Chương 66: Kiều hoa yếu liễu (281/602)
Đầu tháng mười đông, khi cánh hoa cúc cuối cùng rụng xuống, vạn dặm sông lớn ngày càng cạn, nhắc nhở mọi người, một năm mùa đông nữa sắp đến
Lâu thuyền vẫn dừng sát ven bờ sông, các cô nương trên thuyền đã quen với việc chờ đợi, dù sao đại sự thiên hạ không thể vội vàng, hiện tại chờ đợi ngắn ngủi là vì thiên trường địa cửu về sau
Chúc Mãn Chi không có hai đôi sư đồ bầu bạn, liền ổn định lại tâm thần, ở bờ sông thả câu giải khuây
Thế nhưng không hiểu vì sao, nàng quăng cần gì đều câu được, chỉ là không câu được cá
Đến hai con chó ngoan cũng không thèm chơi cùng nàng, vì con rùa cắn không được, chỉ còn lại con ngỗng trắng lớn vẫn bơi qua bơi lại dưới chân, vô tình trào phúng
"Ai..
Chúc Mãn Chi khẽ than thở một tiếng, buồn bực đá chiếc váy nhỏ
Trên thuyền không có chuyện gì, Tùng Ngọc Phù cũng cầm cần câu ngồi bên cạnh, nàng hoàn toàn không biết câu, chỉ là bầu bạn với Mãn Chi thôi, thấy Chúc Mãn Chi thở dài, nàng hỏi: "Sao vậy Mãn Chi
"Câu không được cá
"Câu được rùa cũng được, ăn ngon lắm
"..
" Chúc Mãn Chi bĩu môi, càng thêm mất hết sức lực, rất muốn tìm người có thể tán gẫu với mình, tiếc rằng Ngọc Phù không hiểu nàng 'thổi ngưu', những tỷ tỷ khác lại không biết võ nghệ, cũng không hứng thú với chuyện giang hồ, chỉ có thể chờ Tiểu Ninh trở về, dù Tiểu Ninh là cái 'muộn hồ lô', nhưng ít ra sẽ nghe nàng nói nhảm
Lầu hai của lâu thuyền, Tiêu Khinh ngồi lâu sau bàn đọc sách, eo có chút mỏi, đứng dậy đi lại tùy ý trong phòng
Lục Hồng Loan ngồi trên giường êm thêu hoa, lúc này ngước mắt lên, dịu dàng hỏi: "Khinh Khinh, bên chỗ Lệnh Nhi có tin tức gì không
Khi nào thì về
Tiêu Khinh nâng chén trà nhấp một ngụm, rồi cười nói: "Nhanh thôi
Sào huyệt An quốc công Chu Cần bị san bằng rồi, đã rối loạn chân cẳng, đang ép điều binh về Liễu châu, khiến cả triều thần Đại Hạ đều có chỗ bất mãn
Chờ thời cơ thích hợp, Tây Lương quân nhập quan, tiến quân thần tốc đến Ung Châu thành, sự việc sẽ kết thúc
Lục Hồng Loan không rõ lắm về đại cục thiên hạ, nghĩ nghĩ: "Chỉ cần đánh xuống Ung Châu thành, là có thể bình định Đại Hạ
Tiêu Khinh lắc đầu: "Đại Hạ quá mức lỏng lẻo, từ Phúc châu đến quận Đại Hạ, có gần trăm thế lực lớn nhỏ, chỉ là tôn họ Trần làm vua, nghe theo lệnh của Trần thị
Cho dù diệt Trần thị, chúng ta đi qua cũng không thể tiêu diệt hết thảy các thế lực
Đánh tới Ung Châu thành, khiến Trần thị cả nhà quy thuận, chịu đáp ứng ngôi vị không thay đổi, tiếp tục để triều đình Trung Nguyên quản lý Nam Cương là được
Lục Hồng Loan nhíu mày: "Vậy nếu không đáp ứng thì sao
"Không đáp ứng thì thay người họ Trần khác kế thừa đại thống là được rồi, chờ diệt Đông bộ Tứ Vương và Bắc Tề, quay đầu thu dọn cũng không muộn, dù sao cũng không phải là nơi lớn
Lục Hồng Loan gật nhẹ đầu, không tiếp tục hỏi
Tiêu Khinh kỳ thật cũng rất nhớ Hứa Bất Lệnh, dù sao cùng Tương Nhi là song sinh, cơ thể cũng không khác nhau là mấy, đã 'ăn tủy biết vị' rồi, sao chịu được cảnh vườn không nhà trống, hận không thể giờ phút này bị Hứa Bất Lệnh đặt trên bàn chà đạp
Bất quá những lời này, Tiêu Khinh chắc chắn sẽ không nói ra, còn nhìn Lục Hồng Loan một chút: "Hồng Loan, nhớ Hứa Bất Lệnh rồi
Lục Hồng Loan không hề xấu hổ, gật nhẹ đầu, lại nhìn về phía sau thuyền lâu: "Nhớ thì chắc chắn nhớ rồi, nhưng cũng đã quen, không có gì không chịu đựng được
Chỉ là bên Thôi hoàng hậu, ai, nhìn thật đáng thương
Tiêu Khinh theo cửa sổ liếc nhìn sân thượng phía sau, yếu ớt thở dài, cũng không biết nên nói gì
-----
Sóng lớn vỗ thuyền trôi xuôi dòng, lâu thuyền hơi chòng chành
Hơi lạnh gió sông lướt qua sân thượng, hai chậu hoa bên cạnh ghế nằm vẫn tươi tốt, trên ghế cũng mất đi bóng dáng xinh đẹp ngắm mây cuốn mây bay
"Khụ khụ ——"
Tiếng ho khe khẽ truyền đến từ trong phòng
Tiêu Tương Nhi mặc chiếc váy dài đỏ chót, trên mặt mang theo mấy phần lo lắng, đứng bên giường, nhìn y nữ nghiêm túc bắt mạch
Trán Thôi Tiểu Uyển đắp khăn, trên người đắp hai chiếc chăn bông dày, sắc mặt có chút tái nhợt, bất quá lông mày cong cong, thần thái không có gì khó chịu, ngoại trừ thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, thoạt nhìn không khác gì bình thường
Nhìn thấy Tiêu Tương Nhi cắn môi dưới, ánh mắt đầy lo lắng
Thôi Tiểu Uyển lấy khăn trên trán xuống, giòn giọng nói: "Mẫu hậu, con không sao, người đừng lo lắng
Chỉ là ở ngoài hóng mát ngủ quên, bị cảm chút thôi, mẫu hậu sắp đắp con nghẹt thở rồi
Tiêu Tương Nhi sao có thể không lo lắng, mấy ngày trước nàng bận rộn trong phòng, gục trên bàn ngủ, cũng không để ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nửa đêm tỉnh lại mới phát hiện Tiểu Uyển cũng nằm trên sân phơi ngủ rồi, gọi mãi mới tỉnh, lúc đó đã dọa nàng sợ, từ đó về sau Tiểu Uyển thường xuyên ho khan
Y nữ đến cẩn thận khám qua, nói là bị phong hàn, cũng cho thuốc, nhưng đã mấy ngày rồi, vẫn chưa khỏi hẳn
Thôi Tiểu Uyển ở trong cung, mong manh gió thổi cũng có thể ốm, đi đường cũng sợ vấp té, bây giờ lại mắc bệnh, nhỡ có bệnh căn gì thì bà mẹ 'người giám hộ' này chẳng phải hối hận cả đời
Tiêu Tương Nhi ngồi xuống bên giường, mắt hạnh hơi trừng, đắp lại khăn cho Thôi Tiểu Uyển lên trán, như trưởng bối dạy dỗ: "Con cứ ngoan ngoãn nằm đó, ho khan rồi mà còn nói không sao, tối lạnh thế kia, ta quên dặn con, con cũng không biết vào trong sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lớn cả từng này rồi
Thôi Tiểu Uyển rúc trong chăn, cười tủm tỉm nói: "Ngủ rồi nha, không có cảm thấy lạnh
"Ai..
Tiêu Tương Nhi lắc đầu, cũng không biết nên nói sao với con dâu trên danh nghĩa này
Y nữ bắt mạch một lát, kết quả cũng giống lần trước, rồi cười nói: "Phu nhân, mạch tượng của Thôi cô nương ổn định, chỉ là thể chất hơi yếu, cần bồi bổ, tâm tình thư thái thì tự nhiên sẽ khỏi
Tiêu Tương Nhi cũng hy vọng như thế, sau khi y nữ xuống, bưng chén thuốc lên, cầm thìa thổi thổi, đưa đến bên miệng Thôi Tiểu Uyển: "Mau uống thuốc đi
Thôi Tiểu Uyển ngồi dựa vào đầu giường, nhấp một ngụm nhỏ, liền nhíu mày, nghĩ nghĩ: "Khổ quá oa, hay là con uống rượu cùng mẫu hậu đi, uống say ra mồ hôi, có lẽ sẽ khỏi
Tiêu Tương Nhi bất đắc dĩ nhìn, đưa thìa lên môi: "Uống thuốc trước, uống xong lại cùng con uống rượu
Thôi Tiểu Uyển nháy mắt, có lẽ cảm thấy không trốn được, bưng chén thuốc lên, "ực ực ực——" một ngụm khó chịu, rồi lè lưỡi ra nước mắt cũng muốn rơi
Tiêu Tương Nhi vội vàng cầm lấy đường mía, nhét vào miệng Thôi Tiểu Uyển: "Khổ sao
Để con không có việc gì ngồi ngoài gió, sau này không được phép nữa
Nếu Hứa Bất Lệnh về mà thấy con thế này, thế nào cũng nói ta không chăm sóc tốt con
"Sẽ không đâu mẫu hậu, hắn thương người mà
Thôi Tiểu Uyển ngẩn người một chút, nhìn về phía ngoài cửa sổ đầy mây đen, chần chừ một lúc: "Đúng rồi, khi nào thì hắn về ạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Nghe tỷ tỷ nói, còn mấy ngày nữa, giải quyết xong chuyện Đại Hạ là trở lại
Thế nào, nhớ Hứa Bất Lệnh rồi sao
"Chẳng phải mẫu hậu cũng đang mong sao
Thôi Tiểu Uyển rụt vào chăn, nắm tay Tiêu Tương Nhi, cười ngọt ngào
Tiêu Tương Nhi cũng không có chuyện gì trên thuyền, ngồi bên giường, lại bắt đầu kể những chuyện xưa Hứa Bất Lệnh kể cho nàng, dù Thôi Tiểu Uyển đã nghe qua rồi, nhưng dù sao cũng hơn là ngồi cùng nhau không nói gì
Chỉ là Thôi Tiểu Uyển hình như không hứng thú với mấy chuyện đã nghe, nghe một lúc đã nhắm mắt, tựa như đang mơ mộng, tay bị nắm cũng không biết chưa cảm giác mà buông lỏng ra
(Hết chương này)