Thế Tử Thực Hung

Chương 43: Đạp tuyết du Khúc giang




Chương 43: Già yếu tàn tật
Đèn hoa vừa mới được thắp lên
Những cỗ xe ngựa xa hoa nối đuôi nhau chạy ra khỏi cung thành, đi qua con đường phồn hoa nhất của kinh thành
Thái tử Khương Khải ngồi trong xe, nắm chặt hai tay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ
Những đình đài, ngõ hẻm quanh co, những mái nhà cong vút, kiến trúc đẹp đẽ nguy nga cứ thế lướt qua, trên đường phố những con tuấn mã hí vang, sĩ tử đông như mây, tiểu thư khuê các nhà giàu ngồi trong kiệu nhỏ e ấp ngó nghiêng, vũ nữ cười nói tự nhiên trong các thanh lâu tửu quán
Nơi đây, là nơi phồn hoa và đẹp nhất thiên hạ, không nơi nào sánh bằng kinh thành Trường An
Và Khương Khải là người thừa kế duy nhất của nơi này
Hỏi rằng, có nam nhân nào trong thiên hạ này, khi nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ như chốn tiên cung thế này mà không muốn nắm giữ tất cả trong tay, trở thành vị vua duy nhất cai trị nơi này
Khương Khải rất muốn đạt được tất cả những thứ này, lại càng muốn lúc còn sống, một lần tận mắt chiêm ngưỡng kinh đô Trường An tráng lệ
Nhưng đáng tiếc, ngay cả những tâm tư nhỏ nhặt nhất, hắn cũng không thể thực hiện được
Ngay cả một kẻ tay sai nhỏ nhoi, hắn cũng không gánh nổi, bởi vì hắn còn chưa phải là chủ nhân của nơi này
Khương Khải không hiểu vì sao phụ hoàng lại muốn hắn giết Liễu Vô Diệp, một kẻ con buôn nhỏ nhoi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến đại cục, cùng lắm chỉ khiến hậu thế có đôi lời chê bai, chỉ cần hắn có thể trị vì đất nước một cách tốt đẹp, thì sao lại không thể chịu đựng một chút vết nhơ nhỏ này
Những câu hỏi này, hắn không dám hỏi, phụ hoàng cũng không đáp, hắn chỉ có thể dốc toàn lực làm theo ý của phụ hoàng, không dám phạm chút sai sót nào, từ nhỏ đã luôn như thế
Vì ngôi vị hoàng đế tương lai, hắn nhất định phải hạ quyết tâm tàn nhẫn, chặt đứt tất cả trở ngại, cho dù đó là người mà hắn từng quan tâm nhất
Khương Khải nắm chặt tay, trong lòng quanh đi quẩn lại, nghĩ ngợi những điều này, chỉ là để tự an ủi bản thân, tìm cho mình cái lý do ‘Vô độc bất trượng phu’
Xe ngựa băng qua đường phố, dừng lại bên ngoài một gian trạch viện
Khương Khải không vén rèm xe lên, chỉ im lặng chờ đợi, tay không tự chủ mà run lên
Rất nhanh, Vương Cẩm từ trong trạch viện chạy vào, mặt trắng bệch, cúi đầu không dám nói lời nào
Khương Khải chờ một lát, cảm thấy không đúng, trong lòng rối như tơ vò, áy náy, trong nháy mắt biến thành phẫn nộ, đẩy rèm xe ra tức giận nói: "Thất bại rồi sao
Vương Cẩm mặt trắng như giấy, cúi đầu ấp úng nói: "Thái tử điện hạ, đám Ba Mông mai phục ở dương thụ hồ, đến giờ vẫn chưa quay về
Tiểu nhân phái người đi dò la, phát hiện trên mặt đất có vết tích giao chiến, nhưng thi thể không rõ tung tích, hẳn là bị chìm xuống đáy nước rồi
"Liễu Vô Diệp chết chưa
Vương Cẩm lắc đầu: "Theo người tới sau dọn dẹp chiến trường thì hẳn là không chết, bất quá hiện trường còn sót lại móng vuốt máu me, đoán là bị trọng thương
Sắc mặt Khương Khải âm trầm, hơi trắng bệch
Việc này thất bại, phụ hoàng chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn ngầm làm việc riêng thả Liễu Vô Diệp đi, cho dù không nghĩ tư, thì việc nhỏ như vậy còn không xong, thì còn làm nên chuyện gì mà mơ tới làm hoàng đế
"Ngươi không phải nói vạn vô nhất thất sao
Liễu Vô Diệp đâu phải cao thủ võ lâm gì, cùng lắm là có lực ngang Tả Chiến, sao có thể thất bại được
Vương Cẩm sắc mặt khó xử: "Xem dấu chân ở hiện trường, chắc chắn không chỉ một người, Lan Bảo trai bên kia cũng người đi nhà trống, hẳn là có người theo Lan Bảo trai biết được tin tức, đến dương thụ hồ cứu gã họ Liễu kia


"Hắn chỉ có một thân một mình, căn bản không có bằng hữu, ai lại đi cứu hắn
"


"
Vương Cẩm há hốc mồm, không nói được lời nào
Ánh mắt Khương Khải bùng nổ lửa giận, nhưng cũng khó giấu được vẻ lo lắng, suy tư một lát, lạnh lùng nói: "Đi điều tra, sống chết gì cũng phải thấy người, tuyệt đối không thể để Liễu Vô Diệp lại xuất hiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước khi tìm được người, hãy niêm phong tin tức, nếu chuyện này truyền đến tai phụ hoàng, ta tru di cửu tộc ngươi
Vương Cẩm run rẩy, hắn vốn chỉ là một kẻ môi giới giang hồ, sao dám đụng đến người cai trị Bắc Tề, vội vàng khom người đáp ứng
Trong lòng Khương Khải rối loạn như tơ vò, có đầy cảm xúc không thể giải tỏa, túm lấy chén trà ném vào người Vương Cẩm, sau đó phẫn nộ buông rèm xe xuống
-------- Trong khách sạn, gió êm sóng lặng
Tiểu Đào Hoa bị nội thương, đang được điều trị, hơi thở đã đều hơn rất nhiều, đang tựa vào giường ngủ say sưa
Hứa Bất Lệnh đưa Tiểu Uyển về phòng của mình xong, vừa đứng ở cửa phòng nhìn vài lần, Trần Tư Ngưng và Mãn Chi đã đi ra, đóng cửa lại
Chúc Mãn Chi trong mắt có chút mùi giấm, bĩu môi kéo kéo tay Hứa Bất Lệnh, nhỏ giọng nói: "Cái nha đầu phiến tử kia còn chưa mặc quần áo váy vào đâu, công tử đừng có nhìn lung tung, nhỡ xảy ra chuyện thì sao đây
Hứa Bất Lệnh ở bờ dương thụ đã nhìn thấy hết rồi, cỏ thơm lưa thưa, trắng nõn mơn mởn, thậm chí còn vô tình chạm phải hai lần
Nhưng chuyện như này, chắc chắn là không có mặt dày mà nói ra, hắn kéo Mãn Chi đi về phía gian phòng bên cạnh, hỏi: "Trần cô nương, thương thế của Tiểu Đào Hoa thế nào rồi
Trần Tư Ngưng làm việc vô cùng cẩn trọng, bảo toàn tính mạng cũng có vô số cách, bình thường trị thương không thể xảy ra chuyện được
Nàng cười nói: "Không cần lo lắng, cô nương này tuy là nữ nhi, nhưng thể trạng không khác gì công tử, rắn chắc vô cùng, ăn hai chùy cũng không hề hấn gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ hồi phục
Vừa sờ vào xương thì, thiên tư của cô nương này khiến ta giật mình, sau này thành tựu chỉ sợ không kém ta
Hứa Bất Lệnh yên tâm đôi chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy thì tốt rồi
Chúc Mãn Chi lại có chút không phục, kéo tay Hứa Bất Lệnh, thầm thì: "Thiên phú không thể quyết định tương lai thành tựu
Lão giả đã nói, con đường tập võ, ba phần là xem thiên mệnh, bảy phần dựa vào khổ luyện, thiên phú dù tốt mà không chịu bỏ công thì cũng khó mà nên đại sự
Như ta đây, thiên phú cũng không tệ, nhưng lại ham vui rong chơi, còn không phải kém lão Trần một chút đó sao
Một chút
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Trần Tư Ngưng hiện lên vài phần tự kiêu, trêu ghẹo nói: "Theo như lời ngươi nói, chẳng phải ta với Hứa công tử, cũng chỉ kém nhau có một chút
"Hừ —— Khoảng cách giữa ta và ngươi, so với ngươi và Hứa công tử nhỏ hơn nhiều, không tin chúng ta so tài một chút xem sao
Hứa công tử làm chứng
Hứa Bất Lệnh đứng một bên, sao có thể trơ mắt nhìn Mãn Chi bị đánh chứ, hắn lắc đầu hòa giải: "Thôi được rồi, đi ngủ sớm một chút đi, mấy ngày nữa giải quyết xong chuyện phải về, đường sá xóc nảy mất cả nửa tháng, phải dưỡng sức cho tốt trước đã
Chúc Mãn Chi hừ nhẹ một tiếng, đẩy cửa phòng vào trong
Trần Tư Ngưng theo sát phía sau, khi đóng cửa lại, lại hơi chần chừ một chút
Hứa Bất Lệnh đang chuẩn bị xoay người lại liếm Tiểu Uyển, thấy thế lại dừng bước, quay đầu lại nói: "Còn có việc gì sao
"Nha..
Trần Tư Ngưng cũng không biết vì sao mình lại do dự một chút, chớp chớp đôi mắt quyến rũ, còn chưa nghĩ ra phải nói gì, thì Chúc Mãn Chi ở sau lưng lại lanh lợi mở miệng: "Tư Ngưng có lời muốn nói với ngươi, nãy giờ cứ nhịn mãi thôi, Hứa công tử ngươi cùng nàng nói chuyện riêng đi
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, đưa tay ra hiệu: "Đi thôi
"

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Trần Tư Ngưng há to miệng, ma xui quỷ khiến mà gật đầu, đi ra đóng cửa lại, đi theo Hứa Bất Lệnh tới bên hành lang có cửa sổ
Đêm tối mờ mịt, bên ngoài cửa sổ người đi lại tấp nập, ánh đèn lồng lấp lánh in bóng xuống dưới, phản chiếu ra những quầng sáng mờ ảo
Hứa Bất Lệnh đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, rồi cười nói: "Mấy ngày này đa tạ cô nương đã chiếu cố Tiểu Uyển và Mãn Chi, ta và ngươi coi như là quen biết đã lâu, có gì cứ nói thẳng ra, không cần giấu trong lòng
Ta có thể có chuyện gì..
Trần Tư Ngưng có chút gò bó, hoàn toàn không biết vì sao mình lại chạy tới đây vào đêm khuya
Nàng khẽ nói: "Ừm


Chẳng là


Thực ra cũng không có gì, chỉ là tối qua ta ngủ không ngon, nằm mơ, mơ thấy Hứa công tử xảy ra chuyện, nên lo lắng cho sự an toàn của công tử thôi
Ta xảy ra chuyện rồi sao
Hứa Bất Lệnh nhướng mày, hắn tối qua ngủ thế nhưng là nghe rõ mồn một Trần Tư Ngưng lẩm bẩm, rên rỉ, vậy mà ta có thể xảy ra chuyện gì chứ
Chẳng lẽ vì sức lực mạnh quá mà bị trẹo eo
"Ách, thật sao, cụ thể là mơ thấy chuyện gì
Trần Tư Ngưng hiện trường bịa chuyện, trong lòng có chút sợ hãi, ngập ngừng một lúc, mới nghiêm túc nói: "Ta mơ thấy ta và Hứa công tử cùng nhau vào một hang núi, công tử bị dây leo cuốn lấy, ta dùng sức chém dây leo mà không sao cứu được công tử
Mộng thì tùy tâm sinh, võ nghệ của ta quả thực còn kém công tử quá xa, nếu công tử thực sự gặp nguy hiểm, thì chỉ sợ cũng là tình cảnh như vậy, cho nên mới mơ thấy giấc mơ đó
Đặc biệt là hiện giờ, bên cạnh công tử còn mang theo một đám già yếu tàn tật, phải chú ý an toàn mới được
"Già yếu tàn tật
Hứa Bất Lệnh nháy nháy mắt, khó hiểu
Sắc mặt Trần Tư Ngưng cứng đờ, vội vàng giải thích: "Mãn Chi nói lung tung đó, lão Trần, yếu chi, bệnh Uyển, tàn hoa, tùy tiện nói thế thôi mà
"


Hứa Bất Lệnh tỉ mỉ suy nghĩ lại, hình như đúng là thế thật
Hắn lắc đầu, đem đề tài quay lại việc nằm mộng: "Ngươi xác định, là ta bị dây leo cuốn lấy, ngươi đến cứu ta, mà không phải dùng roi quất ta
"Ừm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Tư Ngưng chớp chớp đôi mắt đẹp như say không phải say, cúi đầu nhìn roi da sau thắt lưng, lắc đầu: "Sao ta lại đánh công tử, trong mơ cũng không có đâu
Khóe miệng Hứa Bất Lệnh hơi nhếch lên, nhìn Trần Tư Ngưng xinh đẹp như hoa từ trên xuống dưới: "Vậy thì không đúng rồi, ta bị trói chặt, Trần cô nương chém dây leo cứu ta, làm sao lại nói ‘dùng sức, thật thoải mái’ gì đó, nghe cứ như ta dùng roi quất ngươi vậy."?
Trần Tư Ngưng trừng lớn mắt, trong con ngươi tràn ngập kinh ngạc cùng khó tin, khuôn mặt cũng trong nháy mắt đỏ lên, rất nhanh lan đến cổ, sau đó lại trắng bệch
Có ý gì
Ta tối hôm qua lại nói ra loại chuyện hoang đường không biết xấu hổ đó sao
Trần Tư Ngưng cố trấn định, ấp úng nói: "Sao có thể, ta..
ta tối hôm qua, thật sự đã nói những lời đó rồi sao
Hứa Bất Lệnh làm ra vẻ mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu.!
Trần Tư Ngưng chân đều mềm nhũn, hận không thể tại chỗ nhảy xuống cửa sổ, bất quá nàng nhớ rõ, không có nằm mơ bị roi quất, chỉ là bị thân thân sờ sờ mà thôi
Trần Tư Ngưng không tin mình lại nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, đem tiểu thanh xà từ trong tay áo lấy ra, hỏi: "A Thanh, ta tối hôm qua có nói chuyện không
Trần Tư Ngưng tối hôm qua chỉ là phát ra một chút âm thanh mô phỏng, chứ không hề nói chuyện hoang đường, tiểu thanh xà tự nhiên là lắc đầu, tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy
Hứa Bất Lệnh thấy bị lộ tẩy, lắc đầu giải thích: "Chỉ đùa một chút thôi mà, đừng để ý
Nói đùa
Mặt Trần Tư Ngưng đỏ bừng, vốn đã chột dạ, lại bị kinh hãi như vậy, dù tính tình tốt đến mấy cũng phát cáu, đưa tay đẩy nhẹ vào ngực Hứa Bất Lệnh, xoay người rời đi: "Hứa công tử ngươi thật là..
quá đáng, chuyện đùa kiểu này, sao có thể tùy tiện giỡn
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, thầm nghĩ: Ngươi mỗi ngày trong mộng coi ta là lưu manh, ta còn chưa nói gì, chỉ đùa một chút thì sao
Lời này cuối cùng cũng không nói ra được, Hứa Bất Lệnh chỉ vẫy vẫy tay: "Nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghĩ lung tung
Trần Tư Ngưng thật sự không biết nên nói gì, cũng không quay đầu lại, bước nhanh chui vào phòng, đóng cửa lại
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, tinh thần sảng khoái trở về phòng mình
(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.