Chương 54: Nỗi khổ trong lòng chim nhỏ
Chuyện xảy ra hơi sớm hơn một chút
Chung Ly Sở Sở đi theo sau lưng Hứa Bất Lệnh và sư phụ, men theo khe núi tiến vào chỗ sâu
Đến vị trí nơi có dấu vết hoạt động của địch nhân, khi trạm gác ngầm phát hiện, cả ba người đều không nói gì, chỉ là rón rén tiến lên, xung quanh hoàn toàn không một tiếng động, bầu không khí tĩnh lặng đến mức có chút ngột ngạt
Võ nghệ của Chung Ly Sở Sở không cao, kinh nghiệm giang hồ còn kém xa sư phụ, đi theo phía sau cũng chẳng giúp được gì, có hai chỗ dựa đi trước che chắn, cũng không hề thấy lo lắng, chỉ làm ra vẻ mặt nghiêm túc, quan sát động tĩnh xung quanh
Cứ như vậy trong những tán cây dày đặc, đi qua không biết bao lâu, sắc trời dần tối xuống
Chung Ly Sở Sở không hiểu vì sao, cảm thấy có chút buồn ngủ mệt mỏi, đi được một quãng, con đường dưới chân liền biến thành bãi cỏ, xung quanh có thêm mấy con thú da lông, vài người đàn ông đàn bà mặc áo vải thô, mấy con dê bò bị nhốt trong hàng rào gỗ ở phía xa
Chung Ly Sở Sở hơi nghi hoặc, giống như đang mơ, không nhớ rõ mình đã đến đây bằng cách nào, chỉ mờ mịt nhìn cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ xung quanh
Còn chưa nhìn rõ bóng người xung quanh, một phụ nhân mặc váy áo vải thô đã xuất hiện bên cạnh, kéo tay nhỏ của nàng, đi về phía lều vải, nói vài câu
Lời nói có khẩu âm tối nghĩa, Chung Ly Sở Sở không nghe hiểu, nhưng cũng đoán được ý nghĩa —— là trời sắp tối rồi, mau về lều đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chung Ly Sở Sở nhìn phụ nhân đang lôi kéo mình, phát hiện tay của mình biến thành một bàn tay nhỏ vừa đen vừa bẩn, ống tay áo cũng là màu xám tro, gầy đến nỗi cứ như một cành cây khô
Đây là..
Chung Ly Sở Sở sững sờ nhìn bóng lưng trước mặt, muốn nhìn rõ gương mặt mà nàng đã từng cố gắng nhớ lại rất nhiều lần
Nhưng bước chân đi quá nhanh, Chung Ly Sở Sở chỉ nhìn thấy được bóng lưng, bởi vì hồi nhỏ nàng chỉ có ấn tượng với mỗi bóng lưng này
Rất nhanh đã về đến lều nhỏ, Chung Ly Sở Sở không biết mình đã vào bằng cách nào, nhưng khi vừa mở mắt, phụ nhân đã vén rèm, biến mất ở cửa
Lều vải rất nhỏ, trên mặt đất phủ cỏ tranh và một tấm chăn đã sờn cũ không biết dùng bao nhiêu năm, bên cạnh đặt mấy cái chén nhỏ màu đất
Toàn bộ thế giới này dường như chỉ có cỏ trên mặt đất và đôi mắt nàng là có màu sắc tươi sáng
Chung Ly Sở Sở thu mình vào trong đống cỏ tranh, ôm đầu gối, ngẩn người nhìn ánh sáng ngoài lều, trong lòng rất bất an, cảm giác sắp có chuyện rất đáng sợ xảy ra, nhưng lại không nghĩ ra đó là chuyện gì
Rất nhanh, sắc trời trước mắt tối sầm lại, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, Chung Ly Sở Sở ôm chặt đầu gối rồi thẳng người dậy, ánh mắt càng lúc càng hoảng sợ
Đông đông đông ——
Mặt đất đang rung chuyển
Bát nước bên cạnh run rẩy, bên ngoài cũng vang lên tiếng vó ngựa và tiếng la hét thảm thiết
Sắc mặt Chung Ly Sở Sở trắng bệch, nỗi sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng, thứ mà cả đời này nàng cũng khó có thể bình tĩnh lại, trong nháy mắt bùng nổ
"Mẹ
Chung Ly Sở Sở run rẩy gọi một tiếng, muốn đứng dậy chạy ra ngoài tìm kiếm phụ nhân kia, nhưng phát hiện hai chân không nghe lời, căn bản không thể đứng dậy
Máu và lửa, sương mù và tiếng kêu than tràn ngập cả thế giới, chiếc lều màu xám bị văng tung tóe những vệt máu, từng bóng dáng móng vuốt sắc nhọn thoăn thoắt lướt qua xung quanh
Tiếng la hét và bước chân càng lúc càng dày đặc, rất nhanh, nàng thấy một phụ nữ mặc váy vải thô ngã nhào vào cửa lều, máu me đầy người, với đôi tay đầy vết thương cố gắng mò mẫm, muốn kéo nàng lại, nhưng rồi lại gục xuống đất, không nhúc nhích nổi nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"A —— nương..
Chung Ly Sở Sở kinh hãi nhìn tất cả, muốn trốn chạy mà không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể ôm chặt đầu, nhìn khe hở nơi rèm lều, nhìn bàn tay vấy máu kia, đau khổ gào khóc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đạp đạp đạp ——
Tiếng bước chân càng ngày càng gần
Chung Ly Sở Sở dùng chân liều mạng đạp lên đám cỏ tranh dưới đất, nước mắt và tuyệt vọng tràn ngập tầm mắt, điên cuồng muốn chạy khỏi nơi này, nhưng lại trốn không thoát
Màn lều bị kéo ra, Chung Ly Sở Sở sợ hãi thét lên chói tai, giơ chén nhỏ định ném tới, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người tiến vào, cả người nháy mắt cứng đờ
Ngoài màn lều, nam tử mặc áo trắng, tay cầm theo thanh trường kiếm dính đầy máu me, từ ngoài chạy vào, ánh mắt lo lắng vô cùng, thân hình cao lớn cùng lưỡi kiếm trong tay, như có thể ngăn cản tất cả nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trên đời này
"Sở Sở
"Hứa công tử..
Chung Ly Sở Sở như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, đưa tay ra, muốn nắm lấy người đàn ông trước mặt
Cái ôm ấm áp thật chân thực, còn chân thật hơn cả lúc bị phụ nhân lôi kéo, nàng được ôm ra khỏi lều, bên ngoài lại trở thành sa mạc vô tận, không còn một bóng dáng địch nhân hay một vệt máu nào
Chung Ly Sở Sở ôm chặt cổ người đàn ông, nói những lời không đầu không cuối, cũng không biết mình muốn nói gì, nước mắt tràn đầy mặt, bật khóc nức nở, giải tỏa nỗi sợ hãi và may mắn trong lòng..
"Ô ô..
—— ——
"Sở Sở, không sao, ta ở đây..
Trời đã tối hẳn, dưới vách đá nhỏ giữa núi non trùng điệp, Hứa Bất Lệnh ngồi dựa vào chỗ lõm của vách đá, ôm chặt Sở Sở, dịu dàng an ủi
Chung Ly Sở Sở thể trạng yếu nhất, cảnh giác cũng thấp nhất, hiển nhiên đã bị dính phải mê hồn hương, khó mà tự chủ được, hai mắt đẫm lệ, ôm Hứa Bất Lệnh không ngừng nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt cả vạt áo
Chim sẻ nhỏ đậu trên cành cây làm nhiệm vụ canh gác, Chung Ly Cửu Cửu dùng cành cây khéo léo che giấu hành tung, cũng ngồi dựa vào phía trước, cất con rắn nhỏ vào hộp gỗ
Thứ hương mơ hồ rõ ràng là do cao nhân Bách Trùng cốc điều chế, dược lực rất lớn, dù thể phách Hứa Bất Lệnh có mạnh mẽ hơn nữa, cũng khó có thể nhanh chóng khôi phục, chỉ có thể dùng thứ mùi cay nồng để ép mình tỉnh táo
Nhưng mùi vị thực sự quá nồng, dần dần bản năng bắt đầu nín thở, sau đó bắt đầu phân tâm
Hứa Bất Lệnh đã là nhân gian vô địch, trong tiềm thức không thiếu cảm giác an toàn, cũng chẳng có gì để sợ, cho dù có phân tâm, ảo giác xuất hiện cũng không có gì đáng sợ; không phải nhìn thấy Cửu Cửu đang nghịch đuôi, thì lại nhìn thấy Sở Sở cởi áo váy trong ngực mình, thỉnh thoảng hai sư đồ còn cùng nhau xuất hiện, làm cho ngọn lửa trong lòng hắn rục rịch muốn bùng nổ
Cũng may nhờ thuốc cay xộc vào mũi, hít thở là bản năng, trong lúc phân tâm tự nhiên sẽ hít vào, hít vào liền tỉnh táo, cũng không có làm ra hành động khác thường nào
Chung Ly Cửu Cửu thực sự không chịu nổi mùi thuốc cay nồng, có Hứa Bất Lệnh ở bên cạnh che chở, không cưỡng ép phải chịu đựng khổ sở, chỉ nhắm mắt ngưng thần cố gắng chống đỡ, muốn đợi cho dược lực trôi qua
Đáng tiếc không chống được bao lâu, Chung Ly Cửu Cửu cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác, bắt đầu sà vào người Hứa Bất Lệnh, mở vạt áo, còn cởi đai lưng của Sở Sở
Chung Ly Sở Sở thần trí rối loạn, liền giống như người say rượu xem phim ngắn, nhận ra hai người trước mặt là ai, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào tự chủ suy nghĩ, chỉ theo bản năng làm ra phản ứng
Sau khi nỗi sợ hãi lúc nhỏ bị đè xuống, Chung Ly Sở Sở lại lâm vào tình cảnh bị người mình thích và người thân cận nhất tranh giành, làm cho nàng xoắn xuýt
Lúc này đang ôm Hứa Bất Lệnh, mặt dán vào ngực Hứa Bất Lệnh, thấy sư phụ đưa tay qua, rõ ràng có chút mâu thuẫn, muốn đẩy sư phụ ra
Nhưng khi đưa tay lên, lại không nỡ, chỉ có thể như có như không thì thầm: "Sư phụ, sao ngươi có thể như vậy
Ngươi biết ta thích hắn mà..
Ngươi thích nhất ta, sao ngươi có thể như vậy..
Chung Ly Cửu Cửu nghe thấy lời nói, hơi chút hoàn hồn thu tay về, dịu dàng an ủi: "Sở Sở, ngươi tỉnh táo lại đi
Hứa Bất Lệnh trong lúc bất tri bất giác đã biến thành ôm hai người vào lòng, hai sư đồ cũng chẳng thành thật, đều sờ soạng lên người hắn
Nếu là bình thường thì cũng thôi, khẳng định hắn sẽ thành thật thừa nhận, nhưng bây giờ lại phải chú ý động tĩnh bên ngoài, chỉ có thể lay lay hai cái sỏa tức phụ: "Cửu Cửu, ngươi tỉnh táo lại chút, cởi quần áo làm gì
Chung Ly Cửu Cửu mờ mịt cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện mình đã để lộ cả bạch đoàn, nàng biết chỉ bằng ý chí lực không thể chống đỡ được, chỉ có thể lấy lọ sứ nhỏ ra, bôi lên mũi, sau đó lại bôi cho Sở Sở
"Ách —— " Chung Ly Sở Sở dựa vào ngực Hứa Bất Lệnh, đang tưởng tượng cảnh hai người ngồi bên biển hoa ngọt ngào, bỗng dưng một mùi cay nồng xộc thẳng lên trán, đánh tan nát thế giới trước mắt
Bị một kích thích mạnh như vậy, Chung Ly Sở Sở đương nhiên tỉnh táo lại, đuôi lông mày nhăn tít lại với nhau, thân thể cứng đờ, đầu ngón tay suýt chút nữa cào rách cổ Hứa Bất Lệnh, nhẫn nhịn nửa ngày, mới thở ra một hơi
"Khó ngửi thật, cái này..
Làm sao vậy..
Chung Ly Sở Sở giống như đang ngủ mơ đột nhiên bị đánh thức, mờ mịt nhìn Hứa Bất Lệnh và sư phụ còn đang giữ nguyên y phục trước mặt, sau một hồi, những ký ức lộn xộn vừa rồi mới tràn vào đầu, làm nàng nhận ra mình trúng độc
Chung Ly Sở Sở phát hiện không ổn, vội vàng lại hít một hơi thật sâu, kết quả suýt bị mùi hương cay nồng làm cho nghẹt thở
Hứa Bất Lệnh nhìn dáng vẻ ngây ngô của Sở Sở, khẽ cười hai tiếng, chỉ vừa hít vào một hơi, chính mình cũng bị xộc tới quá sức, vội vàng lại cố nén tiếp tục nín thở
Sau khi Chung Ly Sở Sở chậm rãi thở đều lại, bàn tay vẫn ôm chặt cổ Hứa Bất Lệnh, có lẽ do vừa trải qua chuyện quá mức k·h·ủ·n·g b·ố, khiến nàng căn bản không dám buông tay ra, sợ rằng buông ra, sẽ lại rơi vào sự tuyệt vọng và sợ hãi khắc cốt ghi tâm thời thơ ấu, thậm chí còn đưa tay kéo Chung Ly Cửu Cửu lại, nắm chặt:"Sư phụ, hai người không sao chứ?"Hứa Bất Lệnh vẻ mặt bình tĩnh: "Không sao, không cẩn thận trúng chiêu thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn."Ánh mắt Chung Ly Cửu Cửu lo lắng, dựa vào ngực Hứa Bất Lệnh, cầm tay Sở Sở:"Sở Sở, vừa rồi muội thấy cái gì vậy
Sao lại cuống cuồng như thế, giống như bị dọa choáng rồi."Chung Ly Sở Sở mím môi, chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ, nàng căn bản không muốn hồi tưởng lại, vốn dĩ tưởng rằng đã quên từ lâu, nhưng vừa rồi lại trải qua một lần nữa, mới hiểu được cái cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ, nó tuyệt vọng đến nhường nào.So với sự sợ hãi khi còn nhỏ, những bất mãn, xoắn xuýt, xấu hổ hiện tại lại dường như là một loại cảm giác rất tốt đẹp, chí ít có những cảm giác này, chứng tỏ mình vẫn còn là một người sống.Chung Ly Sở Sở quan sát sư phụ, lại liếc nhìn Hứa Bất Lệnh bên cạnh, do dự một chút, nhỏ giọng thầm thì nói:"Không có gì, chỉ là..
chỉ là chợt phát hiện không thấy các người."Hứa Bất Lệnh lắc đầu, hai cánh tay đều ôm sát mấy phần:"Thả lỏng chút đi, dược tính sẽ nhanh qua thôi."“Ừm.”Chung Ly Sở Sở ôm lấy cổ Hứa Bất Lệnh, nghĩ nghĩ, lại tựa mặt trở lại, áp vào ngực Hứa Bất Lệnh, đồng thời cũng đặt tay sư phụ vào trong ngực, nắm thật chặt.Chung Ly Cửu Cửu nháy mắt, thấy Sở Sở bỗng nhiên không nhăn nhó nữa, trong lòng tự nhiên mừng thầm, cũng tựa đầu lên vai Hứa Bất Lệnh, nhắm hai mắt lại, mỉm cười.Ba người dưới mũi đều bôi thuốc cay mũi, nói chuyện liền phải xả hơi, xả hơi liền phải hít vào, để giảm bớt chút ít đau đớn, đều không lên tiếng nữa.Hứa Bất Lệnh ôm hai đại mỹ nhân, dưới tác dụng của thuốc, khó tránh khỏi có chút tâm viên ý mã, tay ở sau lưng hai sư đồ nhéo nhéo, kịp phản ứng lại thì vội hít một hơi thật sâu khôi phục tỉnh táo.Chung Ly Sở Sở thì tỉnh táo, cảm giác được Hứa Bất Lệnh nhéo mình, nhưng không hề có bất cứ phản ứng gì, thậm chí còn nhìn Hứa Bất Lệnh, thản nhiên nói một câu:"Muốn sờ thì cứ sờ đi..
Dù sao thì cũng như vậy cả rồi."Lời này, xem như là đã thỏa hiệp rồi đi.Hứa Bất Lệnh nhìn đôi mắt xanh biếc trước mắt, dù không hiểu nguyên do, nhưng cũng biết Sở Sở đã không còn để ý đến mối quan hệ giữa ba người bọn họ nữa
Hắn nghĩ nghĩ, rồi cười nói:"Đừng nói chuyện nữa, nín thở thêm chút sẽ đỡ phải chịu đau một chút."Nói xong liền cúi đầu xuống, chặn miệng Sở Sở lại.“Ưm ——”Chung Ly Sở Sở hơi cứng người, nhưng không hề lộ ra vẻ xấu hổ như mọi khi, chỉ lườm Hứa Bất Lệnh một cái, chậm rãi nhắm mắt lại.Chung Ly Cửu Cửu tựa ở bên cạnh, nhìn đồ đệ và tướng công ôm nhau gặm, lúc đầu còn cười ngây ngô, nhưng sau khi nhìn một lúc thì trong lòng dần dần không được tự nhiên, cảm thấy mình có hơi dư thừa.Chung Ly Cửu Cửu mím môi, trong lòng chua xót, một lát sau, dùng vai khẽ huých vào Hứa Bất Lệnh, ra hiệu Hứa Bất Lệnh cùng hưởng ân huệ...Đêm tối thanh u, sơn dã vắng vẻ.Chim sẻ nhỏ cô đơn đứng trên cành cây bên ngoài vách núi, nghiêm túc làm nhiệm vụ canh gác.Phía sau truyền đến tiếng động kỳ quái, chim sẻ nhỏ quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện các chủ tử không cẩn thận trúng chiêu, vậy mà lại có thời gian thân mật, có chút thất vọng, ngẩng đầu nhìn trăng, dường như đang nói: Chim chim trong lòng khổ quá
...(hết chương này)