Chương 51: Sách phấn
Sáng sớm, giữa dãy núi giáp ranh Khâm Châu và Ung Châu, Hứa Bất Lệnh vai khoác bao, tay cầm dao phay, mở đường trong bụi cây rậm rạp
Mưa thu kéo dài mấy ngày đã tạnh, sương trắng bao phủ giữa ngàn lớp núi non trùng điệp, mặt trời mọc ở chân trời tỏa ánh hào quang, toàn bộ đất trời tựa một bức tranh đan thanh được phác họa tỉ mỉ
Phía sau Hứa Bất Lệnh, Chung Ly Cửu Cửu yêu thích không buông tay, nâng niu con rắn nhỏ vừa mới bắt được, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ, hệt như quân nhân thường nhận được bí kíp tuyệt thế, không nỡ rời mắt, sợ thời tiết cuối thu quá lạnh làm cóng rắn nhỏ, còn dùng khăn tay quấn lấy nó
Cảnh này, trong mắt chim sẻ nhỏ đã bầu bạn với Chung Ly Cửu Cửu nhiều năm, gọi là "Cảnh còn người mất, muốn khóc trước đã rơi lệ", tức giận đến đình công, việc gì cũng không thèm làm, ỉu xìu núp trong vạt áo Chung Ly Sở Sở giả bệnh, Hứa Bất Lệnh nhìn thấy cũng thấy tủi thân
Hứa Bất Lệnh vẫn thích chim sẻ nhỏ hơn, hắn mang rắn nhỏ về, giờ vẫn chưa thả đi, chim sẻ nhỏ rõ ràng cũng đổ trách nhiệm lên hắn, chẳng hề thân thiết với hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, hắn quay đầu nhìn: "Cửu Cửu, cô nương kia rất thích con rắn này, cứ vậy bắt đi, có hơi bất nghĩa
Rắn nhỏ cũng rất nhớ Trần Tư Ngưng, tối qua lén chạy tới, chỉ là muốn kiếm chút đồ ăn, nào ngờ kẻ cho ăn lại ôm nó đi mất
Lúc này, nó hơi buồn bã không vui, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn con đường đã đi qua
Chung Ly Cửu Cửu hiểu được tâm tư rắn nhỏ, biết nó nhớ chủ cũ, ở bên nàng chẳng được bao lâu
Động vật đơn thuần hơn người, cho dù ép bắt đi, buồn rầu không vui cũng chẳng sống lâu được
Huống chi suy bụng ta ra bụng người, nếu có người bắt đi chim sẻ nhỏ nàng nuôi từ bé, chắc chắn nàng sẽ phát điên mất
Chung Ly Cửu Cửu có chút không nỡ nâng rắn nhỏ, thở dài yếu ớt: "Ta mang theo nuôi mấy hôm đã quen, đợi theo Ngư Long lĩnh trở về, trả lại cho cô nương kia là được
Cô nương đó vốn chẳng biết nuôi, mang theo bên người thật lãng phí, tiếc là nuôi từ nhỏ đã quen, nếu không phải thấy Tiểu Thanh không nỡ, ta mới chẳng trả nó cho nàng
Chim sẻ nhỏ 'thì thầm' kêu hai tiếng, tuy không hiểu nhưng chắc đang nói 'Ngươi mà giữ nó, bà đây không nhận ngươi'
Ngư Long lĩnh cách Ung Châu thành không quá trăm dặm, nhưng địa thế hiểm trở khác với vùng đất bằng phẳng của Sở Địa, Ngư Long lĩnh lại ở giữa núi non, người đi săn cũng hiếm khi bén mảng tới, hoàn toàn không có đường đi, lần này đi một chuyến ít cũng phải bảy tám ngày
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười, trong lòng chắc mẩm sẽ bị Trần Tư Ngưng mắng té tát, đã rời khỏi Ung Châu thành, lúc này thả rắn nhỏ đi lạc đường còn phiền hơn, chỉ có thể đợi trở về rồi tính
Chung Ly Sở Sở đi giữa hai người, đêm qua rõ ràng lại mất ngủ, tay cầm cành cây nhỏ, vô định quét qua quét lại trên con đường Hứa Bất Lệnh đang mở
Nghe thấy sư phụ, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu Hứa Bất Lệnh không lên tiếng, ngươi nào có chịu trả
Lúc nào cũng thấy người khác có cái gì là ngươi thèm muốn, Ninh Ngọc Hợp có bát khôi thì ngươi đoạt bát khôi, Ninh Ngọc Hợp có nam nhân thì ngươi đoạt nam nhân, ngoài miệng thì nói là xong rồi, thân thể lại thành thật vô cùng..
Những ngày gần đây, được một tấc lại muốn tiến một thước, Chung Ly Cửu Cửu mặt dày đã quen, lúc này chẳng những không biết xấu hổ, còn nghiêm túc dạy dỗ: "Đó là đương nhiên, hạnh phúc tự mình tranh giành, đâu có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, Sở Sở con phải học theo vi sư, nếu không sau này, người ta con đàn cháu đống, con còn lẻ loi một mình..
"
"Sư phụ
Chung Ly Sở Sở chịu hết nổi, nghiến răng, dứt khoát bực bội chạy lên trước
Hứa Bất Lệnh đương nhiên vui vẻ trong lòng, thấy Sở Sở đến trước mặt, liền ân cần hỏi han: "Tối qua lại ngủ không ngon à
Để ta cõng con, nghỉ ngơi một lát
Trước mặt sói sau lưng hổ, Chung Ly Sở Sở tránh không được, chỉ có thể cúi đầu im lặng
Nhưng như vậy cũng chẳng thoát, nàng chưa kịp trả lời thì người đã nhẹ bẫng, bị Hứa Bất Lệnh vác trên lưng
"Các ngươi..
Chung Ly Sở Sở lúc này có chút hối hận đã theo ra ngoài, tay đấm lên vai Hứa Bất Lệnh, nhưng cũng chẳng có cách nào khác..
---
Bên bờ Liễu Giang, núi Loa Si
Mấy ngày mưa lớn trút xuống, mực nước trên sông dâng cao, những người lái đò đang đỗ ở bến tàu
Trong đám người qua sông, Tam công chúa Trần Tư Ngưng đội mũ, giả trang như một nữ tử giang hồ, điệu thấp bước xuống, ngó quanh bến tàu vài lần rồi đi vào một cửa hàng nhỏ gần đó
Trần Tư Ngưng là Tam công chúa ** **, cho dù là hoàng tộc hay triều đình, đều không cho phép nàng phiêu bạt giang hồ hoặc phá án, trước kia vụng trộm đi nhiều lần, lần nào về cũng bị Trần Cự cấm túc mấy tháng, lần trước còn hạ tối hậu thư, dám một mình chạy loạn, sẽ trực tiếp gả nàng sang Đại Nguyệt hòa thân
** ** trong mắt Đại Nguyệt chỉ là một tiểu quốc biên thùy, ngay cả hoàng hậu Đại Nguyệt còn bị ngũ đại thế gia lấn át, cho dù là công chúa ** **, gả sang Trường An cũng chỉ được làm phi tần mà thôi
Trần Tư Ngưng từ nhỏ nghe nhiều chuyện Thôi Tiểu Uyển, Tiêu Tương Nhi, những tuyệt sắc mỹ nhân cô độc trong thâm cung đến chết bi thảm, chắc chắn nàng sợ hãi phải đến vùng đất xa xôi ngoài ngàn dặm đó
Huống chi, theo tình hình Đại Nguyệt hiện tại, nàng gả đi còn thảm hơn cả những hoàng hậu như Thôi Tiểu Uyển, có lẽ vừa vào cung làm phi tần cho Tống Linh, chưa kịp Tống Linh lớn lên thì nàng đã bị Hứa gia độc chiếm, đừng nói hưởng phúc, ngay cả danh dự về sau cũng chẳng giữ nổi
Vì vậy, Trần Tư Ngưng mấy tháng gần đây đều ngoan ngoãn ở trong cung, không làm hoàng thất phải đau đầu
Nhưng lần này, thực sự không nhịn nổi
Manh mối Bách Trùng cốc ở ngay trước mắt, nàng không thể dùng sức mạnh quan phủ để điều tra, càng quá đáng hơn, sủng vật bên cạnh nàng lại bị kẻ ác bắt cóc
Người giang hồ một lời đã nói ra, tứ mã nan truy, đã nói dùng A Thanh an toàn để đổi thông tin, nàng đưa thông tin rồi, quay đầu lại liền dùng thủ đoạn không rõ để bắt cóc A Thanh, chẳng phải là khinh người quá đáng hay sao
Nhẫn nhịn lại càng nghĩ càng giận, lùi một bước lại càng nghĩ càng thiệt
Đừng nói là gả đi Trường An, dù có bị man tặc đại tây bắc bắt đi, nàng cũng phải đi tìm kẻ vô sỉ đó đòi công đạo
Vì chuyện này, Trần Tư Ngưng hôm qua thậm chí còn không ngủ, đến bây giờ vẫn chưa ăn một thứ gì, mãi đến khi rời xa kinh thành vượt sông, lòng nàng mới bình tĩnh lại đôi chút
Cửa hàng nhỏ bên bến tàu có vẻ khá đông khách, người ra vào đa số đều dừng lại ăn uống, dù có chút mùi vị khác thường khiến Trần Tư Ngưng không thoải mái, nhưng ra ngoài cũng không phải lần đầu, nàng cũng không quá cầu kỳ
Trần Tư Ngưng ngồi xuống bàn nhỏ, bà chủ quán nhiệt tình chạy tới, nhìn từ trên xuống dưới: "Cô nương, muốn ăn gì nào
"Tùy ý lấy món sở trường là được, ta còn phải lên đường ngay
Trần Tư Ngưng mỉm cười đáp, gỡ mũ rộng vành đặt trên bàn, tùy ý nhìn qua rồi hỏi tiếp: "Đúng rồi thím, hôm qua đến giờ, có người đàn ông nào đi qua đây không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dáng vẻ giang hồ, cao hơn ta một chút, trên người đeo một con dao phay màu trà xanh, bên cạnh hẳn là có bạn đồng hành, ừm..
mắt lớn giống ta, nhưng có vẻ hào sảng hơn ta..
Trần Tư Ngưng biết Hứa Bất Lệnh sẽ đi Ngư Long lĩnh, đi Ngư Long lĩnh thì vượt sông ở đây là gần nhất, nàng nhân tiện hỏi thăm xem khoảng cách với đối phương là bao xa
Dù Hứa Bất Lệnh hành tẩu giang hồ chắc đã cải trang, dung mạo thật không dễ hình dung
Bà chủ quán nghe Trần Tư Ngưng miêu tả nửa ngày, hơi nhớ lại, ngược lại cười gật đầu: "Chiều hôm qua, đúng là có một gã đàn ông mang theo hai cô nương đi qua đây, ăn mặc như người sống trên núi, râu ria xồm xoàm, chứ đâu có cô nương nào khí khái hào hùng
"Thật sao
Trần Tư Ngưng trong lòng vui vẻ, vốn là người nhiều chuyện, lúc này lại tự nhiên hỏi đông hỏi tây: "Hắn mang theo hai cô nương à
Dạng cô nương nào
Thời gian còn sớm, trong quán cũng chẳng có mấy khách, bà chủ quán dặn bếp sau một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, nói chuyện như đang tâm sự: "Trông có vẻ là người giang hồ, trên mặt có che đậy, nhưng dáng vẻ thật khiến người ta hãi hùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một cô trẻ tuổi hơn, tuổi chắc cũng xấp xỉ cô nương, dáng người còn cao hơn cô nương, bộ ngực thì như vú nuôi nhà giàu, nhìn mà phát khiếp
Cô kia lớn tuổi hơn một chút, bị cô trẻ gọi là sư phụ, dáng vẻ còn khiến người ta ghen tị hơn, chín mọng, nhìn xa đã như quả hồ lô..
Trần Tư Ngưng lớn lên trong đám nữ nhân, với mấy chuyện các phụ nhân bàn tán thì chẳng còn lạ gì, nàng cúi đầu nhìn xuống: "Thật vậy sao
Nhưng cũng không có gì lạ, nam nhân kia lớn lên rất tuấn tú
Vậy hai nữ tử đó có quan hệ gì với nam nhân kia
Theo tuổi tác, có lẽ cô nương trẻ là thê tử của hắn chăng
Lão bản nương ha ha cười, có vẻ hơi cổ quái mà nói: "Chuyện này thật khó nói, hai cô nương thoạt nhìn đều có mối quan hệ mập mờ với nam nhân kia
Ta thì vụng trộm thấy, cái tên nam nhân kia rõ ràng đi gần với người lớn tuổi hơn, sau lưng lại vụng trộm sờ soạng chân cô nương trẻ một chút, cô nương kia hình như không phải lần đầu bị thiệt, chỉ trừng mắt nam nhân kia một cái, liền nín nhịn..
Trần Tư Ngưng sững sờ, nghe lời miêu tả này, không giống 'Hứa thiểm thiểm' thanh cao như vậy, sao có thể làm loại chuyện này..
Nhưng Trần Tư Ngưng nghĩ lại, chuyện xấu xa như bắt cóc A Thanh còn làm được, nói không chừng hắn đúng là một tên ngụy quân tử mặt người dạ thú..
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Tư Ngưng hơi lạnh, nhàn nhạt hừ một tiếng
Lão bản nương cũng không dò ra được quan hệ giữa Trần Tư Ngưng và nam nhân kia, liền cười ha hả: "Cũng có thể ta nhìn nhầm
Nam nhân kia thực sự thú vị, biết ăn nói lại còn biết hàng, khi đến cửa hàng, hai cô nương đều không muốn vào, vẫn là nam nhân kia cứng rắn lôi vào..
Trần Tư Ngưng khẽ gật đầu, trong cửa hàng có mùi lạ, những nữ tử thích sạch sẽ chắc chắn không muốn vào, nàng cũng vì nghe ngóng tin tức, mới vào ngồi
Nghe ngóng vài câu, lão bản nương biết không nhiều, Trần Tư Ngưng liền thuận miệng nói chuyện khác
Khoảng nửa khắc đồng hồ sau, lão bản nương rất nhiệt tình bưng một cái khay tới, đặt đũa, bát lớn lên mặt bàn
Trần Tư Ngưng hôm qua đến giờ ăn không ngon, cũng thấy đói, cầm đũa định ăn một bữa, nhưng vừa ngửi..
Mặt nàng tái mét
Thật là khó ngửi..
Lão bản nương có chút lúng túng, ngượng ngùng cười nói: "Không được thơm cho lắm, nhưng mùi vị không tệ, đều là vớt từ dưới sông, sạch sẽ cả..
Trần Tư Ngưng là công chúa vương tộc, từ nhỏ giáo dưỡng không thể chê, thấy lão bản nương nhiệt tình như vậy, thực sự ngại chê trước mặt, đành kiên trì cầm đũa, gắp một con ốc nước ngọt đen sì
(hết chương này)