Chương 40: Tìm hiểu nguồn gốc
Phương Đông trời còn chưa sáng, trên đường phố tiếng ồn ào liền vang lên, các loại cửa hàng bên trong sương mù bốc lên, những món mỹ thực vừa mới ra lò tỏa ra hương vị mê người, theo khe hở cửa sổ bay vào trong phòng
Trong màn che, Chúc Mãn Chi nằm trong ổ chăn, như bạch tuộc ôm lấy Thôi Tiểu Uyển, có lẽ do ngửi thấy mùi thơm, khụt khịt mũi một cái, mơ màng thì thầm: "Đói quá..
A
Lão Trần, sao ngươi nhỏ đi một chút vậy..
Chúc Mãn Chi dùng tay nắm mấy lần xung quanh, lại cảm thấy sau lưng có gì đó cấn cấn, nàng nhíu đôi lông mày nhỏ: "Sao còn để thanh đao trong chăn vậy, thật là..
Trong khi nói chuyện, Chúc Mãn Chi đưa tay ra sau lưng, muốn đẩy chuôi đao ra, kết quả..
(⊙_⊙)
Chúc Mãn Chi như bị rắn cắn rụt tay lại, mở choàng mắt, vừa vặn chạm mặt Thôi Tiểu Uyển
Thôi Tiểu Uyển chiếc yếm màu xanh trà bị kéo xộc xệch, nửa treo trên người, có chút bất mãn phàn nàn: "Mãn Chi, sau này ngủ phải ngoan ngoãn hơn chút, cứ xoa ta mới sáng ra, Hứa Bất Lệnh muốn sờ, ngươi còn đánh tay hắn ra, cứ vậy là sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đấy
Chúc Mãn Chi nháy mắt to, cuối cùng cảm giác được mình đang nằm giữa hai người, người dính sau lưng nàng là..."A——"
Mặt Chúc Mãn Chi đỏ bừng lên, lật một vòng vào trong ổ chăn, ngực lạnh toát, phát giác không đúng, lại vội vàng nằm trở lại, chui vào sau lưng Thôi Tiểu Uyển, lắp bắp nói thầm: "Hứa công tử, ngươi làm gì ta vậy
Sao ngươi có thể thừa dịp ta ngủ mà ôm ta, để Tư Ngưng thấy thì làm sao bây giờ..
"..
"
Hứa Bất Lệnh đã sớm tỉnh, nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của Mãn Chi thì rất buồn cười, đưa tay nhéo nhéo bên mông tròn trịa của nàng, rồi ngồi dậy: "Chỉ để ý đầu không lo mông, trời đã sáng rồi, bây giờ tránh thì còn được cái gì
Dậy ăn cơm thôi
Chúc Mãn Chi rùng mình, bò ra sau lưng Thôi Tiểu Uyển, đến đầu cũng không dám lộ: "Ta không ăn, Hứa công tử ngươi đi ăn trước đi
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ, mặc áo khoác vào, cúi người hôn lên trán Thôi Tiểu Uyển một cái
Sau khi ra ngoài rửa mặt, Hứa Bất Lệnh đến quán mua mấy lồng bánh bao, để lại hai phần cho Mãn Chi và Tiểu Uyển, rồi đến phòng Trần Tư Ngưng, đưa tay gõ cửa
Trong căn phòng vách bên cạnh, Trần Tư Ngưng vừa rời giường, đang ngồi bên mép giường, thay chiếc ga giường bị làm bẩn do vô ý, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi xuất thần, suy nghĩ về chuyện trong mộng
Tối qua, ta đã mơ thấy cái gì vậy
Hình như..
Trước đó cùng nhau đi thám hiểm sơn động, cây mây đột nhiên mọc ra, trói ta lại, Hứa Bất Lệnh cứu ta, Hứa Bất Lệnh không những không cứu, còn cởi váy ta..
Đây là cái quỷ gì vậy
Vẻ mặt Trần Tư Ngưng quái dị, vô thức nắm chặt váy áo
Thùng thùng ——
Tiếng gõ cửa vang lên, hai con rắn nhỏ đang cuộn mình bên cạnh ngẩng đầu lên
Trần Tư Ngưng lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy mở cửa, ngẩng đầu thấy Hứa Bất Lệnh đứng ở ngoài, trên tay còn cầm theo bánh bao, cũng không biết có phải vì nguyên nhân mơ tối qua hay không, vẻ mặt có chút câu nệ: "Hứa công tử, dậy sớm thế ạ
Ta đang định xuống mua đồ ăn, ngược lại làm phiền công tử rồi
Hứa Bất Lệnh nghe Trần Tư Ngưng lẩm bẩm cả đêm, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, bất quá loại chuyện này không tiện nói rõ, hắn mỉm cười nói: "Tối qua Mãn Chi say rượu, có hơi ồn ào, Trần cô nương ngủ có ngon không
Trần Tư Ngưng tối qua uống chút rượu, nào chỉ là ngủ ngon, mà suýt chút nữa quên cả mình đang ở đâu
Đối diện với câu hỏi của Hứa Bất Lệnh, nàng gật đầu nói: "Tối qua uống chút rượu, vừa nằm xuống là ngủ say luôn, rất ngon
"Vậy thì tốt rồi
Hứa Bất Lệnh trực tiếp vào nhà, muốn đặt bánh bao lên bàn, nhưng vừa nhìn qua, phát hiện trên giường có chút lộn xộn, ga giường cuộn thành một cục đặt ở bên cạnh, ga giường mới chỉ vừa thay một nửa, trên ghế còn đặt một chiếc quần lót màu xanh nhạt, và một chiếc yếm thêu hai con rắn nhỏ...?
Hứa Bất Lệnh không phải không quen với cảnh Lục di buổi sáng thay ga giường, trong lòng càng thêm cổ quái
Trần Tư Ngưng luôn suy nghĩ lung tung, thật sự không để ý cái này, đợi đến khi Hứa Bất Lệnh vào nhà mới phản ứng, hoảng hốt "Ô
một tiếng, bước nhanh chạy đến bên giường, che đống đồ vật lộn xộn lại, mặt đỏ như máu, lúng túng nói: "Ta..
Ân, tối qua A Thanh với A Bạch không ngoan, làm bẩn ga giường, ta đang định thay..
làm công tử chê cười rồi
A Thanh và A Bạch không hiểu tiếng người, nhưng có thể đại khái hiểu ý của chủ nhân, vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu, ra vẻ nhận lỗi, để sau này khỏi bị trừng phạt
Hứa Bất Lệnh đối với việc này, tự nhiên là ngầm hiểu không nói toạc, ngồi xuống bên bàn: "Đến ăn cơm đi, chút nữa còn có thời gian thu dọn
"Vâng
Trần Tư Ngưng kéo màn xuống, che khuất cái giường có chút lộn xộn lại, mới đến ngồi xuống bên cạnh bàn, vẻ mặt quẫn bách không giảm, cúi đầu đổi chủ đề: "Hôm qua Mãn Chi có phải nói mê sảng nữa không
Đêm qua lôi kéo ta nói cả đêm toàn đạo lý lớn
Hứa Bất Lệnh đẩy một lồng bánh bao đến trước mặt Trần Tư Ngưng, mỉm cười mở miệng: "Đúng vậy đó, nói Trần cô nương có ý đồ xấu với ta, không đi tìm phòng của ta đi, cho Trần cô nương tấm gương tốt, để cô chủ động hơn chút
Trần Tư Ngưng đang gặm bánh bao khựng lại, mím môi một cái, liếc trộm Hứa Bất Lệnh, thấy hắn thật sự có ý đùa giỡn, mới âm thầm thở phào, ngượng ngùng nói: "Mãn Chi toàn thích nói lung tung, ta coi công tử như bạn giang hồ, sao lại có ý đồ xấu
Ân..
lần trước ở Lương Thành làm công tử mất mặt, là do ta say rượu, công tử đừng suy nghĩ nhiều mới phải..
Ăn bánh bao đi, lát nữa lại nguội
Nói xong liền bắt đầu gặm bánh bao lấy lớn, một bộ dáng như cực đói không muốn nói chuyện
Hứa Bất Lệnh trong lòng cười thầm, cũng không trêu Trần Tư Ngưng nữa, phối hợp bắt đầu ăn điểm tâm, hai con rắn nhỏ cũng bò lại, vẫy đuôi nhỏ, như những chú cún con dính người trông ngóng
Trần Tư Ngưng tâm loạn như ma, tâm tư căn bản không đặt vào ăn cơm, chỉ là muốn bịt miệng mình để không nói chuyện với Hứa Bất Lệnh, ăn như hổ đói chưa được một hai miếng đã bị nghẹn lại
"Khụ khụ——"
Hứa Bất Lệnh biết ngay là sẽ như thế, vội vàng cầm ly nước, ngồi xuống đối diện Trần Tư Ngưng, đưa tay nhẹ phẩy những sợi tóc mềm mại phía sau lưng, dịu dàng nói: "Ăn chậm một chút, một bậc nửa bước tông sư mà bị nghẹn chết, cái kỳ văn này, chắc phải lưu truyền trên giang hồ mấy trăm năm mất
Khuôn mặt Trần Tư Ngưng đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, bưng ly nước uống một ngụm lớn, thật sự không chịu được, bưng bánh bao lên liền chạy ra ngoài sân, lúng túng nói: "Trong phòng hơi nóng, ta..
ta ra ngoài ăn
Hơi nóng
Hứa Bất Lệnh nhìn tiết trời tháng giêng rét buốt, khẽ gật đầu
------
Giữa trưa, Hứa Bất Lệnh thay trang phục, tạm biệt ba cô nương, đến khách sạn gần đó, nơi giam giữ Khương Khải
Chim sẻ nhỏ vốn rất thích gây sự, hôm qua bị lạnh cóng cả đêm, đến giờ vẫn đứng trên cành cây bên ngoài phòng, không chớp mắt để ý đến nhất cử nhất động của gian phòng, từ xa nhìn lại tựa như trên nhánh cây trơ trụi mọc ra một nhúm lông
Hứa Bất Lệnh đi tới trước mặt, gọi chim sẻ nhỏ xuống, cho nước và đồ ăn xong, để nó trở về ngủ bù, sau đó trở lại trong phòng khách sạn
Trong phòng vô cùng gọn gàng, không hề có dấu vết hư hại nào
Khương Khải không tài nào cởi được dây thừng, lúc này vẫn bị trói trên giường, nghiêng đầu nhìn hai hạt dưa trên ghế mà suy tư
Hứa Bất Lệnh cởi trói tay chân cho Khương Khải, Khương Khải liền lật người dậy, câu đầu tiên là: "Hứa huynh, có chuyện cứ nói thẳng, ta Khương Khải là người sảng khoái, hứa là sẽ không từ chối, làm không được ngươi ép ta cũng vô ích
Ngươi để hai hạt dưa ở chỗ này, rốt cuộc là ý gì
Ta biết làm sao được
Hứa Bất Lệnh ném mũ rộng vành cho Khương Khải, bày ra bộ dáng thâm sâu khó lường, học giọng điệu của lão phu tử: "Có thể hiểu thì không cần ai nói, không hiểu thì ngộ tính chưa đủ, nói cũng vô ích, sau này cứ an ổn làm một vị vương gia nhàn tản rất tốt
Khương Khải nhíu chặt lông mày, đúng là bị câu nói tưởng như có mà không có này dọa sợ, nghĩ một chút: "Thật ra ta có chút kiến giải, chỉ là không biết có giống với ý của Hứa huynh không, Hứa huynh đã không chịu nói, thì thôi vậy, đợi đến khi tìm ra manh mối, ta với huynh tâm ý tương thông là sẽ hiểu
Nói xong, cầm hai hạt dưa lên nắm chặt trong tay áo
Hứa Bất Lệnh chậm rãi gật đầu, làm ra vẻ 'trẻ nhỏ dễ dạy', dẫn Khương Khải ra cửa
Tối qua, Khương Khải đã cho người ra ngoài tìm hiểu tình hình, Hứa Bất Lệnh đi vào một tửu lâu, gọi vài món thịt và rượu, rồi ngồi ở bàn bên cạnh an tĩnh chờ đợi
Khương Khải một ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, cũng không muốn lại chịu cái khổ đói rách lần trước, ngồi trên bàn ăn như hổ đói, sắp nhồi căng bụng, người hộ vệ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức mới từ cầu thang chạy tới
Hộ vệ đảo mắt một vòng ở tầng hai, bước nhanh đến bên người Khương Khải, khom người nói: "Thế tử điện hạ, thuộc hạ đã tìm hiểu cả đêm, thái tử gần đây đều ở trong cung, bình thường sẽ không ra ngoài
Bất quá, trong lúc thăm dò, ngược lại phát hiện ra vài điều bất thường
Hứa Bất Lệnh ngay ở sau lưng, Khương Khải cũng không dám ám chỉ hộ vệ trở về báo tin tới cứu hắn, chỉ bình thản nói: "Nói
Hộ vệ nhìn xung quanh một chút, nói khẽ: "Khi thái tử xuất cung, thường hay tới Xuân Hoa đường, phần lớn là xã giao, đôi khi không có việc gì cũng sẽ một mình tới ngồi một lát, nhưng chưa từng gọi cô nương
Thuộc hạ tìm hiểu không có kết quả, liền đi hỏi thăm những người xung quanh, kết quả phát hiện, khi thái tử ở Xuân Hoa đường, gần đây có một nhà tên là Lan Bảo trai, cô nương ở đó đều sẽ bị người bao xuống, nếu như thuộc hạ đoán không sai, điện hạ chắc hẳn đang ở đó, gặp riêng một ai đó
"Gặp riêng
Khương Khải nghe đến đó, ánh mắt lay động, dường như nghĩ đến điều gì, khoát tay nói: "Biết rồi, tiếp tục đi nghe ngóng đi
"Vâng
Hộ vệ cung kính rời đi
Hứa Bất Lệnh nghe tất cả vào tai, đợi hộ vệ đi rồi, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Khương Khải, hỏi: "Đường đường thái tử, tại câu lan, gặp riêng người nào
Khương Khải ánh mắt cổ quái, hơi trầm mặc một lát, mới có chút khó mở miệng mà nói: "Biểu đệ ta, sở t·h·í·c·h có chút đặc biệt, nghe nói, ừm..
t·h·í·c·h nam phong
Hứa Bất Lệnh sững sờ, không ngờ nghe được tin này, thật có chút bất ngờ
T·h·í·c·h nam phong trong giới quý tộc không phải hiếm lạ, tỷ như Nhị công tử nhà Quan ở thành Trường An, địa vị cao ngất không ai dám kh·i·n·h thường, thậm chí còn được đồn là "Nhã nói"
Nhưng thái tử Bắc Tề thích món này, hiển nhiên có chút không thích hợp, bởi vì Tề đế chỉ có một người con trai, liên quan đến việc nối dõi tông đường
Nam nhi tốt mà làm 'gậy khuấy phân heo' hoặc bị người khác 'khuấy', làm trái đạo trời, xưa nay đều không được chấp nhận, Khương Khải cười: "Thánh thượng vì chuyện này, vẫn luôn bất hòa với Khương Đốc, vốn tưởng rằng Khương Đốc đã sớm thay đổi, không ngờ sau lưng vẫn còn làm chuyện này
Hứa Bất Lệnh với loại chuyện này, thật sự không có quá nhiều thành kiến, lắc đầu nói: "Vấn đề xu hướng tính dục, làm sao có thể thay đổi được, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khương Khải nháy mắt, thấy Hứa Bất Lệnh với việc t·h·í·c·h nam phong không hề k·i·n·h thường, thậm chí còn mang vài phần thái độ lý giải, bỗng nhiên ngồi xa ra: "Hứa thế tử có lẽ..
Ôi chao ôi chao
Nói đùa thôi
Hứa Bất Lệnh buông miếng vải đen che thiết giản, đứng dậy đi xuống lầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khương Khải nhún vai, khẽ thở dài, ngoan ngoãn đi theo sau
------ "Mứt quả..
"Bánh bao..
Tháng Giêng nắng ấm chiếu rọi, phiên chợ người qua lại tấp nập
Tiểu Đào Hoa một mình lững thững giữa đường, trên lưng còn đeo một bao vải dài, trên đầu đội mặt nạ hình mặt cười, tay cầm cây mứt quả, giống như khuê nữ đi thăm thân trong tháng Giêng, giữa phiên chợ năm người mười vẻ, không gây bất kỳ sự chú ý nào
Từ hôm qua bói toán cho tên đ·a·o k·h·á·c·h cơ bắp quái dị kia, Tiểu Đào Hoa sợ tên đ·a·o k·h·á·c·h này tin lời mình, trở về gây chuyện, vẫn luôn âm thầm lén lút theo dõi
Mặc dù không quen biết tên đ·a·o k·h·á·c·h kia, tên cũng không biết, nhưng Tiểu Đào Hoa không muốn vì một câu nói của mình, mà làm h·ạ·i một người
Người cần chịu trách nhiệm với lời nói của mình, đây là điều sư phụ dạy
Chỉ là tên đ·a·o k·h·á·c·h trẻ tuổi kia, đầu óc quả thực có vấn đề
Tiểu Đào Hoa theo dõi cả ngày, thấy đ·a·o k·h·á·c·h kia trên đường đi lang thang, không có mục đích, thấy hai con c·h·ó đánh nhau cũng sẽ đứng xem nửa ngày
Như vậy thì thôi, đến tối còn muốn tới dạo kỹ viện, đứng ở cửa Xuân Hoa đường ngó nghiêng, có lẽ vì xấu hổ túi tiền trống rỗng, ngược lại chạy đến một câu lan rẻ tiền gần đó, lảng vảng một hồi rồi đi, dường như nhát gan không dám bước vào
Tiểu Đào Hoa tuổi còn nhỏ, nhưng đã theo cha mẹ trải qua giang hồ, có một số chuyện thực ra đã biết, với loại sắc phôi lén lút này, trong lòng còn có chút k·h·i·n thường
Tên này còn không bằng Đại sư huynh của nàng, quang minh chính đại vào thanh lâu, tìm cô nương uống vài chén mượn rượu tiêu sầu, sau đó tiêu sái rời đi, mới đúng là dáng vẻ một khách giang hồ, có sắc tâm nhưng không có gan là cái gì
Bất quá, Tiểu Đào Hoa cũng không cứ thế mà đi, dù sao đ·a·o k·h·á·c·h trẻ tuổi không có biểu hiện suy đồi đạo đức gì, con người đều có một mặt khuất, không thể dùng hành vi lén lút nhìn trộm được để đánh giá một người; nàng còn thích ôm chăn huyễn tưởng hình dáng một ca ca khi ngủ, chẳng lẽ vì thế mà nói nàng là kẻ háo sắc sao
Cứ thế mà theo dõi không mục đích, từ sáng tới giữa trưa
Tiểu Đào Hoa tuy mới tập võ hơn một năm, nhưng thiên phú cực cao, cao đến nỗi đương thời võ khôi không dám dạy, sư phụ lại là một tông sư đỉnh cao ngang Giả công công, bắt đầu vượt xa người bình thường rất nhiều, võ nghệ thật ra đã rất lợi hại
Cách tên đ·a·o k·h·á·c·h trẻ tuổi hơn trăm bước, cũng không bị phát hiện
Sau khi đi loanh quanh vài vòng ở Quy Yến thành, tên đ·a·o k·h·á·c·h trẻ tuổi lại quay về gần Xuân Hoa đường, đi thẳng đến một câu lan tên là Lan Bảo trai
Quy Yến thành dân số đông đúc, có vương công quý tử thì cũng có thương nhân đầy tớ, có thanh lâu xa hoa tiêu tiền như nước thì cũng có tiểu câu lan rẻ tiền vị trí hẻo lánh
Lan Bảo trai tên thì hay, nhưng thực tế chỉ là một gian hàng nhỏ trong hẻm sâu, hai kỹ nữ phấn son lòe loẹt đứng trước cửa gạ khách, đoán chừng cũng không biết các ngón đàn hát nhảy múa, chỉ thuần dựa vào bán da thịt
Giữa trưa trong hẻm còn chưa có khách, Tiểu Đào Hoa núp ở chỗ ngoặt cửa ngõ, thò nửa cái đầu nhìn vào, thấy tên đ·a·o k·h·á·c·h trẻ tuổi, quen thuộc liền bước vào
Hai kỹ nữ có vẻ rất quen, ngay cả chào hỏi cũng không thèm, trực tiếp vào câu lan rồi đóng cửa
Tiểu Đào Hoa nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng
Nàng với tên đ·a·o k·h·á·c·h kia cũng coi như có chút giao lưu, nhìn ra đ·a·o k·h·á·c·h không phải người sắc dục mê tâm, hơn nữa đ·a·o k·h·á·c·h dáng dấp rất tuấn tú, lại có võ nghệ cao cường, dù có háo sắc thì cũng cần gì đến nơi này để tìm kiếm son phấn
Tiểu Đào Hoa là một cô nương, đương nhiên không thể theo vào câu lan, do dự một chút, liền bò lên một nóc nhà, nhìn chằm chằm xung quanh câu lan, đợi tên đ·a·o k·h·á·c·h kia nhanh chóng xong việc rồi tiếp tục theo dõi
Chỉ là tên đ·a·o k·h·á·c·h trẻ tuổi vừa mới vào không lâu, bên trong viện tử Lan Bảo trai liền bốc lên chút khói, dường như đang đốt thứ gì
Tiểu Đào Hoa ngước mắt nhìn cột khói bay lên trời, có chút khó hiểu, lẩm bẩm: Đây là đang bày trò quỷ quái gì vậy..
------ Trong hậu viện câu lan, hai kỹ nữ rất thuần thục ném cỏ tranh ướt vào chậu than, sau đó trốn tránh làn khói chạy đến chỗ thông gió, đếm số bạc vừa kiếm được
Trong đại đường tiền viện, Liễu Vô Diệp một mình ngồi bên bàn rượu, đao gác trên bàn, lặng lẽ tự mình uống rượu
Ngoài cửa sổ cách xa, có thể thấy hoàng cung nguy nga, phía sau hoàng cung là Đông cung nơi thái tử ở
Hoàn cảnh câu lan không tốt, dù là giữa ban ngày ánh sáng cũng tương đối lờ mờ, ngoài tiếng "Ào ào" khi rót rượu, thì không còn âm thanh nào khác
Theo thói quen trước kia, Khương Đốc hẳn là buổi tối mới rảnh, đương nhiên buổi trưa cũng có khả năng, cụ thể khi nào đến thì Liễu Vô Diệp cũng không rõ
Cung thành ở giữa, ngăn cách hai người tại hai thế giới khác nhau, nơi duy nhất có thể liên hệ, chỉ có gian câu lan nhỏ bé này
Nhưng cho dù có đến, phần lớn thời gian cũng là để sai hắn đi làm chút chuyện, g·i·ế·t người, lấy đồ vật, thăm dò tin tức..
Liễu Vô Diệp nhìn vào chén rượu, trong rượu phản chiếu sườn mặt hắn, hắn lại có chút không biết con người trong chén
Cảm giác người trong chén, càng giống một kẻ tử sĩ của người khác, lúc rảnh thì tập võ, tới đây chỉ để lĩnh nhiệm vụ tiếp theo, sau đó vì nhiệm vụ mà liều s·ố·n·g c·h·ế·t, sống hoàn toàn không có chính mình
Mối quan hệ này bắt đầu từ khi nào, Liễu Vô Diệp đã quên, cũng đã sớm ngán
Muốn đi không từ biệt, không bao giờ gặp lại, nhưng đã nhiều năm ở đây rồi, dù muốn đi, cũng nên nói lời tạm biệt..
Hoặc là thay đổi tình cảnh hiện tại, trở về những ngày nâng chén nói cười..
Liễu Vô Diệp nâng chén đặt xuống, nhìn vào hình bóng trong chén, dù không quá muốn thừa nhận, nhưng trong lòng quả thực mang theo chút may mắn, hy vọng cô nương xem tướng kia nói thật, có thể "Tâm tưởng sự thành"
Ngồi một mình độc ẩm, không biết qua bao lâu, phía sau viện có tiếng bước chân vang lên
Liễu Vô Diệp quay đầu lại, người đến lại không phải người hắn muốn gặp..
----- Hứa Bất Lệnh trói chặt Khương Khải một lần nữa, tự mình rời khách sạn, đi vào gần Xuân Hoa đường
Vị trí Xuân Hoa đường là chốn phong nguyệt, xung quanh câu lan kỹ viện không dưới trăm nhà, rất nhiều thậm chí không có biển hiệu
Hứa Bất Lệnh để che giấu hành tung, cũng không tiện nghe ngóng ven đường, trong mấy ngõ nhỏ chín rẽ mười tám quẹo lẩn quẩn một hồi, mới tại một con hẻm nhỏ vắng vẻ, tìm được vị trí Khương Khải tìm hiểu được
Lan Bảo trai cách Xuân Hoa đường ước chừng nửa con phố, phía sau có hẻm đi thông, xung quanh ít người ở, đúng là chỗ tốt để gặp riêng
Hứa Bất Lệnh nhìn xuống xung quanh, xác định Khương Khải không thiết lập mai phục mới tiến đến bên ngoài đại môn của Lan Bảo trai đang giam giữ người, đưa tay gõ gõ
Thùng thùng——Rất nhanh, từ bên trong Lan Bảo trai truyền ra tiếng bước chân, một giọng nói có vẻ buồn ngủ của nữ nhân từ xa đến gần: "Gã đàn ông nào đấy, giữa trưa mà đến tìm nữ nhân, hôm nay không mở cửa..
Cửa..
Công tử, mời vào trong
Cô kỹ nữ trang điểm lộng lẫy, vừa mở cửa đã thấy vị công tử áo đen bên ngoài, nhất thời sửng sốt
Tuy vành mũ rộng che khuất nửa khuôn mặt, nhưng chỉ với dáng vẻ hoàn mỹ không chút tì vết cùng chiếc cằm kia, cũng đủ thấy đây là một lang quân tuấn tú hiếm thấy trên thế gian, mấu chốt là y phục và khí chất, vừa nhìn đã biết là người không hề tầm thường
Thái độ của kỹ nữ trong nháy mắt thay đổi, vội khom người hành lễ, ra hiệu mời vào
Câu lan vốn cũng không lớn, liếc mắt đã nhìn thấy toàn bộ, ngoài mấy cô kỹ nữ đang mưu sinh, không có khách nhân nào khác
Hứa Bất Lệnh không vào, chỉ khách khí nói: "Cô nương, ta muốn hỏi thăm chút chuyện
Kỹ nữ mang theo nụ cười mị hoặc, giơ tay ra hiệu: "Công tử, vào nói đi, có gì hay mà
"..
Hứa Bất Lệnh có chút bất đắc dĩ, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc khẽ lung lay
Hai mắt kỹ nữ sáng lên, vội vàng nhận lấy: "Ôi chao, công tử thật hào phóng, muốn hỏi gì
Ở đây chúng tôi cái gì cũng làm được, chỉ cần công tử vui lòng, càng kích thích cũng có thể..
Hứa Bất Lệnh phất tay, đảo mắt nhìn một lượt trong câu lan rồi nói: "Thái tử điện hạ đương triều, có phải thỉnh thoảng sẽ tới đây
"Hả
Kỹ nữ ngẩn người, chợt có chút buồn cười lắc đầu: "Công tử, ngài đang nói đùa gì vậy, thái tử là nhân vật nào, sao lại đến nơi này, hẳn là đi đến trước Xuân Hoa đường mới phải
Hứa Bất Lệnh thấy kỹ nữ không giống như đang làm bộ, hơi suy nghĩ một chút rồi đổi giọng hỏi: "Có hai nam nhân, từng bí mật gặp nhau ở đây không
Ăn mặc có vẻ khá lộng lẫy, cứ một thời gian lại đến một lần
Nghe đến đây, sắc mặt kỹ nữ hơi đổi, lắc đầu nói: "Không có, công tử đùa rồi, sao lại có nam nhân đến đây, ngài đi chỗ khác mà hỏi đi
Nói xong liền định đóng cửa
Hứa Bất Lệnh thở dài, lấy ra một xấp quan phiếu Bắc Tề đã được đổi, vỗ vỗ trong tay, xoay người bước ra ngõ nhỏ: "Được thôi, ta đi nơi khác xem
"Ôi chao, đợi chút đã..
Kỹ nữ trợn tròn mắt, vội chạy theo, chặn Hứa Bất Lệnh lại, cười duyên nói: "Công tử đừng vội mà, thiếp thân nhớ lại xem nào, à, là có hai vị công tử, thường xuyên bí mật gặp nhau ở đây
Cụ thể thân phận thì không biết, mỗi lần tới đều bảo chúng tôi lui vào phía sau đợi
Hứa Bất Lệnh gật nhẹ đầu: "Lần gần nhất họ đến là khi nào
"Ây..
Kỹ nữ có chút do dự, liếc nhìn xấp ngân phiếu trong tay Hứa Bất Lệnh, cắn răng nói: "Ngay khoảng nửa canh giờ trước
Vừa mới
Hứa Bất Lệnh hơi nhíu mày, liếc nhìn sắc trời: "Giữa trưa đã tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kỹ nữ vội vàng gật đầu: "Hai vị công tử kia cứ khoảng nửa tháng sẽ đến một lần, một người trẻ tuổi đeo đao đến trước, đốt một ít cỏ tranh ở trong viện, sau đó một người trẻ tuổi ăn mặc rất sang trọng lại đến
Hôm nay cũng như mọi khi, có điều người trẻ tuổi đeo đao kia đợi không lâu thì có một gã sai vặt bên ngoài mang theo lời nhắn, bảo hắn đến Nghênh Quân đình bên bờ dương thụ, người đeo đao trẻ tuổi kia liền đi, hiện giờ đoán chừng đang ở đó
"Nghênh Quân đình..
Hứa Bất Lệnh đã biết vị trí chính xác của thái tử Đại Tề, trong lòng có chút mừng rỡ, khẽ gật đầu, ném ngân phiếu cho kỹ nữ rồi xoay người bước ra ngoài: "Các ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc đi, nếu miệng không kín mà tiết lộ, không có gì bất ngờ xảy ra thì sống không quá ba ngày đâu, bây giờ đi vẫn còn kịp
"A?
Cô kỹ nữ đang đếm ngân phiếu thì sắc mặt cứng đờ, ngẩng đầu lên, trong ngõ nhỏ lại trống không, chẳng thấy nửa bóng người..
(Hết chương này)