Dưới vách đá, Chung Ly Cửu Cửu mở hộp gỗ nhỏ, lấy A Thanh ra ôn nhu trấn an: "Đừng hoảng hốt, tướng công đi giúp rồi, chim sẻ ở trên đỉnh núi nhìn, chủ tử ngươi sẽ không sao
Tiểu thanh xà không hẳn nghe hiểu tiếng người, nhưng qua nét mặt Cửu Cửu thì rõ ý, lúc này cũng an tĩnh hơn, chỉ nhìn về phía vách đá bên ngoài
Chung Ly Sở Sở ngồi cạnh, hơi mệt mỏi tựa vào vai sư phụ, khúc mắc trong lòng đã qua, liền lại như khi nhỏ quấn quýt không rời sư phụ, cũng nhìn vách đá bên ngoài, không biết nghĩ gì
Hai người chờ một lúc, Hứa Bất Lệnh vẫn chưa về, có chim sẻ nhỏ đi theo hồi báo tin, cũng không có gì đáng lo
Chung Ly Cửu Cửu dỗ tiểu xà một lát, lại nhớ đến chính sự, quay sang, khẽ nói: "Sở Sở, nghĩ kỹ rồi, trở về làm hôn sự đi, Thanh Dạ cũng chờ đó
Thuyền chiến của Hứa Bất Lệnh còn chưa đóng xong, sang năm đầu xuân mới đánh trận, chuyện của dì Quế làm xong còn hai tháng thảnh thơi, vừa hay làm hôn sự, đem ngươi, Thanh Dạ, Mãn Chi, cả con đạo cô thối Ninh Ngọc Hợp kia cùng cưới vào cửa
Chung Ly Sở Sở ngẩng đầu lên, nghĩ ngợi: "Ta là nữ nhi giang hồ, không cần làm phô trương vậy
..
Ngươi xem rồi an bài là được
Còn nữa, sau này gọi ta tỷ, ngươi đã từng nói, cái sau vượt cái trước khinh dễ ta lâu như vậy, ta sẽ không quên
Gọi tỷ
Không biết lớn nhỏ
Chung Ly Cửu Cửu hơi sượng mặt, bất quá Sở Sở thật vất vả nghĩ thông, nàng không dám nói bậy làm Sở Sở tức giận, chỉ cười nhẹ, không biết là đồng ý hay không
Chung Ly Sở Sở hiểu tính sư phụ, sau này chắc chắn quỵt, lập tức nghiêm túc: "Ngươi không gọi ta tỷ, ta gọi ngươi nương, gọi trước mặt Hứa Bất Lệnh, ta không tin trong lòng hắn không kỳ quái
"Hắn kỳ quái cái gì, cao hứng còn không kịp..
"Ừm
"Ha ha..
Sư đồ nói chuyện phiếm một lát, bên ngoài vách đá đã có tiếng bước chân
Chung Ly Sở Sở nhìn lại, Hứa Bất Lệnh từ trên núi xuống, sau lưng là Trần Tư Ngưng mặc võ phục, đang líu lo nói chuyện
Chung Ly Sở Sở định chào, nhưng nhìn kỹ, thấy tóc Trần Tư Ngưng rối bù, quần áo xộc xệch, không khác gì sư phụ bị Hứa Bất Lệnh hành hạ, quan trọng là vẻ mặt, ánh mắt lấp lánh, mang chút ngượng ngùng của thiếu nữ, giống hệt nàng ở Hắc Thành
Không thích hợp
Hai sư đồ, cùng nheo mắt, vô thức ngồi thẳng người, không đứng lên đón, mà săm soi quét Trần Tư Ngưng đang tới
Trần Tư Ngưng đi sau Hứa Bất Lệnh, vừa bước đến, cảm xúc cuống cuồng vừa rồi đã tan, thấy hai cô nương dưới vách đá thì hơi ngẩn ra
Theo lời thím ở Liễu Giang, hai người bên cạnh Hứa công tử, đều tư thái hơn người, nàng vừa tưởng tượng, hai nữ nhân quần áo hở hang, bộ dạng lả lơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này nhìn lại, hai cô nương dựa vào tường ngồi, đều mặc đồ Miêu Cương kín mít, lại thấy nóng bỏng, tướng mạo, một người là mắt hồ ly mị hoặc, một người là mắt xanh phiên bang, đẹp thì có, nhưng không hơn mắt đào hoa của nàng
Duy nhất có chút hơn, là da hai người đều trắng nõn mịn màng, như da trẻ con thổi là vỡ, ngồi cạnh như tỷ muội, khó mà phân biệt ai lớn ai nhỏ
Chỉ có vậy
Có thể là mỹ nhân khinh nhau, Trần Tư Ngưng không hiểu sao nghĩ vậy, ngước mắt lên, thấy hai cô nương đang đánh giá mình, bèn hỏi: "Hứa công tử, hai vị này, là bạn
"Là nữ nhân của ta
Hứa Bất Lệnh xách đao đi trước, trên vai có chim sẻ nhỏ đậu, trả lời rất thẳng
Nữ nhân
Trần Tư Ngưng có chút bất ngờ, nàng nghe thím nói, hai người là sư đồ
Việc riêng của người khác, Trần Tư Ngưng không tiện hỏi, chỉ lạ lùng liếc qua: "Công tử thật có mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rất bác ái
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ, có chút hiểu tính nhiều lời của Trần Tư Ngưng, căng thẳng thì nói nhiều, xấu hổ cũng nói nhiều, khi im lặng càng nhiều lời, chỉ cần tiếp lời là có thể nói mãi, nên không đáp
Hai người đến gần vách đá, tiểu thanh xà trong ngực Cửu Cửu, liền vội vàng chạy đến, theo chân Trần Tư Ngưng leo lên, có chút tủi thân và áy náy cụp đầu xuống
Trần Tư Ngưng thấy A Thanh, nhẹ nhõm nhưng cũng hơi bực, nếu không vì tìm A Thanh, đâu có ra bộ dạng chật vật như vậy
Nàng cầm tiểu thanh xà, dạy dỗ: "Ai bảo ngươi chạy loạn
Chào hỏi cũng không có, cánh cứng cáp rồi phải không
Tiểu bạch xà cũng từ trong tay áo xông ra, dữ tợn trừng A Thanh
A Thanh không biết nói, quay sang nhìn Chung Ly Cửu Cửu, há to miệng
Chim sẻ nhỏ đậu trên vai Hứa Bất Lệnh, thấy A Thanh bị mắng, khoái chí vỗ hai cánh, líu ríu, như đang nói: "Để ngươi tranh sủng với bà, bái bai
Nói rồi, Hứa Bất Lệnh tới dưới vách đá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chung Ly Sở Sở không nói, chỉ nhìn Trần Tư Ngưng
Chung Ly Cửu Cửu con ngươi hơi nghi hoặc, đứng dậy, đánh giá: "Tướng công, ngươi
Vừa làm gì vậy, cô nương này sao
Quần áo không chỉnh tề vậy
Hứa Bất Lệnh xòe tay: "Ai biết, vừa trúng thuốc, chắc là thấy gì không sạch sẽ thôi
"
Trần Tư Ngưng mặt mày kỳ quái, nào dám bàn luận thêm, vái theo kiểu giang hồ: "Tại hạ Trần Tư Ngưng, vừa bất cẩn trúng thuốc, nhờ Hứa công tử cứu giúp, ân
Ta với Hứa công tử chỉ là bèo nước gặp nhau, không có quan hệ gì, cô nương đừng hiểu lầm
Lời giải thích này, rõ là sợ nữ nhân của Hứa Bất Lệnh ghen
Chung Ly Cửu Cửu nửa tin nửa ngờ, biết Trần Tư Ngưng là Tam công chúa, không thể mới gặp đã thân mật hỏi thẳng, chỉ cười nói: "Ta họ Chung tên Cửu, Trần cô nương sao một mình đến rừng sâu núi thẳm
Trần Tư Ngưng thấy A Thanh trên tay Chung Ly Cửu Cửu, biết là yêu sủng của nàng, là nữ nhân này bắt cóc
Nhưng giờ A Thanh đã về, cũng không tiện nhắc lại
Chỉ cười nói: "Ừm..
Đi dạo thôi
Hứa Bất Lệnh đi tìm dì Quế, có thể vào sào huyệt Bách Trùng Cốc, hai cánh tay hắn chỉ có thể ôm hai người chạy, không muốn mang theo người thứ ba vướng víu, liền lên tiếng: "Võ nghệ không cao mà gan lớn, không phải chỗ công chúa điện hạ đến, ở lại đây nghỉ một đêm, mai tự mình về đi
Mục đích của Trần Tư Ngưng, ngoài A Thanh, còn muốn điều tra Bách Trùng Cốc tâm phúc đại họa của Man Cương, bám được vào cái đùi thô Hứa Bất Lệnh này, lại còn 'cùng chung chí hướng', sao có lý nào mà rời đi
Nàng nghĩ ngợi: "Ta biết vị trí Ngư Long Lĩnh, có thể dẫn đường cho công tử
Hứa Bất Lệnh xua tay: "Chính ngươi còn chui rãnh, dẫn đường cho ta
Dẫn vào trong rãnh
"
Trần Tư Ngưng cứng họng, không biết phản bác, đầu óc nhanh chóng nghĩ lại, giơ hai con tiểu xà lên: "Ngọn núi này, tương truyền có lăng mộ đế vương thượng cổ, Bách Trùng Cốc trốn ở đây mấy chục năm không bị phát hiện, chắc là trốn dưới đất
Chim sẻ của ngươi không đào hang, bọn chúng thì có thể, tìm nhanh hơn nhiều
Chung Ly Cửu Cửu nghe thấy, lại thấy có lý
Dù nghĩ thế nào, tìm dì Quế là việc cấp bách, chim sẻ nhỏ chỉ có thể dò trên không, nếu có kiến trúc trên mặt đất thì đã phát hiện, đến giờ vẫn không có phương hướng, chắc là trốn dưới đất, để rắn đi lục soát thì thích hợp hơn
Ý nghĩ Hứa Bất Lệnh cũng giống Cửu Cửu, gật đầu: "Cũng được, nhưng ta không bảo vệ an toàn cho công chúa điện hạ, nếu xảy ra chuyện, tự cầu phúc
Trần Tư Ngưng cười: "Chỉ cần vì dân Man Cương trừ mối họa, chết cũng đáng, công tử chỉ cần lo cho mình và hai vị cô nương, không cần quản ta
Nói rồi đặt hai tiểu xà xuống, lấy ra hai viên cầu nhỏ, sắp xếp việc
Nhưng A Thanh thấy viên cầu đen xì, rõ là không muốn ăn, mà lại nhìn Cửu Cửu
Tiểu bạch xà cũng tò mò muốn biết thứ gì dụ dỗ A Thanh, cũng theo ánh mắt A Thanh nhìn qua
Chung Ly Cửu Cửu có chút đắc ý, trước mặt chủ tử người ta, lấy ra hai viên thuốc nhỏ, đưa tới trước mặt hai tiểu xà, còn giễu cợt: "Hay cho một bạch long vương, tiếc là không nên nuôi rắn kiểu đó
Sủng vật không nghe lời chạy đi ăn đồ người khác đưa, Trần Tư Ngưng có chút xấu hổ, nhưng không biết nói gì, đang chuẩn bị cất viên cầu
Chim sẻ nhỏ trên vai Hứa Bất Lệnh, đã sớm ghen tuông, thấy vậy liền nhảy xuống tay Trần Tư Ngưng, ăn viên cầu, còn đặc biệt thân mật cọ đầu vào cổ Trần Tư Ngưng, vẻ như gặp nhau hận muộn
Trần Tư Ngưng mừng thầm trong lòng, vội vàng đưa tay sờ sờ lên đầu chim sẻ nhỏ: "Thật là một con vân phù sơn tinh tốt, ngoan quá
Chung Ly Cửu Cửu bị Y Y quấy rối như vậy hiển nhiên có chút tức giận, đứng dậy chống nạnh: "Về thôi, cánh cứng rồi đúng không
"Líu ríu ——" "Ngươi có về không hả
"Líu ríu..
Một người một chim cãi cọ ầm ĩ, cảnh tượng thực sự buồn cười
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, đưa tay kéo Cửu Cửu trở lại dưới vách đá: "Nghỉ ngơi trước đi, Bách Trùng cốc ở ngay xung quanh, lúc nào cũng có thể đánh nhau, phải bảo trì thể lực
Chung Ly Cửu Cửu thấy chim sẻ nhỏ làm nàng tức giận rồi, cũng hết cách, ngồi xuống trước mặt Sở Sở, không thèm để ý đến Trần Tư Ngưng nữa
Trần Tư Ngưng khẽ cười trong lòng, ngồi xuống dưới vách đá xa hơn một chút, liếc mắt nhìn ba người bên cạnh rồi nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi
(hết chương này)