Chương 31: Thiên hạ mới tạm yên Chương 31: Thiên hạ mới tạm yên Còn muốn tiếp tục đi về phía nam, sau khi chờ đợi nửa ngày tại Tiêu gia trang, Hứa Bất Lệnh liền cùng người nhà họ Tiêu tạm biệt, mang theo Tiêu Khinh cùng Tương Nhi rời khỏi Tiêu gia trang
Vốn dĩ đi cùng quỷ nương nương, cũng không biết bị uy bứ.c dụ dỗ thế nào, dù sao cũng không đi cùng
Hứa Bất Lệnh đối với chuyện này tự nhiên không hỏi đến, trở về lầu thuyền liền dẫn đội ngũ giương buồm xuất phát, chạy tới Kim Lăng cách đó ba trăm dặm
Đi Kim Lăng thuận buồm xuôi gió, ước chừng hai ba ngày là có thể đến, Hứa Bất Lệnh ở trên lầu thuyền, trừ lúc ở cạnh Lục Hồng Loan dưỡng thai, buổi tối cũng không quên lời đề nghị của bảo bảo đại nhân, đến cái trò đóng vai
Hứa Bất Lệnh nhập vai thể hiện bản chất, hóa thân thành thái sư dẫn quân Tây Lương tiến vào Trường An, ngủ đêm trên long sàng làm loạn cung đình
Tiêu Tương Nhi cũng là thể hiện đúng bản chất, đóng vai tiêu thái hậu, trước kia từng diễn rất nhiều lần, mặc váy phượng của thái hậu, hai tay bị trói tựa vào đầu giường, dáng vẻ ‘Thê thê thảm thảm ưu tư, bi thương tận đáy lòng’ vô cùng đúng chỗ
Thôi Tiểu Uyển là hoàng hậu đường đường chính chính, khẳng định cũng không thể vắng mặt
Nhưng Tiểu Uyển lại vừa ngây ngô vừa nghịch ngợm, kỹ năng diễn xuất cơ bản không có, chỉ là mặc váy phượng hô hai tiếng "Làm càn, ngươi buông bản cung ra" sau đó liền đổi từ bị động sang chủ động
Mà đại công chúa Trần Tư Ngưng của Đại Nguyệt, thì thú vị hơn nhiều, không hiểu đầu cua tai nheo gì bị kéo qua, bản thân vốn không vui, giãy giụa qua giãy giụa lại, ngược lại khiến vai 'Công chúa đáng thương bị ép vào khuôn khổ' diễn xuất thần
Vốn là bốn người diễn ở khuê phòng, nhưng lầu thuyền to như vậy, có thể là tiếng hơi lớn, Tiêu Khinh giữa đường cũng chạy đến, thuận lý thành chương tham dự vào, biến thành nữ tể tướng xả thân bảo vệ hậu cung
Sau đó Cửu Cửu biến thành y nữ, Ngọc Hợp biến thành nữ đạo cô khâm thiên giám, Thanh Dạ Sở Sở biến thành hiệp nữ vì nước trừ hại bị bắt, Mãn Chi biến thành nữ Lang vệ truy sát hiệp nữ, Dạ Oanh biến thành nữ tướng quân bị cấp trên bắt nạt, đến cả Ngọc Phù cũng biến thành nữ phu tử của công chúa, đến thay học sinh chịu phạt
Trong đó tư vị
Một lời khó nói hết
Hứa Bất Lệnh lúc đầu còn hăng hái, cuối cùng thì phát hiện, mình cái tên đầu lĩnh phản tặc gây họa hậu cung, bỗng nhiên biến thành thư sinh đáng thương bị bắt vào Nữ Nhi quốc, một vòng tiếp một vòng, ai gây họa ai còn thật khó nói chính xác
Một vở kịch diễn xong, thời gian hai ba ngày cũng trôi qua, lầu thuyền trong lúc bất tri bất giác đã đến ngoài thành Kim Lăng
Sau khi Dương Tôn Nghĩa đến Kim Lăng, thành Kim Lăng không hề có nửa điểm ý chiến, tướng thủ chưa kịp phản kháng, sau khi pháo kích lên tường thành, rất nhanh đã mở cửa thành, cho quân Tây Lương tiến vào thành
Chiến đấu không kịch liệt, đến mức Kim Lăng thành thoạt nhìn không có biến hóa lớn, chỉ là trên tường thành có mấy cái hố nhỏ bị hỏa pháo bắn ra
Quân chủ lực Tây Lương vừa mới thu phục Kim Lăng, trước mắt đóng quân ngoài thành, sau khi chỉnh đốn sơ qua thì dựa theo lộ tuyến tiến quân mà tiếp tục tiến lên
Đằng sau muốn bắt đầu đánh trận, Hứa Bất Lệnh không thể nào mang theo Lục di đang mang thai đi chinh chiến được nữa, theo kế hoạch, là để Lục di ở lại nhà mẹ đẻ ở Kim Lăng dưỡng thai, mấy vị đại tỷ tỷ ở bên cạnh chăm sóc
Đợi khi hắn đánh vào Hàng Châu, bình định hoàn toàn nội loạn xong xuôi thì trở về cùng nàng chờ sinh
Lầu thuyền cập bờ tại bên bờ sông Tần Hoài, người nhà Lục thị ở Kim Lăng đến nghênh đón, đám nha hoàn cũng đem đồ đạc trên lầu thuyền chuyển xuống
Các cô nương lặn lội đường xa, cũng hơi có vẻ mệt mỏi tiến vào Lục gia tường cao viện sâu
Bởi vì là đang ở nhà người khác, đám cô nương vốn luôn ồn ào náo nhiệt ngược lại an tĩnh hơn nhiều, đều là sau khi vào phòng của mình thì ở trong phòng không ra
Hứa Bất Lệnh cùng mẹ và huynh trưởng của Lục Hồng Loan, ngồi một lát ở phòng khách, rồi cùng Lục Hồng Loan về viện nơi Lục Hồng Loan ở khi còn nhỏ
Mặt trời lặn về hướng tây, trong viện sâu nhà lớn, mấy cô nương nhỏ Lục gia còn chưa xuất giá, đi lại trong hành lang nhỏ, gặp thì sẽ gọi Lục Hồng Loan một tiếng "Cô cô" còn Hứa Bất Lệnh thì cách xưng hô tự nhiên đổi thành "Cô gia"
Lục Hồng Loan tay đỡ bụng, mặt mày có chút không thoải mái, cũng không dám đáp lại thoải mái, chỉ là cúi đầu đi phía sau Hứa Bất Lệnh
Hứa Bất Lệnh đi tới trước viện, đẩy cửa nhỏ, một tú lâu trang trí tinh xảo đứng ở giữa, trong viện sạch sẽ, mấy cây hoa quế trồng ở tường rào phía sau có cảm giác lớn hơn một chút, xích đu bên cạnh vẫn dáng vẻ năm xưa
Để ở chỗ này thường xuyên, Nguyệt Nô dẫn theo nha hoàn, đem các đồ vật chuyển vào, để ở bên trong tú lâu
Lục Hồng Loan đi đến dưới xích đu, ánh mắt sáng lên, ánh tà dương làm nổi bật, hai má ửng hồng, dưới hàng mi dài hai tròng mắt hơi ngước lên, gò má phong vận động lòng người
Nàng nhìn một lát rồi dùng tay sờ bụng, quay đầu nhìn về phía Hứa Bất Lệnh, có chút trẻ con mà nói:
"Lệnh Nhi, bây giờ ta không thể chơi xích đu sao
Hứa Bất Lệnh nhếch miệng, đi đến phía dưới giá đỡ xích đu, kéo Lục Hồng Loan ngồi lên trên, sau đó nâng dưới xương sườn của nàng, lại cười nói:
"Không sao, có ta ở đây
Trong viện còn có nha hoàn bận rộn, Lục Hồng Loan dù sao cũng sắp làm mẹ, có chút ngượng ngùng, hơi chút từ chối rồi mới theo Hứa Bất Lệnh ngồi ở trên xích đu, hai tay nắm sợi dây, giày thêu chạm nhẹ mặt đất, có chút lung lay
Kẽo kẹt——
Cái xích đu lâu rồi không được dùng phát ra tiếng vang nhỏ, váy tung bay trong không trung, khiến cho người phụ nữ hoa mỹ phong vận, có thêm vài phần cảm giác thiếu nữ
Hứa Bất Lệnh ôm Lục Hồng Loan từ phía sau, lại cười nói:
"Muốn chơi thì phải tranh thủ thời gian, đợi làm mẹ, lại cùng con tranh xích đu thì sẽ bị chê cười đấy
Lục Hồng Loan nghe thấy lời này, cúi đầu nhìn bụng mình, có chút hoảng hốt:
"Nhớ rõ lần trước ở chỗ này, ngươi bảo ta làm chính phi, ta còn không vui, nói sẽ cho ngươi làm nhũ mẫu
Bây giờ tốt rồi, chính phi không thành, còn phải vừa cho bú vừa làm mẹ..
Lời nói có chút chua xót
Hứa Bất Lệnh đối với giọng điệu này sớm đã thành quen, ôm Lục Hồng Loan lắc lư, ánh mắt theo vai nhìn xuống dưới, nhìn vạt áo có vẻ hùng vĩ hơn so với trước kia, đưa tay kéo kéo:
"Lúc đó Lục di không phải rất muốn làm nhũ mẫu sao
Còn nói cái gì mà lớn thế này...
Lục Hồng Loan nhớ tới năm đó ăn nói hồ đồ, mặt đỏ lên dùng khuỷu tay huých Hứa Bất Lệnh một cái:
"Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc lại chuyện này
Lúc ấy ngươi nói hươu nói vượn gài bẫy ta, nói cái gì mà cứ ấn ấn nhiều là sẽ có, ta tin lời ngươi, kết quả bị cái tên không có lương tâm này chiếm tiện nghi nửa năm
Hứa Bất Lệnh nhìn quanh một vòng, thấy nha hoàn không chú ý, ôn nhu nói:
"Nếu không bây giờ thử lại lần nữa
Đã có thai, nói không chừng..
Lục Hồng Loan cũng không phải bà dì ngốc cái gì cũng không biết của năm đó, từ sau khi mang thai, để nâng cho cái gì, thật ra cũng ngấm ngầm vụng trộm hỏi qua Cửu Cửu, chỉ tiếc đáp án nhận được không vừa ý nàng
Nàng quay đầu liếc Hứa Bất Lệnh một cái:
"Ngươi đừng hù ta, Cửu Cửu nói, phải hai ba ngày sau khi đứa nhỏ sinh ra mới có, ngươi chỉ muốn bắt nạt ta thôi..
Đợi sau này rồi nói, sẽ cho ngươi ăn đủ
Trong lòng Hứa Bất Lệnh xao động, gật đầu khen:
"Vẫn là di tốt
"Lệnh Nhi, ngươi đừng mở miệng là một tiếng di, cũng năm, sáu tháng rồi, nói không chừng có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện phiếm, để đứa nhỏ nghe thấy không tốt
"Được, nghe Lục di
"..
"
Lục Hồng Loan không biết làm sao, dựa vào ngực Hứa Bất Lệnh, lắc lư nhẹ trên xích đu, suy tư rồi lại khẽ hỏi:
"Lệnh Nhi, con chúng ta tên gì a
Dạo gần đây ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, Tương Nhi nói nhũ danh là đồ may mắn là được, cứ gọi là 'Hứa Tam Đa', ý chỉ gia nghiệp nhiều, học vấn nhiều, quan hệ nhiều...
Hứa Tam Đa..
Hứa Bất Lệnh nhướng mày, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi
Hắn nghĩ một chút, lắc đầu nói:
"Không được không được, cái này quê mùa quá, nếu là con gái, về sau còn gả được cho ai nữa
Lục Hồng Loan cũng thấy vậy, nàng tựa vào vai Hứa Bất Lệnh, ngước mắt lên:
"Vậy gọi là gì
Ngươi là cha, phải quyết định chứ
Thật ra ta thấy Hứa Tiên cũng hay đấy chứ
"Hứa Tiên là thảo mãng anh hùng, cũng không hay lắm, 'Hứa Tư Loan' thì sao
Lục Hồng Loan nghe đã thấy buồn nôn, nhíu mày liếc Hứa Bất Lệnh:
"Đừng lôi kéo làm quen, sao ngươi không gọi 'Hứa Tư Di'
"Ừm...Tư Di, nghe như cũng không sai, dương dương tự đắc, ý nghĩa cũng hay
Lục Hồng Loan chớp chớp mắt, thật đúng là thấy có chút thú vị, nhưng nghĩ nghĩ lại nói:
"Gọi 'Tư Di' chẳng phải ngang hàng với Tư Ngưng à
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, ý tứ sâu xa nói:
"Lục di gọi Tương Nhi là cô cô, Tư Ngưng gọi Tương Nhi là cữu nãi nãi, vốn dĩ đã là một bối rồi mà
Lục Hồng Loan tức giận đánh Hứa Bất Lệnh một cái:
"Tư Ngưng là di nương của đứa nhỏ, ngươi đang làm loạn cái phép tính gì vậy
Ngươi thật sự định ở hậu trạch làm tộc phả à
Hứa Bất Lệnh chỉ nói đùa thôi, hắn cẩn thận suy tư rồi nói:
"Vậy bỏ chữ 'Tư' đi, gọi 'Hứa Di' có thể trai có gái, thế nào
"Hứa Di...Hứa Di, Lục Di...Vậy sau này ngươi gọi thế nào
"Gọi Tiểu Di...A Di...Có vẻ không đúng..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
..
Trong tiểu viện thanh u, chiếc xích đu lay động nhẹ bên cây quế, người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu xanh thẫm, tựa vào ngực phu quân, dịu dàng lẩm bẩm tên của đứa con tương lai
Thời gian mang thai rất dễ buồn ngủ, được một nửa thì Lục Hồng Loan đã dựa vào ngực Hứa Bất Lệnh, khép mắt, bình yên ngủ thiếp đi
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng bước chân, cúi người ôm ngang Lục Hồng Loan lên, đi vào căn phòng đã được sắp xếp chỉnh tề trong khuê lâu
Căn phòng này là nơi Lục Hồng Loan ở khi còn nhỏ, cách bài trí vẫn giữ nguyên như trước, Hứa Bất Lệnh và Tiêu Tương Nhi trong bức họa vẫn như cũ lúc lên lúc xuống, treo trên bức tường đối diện giường, chỉ cần mở mắt là có thể thấy
Hứa Bất Lệnh đặt Lục Hồng Loan nằm ngang trên gối đầu, dịu dàng tháo giày thêu cho nàng, trải chăn bông lên, đắp cho nàng
Cúi đầu nhìn kỹ, Lục Hồng Loan an tĩnh nằm thẳng, hô hấp đều đều, lông mi khẽ động đậy, dường như trong giấc mộng vẫn đang nghĩ về tên đứa bé
Hứa Bất Lệnh nửa ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn một hồi, khóe miệng nở nụ cười, cúi người hôn lên trán Lục Hồng Loan, sau đó đứng dậy đi ra ngoài
Vừa đi được mấy bước, từ sau lưng trên giường, lại vọng đến một giọng nói khe khẽ: “Lệnh Nhi, về sớm nhé, ta rất muốn thấy dáng vẻ ngươi làm cha.” Hứa Bất Lệnh dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy Lục Hồng Loan không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt chứa đựng ngàn vạn nhu tình và sự lưu luyến
“Lục di yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trở về.” Hứa Bất Lệnh cười rạng rỡ, giống như lần đầu tiên gặp Lục Hồng Loan ở thành Trường An vậy… ------ Sau khi sắp xếp ổn thỏa gia quyến ở Kim Lăng, Hứa Bất Lệnh quay về quân doanh Tây Lương, đích thân nắm giữ ấn soái để khích lệ sĩ khí
Sau khi Tây Lương quân cùng phủ binh chỉnh đốn xong, liền tiếp tục xuất phát, phát động tổng tiến công vào Đông Nguyệt đang giãy giụa hấp hối
Kim Lăng cách Hàng Châu sáu trăm dặm, dọc đường đi qua Thường Châu, Lương Khê, Tô Châu, Gia Hưng tứ địa, đây đều là vùng nội tạng của Giang Nam, cũng là bản đồ cuối cùng mà Đại Nguyệt Tống thị hiện đang nắm giữ
Theo việc Liêu Tây quân tan rã, quân khởi nghĩa do Đả Ưng lâu dẫn đầu tan tác, các thế gia môn phiệt cũng toàn bộ phản chiến, hoàng đế Đông Nguyệt Tống Thiệu Anh, chỉ còn lại hơn mười vạn thân quân, trong đó tinh binh không đến ba vạn, không tiền không lương, đã đến bước đường cùng
Bình thường mà nói, đánh đến tình cảnh này, đối mặt với Tây Lương quân chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, đáng lẽ đã sớm có thể đầu hàng
Nhưng trận chiến này không phải là cuộc giao tranh nhỏ giữa hai thế lực, mà là đại diện cho việc thay tên đổi họ, giang sơn đổi chủ của thiên hạ này
Tống thị quật khởi từ trước năm Giáp Tý, tay nắm trăm vạn hùng binh quét ngang bát hoang lục hợp, mang đến một thời kỳ thái bình thịnh thế cho thiên hạ sau chiến loạn, công lao bình định thiên hạ, an định vạn dân không thể xóa nhòa
Nhưng Tống thị trải qua không quá ba đời đế vương, thậm chí còn chưa kịp hồi phục từ những cuộc chiến loạn trước năm Giáp Tý, người của Tống thị cũng chỉ mới hưởng thụ đãi ngộ của hoàng thân quốc thích được sáu mươi năm, toàn bộ thiên hạ đã phải chấp tay nhường cho người, điều này khiến tông tộc Tống thị làm sao cam lòng
Nếu Tống Thiệu Anh đầu hàng, dựa vào hoàng đế bù nhìn Tống Linh ở thành Trường An, Tống thị không có khả năng khôi phục được nữa
Miếng đất Giang Nam này là địa bàn cuối cùng của Tống thị, cũng là cơ hội lật bàn cuối cùng của Tống thị
Tống thị đã khống chế Đại Nguyệt một giáp, thuộc hạ cũng không phải không có nghĩa sĩ 'Trung quân báo quốc', những người này đều tập hợp tại một chút địa bàn cuối cùng này, thề cùng Tống thị đồng sinh cộng tử
Nhưng trước dòng lũ của thiên hạ đại thế, Đông Nguyệt cô lập, càng kháng cự càng bi tráng, càng ương ngạnh, theo sử sách ghi lại, cũng chỉ như châu chấu đá xe, chỉ để lại chút cốt khí mà thôi
Mùng tám tháng tư, Hứa Bất Lệnh dẫn bảy vạn Tây Lương quân, hai mươi vạn phủ binh, ba trăm cỗ hỏa pháo, xuất phát từ Kim Lăng, tiến đến Thường Châu thành hạ
Phòng thủ Thường Châu là Bắc Dương quận vương Tống Vũ Thụy, mang theo một ngàn thân binh, hai vạn phủ binh tử thủ thành trì, không đầu hàng
Sau một đêm pháo kích, tường thành Thường Châu hóa thành gạch ngói đá vụn, hai vạn phủ binh đều chạy tán loạn, thân binh đều tử trận; chỉ còn lại một mình Bắc Dương quận vương Tống Vũ Thụy, cùng với các huynh đệ dòng dõi chặn ở trước cổng bắc, quyết không lùi nửa bước cho đến chết, sau đó, Hứa Bất Lệnh cho chôn cất ở ven hồ Tử Kinh
Ngày 23 tháng 4, Tây Lương quân đến Lương Khê
Vào thời khắc công thành, Tri châu Tô Châu, phò mã Tống Kỵ là Triệu Trạch, giấu kín binh lính trong thuyền đánh cá, thừa dịp ban đêm tập kích bất ngờ tám mươi dặm, đi đường vòng từ Thái Hồ đến phía sau Tây Lương quân, đánh lén đội thuyền vận chuyển lương thảo đồ quân nhu, phải trả giá bằng cái chết của hơn hai ngàn người mới đốt cháy được một nửa thuyền chở lương, trước khi chủ lực Tây Lương quân quay về đã kịp thời rút lui, đồng thời giải được vòng vây của Lương Khê
Có lẽ đây là tổn thất lớn nhất mà Hứa Bất Lệnh phải chịu trong quá trình bình định đến nay, cũng là lần duy nhất mà Đông Nguyệt đạt được mục tiêu thắng trận, bước tiến quân cũng vì thế mà trì hoãn gần nửa tháng, cho đến khi thuyền chở lương gấp rút từ Sở Địa tiếp viện đến, mới một lần nữa tiếp tục tiến quân
Triệu Trạch đã kéo dài thời gian cho Đông Nguyệt được nửa tháng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi
Tây Lương quân chỉ trong một ngày đã phá Lương Khê, đến Tô Châu thì Triệu Trạch cũng đã không còn lực, tử thủ được nửa ngày, sau khi Hứa Bất Lệnh hứa hẹn bảo toàn tính mạng vợ con, Triệu Trạch hướng về Trường An hành lễ ba bái chín lạy, xem như 'Không thẹn với ân đề bạt của Tống Kỵ, nhưng việc đã đến nước này, không phải tội của chiến tranh, thực sự là tình thế ép buộc' rồi mở cửa thành đầu hàng
Triệu Trạch tuổi chưa đến ba mươi, là tiến sĩ năm Chiêu Hồng thứ tám, là phò mã duy nhất của Tống Kỵ, sau khi Hứa Bất Lệnh đánh vào Trường An, đã dẫn gia quyến bỏ trốn, đến nương nhờ Đông Nguyệt
Nhưng bởi vì quan hệ cha vợ con rể của Triệu Trạch và Tống Kỵ, vẫn luôn không được Tống Thiệu Anh trọng dụng, đợi đến khi Tống Thiệu Anh phát hiện ra năng lực bày trận tập kích bất ngờ từ Thái Hồ của Triệu Trạch, thì đã không còn cách nào cho hắn có binh lính để dùng nữa
Nghe nói Tống Thiệu Anh còn ở trên núi Bạch Mã đấm ngực giậm chân, nói câu ‘Sớm biết Đông Nguyệt ta có Triệu Trạch, thì cớ gì để cho tên chó ghẻ Tần Kinh thủ biên giới làm gì?’ Vấn đề này, hiển nhiên không ai có thể trả lời Tống Thiệu Anh, bởi vì trước mặt Tống Thiệu Anh, đã không còn ai
Tô Châu vừa thất thủ, Gia Hưng đã ở ngay trước mắt, cách Hàng Châu chỉ còn một trăm hai mươi dặm nữa
Trong tình thế này, những người còn có thể tử thủ Gia Hưng, chỉ còn lại thuộc hạ của Tống Thiệu Anh, ba vạn thân quân đã ẩn giấu gần một năm rưỡi
Ngày 20 tháng 5, Hứa Bất Lệnh suất quân gần ba mươi vạn, tiến đến Gia Hưng thành hạ, toàn quân xuất hiện, vây kín bốn phía, chuẩn bị đánh một trận thu quan, cũng coi như làm một trận tang lễ long trọng cho Tống thị
Nhưng điều khiến Hứa Bất Lệnh thất vọng chính là, một tấc sơn hà một tấc máu phía trước, Tống thị chỉ còn dựa vào một chút ít binh mã thuộc hạ mà gắng sức vùng vẫy sau cùng
Đến bên ngoài thành Gia Hưng, ba vạn quân tinh nhuệ đang chuẩn bị quyết chiến thì ở trong thành Hàng Châu, lại đưa đến một đạo thánh chỉ
Tống Thiệu Anh, vẫn là đầu hàng
Sự việc này vừa xảy ra, trực tiếp biến tất cả những sự liều mạng, sự huyết tính đã tạo ra phía trước thành một trò cười
Nhưng không đầu hàng thì sao
Không đầu hàng, Tống thị ở Giang Nam phải chết hết, Tống Thiệu Anh cho dù có dũng khí đền nợ nước, hai vương khác, mấy ngàn tông tộc Tống thị cũng không có, không đầu hàng thì chết, đầu hàng thì sống được nhưng chịu nhiều tủi nhục, họ còn có thể chọn thế nào
----- Sấm sét —— Cửu tiêu lôi động, ông trời rơi lệ
Đầu tháng sáu, mưa phùn lất phất, rơi xuống sông Tiền Đường giữa hè, non xanh nước biếc, trong làn sóng quân đen đã mất đi vẻ đẹp vốn có
Cơn mưa lớn này giống như trời xanh dành tặng cho Đại Nguyệt Tống thị một khúc vãn ca cuối cùng, chỉ chờ trời quang mây tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng, mảnh đất này, cũng sẽ đổi tên đổi chủ, triệt để bước vào một thời đại mới
Thuyền chiến của Tây Lương quân nối tiếp nhau cập bến, sĩ khí như cầu vồng, các quân sĩ giáp đen, đội mưa lớn, đi về phía phủ lỵ của Giang Chiết, nơi đã cắm rễ mấy ngàn năm ở Giang Nam
Hàng Châu thành ở vị trí trung tâm vùng sông nước Giang Nam, đình đài hành lang mang nét uyển chuyển của những cô gái miền sông nước, tường thành cao ba trượng sáu, nhưng đã không biết bao nhiêu năm không còn chiến hỏa, trên tường gạch in dấu vết thời gian, nhưng không hề có dấu tích cảnh tượng tan hoang do chiến tranh
Trên tường thành, đứng đầy bách tính Hàng Châu, tay cầm ô che mưa, nhìn xuống đoàn quân đen như thủy triều
Bất quá lần này, họ không phải bị bắt đến làm bia đỡ đạn nữa, kể từ khi hơn hai ngàn đầu vương hầu tướng lĩnh bị chất thành đống bên ngoài thành Lư Châu, thì không còn ai dám làm như vậy nữa
Bách tính Hàng Châu đứng ở đây, chỉ là vì chờ đợi cuộc chiến tranh kéo dài hơn một năm này, trước mắt sẽ triệt để kết thúc
Trên lầu cửa thành, lá cờ của hoàng gia Đông Nguyệt đã bị hạ xuống, trơ trọi nhìn có vẻ xơ xác
Bên ngoài cửa thành, hơn ngàn người dòng họ Tống, cùng với các thân hào nông thôn tộc lão, quan lại hiển quý sinh trưởng ở địa phương Hàng Châu, lặng lẽ đứng trong mưa lớn, lặng ngắt như tờ, trầm mặc không nói gì, nhìn về hướng mặt sông
Hoàng đế Đông Nguyệt Tống Thiệu Anh, tay bưng khay, trong khay là ngọc tỷ cùng long bào, cúi đầu đứng ở phía trước nhất; Dự vương Tống Định An, Sở vương Tống Chính Bình đứng hai bên trái phải, trong mắt đều là ngũ vị tạp trần, nhưng càng nhiều hơn cả là sự bất lực
Tống Thiệu Anh cũng muốn "thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành", nhưng đến thời khắc này, hắn phát hiện chính mình ngay cả tư cách làm ngọc nát cũng không có, thủ hạ đông đảo mưu sĩ, không ai can gián nên tử chiến như thế nào, mà là tìm mọi cách khuyên hắn đừng làm giãy giụa vô ích
Nếu như hắn không đầu hàng, rất có thể Hứa Bất Lệnh còn chưa đến, thuộc hạ của hắn, sẽ cầm đầu của hắn đi trước Hứa gia để tranh công
Đại Nguyệt to lớn, diệt vong ở đời thứ tư, tính toán kỹ càng, thời gian cũng chỉ mới một giáp
Tam vương hiện tại cũng có chút hối hận, nếu năm đó thành thật để Tống Kỵ tước bỏ lãnh địa, có lẽ còn có thể làm một vị vương gia nhàn tản không binh quyền, sống giàu sang mấy trăm năm
Nhưng trên đời này chưa từng có thuốc hối hận, hoàng quyền bày ra trước mắt, cũng không ai có thể có tự giác đoạn đi cánh tay này, dù cho có làm lại cả trăm lần, kết quả vẫn sẽ giống nhau
Mưa lớn tí tách rơi xuống giữa vùng sông nước Giang Nam
Đoàn kỵ binh thiết giáp đen nghịt từ tây bắc, chậm rãi xuất hiện bên ngoài thành Hàng Châu, tiếng hô hét chấn thiên, gần như lấn át cả tiếng sấm trên trời: "Hổ ——" "Hổ ——" "Hổ ——" Giữa trung tâm thiên quân vạn mã, một cỗ xe tứ mã xa hoa ngang nhau, chạy trên đường đá trắng dưới mưa to, chậm rãi tiến đến trước mặt tam vương cùng mấy ngàn sĩ tộc
Trên xe ngựa cắm lá cờ lớn có chữ "Hứa", cửa xe rủ rèm châu, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ một thân bạch bào
"Tội thần, Tống Thiệu Anh, tham kiến thế tử điện hạ
"Tham kiến thế tử điện hạ
Bên ngoài thành Hàng Châu, những âm thanh nơm nớp lo sợ vang lên
Dương Tôn Nghĩa vác trường bát trượng sóc, ánh mắt cũng không nhìn những phiên vương cùng cấp với Túc vương này
Được làm vua thua làm giặc, binh hùng tướng mạnh mới gọi là 'vương', cúi đầu xưng thần, cho dù là đế vương, cũng chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ mặc người chém giết, không đáng để hắn để vào mắt đánh giá
Trên xe ngựa, Hứa Bất Lệnh không lên tiếng, chỉ ngắm nhìn phong cảnh núi sông Giang Nam tươi đẹp
Dạ Oanh mình mặc áo đen, lưng đeo lợi kiếm, đứng ở ngoài thùng xe, tay cầm 'Thánh chỉ' vừa mới viết ra: "Thánh thượng chiếu viết: Ngụy vương Tống Thiệu Anh, Dự vương Tống Định An, Sở vương Tống Chính Bình, không màng tình hình tai nạn ở Giang Nam, lúc quốc gia nguy nan lại còn ủng binh tự lập, gây ra thiên hạ loạn lạc, tội không thể tha
Từ hôm nay trở đi, tự mình dẫn theo gia quyến, vào Trường An diện kiến thánh thượng thỉnh tội, quân đội tư nhân Giang Nam, lập tức tại chỗ giải tán…" Thanh âm lạnh lùng, thành tiếng động duy nhất dưới mưa to
Tam vương cùng sĩ tộc Giang Nam cúi đầu đứng, không ai dám nửa lời dị nghị
Đến khi Dạ Oanh tuyên đọc xong thánh chỉ, Tống Thiệu Anh mới thật sâu phụ thủ: "Tạ ngô hoàng thánh ân
"Tạ ngô hoàng thánh ân
Trên xe ngựa vẫn không có bất kỳ đáp lại nào
Hứa Bất Lệnh giơ tay lên, xe ngựa một lần nữa lên đường, đi qua bên cạnh tam vương, lái vào thành Hàng Châu đã sớm mở rộng cổng
Trên đầu thành Hàng Châu, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, nghênh đón vương sư đến, ăn mừng nội loạn Đại Nguyệt kết thúc
Đương nhiên, cũng không thiếu những thư sinh mang đầy bụng 'thiên địa quân thân sư', ánh mắt phẫn uất, đứng trong đám người phía sau âm thầm đau đớn, nhưng ba lượng nho sĩ mục nát này, dưới tiếng reo hò náo nhiệt của mọi người, chỉ có thể tỏ ra sự yếu ớt cùng bất lực
Sa sa sa —— Mưa lớn rơi trên nóc xe, tiếng nước chảy bên đường róc rách, đập vào mi mắt
Hứa Bất Lệnh nghiêng người tựa vào gường êm, tay cầm chén bạch ngọc, tâm tư chỉ dừng lại một chút trên sự thành tựu thống nhất Đại Nguyệt, rồi lập tức chuyển tới, ngược lại nhìn về đám dân thường rách rưới ven đường: "Dạ Oanh, dẫn người đi điều tra vương phủ Hàng Châu, tài sản riêng của tam vương phía đông không cần đưa về Trường An, cứ để lại mà cứu tế bách tính
"Đã rõ công tử, sau khi tịch biên, người thì làm sao bây giờ
"Nam thì sung quân, đi phương bắc đánh trận, nữ thì đưa đến phủ Tiêu Đình làm nha hoàn
Người ở địa vị cao, lời nói có hiệu lực, Tiêu Đình đã mở miệng, thì không thể để người ta cảm thấy chỉ là nói cho vui
"Có muốn ta chọn hai người đẹp, để lại cho công tử không
Hứa Bất Lệnh vẻ mặt lạnh lùng cứng đờ, tiếp theo có chút bất đắc dĩ nói: "Ta mỗi ngày bị bảo bối các nàng xoay vòng, cũng không biết có thể sống qua tuổi bốn mươi hay không, ngươi muốn ta sớm phi thăng à
Dạ Oanh quay đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Công tử, ngài thế nhưng là đệ nhất thiên hạ, mới có bao lâu, làm sao đã sợ
Hứa Bất Lệnh nhướng mày, có chút không vui: "Ngươi nha đầu này, càng ngày càng không có quy củ, ta làm sao lại sợ
Ta chỉ là không muốn để cho bảo bối các nàng ghen mà thôi
Đàn ông mà, phải học cách kiềm chế dục niệm của bản thân, không thể bị dục vọng điều khiển, có mới nới cũ, làm lạnh nhạt người bên cạnh
"Phải không
Dạ Oanh chớp đôi mắt to, từ bên ngoài thùng xe chạy vào, ngồi xuống cạnh Hứa Bất Lệnh, đưa tay liền muốn cởi đai lưng của Hứa Bất Lệnh
Hứa Bất Lệnh hơi có vẻ nghi hoặc, bắt lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của Dạ Oanh: "Ngươi làm gì vậy
Dạ Oanh ngồi quỳ trước mặt Hứa Bất Lệnh, gương mặt linh khí ngời ngời tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Công tử không cần kiềm chế dục niệm, nha hoàn hầu phòng, chức trách chính là thỏa mãn lão gia khi dục cầu không được thoả mãn, đây là việc ta phải làm
Vẻ mặt Hứa Bất Lệnh hơi cứng lại: "Ta không phải có ý này, ta nói là..
Ôi chao ôi chao ôi chao..
Tê—— các ngươi chơi chết ta được...""Hì hì..
Nếu công tử sợ, coi như xong
"Ta sợ cái gì
Có gì mà phải sợ, mười cô nương xoay ta, công tử cũng không hề cau mày, sẽ sợ ngươi một tiểu nha đầu...""Hì hì..."..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xe ngựa chậm rãi chạy qua con đường, bên cạnh là dòng nước chảy nhỏ, tường trắng ngói xanh
Bách tính đứng trên hành lang mái hiên, đưa mắt nhìn người đàn ông quyền thế nhất thiên hạ kia, chậm rãi lái xe về hướng Bạch Mã Sơn
Mặc dù Hứa Bất Lệnh lúc này đang ngồi bệt trên giường êm, nhìn ra ngoài với vẻ không còn gì luyến tiếc, bất quá vì có rèm châu che chắn, cũng không ai có thể nhìn thấy bộ dạng của hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mỗi nhà đều có một kinh khó niệm, đàn ông mà, luôn có lúc một mình gánh vác hết thảy
Hứa Bất Lệnh đưa tay xoa đầu Dạ Oanh, âm thầm thở dài một tiếng, nỗi niềm đó, không thể nói cùng người ngoài..
(hết chương này)