Thế Tử Thực Hung

Chương 84: Lớn lớn lớn...




Chương 84: Một bầu rượu, hai đời người
Mưa lớn tí tách rơi, vẩy vào đá xanh trong ngõ nhỏ
Hứa Bất Lệnh che dù giấy, dẫn ngựa đi đến bên ngoài quán rượu nhà họ Tôn
Quán rượu cũ kỹ trong ngõ nhỏ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, vẫn giữ nguyên dáng vẻ xưa, ba chiếc bàn rượu, mấy cái vại rượu, phướn rượu màu vàng úa kêu gọi khách trong gió mưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chính là một quán rượu chẳng có gì đặc biệt như vậy, lại chứa đựng ký ức của rất nhiều người
Đương kim thiên tử từng uống rượu ở đây, Túc vương phi và Túc vương kết nhân duyên tại đây, cha mẹ Ninh Thanh Dạ quen nhau muốn luyến cũng ở đây…
Một quán rượu bình thường không có chút bối cảnh nào, dựa vào một ngụm rượu cay xè cổ họng, liên kết những người ở khắp nơi thuộc tầng lớp cao thấp sang hèn, như một bến tránh gió đặc biệt trên giang hồ, không thuộc về giang hồ nhưng lại không thể tách rời khỏi giang hồ, những khách uống rượu bước ra từ quán rượu, chính là nửa giang hồ
Sa sa sa ——
Những hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống dù giấy, rồi trượt xuống từ vành ô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hứa Bất Lệnh đi đến bên ngoài hàng rào quán rượu, đưa hồ lô rượu ra: "Chưởng quỹ, cho một bầu rượu
Vì mưa to nên trong quán rượu không có khách, Tôn lão chưởng quỹ đang lau dọn khắp nơi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nở một nụ cười: "Công tử đến rồi, đã lâu không gặp, vẫn như cũ chứ
Hứa Bất Lệnh khẽ cười, nghĩ đến việc uống hơn một năm, về sau có lẽ rất khó uống lại 'Đoạn Ngọc Thiêu', trầm ngâm một lát: "Nghe nói chỗ chưởng quỹ còn có loại rượu ngon hơn, con đến đây hơn một năm, cũng không thấy chưởng quỹ lấy ra
Tôn chưởng quỹ nghe vậy, dùng khăn mặt lau tay: "Thật không phải là tiểu lão nhân không chịu lấy ra, người ta ấy mà, một khi đã uống loại ngon hơn rồi thì uống lại Đoạn Ngọc Thiêu sẽ không còn thấy ngon nữa
Có chút mong đợi trong lòng vẫn tốt hơn là về sau không còn gì để mong chờ..
Hứa Bất Lệnh khẽ cười: "Đoán chừng muốn từ bỏ Đoạn Ngọc Thiêu, dù sao cũng phải nếm thử mới không thấy tiếc nuối
Tôn chưởng quỹ đánh giá mấy lần, hơi trầm mặc, lắc đầu cười nhẹ: "Cha ngươi năm đó dường như cũng đã nói như vậy..
Thôi được rồi, còn lại nửa bình, cho công tử mang về một bình, về sau có cơ hội nhìn thấy tiểu Hứa..
không đúng, phải là lão Hứa, giúp tiểu lão nhân hỏi một tiếng có chịu cai rượu không, đã nói bao nhiêu lần là đừng uống nữa rồi..
Vừa nói, Tôn chưởng quỹ bỏ khăn mặt xuống rồi đi vào gian phòng sau, ôm ra nửa bình rượu cũ, rót vào hồ lô rượu, cẩn thận từng chút một, khóe mắt lộ rõ vẻ xót xa không nỡ
Hứa Bất Lệnh che dù đứng trong ngõ nhỏ, ngước mắt nhìn quán rượu cũ kỹ: "Tôn chưởng quỹ sau này có hứng thú, có thể đến Túc Châu mở một quán, dưới thành có suối, nước suối ở đó tựa như rượu, nước suối nơi đó chính là thứ tốt để cất rượu
Tôn chưởng quỹ đang rót rượu, lắc đầu thở dài: "Trong ngõ nhỏ này mở quán rượu cả đời rồi, có bao nhiêu người nhớ đến nó mấy chục năm, chỉ vì đến kinh thành này để nếm một ngụm, tiểu lão nhân mà đi rồi, chẳng phải là bọn họ đều thất vọng hết sao, đi không được..
Hứa Bất Lệnh khẽ cười, không nói thêm gì
Một lát sau, hồ lô rượu đã đầy, Hứa Bất Lệnh nhận lấy ngửi thử, mùi rượu nồng đậm thấm vào tận ruột gan, khiến cho kẻ nghiện rượu khó có thể kiềm chế
Bất quá, Hứa Bất Lệnh do dự một chút, vẫn không uống mà treo hồ lô bên hông, rồi cầm ô bước ra khỏi ngõ nhỏ lát đá xanh
Mưa lớn tí tách
Tôn chưởng quỹ khoác khăn mặt lên vai, nhìn theo bóng lưng áo trắng như tuyết kia biến mất trong màn mưa
Cảnh tượng như đã từng quen thuộc, năm đó tay ăn chơi được mệnh danh là 'Kinh thành tứ hại', cũng đã từng cầm một bầu rượu như thế, rồi lặng lẽ bước ra khỏi ngõ nhỏ, mà không hề quay đầu lại
Trong thoáng chốc, dường như một sự luân hồi
Có chút khác biệt chính là, bên cạnh vị công tử áo trắng lần này, thiếu một nữ tử
Tôn chưởng quỹ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài: "Chớp mắt một cái, lại là một thế hệ..
------
Trời mưa nên mát mẻ hơn mấy phần, 'Tỏa Long cổ' tự nhiên cũng yên bình hơn, Hứa Bất Lệnh nhân cơ hội này vào cung, thăm thái hậu bảo bối lần cuối
Buổi trưa, xe ngựa của Hứa Bất Lệnh tiến vào bên ngoài cung Trường Nhạc
Vốn nghĩ sẽ có Xảo Nga và kiệu đón ở bên ngoài cửa cung, nhưng khiến Hứa Bất Lệnh thất vọng chính là, chỉ có mấy cung nữ không đứng đắn đứng ở cửa ra vào
Ngoài cửa cung còn đậu một chiếc xe ngựa, trên đó có tấm thẻ gỗ mang chữ 'Tiêu', đại quản gia Hoa Kính Đình của Tiêu thị Hoài Nam tay cầm quạt xếp đứng dưới mái hiên tránh mưa
Hứa Bất Lệnh xuống xe ngựa, nhìn thấy cảnh tượng này tự nhiên biết rõ Tiêu đại tiểu thư đang ở trong cung, tâm tình lập tức trở nên có chút phức tạp
Đã đến đây rồi thì không thể quay về được
Hứa Bất Lệnh xuống xe ngựa, đi bộ vào Trường Nhạc cung, được cung nữ dẫn đến chính sảnh tẩm điện của thái hậu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoài điện mưa lớn rơi xào xạc mang theo vài phần lạnh lẽo, không khí trong chính sảnh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu
Hứa Bất Lệnh vừa bước vào chính sảnh, đã cảm thấy không khí bên trong thay đổi đôi chút, yên tĩnh đến quỷ dị
Ngước mắt nhìn, trong chính sảnh rộng rãi sạch sẽ, hai mỹ nhân có dung mạo giống hệt nhau đang ngồi trên giường mềm, tóc xanh như mực, mắt hạnh trong veo như nước mùa xuân, tư thái yêu kiều không cần cố ý cũng đủ hút hồn, tư thế ngồi đoan trang càng thêm vài phần thành thục, chỉ là khí chất và trang phục của hai người có chút khác biệt
Thái hậu mặc bộ váy phượng màu đỏ rực, hoa văn được vẽ bằng tơ vàng điểm xuyết ở giữa, chân đi giày cung màu đỏ, trên búi tóc cài trâm vàng, trang điểm sắc sảo rõ nét, môi đỏ như anh đào tươi mọng, khiến người ta nhìn chỉ muốn cắn một cái, rõ ràng là đã trang điểm tỉ mỉ
Còn Tiêu Khinh thì mặc một chiếc váy dài màu đen, tô son nhạt màu, tóc cũng để kiểu của các tiểu thư chưa xuất giá, buông xõa sau lưng, trên tóc gần như chỉ cài một chiếc trâm chu, khí chất thì thanh lãnh nghiêm túc hơn rất nhiều, so sánh thì giống như đặt một khối băng lớn bên cạnh một đống lửa, băng và lửa trái ngược nhau, dù là hai tỷ muội có tướng mạo giống hệt nhau, người ta vẫn có thể phân biệt rõ ràng
"Tham kiến thái hậu, Tiêu đại tiểu thư
Hứa Bất Lệnh không thay đổi sắc mặt, không lộ ra bất cứ biểu cảm khác thường nào, đi lên trước chắp tay hành lễ
Thái hậu rõ ràng là có chút sợ, nhưng lúc này coi như trấn định, dáng vẻ cao quý gật đầu hành lễ: "Lệnh Nhi, ngồi đi
Biểu cảm của Tiêu Khinh không chút rung động, bất quá đôi giày thêu dưới váy rõ ràng khẽ động mấy lần, tiết lộ tâm tình rối bời bên trong
Nàng bình thản liếc nhìn Hứa Bất Lệnh, rồi lễ phép gật đầu: "Tham kiến thế tử
"Tiêu đại tiểu thư không cần khách khí
Hứa Bất Lệnh mỉm cười, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, cách thái hậu cũng chỉ hai bước chân
Thái hậu cố nén nỗi lòng rối bời, nhưng vẫn theo bản năng dịch người sang bên cạnh một chút, giữ khoảng cách với Hứa Bất Lệnh, ôn nhu mở miệng: "Nghe nói dạo này ngươi bị thương, bản cung không thể xuất cung đến thăm được, lại còn làm phiền ngươi phải đến đây..
Gần đây có khỏe hơn chút nào không
Hứa Bất Lệnh khẽ cười, cử chỉ nho nhã hiền hòa: "Đã quen rồi, đa tạ thái hậu quan tâm
"Ừm..
Thái hậu mỉm cười gật đầu, sau đó mím môi, nhìn thoáng qua Hứa Bất Lệnh rồi vội nghiêng mặt đi, không có lời nào để nói
Chính sảnh trong im lặng xuống, yên tĩnh đến đáng sợ…
-------
Phía sau là một đại kịch bản hoàn chỉnh, cũng là kết cục của Trường An, nhất định phải viết mạch lạc một hơi thì mới có thể thể hiện được, nên hôm nay chỉ có hai chương, mong mọi người thông cảm
(Hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.