phòng, dâm đãng đến mức tàn bạo, nhưng lại hết sức bi thảm..
----- Muốn an tâm chuẩn bị sách mới, ngoại truyện viết đến đây tạm dừng
Thêm một đoạn tu tiên kịch bản, chỉ là muốn để lại chút hình dung cho tất cả nhân vật về sự trường sinh bất lão
Trong văn viết về lịch sử mà lại có thêm mấy thứ siêu tự nhiên hơi bị lạc đề, nên đành dừng lại ở đây
Sau này nếu có cơ hội, trong mấy bộ sách khác sẽ đề cập một câu, rằng ở tiên giới từng xuất hiện 'Ưng Chỉ tán tiên', 'Bảo Bảo chân nhân' gì đó, có lẽ sẽ khá thú vị mà không quá đột ngột
Sách mới thì mới có ý tưởng đại khái thôi, chín phần là huyền huyễn tiên hiệp, nhưng chưa xác định được gì cả, lần này phải làm tốt dàn ý, không thể qua loa được, mong các huynh đệ tỷ muội đừng sốt ruột or2!(hết chương)