Thế Tử Thực Hung

Chương 86: Mới tới bằng hữu




Chương 86: Đồ vong ân bội nghĩa
Màn mưa rả rích rơi vào bên trong hoàng thành nguy nga, nơi mắt nhìn đến đều một màu xám đen, có thể thấy từ xa điện Thái Cực ở nơi rất xa
Hứa Bất Lệnh chắp tay đứng bên cửa sổ, nhìn cung điện phía xa, thật lâu không nói lời nào
Đạp đạp đạp..
Tiếng bước chân chạy chậm từ xa đến gần, còn có giọng nói nhỏ phân phó:
"Các ngươi đi chăm sóc tỷ tỷ, bản cung có chuyện muốn tâm sự với thế tử, cứ đợi bên ngoài là được, có việc sẽ gọi các ngươi
"Vâng
Nghiêng đầu nhìn lại, các cung nữ khom người cáo lui
Thái hậu mặc váy đỏ chót, chạy chậm đi tới, vừa mới uống chút rượu, hai bên má còn mang vài phần ửng đỏ
Hứa Bất Lệnh mặt mỉm cười, thấy xung quanh vắng lặng, liền đóng cửa sổ lại, mở rộng vòng tay
Trong đầu thái hậu đang rất rối rắm, từ đêm đơn độc ra cung, nàng nằm một đêm trên bãi cỏ Khúc Giang về, liền phát hiện ra một việc
Nếu không có thân phận thái hậu, thế giới của nàng chỉ còn lại có Hứa Bất Lệnh
Nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại là thái hậu, câu "Vì thiên hạ bách tính cứu Hứa Bất Lệnh" có thể giải thích những việc nàng đang làm, nhưng cái cớ này cũng làm cho nàng không thể mất thân phận thái hậu, không thể quên ý định ban đầu
Thái hậu nhìn cái ôm ấp kia, hàng mi khẽ rung động mấy lần, dừng chân lại, đưa tay đóng đại môn: "Đừng vội làm càn, bản cung giải độc cho ngươi là sợ ngươi chết rồi..
Ngươi nếu không biết điều, thì trở về tiếp tục chịu khổ..
"Bảo bối..
Trong lúc nói chuyện, thái hậu cảm giác được tiếng hô hấp của nam nhân bên tai, một đôi tay ôm lấy eo nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thái hậu có chút run lên, không giãy giụa, chỉ là nắm chặt váy, cố làm ra vẻ trấn định: "Ngươi..
Ngươi tự tiện..
Đừng chậm trễ thời gian
Trong mắt Hứa Bất Lệnh mang ý cười, khom người ôm Công chúa, bế ngang thái hậu lên, đi đến bên giường êm ngồi xuống
Thái hậu từ đầu đến cuối nhìn ra ngoài, không nhìn mặt Hứa Bất Lệnh, giày thêu hơi cong lên, thân thể không tự chủ hơi run rẩy
Hứa Bất Lệnh sắp cởi hết đồ rồi, tự nhiên là không vội: "Hôm nay hãy quên thân phận, như vậy giải độc sẽ nhanh hơn
Thái hậu nằm trong vòng tay Hứa Bất Lệnh, há miệng chờ đợi, thấy Hứa Bất Lệnh còn có tâm tư nói chuyện, con ngươi không nhịn được hiện lên mấy phần nóng nảy, quay đầu lại: "Rốt cuộc ngươi có giải độc hay không, còn không hiểu à
"Giải độc
Hứa Bất Lệnh ôm thái hậu vào lòng, cười khẽ: "Lần nào cũng phải nửa đêm, sợ là không đủ thời gian, bảo bối chuẩn bị đồ rồi chứ
Thái hậu trừng mắt hạnh, thầm nghĩ thời gian e là không đủ thật, giày vò quá lâu cũng không tốt
Thế là ngồi dậy, chạy nhanh đến góc chính sảnh, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ sau bình hoa lớn, ném cho Hứa Bất Lệnh: "Ngươi mau lên..
Nếu không..
nếu không bản cung giận, tự ngươi chịu khổ đi
Hứa Bất Lệnh mỉm cười, đưa tay mở hộp ra —— trứng chim cút trang kim trong chiếc ví nhỏ, đuôi cáo, mật ong ngọc lan cao
Thái hậu biết những thứ này là để trêu ghẹo nàng, cũng không hiểu rõ tác dụng cụ thể, ngồi xuống bên cạnh, làm ra vẻ mâu thuẫn, bình thản hỏi: "Mấy thứ này, dùng làm gì
Con ngươi bên trong rõ ràng có mấy phần hiếu kỳ
Hứa Bất Lệnh tươi cười hiền hòa, cầm đuôi cáo được làm tinh mỹ, quay đầu, ra hiệu bằng ánh mắt
Thái hậu hít một hơi, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp khó tả, trừng một hồi, vẫn chậm rãi ngã xuống giường mềm..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
------
Ngoài cửa sổ mưa gió không ngừng, cúc dại mùa đông trong màn mưa khẽ lay động, hạt mưa rơi không ngừng trên lá xanh, hoa vẫn còn xanh tươi, không thể chịu nổi sự tàn phá của mưa gió
Trong phòng tình ý rả rích, nửa canh giờ sau, Hứa Bất Lệnh mang theo ý cười, ngồi tựa vào bên giường mềm
Thái hậu lúc này đang ở trạng thái hiền giả, đã khôi phục lý trí, đứng ở nơi rất xa, mặt đỏ tím, thân thể không ngừng run rẩy, tay còn cầm cây kéo nhỏ không biết lấy từ đâu, mắt rưng rưng như chịu rất nhiều ủy khuất
"Phi —— ngươi cái nghiệt súc, ngươi chỉ biết trêu chọc người..
Ta..
Ta..
Thái hậu tức giận không thốt ra lời, lúc này còn cảm thấy khó mà chấp nhận, nghĩ một lát, liền ném cái kéo tới
Hứa Bất Lệnh đưa tay bắt được cái kéo, để lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc: "Giải độc mà..
Lần này nhanh hơn không ít
"Phi —— ngươi..
Thái hậu mắt hạnh trợn tròn, tìm quanh quẩn, lại nhặt một vật trang trí, định đập tên hỗn đản này, cầu xin tha thứ cũng không nghe, rõ ràng đã gọi 'Lệnh ca ca' còn không chịu dừng tay..
Chỉ là còn chưa kịp ném đồ, thái hậu đã thấy Hứa Bất Lệnh đứng dậy, lập tức ánh mắt hoảng hốt, vội lui về phía sau, che chắn phía sau, tức giận nói: "Không cho ngươi tới..
Dừng lại, ta..
Bản cung gọi người..
"Bảo bối ngoan, đừng làm loạn, nói với ngươi chuyện chính
"Ngươi có thể có cái gì chính sự
Giải độc cho ngươi, ngươi không chịu giải cho tốt, làm toàn những chuyện hoang đường..
Thái hậu giọng nghẹn ngào, bị Hứa Bất Lệnh kéo, muốn giãy giụa
Hứa Bất Lệnh cưỡng ép kéo thái hậu ngồi xuống bên giường, bất đắc dĩ nói: "Chính là giải độc, đổi cách thôi mà
Thái hậu nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi, lạnh lùng nói: "Ngươi coi ta là ngốc chắc
Cái đuôi cáo đó..
Phi ---- ngươi chỉ biết trêu chọc người
Hứa Bất Lệnh giơ tay lên: "Không tin ngươi nhìn thử xem
Thái hậu ánh mắt đề phòng, giơ tay lên xem mạch Hứa Bất Lệnh, hơi cảm nhận, Tỏa Long cổ còn ở, nhưng khí huyết so với ngày trước dồi dào hơn rất nhiều..
"Ừm
Thái hậu hơi nghi hoặc, vẻ mặt cũng tỉnh táo hơn chút, hơi nhíu mày: "Thật sự hiệu quả..
Vậy, cần bao nhiêu lần mới có thể giải sạch
Hứa Bất Lệnh nháy mắt: "Chắc tầm bốn năm mươi lần gì đó
"Phi —— không được
Thái hậu vội vàng rụt tay về, lấy từ trong ngực ra tấm bảng gỗ lim, dùng dao găm cẩn thận khắc xuống: Chính chính chính chính nhất
"Nói một trăm lần là một trăm lần, chậm một chút cũng không sao, ngươi..
sau này còn dám làm loạn, ta chết cho ngươi xem
Hứa Bất Lệnh khẽ nhếch khóe môi, gật đầu: "Nghe theo bảo bối
Thái hậu lúc này mới hơi bình tĩnh, nhớ lại chuyện vừa rồi lại đỏ mặt, sau đó càng nghĩ càng giận, đưa tay đánh Hứa Bất Lệnh: "Nghiệt súc, hỗn đản, đồ vong ân bội nghĩa, không có chỗ nào là không hư hỏng..
Ngươi chết không yên lành..
Hứa Bất Lệnh không hoàn thủ, suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Ngày mai ngươi ra cung, cứ nói thời tiết quá nóng bức nên phiền muộn, đi sơn trang nghỉ mát một thời gian ngắn
Thái hậu ngẩn người, dừng động tác đánh người, nắm chặt chiếc váy phượng trên người: "Ngươi ra thành tìm ta sao
Đường đi rất xa, không thấy mệt à
Hứa Bất Lệnh lắc đầu: "Vài ngày nữa Trường An có thể xảy ra chuyện, đợi mấy ngày nữa hãy quay lại
Thái hậu nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì
Hứa Bất Lệnh tươi cười hiền hòa, đưa tay nâng khuôn mặt thái hậu: "Bảo bối ngoan, đến lúc đó ngươi sẽ biết, vô luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng quay về thành Trường An, ngoan ngoãn ở lại là đủ
Thái hậu không phải cô nương ngốc nghếch, cảm thấy lời này không đúng, sắc mặt lập tức nghiêm túc: "Ngươi muốn làm gì
Không nói rõ ràng, ta..
Hứa Bất Lệnh thở dài, cầm lấy đuôi cáo từ trên bàn nhỏ, đè thái hậu xuống giường, bắt đầu vén váy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong mắt thái hậu lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ, giày thêu đá vào váy lung lay, gấp giọng nói: "Lệnh ca ca, ta sai rồi, ta nghe lời ngươi..
"Ngoan
Lúc này Hứa Bất Lệnh mới buông tay, chạm nhẹ vào trán nàng: "Ngươi đã tin ta để ta giải độc, thì nên biết ta sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi
Ngoan ngoãn nghe ta theo dõi tình hình một hồi, về sau cái gì ta cũng nghe ngươi
Thái hậu hô hấp phập phồng, mím môi, cẩn thận nhìn vào mắt Hứa Bất Lệnh: "Ngươi..
Được rồi, ta vốn tin ngươi, nếu ngươi dám gạt ta, ta coi như một lòng tốt cho chó ăn, dù sao sớm muộn cũng phải chết..
Hứa Bất Lệnh cười khẽ, lại hôn lên trán thái hậu, rồi mới đứng dậy nhanh chân rời khỏi Trường Nhạc cung..
-------
Hôm qua 9 chương, hôm nay còn phải viết thêm 9 chương mới xong, cho nên đăng hai chương.(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.